Chương 12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trạng thái của Trần Hệ ngày một chuyển biến tốt đẹp.

Hắn bắt đầu dần dần có tư duy của chính mình, tuy rằng tư duy chỉ như hài tử hai ba tuổi.

Nhưng này cũng đủ để cho Trần Lập Quả thở phào nhẹ nhõm —— rốt cuộc Trần Hệ vốn cũng chỉ có hai tuổi.

Trần Hệ ngồi ở bên người Trần Lập Quả kêu ba ba, Trần Lập Quả thành thục đem hoa quả uy đến bên miệng hắn, hắn liền tiếp nhận tới chậm rãi gặm, ăn phi thường nghiêm túc, một chút cũng luyến tiếc lãng phí.

Trần Lập Quả phỏng đoán, Trần Hệ hẳn là bị virut tang thi cao cấp cảm nhiễm, mới xuất hiện loại hình dáng đặc thù hiện tại. Nhưng cụ thể xem ra, Trần Hệ cùng tang thi lại có khác biệt rất lớn, làm Trần Lập Quả cũng có chút làm không rõ ràng lắm tình huống của hắn rốt cuộc là như thế nào.

Trần Lập Quả cũng hỏi hệ thống, hệ thống nghĩ nghĩ nói: "Cậu liền không suy xét qua, Trần Hệ vốn dĩ có quan hệ cùng tang thi à?"

Trần Lập Quả cảnh giác nói: "Có ý tứ gì?"

Hệ thống nói: "Hắn không phải là từ nhỏ thích ăn thịt tươi sao?"

Đích xác, Trần Hệ từ nhỏ đến lớn, đối với thịt tươi đều có một loại chấp niệm cố chấp, sau lại bị Trần Lập Quả ngạnh sinh sinh bẻ trở về, hơn nữa hắn lớn lên nhanh, dần dần biết chuyện gì nên làm, cái gì là không nên làm.

Nhưng việc này hiện tại được hệ thống nhắc tới, Trần Lập Quả không khỏi liên tưởng nhiều chút, cậu nói: "Ý của cậu là thời điểm Trần Mặc Vi hoài Trần Hệ ở bệnh viện cũng đã bị cảm nhiễm?"

Hệ thống nói: "Rất có khả năng a."

Trần Lập Quả thở dài: "Kia, nhưng làm sao bây giờ?"

Dáng vẻ hiện nay của Trần Hệ, quyết không thể mang về căn cứ.

Hệ thống tự hỏi nói: "Cậu trước đem tin tức này nói cho Trần Mặc Vi đi, trước nhìn xem nàng biết tin tức xong thanh tiến độ có biến hóa hay không."

Trần Lập Quả cảm thấy cũng cảm thấy như vậy rất có lý, đối với hệ thống không có châm chọc mỉa mai cậu, mà là tiến hành một loạt phân tích lý trí chỉ đạo, Trần Lập Quả thập phần cảm động: "Thống nhi, cậu quả nhiên vẫn là yêu tôi."

Hệ thống trong lòng lạnh lùng nghĩ, tôi chỉ là không nghĩ thế giới của mình chỉ còn lại một mảnh mosai đơn điệu.

Trần Lập Quả mang theo Trần Hệ, dây dưa dây cà hướng phía căn cứ trở về.

Trần Hệ ở trước mặt Trần Lập Quả thật ra rất ngoan —— Trần Lập Quả kêu hắn ngoan ngoãn ở trong không gian, hắn liền không nơi nơi chạy loạn.

Trần Lập Quả đi nhiều nhất một tháng, cuối cùng là về tới phụ cận căn cứ.

Con đường trở về căn cứ so với lúc đi tìm Trần Hệ đơn giản hơn nhiều, đại khái là bởi vì hơi thở độc đáo của Trần Hệ, nên dọc suốt đường đi Trần Lập Quả chẳng những không phát hiện tang thi, thậm chí liền một con động vật biến dị cũng chưa thấy. Toàn bộ hành trình an toàn quả thực như là dạo chơi ở ngoại thành.

Trần Mặc Vi chưa bao giờ nghĩ đến nàng sẽ còn nhận được điện tín vô tuyến của Trần Lập Quả, tuy rằng lúc trước Trần Lập Quả rời đi nói thập phần tự tin, nhưng nàng như cũ đối với việc Trần Lập Quả có thể trở về hay không vẫn mang thái độ hoài nghi thật sâu.

Không nghĩ tới qua gần nửa năm thời gian, Trần Lập Quả liền truyền đến tin tức, nói cậu đã mang Trần Hệ về tới.

Trần Mặc Vi lập tức đuổi qua, tiến vào rừng rậm không lâu, liền thấy được một chiếc xe việt dã ngừng ở ven đường.

Trần Lập Quả ngồi ở phòng điều khiển, Trần Hệ ngồi ở ghế phụ.

Cùng nửa năm trước so sánh ra, tóc Trần Lập Quả trở nên dài hơn, nhưng thoạt nhìn cũng không chật vật, khuôn mặt thậm chí còn tròn thêm một vòng, hiển nhiên không phải chịu khổ cái gì.

Trần Hệ lại hoàn toàn thay đổi bộ dáng, làn da của hắn trở nên dị thường tái nhợt, con ngươi là  màu cam xinh đẹp, vừa thấy liền biết không phải nhân loại bình thường.

Trần Mặc Vi thấy biến hóa trên người Trần Hệ, kinh dị nói: "Tại sao lại như vậy?"

Trần Lập Quả nói: "Hắn biến thành tang thi, nhưng giống như là còn có ý thức."

Trần Hệ không quen biết Trần Mặc Vi, trong ánh mắt hắn toát ra vẻ cảnh giác.

Trần Lập Quả vỗ vỗ đầu hắn, kêu hắn thả lỏng.

Trần Hệ hàm hồ kêu một tiếng ba ba.

Trần Mặc Vi đầy mặt không thể tưởng tượng: "Sao có thể......" Nàng chưa bao giờ gặp qua người nào biến thành cái dạng tang thi này.

Trần Lập Quả thở dài: "Loại tình huống này của Trần Hệ có điểm kỳ quái." Cậu  lúc trên đường trở về đã dùng một ít động vật làm thí nghiệm, phát hiện nước bọt của Trần Hệ cùng máu cũng không giống tang thi có tính lây nhiễm, nhưng máu của hắn lại không hề lưu động, trái tim không hề đập, cả người lạnh băng đặc thù, không phải tang thi lại là cái gì đây?

Trần Mặc Vi nói: "...... Có thể lấy tới chút máu của hắn sao?"

Trần Lập Quả đồng ý.

Trần Mặc Vi cùng Trần Lập Quả đều mơ hồ cảm thấy, chìa khóa cởi bỏ tận thế, có lẽ liền ở trên người Trần Hệ.

Trần Lập Quả cầm lấy ống tiêm lấy tới một ống máu dịch, đưa cho Trần Mặc Vi.

Trần Mặc Vi thận trọng tiếp nhận ống tiêm, thật cẩn thận đóng gói kĩ, mới ngẩng đầu hỏi Trần Lập Quả kế tiếp tính toán làm sao bây giờ.

Trần Lập Quả nói: "Ta cùng Hệ Hệ liền ở phụ cận căn cứ an gia...... Ta sẽ tận lực bảo vệ tốt hắn."

Trần Mặc Vi có điểm do dự, bất quá lúc này hiển nhiên đã không còn lựa chọn nào tốt hơn, nàng nói: "Có yêu cầu gì liền liên hệ với ta."

Trần Lập Quả nói được.

Vì thế sự tình liền như vậy xác định xuống.

Trần Lập Quả sau khi trở về mới biết được, hiện tại xu thế tổng thể toàn bộ thế giới phi thường không xong. Tuy rằng nghiên cứu phát minh ra huyết thanh, nhưng huyết thanh này cũng không thể đại lượng sản xuất ra, dị năng giả nhanh chóng tiến hóa đồng thời tang thi cũng là điên cuồng tiến hóa —— thật giống như hai loài thiên địch trong thiên nhiên đang cố sức chạy đua.

Nhân loại chỉ cần chậm một bước, liền sẽ bị thiên nhiên bỏ xuống, trở thành một con tiểu trùng bị bánh xe lịch sử nghiền nát.

Nếu là ở thế giới nguyên bản, lúc này cách đoạn Trần Mặc Vi hủy diệt địa cầu cũng không xa. Nhưng tình huống của nàng bây giờ cùng khi đó hoàn toàn bất đồng, đã có thể nói là đi lên con đường nhân sinh tương phản so với ban đầu.

Tra nam đến nay cũng không biết Trần Mặc Vi sinh cho hắn một hài tử, từ sau chuyện hắn đeo song trọng nón xanh, tinh thần thượng chịu đả kích nghiêm trọng. Thật lâu thật lâu mới tiếp nhận cái sự thật tàn khốc này.

Bạch Liên Hoa mỗi ngày cùng Trần Mặc Vi ngọt ngọt ngào ngào, đích xác thì Trần Mặc Vi so với tra nam càng thích hợp với nàng, cũng càng hiểu nàng.

Từ lúc hai người ở bên nhau đến nay cơ hồ không có khắc khẩu, chỉ một ánh mắt, là có thể ăn ý hiểu được đối phương.

Điểm duy nhất không hoàn mỹ trong sinh mệnh của Trần Mặc Vi, giống như chỉ dư lại Trần Hệ.

Mà Trần Mặc Vi lúc biết Trần Hệ cùng Trần Lập Quả đã an toàn, thanh tiến độ vận mệnh của nàng liền bắt đầu tăng trở lại, Trần Hệ khôi phục càng tốt, thanh tiến độ càng tăng nhanh, Trần Lập Quả cuối cùng cũng có mục tiêu phấn đấu.

Kế tiếp một đoạn thời gian, Trần Lập Quả bắt đầu cùng Trần Hệ hai người sinh hoạt sống bên nhau.

Cậu là rất vui vẻ, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, sau đó dạy Trần Hệ một ít thường thức, lúc nhàn rỗi còn có thể tới lăn giường hai lần.

Hệ thống mỗi ngày niệm Phật, cùng những ngày tháng bị vây trong mosai tràn ngập so sánh ra thì kỳ thật cũng coi như không tồi, nó tỏ vẻ đã thực thỏa mãn.

Thế giới quỹ đạo như cũ ở đi phía trước phát triển, thực mau liền xuất hiện tình huống mà ở thế giới nguyên bản Trần Lập Quả không có nhìn thấy—— tang thi bắt đầu triển khai kế hoạch tập kích vây đánh căn cứ nhân loại với quy mô lớn.

Tuy rằng trước mắt, căn cứ nơi Trần Lập Quả ở còn không có xuất hiện loại vấn đề này, nhưng nghe nói một cái căn cứ cỡ trung ở phía nam vì bị vây hãm đã bị diệt. Cái căn cứ kia nghe nói có hơn một ngàn dị năng giả, vì bảo hộ dân chúng đều không có bỏ chạy, toàn bộ không có ai sống sót.

Này không phải tệ nhất, tệ nhất chính là, những dị năng giả sau khi bị cảm nhiễm, sẽ trực tiếp tiến hóa thành tang thi cao cấp, liền tính không phải tự ý thức của bản thân cũng đủ phiền toái.

Loại chuyện này càng ngày càng nhiều, mà nơi căn cứ Trần Lập Quả ở lại đột nhiên xuất hiện điểm đặc biệt —— bọn họ cư nhiên không có bị tập kích qua dù chỉ một lần.

Trần Lập Quả mới đầu còn không có phát hiện cái gì, sau lại dần dần tổng kết ra quy luật, đem cái tình huống đặc thù này quy công ở trên người Trần Hệ.

Trần Hệ mỗi ngày đều phải đi vòng quanh căn cứ một vòng, thật giống như một đầu lĩnh sư tử tuần tra lãnh địa của mình, đánh dấu lãnh địa bằng khí vị của mình phòng ngừa dã thú khác xâm nhập.

Trần Lập Quả đã từng thấy Trần Hệ đối với phương hướng căn cứ đi tiểu.

Trần Lập Quả: "......" Khi cậu xem đến Trần Hệ động tác, tâm tình cũng thực phức tạp, đối với hệ thống hỏi câu, "Tang thi còn cần đi tiểu sao?"

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Tang thi đều ngạnh, vì cái gì không thể đi tiểu?"

Trần Lập Quả: "......" Có đạo lý.

Sau đó cậu đối Trần Hệ nói: "Nhi tử, thời điểm con đi tiểu có thể tìm cái địa phương trống trải hay không."

Trần Hệ nghe cái hiểu cái không, bất quá tiếp theo hắn rốt cuộc học xong bào cái hố, Trần Lập Quả đối chuyện này cảm giác sâu sắc vui mừng.

Trần Mặc Vi mang đi ống máu tươi của Trần Hệ kia nghiên cứu ra có tác dụng rất lớn, nghe nói người ở bên trong căn cứ tìm được một loại nấm mốc hoạt tính, cái loại nấm mốc này cư nhiên có thể làm cho người đã tang thi hóa đánh mất năng lực hành động — phát hiện này quả thực chính là kỳ tích, không, thậm chí có thể nói được là thần tích.

Hiện tại Trần Hệ chính là thần có thể cứu vớt toàn nhân loại.

Nhưng khi Trần Mặc Vi nhận được tin tức này lại suốt đêm liên hệ Trần Lập Quả, nàng nói: "Mang Trần Hệ đi thôi."

Trần Lập Quả hỏi làm sao vậy.

Trần Mặc Vi nói: "Bọn họ hỏi ta máu từ đâu tới, ta tìm lấy cớ, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua."

Trần Lập Quả nói: "Cái loại nấm mốc này không thể lượng sản?"

Trần Mặc Vi thở dài: "Không có nhiều thời gian như vậy."

Trần Lập Quả trong lòng hiểu rõ, cậu nói: "Trần Hệ đi rồi, căn cứ này sẽ bị tang thi tập kích a."

Trần Mặc Vi cười khổ, nàng nói: "Ta quản không được nhiều như vậy, hắn là nhi tử của ta." Vẫn là nhi tử mà ta thiếu nợ rất nhiều.

Trần Lập Quả nghĩ nghĩ, vẫn là không đi xa, cậu đem Trần Hệ kéo vào không gian, hơn nữa dặn dò hắn tuyệt đối không thể chạy loạn.

Trần Hệ đầy mặt ngây thơ, thiên chân như trẻ nhỏ, hắn nói: "Nghe ba ba nói."

Trần Lập Quả thấy bộ dáng này của hắn, thò lại gần hôn hôn trán Trần Hệ, cậu nói: "Ngoan, ba ba thương con."

Giờ khắc này,quan hệ phụ tử đơn thuần làm linh hồn Trần Lập Quả như chịu lễ rửa tội, cậu nói: "Tôi muốn quên đi dục vọng dơ bẩn."

Thanh âm sâu kín của hệ thống truyền đến: "Thế giới sau thỏa mãn cậu."

Trần Lập Quả biểu tình cứng đờ: "Tôi này không phải đang nói giỡn sao?"

Hệ thống: "Ha hả."

Trần Lập Quả cảm giác thực không ổn, nhưng thế giới sau rốt cuộc như thế nào, chỉ có khi cậu đi mới biết được......

Trần Hệ sau khi tiến vào không gian, lực khống chế đối với thổ địa xung quanh dần dần yếu bớt, có tang thi thử bắt đầu công kích căn cứ.

Trần Lập Quả cũng không khách khí, kêu Trần Hệ trực tiếp đi tiêu diệt cái tang thi cầm đầu.

Hiện tại Trần Hệ năng lực cường kinh người, lần Trần Lập Quả bị chấn động nhất là nhìn hơn mười vạn tang thi bay thẳng đến địa phương Trần Hệ đứng quỳ lạy xuống.

Trường hợp to lớn kia, Trần Lập Quả cảm thấy so với xem phim 3D thực đã nghiền.

Nhưng mà trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt nhất, nhân loại bắt đầu cùng tang thi bùng nổ chiến tranh quy mô lớn.

Vào đầu xuân, nhân loại lần đầu tiên sử dụng vũ khí hạt nhân.

Trần Mặc Vi nói: "Ta không biết chúng ta còn có thể giữ bao lâu."

Trần Lập Quả nói: "Có thể giữ bao lâu thì giữ." Tuy tình hình chuyển biến xấu, nhưng thanh tiến độ trên đầu Trần Mặc Vi lại tăng, tuy rằng thập phần thong thả, nhưng cũng có thể từ giữa nhìn ra nội tâm nàng kiên quyết.

Trần Lập Quả nói: "Vạn nhất không nhìn được đến mùa xuân sang năm sao."

Trần Mặc Vi ôn nhu cười cười, nàng nói: "Ngươi cần phải hảo hảo tồn tại, nói không chừng ngươi chính là nhân loại cuối cùng trên địa cầu."

Trần Lập Quả nói: "Ta lại không thể sinh hài tử, kia còn không phải diệt sạch."

Trần Mặc Vi nói: "Cũng đúng nga."

Hai người đang trò chuyện, Trần Hệ chậm rãi đi tới bên người Trần Lập Quả, trong tay hắn cầm một vòng hoa, thật cẩn thận đặt tới trên đầu Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả cười nói: "Đẹp sao?"

Trần Hệ hàm hồ nói: "Đẹp."

Trần Mặc Vi nhìn hai người hỗ động, trong ánh mắt tràn ngập hương vị ấm áp, nàng nói: "Có thể gặp được ngươi, là phúc khí lớn nhất của Trần Hệ."

Trần Lập Quả trên mặt cười trong lòng có điểm hư, cũng không biết Trần Mặc Vi nếu biết đứa nhỏ này là cậu trộm đi, có thể hay không trực tiếp móc ra súng đem cậu bắn chết.

Trần Mặc Vi nói: "Ta đi đây, về sau gặp lại."

Trần Lập Quả nhìn Trần Mặc Vi, trong lòng thở dài, cậu bắt đầu tò mò là vận mệnh Trần Mặc Vi đạt đến hoàn thành trước hay là thế giới hủy diệt trước.

Cứ như vậy một ngày lại qua một ngày, chỉ số thông minh của Trần Hệ cũng bắt đầu dần dần lên cao, nhưng không đợi được hắn khôi phục đến trạng thái nguyên bản, trận quyết chiến liền tới rồi.

Quyết chiến không có phát sinh nơi Trần Lập Quả ở, nhưng căn cứ bọn họ cũng phải phái ra những người có thể chiến đấu, Trần Mặc Vi liền ở trong đó.

Trần Lập Quả cũng không khuyên nàng, cậu nói: "Bảo trọng."

Trần Mặc Vi cười nói: "Ân, sẽ."

Trần Hệ ôm Trần Lập Quả, như là sợ hãi cậu cùng Trần Mặc Vi cùng đi với nhau.

Trần Lập Quả cảm thấy Trần Mặc Vi lần này đi ra ngoài đại khái là dữ nhiều lành ít, vận mệnh chi nữ vừa chết, Trần Lập Quả đồng thời cũng sẽ rời đi, hướng đi cuối cùng của thế giới này, cậu liền không thể nhìn thấy.

Trần Lập Quả chỉ có thể cầu nguyện Trần Mặc Vi vận khí tốt một chút.

Trận này quyết chiến ước chừng đánh ba năm.

Trần Hệ khôi phục tiến độ thong thả, tuy rằng có ý thức, nhưng hắn ý thức rất mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra một người là Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả cũng không vội, liền chậm rãi dưỡng hắn. Cậu kỳ thật cũng không chán ghét sinh hoạt như vậy, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ.

Ở mùa đông năm thứ ba, tiền tuyến truyền đến tin tức, nói nhân loại thắng, thắng thảm, chỉ có mười mấy năng lực giả còn sống.

Trần Mặc Vi chính là một trong số đó —— nàng rốt cuộc có thể trở về nhìn xem Bạch Liên Hoa nàng yêu thương, nhìn xem nhi tử nàng lo lắng.

Tang thi vương mạnh nhất trên địa cầu bị tiêu diệt, nguyện vọng thế giới hòa bình của Trần Mặc Vi cũng đạt thành, nhưng thanh tiến độ trên đầu nàng còn chưa có đầy.

Trần Lập Quả ngay từ đầu còn nghĩ nàng còn có chuyện gì không bỏ xuống được, kết quả cậu trăm triệu không nghĩ tới chính là, Trần Mặc Vi ở trở lại căn cứ, sau khi nhìn thấy ba người bọn họ ra đón, thanh tiến độ trên đỉnh đầu nháy mắt tới một trăm.

Trần Lập Quả lúc này mới minh bạch, nguyên lai nguyện vọng cuối cùng của nàng cuối cùng nguyện vọng là thấy ba người ở lại căn cứ bọn họ an toàn.

Trần Lập Quả quay đầu nhìn về phía Trần Hệ, Trần Hệ trừng đôi mắt màu cam xinh đẹp nhìn cậu, bên trong là hồn nhiên giống hài tử, Trần Lập Quả không nhịn được, hôn hôn đôi mắt hắn, cậu nói: "Trần Hệ, về sau phải ngoan ngoãn a."

Trần Hệ nói: "Hảo, nghe ba ba nói."

Trần Lập Quả nhìn gương mặt xinh đẹp của Trần Hệ, cư nhiên có điểm chua xót —— cậu có loại cảm giác cải trắng mình cực cực khổ khổ dưỡng, về sau sẽ bị heo gặm.

Nhưng chính mình rốt cuộc vẫn là phải đi, cho nên Trần Lập Quả nói: "Trần Hệ, hãy quên ta đi."

Trần Hệ vẻ mặt mờ mịt, nhìn thân thể Trần Lập Quả ở trong lồng ngực mình mềm mại ngã xuống.

Trần Lập Quả tử vong trước nay đều là đột nhiên nư vậy, chỉ cần nhiệm vụ một khi đã xong, ai cũng đều không ngăn được cậu.

Trần Lập Quả có chút buồn bực, cùng hệ thống thương lượng nói: "Liền không thể hòa hoãn mấy ngày sao?"

Hệ thống nói: "Hòa hoãn mấy ngày cậu có thể làm cái gì?"

Trần Lập Quả lau lau nước mắt: "Hoãn mấy ngày tôi lại có thể đem cải trắng nhà tôi lăn tới vài lần a."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả khổ sở chảy ra nước mắt, cậu nói: "Thế giới sau tôi lại không còn nhi tử."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả nói: "Cũng không có dây đằng, băng hỏa lưỡng trọng thiên, tê tê dại dại điện giật cùng......" Lời cậu nói còn chưa nói xong, trước mắt liền tối sầm, bị hệ thống kéo vào thế giới mới.

Trần Lập Quả tử vong ai đều không có dự đoán được, Trần Mặc Vi một giây trước còn nhìn trên mặt cậu mang theo tươi cười cùng chính mình nói giỡn, giây tiếp theo liền nhìn đến cậu mềm mại ngã xuống ở trong ngực Trần Hệ.

Trần Hệ còn vẻ mặt mờ mịt kêu ba ba.

Trần Mặc Vi sắc mặt đại biến, đem Trần Lập Quả tiếp nhận tới, duỗi tay xem xét hắn hơi thở, phát hiện trước mắt người cư nhiên không còn dấu hiệu sinh mệnh.

Trần Mặc Vi cả kinh nói: "Sao lại thế này?!"

Trần Hệ bất mãn nhìn Trần Mặc Vi, hắn nói: "Đem ba ba trả lại cho ta!"

Trần Mặc Vi vội la lên: "Hệ Hệ, con đừng vội, ba ba con giống như sinh bệnh, mẹ đi tìm bác sĩ đến xem." Nàng xoay người chạy nhanh trở về căn cứ tìm người, nhưng chờ nàng lại lần nữa trở về, lại chỉ nhìn thấy Bạch Liên Hoa vẻ mặt khủng hoảng.

"Người đâu??" Trần Mặc Vi ngực kịch liệt phập phồng.

Bạch Liên Hoa thanh âm run lợi hại, nàng nói: "Đi, đi rồi...... Cản không được, em thiếu chút nữa bị hắn giết luôn."

Trần Mặc Vi biết Trần Hệ nếu là muốn chạy, kia thật là ai đều ngăn không được, trên mặt nàng có chút điểm mờ mịt, có điểm tuyệt vọng, nàng nói: "Đi rồi? Hệ Hệ có thể đi chỗ nào đâu......" Quý Dương...... Không còn nữa a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai