THẾ GIỚI THỨ BẢY: Đã thật nhiều năm tôi không làm đại ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.

"Tiên sinh, tiên sinh." Có thanh âm thấp thấp kêu Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên một cái ghế gỗ đỏ, cậu nhẹ nhàng 'ân' một cái: "Nói."

Cái thanh âm kia tiếp tục nói: "Tìm được tiểu thư rồi, là ở trong một cái công trường."

Trần Lập Quả đầu óc chuyển bay nhanh, ngoài miệng đáp lại đối thoại, cậu nói: "Công trường?"

Cái kia thanh âm có điểm chần chờ, nhưng rốt cuộc là đem chân tướng nói cho Trần Lập Quả, hắn nói: "Tiểu, tiểu thư...... Giống như yêu sớm."

Trần Lập Quả lại nhắm mắt: "Đã biết, cậu đi xuống đi."

"Dạ." Cái kia thanh âm tràn ngập đối Trần Lập Quả kính sợ, đang nghe đến Trần Lập Quả kêu hắn đi xuống sau, hắn đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa.

Sau khi người nọ đi ra ngoài đóng cửa, Trần Lập Quả lúc này mới có cơ hội làm rõ ràng chính mình rốt cuộc là đang trong tình cảnh nào. Cậu từ trên ghế đứng lên, một bên đi hướng WC, một bên thúc giục hệ thống nhanh chóng gửi tư liệu thế giới này cho mình.

Trong WC, trên gương phản chiếu một gương mặt xinh đẹp của nam nhân, gọi là xinh đẹp nhưng lại hoàn toàn không hiện chút nữ khí, đặc biệt là đôi đơn phượng nhãn nghiêng nghiêng thoáng nhìn liền làm cho người ta cảm thấy lạnh cả người.

Trần Lập Quả thực mau liền biết được tình huống ở thế giới này, ở thế giới này, cậu tên Thẩm Dục Thành, là cái đại lão nổi danh.

Phụ thân của Thẩm Dục Thành là tự mình mang theo một phen khảm đao phát gia, từ tiểu mã tử làm đến đại lão đầu của Tây Nam khu. Cũng không biết có phải do hắn sát nghiệp quá nhiều hay không, mà hơn 40 tuổi đều không có con. Phải thẳng đến 51 mới có Thẩm Dục Thành, đứa con trai lúc tuổi già quý giá, độc nhất.

Thân là con trai độc nhất, tính cách Thẩm Dục Thành phá lệ tranh đua. Chẳng những thông mình mà thủ đoạn còn tàn nhẫn, hoàn toàn chính là vì kế nghiệp cha mà sinh.

Nhưng phụ thân hắn lại không nghĩ làm đứa con trai duy nhất đi lên con đường này, vì thế bắt đầu tẩy trắng, vì con trai mà sáng lập cơ nghiệp ngoài sáng.

Có câu nói rất đúng, thời điểm mà ngươi muốn rời đi chính là lúc ngươi đã già, cách cái chết không còn xa nữa.

Kẻ thù của cha hắn quá nhiều, cuối cùng chết trong một cuộc mưu sát.

Vì thế khi Thẩm Dục Thành mới chỉ 17 tuổi liền phải tiếp quản Thẩm gia đã rối loạn thành một đoàn vì Thẩm phụ qua đời.

Lúc ấy, tất cả mợi người đều muốn nhìn Thẩm Dục Thành xấu mặt, nhìn Thẩm gia, cục thịt mỡ này, bị những kẻ bên ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm cắt nuốt sạch. Nhưng mà năm đó, 17 tuổi Thẩm Dục Thành lại lấy lôi đình thủ đoạn trấn áp thế lực các nơi mượn danh nghĩa mà ngo ngoe rục rịch.

Hắn có một bộ tướng mạo thất xuất sắc, lại không thích cười, đơn phượng nhãn lạnh nhạt liếc nhìn lại làm không ít kẻ mang theo đao tử hoành hành đều chân mềm.

Thẩm Dục Thành rất giống ba ba hắn, lại cũng không giống ba ba hắn. Hắn di truyền sự hung ác của Thẩm phụ, lại so Thẩm phụ lại được đọc sách nhiều hơn, hiểu biết càng nhiều thủ đoạn.

Hắn kế nghiệp Thẩm phụ, tiếp tục tẩy trắng cơ nghiệp trong nhà. Hơn nữa, trước mắt tới xem thì cái công tác này tiến hành thực thuận lợi....

Mấy này là bối cảnh của Thẩm Dục Thành, mà con gái hắn Thẩm Hựu Lăng chính là vận mệnh chi nữ của thế giới này.

Thẩm Dục Thành khác với vị ba ba mãi hơn 50 mới có con của mình, hắn lúc 14 tuổi liền có hài tử. Lúc nữ nhân kia ôm theo con gái Thẩm Dục Thành tìm đến cửa, Thẩm phụ cực kỳ cao hứng, hoàn toàn không có phản ứng phẫn nộ của các gia trưởng khác: Mày mới tí tuổi đầu liền cho lão tử một đứa cháu, lão tử đánh chết mày. Thẩm phụ ngược lại cực vui vẻ cho nữ nhân kia một số tiền, đem cháu gái nhỏ tiếp về nhà, nuôi dưỡng như báu vật.

Vận mệnh của Thẩm Hựu Lăng rất là nhấp nhô, thân là con gái của Thẩm Dục Thành, theo lý thuyết nàng vốn nên một đời vô ưu lớn lên, nhưng cố tình nàng lại thích người không nên thích.

Thẩm Dục Thành đối với chuyện của con gái luôn kiên quyết không làm bất luận nhượng bộ nào. Lúc biết Thẩm Hựu Lăng thích một cái lưu manh không có năng lực gì, liền trực tiếp sai người đánh tên kia một trận, sau đó nhốt Thẩm Hựu Lăng trong nhà.

Nhưng làm Thẩm Dục Thành không nghĩ tới chính là, cái tên côn đồ kia sau này cư nhiên lăn lộn ra hình ra dạng, vẫn là thành công thiết kế xử lý Thẩm Dục Thành.

Vì thế nguyên bản tình nhân biến địch nhân, Thẩm Hựu Lăng tuy còn ôm tình yêu với tên côn đồ này, nhưng lại cũng hận hắn là kẻ thù giết cha mình.

......Này đúng là phải là một vị biên kịch mặn mòi mới có thể viết ra cái kịch bản cẩu huyết bậc này. Đến cuối cùng, Thẩm Hựu Lăng cùng cái tên côn đồ kia đồng quy vu tận, trước khi chết còn nói với hắn: "Tôi yêu anh, nhưng là so với yêu tôi càng hận anh."
Trần Lập Quả tiếp thu xong xong ký ức liền đánh run cầm cập: "Gia trưởng quá phòng kiến không được a."

Hệ thống lựa chọn làm lơ.

Trần Lập Quả nói: "Đây là biện pháp cậu làm tới để tui hông thể tự mình phi đó hả?"

Hệ thống thong thả ung dung nói: "Tôi nghiên cứu một chút, phát hiện mấy cái thế giới trước cậu đều không phải là tự nguyện."

Trần Lập Quả : "......." Hệ thống trở nên thông minh như vậy từ khi nào.

Hệ thống nói: "Cho nên, tới thế giới này, tôi quyết định khai một cái bàn tay lớn cho cậu."

Bên người Thẩm Dục Thành mẹ nó đều là bảo tiêu, dưới trướng có mấy ngàn tiểu đệ——nó không tin như vậy rồi Trần Lập Quả còn có thể bị người cưỡng bách!

Trần Lập Quả đối với hệ thống thật cạn lời.

Hệ thống nói: "Cố lên nga!"

Trần Lập Quả bị những lời này đánh run run, thầm nghĩ cái hệ thống rác rưởi này sao càng ngày càng cơ linh, này như thế nào lợi dụng sơ hở a.

Trần Lập Quả xuyên tới lúc Thẩm Dục Thành mới phát hiện Thẩm Hựu Lăng cùng tên côn đồ kia có chút liên quan. Nếu Trần Lập Quả không xuyên qua vào lúc này, thì đại khái là vị phụ thân này sẽ đi lôi Thẩm Hựu Lăng về nhà, ép hỏi cô rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Mà bị ép hỏi như vậy, Thẩm Hựu Lăng sẽ không nói thật, làm cho Thẩm Dục Thành đối với người dụ hoặc cô càng thêm tràn ngập địch ý, lúc sau lại biết rox tình huống của tên côn đồ liền không chút lưu tình cho người đánh một trận ——trên thực tế, nếu không phải là Thẩm Hựu Lăng khóc lóc dùng cái chết uy hiếp Thẩm Dục Thành, vậy tên côn đồ kia sẽ không đơn giản là bị đánh một trận, mà sớm bị tưới nước bùn trầm trong biển đi.

"Tiên sinh." Người chờ bên ngoài cửa thấy Trần Lập Quả ra tới sau, thận cẩn thận thăm hỏi.

"Chuẩn bị xe." Sắc mặt Trần Lập Quả nhàn nhạt, "Đưa tôi đến công trường nhìn xem."

"Rõ." Người nọ chạy nhanh đồng ý.

Xe nhanh chóng chuẩn bị tốt, Trần Lập Quả ngồi xuống mặt sau, lúc này đang là giữa hè, ánh mặt trời chói mắt, biết không được tiếng ve kêu làm người có nghe xong có chút choáng váng đầu.

Trong xe vang lên tiếng nhạc mềm nhẹ, Trần Lập Quả cảm thấy chính mình đã hoàn mỹ dung nhập nhân vật.

Hai mươi phút sau, xe của Trần Lập Quả ngừng ở bên ngoài công trường.

Lúc này nhóm công nhân còn đang đỉnh thái dương thi công, Trần Lập Quả từ trên xe xuống dưới, liền có người vì cậu bung cây dù đen.

Ánh mắt Trần Lập Quả ở công trường dạo qua một vòng, phát hiện có vài công nhân tuổi tác dường như còn khá nhỏ, tựa hồ còn không có thành niên. Trần Lập Quả nói:"Đây là công trình nhà ai ?"

Tiểu đệ nhẹ giọng đáp: "Lý gia."

Trần Lập Quả cười như không cười, cậu nói: "Nhà bọn họ cũng thật biết tiết kiệm tiền." Cư nhiên có nhiều trẻ em ở làm thi công như vậy, cũng không sợ bị người tra được.

Trần Lập Quả nói: "Hựu Lăng ở đâu?"

Tiểu đệ chỉ chỉ một cái rừng cây nhỏ bên kia, Trần Lập Quả nhìn thoáng qua, liền hướng tới cái kia phương hướng đi qua.

Lúc này trong tay Thẩm Hựu Lăng đang cầm theo một túi kem lạnh, cô một bên lau mồ hôi, một bên hừ ca, nghĩ đến bộ dáng sau khi người nọ ăn đến kem lạnh, liền không khỏi lộ ra tươi cười ngọt ngào.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, trước mắt Thẩm Hựu Lăng đang cúi fdầu đi đường bỗng xuất hiện một mạt bóng ma, cô sửng sốt, ngẩng đầu lên liền cương tại chỗ.

"Ba." Nhìn trước mắt nam nhân, Thẩm Hựu Lăng muốn cười lại cười không nổi, vì thế chỉ có thể xả ra một cái phi thường quái dị biểu tình.

Trần Lập Quả nhìn Thẩm Hựu Lăng, từ trong túi áo móc ra một cái khăn tay, nhẹ nhàng xoa xoa Thẩm Hựu Lăng mồ hôi, cậu nói: "Có nóng lắm không."

Thẩm Hựu Lăng chạy nhanh nói: "Còn hảo, còn hảo."

Trần Lập Quả nói: "Lão sư của con gọi cho ta, nói con lại trốn học."

Thẩm Hựu Lăng ngượng ngùng cười, từ nhỏ đến lớn ba đều thực cưng chiều cô, nhưng cùng với đó lại là khống chế dục không dung dao động. Mỗi lần cô kết bạn mới đều sẽ bị ba hảo hảo điều tra một phen ——tuy rằng làm vậy có thể ngăn cản rất nhiều người không có ý tốt, nhưng Thẩm Hựu Lăng lại cảm thấy cực buồn chán.

Trần Lập Quả nói: "Kem lạnh muốn tan kìa."

Thẩm Hựu Lăng bị hoảng sợ, cũng không biết cô nghĩ như thế nào, cư nhiên liền từ trong túi lấy một cây ra tới, lạnh run đưa cho Trần Lập Quả, nói: "Ba ăn không?"

Trần Lập Quả nhìn bộ dạng Thẩm Hựu Lăng sợ hãi, chậm rãi duỗi tay, ở Thẩm Hựu Lăng trợn mắt há hốc mồm tiếp nhận cây kem, sau đó xé rách vỏ ngoài.

Đây là Thẩm Hựu Lăng lần đầu tiên thấy ba mình ăn kem.

Cô nhìn Thẩm Dục Thành cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ đem cây kem kia từng chút một ăn vào trong miệng, hàm răng trắng tuyết cùng đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện, lại cảm thấy càng nóng.

"Còn có nhiều như vậy, là đem cho ai." Trần Lập Quả nói.

"Con, con là tới làm chuyện tốt." Thẩm Hựu Lăng thế mà quăng ra một câu nói dối không tin nổi, cô lắp bắp nói, "Con...... Mang cấp nhóm công nhân của công trường đi."

Trần Lập Quả nói: "Đi thôi."

Thẩm Hựu Lăng nguyên bản liền trợn tròn đôi mắt lúc này trừng lớn hơn nữa, cô không nghĩ tới cư nhiên ba lại bình tĩnh như vậy, một chút cũng không có ý tứ muốn tiếp tục truy vấn.

"Lại không đi liền tan hết." Trần Lập Quả nói, "Đi thôi."

Thẩm Hựu Lăng thừa dịp ba cô còn không có thay đổi chủ ý, gật đầu thật mạnh, sau đó hướng tới đám người chạy qua. Bất quá lần này cô cũng không dám biểu hiện đặc thù với Y Hoài, ngoan ngoãn chia kem cho mọi người, xong lại ngoan ngoãn về tới bên người Trần Lập Quả. Nga, quên nói, Y Hoài chính là tên côn đồ mà cô thích.

"Xong?" Trần Lập Quả thái độ thực bình thản.

"Xong ạ." Thẩm Hựu Lăng gật đầu như đảo tỏi, rất sợ Trần Lập Quả tiếp tục ở chỗ này đãi đi xuống nhìn ra cái gì khác thường, cô nói, "Ba ba, bên ngoài quá nóng...... Hay là chúng ta trở về đi."

Trần Lập Quả liếc mắt nhìn Thẩm Hựu Lăng một cái, nói: "Hảo a, trở về."

Trong xe khí lạnh khai thực đủ, nhưng Thẩm Hựu Lăng trên mặt vẫn là có mồ hôi, hiển nhiên cô nương này còn không có hoãn lại tinh thần tới, vẫn luôn ở ra mồ hôi lạnh nghĩ nên giải thích như thế nào.

Toàn bộ hành trình Trần Lập Quả đều trầm mặc, thẳng đến về tới nhà, không khí đình trệ làm Thẩm Hựu Lăng cảm thấy hít thở không thông, lúc này cô mới nói: "Ba, ba ba, con sai rồi, con không nên trốn học."

Trần Lập Quả nhìn cô một cái, sờ sờ đầu.

"Con không nên trốn học." Thẩm Hựu Lăng lẩm bẩm lầm bầm, "Chính là mấy thứ lão sư giảng con đều đã hiểu biết, ba lại không cho con được nhảy lớp."

Trần Lập Quả thở dài: "Con không phải mới nhảy lên tới sao."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Chính là con cũng không nghĩ tới bọn họ ngốc như vậy a!"

Trần Lập Quả kỳ thật là thực thích tiểu hài tử, Thẩm Hựu Lăng mới mười lăm tuổi, đúng là đang độ tuổi dậy thì, cảm thấy cái gì đều có ý tứ, đối cái gì cũng tò mò.

Tuổi này là lúc tâm lý phản nghịch nặng nhất, gia trưởng không cho cô làm gì, cô càng cố tình muốn đi làm.

"Ta nhìn đến hôm nay công trường có không ít tiểu hài nhi." Trần Lập Quả không nhanh không chậm nói.

Thẩm Hựu Lăng sửng sốt, ánh mắt hơi có chút hoảng loạn, nhưng cô thực mau liền ổn định cảm xúc, ra vẻ không rõ nói, "Đúng vậy, công trường bọn họ giống như tìm không ít lao động trẻ em."

"Ân, ta sẽ nói lão bản của bọn họ đừng mướn lao động trẻ em." Trần Lập Quả nói.

"A?" Thẩm Hựu Lăng hoàn toàn không nghĩ tới Trần Lập Quả sẽ đột nhiên nói như vậy, nếu là cô làm hại Y Hoài ném công tác, vậy không phải ở giúp hắn là ở hại hắn!

"Lại cho bọn nhỏ một lần nữa tìm cái nhẹ nhàng điểm đi." Trần Lập Quả bất đắc dĩ nói, "Ít nhất không cần làm việc nặng." Có mấy hài tử trong nhà thật sự là quá thiếu tiền, liền tính đem bọn họ đuổi đi, bọn họ cũng sẽ đi địa phương khác tìm việc làm. Làm tại công trường vừa không an toàn, còn mệt, làm mấy cái tiểu hài tử tới làm, thật sự là không thích hợp.

Thẩm Hựu Lăng mau cao hứng điên rồi, cô trực tiếp phủng Trần Lập Quả mặt liền thơm hai cái, nói: "Ba ba!! Con yêu nhất người!"

"Con a." Chỉ có lúc đối mặt cái này nữ nhi, Thẩm Dục Thành mới có thể biểu hiện ra độc thuộc về phụ thân mềm mại, điểm này ở Trần Lập Quả trên người có vẻ lại càng thêm rõ ràng. Thẩm Hựu Lăng là cái tiểu nữ nhi thực đáng yêu, cậu nếu là có một đứa con gái như vậy, là tuyệt đối không nỡ để con chịu khổ.

Thẩm Hựu Lăng đối Trần Lập Quả thông tình đạt lý vừa cảm động vừa phi thường cao hứng, khi xuống xe đều ở hừ ca.

Trần Lập Quả nhìn đến cô đi qua cửa vào nhà, lức này mới phân phó thủ hạ bên cạnh: "Đi tra cái người kêu Y Hoài đi."

Nội dung mà hệ thống cung cấp cho Trần Lập Quả đều là chuyện về sau của Y Hoài, đối với bối cảnh gia đình trước đó thì gần như không có nhắc tới.

Trần Lập Quả muốn hiểu biết về người trong lòng Thẩm Hựu Lăng thì phải tự thân vận động đi tra xét.

Không đến hai ngày, tư liệu về Y Hoài liền đưa lại đây, Trần Lập Quả cầm lấy xem, cảm thán đứa bé này cũng là cái số khổ.

Mẹ Y Hoài làm lão sư, lại chưa kết hôn đã có thai, một mình một người nuôi nấng Y Hoài. Chuyện này mười mấy năm trước căn bản không được đến xã hội khoan dung, vì thế mẹ Y Hoài liền bị mất việc, bắt đầu bị người xung quanh nghị luận, bàn tán, cũng bị xã hội lên án.

Y Hoài tuy rằng không có ba ba, nhưng mẹ hắn lại rất yêu thương hắn, cho nên nhật tử đảo cũng quá đến không tồi, thẳng đến ba năm trước, mẹ hắn bởi vì một hồi sự cố thành tàn tật, cuộc sống mới trở nên khổ sở lên.

Vừa muốn đi học vừa muốn đi làm, lại còn muốn phân ra thời gian chăm sóc mẹ.

Y Hoài không kinh được dụ hoặc, bắt đầu cùng một ít người trong xã hội có lui tới. Những người đó cung cấp cho hắn chỗ làm công, hắn sẽ vì những người đó làm một ít "chuyện vặt".

Trần Lập Quả nói: "Tìm cho nó công tác khác."

Người đưa tư liệu vừa nghe liền trợn tròn mắt, hắn cũng biết tiểu thư nhà mình hình như yếu sớm, đối tượng giống như chính là cái người kêu Y Hoài này, vốn tưởng rằng lấy tính cách lão đại nhà mình như thế nào cũng phải lôi ra đánh một trận, không nghĩ là lão đại chẳng những không có ý tứ muốn đánh hắn, mà còn nói phải cho thằng nhóc đó tìm công tác!

"Lão đại......." Thuộc hạ thử nói,"Tìm cái..cái dạng công tác gì?"

Trần Lập Quả nhìn hắn một cái, nói: "Đương nhiên là công tác nào thích hợp trẻ vị thành niên, tiền lương cao chút, việc nhẹ nhàng thôi."

Thuộc hạ: "........"

Trần Lập Quả nói: "Giúp thằng nhóc đó cùng đám trẻ cùng nó làm việc đều tìm."

Thuộc hạ trợn mắt há hốc mồm, không biết lão đại nhà mình như thế nào uống lộn thuốc. Ngày thường lão đại là nữ như khống như thế nào hôm nay lại đổi tính, mặt trời muốn mọc từ hướng Tây sao?

Trần Lập Quả nhàn nhạt nhìn hắn: "Nghe rõ?"

"Nghe rõ, nghe rõ." Đã lâu không có nhìn đến lão đại ôn nhu như vậy, trên trán thuộc hạ lại tràn ra một tầng mò hôi lạnh.

"Đi thôi." Trần Lập Quả nói.

Thuộc hạ chạy nhanh gật đầu lui đi ra ngoài.

Thuộc hạ đi rồi, thư phòng lại chỉ còn lại có Trần Lập Quả, cậu ngồi bên án thư, đôi tay giao điệp, lộ ra một biểu tình cao tham khó đoán: "Vô địch là cỡ nào, cỡ nào tịch mịch a ~"

Hệ thống: "......" Đồ nhược trí.

Phía trên phân phó, người phía dưới thực mau liền chấp hành theo ý Trần Lập Quả, cấp Y Hoài một lần nữa tìm cái công tác nhẹ nhàng lại lương cao cho vị thành niên —— phát truyền đơn.

Bất quá là xấp truyền đơn dày mười centimet, một giờ là có thể phát xong, còn không có người mỗi khác theo dõi kiểm tra, két toán trong ngày, mỗi ngày 200!

Lúc lão bản đem truyền đơn đưa cho Y Hoài còn dặn đi dặn lại là chỉ cần phát trong thương trường là được, không cần ra bên ngoài phát —— bởi vì bên ngoài không có điều hòa.

Liền tính Y Hoài là đầu heo cũng rõ ràng có người đang giúp hắn. Hắn ngay từ đầu cho rằng đây là Thẩm Hựu Lăng bút tích, nhưng lúc Thẩm Hựu Lăng tới thăm hắn biểu tình còn kinh ngạc hơn so với hắn.

"Về sau cậu liền công tác tại chỗ này sao?" Thẩm Hựu Lăng trong miệng còn đang ngậm kem lạnh, hỏi.

"Ân." Thái độ Y Hoài đối với Thẩm Hựu Lăng thật cẩn thận, mấy năm lăn lộn trong xã hội cho hắn kinh nghiệm, loại nữ hài giống như Thẩm Hựu Lăng dù mày không thích cũng không thể đắc tội.

"Thật tốt quá." Thẩm Hựu Lăng còn không có tếp xúc sản nghiệp trong nhà, cũng không biết cái thương trường này thuộc về nhà mình, nhưng cô biết mỗi lúc mình tới chỗ này mua đồ đều không cần tiền, cô nói: "Nơi này so với công trường tốt hơn nhiều, mỗi ngày cậu làm bao lâu a?"

Y Hoài nói: "Truyền đơn phát xong liền có thể đi."

Thẩm Hựu Lăng liếm liếm băng côn, cô nói: "Đưa tôi một nửa đi, tôi giúp cậu phát!"

Y Hoài nói: "Không cần, một mình tôi là đủ rồi."

Thẩm Hựu Lăng nói: "Đừng a, cậu đưa tôi một chút đi, tôi giúp cậu phát liền không phải sẽ xong sớm hơn sao, xong sớ liền có thể về sớm cậu còn phải chăm sóc mụ mụ còn gì?"

Y Hoài động tác một đốn, ngẫm lại đúng là như vậy, do dự một lát sau đem một nửa truyền đơn đưa cho Thẩm Hựu Lăng.

Trần Lập Quả cũng không nghĩ tới có thể nhìn đến nữ nhi bảo bối của mình ở tại địa bàn nhà mình phát truyền đơn.

Cố tình cu li Thẩm Hựu Lăng lại làm thập phần cao hứng, cười tủm tỉm nói cảm ơn với đám người tới tới lui lui.

"Thẩm tổng......." Người phụ trách thương trường đã chảy mồ hôi đầy đầu, ngày hôm nay đại lão bản tới kiểm tra công tác, hắn cũng trăm triệu không nghĩ tới gặp nữ nhi của lão bản phát truyền đơn ở thương trường.

Trần Lập Quả hơi hơi giơ tay, ý bảo hắn đừng nói chuyện.

Thẩm Hựu Lăng là thật sự thật cao hứng, một bên hừ ca, một bên cấp Y Hoài hỗ trợ.

Hai người đứng tại trung tâm thương trường, hơi có chút hương vị Kim Đồng Ngọc Nữ.

Y Hoài diện mạo cực hảo xem, tuy rằng vẫn còn là thiếu niên chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng từ đường nét mặt mày tuấn lãng cũng có thể tưởng tượng phong thái sau này.

Nếu là hắn trông khó coi, Thẩm Hựu Lăng sẽ không coi trọng hắn.

Trần Lập Quả ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, không có đi kêu Thẩm Hựu Lăng, mà là nói: "Nếu con bé vui vẻ thì cứ tùy nó đi thôi, bên cạnh cái kia là bằng hữu của con bé, phải phiền toái giám đốc Tôn về sau nhiều chiếu cố hơn rồi."

Giám đốc Tôn chạy nhanh gật đầu nói: "Hảo, hảo, tiểu thư bằng hữu tự nhiên là muốn chiếu cố chu toàn."

Có Trần Lập Quả phóng thủy, Y Hoài ngày qua ngày trở nên tốt hơn nhiều.

Tay của mẹ Y Hoài tàn tật, tuy rằng năng lực tự gánh vác cơ bản vẫn có thể, lại rất khó tìm công tác, Y Hoài cũng luyến tiếc để mẹ mình đi làm mấy công việc nặng nhọc ít người chịu làm, cho nên ngạnh sinh sinh cắn răng vừa làm vừa học, muốn chống đỡ cái nhà này.

Thẩm Hựu Lăng đối với hắn có hứng thú, hắn cũng rõ ràng, nhưng nội tâm lại không hề xúc động ——hắn cùng Thẩm Hựu Lăng căn bản là người của hai thế giới.

Trần Lập Quả đã hạ quyết tâm giúp Thẩm Hựu Lăng hoàn thành cọc chuyện tốt này.

Từ tư liệu xem thì tính tình Y Hoài kỳ thật không tính quá kém, đi sai đường thuần túy là bị sinh hoạt bức bách. Nếu hai người lưỡng tình tương duyệt, như vậy cậu cũng không cần phải làm Vương mẫu bổng đánh uyên ương làm gì, đơn giản cấp hai cái người tuổi trẻ đường lui là được.

Không thể không nói chiến lược này Trần Lập Quả đánh thực sự cơ trí vô cùng, bởi vì cậu giúp Y Hoài thay đổi công tác nên thái độ Thẩm Hựu Lăng với cậu chuyển biến rất nhiều, tranh luận ngày thường cũng ít đi nhiều.

Trần Lập Quả cảm thấy rất vui mừng.

Hệ thống cùng Trần Lập Quả cũng cảm thấy một tia an ủi ——nó cảm thấy thế giới này, Trần Lập Quả đại khái sẽ không cùng nam nhân lăn lộn lung tung.

Trần Lập Quả hoàn toàn không phát hiện hệ thống dụng tâm hiểm ác, còn trầm tĩnh đắm chìm trong đại lão mộng của bản thân không thể tự kiềm chế.

Loại sinh hoạt bình tĩnh này chỉ kéo dài tới lúc phiếu điểm của Thẩm Hựu Lăng được gửi về nhà.

Ngày đó, Trần Lập Quả nhận được phiếu điểm, sau khi xem xong hơi thở cả người đều trầm xuống, làm người bên cạnh đại khí cũng không dám suyễn một ngụm.

"Đi kêu tiểu thư lại đây." Trần Lập Quả lạnh lùng nói.

Thuộc hạ chạy nhanh qua đi, kết quả vài phút sau trở về lắp bắp: "Tiên, tiên sinh, tiểu thư không ở trong phòng..."

Trần Lập Quả: "........." Thẩm Hựu Lăng vừa mới cùng cậu ăn cơm chiều, như thế nào sẽ không ở nhà?

Cậu trầm mặc một lát, gọi cho Thẩm Hựu Lăng.

Đô ——đô —— tiếng vang lên mười mấy lần, điện thoại vẫn không có người nghe, Trần Lập Qủa lạnh lùng nói: "Đi tìm."

Thuộc hạ đồng ý, hô hấp cũng không dám phát ra âm thanh.

Nửa giờ sau, Thẩm Hựu Lăng bị tìm thấy tại phụ cận nhà Y Hoài.

Cô mới rời khỏi từ nhà Y Hoài, đang vừa đi đường vừa lẩm nhẩm hát, bị Trần Lập Quả từ trên xe bước xuống dọa sợ.

"Ba! Người sao lại ở chỗ này!" Thẩm Hựu Lăng đầy mặt kinh hoàng.

Trần Lập Quả nói: "Thẩm, Hựu Lăng, có phải ta quá dung túng con rồi không?"

Thẩm Hựu Lăng cười gượng vài tiếng, muốn làm nũng lừa dối qua đi: "Ba......"

Trần Lập Quả giọng lạnh băng: "Đừng gọi ta là ba."

Thẩm Hựu Lăng khóc hề hề: "Con, con là tới đưa đồ cho đồng học, này đang tính toán trở về......." Lúc ăn cơm chiều cô còn ở nhà, khẳng định là thừa dịp không ai chú ý trộm chạy ra tới, cô lôi kéo ống tay áo Trần Lập Quả, nói: "Con sai rồi, ba đừng nóng giận!"

Trần Lập Quả cũng không trự tiếp phát hỏa, mà chậm rãi nói: "Ta vừa nhận được phiếu điểm của con."

Nụ cười trên mặt Thẩm Hựu Lăng cương lại.

Trần Lập Quả nói: "Toán học sao lại thế này."

Thẩm Hựu Lăng nuốt nuốt nước miếng, cô nói: "Con, con làm được một nửa liền đau bụng, con xin ra ngoài đi WC, phần sau chưa kịp làm...."

Trần Lập Quả thầm nghĩ khuê nữ a, con điểm việc nhỏ này cho rằng ba con cái gì cũng không rõ sao.....

Cậu nói: "Con đi WC bao lâu?"

Thẩm Hựu Lăng ngập ngừng hai câu: "Tiêu chảy."

Trần Lập Quả duỗi tay vỗ nhẹ đầu Thẩm Hựu Lăng một chút, nói: "Ai dạy con nói dối."

Trong ánh mắt Thẩm Hựu Lăng nhanh chóng hiện lên một tầng thủy quang, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, cô nói: "Ba, con biết sai rồi, ba tha thứ con lần này đi, lần sau con nhất định hảo hảo khảo." Trên thực tế ngày đó cô khảo thí trong đầu đều đang nghĩ Y Hoài đi, liền đề bài ra làm sao cũng không nghiêm túc xem.

Trần Lập Quả nói: "Con lần sau còn khảo thành cái dạng này liền hảo hảo ở trong nhà tỉnh lại đi."

Thẩm Hựu Lăng thiếu chút nữa khoác ra tới, nhưng việc này thật sự lài cô không đúng, không thể biện giải cái gì, vì thế chỉnh trương khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại.

Trần Lập Quả xem buồn cười, đang muốn lại nói vài câu, lại thấy phía sau Thẩm Hựu LĂng đi tới một người. Nhìn kỹ, còn không phải là Y Hoài mà Thẩm Hựu Lăng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sao.

"Hựu Lăng." Trong mắt Y Hoài mang theo chần chờ, hắn nói: "Vị này là....."

"Đây là ba tôi." Thẩm Hựu Lăng cũng không nghĩ tới Y Hoài sẽ đột nhiên xuất hiện lúc này, cô có chút hoảng, nói: "Có, có chuyện gì?"

"Cậu để quên di động." Y Hoài nhẹ giọng nói, sau đó đem điện thoại đưa cho Thẩm Hựu Lăng.

Thẩm Hựu Lăng nhận lại điện thoại, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu mang lại đây cho tôi."

"Khách khí." Y Hoài hơi có chút câu nệ.

Trần Lập Quả nói: "Đi thôi, Hựu Lăng." Cậu từ đầu đến cuối đều không có cùng Y Hoài chào hỏi.

Thẩm Hựu Lăng ừ một tiếng, ngoan ngoãn lên xe, không dám lại chọc phụ thân nhà mình sinh khí.

Y Hoài đứng ở tại chỗ, nhìn Trần Lập Quả cùng Thẩm Hựu Lăng cùng nhau lên xe, sau đó ô tô khởi động, cuốn lên đầy bụi đất.

Đây là Y Hoài lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Dục Thành, hắn đem khuôn mặt người nam nhân này nhớ cả đời. Mặc mi mắt phượng, da thịt như tuyết, trong ánh mắt tất cả đều là lạnh nhạt quang, thậm chí liền xem đều không có xem trực tiếp liếc mắt một cái.

Loại này lạnh nhạt chỉ có ở đối mặt Thẩm Hựu Lăng khi, mới có thể hơi tiêu mất, Y Hoài giơ tay, xoa xoa mặt, vừa nhìn lại, mới phát hiện vừa rồi trên mặt mình còn mang theo màu đen than ngân.

Y Hoài nghĩ thầm, bọn họ thật là hoàn toàn bất đồng thế giới người, nam nhân kia là như thế bắt mắt, như thế hấp dẫn người, giống như nhiều xem hắn vài lần, đều là khinh nhờn.

Y Hoài chậm rãi đi trở về nhà, vừa đi một bên tự hỏi cái gì, hắn mồ hôi tẩm ướt quần áo, ánh mắt lại càng ngày càng sáng. Thật giống như một đầu trong đêm đen dã thú, dựa vào bản năng tìm được mới mẻ huyết nhục.

Trần Lập Quả còn ở trong xe giáo dục Thẩm Hựu Lăng.

Cậu nói: "Toán học khảo mười sáu phân, quá kỳ cục." —— cư nhiên so với lịch sử thành tích của cậu còn thấp một nửa!

Thẩm Hựu Lăng bĩu môi, cô nói: "Con một chút đều không thích toán học."

Trần Lập Quả nói: "Vậy con thích cái gì?"

Thẩm Hựu Lăng lại không nói.

Trần Lập Quả nói: "Con a, ta chính là quá sủng con."

Thẩm Hựu Lăng lôi kéo Trần Lập Quả tay áo hừ hừ, cô nói: "Ba...... Ba, ba là tốt nhất, con thích nhất người."

Trần Lập Quả bị cô làm nũng tới tâm đều hóa thành thủy, còn phải căng da đầu giả lãnh đạm, cậu nói: "Không cần làm nũng, về sau con còn như vậy, mỗi tuần sáu chủ nhật liền ở nhà học bù đi."

Thẩm Hựu Lăng biết ba cô trước nay là nói một không hai, cô hừ một tiếng: "Hảo sao, nhân gia lần sau hảo hảo khảo."

Trần Lập Quả lại nói: "Con muôn như vậy còn đi ra ngoài, chính là vì gặp cái kia đồng học?"

Nhắc tới đến Y Hoài, Thẩm Hựu Lăng biểu tình lập tức khẩn trương lên, cô nói: "A? Không phải a, con chỉ là đột nhiên nhớ tới có chút việc muốn cùng hắn nói, mới, mới ra tới."

Trần Lập Quả nói: "Có chuyện không thể gọi điện thoại?"

Thẩm Hựu Lăng nói: "Hắn không có di động nha!"

Trần Lập Quả nhàn nhạt nói: "Ba mặc kệ con vì cái gì ra tới, lần này liền tính, nếu có lần sau ——"

Thẩm Hựu Lăng rụt rụt đầu. Giống nhau làm sai sự thời điểm, ba cô liền mắng đều sẽ không mắng cô một câu, nhưng nếu là sai thái quá, kia cô liền thảm.

Trong nhà dây mây vẫn là đặc biệt chuẩn bị, tuy rằng không dùng quá vài lần, nhưng Thẩm Hựu Lăng vừa nhớ tới liền cảm thấy cẳng chân phát đau.

Cha con hai người về đến nhà sau, Trần Lập Quả nhìn Thẩm Hựu Lăng lên lầu sau, mới yên tâm đi tắm rửa một cái.

Không thể không nói, thân thể cậu thế giới này, thật là phi thường xinh đẹp, tứ chi thon dài, làn da trắng nõn, tuy rằng trên lưng có chút vết sẹo, nhưng kia lại là anh dũng huy chương, ngay cả tính 丨 khí cũng lớn lên thập phần tiêu chuẩn, Trần Lập Quả tẩy xong lúc sau, ăn mặc áo tắm, xoa tóc đi ra.

"Thịch thịch thịch." Tiếng đập cửa vang lên.

Trần Lập Quả nói: "Chuyện gì."

Bên ngoài nhân đạo: "Tiên sinh, A Hoành tìm được rồi."

Trần Lập Quả sát đầu động tác hơi hơi dừng một chút, cậu nói: "Ở nơi nào tìm được?"

"Bên kia biên cảnh." Người bên ngoài nói, "Hắn giống như tính toán trộm nhập cảnh vào K quốc."

Trần Lập Quả nói: "Người đâu?"

Người bên ngoài nói: "Đang trói trên xe."

Trần Lập Quả ừ một tiếng: "Chờ tao mười phút."

Bên ngoài ứng thanh hảo.

Trần Lập Quả hoa mười phút thay đổi thân quần áo, chỉ là tóc của cậu còn ướt, cũng liền mặc kệ đi ra ngoài.

Ngoài cửa người nhìn đến Trần Lập Quả ra tới, cung kính kêu một tiếng tiên sinh.

"Đi thôi." Trần Lập Quả thủ sẵn cổ tay áo, nhàn nhạt nói: "Đi xem hắn."

A Hoành nguyên bản là một cái thủ hạ đắc lực của Thẩm Dục Thành, sau lại lại bởi vì không biết tên nguyên nhân phản bội Thẩm Dục Thành, chỉ tiếc Thẩm Dục Thành tin người trước nay đều chỉ tin sáu phần, cho nên vẫn chưa làm A Hoành đắc thủ.

A Hoành sau khi thất bại, đào vong đi nơi khác, gần hai tháng mới bị người tóm trở về.

Trần Lập Quả chưa bao giờ ở nhà xử trí những việc này, mà là đi phụ cận cố ý mua biệt thự.

A Hoành khóe miệng mang theo ứ thanh, bị trói thành một cái bánh chưng, quỳ trên mặt đất. Trần Lập Quả ngồi đối diện hắn, mặt vô biểu tình nhìn hắn, nói: "A Hoành, tao tự nhận đối đãi mày cũng không tệ."

A Hoành ho khan, thấp thấp kêu một tiếng:" Thẩm tiên sinh."

"Vì cái gì?" Trần Lập Quả đi đến hắn trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Vì cái gì muốn phản bội tao?"

A Hoành nói: "Thực xin lỗi, Thẩm tiên sinh."

Trần Lập Quả nói: "Nguyên nhân?"

A Hoành bả vai kích thích lên, trong miệng phun ra mấy cái hàm hồ chữ, Trần Lập Quả nghe không rõ lắm, liền hơi hơi cúi đầu. Nào biết Trần Lập Quả mới vừa một cúi đầu, A Hoành chân liền đột nhiên vừa giẫm, thật mạnh hôn hướng về phía Trần Lập Quả.

Cũng may Trần Lập Quả phản ứng kịp thời, không có bị A Hoành hôn đến môi, chỉ là thân ở trên mặt.

Một chân đem A Hoành gạt ngã trên mặt đất, Trần Lập Quả sắc mặt xanh mét: "Mày tìm chết?"

A Hoành thấp thấp nở nụ cười, cười nước mắt đều ra tới, hắn nói: "Thẩm Dục Thành, tao thích mày, tao thích mày."

Trần Lập Quả lấy ra khăn tay ghét bỏ lau trên mặt nước miếng, sau đó tùy tay đem khăn tay ném ở trên mặt đất.

A Hoành nói: "Thẩm Dục Thành, mày cũng không biết, tao có bao nhiêu tưởng thượng mày —— nhìn mày khóc, nhìn mày rên, ngâm, nhìn mày ở dưới thân tao cầu tao chậm một chút, nhẹ chút."

Trần Lập Quả cười lạnh một tiếng, trên mặt biểu tình lại hòa hoãn, cậu ngồi xổm xuống, bàn tay xinh đẹp trắng nõn như cọng hành non, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người trước mắt, cậu nói: "Vậy mày vì sao không nói với tao? Mày như thế nào chắc chắn tao sẽ không tiếp thu?"

A Hoành mặt một tấc tấc trắng đi xuống.

Trần Lập Quả nói: "A Hoành, mày cùng tao ở chung như vậy nhiều năm, thật làm tao thất vọng."

A Hoành ho khan vài tiếng, lại là bắt đầu cầu xin Trần Lập Quả lại cho hắn thêm một cơ hội —— hắn cư nhiên lại bốc cháy lên sinh hy vọng.

Trần Lập Quả nói: "Đáng tiếc, quá muộn." Cậu lạnh nhạt nói, "Dẫn đi."

"Không cần —— Thẩm gia, Thẩm tiên sinh, ngài lại cho tôi thêm cơ hội đi, Thẩm gia! Thẩm Dục Thành!" Bị kéo đi ra ngoài thời điểm, A Hoành đều ở kêu thảm.

Trong phòng tuy rằng khí lạnh khai đủ, nhưng đứng ở người bên cạnh trong lòng bàn tay đều dật một tầng mồ hôi mỏng, cảm thán Thẩm Dục Thành người này thật là đáng sợ. Rõ ràng A Hoành đều đã từ bỏ sống sót hy vọng, cố tình lại phải cho nhân gia hy vọng, sau đó tận mắt nhìn người nọ hy vọng tan biến, vặn vẹo tuyệt vọng bộ dáng.

Trần Lập Quả tâm tình cũng không xong, nói cái gì cũng chưa nói trực tiếp trở về nhà.

Người khác đại khí cũng không dám ra, thẳng đến Trần Lập Quả trở về chính mình phòng, căng chặt cảm xúc mới hơi chút lơi lỏng.

Trần Lập Quả tâm tình, là thật sự không hảo —— cậu đã thật sâu thể hội, hệ thống dụng tâm hiểm ác. Này nếu là ở các thế giới khác, khả năng này pháo đã sớm đánh thượng, nhưng thế giới này không có khả năng, ai dám đối Thẩm Dục Thành động thủ? Này không phải tìm chết sao?

Trần Lập Quả: "Hệ thống, cậu thật đáng sợ."

Hệ thống: "Hì hì hì hi."

Trần Lập Quả khổ sở nói: "Tôi còn muốn đem nữ nhi nuôi lớn, nhìn con bé kết hôn." Cậu thậm chí đều hoài nghi, có thể hay không phải nhìn đến chính mình tôn tử đều trưởng thành, Thẩm Hựu Lăng hoàn thành độ mới có thể mãn.

"Ô ô ô ô!!!" Đối nữ nhân ngạnh không đứng dậy, lại không thể cùng nam nhân ở bên nhau, Trần Lập Quả chú định muốn quá mười mấy năm, thậm chí có thể nói hai mươi mấy năm độc thân cẩu sinh sống, cậu càng nghĩ càng khổ sở, khóc như một đứa trẻ.

Hệ thống nội tâm không hề dao động, thậm chí còn muốn cười.

Trần Lập Quả nằm ở trên giường trang cá mặn, một đoạn thời gian dài tâm tình đều kém cực kỳ.

Người khác còn tưởng rằng cậu là bởi vì bị thủ hạ phản bội, mới có thể tâm tình như vậy không xong, chỉ có chính cậu biết, cậu có bao nhiêu đau lòng tên thuộc hạ bị xử lý kia.

Người nọ cũng lớn lên không tồi a! Còn yêu thầm chính mình! Chẳng những không thể hảo hảo phát triển, còn nháy mắt kéo đi ra ngoài trầm xi măng.

Đương nhiên, cùng Trần Lập Quả trầm trọng tâm tình hình thành tiên minh đối lập chính là hệ thống, nó cảm thấy chính mình tâm tình cực hảo, rốt cuộc có thể trải qua một cái tươi mát □□ thế giới. Đang trong lúc không ngừng sờ soạng, hệ thống rốt cuộc mở ra tân thế giới đại môn —— cảm tạ Kinh Kim Cương giúp nó căng qua đoạn thời gian gian nan nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy#hai