Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức về vụ án giết người lấy một loại tần suất cao lan truyền làm dân chúng chết lặng cảm giác.

Trần Lập Quả vốn tưởng rằng cậu cách vụ án giết người này đã đủ gần, chính là vụ án giết người xảy ra tại phía bắc tiểu khu cậu ở lúc trước. Nhưng đến khi cậu tới bệnh viện mới phát hiện nguyên lại mình còn có thể cách cái án kiện này càng gần thêm.

Không khí toàn bộ bệnh viện vô cùng quỷ dị, các bác sĩ cùng hộ sĩ đều khe khẽ thỏa luận cài gì đó. Lúc nhìn thấy Trần Lập Quả hỏi câu đầu tiên là: "Bác sĩ Tô, anh biết gì chưa?"

"Biết cái gì?" Trần Lập Quả vẻ mặt mờ mịt.

"Chồng của y tá trưởng hết rồi." Nói chuyện là một hức tập trẻ mới tới, dáng vẻ thật cẩn thận bát quái- "Nghe nói là chết trong WC bệnh viện, sớm hôm nay phát hiện......"

"Cái gì?!" Trần Lập Quả trăm triệu không nghĩ tới điều này, cậu nói: "Thật sự?"

"Đương nhiên là thật."- Sinh viên kia nói:"Vừa rồi chủ nhiệm mới gọi y tá trưởng đi nói chuyện...."

Trần Lập Quả nhíu mày.

"Anh nói xem, chồng chị ấy chết có phải cũng là vì *?" Sinh viênz kia tuy rằng làm bộ dáng chẳng hề để ý, nhưng trong mắt lại lộ ra khinh thường, cô nói: "Trên mạng không phải nói chết đều là * gay sao, còn bị bệnh..."

Sự tình Trần Lập Quả vẫn luôn lo lắng vẫn là xảy ra, hiện tại dân chúng tựa hồ đã không còn để bụng người chết như thế nào, mà là ngay lập tức liền dán cái mác cố định "gay nhiễm HIV phóng túng" lên người bị hại, cậu nói: "Những việc này không thể nói bậy."

Trần Lập Quả nói xong lời này liền không nghĩ tiếp tục thảo luận cái đề tài này, xoay người trở về văn phòng.

Sinh viên kia ở phía sau Trần Lập Quả nói: "Bác sĩ Tô, tâm địa anh thực tốt..."

Nhưng làm Trần Lập Quả đau đầu nhất chính là, trong văn phòng cũng thảo luận chuyện này.

Có người nói buổi sáng y tá trưởng tới đôi mắt sưng đỏ, vào văn phòng chủ nhiệm một chuyến cũng là khóc lóc đi ra.

Cũng có người giống sinh viên vừa rồi lo lắng vấn đề chồng y tá trưởng có phải hay không cũng là loại người kia, y tá trưởng có hay không cũng bởi vậy mà bị nhiễm bệnh, còn uyển chuyển nhắc nhở Trần Lập Quả cách y tá trưởng xa một chút.

Trần Lập Quả có bàn tay vàng của hệ thống tự nhiên biết y tá trưởng không bị bệnh. Cậu tìm chút thời gian lén đi tìm y tá trưởng một chuyến.

"Phát hiện thi thể vào buổi chiều hôm qua." Có lẽ là bị người hỏi đến có chút chết lặng, biểu tình y tá trưởng có chút lãnh đạm dọa người, nàng nói:"Tôi không có chuyện gì, cậu không cần lo lắng cho tôi."

Trần Lập Quả không đành lòng nói: "Kia con chị đâu..... Bằng không chị xin nghỉ mấy ngày nghỉ ngơi chút đi."

Y tá trưởng nói: "Con bé ở bên ông bà nó, khá tốt."

Trần Lập Quả thở dài: "Đừng gây áp lực cho bản thân quá."

Y tá trưởng thấy thần sắc lo lắng của Trần Lập Quả không giống giả bộ, nàng nói:"Bác sĩ Tô, cậu liền như vậy tới tìm tôi nói chuyện, cậu không sợ sao?"

Trần Lập Quả nói: "Sợ cái gì?"

Y tá trưởng cười nói: "Sợ tôi cũng bị chồng mình lây nhiễm a."

Trần Lập Quả nhíu mày nói: "Loại tư duy theo quán tính này rất nguy hiểm.... Cái nhóm tội phạm kia tuy trước đó đều giết loại người này, nhưng không đại biểu rằng về sau bọn họ cũng sẽ giết loại người này."

Y tá trưởng nghe xong lời này, biểu tình vốn căng chặt lập tức thả lỏng xuống, nàng nhìn Trần Lập Quả, ánh mắt lộ ra vài phần si mê mất tự nhiên, nàng nói: "Bác sĩ Tô, cậu thật sự là người tốt."

Không biết có phải ảo giác của Trần Lập Quả hay không, cậu cảm thấy mỗi lần y tá trưởng khen cậu đều làm cho cậu có loại cảm giác sởn tóc gáy......Mà lần này lại đặc biệt rõ ràng.

Loại cảm giác này thậm chí làm cậu không nghĩ lại tiếp tục cùng nàng nói chuyện, tìm cái cớ liền trở về văn phòng.

Đồng nghiệp cùng phòng Trần Lập Quả còn ở tại văn phòng nói: "Bác sĩ Tô, anh chính là quá hảo tâm, ít nhất lúc này không cần tới gần y tá trưởng đi..... Ba tháng kỳ đâu."

Trần Lập Quả ngoài miệng tùy tiện đáp ứng, lại không đặt trong lòng.

Nhưng tới lúc Trần Lập Quả tan tầm, vẫn là nghe được việc y tá trưởng nghỉ phép ba tháng.

Kỳ nghỉ ba tháng, đối với hệ thống chữa bệnh thật sự quá hiếm thấy, Trần Lập Quả sau khi biết cũng thực kinh ngạc cấp trên bệnh viện cư nhiên đồng ý.

"Còn không phải là không còn biện pháp nào sao." Bác sĩ cùng phòng cũng đang chuẩn bị tan làm nói:"Việc này nếu để người bệnh biết khẳng định sẽ đến náo loạn."

Trần Lập Quả cười khổ, trên sự kiện này cậu cũng không có quyền nhúng tay.

Trên đường về nhà, Trần Lập Quả vẫn luôn cùng hệ thống thảo luận về sự tình hung thủ.

Hệ thống đối với trinh thám không có hứng thú, vẫn luôn nghe một mình Trần Lập Quả nói hươu nói vượn, cuối cùng hạ kết luận: "Cho cậu xuyên qua cái thế giới này tuyệt đối là sai lầm."

Trần Lập Quả: "......Cho nên ý của cậu là những gì tôi suy đoán vừa rồi là sai rồi?"

Hệ thống nói: "Cậu đoán?"

Trần Lập Quả nói: "Cậu xấu xa, nhân gia thích cậu liền cho nhân gia nhìn thấu vở kịch rồi."

Hệ thống sâu kín nói: "Ngày hôm qua cậu không có xem xong mấy tập trinh thám kia....."

Trần Lập Quả lập tức biết sai phải sửa: "Ba ba con sai rồi."

Hệ thống: "....." Rác rưởi.

Gần đây tuy đã vào thu, nhưng thời tiết vẫn như cũ nóng bức, mặc dù đã 6 giờ chiều, thế mà đi bên ngoài vẫn giống như đang trong lò nướng.

Trần Lập Quả từ không gian mát lạnh trong xe bước ra liền cảm thấy làn da của mình tựa hồ dài ra một tầng mao. Cậu bước nhanh chân hơn, muốn nhanh chóng trở lại phòng điều hòa mát mẻ trong nhà.

Tập kích lại tiếp tục diễn ra vào lúc này.

Trần Lập Quả nghe được tiếng hệ thống trong đầu đột nhiên vang lên: "Trốn sang bên trái nhanh!" Đầu óc cậu còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự động hướng bên trái lắc mình né tránh nam nhân mang khẩu trang phía sau đâm mạnh.

Nam nhân tập kích Trần Lập Quả cũng không cao lớn, nhưng biểu tình hắn lộ ra bên ngoài khẩu trang phá lệ dữ tợn, trong tay nắm gắt gao một thanh chủy thủ. Làm cho Trần Lập Quả cảm thấy mao cốt tủng nhiên chính là, trên tay nam nhân kia có một miệng vết thương, máu tươi chảy ra bên ngoài mà trong máu tươi đó liền mang theo virus HIV Trần Lập Quả đã đi thử nghiệm trước đây.

Trong lòng Trần Lập Quả không tự chủ được mắng ngạo tào một tiếng.

Phạm nhân hoàn toàn không dự đóa được Trần Lập Quả cư nhiên có thể né tránh, hắn hú lên quái dị, lại hướng về Trần Lập Quả nhào tới.

Trần Lập Quả nào dám cùng hắn dây dưa, xoay người cất bước nhanh chóng chạy.

Trong lúc nhất thời hai người liền tại gara ngươi truy ta chạy.

May mắn chính là thể lực người nọ cũng không tốt, đuổi theo Trần Lập Quả được bảy tám bước liền đổ mồ hôi đầy đầu, Trần Lập Quả đứng xa xa nhìn hắn, trên trán cũng tràn ra một tầng mồ hôi, cũng không biết là bị dọa hay là nóng. 

Nhưng tại thời điểm Trần Lập Quả cùng phạm nhân giằng co lại có một chiếc xe khác tiến vào gara, tài xế chiếc xe tựa hồ hoàn toàn không có nhận ra trong gara xảy ra chuyện gì, nhanh chóng dừng xe xong, nữ tài xế liền mang theo trẻ nhỏ cư nhiên từ trên xe bước xuống.

Phạm nhân kia thấy một màn như vậy, như là nhớ ra cái gì, cư nhiên hướng xoay người hướng về phía nữ tài xế chạy tới.

Không tốt! Trần Lập Quả trong lòng rùng mình, theo hướng phạm nhân cũng chạy qua, nhưng cậu vẫn là chậm một bước, phạm nhân kia đã cách nữ tài xế còn mười bước chân.

Trần Lập Quả hô to một tiếng: "Chạy mau!"

Nữ tài xế mang giày cao gót vốn nên không hề hay biết, sau khi nghe tiếng la của Trần Lập Quả cư nhiên xoay đầu hướng về phía cậu tươi cười, sau đó giơ súng lên  ——

"Phanh" một tiếng, phạm nhân ngã xuống, máu tươi chảy đầy đất.

Tiểu nam hài ba tuổi bị nữ tài xế ôm trong ngực oa oa khóc lớn, nữ tài xế đau lòng trấn an: "Bảo bảo không khóc, bảo bảo không khóc a."

Trần Lập Quả:"......" ??? Thế giới này có ổn không thế??

Nữ tài xế kia nhắm chuẩn ngay điểm trí mạng của phạm nhân bắn, một kích tất trúng, phạm nhân muốn tập kích Trần Lập Quả trực tiếp mất mạng ngã xuống đất.

Liền tại lúc mà Trần Lập Quả dại ra lại có mấy chiếc xe hơi màu đen đi vào gara, sau đó từ trong xe bước xuống mấy nam nhân cao lớn mang bao tay và che mặt, đem thi thể cùng vết máu nhanh chóng rửa sạch hết.

"Bảo bối." Một âm thanh quen thuộc vang lên, Trần Lập Quả cảm giác một đôi tay đè lên bả vai mình. Nam nhân đeo mặt nạ đã một tháng không xuất hiện đứng phía sau Trần Lập Quả ôn hòa dò hỏi: "Có bị dọa đến hay không?"

Trần Lập Quả cả người run lên, xoay người liền thấy nam nhân có thể nói là quen biết, cậu nói: "Anh biết hắn muốn tập kích tôi?"

"Ân, hừ." Nam nhân mặt nạ nói: "Xin lỗi, tôi tới chậm."

Chậm? Thật là chậm. Nếu đổi thành người khác, không có hệ thống nhắc nhở có lẽ đã bị người nọ đâm trúng.

Trần Lập Quả không nói chuyện.

Nam nhân thấy thái độ Trần Lập Quả lãnh đạm, lại thấy có chút ủy khuất, hắn duỗi tay ôm eo Trần Lập Quả, dùng cằm chậm rãi cọ cọ tại cổ cậu: "Bất quá may mà em không có chuyện gì.:

Trần Lập Quả lập tức từ trong lòng ngực hắn tránh thoát.

Giữa mày cậu rõ ràng mang theo chán ghét: "Đừng chạm vào tôi."

Ánh mắt nam nhân mang mặt nạ nhìn về phía Trần Lập Quả lạnh xuống.

"Dơ." Từ này vừa ra khỏi miệng Trần Lập Quả cậu liền bị nam nhân trực tiếp khiêng lên vai.

Trần Lập Quả thân cao mét tám, hình thể cân xứng, cư nhiên cứ vậy bị người nhẹ nhàng khiêng lên, quả thực chính là không tưởng tượng nổi. Cậu không ngừng giãy giụa, lại bị nam nhân mang mặt nạ đánh một chút lên mông, sau đó nói: "Tôi muốn trừng phạt em."

Trần Lập Quả bị người khiêng từ gara tới trong nhà, làm cậu không thể tưởng tượng được chính là, dọc đường đi cư nhiên cậu ngay một người đi đường đều không thấy.

Tới trước cửa, nam nhân mang mặt nạ đem Trần Lập Quả thả xuống, sau đó phi thường tự nhiên lấy ra chìa khóa mở cửa, động tác kia liền mạch lưu loát, cũng không biết đã ngầm tới bao nhiêu lần.

Trần Lập Quả ngạnh sinh sinh bị kéo vào trong phòng.

Bảo tiêu của nam nhân mang mặt nạ vẫn luôn theo ở phía sau, sau khi hai người vào nhà thì thực tự giác đóng cửa lại.

Trần Lập Quả bị ném lên sô pha, đầu tóc luôn được cậu chải vuốt chỉnh tề nay trở nên hỗn độn, bởi vì giãy giụa mà áo khoác lệch xuống lộ ra áo sơ mi, trên khuôn mặt trắng nõn cũng phủ lên một mạt ửng đỏ—— thoạt nhìn ngon miệng cực kỳ, nam nhân mang mặt nạ lại một lần nữa cảm thấy nhẫn nại quả là một việc thực gian nan.

Trần Lập Quả thở hổn hển, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh rốt cuộc lại muốn làm cái gì?" Có lẽ là hai lần trước người đeo mặt nạ chưa từng tổn thương cậu nên ngược lại cho Trần Lập Quả một chút dũng khí phản kháng.

Người đeo mặt nạ nói: "Bảo bối, hôm nay tôi đã chuẩn bị cho em một chút lễ vật."

Còn chưa chờ Trần Lập Quả hỏi là cái gì, cậu liền nhìn thấy người đeo mặt nạ lấy công cụ từ trong bao đem ra.

Khi Trần Lập Quả nhìn thấy những công cụ đó đồng tử co rụt lại vì sợ, cậu là bác sĩ tự nhiên nhận ra những đồ vật trong tay người đeo mặt nạ —— mấy thứ này là dụng cụ dùng để rót tràng.

(Tui nghĩ chắc là cái thông *** để giúp đi vệ sinh á)

Trần Lập Quả: "Anh con mẹ nó muốn làm gì?!!" Xem đến mấy thứ sau cậu rốt cuộc nhịn không được phun lời thô tục.

Người đeo mặt nạ lại cảm thấy Trần Lập Quả đột nhiên phun lời thô tục phi thường đáng yêu, hắn nở nụ cười, sau đó lại lấy nốt sớ dụng cụ còn lại ra.

Trần Lập Quả nhìn dây vải mềm trong tay người đeo mặt nạ sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Người đeo mặt nạ nói: "Em tới hay là tôi tới?"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Cút ngay —— đừng chạm vào tôi!"

Người đeo mặt nạ nhận được đáp án của Trần Lập Quả tựa hồ có chút thất vọng, hắn nhún vai, nói: "Tôi còn tưởng bảo bối sẽ chủ động một lần đâu."

Sau đó mấy người đứng bất động như tượng bên cạnh duỗi tay đem Trần Lập Quả ấn xuống gắt gao, giúp người đeo mặt nạ dễ dàng trói Trần Lập Quả lại một cách tỉ mỉ.

Trần Lập Quả vẫn luôn giãy giụa, nhưng những giãy giụa của cậu giống như kiến càng hám thụ*, ngoài việc tăng thêm chút tình thú cho người đeo mặt nạ thì chẳng có chút tác dụng phản kháng nào.

(* đừng hỏi tui, tui cũng hông có hiểu à, ai biết chỉ giùm đi)

"Cút ngay, cút ngay! Ghê tởm, đừng chạm vào ta!!" Thẳng đến khi bị kéo vào phòng tắm Trần Lập Quả vẫn không ngừng giãy giụa, trong mắt cậu tràn đầy tuyệt vọng, cứ như vậy bị ném trên sàn phòng tắm nhìn cửa phòng tắm khép lại.

 Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước cùng với tiếng Trần Lập Quả hỏng mất kêu to:"Không cần  —— buông tha tôi đi —— đừng như vậy!! Cầu xin anh, chỉ có cái này ——"

Ngay sau đó là tiếng khóc nức nở.

Qua chút thời gian nữa, tiếng nức nở biến thành tiếng xin tha, tiếng xin tha lại biến thành tiếng rên ngâm bi thương.

Cuối cùng là tiếng người đeo mặt nạ dẫn dắt, hắn nói: "Bảo bối, có nghĩ muốn ra?"

Bên trong không có âm thanh, những nghĩ tới hắn hẳn là đã được đến đáp án là khẳng định.

Bởi vì người đeo mặt nạ lại nói: "Muốn ra liền hôn tôi đi, nghiêm túc hôn tôi."

Một ngày này Trần Lập Quả bị người đeo mặt nạ lăn lộn từ chiều ngả về tây đến đêm tối nặng nề.

Thời điểm cậu bị người đeo mặt nạ mang từ phòng tắm ra ngoài thì cả người đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Đôi mắt Trần Lập Quả mở to lại không có thần thái nào. Trên lông mi đọng lại giọt nước, thoạt nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Người đeo mặt nạ đặt Trần Lập Quả lên giường, trấn an cảm xúc của cậu, thẳng đến khi cậu lại lần nữa thấp giọng nghẹn ngào mới nói: "Bảo bối, đừng nghĩ quá nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi."

Trần Lập Quả co rúm lại một chút.

Người đeo mặt nạ trước nay đều biết một vừa hai phải, kích thích hôm nay đối với Trần Lập Quả là quá đủ rồi, tuy rằng không có hoàn toàn chiếm hữu trên da thịt cậu, nhưng những việc phát sinh ở phòng tắm vừa rồi lại làm cho hắn cảm thấy trên tinh thần đã hoàn toàn xâm chiếm người trước mặt.

Lúc này Trần Lập Quả thoạt nhìn yếu ớt cực điểm, trên tay chân còn mang theo dấu vết mờ nhạt của dây trói, ánh mắt cậu xuyên qua người đeo mặt nạ nhìn về hư không, giống như linh hồn đã từ trong thân thể trôi nổi ra bên ngoài.

Nhưng mà trên thực tế cậu đang cùng hệ thống làm một hồi trao đổi 'hữu nghị nhiệt tình': "... Tôi nghiêm trọng hoài nghi người này trên phương diện kia có bệnh không thể nói."

Hệ thống:"....."

Trần Lập Quả nói: "Cậu nói hắn đều đã lên như vậy, làm như thế nào mà nhẫn nhịn được vậy?" Cậu tận mắt nhìn thấy vị tiểu huynh đệ kia sống sờ sờ ngạnh bốn tiếng  —— bốn tiếng a! Là nam nhân đều chịu không nổi đi!

Trần Lập Quả nói: "Nói đi, có phải NPC cậu câu ra tới."

Hệ thống nói: "Ánh mắt tôi kém như vậy sao?"

Trần Lập Quả hồi ức một chút, cảm khái nói: "Thật là không tồi, cậu nhìn Lục Chi Dương xem, nhìn Trần Hệ xem, chậc chậc chậc, cái nào không phải là 'hàng chất lượng cao' xài tốt."

Hệ thống: "....." Thực phiền, không muốn nói chuyện.

Trần Lập Quả nói: "Người này liền không được, đều đã bao lâu rồi, chậc chậc chậc."

Hệ thống: "..." Sách cái rắm.

Người đeo mặt nạ thấy Trần Lập Quả hồi lâu vẫn không nói chuyện, vươn tay sờ sờ đầu cậu, giúp cậu sửa sang lại đám tóc có chút hỗn loạn, hắn nói: "Ân... Không cần chờ lâu lắm, chúng ta lại có thể gặp mặt."

Trần Lập Quả nghĩ  thầm gặp mặt có ích lợi gì, anh lại không thượng tôi.

Người đeo mặt nạ nói: "Chờ đến lúc đó, tôi sẽ hoàn toàn chiếm hữu em."

Trần Lập Quả: Việc này không nên chậm trễ, hôm nay chúng ta liền nghiêm túc nghiêm túc làm đi!

Người đeo mặt nạ lại cùng Trần Lập Quả nói nói vài câu mới lưu luyến không ròi mà đi.

TRần Lập Quả nghe thấy âm thanh đóng cửa vang lên, đem cả người vây chặt trong chăn mới nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau, Trần Lập Quả bất hạnh đến muộn.

Lúc cậu tỉnh lại đã là 9h30, rửa mặt xong ra của là 9h50.

Sau đó trên đường kẹt xe chừng một tiếng, thời điểm cậu tới bệnh viện còn đang suy nghĩ nên cùng chủ nhiệm giải thích về việc đến muộn hôm nay như thế nào.

Nhưng làm Trần Lập Quả không nghĩ tới chính là, chủ nhiệm thấy cậu cư nhiên lại kinh ngạc nói: "Tiểu Tô cậu không phải hôm nay xin nghỉ sao? Như thế nào lại đi làm"

Trần Lập Quả sửng sốt: "Xin nghỉ? Tôi không có xin nghỉ a."

Chủ nhiệm nói: "Ca ca cậu gọi điện thoại cho tôi, nói cậu sinh bệnh nên hôm nay không tới nha."

Trần Lập Quả nhanh chóng phản ứng, cậu nói: "Nga, buổi sáng tôi có sốt một chút, bất quá uống thuốc xong đã tốt hơn không sai biệt lắm."

Chủ nhiệm nói: "Ai, các cô các cậu là người trẻ tuổi mà sao sớm như vậy thân thể liền không được, rèn luyện nhiều vào a, nhìn xem tôi mỗi ngày đều chạy bộ trăm tám mươi mễ, khỏe hơn nhiều."

Trần Lập Quả chỉ có thể gật đầu tán thưởng.

Sau khi đến bệnh viện, Trần Lập Quả đều nghĩ phải mấy tháng sẽ không nhìn thấy y tá trưởng, lại không nghĩ rằng hôm nay còn gặp được cô.

Y tá trưởng nhìn Trần Lập Quả cười khổ giải thích: "Tôi là tới thu thập đồ đạc."

Trần Lập Quả nói: "Đừng nghĩ quá nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi...." Cậu nói xong câu đó mới phát hiện mình cùng cái tên biến thái kia cư nhiên cùng nói một lời kịch, sách.....

Y tá trưởng nói: "Bác sĩ Tô, cậu nói trên thế giới này, vì cái gì sẽ có một bộ phần người xấu như vậy đâu."

Thoạt nhìn tinh thần cô rất kém, bên dưới mắt đều thâm đen lại, cũng không che giấu, cùng cô thường ngày tới so sánh có vẻ phá lệ tiều tụy.

Trần Lập Quả an ủi nói: "Khả năng có người trời sinh là như vậy đi, nhưng trên thế giới cũng có rất nhiều người tốt a."

"Đúng vậy." Y tá trưởng nói: "Rất nhiều người tốt đâu."

Trần Lập Quả chợt nhớ tới người kia tạp kích cậu ngày hôm qua, cậu có điểm do dự nói: "Y tá trưởng, chị gần nhất nhất định phải chú ý an toàn."

Y tá trưởng gật đầu nói tốt.

Hai người nói chuyện xong, Trần Lập Quả liền nhìn cô thu thập đồ vật đâu vào đó, ôm tất cả vật phẩm dọn vào một cái rương đi vào thang máy.

Trần Lập Quả thở dài, trở về phòng làm việc của mình.

Trong văn phòng, các đồng nghiệp đang xem tin tức, trải qua khoảng thời gian các vụ giết người liên tục kích thích tới, mọi người cơ hồ đều chết lặng, liền tính nhìn đến hôm nay lại có án giết người xảy ra cũng bất qua là nói với nhau vài câu.

Hơn nữa từ khi biết người bị giết đều là bị nhiễm HIV, dân chúng cư nhiên có một loại cảm giác an toàn quỷ dị, cảm thấy chính mình nếu không phải loại người đó nên mình vẫn an toàn.

Trần Lập Quả vào ngày hôm qua cũng là ôm ý nghĩ như vậy an ủi chính mình, nhưng sau khi cậu thiếu chút nữa  bị người đam thì loại ý niệm này hoàn toàn biễn mất vô tung.

Nghĩ đến kẻ tập kích ngày hôm qua bị nữ nhân kia bắt chết, Trần Lập Quả có điểm thất thần, người khác kêu cậu vài tiếng cậu cũng chưa có hoàn hồn lại, thẳng đến khi có người lại gõ xuống mặt bàn làm việc cậu ngồi.

"Bác sĩ Tô." Đồng nghiệp Trần Lập Quả nói: "Có người tìm cậu kìa."

Trần Lập Quả đột nhiên hoàn hồn, cậu nói: "A?"

Ánh mắt đồng nghiệp nhìn về phía Trần Lập Quả có điểm quỷ dị, hắn nói: "Có cảnh sát tìm cậu."

Trần Lập Quả nói: "Cảnh sát? Tìm tôi? Làm gì?"

Đồng nghiệp nói: "Không biết a, có vài người, nói là ở phòng họp chờ cậu qua."

Cái phản ứng thứ nhất của Trần Lập Quả là sự tình ngày hôm qua bị người nào thấy được, bất quá cậu lại không phạm tội, cũng không sợ cái gì, vì thế cậu trực tiếp đi phòng họp.

Trong phòng hội nghị ngồi vài người, một người trong số đó là Từ Hiểu Đồ, khi nàng nhìn đến Trần Lập Quả bước vào, trên mặt mang theo vẻ xin lỗi nói: "Xin lỗi a, bác sĩ Tô, quấy rầy anh rồi."

Trần Lập Quả đi tới ngồi đối diện mấy người kia, thái độ phi thường lãnh đạm: "Làm sao vậy?"

Từ Hiểu Đồ nói: "......Chúng ta lại phát hiện ảnh chụp của anh cùng vật phẩm bên người anh ở hiện trường án mạng."

Trần Lập Quả: "...." Nói đi, mấy người lại phát hiện đôi vớ nào của tôi nữa.

Từ Hiểu Đồ thực xấu hổ đem vật chứng đặt tới trước mặt Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nhìn lướt qua liền nói: "Là của tôi." Ảnh chụp lần này là lúc cậu đang đánh răng.

Từ Hiểu Đồ thấp thấp nói: "Ân, chúng ta lần này tới là muốn hỏi một chút, anh có thể cung cấp chút manh mối nào ....." Thời điểm nàng nói những lời này, ánh mắt quét một chút qua người nam nhân mặt vô biểu tình ngồi đối diện bên phải Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả nói: "Có thể mạo muội hỏi một chút mấy vị này là ai sao?"

Từ Hiểu Đồ làm cái giới thiệu ngắn gọn: "Đây là đồng nghiệp của tôi Thôi Chí, đây là thủ trưởng Lưu Minh Thái."

Lưu Minh Thái, cái tên này không cần hệ thống nhắc lại Trần Lập Quả cũng nhớ rõ, cậu nhìn vào mắt Lưu Minh Thái, nói: "Tôi không có manh mối gì cả."

Còn chưa chờ Từ Hiểu Đồ nói chuyện, Lưu Minh Thái liền nói: "Tiểu Từ cùng bác sĩ Tô quan hệ thực hảo?"

"Án kiện liên quan tới bác sĩ Tô là tôi tiếp nhận...." Từ Hiểu Đồ nói thực uyển chuyển: "Cho nên có chút liên hệ."

Ngụ ý là bọn họ cũng không phải lén lút làm bằng hữu, chỉ là bởi vụ án mà quen biết thôi.

Thần sắc Trần Lập Quả nhàn nhạt, mắt nhìn đồng hồ: "Tôi không có cái manh mối gì, các người có cái gì cần hỏi thì nói nhanh đi, tôi rất bận."

"Xin hỏi bác sĩ Tô buổi chiều ngày hôm qua sau khi tan tầm làm gì?" Lưu Minh Thái đột nhiên mở miệng hỏi.

"Tan tầm, về nhà." Trần Lập Quả nói: "Tôi sinh hoạt thực đơn điệu."

Lưu Minh Thái nói: "Cậu không đi nơi nào khác?"

Trần Lập Quả nói: "Không có."

Lưu Minh Thái nói: "Kia, bác sĩ Tô ngày thường có hoạt động giải trí gì không?"

Trần Lập Quả tựa hồ có điểm không kiên nhẫn, cậu nói: "Tôi đều đã nói không có, nhiều nhất bất quá là đi siêu thị mua chút rau."

"Đúng không?" Lưu Minh Thái như suy tư gì đó.

Trần Lập Quả nói: "Còn chuyện gì nữa?"

Lưu Minh Thái cười nói: "Bác sĩ Tô giống như thực gấp?"

Trần Lập Quả ngữ khí không mặn không nhạt: "Tài nguyên chữa bệnh không nhiều , không rảnh lãng phí thời gian."

Lưu Minh Thái gật đầu: "Vậy bác sĩ Tô liền về trước đi, có chuyện chúng ta lại gọi cho cậu."

Trần Lập Quả trực tiếp đứng lên, cũng không cùng bọn họ chào hỏi, đẩy cửa mà đi, nhìn ra được tâm tình cậu hoàn toàn không mấy tốt đẹp.

Lưu Minh Thái nhìn thái độ của Trần Lập Quả, có điểm kỳ quái nói: "Vì cái gì cậu ta đối đãi với cảnh sát bằng thái độ cứng đơ như vậy?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Ai, cũng không trách được anh ấy, anh ấy báo nguy có người quấy rầy, nhưng cảnh sát chính là không tìm được người quấy rầy anh ấy..... Lúc sau thì nhà anh ấy bị mất trộm, đồ vật lại cố tình tìm thấy tại hiện trường án mạng."

Lưu Minh Thái nói: "Đúng không, xem ra quan hệ giữa hai người cũng thật chẳng ra gì."

Lòng bàn tay Từ Hiểu Đồ đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lại lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đầu năm nay, không có người báo nguy nào sẽ tưởng cùng cản sát làm bằng hữu."

Lưu Minh Thái gật gật đầu, không hề nói tiếp cái gì.

Sau khi Từ Hiểu Đồ nhận được tin tức từ Trần Lập Quả liền bắt đầu tra tin tức về Lưu Minh Thái. Trước đó, nàng nhưng vẫn đem Lưu Minh Thái coi như thầy tốt bạn hiền của mình —— cơ hồ cái gì liên quan tới vụ án đều cùng hắn thảo luận.

Từ Hiểu Đồ chuyển biến cũng không rõ ràng, lại như cũ bị Lưu Minh Thái hoài nghi, cho nên mới có buổi tra xét hôm nay.

Sau khi Trần Lập Quả trở lại văn phòng thì không có bị kêu ra thêm lần nào nữa.

Vụ việc phát sinh không quá mấy ngày thì có tin tức nói người giết chết chồng y tá trưởng tìm được rồi, dựa theo thường lệ vẫn là người bệnh HIV, hơn nữa trên mạng cũng bắt đầu xuất hiện một ít tin tức về chồng của y tá trưởng.

Gay lừa hôn cơ bản là không thoát được, duy nhất còn tranh luận là hắn có phải bị nhiễm HIV hay không, có lây cho thê tử cùng hài tử của hắn không.

Trần Lập Quả gọi một cuộc cho y tá trưởng, nhận điện thoại xong cảm xúc của y tá trưởng vô cùng bình tĩnh, nói cô ở kỳ sau sẽ đi kiểm tra, nhìn xem bản thân có bị nhiễm hay không.

Kỳ thật bọn họ đều rõ ràng cho dù y tá trưởng có không bị nhiễm thì cũng không thể trở lại công tác được.

Trần Lập Quả có chút thất vọng, cậu nói: "Giữ gìn sức khỏe, tất cả đều sẽ chỉ còn là quá khứ."

"Đúng vậy, hết thảy đều sẽ là quá khứ." Y tá trưởng lặp lại lời Trần Lập Quả: "Nhóm người khốn nạn kia cũng cảm thấy như vậy."

Trần Lập Quả bị ngữ khí của cô dọa sợ, cậu nói: "Vân tỷ, chị đừng xúc động...."

Y tá trưởng cười nói: "Xúc động cái gì? Con tôi còn chờ tôi nuôi dưỡng."

Lúc này Trần Lập Quả mới nhẹ nhàng thở ra.

Lưu Minh Thái đối với vận mệnh chi nữ mà nói là manh mối phi thường trọng yếu, bởi vì sau khi Trần Lập Quả nói cho nàng tin tức này xong, thanh tiến độ liền chậm rãi lên tới bốn mươi, tuy rằng tiến độ thong thả, nhưng xu thế tiến lên kia vô cùng vững vàng, nhìn ra được hẳn là đã có được chút manh mối.

Nhưng sau khi thanh tiến độ lên tới bốn mươi liền dừng lại, liên tiếp một tháng cũng không có tiến triển gì thêm.

Trần Lập Quả cũng sầu a, cậu hận không thể gọi điện cho người đeo mặt nạ, làm hắn lại cùng mình đổi tin tức.

Cũng không biết có phải nguyện vọng của Trần Lập Quả được trời cao nghe thấu hay không, người đeo mặt nạ biến mất không sai biệt lắm chừng một tháng lại xuất hiện lần nữa, vừa xuất hiện liền nói với Trần Lập Quả: "Muốn biết càng nhiều tin tức về hung thủ sao?"

Trần Lập Quả nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt, lập tức nhớ tới khuất nhục ngày kia, cậu cắn răng nói: "Anh không thể tìm người khác mà đổi sao?"

Người đeo mặt nạ nói: "Bọn họ không xứng."

"Anh......" Trần Lập Quả nói: "Tôi, tôi không muốn biết."

Người đeo mặt nạ nói: "Nga? Vậy được thôi, tái kiến." Hắn cư nhiên không có làm khó Trần Lập Quả, liền cứ như vậy đứng dậy, hướng ngoài của đi tới, "Bất quá tôi phải nhắc nhở em, thời gian kéo dài càng lâu, cái tiểu cảnh sát kia càng gặp nhiều nguy hiểm."

Cái tiểu cảnh sát kia, hiển nhiên là chỉ Từ Hiểu Đồ.

Trần Lập Quả tại thời điểm hắn sắp ra tới cửa rốt cuộc vẫn là kêu lên: "Từ từ."

Khóe miệng người đeo mặt nạ gợi lên.

Trần Lập Quả nói: "Anh, anh nghĩ muốn cái gì?"

Ánh mắt người đeo mặt nạ quét trên dưới Trần Lập Quả, ánh mắt kia cực kì lộ liễu, qura thực hận không thể đem Trần Lập Quả lột sạch, hắn nói: "Con người của tôi trước nay đều thực chuyên nhất."

Trần Lập Quả đã đoán được hắn muốn cái gì, cậu ủ rũ nói: "Tôi đi lấy cho anh." Lần này dứt khoát dùng đám quần lót đổi lấy danh sách hung thủ đi, cũng không biết những hung thủ đó nếu biết chính mình chỉ có giá trị bằng cái quần lót có thể đặc biệt sinh khí hay không.

Người đeo mặt nạ nghe vậy thong dong chậm rãi nói: "Lấy cái gì?"

Trần Lập Quả cắn răng nói: "Anh không cần giả bộ."

Người đeo mặt nạ quay người ngồi trở lại ghế sô pha —— hắn mỗi lần tới đều thực tự giác ngồi ghế sô pha, mỗi lần Trần Lập Quả đều phải thay một lần bao sô pha, hắn nói: "Tôi muốn phải ở trên người của em."

Mặt Trần Lập Quả lập tức đỏ lên, cậu cả giận nói: "Không có khả năng  ——anh cút ra ngoài cho tôi!"

Người đeo mặt nạ nói: "Em xác định?" Hắn xem đến Trần Lập Quả bị chọc tức thảm, tay gắt gao nắm chặt lộ cả gân xanh.

Trần Lập Quả mạnh mẽ đè ép tức giận xuống, thấp thấp thỏa hiệp nói: "Đổi cái khác có được hay không?"

Người đeo mặt nạ nói: "Không được."

Trần Lập Quả thiếu chút nữa một ngụm cắn nát hàm.

Bên người hắn đã sớm không có bảo tiêu, hiển nhiên đã sớm nghĩ kĩ nội dung trao đổi, hắn nói: "Tôi muốn em cởi ngay trước mặt tôi."

Cả khuôn mặt Trần Lập Quả đỏ lên, bờ môi bị cậu cắn đến muốn chảy máu.

Nhưng mà người đeo mặt nạ đối mặt với dáng vẻ này của Trần Lập Quả lại không có một chút động dung chi tâm nào, hắn nói: "Đương nhiên, em cũng có thể lựa chọn cự tuyệt, bất quá tôi bảo đảm em sẽ hối hận."

Trần Lập Quả nói: "Những người đó... Lại cùng tôi chẳng có chút quan hệ gì!"

Người đeo mặt nạ lười nhác nói: "Em như thế nào biết không có quan hệ chứ, có lẽ vài ngày sau liền có đâu."

Trần Lập Quả cúi đầu, giống như một con thiên nga thuần trắng còn muốn đau khổ cố giãy giụa khi đến gần cái chết, người đeo mặt nạ thực bình tĩnh chờ đợi kết quả sớm đã biết đáp án.

Trần Lập Quả cuối cùng vẫn nói một tiếng hảo.

Người đeo mặt nạ cười cười, hắn nói: "Từ trên xuống dưới, một kiện cũng không được để lại."

Trần Lập Quả đứng trước mặt người đeo mặt nạ, run rẩy bắt đầu khai giả áo sơ mi của mình.. Một nút lại một nút bị bàn tay run rẩy từng chút cởi bỏ, lộ ra lồng ngực trắng nõn cùng hai điểm đỏ bừng.

Yết hầu người đeo mặt nạ giật giật, hắn đã hưởng qua da thịt kia, tự nhiên biết tư vị trên làn da đó là như thế nào.

Bỏ đi áo xong, tiếp theo chính là quần.

Mùa hè nóng nực mặc ít, bất quá là hai ba động tác liền xong, chính là Trần Lập Quả lại làm cực chậm, cực kỳ gian nan, trong ánh mắt cậu vì mang theo phẫn nộn cùng khuất nhục mà nhiễm lên điểm điểm thủy quang, môi cũng bị cậu cắn tới đỏ lên.

Rút đi quần dài liền lộ ra đôi chân thon dài, chân Trần Lập Quả vô cùng đẹp, thảng tắp thon dài, người đeo mặt nạ thích nhất chính là mắt cá chân tinh xảo kia  —— hắn đã từng đem nơi đó gặm cắn ra một vệt đỏ.

Nhưng tay Trần Lập Quả đặt lên chiếc quần cuối cùng lại chậm chạp không chịu động thủ.

Người đeo mặt nạ cũng không thúc giục, chỉ lạnh lùng như thế nhìn cậu.

Trần Lập Quả bị ánh mắt của hắn nhìn phát đau, cậu cơ hồ cầu xin nói: "Đừng như vậy ——"

Người đeo mặt nạ nhàn nhạt nói: "Tôi đều đã nhìn toàn bộ bên trong rồi, còn sợ gì một chút này chứ."

Đồng tử Trần Lập Quả rụt rụt, những cái ký ức không xong lần trước lại hiện lên trong mắt cậu, cậu lảo đảo vài bước, dựa vào vách tường, môi cuối cùng bị cắn rách, sau đó cậu gian nan đem kiện cuối cùng cởi bỏ.

Người đeo mặt nạ nếu như không mang mặt nạ, như vậy Trần Lập Quả đại khái có thể nhìn ra biểu tình cực kỳ vừa lòng của hắn, nhưng ngữ khí của hắn lại không lộ ra chút nào, hắn hướng Trần Lập Quả vươn tay: "Cho tôi đi."

Thân thể Trần Lập Quả cứng đờ, từng chút tới gần người đeo mặt nạ, đem đồ vật trong tay đưa cho hắn.

Động tác này cậu làm phi thường thong thả, dường như thứ đua qua đi không phải là một cái quần, mà là linh hồn của chính mình.

Người đeo mặt nạ tiếp nhận tới, cười nói một cái tên.

Biểu tình Trần Lập Quả hoảng hốt, cũng không biết có nhớ kĩ hay không.

Người đeo mặt nạ thấy bộ dáng này của cậu, rốt cuộc là sinh ra vài phần thương tiếc, hắn nói: "Ngoan, lại đây."

Trần Lập Quả chậm rãi đi tới bên người hắn.

Người đeo mặt nạ ôm lấy Trần Lập Quả, để cậu ngồi trên đùi mình, sau đó nghiêm túc hôn trán, đôi mắt, cái mũi, cùng môi Trần Lập Quả.

Những cái hôn này hoàn toàn không mang theo dục vọng, tựa như mẫu thân trấn an hài tử, tất cả đều tràn đầy tình yêu.

Người đeo mặt nạ nói: "Em không biết tôi có bao nhiêu thích em." Lại có bao nhiêu tưởng đem em hủy diệt.

Trần Lập Quả cái gì cũng không nói, trầm mặc cúi đầu, giống một con dê con mệt mỏi sau khi đã gân lên kiệt lực.

Người đeo mặt nạ nói: "Em sẽ thích tôi sao." Những lời này không giống như đang dò hỏi Trần Lập Qảu mà ngược lại như đang tự hỏi chính hắn.

Hai người dựa sát vào nhau thật lâu, cuối cùng Trần Lập Quả cũng không biết người đeo mặt nạ kia đã đi từ khi nào, cậu bị ôn nhu đặt lên giường, đắp chăn lại, còn nhận được một nụ hôn hết sức nhu hòa.

"Nhanh thôi." Người đeo mặt nạ kia nói: "Em không cần phải chờ lâu nữa."

Trần Lập Quả hỗn hỗn độn độn ngủ.

Ngày hôm sau dậy sớm, cậu liền đem người đeo mặt nạ thóa mạ một hồi, không phải vì những chuyện phát sinh ngày hôm qua, mà là vì vương bát đản này tại thời điểm rời đi cư nhiên đem tất cả quần lót của cậu đều mang đi, một cái cũng không lưu lại.

"Hắn có bệnh đi? Có bệnh đi???" Trần Lập Quả không mặc quần lót một đường chửi đổng, lái xe đến siêu thị gần đó mua một bao quần lót còn không có dừng lại, "Quần lót không cần tiền sao? Có biết hay không chỗ quần lót kia là một tháng tiền lương của tui a!!!"

Hệ thống làm bộ chính mình còn đang ngủ.

Trần Lập Quả nói: "Mẹ nó, lại bức tôi nữa, liền về sau không mặc quần lót, xem hắn muốn cái gì!"

Hệ thống: "......." Ký chủ không chê trứng bị lạnh thì cái hệ thống nó đây khẳng định không có ý kiến.

Trần Lập Quả nói: "Không được, tên vương bát đản này không thể nhịn, được một tấc lại muốn tiến một thước!" Cậu đã có một chủ ý, lần sau tên biến thái kia lại tìm cậu muốn quần lót, cậu liền nói mình đã không còn —— mặc quần lót nữa.

---------------------------------------------

Các bạn ạ, tui thi rùi. Học hành áp lực quá nên đi dịch tiếp cho thả lỏng. Tui sợ rớt môn quá à hiu hiu. Cầu an ủi, cầu động viên!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai