Phiên ngoại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Hệ không biết cái gì là tử vong, hắn không biết vì cái gì ba ba bất động, như là đứa trẻ mất đi quan tâm, che chở của người nó để ý nhất, gấp gáp lại tuyệt vọng.

Hắn cùng ba ba nói chuyện, ba ba không trả lời, hắn muốn cùng ba ba chơi, ba ba cũng không để ý tới hắn.

Trần Hệ hỏi Quý Dương, nói: "Ba ba, người giận con sao?"

Quý Dương nằm ở trong lòng ngực Trần Hệ, vô pháp đáp lại hắn bất luận là gì.

Trần Hệ đem đầu vùi vào lòng ngực Quý Dương, có điểm khổ sở, hắn nói: "Ba ba, con sai rồi, con không bao giờ bướng bỉnh, người trả lời con được không?"

Nếu là Trần Lập Quả còn ở, vậy cậu đại khái sẽ vỗ vỗ đầu Trần Hệ, an ủi hắn một phen, nhưng cậu đã đi rồi, nơi này chỉ là một cái thân xác, cho nên như cũ nằm ở trong ngực Trần Hệ, mắt nhắm lại, vô thanh vô tức.

Trần Hệ bắt đầu mang theo thi thể Quý Dương lưu lạc.

Nói đến cũng kỳ quái, thi thể Quý Dương cư nhiên không có dấu hiệu hư thối, trừ bỏ đã không còn hô hấp, quả thực như là tùy thời đều có thể tỉnh lại.

Trần Hệ tuy rằng như cũ không hiểu chuyện, nhưng năng lực của hắn đủ cường, tùy tùy tiện tiện là có thể tìm được đồ ăn, cho nên cũng không chết đói.

Trần Hệ nơi nơi đi loạn, hắn nghĩ muốn tiến vào cái nơi có nước suối, có phòng ở trong không gian, nhưng vẫn luôn tìm không thấy lối vào. Vì thế liền đi a đi, đi a đi, đi tới chính mình đều lạc đường.

Nếu có thể, Trần Hệ tình nguyện lựa chọn chính mình ngu dại cả đời.

Hắn không nghĩ muốn minh bạch hàm nghĩa của tử vong, càng tình nguyện làm cái ngốc tử, chỉ cho rằng phụ thân hắn đang ngủ.

Nhưng mà mấy năm qua đi, đầu óc Trần Hệ lại càng ngày càng thanh tỉnh. Hắn nhớ lại hồi ức hắn ở cùng Quý Dương, ở căn hộ trên cao lầu cách biệt thế nhân, thời gian ở đoàn xe lữ hành, ký ức ở căn cứ.

Này đó hồi ức đều là chút mảnh nhỏ, Trần Hệ ngẫu nhiên mới có thể nhặt lên một khối, nhưng hắn mỗi lần nhặt lên tới, đầu đều đau đớn muốn chết, trong đầu hắn là một Quý Dương sống sờ sờ, cùng người mất đi sinh mệnh trong ngực hắn hoàn toàn đối lập.

Trần Hệ nói: "Ba ba, người tỉnh tỉnh đi, con cầu xin người, con không bao giờ sẽ bức ép người nữa, người tỉnh lại được không?"

Quý Dương không nói lời nào, cũng bất động, tiếp tục trầm mặc như cậu vẫn luôn thế.

Trần Hệ nước mắt rơi xuống trên đôi mắt Quý Dương, trên cái mũi, trên môi, hắn cúi đầu, lại đem những vệt nước đó đều liếm sạch sẽ.

Trần Hệ nói: "Ba ba, con sai rồi."

Quý Dương không đáp lại hắn, không có biện pháp giống như trước kia nói: "Bé ngoan, biết sai rồi liền hảo."

Hoàn cảnh trên địa cầu bắt đầu từng ngày tiến triển tốt hơn.

Tang thi vương bị thanh trừ sau đó không lâu, căn cứ liền từ máu của Trần Hệ nuôi trồng ra loại nấm mốc đặc thù, bắt đầu đại lượng rải đến trên người tang thi.

Tang thi sau khi tiếp xúc đến loại nấm mốc này liền sẽ đánh mất tính công kích biến thành thi thể bình thường.

Hoàn cảnh cư trú của nhân loại rốt cuộc có thể cải thiện.

Từ lúc Trần Hệ đi rồi Trần Mặc Vi đi tìm hắn thật lâu.

Nhưng ở tận thế tìm người, không khác gì tìm kim trong biển rộng, nàng cũng từng nghe nói có người gặp qua tang thi hai mắt màu cam, nhưng đến lúc nàng hỏi kỹ, lại đều là một ít lời đồn đại vô căn cứ.

Cho nên mấy năm qua đi, nàng cơ hồ là không nhận được tin tức nào thật sự.

Bạch Liên Hoa cùng Trần Mặc Vi cùng nhau tìm kiếm, nàng ngay từ đầu đối với việc Trần Mặc Vi vì cái gì để ý một người nam nhân như vậy có chút bất mãn, nhưng sau đó Trần Mặc Vi lại nói cho nàng chân tướng.

Trần Mặc Vi nói: "Đó là nhi tử của ta."

Bạch Liên Hoa kinh ngạc nói: "Tỷ bao nhiêu tuổi?" Nàng cho rằng Trần Mặc Vi bất quá là ba mươi tuổi.

Trần Mặc Vi nói: "Hơn ba mươi a."

Bạch Liên Hoa nói: "Kia, Trần Hệ bao nhiêu tuổi?"

Trần Mặc Vi nghĩ nghĩ, nói: "...... Em còn nhớ rõ trước đây chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật hai tuổi cho hắn sao?"

Bạch Liên Hoa không còn lời gì để nói, nhưng nàng vẫn là tin. Thế giới này đều từng trải qua tận thế hủy diệt, còn có cái gì là không thể tin?

Nhân loại quả nhiên là loại sinh vật có tính rất dai, bất quá là qua mấy năm, liền từ trong kiếp sống hỗn loạn không ra đâu khôi phục lại, lại bắt đầu phát triển.

Trần Mặc Vi đời này không tính toán cùng Bạch Liên Hoa tách ra, các nàng thu dưỡng vài cô nhi từ trong tận thế, nghĩ liền như vậy qua cả đời đi.

Trần Hệ vào năm thứ tám sau khi Trần Lập Quả chết, khôi phục ký ức.

Hắn nhớ lại toàn bộ ký ức về Quý Dương.

Việc này đối với Trần Hệ nếu là trước khi mà nói, có lẽ là chuyện tốt, nhưng đối với Trần Hệ của hiện tại, không hề nghi ngờ chính là là tra tấn —— vẫn là loại tra tấn thống khổ nhất.

Quý Dương tử vong, đột nhiên như thế, đột nhiên tới nỗi thậm chí làm người ta có loại lỗi giác là một loại sai sót buồn cười.

Nhưng mà Trần Hệ một chút cũng cười không nổi, hắn cảm thấy Quý Dương tử vong cùng hắn có quan hệ rất lớn, có thể là cùng hắn sinh hoạt ở bên nhau lâu dài nên có thể là bị nấm mốc kì quái trên người hắn xâm nhập thân thể, Quý Dương mới có thể đột nhiên chết đi.

Trần Hệ khóc, cũng kêu, nhưng người đã rời ra đi thì vĩnh viễn cũng sẽ không trở về.

Vào mùa đông, Trần Hệ mang theo thi thể Quý Dương, trở về tới địa phương bọn họ ở lúc ban đầu —— nơi đó giờ đây đã hoàn toàn trở thành một tòa nhà hoang phế.

Trần Hệ mở cửa, nhìn đến cảnh sắc rách nát nhưng quen thuộc bên trong.

Hắn đem Quý Dương đặt tới trên giường, bắt đầu quét tước nhà ở.

Rời đi nơi này, đã mười mấy năm, nhưng Trần Hệ lại nhớ rõ mỗi một vật phẩm bày biện bên trong, thậm chí nhớ rõ mỗi góc độ của ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ.

Trần Hệ đối với Quý Dương nói: "Ba ba, chúng ta đã trở lại."

Quý Dương mắt nhắm chặt, an tĩnh nằm, nếu lúc này cậu còn ở, đại khái sẽ lộ ra tươi cười đi.

Trần Hệ đem gian nhà ở quét tước sạch sẽ và chỉnh đốn gọn gàng, an vị ở bên người Quý Dương phát ngốc. Chính hạ dương quang chiếu vào trên người hắn, cũng không làm hắn cảm thấy ấm áp —— tuy rằng khôi phục ký ức, nhưng hắn rốt cuộc cũng không phải nhân loại.

Trần Hệ ngáp một cái, hắn nói: "Ba...... Buổi tối người muốn ăn cái gì?"

Không ai trả lời.

Trần Hệ nói: "Ăn sủi cảo được không?" Hắn nhớ lại hương vị bao sủi cảo Quý Dương cho hắn.

Trần Hệ nói: "Người không nói lời nào, con coi như người đồng ý nhé."

Hắn nói xong, hôn hôn môi Trần Lập Quả, tiến vào không gian —— Trần Lập Quả sau khi chết, không gian kia liền biến thành của Trần Hệ.

Trước đây hắn vẫn luôn ngốc, không biết nên dùng như thế nào, thẳng đến gần đây thần chí hoàn toàn thanh tỉnh, mới phát hiện chuyện này.

Trong không gian nơi nơi đều là dấu vết của Trần Lập Quả.

Đất trồng rau vẫn được tỉ mỉ chăm sóc, Trần Lập Quả thích nhất cà chua, nhất là những quả to bằng nắm tay người lớn.

Trần Hệ nheo lại đôi mắt cười ôn nhu, hắn lấy xong nguyên liệu, từ trong không gian đi ra, ở trong phòng bếp bắt đầu nấu.

Chẳng được bao lâu, mùi đồ ăn nồng đậm quanh quẩn khắp gian nhà ở.

Trần Hệ đem sủi cảo lên, đặt tới trước mặt Trần Lập Quả, sau đó ăn luôn một đám.

Hai cân sủi cảo, ngày thường Trần Hệ có thể nhẹ nhàng ăn xong, nhưng hôm nay ăn, lại có cảm giác buồn nôn, hắn ăn một nửa, thật sự là ăn không vô, gượng cười nói: "Ba, sủi cảo này thực khó ăn."

An tĩnh một lát.

Trần Hệ lại nói: "Người nhanh nấu cơm cho con đi, sủi cảo này khó ăn quá."

Hắn buông chiếc đũa trên tay xuống, ôm lấy Quý Dương, không tiếng động nghẹn ngào lên.

Quý Dương vẫn là bộ dáng mấy năm trước, thời gian dường như đã đọng lại trên người cậu,điều  này cũng mang đến cho Trần Hệ một cái ảo tưởng thập phần tàn khốc —— xem, thân thể ba ba còn hoàn hảo, có lẽ ba ba không có chết, chỉ là ngủ thôi, chờ một chút, chờ một chút là ba ba có thể tỉnh.

Trần Hệ không đi nữa, liền ở lại nơi này.

Lầu trên nguyên bản là nơi Trương Minh Phàn ở đã bị đổ nát, Trần Hệ ở đó tùy tiện trồng vài loại thực vật.

Tiểu đội Trương Minh Phàn ở tận thế không còn sống sót, nhưng thê tử cùng con gái hắn ở trong căn cứ cũng nhận được chiếu cố thực tốt.

Hiện tại xem ra, hết thảy đều là cảnh còn người mất.

Trần Mặc Vi cho rằng chính mình cả đời đều tìm không thấy Trần Hệ, nhưng làm nàng trăm triệu không nghĩ tới chính là, nàng cư nhiên lại được đến tin tức của Trần Hệ, hơn nữa tra được hành tung của Trần Hệ.

Lúc nàng rời khỏi căn cứ, ở một tòa tiểu thành tại cố hương của mình tìm được Trần Hệ, mẫu tử hai người đã cách biệt hơn mười năm.

Trần Mặc Vi mới đầu còn không dám xác định đó có phải hay không Trần Hệ, thẳng đến nàng thấy được cặp con ngươi cam sắc kia, nàng kinh hỉ hô lên tên Trần Hệ.

Trần Hệ cơ hồ đều như quên chính mình gọi là Trần Hệ, hắn xoay đầu, thấy được Trần Mặc Vi, cách hồi lâu mới nhận ra người trước mắt, Trần Hệ không có kêu mẫu thân, mà là nói một tiếng: "Trần Mặc Vi."

Trần Mặc Vi ngực như nổi trống, nàng nói: "Trần Hệ, ta rốt cuộc tìm được con, con đi đâu vậy?"

Trần Hệ nói: "Đi rất nhiều địa phương." Mười năm qua đi, hắn như cũ vẫn còn trẻ, trên mặt không có một chút dấu vết của năm tháng.

Trần Mặc Vi muốn nói lại thôi, nàng hiển nhiên là muốn hỏi Quý Dương, nhưng lại sợ hãi chạm vào cấm kỵ của Trần Hệ.

Trần Hệ nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Vào đi." Dứt lời liền xoay người lên lầu.

Trần Mặc Vi đi theo Trần Hệ đi vào cao lầu rách nát trước mặt.

Trần Hệ đi rất chậm, hắn nhàn nhạt nói: "Ba ba là ở chỗ này đem ta nuôi lớn."

Lòng bàn tay Trần Mặc Vi đổ mồ hôi, nàng mơ hồ đoán được cái gì, nàng nói: "Ân."

Trần Hệ lẩm bẩm: "Ba ba là người tốt."

Trần Mặc Vi trong lòng cười khổ, nàng cũng biết Quý Dương là người tốt a, nhưng thế đạo này, người tốt...... Quá khó khăn.

Trần Hệ đi tới cửa, móc ra chìa khóa mở cửa, nói: "Ba ba, con đã về rồi."

Trần Mặc Vi đi theo phía sau Trần Hệ vào phòng, nàng kinh ngạc phát hiện, Quý Dương cư nhiên nằm ở trên sô pha, như là ngủ rồi.

Trần Hệ nói: "Đừng ngủ nữa, hôm nay thời tiết tốt như vậy, mau đứng lên phơi nắng đi, ba ba."

Trần Mặc Vi nghe vậy, thậm chí đều cho rằng Quý Dương là thật sự ngủ rồi —— nhưng nàng thực mau phản ứng lại đây, Quý Dương không phải ngủ rồi, là đã chết rồi.

Bởi vì Trần Hệ phải tới đem cậu bế lên đặt trên cái giường ở nơi ánh mặt trời chiếu tới.

Trần Mặc Vi gian nan nói: "Trần Hệ, con không nên như vậy."

Trần Hệ nói: "Không nên như thế nào?"

Trần Mặc Vi nói: "Xuống mồ vi an......" Thời điểm nàng nói lời này phá lệ gian nan, nhưng nàng biết, nếu là nàng không nói, trên thế giới này liền không ai có thể nói với Trần Hệ.

Trần Hệ lạnh nhạt nói: "Ba ba lại không chết, vì cái gì muốn xuống mồ?"

Trần Mặc Vi nói: "Con liền ở chỗ này, đợi mười năm?"

Trần Hệ không trả lời, nhưng biểu tình của hắn đã nói cho Trần Mặc Vi đáp án.

Rốt cuộc khống chế không được nội tâm bi thương, Trần Mặc Vi ngồi xổm xuống, bật khóc nức nở, nàng nói: "Hệ Hệ, cầu xin con đừng như vậy...... Quý Dương sẽ không nguyện ý nhìn con như vậy, Hệ Hệ, Quý Dương cũng muốn con sống tốt a."

Trần Hệ nói: "Ngươi không phải Quý Dương, ngươi như thế nào biết người muốn ta sống tốt?"

Trần Mặc Vi nghẹn ngào.

Trần Hệ nói: "Ngươi cũng không biết, ta đối với ba ba đã làm nhiều chuyện quá phận như nào."

Trần Mặc Vi lắc đầu, nàng nói: "Những ngày tháng con không có ý thức, vẫn luôn là Quý Dương ở bên chiếu cố con...... Hắn, hắn chưa bao giờ nói qua một câu oán giận, hắn vẫn luôn coi con là con ruột của mình."

Trần Hệ lạnh nhạt trả lời, hắn nói: "Chính là ta chưa bao giờ muốn làm con của ba ba." Hắn có điểm nhụt chí, nói, "Nhất định là ba ba giận ta, mới không chịu tỉnh lại."

Trần Mặc Vi nhìn dáng vẻ này của Trần Hệ, cả người rét run, nàng nói: "Hệ Hệ, con cùng ta cùng nhau trở về đi, mang theo Quý Dương cũng được...... Chúng ta ở bên nhau sinh hoạt được không? Mẹ muốn chiếu cố con."

Trần Hệ cự tuyệt Trần Mặc Vi, hắn nói: "Ta sợ ba ba trở về, tìm không thấy ta."

Trần Mặc Vi ngồi xổm trên mặt đất, khóc thẳng không dậy nổi eo, nàng nói: "Trần Hệ, buông đi, hắn đi rồi, con làm hắn an tâm đi đi."

Trần Hệ nói: "Ngươi đi đi."

Trần Mặc Vi đoán trước được chuyện Trần Hệ cự tuyệt, nhưng nàng không ngờ tới Trần Hệ sẽ cự tuyệt đông cứng như vậy. Trần Hệ đoạn tuyệt đường sống của mình, con đường duy nhất của hắn hiện tại chỉ có một, đó là chờ Quý Dương trở về.

Nhưng Quý Dương sẽ trở về sao? Sẽ không.

Trần Mặc Vi ngẩng đầu, thấy Quý Dương bị ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt, Quý Dương cùng Trần Hệ giống nhau có vẻ còn trẻ như vậy, thật giống như Trần Hệ nói như vậy, cậu không phải đã chết, là ngủ thôi.

Nhưng dù có là nói dối một ngàn lần thì vẫn là nói dối a.

Trần Mặc Vi nói: "Trần Hệ, Quý Dương sẽ không muốn nhìn con sống như vậy, hắn chiếu cố con nhiều năm như vậy, còn không phải là muốn cho sống tốt sao?"

Trần Hệ thờ ơ.

Trần Mặc Vi nói: "Con ngoan một chút, nghe mẹ nói được không?"

Trần Hệ đạm mạc nói: "Ngươi không phải mẹ ta."

Huyết sắc trên mặt Trần Mặc Vi rút đi.

Trần Hệ nói: "Ta chỉ có mình Quý Dương là người thân."

Trần Mặc Vi vô pháp phản bác, nàng vốn là không phải một mẫu thân đủ tư cách. Ở thời điểm Trần Hệ cần người người chiếu, chăm sóc nhất, nàng cũng không có cống hiến ra một phần lực lượng của chính mình.

Chỉ có Quý Dương.

Quý Dương đem Trần Hệ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, đã đi tìm Trần Hệ bị biến thành tang thi, cũng ở tại thời điểm Trần Hệ lại lần nữa biến thành trẻ nhỏ không rời không bỏ mà làm bạn ở bên cạnh Trần Hệ.

Trần Mặc Vi bỗng nhiên liền minh bạch chấp niệm của Trần Hệ, nàng không hề khuyên bảo, từ trên mặt đất chậm rãi đứng thẳng người, nàng nói: "Nếu con không trở lại, ta đây liền dọn lại đây ở đi."

Trần Hệ không nói tốt, cũng không nói không tốt, lực chú ý của hắn đều ở trên người Quý Dương, những người khác làm cái gì cùng hắn có quan hệ gì đâu.

Trần Mặc Vi mang theo Bạch Liên Hoa dọn tới lầu dưới nơi Trần Hệ ở.

Nàng cho rằng một ngày nào đó, Trần Hệ sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Nhưng Trần Mặc Vi không nghĩ tới chính là, nàng không có thể chờ tới kia một ngày.

Trần Hệ mang theo Quý Dương đi mất, trong phòng thứ gì cũng đều còn, duy nhất thiếu hai người.

Trần Mặc Vi liền ở tại dưới lầu, trên lầu có động tĩnh gì nàng đều rất rõ ràng, lần này Trần Hệ biến mất lặng yên không một tiếng động, quả thực giống như là có một bàn tay trực tiếp đem hắn từ thế giới này hủy diệt.

Bạch Liên Hoa an ủi nàng, nói Trần Hệ cùng Quý Dương cùng đi rồi, chưa chắc không phải giải thoát.

Trần Mặc Vi nghe vậy cười khổ, nàng nói: "Là giải thoát sao?"

Bạch Liên Hoa sờ sờ mái tóc đen dài của Trần Mặc Vi, thanh âm mềm mại ấm áp, nàng nói: "Đúng vậy, nếu tỷ không còn nữa, em còn sống, kia còn không bằng đi tìm chết đâu." Nàng nói so Trần Mặc Vi tiêu sái nhiều.

Trần Mặc Vi hôn hôn cằm nàng, trong ngực có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đều hóa thành một tiếng than thật dài.

Bạch Liên Hoa chớp chớp mắt, nói: "Tỷ đừng lo lắng, không phải còn có em sao?"

Trần Mặc Vi nhìn bóng đêm vô biên ngoài cửa sổ, ôm chặt người bên cạnh, nàng nói: "Đúng vậy, ta còn có em mà."

Trần Hệ rời đi khi, trong ngực cũng là ôm Quý Dương đi, vậy hắn lúc đi nhất định không có quá mức cô độc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai