Chương 6: Quyển trường học 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Boo

Boo: hố hố em thụ thật là số 1 =))~ Chưa thấy em nào thông minh như em thụ này :3

Ngày hôm sau Phương Di Liễu và Lưu Thần Dịch cùng nhau đến phố văn hóa với Lục Chiêu Hàn.

Phương Di Liễu mặc một bộ váy liền thân màu trắng, phối với đôi giày xăng đan màu xanh nhạt, trên đầu đội một cái mũ rơm màu trắng, lưng đeo túi nhỏ, tạo hình cực kỳ trẻ trung đáng yêu. Cô đến chỗ phố văn hóa trước nửa giờ, bởi vì cô nhận được điện thoại của Lưu Thần Dịch nói chỗ hẹn.

Lưu Thần Dịch mặc cũng không thay đổi quá lớn, vẫn là bộ quần áo thể thao phối với giày chơi bóng, y cao m80, cao nhưng không gầy, Phương Di Liễu vừa đứng bên cạnh y, thì có vẻ giống như học sinh tiểu học, vì thế bất động thanh sắc bước cách xa y vài bước.

" Người ở đây nhiều như vậy, thời tiết còn nóng như thế, cậu còn muốn đứng chờ ở đây bao lâu?" Phương Di Liễu hỏi.

" Không lâu." Lưu Thần Dịch lau lau đầu đầy mồ hôi, đề nghị nói: " Không bằng chúng ta vào tiệm trước mặt, sau đó gọi điện thoại cho Chiêu Hàn?"

" Rõ ràng là cậu tới sớm, giục cậu ta để làm gì?" Phương Di Liễu trừng mắt: " Dù sao không lâu nữa, cậu cũng không thể chờ chờ cậu ta? Thật sự là không kiên nhẫn."

Bị Phương Di Liễu mắng một phen, Lưu Thần Dịch cũng không muốn gọi điện thoại cho Lục Chiêu Hàn. Hai người dời trận địa, Lưu Thần Dịch đưa Phương Di Liễu tới một tiệm bán nước giải khát.

Hai người ngồi ở trong tiệm chỗ bàn bốn người, xuyên qua cửa sổ lớn bằng thủy tinh có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, Phương Di Liễu gửi tin nhắn cho Lục Chiêu Hàn đến địa chỉ gặp mặt, giương mắt đánh giá mặt tiền của tiệm này.

Mặt tiền tiệm trang trí cực kỳ ấm áp, màu sắc chủ yếu là màu ấm, trên tường còn dán rất nhiều thiếp giấy hình động vật nhỏ đáng yêu, đồ trang trí trên giá cũng bày ra một ít đồ chơi tinh xảo xinh đẹp.

Trời rất nóng nên sinh ý trong điếm cũng không tồi, người tới lui tới chóng mặt, may là hiện tại là buổi sáng, người không quá nhiều, cho nên hai người mới dễ dàng tìm được vị trí tốt.

Phương Di Liễu ăn một miếng kem tươi, cảm thấy mùi vị không tệ, thán phục nói: " Tiệm này xem ra không tồi, sao cậu biết chỗ này vậy?"

Lưu Thần Dịch thành thật trả lời: " Chiêu Hàn phát hiện, cậu ấy cực kỳ thích tiệm này...." Lời còn chưa dứt, y thuận tiện bày ra vẻ mặt vui vẻ cùng với một biểu tình bỉ ổi kỳ quái: " Cậu coi như tớ nói."

" Tớ cảm thấy không phải tất cả đều là YY của tớ chứ?" Phương Di Liễu nói: " Cậu không phải thật sự thích cậu ấy chớ?"

Lưu Thần Dịch phản ứng chậm đi một nhịp, đáy lòng hiện lên một chút cảm xúc chột dạ không rõ: " Ách...Chúng tớ rõ ràng đều là nam, cậu hỏi cái này để làm chi...."

Phương Di Liễu híp híp mắt: " Nếu đều là nam, cậu thẹn thùng ghê gớm như vậy làm gì?"

" Tớ có thẹn thùng gì đâu?!"

" Thích thì cứ việc nói thẳng thôi, không ai khinh thường cậu." Phương Di Liễu cười nói: " Nhưng chuyện trong vòng luẩn quẩn này tớ cũng không biết, cũng không rõ hai cậu ở chung một chỗ có kết quả tốt hay không."

" Nhưng nếu như thích mà nói, cậu rốt cuộc có định nói cho cậu ấy hay không?" Cuối cùng Phương Di Liễu hỏi.

Vấn đề này Lưu Thần Dịch không trả lời cô, y cũng không biết y sẽ lựa chọn như thế nào.

Y vốn thích nữ sinh không phải sao? Đối với nam sinh khác, căn bản không có cái gì không tự nhiên, a có thể vì cái gì riêng với Lục Chiêu Hàn, trạng thái này vẫn có điểm không tự nhiên? Có thể bởi vì hắn cười mà đỏ mặt; có thể không vừa ý bộ dáng nhìn hắn và người khác đùa giỡn; có thể ghen tị nữ sinh viết thư tình cho hắn; có thể mơ thấy hắn...Đều là bởi vì thích hắn sao...

Đúng thời gian hẹn, Lục Chiêu Hàn đến tiệm nước giải khát.

Thấy Lưu Thần Dịch, Lục Chiêu Hàn thấy hơi kinh ngạc.

Phương Di Liễu chỉ Lưu Thần Dịch đối diện Lục Chiêu Hàn nói: " Surprise!"

Bên môi Lục Chiêu Hàn lộ ra một chút ý cười, ngồi xuống hỏi hai người: " Các cậu tính trước rồi à, tính cho tớ một cái ' kinh hỉ'?"

Phương Di Liễu tùy tiện cười nói: " Đương nhiên, có ngạc nhiên không?"

Trong lòng Lưu Thần Dịch lại không thoải mái lắm, cảm thấy như Lục Chiêu Hàn không hy vọng y ở đây, mà là muốn thế giới hai người với Phương Di Liễu, ngầm bực bội, không nói lời nào cúi đầu uống nước.

Xoắn xuýt chính là Lục Chiêu Hàn hiện giờ nhưng không chú ý tới y trầm mặc, vẫn tiếp tục nói chuyện với Phương Di Liễu.

" Chỗ có thể chơi cũng không nhiều." Phương Di Liễu đề nghị nói: " Không bằng buổi sáng chúng ta đi công viên trò chơi, buổi chiều đi nhà trưng bày hải dương học được không?"

Lục Chiêu Hàn gật đầu nói đồng ý, Phương Di Liễu nhìn về phía Lưu Thần Dịch, phát hiện y lại thất thần. Như thế nào người chưa tới thì thúc giục, người đến, thần của mình lại chạy?

Ba người cùng nhau đi khu vui chơi giải trí trước.

Thứ bảy nên toàn khu vui chơi giải trí đều là nhóm trẻ con hoặc cặp đôi, tổ hợp hai nam một nữ có chút hiếm thấy, ngoại trừ Phương Di Liễu, hai người đều hưng trí bình bình. Lục Chiêu Hàn tốt xấu có thể phối hợp với Phương Di Liễu một phen, nhưng Lưu Thần Dịch hoàn toàn là phối hợp với Lục Chiêu Hàn, Phương Di Liễu mời hai người chơi trò chơi, chỉ có Lục Chiêu Hàn ở đây, Lưu Thần Dịch mới có thể bắt kịp.

Đợi đến khi vào trong trò quỷ ốc, Phương Di Liễu quay đầu nhìn hai người. Lưu Thần Dịch phản ứng đầu tiên là cảnh giác, giống như đề phòng Lục Chiêu Hàn bị Phương Di Liễu kéo đi, thậm chí một đường y đều nhìn chằm chằm Phương Di Liễu, còn đi ở giữa hai người, coi như sợ Phương Di Liễu chiếm tiện nghi của Lục Chiêu Hàn vậy. Phương Di Liễu bị hành động ngây thơ làm cho không vui, vì thế cô nói với hai người: " Quỷ ốc một người chơi mới thú vị, các cậu ở bên ngoài chờ tớ, hoặc là chúng ta tách ra đi vào, các cậu cảm thấy như thế nào?"

Lục Chiêu Hàn không có dị nghị, trái lại tựa hồ có chút hứng thú với quỷ ốc, quay đầu lại hỏi Lưu Thần Dịch: " Cậu có muốn đi vào chung hay là ở bên ngoài đợi."

Lưu Thần Dịch quyết đoán lắc đầu: " Tớ ở bên ngoài đợi."

Vì thế một mình Phương Di Liễu đi vào quỷ ốc, Lục Chiêu Hàn và Lưu Thần Dịch ở bên ngoài.

" Chúng ta đến chỗ ra đợi cậu ấy đi." Lục Chiêu Hàn quay đầu nói với Lưu Thần Dịch.

Sắc mặt Lưu Thần Dịch có chút tệ: " Chúng ta tâm sự đi."

"A?" Lục Chiêu Hàn không rõ nghĩa nhìn y: " Tâm sự?"

"Uhm." Lưu Thần Dịch kéo cổ tay Lục Chiêu Hàn, hướng tới hoa viên bên cạnh quỷ ốc đi.

Đến nơi, Lưu Thần Dịch lại lôi kéo Lục Chiêu Hàn đến xứ lạnh không người tới, mới buông tay.

" Cậu....Không phải cậu thích Phương Di Liễu chứ?" Mặt Lưu Thần Dịch xoắn xuýt (một chút) hỏi. Y cảm thấy không hỏi rõ, trong đầu mình cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện Lục Chiêu Hàn thích ai, quả thực so với tiểu cô nương thầm mến còn đáng sợ hơn.

" Sao cậu lại cảm thấy như vậy?" Lục Chiêu Hàn cười nhạo nói.

" Vậy vì sao cậu lại đồng ý lời hẹn đi chơi của cô ấy?"

" Chỉ là ra ngoài chơi không phải sao?" Lục Chiêu Hàn nhíu mày, nghi hoặc nhìn y, mang theo một chút không vui.

Lưu Thần Dịch cảm thấy phiền não, vì thế ngữ khí không khỏi trầm hơn: " Các cậu không quen, chẳng lẽ cứ hẹn hò như vậy không thấy xấu hổ sao? Còn có- Tào Doanh, cậu thích ai trong số các cậu ấy?"

" Cậu đang chất vấn tớ sao?" Lục Chiêu Hàn không vui đã cực kỳ rõ ràng, hắn mím môi, đôi mắt tối đen như sương đêm có một loại sáng ngời long lanh, cũng không lộ ra lo lắng.

" Tớ...Không phải..." Lưu Thần Dịch ấp úng, không biết làm sao nhìn, thấy Lục Chiêu Hàn giận tái mặt: " Cậu, cậu đừng tức giận..."

Vừa rồi Lưu Thần Dịch khí thế mười phần, hiện tại lại giống như quả bóng cao su xì hơi: " Tớ chỉ hỏi một chút, cậu đừng tức giận chứ?"

" Vì sao cậu hỏi tớ những thứ này?" Lục Chiêu Hàn hỏi: " Cậu muốn nói cái gì?"

Lưu Thần Dịch liên tục lắc đầu nói: " Không có gì, chỉ là tớ tò mò."

Lục Chiêu Hàn từng bước ép sát: " Hôm nay cậu rất nôn nóng, hiện tại lại kéo tớ tới đây, lại còn hỏi tớ vấn đề này?"

" Tớ....Chỉ là đột nhiên tò mò...."

Lưng Lưu Thần Dịch dựa vào thân cây, nhìn Lục Chiêu Hàn dưới tàng cây, Lục Chiêu Hàn mặc một áo sơ mi ngắn tay màu trắng, quần thường màu đen, khí chất ôn nhuận. Trong cảm nhận của Lưu Thần Dịch, Lục Chiêu Hàn là một người hoàn mỹ không tì vết, hình dung thành ' bạch mã hoàng tử trong cảm nhận của các nữ sinh' cũng không quá khoa trương sáo rỗng. Có lẽ y nguyện ý trở thành người mở miệng nói câu nói kia, lại càng sợ hãi đối phương từ chối y, càng sợ chính mình trở thành vết nhơ trong nhân sinh của Lục Chiêu Hàn.

Trước giớ chính mình cũng không thể nào lý giải hai nam sinh ở cùng một chỗ, không hề tán thành gay, cũng hiểu được những ảo tưởng của Phương Di Liễu là hoàn toàn không chính xác. Hiện tại y đã có loại suy nghĩ không chính đáng này, muốn dắt tay hắn đi, muốn nói cho hắn một câu y thích hắn....Nhưng, Lưu Thần Dịch lại sợ hãi, sợ hãi Lục Chiêu Hàn sẽ đột nhiên đẩy y ra, hoặc cảm thấy y cực kỳ ghê tởm.

Ngay lúc Lưu Thần Dịch còn đang suy sụp, đột nhiên Lục Chiêu Hàn ném ra một câu: " Thêm một thời gian nữa tớ sẽ chuyển đi."

Lưu Thần Dịch đờ đẫn ngẩng đầu, truy vấn nói: " Có ý gì?"

" Tớ chuẩn bị chuyển đến trường Hữu Nhi đang học, trường bên kia tớ đã xử lý xong, học kỳ sau thì chuyển qua trường bên kia."

"Diệp Hữu Nhi.... Cô ấy không phải tới chỗ ba cô ấy làm việc sao? Cậu muốn đi tỉnh S?" Lưu Thần Dịch kinh ngạc hỏi.

Lục Chiêu Hàn đáp rất đơn giản, hắn chỉ gật gật đầu: " Tớ chỉ là muốn nói trước cho cậu một tiếng."

" Cậu đây là nói trước rồi hả? Cậu đã làm xong thủ tục còn nói cho tớ có ích lợi gì?!" Lưu Thần Dịch giận không kìm được: " Cậu, cậu..."

Lưu Thần Dịch " Cậu" hồi lâu cũng không nói ra lời, bị tức làm nóng nảy, y hung tợn trừng mắt nhìn Lục Chiêu Hàn, trong mắt tràn đầy lửa giận cùng chua sót.

Lục Chiêu Hàn nhìn y, đột nhiên sửng sốt: " Không phải cậu muốn khóc chứ?"

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Lưu Thần Dịch chính xác là biểu tình muốn khóc, lại chỉ có bản thân y tự biết, nước mắt vẫn treo ở trên mi, còn đang giận chỉ vào Lục Chiêu Hàn: " Nói ra chuyện khác đi, ngoại trừ Diệp Hữu Nhi là đứa con gái không có cái gì tốt, sao cậu lại theo đuổi cô ta không rời chứ?!"

Nếu không phải trận này hợp, có thể Lục Chiêu Hàn đã cười một trận, nếu Diệp Hữu Nhi biết Lưu Thần Dịch đánh giá cô như vậy, chỉ sợ cũng phát khóc.

" Cậu sao lại giống tiểu cô nương như vậy chứ?" Sau cùng Lục Chiêu Hàn vẫn không làm được mặt lạnh như băng, tiến lên ôm Lưu Thần Dịch, Lưu Thần Dịch không phản ứng kịp, trên đôi môi lại một mảnh ấm áp....

Lục Chiêu Hàn ôm lấy Lưu Thần Dịch, môi mỏng hôn lên môi Lưu Thần Dịch còn đang ngây ngốc, lưỡi xinh xắn linh hoạt liền xông vào trận địa bên ta.

Qua vài giây, Lưu Thần Dịch mơ mơ màng màng nắm lấy eo nhỏ của đối phương, tinh tế hôn lại.

Nhưng khác với tính cách Lưu Thần Dịch tùy tiện, nụ hôn của y triền miên mà ôn nhu tinh tế, cõi lòng y như một lời nhu tình cùng yêu thầm, cảm tình cực nóng giống vò rượu mạnh, thiếu niên đơn thuần đích thị dẫn người say mê.

" Ưm..." Lục Chiêu Hàn bị Lưu Thần Dịch ôm vào trong lòng, cuối cùng không thở nổi xin khoan dung phát ra tiếng kháng nghị.

Lưu Thần Dịch ngẩng đầu lên, lại vẫn ôm Lục Chiêu Hàn như cũ, y có chút kích động, thậm chí có cảm các như đang trong mơ, y nhìn thẳng Lục Chiêu Hàn, hai người thật lâu không nói gì.

Môi Lục Chiêu Hàn đỏ tươi, ánh mắt lưu ly, thở dốc vài cái, mới giương mắt nhìn y. Lưu Thần Dịch cảm thấy đôi mắt này có thể nói là mị nhãn như tơ, khóe miệng y nhịn không được nhếch lên ý cười hạnh phúc, ngay lúc trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Chiêu Hàn lại cúi đầu hôn tiếp....

Ớ phía xa công viên trò chơi tìm hai người đang vui vẻ Phương Di Liễu tan vỡ rống to: " Hai người kia chết ở đâu rồi!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro