Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Hành Ca lại tính lừa mình dối người như thế nào thì đối mặt với thái độ rõ ràng như vậy của Trần Lập Quả, trong lòng cũng sẽ không lại tồn đọng bất luận một tia may mắn nào.

Trong ánh mắt hắn hiện lên chút bực bội, vẫn còn muốn làm một lần giãy giụa cuối cùng, hắn nói: "Em chẳng lẽ đối với tôi không có một đinh điểm tình nghĩa nào sao?"

Trần Lập Quả hờ hững nhìn hắn, bộ dáng một câu cũng không muốn nói, hiển nhiên đã trả lời vấn đề của Trình Hành Ca.

Trình Hành Ca cắn răng, hắn nói: "Tô Vân Chỉ, em được lắm."

Trần Lập Quả nghe vậy ngược lại là nở nụ cười, cậu cũng thực tò mò, rõ ràng Trình Hành Ca là người làm hại người khác, rốt cuộc vì sao có thể làm ra biểu tình một bộ bản thân là nạn nhân đến đúng tình hợp lý như thế.
Hai người cách không nhìn chăm chú, thời gian xuất phát của Trình Hành Ca đã gần tới.

Hắn cởi tạp dề, tùy ý cầm kiện quần áo liền ra cửa, Trần Lập Quả lại từ bóng dáng hắn nhìn ra một tia chật vật.

Trần Lập Quả cũng không biết Trình Hành Ca đi làm cái gì, dù sao mấy tháng tới cũng chưa từng nghe được tin tức về hắn. Nhưng thật ra tiến độ điều tra cái tổ chức giết người kia lại bay nhanh tới hồi kết, cá lớn một cái lại một cái bị đào ra, những người trong danh sách cấp cao của tổ chức đều làm quần chúng ăn dưa kinh tới mắt muốn trừng rớt.

Trần Lập Quả làm một trong những quần chúng ăn dưa cũng vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì cậu không nghĩ có nhiều danh nhân tham dự vào trong đó như vậy, thậm chí còn cùng tổ chức có giao dịch □□ linh tinh. Bất quá đồng thời cũng mạnh mẽ xé xuống ngụy trang của một bộ phận cá nhân có sinh hoạt hỗn loạn, Trần Lập Quả liền thấy được một vị nữ minh tinh có hình tượng là nữ thần thanh thuần cũng bị tuôn ra *.

Nhưng làm Trần Lập Quả phi thường khó hiểu là án tử sau mấy tháng đã cận kề kết thúc mà thanh tiến độ trên đầu Từ Hiểu Đồ vẫn không tới 100, vẫn luôn gắt gao dừng ở 98 không nhúc nhích.

Vụ án này đối với Từ Hiểu Đồ trợ giúp cực đại. Nàng là chủ lực phía cảnh sát, phán đoán nhạy bén cùng tu dưỡng chuyên nghiệp cức nghiệp tốt khiến cho cảnh sát thượng tầng chú ý, mắt thấy liền mau thăng chức, tăng lương đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Sau mấy tháng, vết thương trên bụng Trần Lập Quả khép miệng hoàn toàn, rốt cuộc cậu lại lần nữ trở lại cương vị công tác.

Hôm đó đi làm Trần Lập Quả còn cùng hệ thống nói: "Trình Hành Ca người này không được a, nói đi là đi, cũng không cùng tui chào hỏi một cái."

Hệ thống nói: "Cậu nhớ hắn làm gì?"

Trần Lập Quả chẳng biết xấu hổ nói: "Này không phải là sắp đi rồi sao, đánh cái pháo chia tay đó."

Hệ thống lại lần nữa bị Trần Lập Quả vô cùng thản nhiên vô sỉ khiếp sợ rồi, không khỏi vì Trần Lập Quả vỗ tay.

Kết quả, ngày Trần Lập Quả đi làm lại vẫn là nhận được điện thoại của Trình Hành Ca, hắn ở trong điện thoại dặn dò cậu hảo hảo bảo trọng thân thể, chờ qua đoạn thời gian bận bịu này hắn liền trở về bồi cậu.

Thời điểm Trần Lập Quả nghe điện thoại mang theo bộ mặt tang thương, rất là muốn thâm trầm nói với Trình Hành Ca: Đại huynh đệ, không phải mỗi người đều có cơ hội chờ ngươi.

Nhưng cậu nghĩ nghĩ vẫn là không nói ra miệng. Vì tính phúc mà bỏ qua tiến độ hoàn thành nhiệm vụ là Trần Lập Quả không thể làm được-này đại khái là điều vui mừng duy nhất làm hệ thống đi.

Trình Hành Ca tinh tế dặn dò, Trần Lập Quả chậm rãi nghe. Thẳng đến hắn không còn gì để nói nữa, hai người im lặng nhìn nhau, sau đó Trần Lập Quả mới nhẹ giọng nói: "Tôi cúp máy trước."

Hô hấp Trình Hành Ca cứng lại, hắn nói: "Vân Chỉ, chờ tôi."

Tự nhiên là Trần Lập Quả không thể đáp ứng, mà là trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Sau khi cúp máy, khóe mắt cậu có nước mắt lướt qua: "Không phải mỗi người đều có thời gian chờ đợi."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả nói: "Tui còn vội vàng sang thế giới tiếp theo bắn pháo đâu." Ai biết thế giới tiếp theo có người nào càng có ♂ thú hay không, hì hì hì hi.

Hệ thống: "......" Được rồi, đây mới thật là Trần Lập Quả.

Trở lại bệnh viện, Trần Lập Quả được các đồng sự nhiệt liệt hoanh nghênh. Cậu ở trong trung tâm lốc xoáy bát quái, chẳng những nhận thức Trình Hành Ca, còn bị y tá trưởng thọc một đao, quả thực là nhân vật trong truyền thuyết.

Các tiểu hộ sĩ đều tìm đủ loại lý do mỗi ngày chạy về hướng văn phòng của cậu. Nhưng mà Trần Lập Quả đều vẫn duy trì thái độ lãnh đạm như cũ, nhóm bác sĩ làm cùng phòng đều bị thái độ thờ ơ của cậu đả động.

"Tiểu Tô à, cậu không suy xét tìm bạn gái sao?" Có vị tiền bối quan tâm vấn đề cá nhân của Trần Lập Quả hỏi cậu.

Trần Lập Quả hơi hơi mỉm cười, ngữ khí chắc chắn, cậu nói: "Tôi tính toán một người quá cả đời."

Tiền bối rất không tán đồng ý tưởng này của Trần Lập Quả, y nói: "Này sao được, luôn là phải có người bồi nha."

Trần Lập Quả cười khách khí, ngoài miệng ứng thanh, trong lòng lại trả lời vấn đề của y: tay phải của tui là bằng hữu tốt nhất rồi.

Sau khi Trần Lập Quả trở lại bệnh viện không lâu, vụ án giết người phong ba này rốt cuộc bình ổn lại.

Những người sáng lập chủ yếu của tổ chức giết người bị đào ra một đám, cơ hồ không có cá lọt lưới.

Vì cái gì nói là cơ hồ, vì Trần Lập Quả cảm thấy Trình Hành Ca chính là con cá lọt lưới kia, không, nói đúng hơn là hắn chính là người đánh cá được lợi nhất kia, nhìn đám cá ngu xuẩn nơi đáy nước đấu đá đến chết đi sống lại, sau đó liền tùy tay đem nước trong hồ rút đi, hố chết một đám cá.

Trần Lập Quả thât sâu cảm thấy Trình Hành Ca âm hiểm.

Cuối cùng, thời điểm cảnh sát nhắc tới công tố, vụ án này có khoảng mười mấy bị cáo, hơn nữa cả mười mấy người này đều là nhân vật đứng đầu nhiều ngành sản xuất.

Việc này thật sự làm cho tất cả người dân khiếp sợ, sôi nổi tỏ vẻ thói đời ngày sau dân tâm không cổ.

Sau đó có phóng viên làm cuộc phỏng vấn, hỏi bọn họ: "Anh cảm thấy những phạm nhân này trở nên như vậy là có nguyên nhân gì?"

Phạm nhân bị phỏng vấn kia dùng ánh mắt xem ngu ngốc liếc nhìn phóng viên một cái: "Không có nguyên nhân a, không phải người như vậy sao lại cùng bọn họ phạm tội chứ."

Phóng viên bị đổ đến không gì để nói.

Trần Lập Quả nhìn vị phóng viên này thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

Nói tóm lại, sự tình nháo lớn như vậy, những người bị hiềm nghi này là đừng nghỉ chạy được. Vụ án này sau khi đưa ra ánh sáng, trên mạng không biết là ai thả ra một phần danh sách, nói tên những người trên đây đều là đối tượng tổ chức kia muốn giết, mau nhìn xem có chính mình trong đó không.

Danh sách tên kia vừa dài vừa nhiều, khiến người xem hoa mắt. Trần Lập Quả vừa lúc không có việc gì làm, liền tùy tiện lật xem, kết quả làm cho cậu trợn mắt há mồm là nhìn thấy tên mình ở phía dưới cùng.

Đúng vậy, dưới cùng.

Trần Lập Quả xoa xoa đôi mắt, nói: "Hệ thống a, tui xuất hiện ảo giác sao, vì cái gì chỗ này có tên tui a?"

Hệ thống biểu tình lạnh nhạt: "Phỏng chừng là do lúc trước y tá trưởng thọc cậu một dao đó đi."

Trần Lập Quả: ".........."

Hệ thống nói: "Sách, đáng tiếc nàng không thành công."

Trần Lập Quả từ trong giọng nói của hệ thống nhà mình nghe ra được một loại tiếc nuối sâu sắc, loại cảm giác tiếc nuối này giống như chỉ cần trở lại thời điểm xảy ra vụ án, nó nhất định sẽ an tĩnh như gà, sau đó trầm mặc không nói nhìn Trần Lập Quả bị thọc thận.

Trần Lập Quả: ".....Cậu vẫn là cái hệ thống đáng yêu, ôn nhu lại thiện nhân giải ý sao?"

Sau đó hệ thống nói ra một câu làm Trần Lập Quả vô pháp đáp lại, nó nói: "Tôi là cha cậu."

Trần Lập Quả: "?????" Hệ thống, cậu trúng độc sao? Hệ thống cậu mau tỉnh tỉnh a!!!

Hệ thống nói: "Từ cha này không ở trong phạm vi vi phạm lệnh cấm với các từ thô tục đâu, hì hì."

Trần Lập Quả: ".........." Hệ thống nhà mình rốt cuộc bị làm sao vậy.

Nói tóm lại, tên Trần Lập Quả xuất hiện cuối danh sách cậu tại bệnh viện cậu làm việc hoàn toàn phát hỏa.

Nhưng thực không xong chính là thực mau liền có người chỉ ra những người trong phân danh sách này đều thích *, có người còn ở trong vòng danh viện.

Trần Lập Quả: "............" Cậu thật là đem chính mình chôn dưới đất hơn mười mét, còn có thể chặn đạn quét đến.

Vì thế ánh mắt người xung quanh nhìn về phía cậu trở nên quỷ dị lên, bắt đầu có những đồn đãi ác ý ở trong bệnh viện lên men.

Có người ướm thủ hỏi: "Bác sĩ Tô, anh không tìm bạn gái, có phải hay không muốn tìm cái bạn trai a?"

Trần Lập Quả lạnh nhạt liếc hắn một cái, không nói gì.

Người nọ bị ánh mắt Trần Lập Quả dọa run lên, xấu hổ cười cười: "Tôi, tôi nói giỡn."

Trần Lập Quả thu ánh mắt, không quay đầu lại đi luôn.

Thời đại này là không thích hợp thanh giả tự thanh, có cái gì hiểu lầm tất nhiên yêu cầu giải thích, chính là Trần Lập Quả lại không biết nên giải thích như thế nào.

Cậu cũng không thể gặp ai cũng nói một câu, là bởi vì cậu quá sạch sẽ mới bị y tá trưởng thọc thận đi.

Kết quả việc không giải thích chính là: Miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt.(Chắc ý là lời đồn đãi dù sai nhưng nói nhiều cũng thành thật)

Dù sao chờ Trần Lập Quả chú ý tới, toàn bệnh viện đều ở truyền cậu *.

Trần Lập Quả lười giải thích, dù sao cậu cũng sắp rời khỏi thế giới này.

Ngày đó, là cái buổi chiều vân đạm phong khinh, Trần Lập Quả chạy lên sân thượng suyễn khẩu khí.

Sân thượng bệnh viện bọn họ đặc biệt xinh đẹp, trồng đủ loại thực vật xanh biếc, còn làm núi giả cùng dẫn nước chảy róc rách.

Trần Lập Quả đứng trên sân thượng nhìn xuống.

Hệ thống nói: "Cậu chuẩn bị tự sát sao?"

Trần Lập Quả khóe mắt rưng rưng: "Bị người oan uổng so với đã chết còn khó chịu hơn, nếu đã như vậy tôi liền đi tìm chết đi."

Hệ thống cũng không khuyên, Trần Lập Quả cái đò này chính là thích diễn, cậu bỏ được độ hoàn thành sắp đầy đi tự sát mới có quỷ ấy.

Trần Lập Quả dùng một tay chống, trực tiếp ngồi ở trên lan can sân thượng, cậu nói: "Ai nha, thực phiền nha, những người này như thế nào chỉ bằng vào một phần danh sách liền kết luận tui * đâu, tui băng thanh ngọc khiết như vậy, căn bản không biết cái gì kêu □□."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả đang ở lẩm bẩm, di động vang lên.

Vừa thấy là điện thoại của vận mệnh chi nữ cậu liền tiếp.

"Uy." Thanh âm Từ Hiểu Đồ từ bên kia điện thoại truyền tới, nàng giờ đã là cái danh nhân rồi, lớn lên xinh đẹp, năng lực lại cường, quả thực là cục cảnh sát chi hoa.

Trần Lập Quả có loại cảm giác ngô gia có nữ sơ dưỡng. (Ko rõ nghĩa lắm, chắc kiểu con gái nhà mình lớn rồi chăng? Ai biết hông?)

Từ Hiểu Đồ nói: "Anh đang làm gì vậy?"

Trần Lập Quả nói: "Đang nghỉ ngơi, làm sao vậy?"

Từ Hiểu Đồ nhẹ nhàng thở ra, nàng nói: "Ngày mai mở cuộc họp báo, án tử này liền tính kết thúc."

Vụ án này là dài đến hơn một năm, liền tính là cảnh sát cũng sẽ cảm thấy mỏi mệt. Đặc biệt là đông đảo khớp xương bên trong, manh mối phức tạp, nếu là không cảm thấy mệt mỏi liền kỳ quái.

Ngữ khí Trần Lập Quả nhàn nhạt, cậu nói: "Chúc mừng."

Từ Hiểu Đồ lại nói: "Bác sĩ Tô..... Anh hiện tại vẫn ổn chứ?"

Những lời này thực không hiểu được, nhưng Trần Lập Quả lại có thể nghe ra cẩn thận bên trong, Trần Lập Quả nói: "Cũng không tệ lắm, làm sao vậy?"

Từ Hiểu Đồ muốn nói lại thôi.

Trần Lập Quả nói: "Cô nói đi, rốt cuộc có chuyện gì." Hiện tại mà không nói, về sau liền có khả năng nghe không được.

Từ Hiểu Đồ thấp thấp nói: "Tôi, tôi vẫn luôn muốn nói với anh......"

Trần Lập Quả tâm trầm xuống, đoán được Từ Hiểu Đồ muốn nói cái gì.

Quả nhiên, Từ Hiểu Đồ ngập ngừng nói: "Tôi, tôi thích anh."

Trần Lập Quả thật lâu không nói.

Loại thời điểm này, trầm mặc là một loại lễ phép đáp lại. Từ Hiểu Đồ nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Trần Lập Quả, nàng cũng trầm mặc một lát, ngay sau đó cười khổ: "Tôi chỉ là tưởng nói ra, bác sĩ Tô anh đừng làm khó mình."

Trần Lập Quả nói một tiếng không có việc gì.

Từ Hiểu Đồ thấp thấp nói: "Tôi chưa từng gặp qua người nào vừa đẹp lại ôn nhu như anh."

Trần Lập Quả vì Từ Hiểu Đồ vỗ tay: Khen hay!

Từ Hiểu Đồ nói: "Lúc tôi biết được bạn trai phản bội mình, tôi đối tình yêu cam thấy thực thất vọng, nhưng lại nghĩ tới anh, rồi lại cảm thấy cảm người đều bừng lên sức sống, lại có thể tiếp tục không sợ hãi mà đi về phía trước."

Trần Lập Quả lẳng lặng nghe.

"Tôi nói với anh những lời này không phải vì muốn làm khó anh." Từ Hiểu Đồ nói: "Chỉ là vụ án này sau khi kết thúc, tôi liền phải bị điều đi rồi, tưởng làm một cái kết thúc cho sinh hoạt hiện tại."

Trần Lập Quả cười, cậu nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng."

Từ Hiểu Đồ đỏ hốc mắt, nàng nói: "Ngày mai mở cuộc họp báo, bọn họ liền biết anh là người hùng!"

Trần Lập Quả vừa định nói câu em gái à em quá khách khí, liền nghe được thanh âm không mặn không nhạt của hệ thống vang lên: "Độ hoàn thành đạt 100, tiến hành rời khỏi."

Trần Lập Quả mới vừa há mồm muốn kêu hệ thống cho cậu chút thời gian giảm xóc, liền thấy trước mắt tối sầm.

Trần Lập Quả: "Cậu đây là quan báo tư thù sao? Cậu chính là quan báo tư thù đi!"

Hệ thống cười lạnh, nói: "Cậu cho rằng tôi sẽ cho cậu cơ hội đánh một pháo cuối cùng sao?"

Trần Lập Quả: "........" A, tui bị hệ thống nhìn thấu linh hồn.

Hệ thống nói: "Lăn đến thế giới tiếp theo ngay! Lập tức! Lập tức!"

Trần Lập Quả sát nước mắt nói: "Cậu hảo hung nga."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả: "Bất quá nhân gia thích."

Hệ thống: "......." Ký chủ rác rưởi!!!

Thân thể Tô Vân Chỉ rơi xuống,  rơi xuống từ tầng 18, một khắc rơi xuống kia như một đóa hoa tươi nở rộ.

Huyết nhục làm cánh, bạch cốt làm nhụy.

Di động cùng cậu rơi xuống dưới, đầu bên kia còn có thanh âm nghi hoặc của Từ Hiểu Đồ, nàng nói: "Bác sĩ Tô?" Sau đó nàng nghe được một trận âm thanh vội vã, ồn ào.

Chờ Từ Hiểu Đồ lại gọi tới lần nữa đã gọi không được. Tâm nàng trầm xuống, lập tức đánh xe tới bệnh viện.

Chờ Từ Hiểu Đồ đuổi tới bệnh viện, bệnh viện đã tạc nồi, nàng vừa đi vào liền nghe được bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ: "Mấy người biết gì không? Có cái bác sĩ tự sát, hình như là bởi vì * bị người ta phát hiện, vân vân....

Từ Hiểu Đồ lảo đảo hướng bên trong đi, thân là cảnh sát, trực giác nhanh nhạy vốn nên là chuyện tốt. Nhưng duy độc lúc này đây, nàng tình nguyện bản thân không có trực giác nhanh nhạy như vậy, trực giác này làm linh hồn nàng run rẩy, máu như đông lại.

"Bác sĩ Tô." Từ Hiểu Đồ trực tiếp đi đến văn phòng Trần Lập Quả, lại không nhìn thấy một bóng người nào bên trong.

Nàng trực tiếp kéo lại một cái hộ sĩ đi qua, nói: "Nhảy lầu? Bệnh viện có người nhảy lầu?"

Hộ sĩ bị khiếp sợ, nhìn đến Từ Hiểu Đồ mặc cảnh phục, còn tưởng là ai báo cảnh sát, nàng gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng, chính là khu viện thứ ba bên kia."

Từ Hiểu Đồ buông ra hộ sĩ, chạy như điên đến bên kia.

Hộ sĩ xem đến trợn mắt há mồm.

Cả người Từ Hiểu Đồ rét run, nàng tự nói với bản thân là phán đoán của mình bị sai, bác sĩ Tô không có khả năng tự sát, nhưng nước mắt lại không chịu khống chế mà rơi xuống.

Nàng cảm thấy mình như bị tách sang một thế giới khác, xung quanh đều là sinh vật kỳ quái luôn khe khẽ nói nhỏ, nhìn không thấy một bóng người.

Dưới lầu viện khu ba đã vây quanh một vòng người.

Nhìn thấy cảnh sát tới, mọi người vậy mà thập phần ăn ý tránh ra một lối đi, Từ Hiểu Đồ đi tới, thấy được một khối thi thể rách nát.

"A!!!!!" Từ Hiểu Đồ quỳ xuống, kêu khóc.

Nàng gặp qua rất nhiều rất nhiều vụ án mạng, gặp đủ loại chuyện xưa bi thảm cùng người, nhưng hôm nay, nàng rốt cuộc nếm tới tư vị đau khổ khi bị sống sờ sờ xé rách linh hồn.

"Tô Vân Chỉ, Vân Chỉ!!!" Từ Hiểu Đồ không dám đụng vào cậu, nàng sợ hãi, sợ tới cả người phát run.

"Vì cái gì, vì cái gì!!!" Từ Hiểu Đồ tuyệt vọng kêu khóc: "Vì cái gì lại không sớm một chút phát hiện, vì cái gì——"

Có bác sĩ tới, có cảnh sát kéo cảnh giới tuyến.

Từ Hiểu Đồ bị người đỡ tới bên cạnh, lỗ tai ầm ầm vang lại, lại cái gì cũng nghe không thấy, cái gì cũng nhìn không được.

Sau đó nàng thấy được một người nam nhân, nam nhân kia cùng nàng giống nhau, hắn mặt đầy hoảng loạn lôi kéo nàng hỏi Tô Vân Chỉ rốt cuộc như thế nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Từ Hiểu Đồ vừa khóc vừa cười, nàng nói: "Chết rồi, anh ấy chết rồi."

Nam nhân sắc mặt trắng bệch.

"Tại sao lại như vậy." Từ Hiểu Đồ nói: "Đã đến cuối cùng, sự tình lại sao lại thành ra như vậy."

Thời điểm Trình Hành Ca nhận được tin Tô Vân Chỉ đã chết, hắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, một người ái sạch sẽ như vậy, vì cái gì sẽ lựa chọn cái chết không xong như vậy.

Lúc hắn tới hiện trường, nhìn đến Từ Hiểu Đồ cảm xúc hỗn loạn, tuyệt vọng.

Sau đó Từ Hiểu Đồ nói, cậu đã chết.

Trình Hành Ca không nói gì, xoay người đi tìm Tô Vân Chỉ.

Các bác sĩ từ trước đến nay đều phải giữ vững lý trí, ở sau khi kiểm tra xong thân thể Tô Vân Chỉ, các phương pháp cứu trị đều trực tiếp dừng lại, trực tiếp hạ thông tri thư rằng bệnh nhân đã tử vong.

Trình Hành Ca nhìn đến thi thể Tô Vân Chỉ. Thi thể đã quăng ngã lung tung rối loạn.

Máu trên môi Trình Hành Ca cũng rút đi, thân thể hắn chậm rãi mềm ngã ở trước mặt Tô Vân Chỉ, giống như bị người đánh nát xương cốt.

"Vân Chỉ, Vân Chỉ?" Trình Hành Ca kêu cậu: "Em làm sao vậy? Tôi không phải kêu em chờ tôi sao?" Hắn từ trong lòng lấy ra hai quả nhẫn, là một đôi nhân cho nam sĩ, thủ công tinh xảo, phong cách đại khí, thực thích hợp Tô Vân Chỉ khí chất.

Trình Hành Ca không biết nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì. Hắn sống cả đời, chưa bao giờ có người dạy cho hắn, ái nhân qua đời, nên phẩn ứng như thế nào.

Kêu rên cùng khóc thút thít không thích hợp hắn, hắn cúi đầu, thấp thấp ho khan.

Đỏ tươi máu từ trong miệng hắn trào ra từng ngụm, thẳng đến bên cạnh bảo tiêu nhìn thấy không ổn, kêu bác sĩ đem hắn kéo vào phòng cấp cứu.

Trình Hành Ca vẫn không nhúc nhích, linh hồn đã từ thân thể phiêu ra ngoài.

Bởi vì Tô Vân Chỉ chết, toàn bệnh viện chấn động, ngầm lại là còn có người khua môi múa mép, nói cậu chính là làm mấy chuyện dơ bẩn như vậy, còn sợ bị người biết sao, cho rằng đã chết là có thể rửa sạch sẽ?

Ngày hôm sau cuộc họp báo cảnh sát dự định cứ theo lẽ thường tiến hành, Từ Hiểu Đồ đó là người phụ trách phát ngôn.

Trên mặt nàng dặm rất nhiều phấn cùng má hồng che giấu sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt lạnh nhạt, như là mất đi một bộ phận nhân tính.

Nàng đem vụ án tự thuật hoàn thành, trả lời phóng viên đại bộ phận xong, mở miệng nói: "Cuối cùng, tôi muốn cảm tạ một người vì án kiện làm ra cực đại cống hiến."

Mọi người an tĩnh nghe.

"Anh ấy vẫn luôn bị cái tổ chức giết người kia quấy rầy, vài lần thiếu chút nữa bị người thọc chết, đơn giản là anh ấy so với người bình thường càng thêm ái sạch sẽ." Từ Hiểu Đồ nói, "Cái tổ chức giết người này vẫn luôn ở uy hiếp sự an toàn của anh ấy, giám thị cùng tra tấn anh, nhưng anh ấy đều chưa từng lui về phía sau."

Từ Hiểu Đồ tiếp tục nói: "Anh ấy đã vì cung cấp rất nhiều quan trọng manh mối cho tôi, trở thành cái đinh trong mắt của tổ chức này."

Đã có người đoán được người kia là ai.

Từ Hiểu Đồ nói: "Bởi vì cái này, anh ấy xuất hiện ở cuối danh sách giết người của tổ chức, như thế đơn giản bị người huỷ hoại danh dự —— anh ấy là   một người kiêu ngạo như vậy, như thế nào chịu được cái này."

"Ngày hôm qua." Từ Hiểu Đồ nói, "Anh ấy đã tự sát."

Toàn trường ồ lên.

Từ Hiểu Đồ lạnh nhạt nói: "Liền tại lúc tôi cùng anh ấy nói chuyện điện thoại xong, từ lầu 16 nhảy xuống...... Quăng ngã chia năm xẻ bảy."

"Tô Vân Chỉ, anh là vị bác sĩ tốt nhất, cũng là một người tốt nhất." Từ Hiểu Đồ mắt rưng rưng, ngữ khí kiên quyết, "Anh vĩnh viễn đều là anh hùng."

Cuộc họp báo kết thúc, bệnh viện tạc.

Tạc lợi hại nhất, là những người ngầm truyền mấy cái tin tức kia.

Trình Hành Ca nhìn cuộc họp báo, hắn nằm ở trên giường, ngực đau giống như bị búa tạ tạp quá.

"Tra, đi tra cho tôi." Lạnh lùng phân phó, Trình Hành Ca con ngươi lạnh như băng, nhìn không thấy một chút độ ấm, "Đi điều tra rõ ràng cho tôi là chuyện như thế nào."

Thủ hạ đi mau, trở về cũng mau, khi bọn họ nói cho Trình Hành Ca đáp án, biểu tình mang theo chút cẩn thận.

Trình Hành Ca biểu tình hờ hững nghe xong, cuối cùng nói: "Tôi sai rồi." Hắn nhắm mắt lại, ngạnh sinh sinh nuốt xuống một ngụm máu tươi trong cổ họng, "Là tôi hại chết em ầy."

Không ai dám nói chuyện.

Này mấy tháng qua, Trình Hành Ca khắp nơi bôn ba, tưởng đó là vội qua trong khoảng thời gian này, lại cùng Tô Vân Chỉ hòa hoãn quan hệ.

Nhưng hiện tại không cần, hắn thậm chí đều không gặp được Tô Vân Chỉ lần cuối.

Trong miệng mùi tanh lan tràn, con ngươi Trình Hành Ca trở nên có chút tan rã, thân thể hắn cùng đầu đều ở đau nhức —— loại này đau đớn đều không phải là sinh lý, thuần túy là ở trên tâm lý.

Nguyên nhân chết thực mau liền tra được, còn tra được trước khi Tô Vân Chỉ nhảy lầu đã cùng Từ Hiểu Đồ gọi điện thoại.

Trình Hành Ca đem Từ Hiểu Đồ thỉnh lại đây.

Từ Hiểu Đồ ở phòng bệnh ngồi xuống, biểu tình lạnh nhạt, nhưng thật ra cùng Tô Vân Chỉ trước đây có vài phần tương tự.

"Có thể nói nói sao?" Trình Hành Ca nói, "Hai người cuối cùng nói gì đó?"

Từ Hiểu Đồ biểu tình hờ hững, nàng nói: "Anh là người yêu của anh ấy?"

Trình Hành Ca không nói, hắn rất muốn nói là, nhưng là rồi lại có vài phần chột dạ.

Từ Hiểu Đồ nói: "Anh là người yêu của anh ấy, vì cái gì không hảo hảo bảo hộ anh ấy đâu."

Trình Hành Ca đáp không được.

"Anh không phải lợi hại như vậy sao?" Từ Hiểu Đồ ngữ khí bình đạm, cũng không phải là trào phúng, mà là ở nghiêm túc dò hỏi, "Vì cái gì lại không bảo hộ được anh ấy đâu?"

Trình Hành Ca lại bắt đầu ho khan.

Từ Hiểu Đồ cũng không quản là ở trong phòng bệnh, trực tiếp từ trong túi rút ra một điếu thuốc, bậc lửa ngậm ở trong miệng. Giữa sương khói lượn lờ mông lung biểu tình nàng lạnh nhạt, nàng nói: "Ân, trước khi anh ấy đi đã cùng tôi gọi điện thoại."

Trình Hành Ca nói: "Hai người đã nói gì?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Nói cái gì? Còn có thể nói cái gì." Nàng nói, "Tôi nói cho anh ấy, anh ấy liền phải trở thành anh hùng."

Trình Hành Ca vẫn là ở khụ.

Từ Hiểu Đồ nói: "Sau đó anh ấy liền từ nơi đó nhảy xuống." Nàng tiếp tục nói, "Như vậy ái sạch sẽ người, như thế nào sẽ tuyển cách chết không xong như vậy đâu." Ở điểm này, nàng nhưng thật ra cùng Trình Hành Ca cực kỳ nhất trí.

Trình Hành Ca mạnh mẽ áp xuống ho khan, hắn nói: "Em ấy có hay không nói với cô cái gì?"

Từ Hiểu Đồ không chút để ý dập thuốc, lại đốt một điếu khác, nàng nói: "Anh ấy nói, anh ấy nói chúc mừng." Thật là châm chọc.

Trình Hành Ca dùng tay bưng kín đôi mắt.

Từ Hiểu Đồ cho rằng hắn ở khóc, nói: "Anh liền không có phát hiện một chút khác thường sao?"

Trình Hành Ca lại là thấp thấp nở nụ cười, hắn nói: "Khác thường? Tôi chính là hung thủ bức tử em ấy, như thế nào sẽ phát hiện khác thường." Hắn mới đầu là không rõ vì cái gì Tô Vân Chỉ sẽ tự sát.

Thẳng đến thủ hạ nói cho hắn những lời đồn đãi kia, hắn mới chợt tỉnh ngộ.

Ở bệnh viện, người ta nói Tô Vân Chỉ dơ, có lẽ, Tô Vân Chỉ chính mình cũng là cảm thấy như vậy. Ở trong thế giới của Tô Vân Chỉ, bọn họ chi gian quan hệ, còn không phải là dơ bẩn bất kham sao?

Là chính mình làm dơ em ấy, hoàn toàn huỷ hoại em.

Từ Hiểu Đồ không nói.

Trình Hành Ca nói: "Là tôi cưỡng bách em ấy."

Từ Hiểu Đồ đồng tử mãnh súc.

Trình Hành Ca nói: "Cô không phải vẫn luôn tò mò, em ấy từ nơi nào được đến tin tức sao? Là tôi cho đó."

Từ Hiểu Đồ yết hầu giật giật, dạ dày một trận quay cuồng.

Trình Hành Ca lạnh nhạt nói: "Cầm tin tức em ấy dùng thân thể đổi lấy để phá án, cảm giác có phải hay không đặc biệt hảo?"

Từ Hiểu Đồ rốt cuộc nhịn không được, chạy ra khỏi phòng bệnh, bên ngoài truyền đến tiếng nôn mửa kịch liệt. Nàng cảm thấy ghê tởm —— cảm thấy chính mình ghê tởm, nàng trong bụng giống như đều là Tô Vân Chỉ huyết nhục, nàng thành anh hùng, nhưng cậu ấy lại đã chết.

Trình Hành Ca thấp thấp cười, máu tươi lại một lần từ trong cổ họng hắn tràn ra. Lần này hắn nhưng thật ra phi thường đạm nhiên, lấy ra một trương khăn giấy, sau khi lau sạch, liền ném vào sọt rác bên cạnh.

Từ Hiểu Đồ khôi phục bình tĩnh đã là nửa giờ sau, nàng về tới phòng bệnh, thấy được nằm ở trên giường mặt vô biểu tình Trình Hành Ca.

"Mày như thế nào bỏ được như vậy đối anh ấy." Từ Hiểu Đồ nói, "Mày như thế nào bỏ được."

Trình Hành Ca lạnh nhạt nói: "Tôi không làm như vậy, như thế nào được đến em ấy?"

Từ Hiểu Đồ nói: "Cho nên mày được đến sao?"

Hảo vấn đề, hảo vấn đề! Trình Hành Ca không nghĩ tới tiểu cảnh sát trước mắt này có thể hỏi ra vấn đề sâu sắc như vậy. Đúng vậy, hắn không có được đến Tô Vân Chỉ, hơn nữa còn vĩnh viễn mất đi.

"Mày mới là kẻ hẳn phải chết." Từ Hiểu Đồ đã mất đi làm một cái cảnh sát công bằng cùng chính nghĩa, nàng oán độc nhìn Trình Hành Ca, nói, "Nếu không có mày, anh ấy sẽ không chết."

Trình Hành Ca lộ ra chán ghét chi sắc, hắn nói: "Cô cho rằng cô so với tôi cường?"

Từ Hiểu Đồ cắn răng.

Trình Hành Ca nói: "Cô vì cái gì chưa bao giờ hỏi Tô Vân Chỉ từ nơi nào được đến tin tức?"

Bởi vì nàng sợ, sợ cái đáp án nàng không thể tiếp thu, hai kẻ lột bỏ sở hữu ngụy trang lộ ra xấu xí linh hồn, vặn đánh cắn xé nhau, lại cố tình có thể từ hành động thương tổn đối phương tìm được khoái cảm.

Từ Hiểu Đồ nói: "Ít nhất tao không có bức tử anh ấy!"

Trình Hành Ca vẻ mặt khinh thường: "Đó là do cô không có năng lực."

Từ Hiểu Đồ căn bản không thừa nhận.

"Nếu cô có thể sử dụng chính mình năng lực đem em ấy ôm vào trong lòng ngực, cô sẽ như thế nào làm?" Trình Hành Ca lạnh nhạt xé rách Từ Hiểu Đồ dối trá ngụy trang, hắn nói: "Đừng nói với  tôi là cô không có hứng thú đối với em ấy."

Từ Hiểu Đồ rất muốn phản bác Trình Hành Ca, nhưng Trình Hành Ca nói tất cả đồ, đều đánh trúng nàng sâu trong nội tâm tà ác nhất dục niệm.

Nàng nói: "Trình Hành Ca, mày thật làm tao ghê tởm."

Trình Hành Ca nói: "Cũng thế cũng thế."

Còn hảo Từ Hiểu Đồ trên người không mang theo súng, bằng không nàng phỏng chừng thật sự sẽ rút súng làm một phát trên đầu Trình Hành Ca.

Hai người trên mặt trắng bệch, trong ánh mắt lộ ra tất cả đều là tuyệt vọng tương tự nhau.

Từ Hiểu Đồ cuối cùng rời đi, cả người đều giống như một trương giấy. Từ trong phòng bệnh đi ra, còn doạ người đi trên hành lang khiếp sợ.

Trình Hành Ca vẫn là nằm trên giường bệnh ho khan.

Bác sĩ tới kiểm tra cho hắn xong, chỉ có thể ra đến kết luận giận cực công tâm.

Từ Hiểu Đồ cùng Trình Hành Ca cuối cùng một lần gặp mặt, là ở trong lễ tang Tô Vân Chỉ .

Tô Vân Chỉ cô đơn, không có thân nhân, cuối cùng lễ tang vẫn là do Trình Hành Ca tới làm.

Ngày đó trời hạ mưa nhỏ, Trình Hành Ca giơ một phen màu đen dù, ôm vại tro cốt của Tô Vân Chỉ, đi đầu.

Mộ đã sớm định hảo, một nửa bên cạnh là một mộ trống, Từ Hiểu Đồ nhìn nửa bên kia, phát hiện trên mặt bia mộ là ba chữ Trình Hành Ca còn chưa mạ vàng.

Xuống mồ vì an.

Trình Hành Ca vẫn luôn không khóc, thẳng đến đá phiến phong thượng, thân thể hắn quơ quơ, suýt nữa ngã quỵ. Bên cạnh đứng bảo an chạy nhanh đỡ hắn.

"Vân Chỉ." Đãi hết thảy kết thúc, Trình Hành Ca cong eo, dùng khăn lông nghiêm túc lau đi tro bụi trên mộ bia, hắn nói: "Em đi chậm một chút đi, từ từ chờ tôi." Sau đó hắn yết hầu giật giật, lại là mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm tanh ngọt.

Sau lễ tang Tô Vân Chỉ không lâu, Từ Hiểu Đồ liền từ chức.

Chuyện nàng từ chức làm tất cả mọi người không hiểu, nàng bằng hữu cùng đồng sự đều hỏi nàng, nói nàng lớn nhất nguyện vọng không phải là làm cảnh sát sao? Hiện tại làm thành công như vậy, vì cái gì sẽ không cao hứng?

Từ Hiểu Đồ nhả khói, nói: "Chính mình lạnh, ấm không được người khác."

Nghe xong câu trả lời, người hỏi vẻ mặt nghi hoặc, căn bản không rõ nàng lời này có ý tứ gì.

Từ Hiểu Đồ thật là lạnh, nàng trước kia nhìn đến án tử, sẽ lòng đầy căm phẫn, nhưng hiện tại sẽ không, thật giống như Tô Vân Chỉ rời đi, cũng mang theo cảm xúc của nàng.

Từ Hiểu Đồ không biết Trình Hành Ca sau đó thế nào, nhưng không đến một năm, nàng liền từ trên TV thấy được tin Trình Hành Ca đã chết.

Theo một đoạn tin ngắn trên mạng nói, hắn chết vì quái bệnh, tìm không thấy nguyên nhân cứ hộc máu không ngừng, lại từ bỏ trị liệu, thực mau liền không được.

Còn có người hiện thân thuyết pháp, nói Trình Hành Ca là bị người hạ cổ trùng, bởi vì hắn trước khi chết, cư nhiên còn cười ha ha.

Từ Hiểu Đồ lại tiếp tục sống, nàng mở một tiệm sách, liêu lấy độ nhật.

Dân chúng là dễ quên, đại án năm đó trong ấn tượng của họ phai nhạt cực nhanh, không đến một năm, bọn họ giống như liền quên đến không sai biệt lắm, liên quan Từ Hiểu Đồ cũng biến mất trong trí nhớ của mọi người.

Lại một năm nữa, Từ Hiểu Đồ theo thường lệ đi tảo mộ.

Nàng nhìn đến mộ trống bên cạnh Tô Vân Chỉ đã bị lấp đầy, Trình Hành Ca này ba chữ, từ màu xám biến thành kim sắc.

Hai người này rốt cuộc là ở bên nhau.

Từ Hiểu Đồ lại châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.

Trình Hành Ca, Tô Vân Chỉ —— tên hai người thật xứng đôi, rồi lại không xứng. Tiếng vang tận mây xanh, tiếng ca xướng quá mỹ quá lảnh lót, làm đám mây kia cũng ngừng lại trên bầu trời.

Chính là vân nếu bất động, kia vẫn là vân sao. Chỉ sợ không đến một lát, liền sẽ hóa thành mưa bụi, sau khi rơi xuống liền biến mất.

Từ Hiểu Đồ vuốt ve một chút mộ bia, nói: "Vân Chỉ, thực xin lỗi."

Từ Hiểu Đồ ở Tô Vân Chỉ đi rồi, một mình một người đi qua 6 năm.

6 năm sau, nàng gặp được hoàn mỹ tiên sinh vốn thuộc về nàng. Vị hoàn mỹ tiên sinh này cũng là cái cảnh sát, lúc trước nếu là nàng không rời đi, phỏng chừng hai người sẽ thực mau tương ngộ, rơi vào bể tình.

Chính là thế sự khó liệu, chuyện tương lai ai có thể biết đâu.

Bất quá có duyên ngàn dặm gặp nhau, nàng không nghĩ tới 6 năm sau, bọn họ vẫn là ở hiệu sách tương ngộ.

Tuy rằng Từ Hiểu Đồ không muốn thừa nhận, nhưng đôi mắt của hoàn mỹ tiên sinh cực kỳ giống Tô Vân Chỉ đã rời đi thế giới này. Sạch sẽ, thanh triệt, lại tràn ngập đối tương lai hy vọng.

Từ Hiểu Đồ vừa gặp đã thương, tư chi như cuồng.

Sau đó bọn họ ở bên nhau, hoàn mỹ tiên sinh còn hỏi nàng, rốt cuộc vì cái gì sẽ đột nhiên theo đuổi chính mình. Từ Hiểu Đồ thân thân đôi mắt hắn, nói: "Bởi vì anh lớn lên đẹp a."

Hoàn mỹ tiên sinh cũng không biết chính mình là nên khóc hay nên cười.

Lại sau lại, Từ Hiểu Đồ sinh hài tử, trở thành mẹ.

Tô Vân Chỉ, cái tên này dần dần nhạt nhoà ở trong sinh mệnh của nàng, nàng lại bắt đầu đối sinh hoạt tràn ngập hy vọng cùng chờ mong.

Này là chuyện tốt a, mục đích Tô Vân Chỉ đi vào thế giới này còn không phải là cái này sao.

Từ Hiểu Đồ như cũ là mỗi năm đều đi quét mồ, thẳng đến một năm kia, nàng đột nhiên phát hiện phần mộ đó không thấy.

Từ Hiểu Đồ ngạc nhiên đi hỏi nhân viên quản lý, nào biết nhân viên quản lý lại vẻ mặt nghi hoặc, nói căn bản không có người này.

Từ Hiểu Đồ không tin, cả người mồ hôi lạnh trở về mở máy tính, sau đó run rẩy gõ ba chữ Tô Vân Chỉ.

Cái gì đều không có, tin tức lớn như vậy lại không hề để lại chút dấu vết trên internet.

Từ Hiểu Đồ sững sờ tại chỗ.

"Làm sao vậy?" Hoàn mỹ tiên sinh bưng trà nóng tới, đặt trước mặtTừ Hiểu Đồ.

"Không, không có việc gì." Từ Hiểu Đồ chần chờ nói, "Anh có biết...... Trình Hành Ca cùng Tô Vân Chỉ sao?" Nàng đã từng kể cho nàng tiên sinh nghe những việc này.

"Ai?" Nào biết nàng tiên sinh vẻ mặt mê hoặc, "Chưa từng nghe qua a."

Đây là có chuyện gì? Từ Hiểu Đồ nói: "Em không phải đã cùng anh nói sao?"

Tiên sinh lắc đầu: "Em làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy."

"Không, không có việc gì." Từ Hiểu Đồ dại ra một lát, "Em giống như...... Làm giấc mộng."

Cái này mộng thật dài thật dài, trong mộng có cái kêu Tô Vân Chỉ người tới cứu nàng, sau đó, sau đó anh ấy đi nơi nào?

Tiên sinh vỗ vỗ Từ Hiểu Đồ bả vai: "Bảo bối?"

Từ Hiểu Đồ lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, nàng hơi hơi quay đầu nhìn màn hình máy tính, thấy được trên thanh tìm kiếm của trang web đang mở viết hai cái tên: Trình Hành Ca, Tô Vân Chỉ.

Hai cái tên này, thoạt nhìn rất quen thuộc, chính là nghĩ như thế nào...... Đều nhớ không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai