Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trước đó, Từ Hiểu Đồ cho rằng Trần Lập Quả chỉ là bị cảm.

Nhưng thời điểm nàng thấy bộ dạng tiều tụy của Trần Lập Quả, lại có chút nghi ngờ cậu thật sự chỉ là bị cảm sao.

Trần Lập Quả mặc áo ngủ, trong tay cầm một cốc nước ấm, mặc dù thật sự không thoải mái nhưng cậu cũng không có mời Từ Hiểu Đồ ngồi sô pha, mà là cùng Từ Hiểu Đồ ngồi ghế gỗ cứng rắn.

Từ Hiểu Đồ ngồi xuống, sau đó từ trong túi lấy ra một bao nilon, cái bao nilon kia là thứ chuyên môn dùng để thu thập chứng cứ, bên trong là một cái vớ màu đen.

Nhìn thấy cái vớ quen thuộc, sắc mặt Trần Lập Quả thực không tốt, cậu uống ngụm nước xong, nhàn nhạt nói: "Cô làm sao biết đây là vớ của tôi?"

Từ Hiểu Đồ lộ ra biểu tình xấu hổ, sau đó lấy ra một cái túi khác, bên trong lại là một vật chứng khác - một bức ảnh.

Trần Lập Quả lấy vật chứng kia nhìn, vừa thấy môi liền lập tức nhấp thành một đường thẳng tắp.

Nhân vật trên bức ảnh dĩ nhiên là Trần Lập Quả, hơn nữa là chụp tại thời điểm cậu đang mang giầy, ảnh chụp cậu ngồi bên mép giường đang cúi đầu mang vớ vào, chân bị chụp nhìn không sót gì, chân cậu cùng tay đều xinh đẹp như nhau, ngón chân mượt mà, móng tay sạch sẽ chỉnh tề lại xinh đẹp như vỏ sò, còn có màu hồng nhàn nhạt, ngón tay hơi cuộn lại làm người ta có cảm giác muốn vươn tay chạm vào.

Trần Lập Quả: "...."

Từ Hiều Đồ nhìn nét mặt Trần Lập Quả ngày càng khó coi thì biểu tình cũng ngày càng xấu hổ. Nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu ảnh chụp lén mình xuất hiện tại hiện trường án mạng thì tâm tình sẽ là cái loại gì. Càng không cần nói tới Tô Vân Chỉ là người có tính khiết phích nặng.

Từ Hiểu Đồ cười gượng một tiếng, nói: "Ảnh chụp này...... có thể là trước đây chụp."

Trần Lập Quả nói: "Trước đây?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Đại khái....anh còn nhớ rõ vớ của mình mất lúc nào không?"

Kì thật lúc mà Trần Lập Quả phát hiện thì vớ cùng quần lót của cậu đã mất không sai biệt lắm, hố cha nhất là thời điểm cậu mất đồ hệ thống không có nói, mà là chờ tự cậu phát hiện ra, hệ thống mới toát ra một câu như vậy.

Tần Lập Quả bất đắc dĩ nói: "Cô giúp tôi nhìn xem trong phòng có máy theo dõi hay không đi."

Từ Hiểu Đồ nghe xong lời này của Trần Lập Quả lập tức lấy ra dụng cụ trong túi - nàng hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị tốt.

Trần Lập Quả tuy rằng không thích người ngoài ở trong phòng nhà mình nơi nơi đi lại, nhưng hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác. Cậu nhìn Từ Hiểu Đồ ở trong nhà mình xoay chuyển tìm tòi vài vòng, lại cái gì cũng không tìm được.

Từ Hiểu Đồ lộ ra biểu tình nghi hoặc, theo như nàng phán đoán thì thể nào cũng phải tìm được bảy, tám cái cameras trong nhà Trần Lập Quả đi, không nghĩ tới thật đúng là không có ..... . Xem ra vớ đúng là bị mất từ trước đó.

Từ Hiểu Đồ không tìm được cameras liền quay về chỗ bàn khách.

Trần Lập Quả cầm cốc nước lên uống một ngụm.

Con ngươi Từ Hiểu Đồ chăm chú nhìn Trần Lập Quả một lát, chợt nói: "Bác sĩ Tô, anh có chuyện gì sao?"

Trần Lập Quả nhíu mày: "Tôi không có việc gì."

Tô Vân Chỉ nói dối. Từ Hiểu Đồ lập tức cho ra phán đoán. Tô Vân Chỉ mặc áo ngủ rộng thùng thình, lúc cậu giơ tay lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Từ Hiểu Đồ rành mạch thấy trên cánh tay cậu tất cả đều là những vệt đỏ lớn lớn nhỏ nhỏ, có nhiều vết bầm, lại còn có cả dấu đỏ do xoa nắn qúa độ tạo thành.

Từ Hiểu Đồ là cảnh sát, nàng đối với những việc này rất rõ ràng, cho nên nhìn thấy những vệt đỏ đó lại liện hệ với thói sạch sẽ của Tô Vân Chỉ, trong đầu lập tức câu họa ra những hình ảnh không tốt đẹp gì.

Này có phải là nguyên nhân làm Tô Vân Chỉ phát sốt? Từ Hiểu Đồ nắm chặt ly nước. Theo lí thuyết, nàng phát hiện sơ ở thì hẳn nên tiếp tục truy vấn xem có manh mối gì không.

Nhưng đối mặt với thần thái yếu ớt của cậu, nàng lại cảm thấy nếu mình còn tiếp tục truy vấn tựa hồ cũng quá tàn nhẫn.

Trần Lập Quả thấy Từ Hiểu Đồ sau một lúc lâu không nói lời nào, biểu tình mang đầy nghi hoặc, cậu chần chờ kêu một tiếng: "Cảnh sát Từ?".

Từ Hiểu Đồ cắn răng, tựa hồ ở hạ quyết tâm, nàng thấp thấp nói: "Bác sĩ Tô, kỳ thật ....  những nạn nhân đó đều có một điểm chung."

Trần Lập Quả không nghĩ tới Từ Hiểu Đồ sẽ đột nhiên nhắc tới vụ án, cậu nói: "Cái gì?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Đây là tin tức bên trong của cảnh sát bọn tôi, hi vọng anh có thể  bảo mật..... . Những nạn nhân đó, đều là gay."

Trần Lập Quả cứng họng.

Từ Hiểu Đồ tiếp tục gian nan nói: "Hơn nữa đều .... bị nhiễm HIV."

Trần Lập Quả cả người run lên, cậu nói: "Cái gì?!"

Từ Hiểu Đồ một bên lộ ra vụ án một bên cản thận quan sát biểu tình Trần Lập Quả, nàng nói: "Đã xác định gây án là một nhóm người, trong một tháng phát sinh án mạng, chúng ta đã bắt được vài hung thủ, nhưng đều không thể bắt giam."

Trần Lập Quả đã đoán được nguyên nhân không thể bắt giam: "Bọn họ cũng là....."

Từ Hiểu Đồ thở dài một tiếng: "Không sai."

Môi Trần Lập Quả trắng bệt, cậu nhìn Từ Hiểu Đồ, miễn cưỡng cười cười, sau đó nói: "Xin lỗi, tôi phải ra ngoài chút."

Từ Hiểu Đồ thấy Trần Lập Quả lảo đảo vào WC. Một lát sau, trong WC truyền đến âm thanh nôn mửa.

Từ Hiểu Đồ nhìn phản ứng này của Trần Lập Quả, suy đoán trong lòng đã được chứng thực, nàng nghĩ tới chuyện Tô Vân Chỉ gặp phải, trong lòng lại có chút khổ sở.

Trong WC tiếp tục truyền tới tiếng nước, tựa hồ là Trần Lập Quả muốn tắm. 

Từ Hiểu Đồ uống miếng nước, rất có kiên nhẫn chờ đợi.

Hai mươi phút sau, Trần Lập Quả từ trong WC đi ra.

Phần tay cậu lộ ra bên ngoài đã bị xoa đỏ rực lên, hoàn toàn có thể từ đó liên tưởng đến da thịt trên người cậu sẽ như thế nào.

Từ Hiểu Đồ cũng không hề vòng vo, nói: "Bác sĩ Tô, tôi có thể mạo muội hỏi một chút về tính hướng của anh không?"

Trần Lập Quả vốn đang phát sốt, lại mạnh tay kì cọ tắm rửa hơn hai mươi phút, lúc này đã mau hư thoát. Cậu ngồi đối diện Từ Hiểu Đồ, tóc còn đang nhỏ nước, sắc mặt tái nhợt làm Từ Hiểu Đồ nhìn mà thương tiếc.

Có một số người chính là sinh ra là để người ta yêu thương.

Trần Lập Quả nói: "Tôi không phải." Vừa rồi trong WC cậu đã cùng hệ thống xác nhận lại vấn đề thân phận của Tô Vân Chỉ. Hắn có thói sạch sẽ nhưng cũng từng quen bạn gái, tuy rằng rất nhanh liền chia tay, bất quá hắn đối với nam nhân không có hướng thú.

Từ Hiểu Đồ nói: "Kia..... anh...."

Trần Lập Quả biết Từ Hiểu Đồ muốn hỏi cái gì, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô cảm thấy nếu tôi bị nhiễm HIV thì có thể làm phẫu thuật cho người bệnh sao?"

Từ Hiểu Đồ đã quên tra điều này, trong nhất thời cứng họng.

Trần Lập Quả nói: "tôi không biết bọn họ vì cái gì mà theo dõi tôi, đám người kia.... . Quả thực, quả thực chính là biến thái."

Từ Hiểu Đồ nhạy bén nói: "Anh gặp chuyện gì rồi?"

Trần Lập Quả gục đầu xuống, nhìn cốc nước trong tay không nói chuyện.

Từ Hiểu Đồ nói: "Bác sĩ Tô, hiện tại mỗi tháng liền chết đến ba, bốn người, đã khiến cho toàn thành lâm vào khủng hoảng, nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể cung cấp cho tôi một ít manh mối..."

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Từ Hiểu Đồ nói xong lời này nàng liền nhìn thấy con ngươi Trần Lập Quả bao phủ một tầng thủy quang, giống như một hài tử phải chịu ủy khuất, rõ ràng không có làm gì sai lại bị gia trưởng trách cứ. Từ Hiểu Đồ thấy thế tâm đều mềm nhũn, cơ hồ liền nghĩ không cần lại bắt buộc cậu.

Nào biết nàng vừa mới sinh ra tâm tư như vậy liền nghe Trần Lập Quả nói: "Ân, tôi lại gặp bọn họ."

Từ Hiểu Đồ trừng mắt.

Trần Lập Quả dăm ba câu đem những chuyện cậu gặp phải nói ra. Trên mặt cậu vốn tái nhợt lại vì thẹn mà hiện lên một mạt đỏ ửng, sau một lúc lại nói: "Chính là như vậy, không còn gì khác."

Từ Hiểu Đồ nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng Trần Lập Quả miêu tả cực hì đơn giản, nhưng nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cậu rốt cuộc gặp phải chuyện gì, Từ Hiểu Đồ nói: "Xin lỗi... Tôi không cố ý muốn làm anh nhớ lại. Chuyện này phát sinh khi nào?"

Trần Lập Quả uể oải nói: "Hôm trước."

Từ Hiểu Đồ nói: "Kia, vậy anh còn nhớ rõ chi tiết nào khác không? Tỷ như, hướng đi của xe..."

Trần Lập Quả thật đúng là bảo hệ thống ghi nhớ lộ tuyến, nhưng cái hệ thống rác rưởi này lại quay đầu nói với cậu rằng lộ tuyến quá phức tạp, nó không nhớ kỹ —— ngày thường quần áo trong tủ là cái nào, kể cả quần trong cũng nhớ kỹ là làm sao!

Vì thế Trần Lập Quả chỉ có thể lắc đầu: "Tôi lúc đó bị trói nắm dưới sàn xe, cái gì đều không nhớ rõ."

Từ Hiểu Đồ cảm thấy lại đào móc ký ức của Trần Lập Quả về hôm đó ra thực là một việc tàn nhẫn, nhưng nàng không thể không làm, nàng nói: "Kia... anh còn nhớ rõ điểm nào đặc thù của phạm nhân không?"

Trần Lập Quả nói: "Tôi không có nhìn thấy hắn, nhưng nghe được giọng nói.... Hắn tựa hồ là một nam nhân trẻ tuổi."

Như vậy tựa hồ có thể nói là không có tu hoạch gì, Từ Hiểu Đồ có chút thất vọng, nhưng nàng không có biểu hiện ra ngoài mà bắt đầu an ủi Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nói: "Vụ án mạng đó mấy người có manh mối không?"

Từ Hiểu Đồ cười khổ lắc đầu: "Này... Tôi cũng không sợ cùng anh nói thẳng, cái vụ án mạng này sợ là cùng mấy nhân vật cao tầng có quan hệ."

Cũng khó trách lúc trước có người theo dõi Trần Lập Quả, nàng phái người tới thì kẻ theo dõi đã không thấy tăm hơi.

Trần Lập Quả nói: "Vậy cô an toàn sao?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Tôi là nữ nhân, mục tiêu của bọn họ đều là nam nhân, hẳn là an toàn."  —— nếu không chạm tới trung tâm tin tức của bọn họ mà nói.

Trần Lập Quả nói: "Vất vả."

Từ Hiểu Đồ đã quen gặp đủ dạng tội phạm khó chơi, nhân chứng cùng người nhà xảo quyệt, ngang ngược nên giống như Trần Lập Quả tận lực phối hợp lại lễ phéo khiến nàng thụ sủng nhược kinh, nàng nói: "Không sao, không sao. Bảo hộ công dân an toàn là nghĩa vụ của cảnh sát. Hôm nay tới đây thôi. Anh mau nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy nữa."

Trần Lập Quả nói: "Ân, chú ý an toàn."

Từ Hiểu Đồ liên thanh đáp ứng lại mang theo tâm trạng thập phần lo âu rời đi.

Trần Lập Quả nhìn theo bóng dáng nàng nhẹ nhàng buông một tiếng thở dài.

Trần Lập Quả bị bệnh một vòng nữa mới hoàn toàn khỏi hẳn. Trong lúc đó, ở cửa nhà Trần Lập Quả đều sẽ có người mang đồ ăn đến vào giờ cơm.

Trần Lập quả còn cố tình ngồi canh trước cửa, lại phát hiện đồ ăn là nhân viên nhà hàng đưa tới, nói là có người đặt.

Trần Lập Quả hỏi người đặt là ai, nhân viên nọ vẻ mặt khó hiểu: "Còn không phải anh sao? Cái số điện thoại này không phải của anh sao?"

Trần Lập Quả biết từ hắn không hỏi ra được cái gì, vì thế liền đem chuyện này nói cho Từ Hiểu Đồ.

Sau khi Từ Hiểu Đồ tra xong, có điểm bất đắc dĩ nói: "Bên hệ thống cửa hàng của họ hiển thị là anh đặt hàng a."

Trần Lập Quả: "Không thể tra ra hướng chuyển từ ngân hàng nào sao?"

Từ Hiểu Đồ thở dài: "Tài khoản ngân hàng cũng là của anh..."

Trần Lập Quả: ". . ."  .Cậu chạy nhanh đi nhìn nhìn tài khoản ngân hàng của mình, phát hiện đúng là có xác nhận chuyển khoản và số tiền trong ngân hàng giờ nhiều thêm sáu con số.

Trần Lập Quả nói: "Có thể tra ra người gửi tiền cho tôi không?"

Từ Hiểu Đồ lắc đầu.

Gửi tiền vào tài khoản của Trần Lập Quả là một tài khoản nước ngoài, trước mắt tài khoản đó đã bị gạch bỏ, hoàn toàn không có một chút manh mối.

Trần Lập Quả chỉ ăn qua đồ ăn được đưa tới có một lần, sau đó lấy cũng không lấy.

Mà bên kia giống như cũng không để bụng Trần Lập Quả ăn hay không ăn, dù sao nếu không ai lấy thì một giờ sau sẽ có nhân viên chuyển phát nhanh mang đi.

Sau khi khỏi bệnh, Trần Lập Quả lại tới bệnh viện đi làm.

Lúc này vừa lúc là nghỉ hè, có không ít sinh viện đại học tới đây làm thực tập sinh, làm hộ sĩ. Thời điểm đám tiểu cô nương tới vừa lúc Trần Lập Quả xin nghỉ, lần này cậu đi làm trở lại liền nhận đến ánh mắt nóng bỏng của các tiểu cô nương.

Trần Lập Quả bị nhìn chằm chằm sau lứng tới dựng tóc gáy, cậu trở lại văn phòng sau đó hướng y tá trưởng nói: "Năm nay thực tập sinh như thế nào lại nhiều vậy?"

Y tá trưởng nói: "Tôi thế nào lại biết chứ. Bởi vì vào nghề khó khăn chăng?"

Trần Lập Quả vô pháp, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng đợi.

Bất quá liền tính cậu ở trong văn phòng giả chết, đám tiểu cô nương kia cũng không nghĩ muốn buông tha. Nơi nơi hỏi thăm tin tức của cậu, lúc biết cậu còn chưa có lập gia đình, cũng không có bạn gái thì thái độ lập tức càng trở nên nóng bỏng hơn.

Trần Lập Quả bị đám tiểu cô nương này quấy rầy có điểm đau đầu.

Y tá trưởng lại cười nói: "Đều là những đóa hoa nhi xinh đẹp như vậy, thật sự không suy xét một chút sao?"

Trần Lập Quả nói: "Những đóa hoa này quá kiều, sợ dưỡng không được."

Y tá trưởng nói: "Hảo đi." Y tá trưởng năm nay 34 tuổi, có cô con gái năm nay bảy tuổi, ngày thường rất chiếu cố Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả chợt nhớ tới cái gì, cậu hỏi câu: "Như thế nào gần đây không thấy lão công chị tới đón vậy?"

Y tá trưởng đang sửa sang lại tư liệu, nghe được lời này, động tác dừng một chút, ngay sau đó cười nói: "Hắn gần nhất bận rộn, không có thời gian ngày nào cũng qua bồi chị."

Trần Lập Quả nga một tiếng, cũng không nghĩ nhiều cái gì.

Ngày hôm sau trở lại bệnh viện, Trần Lập Quả liền tiếp nhận phẫu thuật, hôm nay là một ca phẫu thuật lớn, không có gì bất ngờ xảy ra là phải làm suốt một ngày.

Trần Lập Quả có bàn tay vàng của hệ thống, hoàn toàn không cần lo lắng làm ra lỗi gì, vì thế cậu lại bắt đầu ở trong đầu xem kịch.

Bất quá lần này Trần Lập Quả không có xem Cậu Bé Bọt Biển, cậu bắt đầu xem kịch trinh thám.

Xem đầu tiên chính là bộ Thiếu niên Kidaichi, Trần Lập Quả nhìn nhìn, liền có điểm chịu không nổi, cậu nói: "Thật là khủng khiếp a, tôi đều nổi da gà lên rồi."

Hệ thống mặt vô biểu tình: "Hung thủ là cái nữ nhân tóc đỏ kia."

Trần Lập Quả: "......"

Hệ thống nói: "Là giết vì tình."

Trần Lập Quả hoảng hốt nhớ lại lúc được hệ thống cho xem kịch trinh thám vào lúc nào đó, chẳng qua khi đó hệ thống cho xem chính là phim hoạt hình, lúc này xem chính là phim trinh thám —— hai thể loại xem này dĩ nhiên lực sát thương không giống nhau.

Trần Lập Quả sinh khí, cậu nói: "Cậu như vậy có thể cho tôi nhìn thấu chút hung thủ của kịch trinh thám thế giới này đâu?"

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả nói: "Lại cho tôi nhìn thấu phải hay không mình chết trên giường phẫu thuật."

Hệ thống: "......"

Không có hệ thống quấy rầy, Trần Lập Quả thực thỏa mãn xem kịch suốt một ngày.

Buổi chiều kết thúc ca phẫu thuật, Trần Lập Quả chân đều mềm, cậu kéo khẩu trang ra chỉ thấy cả khuôn mặt đều ướt đẫm mồ hôi, áo trong cũng đã hoàn toàn bị tẩm ướt.

Phó trợ bên cạnh thấy, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Tô anh không sao chứ?"

Trần Lập Quả lắc đầu, nói: "Không có việc gì."

Cậu nhanh ra ngoài tắm rửa lại đổi quần áo mới, đi ra ngoài muốn một bình đường glucose bổ sung thể lực.

Một bên uống đường glucose, một bên không chút để ý nhìn lịch trình, Trần Lập Quả nói: "Cậu nói hung thủ rốt cuộc là cái đồ gì a?."

Hệ thống nói tôi chỗ nào biết.

Trần Lập Quả kết hợp một ít nội dung lời nói của Từ Hiểu Đồ với cậu ngày đó, bỗng nhiên sinh ra một loại liên tưởng khủng bố, cậu cả người run nói: "Sẽ không phải là hung thủ kia bị cảm nhiễm HIV, cho nên mới muốn trả thù xã hội như vậy chứ?"

Hệ thống lăng lăng: "A?"

Trần Lập Quả nói: "Tôi con mẹ nó bị hắn sờ như vậy, có phải hay không cũng nguy hiểm?!" Nghĩ như vậy, chóp mũi Trần Lập Quả toát ra mồ hôi lạnh.

Hệ thống chần chờ nói: "Không thể nào......"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Tôi phải đi tra tra." Hơn nữa gần nhất không thể tiếp nhận ca phẫu thuật nào nữa.

Nhưng làm người đau đầu chính là toàn bộ hệ thống chữa bệnh kỳ thật không lớn, Trần Lập Quả nếu tra cứu về hạng mục HIV trong thành phố, kia phỏng chừng không đến một ngày đã tra xong mà người người bên cạnh đều biết.

Cho nên cậu chỉ có thể thính cái giả, đi cách vách xem kiểm tra.

Kì nhiễm HIV có khoảng ba tháng thời gian mới kiểm tra được, trong lúc này liền tính cảm nhiễm, cũng vô pháp kiểm chứng, Trần Lập Quả càng nghĩ càng hoảng, cậu nói: "Thống nhi, tôi hảo hoảng."

Hệ thống tức giận nói: "Hoảng cái rắm, tôi không phải mở bàn tay vàng cho cậu sao!"

Trần Lập Quả nói: "Bàn tay vàng gì a?"

Hệ thống nói: "Cậu không phải có thể thấy vi khuẩn sao?!"

Trần Lập Quả cơ trí chỉ ra sai lầm của hệ thống, cậu nói: "Vi khuẩn cùng virus lại không giống nhau."

Hệ thống lạnh nhạt nói: "Hiện tại giống nhau."

Trần Lập Quả: "......" Có thể, hệ thống thật là càng ngày càng giống tổng tài bá đạo.

Dù sao hệ thống cũng là vật phẩm công nghệ cao, nó nói có thể nhìn đến là có thể nhìn đến đi, Trần Lập Quả trước đi tìm mấy người bệnh thí nghiệm một chút, phát hiện cậu thật là có thể nhìn đến virus.

Tỷ như một người bệnh bị lây nhiễm bệnh độc qua đường tình dục nọ, thời điểm hắn nói chuyện, bên miệng sẽ có virus màu tương ứng tràn ra, mà bộ dáng của virus kia cùng với mô hình virus giống nhau —— chỉ là lớn hơn mấy chục lần.

Một bên uống đường glucose, một bên không chút để ý nhìn bệnh lịch, Trần Lập Quả nói: "Ngươi nói kia hung thủ rốt cuộc là đồ cái gì a."

Trần Lập Quả xem mà da đầu tê dại, toàn thân đều khó chịu muốn chết.

Sau đó Trần Lập Quả lại đối chiếu kiểm tra chính mình, phát hiện chính mình cũng không có cảm nhiễm phải cái gì không nên nhiễm. Cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trần Lập Quả hiện tại thật là hận chết cái tên phạm nhân kia, thân phận của cậu rõ ràng nên là một người qua đường Giáp vây xem toàn bộ quá trình hung án diễn ra lấy mạng người vô tội, hiện tại lại không thể hiểu được tham dự vào, hơn nữa thoạt nhìn tùy thời đều có khả năng thành pháo hôi.

Đầu tháng vừa tới, lại có hung án xảy ra, dân chúng khủng hoảng đã tới cực điểm, mà nhóm cảnh sát cũng gặp phải áp lực cực hạn.

Đúng lúc này, trên mạng đột nhiên bắt đầu phơi ra đại lượng thông tin của các nạn nhân.
Suốt nửa năm, mỗi tháng bình quân ba người chết, tin tức về mười mấy người bị hại đều bị tuyên bố ở trên mạng.

Có thể nhìn ra được, người phát tin tức chuẩn bị phi thường đầy đủ, hết thảy tin tức lúc sinh thời của nạn nhân đều bị phơi bày trước mặt dân chúng.

Ban đầu dân chúng nhìn đến này đó tin tức đều là phẫn nộ, cảm thấy có người cố tình nhục mạ người đã chết. Nhưng sau khi cư dân mạng xem xong hết thảy tin tức lúc sinh thời của nạn nhân cư nhiên bắt đầu có thanh âm trầm trồ khen ngợi hung thủ.

Trước đó, tin tức mà Từ Hiểu Đồ cung cấp cho Trần Lập Quả được chứng thực, tất cả nạn nhân đều là đồng tính luyến ái, hơn nữa dù đã biết chính mình nhiễm HIV vẫn tiếp tục cùng người khác quan hệ tình dục.

Trong đó còn có một tra nam lừa hôn rồi còn lây HIV cho vợ con.

Trần Lập Quả xem những tư liệu đó xem đến sởn tóc gáy.

Cảm xúc cư dân mạng cực dễ kích động, bất quá chỉ qua mấy giờ, nguyên bản trên mạng là những tiếng nói đồng tình giờ đều bị bao phủ che trời lấp đất bởi tiếng mắng.

Trần Lập Quả nhìn ngây người trong chốc lát liền đem trang web đóng lại, cậu cười gượng nói: "Thống nhi a, tôi hiện tại có cái liên tưởng thực không ổn."

Hệ thống nói: "Ân?"

Trần Lập Quả kiều bàn phím, nói: "Cậu nói, nếu là hiện tại đám kia người tùy tiện giết một người, có phải hay không người kia có miệng đều nói không rõ?"

Hệ thống nói: "...... Cậu rất có ý tưởng, xem ra là có thể sống đến tập mười lăm."

Trần Lập Quả lại có điểm cười không nổi.

Trần Lập Quả đoán rằng thực mau phải tới rồi chứng thực, chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng xong ngày hôm sau liền có một nam thanh niên bị hung thủ sát hại.

Lần này, sau khi hắn bị ngộ hại, chẳng những không có được đến đồng tình, ngược lại khiến cho dân chúng châm chọc mỉa mai.

"A, nhất định là sinh hoạt không có kỉ luật mới bị giết chết đi."

"Khẳng định nhiễm HIV còn quan hệ loạn, chết cũng xứng đáng."

"Loại người này làm bại hoại xã hội, pháp luật quản chế không được hắn, liền để cho những người khác tới quản chế đi."

Trần Lập Quả sau đó quyết định mấy ngày đều không lên mạng.

Chuyện này ở trong xã hội nháo ồn ào huyên náo, bệnh viện cũng nơi nơi có người thảo luận.

Y tá trưởng sau khi xem xong tin tức, cười nói: "Những người này bị vậy thật là xứng đáng."

Trần Lập Quả sửng sốt, cậu chần chờ nói: "Chị cũng là cảm thấy như vậy sao?" Cậu vẫn luôn cảm thấy y tá trưởng hẳn là thuộc phái ôn hòa.

Y tá trưởng nói: "Đúng vậy, này còn không xứng đáng sao? Nếu là mỗi người đều giống bác sĩ Tô sạch sẽ, liền sẽ không có nhiều thảm kịch xảy ra như vậy."

Trần Lập Quả cười khổ: "Mỗi người đều giống tôi cũng không nhất định là chuyện tốt."

Y tá trưởng lại phe phẩy đầu, nàng phi thường nghiêm túc nói: "Không có nga, bác sĩ Tô làm người thực sạch sẽ, là người sạch sẽ nhất."

Trần Lập Quả được nàng khen cư nhiên có điểm phát lạnh sống lưng.

Cậu nói: "Ân...... Đúng không?"

Y tá trưởng gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Trần Lập Quả nhấp môi, không hé răng.

Trần Lập Quả bị đám tiểu cô nương quấy rầy có chút đau đầu.

Y tá trưởng lại cười nói: "Đều là những hoa nhi xinh đẹp như vậy, thật không suy xét một chút sao?"

Trên mạng phơi ra người bị hại tin tức chuyện này, cấp cảnh sát cũng mang đến cực đại áp lực.

Đặc biệt là người bị hại người nhà nghi ngờ, làm mỗi ngày của Từ Hiểu Đồ càng ngày càng khó quá.

Trần Lập Quả thực là nguyện ý giúp Từ Hiểu Đồ vội đông vội tây.

Nhưng mà bản thân cậu ở thế giới này còn khó bảo toàn, cho dù có hệ thống là bàn tay vàng đều không dung được,

Sau sự kiện kia ba ngày, kẻ biến thái mang mặt nạ lại tới tìm Trần Lập Quả, đương lúc Trần Lập Quả đẩy ra cửa nhà mình liền thấy cái tên biến thái kia ngồi ở sô pha phòng khách, cái phản ứng thứ nhất chính là xoay người chạy.

Đương nhiên, cái tên biến thái kia không có khả năng để Trần Lập Quả chạy trốn, hai đại nam nhân canh giữ ở hai bên đại môn trực tiếp đem Trần Lập Quả kéo tới, một người chế trụ tay chân, một người dùng khăn tay che lại miệng, làm cậu ngay cả cầu cứu cũng không thể.

"Đã lâu không thấy." Biến thái mặc một thân âu phục màu đen, con ngươi ngăm đen từ mặt nạ lộ ra.

Trần Lập Quả ngô ngô kêu, không ngừng giãy giụa.

Biến thái nói: "Nếu em lại tiếp tục giãy giụa, tôi liền tại chỗ này đem em thao."

Trần Lập Quả: "......" Thân thể cậu nháy mắt cứng đờ, một cử động cũng không dám.

Biến thái vừa lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của Trần Lập Quả, hắn vươn tay sờ sờ gương mặt Trần Lập Quả, cười nói: "Tôi là tới xin lỗi em."

Trần Lập Quả né tránhtay của tên biến thái, miệng cậu được buông ra, chật vật thở dốc vài tiếng:"Cút ngay, đừng chạm vào tôi."

Biến thái nói: "Ân, hy vọng em tha thứ cho tôi."

Trần Lập Quả nghiến răng nghiến lợi: "Tha thứ cái gì?! Tha thứ anh đem tôitrói đi?"

Biến thái ngữ khí vô tội: "Chuyện này tôi lại không có làm sai, vì cái gì muốn em tha thứ?"

Trần Lập Quả: "......"

Biến thái nói: "Chỉ là thuộc hạ của tôi có mấy người không nghe lời, đem ảnh chụp cùng đồ vật của em trộm đi."

Trần Lập Quả lập tức nhớ tới những vật chứng xuất hiện ở hiện trường vụ án, cậu nói; "Các người rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Biến thái nhàn nhạt nói: "Tôi từ trước tới nay đều không muốn gì cả."

Trần Lập Quả căn bản không tin, cậu cắn răng: "Vậy anh có thể lăn sao?"

Biến thái nói: "Lâu như vậy không gặp tôi, chẳng lẽ em không nhớ tôi sao?" Ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm điểm môi Trần Lập Quả, làm Trần Lập Quả không tự chủ được nhớ tới những việc phát sinh tối ngày hôm đó.

Sắc mặt cậu nháy mắt trắng bệch lại mạnh mẽ trấn định: "Dừng tay!"

Tên biến thái đạm cười nói: "Tôi và em đều giống nhau, thích đồ vật màu trắng, ân, chuẩn xác mà nói thì đồ vật càng xinh đẹp sạch sẽ tôi càng thích."

Trần Lập Quả thấp thấp thở hổn hển.

Biến thái tiếp tục nói: "Em rất sạch sẽ, tôi thực thích."

Trần Lập Quả nói: "Những người đó đều là anh giết?"

Cậu vốn tưởng rằng biến thái sẽ thản nhiên thừa nhận, lại không ngờ hắn cư nhiên lắc lắc đầu, hắn nói: "Tôi sẽ không giết bọn họ, quá bẩn."

Trần Lập Quả nói: "Vậy độc thủ sau màn rốt cuộc là ai?" Cái tổ chức kia tổng phải có một người khởi xướng đi.

Biến thái cười nói: "Em muốn biết?"

Trần Lập Quả rất muốn gật đầu nói: Đúng vậy đúng vậy, anh nhanh lên nói cho tôi, nói cho tôi, tôi liền có thể thừa dịp còn không có lãnh phải cái gì không nên lãnh chạy nhanh rồi, nhưng cậu vẫn là miệng chê nhưng thân thể lại thành thật nói: "Không nghĩ."

Biến thái nói: "Nga, hảo đi."

Trần Lập Quả: "......" Cho nên anh liền không nói lạp? Đại huynh đệ anh như thế nào không ấn theo kịch bản mà làm a.

Có lẽ đôi mắt nhỏ của Trần Lập Quả quá mức khát vọng, cư nhiên đem biến thái cũng chọc cười, hắn nói: "Muốn biết có thể, nhưng em phải dùng đồ của mình tới đổi."

Trần Lập Quả trong lòng rưng rưng, nghĩ thầm đại gia, tôi cũng chỉ có tấm thân trong sạch này tới đổi với anh thôi.

Nào biết biến thái nói: "Tôi muốn cái quần lót trắng viền đen kia của em."

Trần Lập Quả: "......" Đó là cái tui thích thứ hai!! Mặc thoải mái!! Còn mềm mại!!! Tử biến thái!!!

Biến thái nói: "Đổi hay không?"

Trần Lập Quả: "......" Ai, cư nhiên có điểm luyến tiếc.

Biến thái vừa lòng nhìn cả khuôn mặt Trần Lập Quả đều xấu hổ tới đỏ bừng, hắn rất có kiên nhẫn lại hỏi một lần, cuối cùng nhìn được đến Trần Lập Quả gian nan gật gật đầu.

Biến thái nói: "Chính em mang lại đây cho tôi."

Hai người vẫn luôn ngăn chặn Trần Lập Quả lập tức buông lỏng tay, Trần Lập Quả đầy mặt xấu hổ cùng buồn bực, nhưng lại vô lực phản kháng, chỉ có thể đi hướng về phía tủ quần áo ở phòng ngủ của mình đi tới, không tình nguyện kéo ra ngăn tủ.

Trong ngăn tủ là từng kiện quần lót được bày biện chỉnh chỉnh tề tề.

Trần Lập Quả cắn răng đứng trước ngăn tủ, chậm chạp không có động thủ.

Biến thái đứng ở phía sau cậu thúc giục: "Nhanh lên a."

Trần Lập Quả hai tai đều đỏ, tay cậu run rẩy, tay ép buộc duỗi ra hướng vào ngăn tử đựng quần lót, sau đó lấy ra tới.

Biến thái nói: "Đưa cho tôi đi." Trong giọng nói của hắn ngầm có ý hưng phấn liền Trần Lập Quả đều nghe được ra tới.

Trần Lập Quả xoay người, vẫn luôn cúi đầu, cắn răng nói: "Anh sẽ nói cho tôi biết hung thủ là ai đi."

Biến thái nói: "Đương nhiên."

Trần Lập Quả run rẩy đem đồ vật trong tay đưa cho biến thái.

Biến thái lại không có trực tiếp tiếp nhận ngay, mà là thưởng thức một lát Trần Lập Quả quẫn bách, thẳng đến khi Trần Lập Quả chịu không nổi lập tức muốn bùng nổ, hắn mới duỗi tay cầm lấy cái quần lót trắng nõn kia, sau đó hôn một cái.

Tuy rằng cách mặt nạ, nhưng Trần Lập Quả lại vẫn như cũ có loại cảm giác chính mình bị nhục nhã, cậu nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng biến thái.

Biến thái nhún nhún vai, dường như cũng không để ý cái xưng hô này, hắn nói: "Tôi nói cho em, trong đó một người tên là Lưu Minh Thái."

"Ai?" Trần Lập Quả vẻ mặt mờ mịt.

Biến thái bị biểu tình mờ mịt này của Trần Lập Quả lấy lòng, hắn nói: "Em không cần phải xen vào là ai, nói cho vị nữ cảnh sát cùng em giao hảo là được."

Trần Lập Quả nói: "Còn những người khác đâu?" Cậu không có xem nhẹ biến thái nói chỉ là một trong số đó.

Biến thái nói: "Những người khác? Tôi hôm nay không muốn nói với em."

Trần Lập Quả nhấp môi.

Biến thái nói: "Chờ tôi muốn đồ vật khác lại đến đổi cùng em."

Trần Lập Quả nói: "Anh......" Cả khuôn mặt cậu trướng đến đỏ bừng.

Biến thái thấp thấp cười nói: "Thật đáng yêu."

Trần Lập Quả thoạt nhìn thực tức giận, nhưng lại sinh khí cũng vô pháp lay động người trước mắt một phân một hào.

Còn chưa chờ Trần Lập Quả phản ứng lại đây, hai người giống bảo tiêu đứng bên cạnh lại lần nữa đè lại Trần Lập Quả, che lại đôi mắt Trần Lập Quả.

Một đôi tay bóp lấy cằm Trần Lập Quả, sau đó đôi môi ấm áp dán đi lên.

Nụ hôn này phi thường ôn nhu, nhưng lúc đầu lưỡi duỗi nhập vào khoang miệng Trần Lập Quả, Trần Lập Quả lại không tự chủ được muốn nôn khan, cậu ô ô kháng nghị, người nọ không dao động, thẳng đến khi giãy giụa của Trần Lập Quả dần dần yếu xuống dưới, hắn mới dừng lại động tác.

Trần Lập Quả thân thể nhũn ra, đã là nói không ra lời, cậu bị ôm đến trong lồng ngực người nọ, bị tùy ý vuốt ve vòng eo.

"Ân, thật khó nhẫn." Người nọ nói, "Nhưng là đáng giá chờ đợi."

Trần Lập Quả nói: "Anh rốt cuộc muốn từ chỗ tôi được đến cái gì?!" Muốn giết chết cậu, đối với người trước mắt tới nói hẳn phải là chuyện phi thường đơn giản, nhưng hắn lại giống như trêu đùa sủng vật, nhìn Trần Lập Quả khủng hoảng, vô thố.

Người nọ nói: "Tôi phải có được hết thảy của em."

Trần Lập Quả ngực run lên, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra: Đây là lí do anh lắp cameras trong bồn cầu của tôi?

"Hảo, hôm nay liền đến đây thôi." Người nọ thấy Trần Lập Quả bị kích thích không nhẹ, biết có một số việc không thể bức Trần Lập Quả quá nhanh, hắn nói: "Bảo bối, hảo hảo nghỉ ngơi."

Sau đó hai người chế trụ Trần Lập Quả buông lỏng tay, cùng người đeo mặt nạ rời đi.

Trần Lập Quả thấy bọn họ đi rồi, chuyện làm thứ nhất chính là tắm rửa một cái, sau đó nghiêm túc, tỉ mỉ làm cái tổng vệ sinh nhà ở, vừa lau sàn vừa chửi đổng: "Đầu năm nay vai ác có thể hay không có điểm tố chất? Vào nhà đều không cởi giày a? Sàn nhà tôi trắng sáng như vậy, bị bọn họ dẫm thành cái dạng gì rồi!"

Hệ thống: "...... Trọng điểm là cái này?"

Trần Lập Quả nói: "Bằng không là cái nào?"

Hệ thống: "Cậu không phải là nên nói cho Từ Hiểu Đồ cái tên kia sao?"

Trần Lập Quả: "......" Động tác lau sàn của cậu dừng lại, có điểm chột dạ nói, "Là kêu Lưu cái gì tới...... Lưu, Lưu......??"

Hệ thống: "......" Trần Lập Quả, cái người này ở kịch trinh thám sống hai tập đều ngại nhiều.

Trần Lập Quả tuy rằng không nhớ kỹ, nhưng tốt xấu hệ thống là nhớ kỹ, nó nghiến răng nghiến lợi nói cho Trần Lập Quả là Lưu Minh Thái.

Trần Lập Quả úc một tiếng, chạy nhanh đi gọi điện thoại, sợ chính mình chờ lát nữa lại quên mất.

Từ Hiểu Đồ không nghĩ tới có thể nhận được điện thoại của Trần Lập Quả, nàng có điểm thụ sủng nhược kinh nói: "Bác sĩ Tô, có chuyện gì sao?"

Trần Lập Quả nói: "Vừa rồi có người tới nhà tôi."

Từ Hiểu Đồ vừa nghe, cảnh giác nói: "Tình huống như thế nào? Bác sĩ Tô anh không bị thương đi?"

Trần Lập Quả nói: "Không có, hắn...... Hắn nói cho tôi một cái tên."

Từ Hiểu Đồ nói: "Ân?"

Trần Lập Quả nói: "Hắn nói Lưu Minh Thái là hung thủ."

Điện thoại đầu bên kia nháy mắt an tĩnh, liền cả tiếng hít thở cũng nghe không thấy, Trần Lập Quả uy uy uy uy vài câu, tại thời điểm cậu cho rằng Từ Hiểu Đồ đã treo điện thoại, mới nghe được Từ Hiểu Đồ gian nan nói: "Anh, anh có thể lặp lại cho tôi nghe một lần nữa sao? Cái hung thủ kia gọi là gì?"

Trần Lập Quả nói: "Lưu Minh Thái."

Từ Hiểu Đồ: "......"

Trần Lập Quả nghi hoặc nói: "Như thế nào? Người này là ai?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Chuyện này, anh nói cho tôi nghe là được rồi, ngàn vạn, ngàn vạn không cần nói cho những người khác."

Trần Lập Quả nói: "Hắn rất lợi hại?"

Từ Hiểu Đồ ủ rũ thấp giọng nói: "Cao tầng cục cảnh sát."

Trần Lập Quả nga một tiếng, không tính quá kinh ngạc.

Từ Hiểu Đồ nói: "Tôi sẽ chặt chẽ chú ý...... Bác sĩ Tô, anh nhất định phải chú ý an toàn, có việc liền gọi điện thoại cho tôi."

Trần Lập Quả gật đầu tán thưởng. Cậu nhớ rõ ở thế giới nguyên bản, Từ Hiểu Đồ tra được án này cùng thượng tầng cục cảnh sát có liên lụy không lâu liền ra ngoài ý muốn chết mất.

Lần này sớm một chút nhắc nhở nàng, kết quả có thể hay không có điều thay đổi?

Trần Lập Quả suy tư, liền nghe được Từ Hiểu Đồ nói: "Chuyện này không đơn giản, bác sĩ Tô anh cũng đừng tìm hiểu qua sâu."

Trần Lập Quả nói tốt.

Từ Hiểu Đồ lại chần chờ nói: "Có thể mạo muội hỏi một chút, người kia vì cái gì đem tin tức nói với bác sĩ Tô vậy?"

Trần Lập Quả: "......" Tôi như thế nào không biết xấu hổ cùng cô nói, tôi lấy quần lót cùng hắn đổi.

Từ Hiểu Đồ thấy Trần Lập Quả không nói lời nào, biết Trần Lập Quả là sẽ không trả lời, nàng cười khổ mà nói: "Vậy bác sĩ Tô biết thân phận người kia sao?"

Trần Lập Quả nói: "Không biết."

Từ Hiểu Đồ nói: "Ân, nếu như vậy tôi cũng không vì khó bác sĩ Tô, gần nhất anh nhất định phải chú ý an toàn!"

Trần Lập Quả nói: "Hảo." Từ Hiểu Đồ lặp lại cậu gần nhất phải chú ý an toàn, chẳng lẽ là cảnh sát được đến tin gì rồi, cái tổ chức kia lại muốn xuất động? Nhưng là...... Lấy tiêu chuẩn lựa chọn mục tiêu của cái tổ chức kia, hẳn là sẽ không định đến trên người cậu a.

Bất quá cẩn thận một chút, luôn là không sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai