Chương 15: Võng du ( End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Boo

- Boo: SE haiz~

Tập đoàn Trúc Đỉnh là một công ti tài chính có tiếng, sau lưng nó là một gia tộc lớn có thế lực, có lịch sử phát triển hơn trăm năm của thành phố J. Nó cũng là nhà giàu nộp thuế quốc nội, người dân đối với chuyện phát triển của nó cũng rất thích thú, mà thành viên ban giám đốc tuổi trẻ cũng làm người ta suy nghĩ, nếu công khai tư liệu của y, cũng không thua nhân vật chính trong văn tổng tài mà các cô gái trẻ yêu thích....

Hồ Diệp là một công nhân làm trong tập đoàn của Tổng công Ty Trúc Đỉnh, là trợ lý đắc lực bên người Vương tổng. Hôm nay hắn dậy sớm, thu dọn xong liền đến công ty, đi qua bàn thư kí liền dừng lại một chút, hỏi một câu: " Dưới đã chuẩn bị xong chưa?"

Nữ thư ký cười lộ ra hàm răng trắng tinh: " Yên tâm đi, Hồ trợ lý. Ấn theo lời anh phân phó, đúng mười giờ, ngay cả một sợi lông rơi trên sàn công ty chúng ta, cũng có thể phát ra tiếng."

Hồ Diệp cười mắng: " Ai nói cho các em giả chết chứ? Trong lúc Đổng sự trưởng thị sát, không thể xảy ra bất luận sai lầm gì!"

Không sai, hôm nay là ngày Đổng sự trưởng của tập đoàn Trúc Đỉnh tới thị sát một phen, cấp trên đều rât coi trọng việc này. Thời gian trước công ty giao dịch có chỗ sơ xuất, lại gặp lúc phía trên thị sát, mà từ trước đến nay trong mắt Đổng sự trưởng không thể chứa một hạt cát nào, nếu chọc anh ta thì không tránh được bị thương gân tổn cốt. Nhắc tới chuyện này tổng tài cũng không thoát được quan hệ, xem như dẫn đầu dẫn tới vấn đề ' đấu trong công ty' bất cứ lúc nào cũng phải kiêng kị, Đổng sự trưởng ở công ty có quan hệ mật thiết tất nhiên đã sớm thông báo tin cho hắn... Mặc dù giờ phút này ngoài mặt Hồ Diệp vẫn bình tĩnh, nội tâm sớm đã lo lắng không thôi, sợ bị liên lụy.

Công nhân viên làm lâu trong công ty phần lớn đều gặp qua vị Đổng sự trưởng này, nghe nói tuổi không lớn, diện mạo anh tuấn, học thức, gia thế càng không cần phải nói, mà tính tình thật sự nghiêm cẩn, quan trọng là - Đổng sự trưởng tới nay còn độc thân, có thể nói là đóa hoa Cao Lãnh trong lòng các nhân viên nữ, gần như hoa si không dám xâm phạm, não động nghĩ có thể viết bản << Chuyện thầm mến Đổng sự trưởng cao lãnh>>!

Nói ra coi như YY, nhưng bắt đầu hành động thì là muốn chết: không biết gây ra rõ ràng ở " Nhạ hỏa", bị tổng tài bắt đầu treo giết 'gà' vô số kể, những kẻ ' hầu' còn lại bị dọa sợ không thể không an phận chút.

(**) Ý nói câu : giết gà dọa khí

Gần 10h, Hồ Diệp theo Vương tổng tài đi nghênh đón Đổng Sự trưởng.

Không lâu một cái Cadillac từ từ lái đến, phía sau còn có mấy chiếc như vậy. Hồ Diệp nhìn chằm chằm chiếc xe, âm thầm hít một hơi thật sâu. Làm người tâm phúc bên cạnh tổng tài, Hồ Diệp có thể biết được những chuyện người khác không biết, ví dụ như sở dĩ Đổng sự trưởng trẻ như vậy, 30 đã có thể đứng ra quản lý rất nhiều xí nghiệp, phần lớn vì xuất thân gia thế của anh ta.

Đổng sự trưởng họ Phạm, xí nghiệp gia tộc phần lớn liên qua đến đất ở nhiều khu vực, nhưng tới cùng rõ hơn nữa thì Hồ Diệp loại vai phụ này không rõ ràng lắm. Tên Đổng sự trưởng này trên người có một khí thế thập phần dọa người, có thể do liên quan đến hoàn cảnh, thủ đoạn có vẻ độc. Thậm chí có chút nhận không ra là người thủ đoạn, mọi người coi như không phát hiện, nhưng sợ hãi đối với Đổng sự trưởng chưa từng giảm bớt.

Đổng sự trưởng là người cực kỳ nghiêm túc - từ từ...

Hồ Diệp đờ đẫn nhìn Đổng sự trưởng xuống xe xong, vừa mới lộ mặt, xoay người thì một cậu nhóc tuổi vị thành niên xuống.

Thanh niên này đoán chừng 20 tuổi, tóc ngắn đen tuyền không qua tai, mặt tinh xảo như được khắc từ tượng ra, ngũ quan rõ ràng. Điều hắn chú ý đầu tiên là ánh mắt rất lớn kia, màu sắc thâm sâu như vực sâu vô tận, chuyển động mang theo tia giảo hoạt. Nói toạc ra là khí chất cậu ta mang theo tia bất thiện, ánh mắt âm âm u u hàn ý thấm người, giống như trời sinh phản cốt.

Hồ Diệp nhìn vài lần, có phần ngây người, bị tổng tài bên cạnh vỗ vỗ, mới chú ý tới tầm mắt không mặn không nhạt kia của Đổng sự trưởng. Hồ Diệp lau mồ hôi lạnh đương trường rơi xuống, nhất thời tức cười, ngoan ngoãn cúi đầu.

Vương tổng tài đỉnh đỉnh cái bụng to, đi về phía trước cùng Đổng sự trường nói hàn huyên vài câu: " Đổng sự trưởng anh đến rồi."

"Uhm." Phạm Quân Chương lãnh đạm trả lời một phen, biết rõ con người của hắn không thích nói câu vô nghĩa, mấy vị cấp trên tiện đường cùng hắn đi vài vòng trong công ty, bên cạnh là thành tích gần đây, hơn mười bảo vệ mặc đồ đen đi theo hai người, phô trương có thể nói không hề nhỏ!

Phạm Quân Chương đối với những thứ này không để ý, dọc theo đường đi đều nắm tay của thiếu niên cạnh hắn, Vương tổng tài thấy, thật cẩn thận mở miệng hỏi: " Không biết vị tiên sinh này là?"

Phạm Quân Chương trả lời: " Vợ tôi."

"...." Mọi người im miệng, đều sợ hãi theo dõi thiếu niên bên cạnh hắn.

Khóe mắt Vương tổng tài giật giật, kiên trì hỏi: " Vậy... Phu nhân xưng hô thế nào?"

Thiếu niên tựa tiếu phi tiếu liếc ông ta một cái, bên cạnh Phạm Quân Chương mở miệng nói một câu: " Phu nhân, Vương tổng hỏi em nói đi."

Thanh niên mới cười nói tên: " Lục Chiêu Hàn."

" Lục tiên sinh!" Vương tổng tài cười hô một tiếng, Lục Chiêu Hàn mới gật gật đầu.

Thái độ này của Lục Chiêu Hàn quá mức cao ngạo, Hồ Diệp hơi nhíu mày. Nhưng Phạm Quân chương liền thích bộ dáng lãnh diễm không được tự nhiên này, gần đây càng ngày càng dung túng hắn, đối tượng ngày xưa chưa từng có trường hợp dẫn đi tham dự gì, Lục Chiêu Hàn xem như là người đầu tiên. Cho dù đối phương là bộ dáng không thể dụng, Đổng sự trưởng đại nhân lại im lặng trong lòng vui vẻ a.

Hai người đi bộ trong công ty một vòng, khỏi cần nói các cô gái trong ty nghe hắn nói, các cô gái đều tan nát cõi lòng trên đất, Đổng sự trường cùng bạn trai nhỏ của hắn nhất thời trở thành tiêu đầu đứng đầu công ty...

Hôm nay tâm tình Phạm Quân Chương không tồi, ít nhất không như lần trước chửi ầm lên, mặc dù vẫn xuất ra băng tra toàn thân đông lạnh như cũ, nhưng Vương tổng tài tỏ ra thụ sủng nhược kinh. Hai người đi cùng Vương tổng tài trở lại đường cũ về, thấy Lục Chiêu Hàn vẫn bị Phạm Quân Chương nắm tay, thầm nghĩ Lục Chiêu Hàn đúng là được sủng ái, liền một đường khen vài câu.

Đóng cửa xe, triệt để che khuất tầm mắt bên ngoài, Phạm Quân chương nhào lên hôn Lục Chiêu Hàn một chút: Sao nào, anh không phải dựa vào công tác khác cũng có thể nuôi em?"

" Nói hưu nói vượn." Lục Chiêu Hàn cười nói: " Không cần anh nuôi."

Phạm Quân Chương nói ra thật sự lưu manh, khác xa một phần nghìn với đứng đắn bên ngoài: " Anh không nuôi em thì ai nuôi em?"

Lục Chiêu Hàn nắm lấy tay ở eo: " Được được đừng nói chuyện này, chuyện trước kia em nói anh sao rồi?"

Phạm Quân Chương không thèm để ý lại bò tới, nghe vậy bất mãn nhíu mày: " Bọn hắn cùng em có quan hệ gì, giúp bọn họ nhiều vậy?"

Lục Chiêu Hàn thuận miệng nói: " Bọn họ từng giúp em."

" Không phải trước kia bạn trai hắn là cấp trên của em sao?" Phạm Quân Chương không cho là đúng hỏi: " Bọn họ đã giúp em cái gì?"

" Chuyện anh không biết."

" Trên người em có bao nhiêu cọng tóc anh đều biết." Phạm Quân Chương càn rỡ nói: " Anh đã tra rõ hết rồi, phát hiện em chưa gặp cái phiền toái gì."

Lục Chiêu Hàn nói: " Trước anh phái người theo dõi em còn nói lý nữa?"

" Chuyện làm ăn kinh doanh điều này là đương nhiên." Phạm Quân Chương cười nắm cằm hắn: " Lại muốn nhảy chủ đề?"

Hai người đùa giỡn, Lục Chiêu Hàn nhảy lên sô pha, Phạm Quân Chương kéo mắt cá chân hắn đè lên, ghế ngồi bị ép lõm xuống, Lục Chiêu Hàn thở hổn hển, trên trán xuất hiện mồ hôi, tay Phạm Quân Chương lau khô cho hắn, trêu ghẹo nói: " Sao nào? Định dùng mỹ nhân kế?"

Lục Chiêu Hàn nhợt nhạt cười, vòng tay qua cổ của hắn: " Vậy anh có thích mỹ nhân kế không?"

Phạm Quân Chương cười to vài tiếng, hôn một cái thật vang trên mặt hắn: " Đây là do em tự dâng lên cửa!"

Hai người náo một hồi, Lục Chiêu Hàn bị hắn hôn chỗ ngứa không nhịn được cười không ngừng, từ từ là cảnh tượng mê loạn không người chú ý, đoàn xe một chiếc lại một chiếc, chạy hướng trung tâm Phạm gia.

Du Dật Tiêu ở cùng với chủ tiệm một chỗ, hai người sau hai năm đã thuyết phục được cha mẹ đồng ý, hiện tại đều chia công tác gia đình, cuộc sống gia đình hiện tại tạm ổn cũng không tồi.

Đến Hạ Cẩn, cũng là " Vân Cô Yên" trong trò chơi, nổ ra từng lừa mấy lần trên mạng, lừa được không ít thiếu gia nhà giàu. Việc này Du Dật Tiêu cũng xem qua thiếp mời ghi mấy chuyện này, nhất thời ghê tởm không chịu được, trong đó nghe nói Hạ Cẩn còn từng lừa gạt!

Về sau hai người Du Dật Tiêu đều không tiếp tục chơi << Vũ hóa phi tiên>>, mà Hạ Cẩn bị báo cáo mê X, dĩ nhiên là leng keng xích vào tù...

Hai người không còn giao thiệp, mà trò chơi Lục Chiêu Hàn Hạ Cẩn bị nổ ra ngoài xong tiếp tục chơi, xem như một trong số những trò tiêu khiển.

3332 từng nhắc nhở hắn, vì nhiệm vụ sau này, Lục Chiêu Hàn có thể ở tại thế giới này học vài thứ, để phòng hữu dụng trong tương lai. Lục Chiêu Hàn bắt đầu học tập sự vật mới, trong đó có nấu ăn, chơi cờ, thi từ ca phú, tri thức tài chính vân vân.

Phạm Quân Chương đối với hắn không tồi, gần như đáp ứng tất cả, bao gồm đón Lục Chiêu Hàn về nhà, lệnh người ngoài coi hắn như chủ mẫu.

Lần đầu tiên hai người cãi nhau, cũng là do Phạm Quân Chương bắt đầu. Trước hai ngày có một người gửi cho hắn hình Phạm Quân Chương ái muội với một thiếu niên, hắn thờ ơ, lần đó hai người đang ăn cơm chiều, Phạm Quân Chương hỏi tới chuyện này: " Em tính xử lý chuyện này như thế nào?"

Xử lý như thế nào? Trong lúc Lục Chiêu Hàn đau khổ, một người trong tình cảm nếu như không còn yêu thì lập tức rời đi, mau chóng gọn gàng!

Lục Chiêu Hàn thùy mâu: " Tùy anh."

Phạm Quân Chương không tiếp tục cợt nhả nữa, mặt y trầm xuống, nhìn thẳng hắn: " Anh dẫn nó về nhà cũng không sao."

Lục Chiêu Hàn lạnh nhạt nói: " Tùy anh."

" Đuổi em đi?"

" Em liền đi."

Phạm Quân Chương nhăn mày: " Em rốt cuộc là giận phải không?"

" Vừa lúc em cũng muốn đi." Lục Chiêu Hàn đặt bát cơm xuống, đứng dậy rời khỏi.

Phạm Quân Chương khó thở, mở miệng kêu hô: " Em cho anh là thứ gì chứ, còn có thể nhường tới nhường lui?!"

Lục Chiêu Hàn không trả lời đi lên lầu, Phạm Quân Chương còn đứng dưới lầu chất vấn chuyện này: " Em vốn không đem anh là người đàn ông của em?"

" Em không phải muốn chơi trò chiến tranh lạnh với anh-!"

Nam nhân này tuổi mới lớn, mà bắt đầu chơi trò ngây thơ này, chiêu...

" Đi, ta cũng học quá nhiều rồi." Đóng cửa xong, Lục Chiêu Hàn nói với không khí.

3332 tự nhiên xuất hiện, nó bay đến bên vai Lục Chiêu Hàn: " Hiện tại cậu muốn rời đi?"

" Ta ở lại đây cũng đã mười năm, không thể ở lại nữa."

" Cậu tức giận vì chuyện Phạm Quân Chương?" 3332 phát biểu ý kiến nói: " Có thể những tấm hình đó đều là giả thì sao?"

Lục Chiêu Hàn giẫm lên tấm thảm lông mềm như nhung, đẩy cửa sổ phòng, nhìn hoa viên trong màn đêm, những nụ hoa dường như sắp nở.

" Ta không muốn ầm ĩ với y, thế giới này vốn không có ý nghĩa rồi." Lục Chiêu Hàn không chút thay đổi nói: " Học cũng đủ rồi, còn tiếp tục nữa, nhiệm vụ sẽ không bao giờ hoàn thành."

" A..? Cậu quả thật không chút động lòng với Phạm Quân Chương?"

" Không có ta, y cũng sẽ không chết." Lục Chiêu Hàn nói: " Đáng tiếc ta không nghĩ muốn làm chim hoàng yến nữa, liền phiền hắn tiếp tục dưỡng kẻ khác đi."

3332 cười nhạo, không đáng: " Vậy cậu quyết định khi nào đi?"

" Trong ngăn kéo của y có một cây súng, ngày mai lợi dụng thời điểm y không có nhà liền đi." Lục Chiêu Hàn nói: " Xem như chiếu cố y lần cuối."

Từ lần hai người cãi nhau, liền không nói chuyện nhiều, ban đêm Phạm Quân Chương quay lưng về phía hắn, thao thao bất tuyệt không biết đang nói gì, giống như đứa trẻ cáu kỉnh. Lục Chiêu Hàn mơ mơ màng màng ngủ, y còn đang nói đâu đâu....

Ngày hôm sau Phạm Quân Chương phải xa nhà một chuyến, Lục Chiêu Hàn hiếm khi ngủ quên, Phạm Quân Chương ra cửa đợi hắn mội hồi, hắn chưa dậy, vì thế mới đi.

Kỳ thật Phạm Quân Chương nghĩ, hắn chỉ muốn nói lời xin lỗi với Lục Chiêu Hàn.

Không ngờ ngày đó y mới xuống phi cơ không bao lâu, liền nhận được điện thoại của người hầu, nói Lục Chiêu Hàn tự sát, người đã đi...

Bên tai Phạm Quân Chương giống như ù đi một lúc, thanh âm bên ngoài giống như tiếng chết chết chói tai, trừ lần đó ra, còn có một thanh âm đang không ngừng nói vợ của y đã chết...

Phạm Quân Chương vội vàng một đường chạy về nha, thời điểm xuống xe, trước mắt Phạm trạch một mảnh tuyết trắng, tim đập vọt tới cổ họng.

" Chủ mẫu các ngươi?"

Bị Phạm Quân Chương hỏi nữ hầu cúi đầu không dám lên tiếng.

" Bảo các ngươi xem hắn ! Hắn đi rồi hả?!" Phạm Quân Chương giận dữ, một đường không người ngăn trở chạy vào phòng hai người.

Tại chỗ chỉ để lại một vũng máu, phía sau là quản gia vừa mới theo kịp y nói những thứ này: " Nhóm người hầu đang ở dưới dọn, đột nhiên nghe tiếng súng vang, chúng tôi vội vàng chạy lên, chỉ thấy chủ mẫu cầm súng, người ngã trên đất rồi..."

" Ai làm!"

" .... Chủ mẫu, lúc ấy còn có ý thức, hắn nói với chúng tôi nói với cậu..." Bên tai nghe thanh âm nam nhân thấp giọng nức nở, quản gia cúi đầu, do dự.

" Hắn nói gì..."

" Chủ mẫu nói bồi cậu mấy năm nay, muốn chạy rồi."

Nam nhi có lệ bất khinh đạn, Phạm Quân Chương chỉ là tình yêu bị thương, không nhịn được cỗ cảm xúc này, nước mắt không ngừng rơi, y cũng không lau, lẳng lặng nhìn vũng máu kia.

" Anh chỉ là không nỡ em....Em thật sự phải làm tuyệt tình vậy sao..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro