Chương 5: Quyển trường học 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Boo

PS: Update xong chương này đi chơi hahah

Ngòi bút liên tục gõ lên giấy nháp, phát ra tiếng đánh càng ngày càng dồn dập.

Tiết tự học buổi tối, Lưu Thần Dịch đau đầu nhin đề toán trên bài thi, cho dù có quá trình, lại suy ra được thời điểm quá trình, lại xuất hiện rất nhiều vấn đề mới xảy ra.

Lưu Thần Dịch liếc mắt nhìn xuống phía sau, chỉ thấy Lục Chiêu Hàn cầm mobile phone không biết đang nhìn cái gì, bút trên tay không ngừng chuyển động, trên mặt không chút để ý, nhìn những người khác hoàn toàn không có ai tự nhiên tự đắc như vậy.

Lục Chiêu Hàn ngay lúc Lưu Thần Dịch nhìn qua liền lập tức giương mắt lên nhìn y, Lưu Thần Dịch nhếch miêng cười cười vô thanh, cầm lấy bài thi nâng nâng, cái động tác này ý chính là có vấn đề muốn thỉnh giáo.

Lục Chiêu Hàn cầm bài thi của Lưu Thần Dịch, mắt nhìn: " Cái nào?"

Lưu Thần Dịch quay người ra sau, lấy bút chỉ chỉ chỗ làm mình đau đầu rất lâu: " Cái này, vì sao sau khi hoán đổi lại thành như vậy?" Lưu Thần Dịch chỉ chỉ kết quả mình tính ra: " So với đáp án của tớ khác nhau."

Lục Chiêu Hàn đem đề hình nhớ kỹ, lại đem bài thi chuyển qua, đối diện Lưu Thần Dịch.

Lục Chiêu Hàn khẽ nhướng mày, khác với lúc đạm mạc bình thường, có vẻ cực kỳ ôn nhu, mười ngón tay hắn thon dài, ngón trở thon dài chỉ trên bài giải của Lưu Thần Dịch: " Cậu tính kết quả này là sai toàn bộ rồi."

Lưu Thần Dịch cũng không biết tại sao đột nhiên mặt hơi đỏ, mặt nóng của mình thậm chí lan đến một chỗ.

Lục Chiêu Hàn vừa cười, cũng không biết có phải cười y không, vì thế Lưu Thần Dịch xấu hổ cúi đầu, làm bộ như thật sự nhìn đề bài.

Lục Chiêu hàn chỉ Lưu Thần Dịch vài câu xong, tiết tự học đã kết thúc.

Thầy giáo ngồi trên bục cũng đi rồi, đa số người vẫn ngồi lại ở phòng tự học, một nhóm nhỏ bắt đầu đi tới.

Lưu Thần Dịch thuận lợi giải ra kết quả cuối cùng, thời điểm đang muốn quay đầu lại hỏi Lục Chiêu Hàn, người phía sau đột nhiên đứng lên.

Lục Chiêu Hàn mang balo lên, chuẩn bị rời đi.

Lưu Thần Dịch nhìn ra cửa liền thấy, quả nhiên là cái nữ sinh hội học sinh kia....

" Thần Dịch, tớ về trước nhé." Lục Chiêu Hàn tạm biệt với y.

" Được, đi đường cẩn thận." Lưu Thần Dịch vốn chần chờ một cái mới cười khua tay nói.

Nhìn Lục Chiêu Hàn và nữ sinh kia cười cười rời đi, đột nhiên Lưu Thần Dịch có phần buồn bã tụt hứng...

" Phụt..." Nghe người bên trái nén cười, điểm mất mác của Lưu Thần Dịch liền biến mất, thần tình đen kịt nhìn qua.

Quả nhiên là Phương Di Liễu đang chế nhạo nhìn y.

" Cậu nhìn cái gì..." Lưu Thần Dịch yếu khí hỏi.

" Tôi nhìn thấy có người đang vẻ mặt mất mác nhìn bóng lưng người ta cùng em gái rời đi." Phương Di Liễu vui cười hớn hở nhỏ giọng nói với Lưu Thần Dịch.

Phương Di Liễu là ủy viên văn nghệ của lớp, là một cô nương nhẹ nhàng ôn hòa, nếu không phải một hồi Lưu Thần Dịch vô tình nhìn bức hình trên vở cô ta, y còn tưởng rằng Phương Di Liễu quả thật là rất đơn thuần đáng yêu!

Từ đó về sau, Phương Di Liễu cũng không che che giấu giấu, đôi khi Lưu Thần Dịch còn được xem " Tác phẩm mới" của cô.

Mà Lưu Thần Dịch và Lục Chiêu Hàn chính là nhân vật chính mà cô nương này thương hay vẽ nhất, từ nhỏ Phương Di Liễu đã học vẽ, vẽ vật vẽ người cũng rất thật, mỗi khi Lưu Thần Dịch thấy Phương Di Liễu vẽ y cùng Lưu Thần Dịch ái muội không thôi, cũng nhịn không được che mặt....

Hết thứ 6, học sinh bắt đầu xả hơi không ngừng.

Buổi chiều thứ sáu không có tiết lên lớp, một đám hoan hô nhảy nhót, trong phòng học một mảnh náo nhiệt, đa số đều chọn buổi chiều về nhà...

Lưu Thần Dịch cảm thấy không có ý nghĩa, ngồi chơi trên ghế đặt bút viết, nhảy ra một bức thư vốn bị quyển sách đè lên.

Đột nhiên ở giữa quyển sách lộ ra một góc màu hồng gì đó. Lưu Thần Dịch sửng sốt, rút thư ra, nhìn thoáng qua-- đây không phải thư trước y mượn Lục Chiêu Hàn sao, màu hồng kia không phải là phong thư....

Từ từ! Chẳng lẽ đây là thư tình?!

Đầu Lưu Thần Dịch còn chưa kịp suy nghĩ, liền thừa dịp không ai phất hiện đẩy mạnh phong thư lại trong sách. Sau khi che giấu xong, y giật mình quay đầu nhìn thoáng qua Lục Chiêu Hàn, đối phương ngay lúc mình nhìn qua thì qua lại nhìn: " Có chuyện gì không?"

Lưu Thần Dịch cũng không biết bản thân đột nhiên làm sao lại phun ra một câu nói: " Ách, cậu....Ngày mai cậu có rảnh không?"

Phương Di Liễu bên cạnh vẻ mặt vi diệu cười nhìn qua.

" Buổi tối phải đi trường luyện thi, còn lại thì rảnh." Lục Chiêu Hàn thản nhiên nói.

" A..." Lưu Thần Dịch sững sờ phát ra một đơn âm, lại ngoan ngoãn quay đầu về chỗ.

Đột nhiên Phương Di Liễu kêu Lục Chiêu Hàn một tiếng: " Lục Chiêu Hàn."

"Chuyện gì?"

Phương Di Liễu há lớn miệng mời nói: " Ngày mai cậu rảnh, không bằng chúng mình cùng đi chơi đi?"

Giọng Phương Di Liễu không nhỏ, vì thế người xung quanh 2 người đều nghe được, nhất thời trong ban yên tĩnh, đột nhiên trong chốc lát lan rộng ra, nhao nhao ồn ào.

" Tham gia với! Tham gia với!"

Nữ sinh bên cạnh Phương Di LIễu vẫn cười mắng lá gan Phương Di Liễu không nhỏ.

Ánh mắt Lục Chiêu Hàn lạnh lùng nhìn thoáng qua biểu tình chậm chạp của Lưu Thần Dịch, trong lòng âm thầm cười cười, ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, đáp lại một câu: " Được, khi nào thì đi?"

Một đám người kêu càng lớn, tựa hồ Phương Di Liễu cũng không ngờ tới Lục Chiêu Hàn đồng ý, nhất thời cư nhiên đỏ mặt.

Một đám người lớn tiếng ồn ảo kinh động đến thầy giáo bên cạnh, đi qua mắng cho một trận, mới tiếp tục an phận, riêng về phía dưới lại tiếp tục thảo luận.

Dù sao điều kiện Lục Chiêu Hàn không tồi, có vài tiểu cô nương cũng có phần coi trọng đối với hắn, chỉ là tính cách hắn quá lãnh đạm, cũng từ chối mấy nữ sinh. Không ngờ Phương Di Liễu mới mở miệng 'hẹn hò', Lục Chiêu Hàn đồng ý, tất cả mọi người đoán chừng hai người có phải đã phải lòng nhau rồi hay không.

Người bên cạnh Phương Di Liễu cũng không bỏ qua trêu ghẹo cô, chỉ riêng Phương Di Liễu hiện tại thấy có phần xấu hổ.

Vốn chỉ nghĩ muốn thông đồng với tiểu thụ để cho Lưu Thần Dịch bị kích động một phen, tốt nhất có thể xuất hiện tràng diện tuyên cao chủ quyền động lòng người gì gì đó! Trong đầu nhất thời kích động đem lời nói phun ra ngoài, càng kì quái chính là Lục Chiêu Hàn cư nhiên đồng ý...Chẳng lẽ Lục Chiêu Hàn thực sự thích cô?

Không nên không nên! Kích động não quá lớn!

Phương Di Liễu nhìn thoáng qua Lưu Thần Dịch bên kia, lại nhìn thấy Lưu Thần Dịch đang gục đầu trên bàn, tư thế đầu chôn ở cánh tay. Sương thảo(*), khóc?!

(*): Yêm không biết =))

Sau giờ tan học, Lục Chiêu Hàn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đi tới chỗ nữ sinh kia đang đợi hắn.

Nữ sinh, lại là nữ sinh....Gần đây Lục Chiêu Hàn không hiểu sao rất có duyên với người khác phái? Hắn cùng nữ sinh đang chờ hắn kia rốt cuộc là có quan hệ gì-còn có--Tay Lưu Thần Dịch vuốt nhẹ quyển sách giáo khoa kẹp thư tình kia, đột nhiên trong lòng thấy hơi trống vắng....

Mà bên kia, Lục Chiêu Hàn cùng vị nữ sinh hội học sinh Tào Doanh đang bàn hoạt động hội kỷ niệm ngày thành lập trường sắp tới.

Đúng vậy, Lục Chiêu Hàn là học sinh hội hội viên, mà nữ sinh kia là phó hội trưởng hội học sinh, gần đây hai người đều bận chuyện hoạt động hội học sinh. Nhưng về lí do gì Lục Chiêu Hàn giúp đỡ Tào Doanh, chỉ là vì Tào Doanh đầy tư tâm, kết quả tính kế Lục Chiêu Hàn, bao gồm cả bức thư tình trong tay Lưu Thần Dịch kia, cũng từ Tào Doanh mà ra.

Mục đích Lục Chiêu Hàn làm như vậy, chính là muốn Lưu Thần Dịch ý thức được tình cảm của mình, sau đó mạnh tay thôi động đoán tình cảm này bạo phát.

" Quyết định cuối cùng là làm một buổi tiệc tối biểu diễn?" Lục Chiêu Hàn hỏi.

Hài người đi trên đường mòn, xung quanh đều là học sinh tan học vè nhà, Lục Chiêu Hàn dắt xe đạp, Tào Doanh đi bên cạnh hắn. Một thiếu niên tinh xảo, một thiếu nữ dịu dàng, hai người đứng chung một chỗ nhìn qua thập phần hài hòa.

Nghe được câu hỏi của Lục Chiêu Hàn, Tào Doanh vuốt lọn tóc dài bên tai, cố nén khó xử nhìn nhìn Lục Chiêu Hàn, trả lời: " Đúng vậy, cho nên hội trưởng để cho chúng ta tìm người thích hợp lên bục biểu diễn, không biết cậu đã chọn được người thích hợp hay chưa?"

" Ưm..." Lục Chiêu Hàn nghĩ nghĩ: " Ủy viên văn nghệ ban chúng ta không biết có hứng thú đối với cái này không nữa...."

" Cá nhân, nhóm hay lớp đều được, các xã đoàn khác đều có tiết mục, hiện tại có khoảng hơn mười tiết mục rồi, thời gian khống chế tốt là được, chúng ta còn liên hệ được một chị cựu học sinh trở về biểu diễn, sân bãi gì gì đó ban hậu cần cũng bắt đầu chuẩn bị rồi." Tào Doanh nói rành mạch từng cái.

Lục Chiêu Hàn đáp ứng nói: " Tớ biết rồi, tớ sẽ hỏi cô ấy một chút."

Hai người đi đến cổng trường, do tiện nên Lục Chiêu Hàn chở Tào Doanh về nhà.

Lưu Thần Dịch cũng không biết tại sao lại theo hai người đến cổng trường, lại còn lén lút, sợ bị hai người phát hiện. Nhìn Lục Chiêu Hàn chở Tào Doanh rời đi, Lưu Thần Dịch chua xót cắn chặt răng: " Chẳng lẽ cô ta là bạn gái Chiêu Hàn? Không thể nào, Chiêu Hàn chưa nói qua, hừ, thủ đoạn thông đồng cao a. Chiêu Hàn sắp lên cấp 3, mình phải nhắc nhở cậu ấy một chút..."

Chú ý cái gì? Đương nhiên là chú ý đừng tìm nữ sinh yêu sớm rồi....

Trở về nhà, Lưu Thần Dịch vào cửa liền nhìn thấy có một đôi giày cao gót và một đôi giày da, nghĩ chắc là ba mẹ ở nhà, Lưu Thần Dịch trợn trừng mắt, không tiếng động trực tiếp trở về phòng ngủ.

Phòng Lưu Thần Dịch có một chiếc giường lớn, cùng với hai giá sách lớn vĩ đại, đều là sách giáo khoa và sách ôn tập, còn lại đa phần là tạp chí thể dục và mô hình.

Lưu Thần Dịch trực tiếp vứt balo lên ghế dựa, ngã sấp xuống nệm mềm mại trên giường.

" Ài....Thật sự là chuyện gì cũng không vui." Lưu Thần Dịch vươn cánh tay, xoay người lại,lại nhìn đến balo đen.

Lưu Thần Dịch bò người lên, ở bên trong bày ra quyển sách giáo khoa của Lục Chiêu Hàn.

Bức thư tình màu hồng tràn ngập khí tức thiếu nữ đang an tĩnh nằm giữa trang sách. Lưu Thần Dịch bình tĩnh nhìn, cầm lấy rút ra.

Trong phong thư là một tờ giấy màu xanh ( mở ra) gấp tư. Chữ đều sạch sẽ ngăn nắp, tự thể thiếu nữ cực kỳ thanh tú, không giống Lưu Thần Dịch, viết con chữ rồng bay phượng múa, nếu cho y một tờ giấy( mở ra) như vậy, phỏng chừng y viết chưa được hai câu. Nhưng nữ sinh kia lại viết đầy một trang, đoạn đầu còn viết cô gặp Lục Chiêu Hàn như thế nào, lại làm sao kết bạn với Lục Chiêu Hàn, cùng với mong muốn Lục Chiêu Hàn biết được tâm ý của mình.

Lưu Thần Dịch cau mày xem xong phong thư, cuối cùng không nhìn được lại đọc lại ra ngoài: "....Trong cảm nhận của tớ, cậu vẫn luôn cực kỳ nỗ lực, là một Lục Chiêu Hàn ưu tú nhất. Viết phong thư này, là hi vọng cậu có thể hiểu rõ tâm ý của tớ: Tớ thích cậu, Lục Chiêu Hàn...Tớ thích cậu..."

Hai chữ Thích cậu ngậm trong miệng, như một viên thuốc chua, có thể giải trừ nghi hoặc hiện tại trong lòng Lưu Thần Dịch, tiềm thức Lưu Thàn Dịch lại chống lại nó.

Ánh mắt Lưu Thần Dịch dừng lại ở lạc khoản, phía trên viết: Tào Doanh.

Tào Doanh? Tên nghe cực kỳ quen...Đột nhiên nhớ tới y từng hỏi qua Lục Chiêu Hàn, vị nữ sinh thường hay tìm hắn là ai, Lục Chiêu Hàn từng nói qua, cô ấy tên Tào Doanh....

Vậy...Lục Chiêu Hàn có rõ tâm ý của Tào Doanh hay không? Chẳng lẽ bọn họ thật sự ở cùng một chỗ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro