chương 59 nhật kí nuôi bé con thời tận thế 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KHOÁI XUYÊN CHI VẬN MỆNH HOÀN MỸ
(Chương 59, quyển 5 c8)
NHẬT KÝ NUÔI BÉ CON THỜI TẬN THẾ

Trần Lập Quả thảo luận trước với hệ thống về phản ứng của Trần Hệ khi biết y không phải là phụ thân ruột của hắn.
Trần Lập Quả: Thống nhi a, tao cảm thấy sau khi Trần Hệ biết được, đại khái sẽ có hai loại phản ứng.
Hệ thống hỏi y là hai loại nào.
Trần Lập Quả nói: Vui vẻ phát điên.
Hệ thống: Rất có khả năng.
Nó còn chưa nói xong, thì đã nghe Trần Lập Quả bổ sung loại thứ hai: Hoặc là vô cùng hứng thú.
Hệ thống khi nghe xong lời nói của Trần Lập Quả, phản ứng rất lâu mới phản ứng được câu nói vô cùng hứng thú của Trần Lập Quả là có ý gì, nó đối mặt với Trầ Lập Quả liền dễ dàng trở thành một bình khí gas(chém, tui hổng hiểu lắm, chắc là đối mặt với TLQ, liền tức muốn bốc khói ý). Cậu có thể cần chút mặt mũi được không?
Trần Lập Quả nói: Buôn bán bộ phận cơ thể là trái phép.
Hệ thống: ......
Hôm nay Trần Hệ cuối cùng cũng biết được chân tướng, may mắn, phản ứng của hắn vẫn được tính là giống người bình thường----hoặc có thể nói, hắn muốn ở trước mặt Trần Lập Quả ít nhất là biểu hiện như một người bình thường.
Trần Hệ nói: Không có khả năng, ba ba, người gạt con!
Ảnh đế như Trần Lập Quả đã sớm nhìn thấu kĩ xảo diễn xuất đơn giản vụng về của Trần Hệ! Nhưng y vẫn phối hợp một chút, nỗ lực lại nỗ lực nặn ra một giọt nước mắt, nghẹn ngào nói: Hệ Hệ, ba ba không có gạt con.
Trần Hệ hỏi: Vậy còn phụ thân của con? Phụ thân con là ai?
Trần Lập Quả mê mang trầm mặc một lúc: Ba cũng không biết.
Trần Hệ trợn trừng mắt.
Trần Lập Quả yếu ớt nói: Nhưng mà ba biết mẹ con là ai.
Trần Hệ cắn răng hỏi: Là ai?
Trần Lập Quả: Con còn nhớ trước đây ba tiếp xúc với một nữ nhân tên Trần Mặc Vi không? Cô ấy chính là mẹ của con.
Trần Hệ một mặt không dám tin tưởng, lắc đầu nói: Con không tin!
Trần Lập Quả tiếp tục rơi xuống mấy giọt lệ : Hệ Hệ , đó là sự thật.
Trần Hệ kỳ thực vẫn luôn nghi hoặc, tại sao phụ thân tên là Quý Dương, mà hắn lại tên Trần Hệ, nhưng mà từ nhỏ đến lớn, Trần Lập Quả hầu như không nhắc đến sự tình của mẹ hắn.
Trần Lập Quả phối hợp với bầu không khí mờ mịt, trong màn sương khói lượn lờ, đau khổ nói : Đó là vào một buổi chiều mưa.
Trần Hệ: ......
Trần Lập Quả: Ba đang đi trên đường.
Trần Hệ tiếp tục nghe.
Trần Lập Quả nói: Bỗng nhiên nghe thấy trong thùng rác bên đường, truyền đến tiếng khóc của trẻ con.
Trần Hệ biểu tình biến đổi có chút kỳ quái.
Trần Lập Quả: Ba đi qua nhìn, chao ôi?! Bên trong lại có một đứa trẻ con!
Trần Hệ hỏi: Sau đó ba nhặt về để nuôi dưỡng?
Trần Lập Quả: Đúng rồi.
Trần Hệ: ...... Luôn có cảm giác Trần Lập Quả đang nói về một quyển chính kinh (thập tam kinh) thời Hồ, sau khi trầm mặc một khắc, nói; Vậy làm sao ba biết mẹ của con là Trần Mặc Vi?
Trần Lập Quả biểu tình thay đổi có chút lúng túng : Bởi vì ba là hộ sĩ của bệnh viện, cho nên biết trong bệnh viện bọ mất trẻ con.
Trần Hệ: Nhưng ba không có đem đứa nhỏ trả lại Trần Mặc Vi? Xem ra Trần Hệ không có ý định gọi Trần Mặc Vi là mẹ.
Trần Lập Quả cười khổ: Lúc đó ba đột nhiên như bị trúng tà, lại muốn đem đứa nhỏ này lưu lại, đến lúc ba hối hận muốn đem con trả lại cho mẫu thân con thì ngày tận thế lại đột nhiên đến rồi....
Trần Hệ nhìn chăm chú nét mặt Trần Lập Quả, từ trong miệng nhả ra hai chữ: Gạt người.
Trần Lập Quả tay run lên, tro thuốc rơi xuống nền nhà.
Trần Hệ : Ba căn bản không định đem đứa nhỏ trả lại.
Trần Lập Quả biểu tình lộ ra lúng túng khi bị bóc trần chân tướng, nhưng y vẫn cưỡng ép đè xuống loại tình tự (tình cảm+tư tưởng) này, miễn cưỡng cười nói: Hệ Hệ....
Nhưng Trần Hệ lại không cho Trần Lập Quả mặt mũi, nói: Nếu như ba định trả lại đứa nhỏ, làm sao sẽ chuẩn bị nhiều đồ vật cần dùng cho đứa nhỏ như vậy? Tã, sữa bột và các loại sách căn bản không dùng tới, có người bình thường nào tại lúc tận thế đến, lại dự trữ vật tư làm lãng phí không gian?
Sắc mạt Trần Lập Quả tái xanh, như một tên trộm bị vạch trần lời nói dối : Hệ Hệ.....
Trần Hệ: Ba ba, bất luận người đã làm gì, con đều sẽ đứng bên cạnh người, cho nên, không nên nói dối con được không?
Trần Lập Quả cười khổ một tiếng, tình tự xem ra có phần sụp đổ, y gật đầu nói: Đúng, không sai, ba không định đem con trả lại, ba chỉ là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi, chỉ muốn có một đứa nhỏ thuộc về mình---- Y nói đến đây, lộ ra một nụ cười vô cùng khó coi.
Trần Hệ nhìn thấy lại không nhịn được, đem Trần Lập Quả kéo vào lòng mình.
Trải qua đoạn thời gian dằn vặt này, Trần Lập Quả dường như gầy đi rất nhiều, bị Trần Hệ cao lớn ôm lấy,nhìn giống như một đứa nhỏ. Nếu như nói với người ngoài hai người họ là anh em, e rằng sẽ có người xem Trần Hệ là ca ca.
Trần Hệ vỗ nhẹ lên sống lưng gầy của Trần Lập Quả, trong đầu lại nhớ đến tư vị tuyệt vời hắn từng thưởng thức qua, hắn nói: Ba ba, không cần phải buồn.
Trần Lập Quả không động đậy mặc cho Trần Hệ ôm, không nói được lời nào.
Trần Hệ nói: Chỉ cần ba mở miệng, con sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh người, người mẫu thân Trần Mặc Vi này, với con mà nói căn bản không đủ trọng lượng.
Trần Lập Quả: Không! Ba không thể lại đê hèn như thế được, Trần Mặc Vi chung quy vẫn là mẫu thân của con, hai người nhất định phải mẫu tử tương nhận! ( mẹ con nhận thức nhau)
Trần Hệ nhìn Trần Lập Quả, tâm trạng hiện lên thất vọng khó nói, nhưng hắn vẫn không nói gì, ôn hoà như cũ nói: Được, đều nghe lời ba ba.
Trần Lập Quả thở phào một cái, lại có chút thất vọng.
Nhưng hiển nhiên trong lòng đã bỏ xuống một khối cự thạch mang tên hổ thẹn rồi.
Trần Hệ dán mắt vào khoé môi Trần Lập Quả, nhè nhẹ dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh lên hàm trên của mình........hắn muốn làm cho bản thân tỉnh táo một chút, nếu không sẽ thật sự không nhịn được, đối Trần Lập Quả liền hôn xuống.
Phụ tử hai người nói chuyện, kết quả sau cùng là như vậy.
Thái độ của Trần Hệ đối với Trần Lập Quả vẫn như cũ, chỉ là Trần Lập Quả lại đi nhìn trộm Trần Mặc Vi, hắn không còn tiếp tục nghiêm phạt Trần Lập Quả.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Trần Lập Quả vẫn có chút buồn rầu a.
Trần Mặc Vi cũng là dị năng giả, mặc dù Trần Lập Quả nhìn trộm rất khéo léo nhưng số lần lại nhiều, cũng sẽ có lúc bị phát hiện.
Trần Mặc Vi tìm một thời điểm liền bắt được tên nhìn trộm Trần Lập Quả đem về chỉnh.
Câu nói đầu tiên của Trần Mặc Vi lại là: Anh yêu thầm tôi à!
Trần Lập Quả nói: Không có a.
Trần Mặc Vi: Anh không có yêu thầm tôi? Vậy anh ngày ngày ngồi xổm nhìn lén tôi làm cái gì?
Trần Lập Quả từ mặt đất chầm chậm đứng lên, y nhìn Trần Mặc Vi: Cô tên là Trần Mặc Vi.....đúng không?
Trần Mặc Vi: Đúng a.
Trần Lập Quả nói: Cô có phải đã từng có một đứa con?
Ánh mắt và khí thế của Trần Mặc Vi trong chớp mắt liền biến đổi, cô lạnh lùng hỏi: Làm sao anh biết được? Anh có mục đích gì?!
Trần Lập Quả cười khổ một tiếng, nói: Tôi cũng là từ thành phố A đến......tôi là hộ sĩ khoa phụ sản bệnh viện thành phố XX.
Trần Mặc Vi chau mày: Cho nên anh biết tin này, là từ đâu nghe được chuyện bát quái này?
Trần Lập Quả cắn răng nói: Không, tôi biết con của cô ở đâu.
Trần Mặc Vi; Cái gì?!
Là một người mẹ, không có ai sẽ không yêu con của chính mình, cho dù phụ thân của đứa nhỏ là một kẻ cặn bã. Nguyên bản trong thế giới này, Trần Mặc Vi đến tận lúc chết đi, ở sâu trong lòng vẫn luôn nhớ nhung đứa con chết yểu này. Việc này cũng là một thiếu sót không cách nào bổ khuyết trong nhân sinh của cô.
Nhưng bây giờ Trần Lập Quả lại đứng trước mặt cô, nói với cô con của mình vẫn còn sống, sự kinh hỷ đột nhiên xuất hiện này, đồng thời làm cho Trần Mặc Vi cảm thấy hạnh phúc, lại vô cùng hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả nói: Ân.... Lúc tìm thấy đứa nhỏ, đã là tận thế rồi, tôi không cách nào liên hệ với cô, chỉ có thể tự mình nuôi dưỡng.
Trần Mặc Vi mặc dù hoài nghi, nhưng Trần Lập Quả nói rất chân thực, hơn nữa người biết chuyện này lại không nhiều, Trần Lập Quả hoàn toàn không cần nói dối.
Trần Mặc Vi hỏi: Vậy con của tôi đâu?
Trần Lập Quả: Ô....Vẫn có một chuyện tôi cần nói với cô một chút.
Trần Mặc Vi: Chuyện gì.
Trần Lập Quả: Con của cô xảy ra chút tình trạng kì lạ.
(nguyên văn là 你的孩子出了点状况 dịch không được xuôi lắm, nên dịch theo ý tui vậy hehe)
Trần Mặc Vi nghe xong lập tức căng thẳng, hỏi: Tình tạng gì?
Trần Lập Quả cười khan: Cô đi xem thì sẽ biết.
Trần Mặc Vi kỳ thực rất hoài nghi Trần Lập Quả mượn danh đứa nhỏ để lừa mình, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy Trần Lập Quả không có lí do để lừa mình, liền nói: Đi thôi, anh dẫn đường.
Nếu như địa điểm mà Trần Lập Quả dẫn đi là vùng dã ngoại hoang vu, như vậy Trần Mặc Vi có thể chắc chắn 80% Trần Lập Quả là kẻ nói dối.
Nhưng khiến cô không ngờ được là, Trần Lập Quả lại thật sự đem cô đến khu nhà ở của cư dân.
Trần Lập Quả gian nan nói: Sau khi cô vào, bình tĩnh một chút.
Tim của Trần Mặc Vi nhảy thình thịch, giống với tất cả những người mẹ khi gặp mặt đứa con thất lạc của mình, trong lòng cô tràn đầy khủng hoảng lẫn chờ mong, cô ân một tiếng, sau đó cùng Trần Lập Quả bước vào trong nhà.
Trần Hệ lại ngồi ở sô pha gọt khoai tây, (vỡi, suốt ngày ảnh gọt khoai tây, không gọt chán thì cũng ăn chán chứ (_ _|||) hắn đã biết Trần Lập Quả đi làm gì, nhưng không hề muốn ngăn cản.
Cùng Trần Lập Quả không phải quan hệ phụ tử thân sinh, với Trần Hệ mà nói quả là một kinh hỷ mà hắn hoàn toàn không hề lường trước được, cho dù bọn họ có là phụ tử thân sinh thật, hắn cũng có cách làm cho Trần Lập Quả tiếp nhận hắn.
Bất quá ít đi phiền phức, ai lại không hài lòng chứ.
Trần Mặc Vi vừa bước vào, thì nhìn thấy một thanh niên phi thường xinh đẹp ngồi trên sô pha, trong tay cầm đầu to của quả khoai tây đang gọt thành từng miếng nhỏ, thấy hai người bọn họ bước vào, đầu cũng không nâng đã kêu một tiếng ba.
Ánh mắt của Trần Lập Quả nhìn quanh căn phòng một vòng, hỏi: Đứa nhỏ đâu?
Trần Lập Quả chỉ chỉ vào Trần Hệ, đáp : Đây, đây là con của cô.
Trần Mặc Vi sững lại một lúc, mới minh bạch Trần Lập Quả nói đứa nhỏ là ai, cô quay người nhìn chằm chằm Trần Hệ mấy giây, sau đó xì cười ra tiếng, đưa tay ra sờ xuống hai bên má Trần Lập Quả----- Cô cao 1m 73, đế giày cỡ 7 li,còn cao hơn so với Trần Lập Quả, cô nói: Thân ái a, tôi trái lại càng muốn nhận anh làm con tôi.
Trần Lập Quả: ....... Có thể, Trần hệ quả nhiên là di truyền theo gien của mẹ.
Lời vừa nói ra, cô bỗng nhiên hướng về bên cạnh ẩn nấp, chỉ trong chớp mắt, chỗ cô vừa đứng đã bị một tiểu đao sắc bén cắm xuyên thẳng tắp, người vung đao hiển nhiên không dụng chút sức nào, bởi vì lưỡi đao cắm vào đất không tới một nửa.
Trần Mặc Vi lạnh lùng quay đầu, nhìn đến gương mặt đồng dạng bất thiện của Trần Hệ, trào phúng nói: Anh nhìn tôi già lắm à, có thể sinh được đứa con như vậy.
Trần Lập Quả rống to một tiếng: Không được đánh!
Hai người đang muốn động thủ lập tức cưỡng chế nhịn xuống kích động, vẻ mặt Trần Mặc Vi khó coi, cô nói: Đây sao có thể là con của tôi!
Trần Lập Quả: Tôi nếu như nói dối làm sao sẽ nói dối vụng về như vậy! Nó chính là con của cô! Không biết xảy ra vấn đề gì, mà mới một năm đã trưởng thành bộ dạng như vậy!
Trần Mặc Vi cảm thấy sự thực này quá hoang đường, nhưng chính bởi quá hoang đường, trái lại khiến cho người ta nảy sinh cảm giác chân thực.
Trần Mặc Vi nói: Tôi muốn kiểm tra một chút.
Trần Lập Quả : Có thể.
Trần Mặc Vi: Cho tôi một sợi tóc của anh ta.
Trần Lập Quả đi đến trước mặt Trần Hệ, kêu lên: Hệ Hệ.
Trần Hệ do dự vài giây, vẫn là cúi đầu xuống, cho Trần Lập Quả từ trên đầu nhổ xuống mấy sợi tóc.
Trần Mặc Vi từ trước ngực lấy ra một miếng khăn tay, đem sợi tóc mà Trần Lập Quả đưa cho bao lại, cô nhìn Trần Hệ một lần, không nói gì liền đi,
Trần Lập Quả lặng im nhìn theo bóng dáng Trần Mặc Vi, trong lòng nghĩ đôi mẹ con này thật là giống nhau.....
Trần Hệ từ đằng sau ôm chầm lấy Trần Lập Quả, cảm nhận cơ thể của Trần Lập Quả, cái ôm của hắn có hơi run rẩy, hắn nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu Trần Lập Quả , trầm thấp gọi: Ba.
Trần Lập Quả: Hệ Hệ.
Trần Hệ : Cho dù con là con của cô ta, con cũng muốn với ba ở cùng nhau, ba không cần đuổi con đi.
Trần Lập Quả vỗ nhẹ tay Trần Hệ, trấn an: Ân, con vĩnh viễn là con ruột của ba.
Trần Hệ siết chặt tay------Hắn thât sự có chút ghét câu nói của Trần Lập Quả.
Lúc Trần Hệ không ở nhà, Trần Lập Quả đang quét dọn vệ sinh, Trần Mặc Vi gõ gõ cửa hỏi: Tôi đến rồi.
Trần Lập Quả: Ân.
Trần Mặc Vi bước vào, nhìn quanh : Nó không ở nhà?
Trần Lập Quả: Đi làm việc rồi.
Trần Mặc Vi chỉ chỉ một góc ghế,: Có thể ngồi không?
Trần Lập Quả: Cứ tự nhiên.
Sau khi ngồi xuống, Trần Mặc Vi trầm mặc mấy giây, cô một miệng than thở : Tôi không nghĩ đến, nó thật sự là con của tôi.
Trần Lập Quả thấy cô thừa nhận thân phận Trần Hệ, đang định an ủi mấy câu. Lại nghe thấy Trần Mặc Vi nói tiếp: Tôi càng không nghĩ tới, sau khi tìm thấy nó, lại không có cao hứng như tôi nghĩ.

Trần Lập Quả: ...... Vô ngôn dĩ đối( không còn gì để nói)(^.,^)
Trần Mặc Vi: Cẩn thận suy nghĩ lại nguyên nhân, đại khái là vì tôi và nó quá giống nhau rồi.
Không chút nhu nhược, một chút cũng không cần sự bảo hộ của người khác-----Hoặc là nói, giai đoạn mà hắn cần người bảo hộ, bản thân lại không có ở bên cạnh.
Trần Mặc Vi nói: Cảm ơn anh.
Câu cám ơn này, Trần Lập Quả nhận mà cảm thấy hổ thẹn, y nói: Tôi lấy tên cho nó là Trần Hệ.
Trần Mặc Vi có chút lạc lõng, đáp: Tôi với anh nói về chuyện của nó một chút đi.
Trần Lập Quả liền bắt đầu kể chuyện của Trần Hệ lúc còn nhỏ, nói Trần Hệ ăn thịt, kể Trần Hệ đặc biệt thông minh, Trần Hệ lớn nhanh như thổi.
Trần Mặc Vi nghe rất cẩn thận, sau khi nghe xong, cô cảm thán : Nuôi đứa nhỏ trong thế giới này, rất khó đi?
Đặc biệt là với loại người không có dị năng như Trần Lập Quả. Muốn đem một đứa trẻ sơ sinh nuôi dưỡng, nghe giống như là thiên phương dạ đàm vậy. (không hiểu lắm haha (=.,=)
Trần Lập Quả lại không thể nói với Trần Mặc Vi là y có không gian, nên chỉ có thể nói là vẫn ổn.
Trần Mặc Vi: Tôi nhìn ra đứa nhỏ đó đặc biệt quyến luyến anh, anh nhất định là đối với nó rất tốt.
Theo Trần Lập Quả tự thuật, đầu của Trần Mặc Vi cũng dần hướng về phía trước, cùng Trần Lập Quả gần nhau, gần đến 50, mới từ từ dừng lại (moé hiểu, thông củm cho tui ạ) (_ _|||)
Mặc dù Trần Mặc Vi không có biểu hiện ra, kỳ thực sâu trong lòng vẫn rất để ý Trần Hệ.
Hai người lại nói chút chuyện khác.
Trần Lập Quả cũng biết Trần Mặc Vi một đường đến đây cũng không dễ dàng gì, cô mặc dù tại đêm trước mạt thế thức tỉnh dị năng, nhưng lúc bắt đầu cũng trải qua thập phần thảm hại, chỉ khi dị năng nâng cấp, tiến nhập căn cứ, cuối cùng sinh hoạt mới trở nên tốt hơn.
Hai người càng nói càng ăn ý, không cảm giác được đã đến buổi chiều, Trần Hệ cũng đã làm xong việc trở lại rồi.
Hắn đã sớm biết được Trần Mặc Vi ở trong nhà, cho nên lúc bước vào không kinh ngạc chút nào, chỉ nói: Ba, con cho người mấy loại hạt giống.
Trần Lập Quả nghe nói liền kinh hỷ: Thật a.
Trần Hệ gât gật đầu.
Trần Lập Quả: Đến đến đây, cho ba, ba mang đi ngâm nước muối, đợi cơn mưa sau sẽ đem trồng.
Trần Hệ từ miệng túi trước ngực lấy ra một tiểu bao, đem cho Trần Lập Quả.
Trần Lập Quả nhận lấy, vội vàng đi vào nhà bếp, y kỳ thực cũng không có vội như vậy, chỉ là muốn lưu lại cho đôi mẫu tử này chút thời gian riêng.
Trần Lập Quả vừa đi, Trần Mặc Vi liền hỏi một câu: Con thích anh ta?
Ánh mắt hai người giao nhau, rất nhanh liền hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Trần Mặc Vi lại hỏi: Anh ta là tự nguyện?
Trần Hệ: Anh ấy vẫn chưa biết. (tui dịch anh ấy cho hay, tại ảnh đang nói chuyện với mẹ mà)
Trần Mặc Vi: Con nên thử xem cảm nhận của anh ta đi?
Trần Hệ: Nếu như tôi không xem thử cảm nhận của anh ấy, thì đã sớm cùng anh ấy thẳng thắn rồi----Cô cho rằng anh ấy có thể chạy thoát.
Trần Mặc Vi tâm trạng thập phần phức tạp, thân là dị năng giả cấp cao, cô rõ ràng có thể nhận ra khí tức không giống người thường truyền ra từ Trần Hệ, loại khí tức này thậm chí khiến cô cảm thấy run rẩy không giải thích được, tưởng như người trước mặt không phải nhân loại, mà là dã thú nguy hiểm.
Mẫu tử tương nhận, không có tâm sự với nhau cảm động lòng người, trái lại bắt đầu thoả luận về một người ngoài.
Trần Mặc Vi: Con không nên bức anh ta quá mức. Cô nhìn ra Trần Lập Quả là một người tính cách mềm yếu, nếu như Trần Hệ thật sự ra tay, Trần Lập Quả hoàn toàn không thể phản kháng.
Trần Hệ: Tôi sẽ đợi.
Trần Mặc Vi nhẹ thở ra.
Nhưng Trần Hệ lại nói 1 câu: Chẳng qua tôi không chắc mình có thể đợi được bao lâu.
Trần Mặc Vi xoa mày, cô nói: Anh ta không phải đã.....
Trần Hệ : Đúng.
Trần Mặc Vi bất khả tư nghị (không thể nói gì, cạn lời ó)
Anh ta lại không có phản ứng gì!
Trần Hệ: Anh ấy không biết là tôi.
Trần Mặc Vi cũng không còn biết nên nói gì nới Trần Hệ nữa, cô là nên khuyên giải Trần Hệ đi, nhưng nhìn người nam nhân đã thành thục trước mặt, cô cảm thấy từ đầu đến đuôi không thể nào dùng thân phận mẫu thân để khuyên nhủ nữa.
Cuối cùng Trần Mặc Vi chỉ có thể cười khổ: Đừng để bản thân phải hói hận.
Trần Hệ gật đầu, nhưng xem bộ dạng, dường như không hề đem lời của Trần Mặc Vi để trong lòng.
Lúc Trần Lập Quả từ phong bếp đi ra, Trần Mặc Vi đã phải cáo từ rồi.
Trần Lập Quả bảo cô lưu lại ăn cơm, cô lại đưa mày cười nói: Không được rồi, về còn có chút việc.
Vậy lần sau cùng nhau ăn bữa cơm đi. Trần Lập Quả đề nghị.
Trần Mặc Vi gật đầu đồng ý, cáo từ li khai.
Sau khi Trần Mặc Vi đi, Trần Hệ chủ động đi làm cơm, Trần Lập Quả lại trì trệ, cũng nhận ra mẫu tử hai người này dường như có chút không thích hợp, y có chút xoắn xuýt, nhưng lại ngại không đi hỏi tại sao, chung quy y cũng chính là thủ phạm khiến cho mẫu tử bọn họ xa cách.
Bữa cơm tối này ăn vô cùng ngột ngạt, ăn xong Trần Lập Quả liền sớm lên giường, nằm trên giường cùng hệ thống nói chuyện, y nói: Trần Hệ với Trần Mặc Vi xảy ra chuyện gì ?
Hệ thống: Tôi làm sao biết được.
Trần Lập Quả: Hệ Hệ không vui đúng không?
Hệ thống: Có lẽ vậy.
Trần Lập Quả buồn rầu nói: Ai, đều tại tao, buồn đến nỗi tao ngủ không được rồi.
Hệ thống nghe xong trầm mặc mấy phút, đang chuẩn bị mở miệng an ủi Trần Lập Quả mấy câu, liền nghe Trần Lập Quả khò khè nhỏ mấy tiếng.
Hệ thống: ...... Như này là cậu buồn đến không ngủ được à???
Kết quả Trần Lập Quả vẫn còn chưa kịp ngủ say, bởi vì nửa đêm Trần Hệ lại đến tìm Trần Lập Quả rồi, vẫn là dây leo chi chít, Trần Lập Quả là bị sảng khoái mà tỉnh.
Y mở to hai mắt đẫm lệ mịt mờ, chỉ nhìn thấy một mảng tối tăm, bên tai truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp, có người đang nhè nhẹ cắn lên dái tai y.
Bị chọc ghẹo cảm giác mẫn cảm vô hạn từ thân thể truyền đến, bị hôn nhẹ rồi tiến vào, Trần Lập Quả khó nén được thở dốc, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên như bị bốc cháy.
Trần Lập Quả bị dây leo cẩn thận trói chặt lại, căn bản không có cơ hội cự tuyệt, mắt cũng bắt đầu phiếm lệ quang, miệng không tự chủ được nức nở thành tiếng.
Trần Hệ yêu chết thanh âm này.
Hắn say mê nhìn phần lưng trắng nõn của Trần Lập Quả, đem mặt nhè nhẹ cọ xát vài lần.
Trần Lập Quả toàn thân run rẩy, dùng sức bò đến phía trước muốn tránh thoát.
Trần Hệ sao có thể để y như nguyện, không chút lưu tình đem y kéo trở về, lại lần nữa xâm nhập.
Biểu tình sụp đổ Trần Lập Quả khóc nấc lên: Tại sao lại là tôi.....
Trần Hệ nghe Trần Lập Quả hỏi, cười nhẹ một tiếng, nhưng không đáp lại.
Ngày hôm sau, Trần Lập Quả gian nan tỉnh dậy, cảm thấy mí mắt nặng trĩu, chỉ là một cái động tác mở mắt, cũng khiến y phải dùng hết sức lực.
Trần Hệ ngồi bên cạnh Trần Lập Quả, thấy y tỉnh lại, nói: Ba ba, người tỉnh rồi.
Trần Lập Quả a một tiếng kêu: Hệ Hệ.
Trần Hệ: Ân, con ở đây.
Trần Lập Quả nói: Cứu cứu ba--------
Trần Hệ: Ba ba, có chuyện gì?
(Hai đứa bây đúng diễn, nghiện hết còn ngại, hự!!!) (*.,*)√
Trần Lập Quả nằm trên giường, không thể động đậy, trên cơ thể không mặc quần áo, cũng không có chăn, ánh mắt của Trần Hệ khiến y cảm thấy nhục nhã, nhưng thân thể yếu ớt lại không thể động đậy, y nói không thành tiếng: Dây, dây leo, khó chịu.....quái vật.......
Trần Hệ: Ba ba, người bị quái vật làm gì?
Trần Lập Quả lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, những lần phát sinh trước đây, đều bị y tận lực quên đi lại lần nữa hiện lên rõ ràng trong tâm trí, một tháng kinh khủng đó, bị chơi đùa đến sụp đổ, khiến y phát ra tiếng khóc nức nở.
Trần Hệ yên lặng nghe, không hề thúc giục.
Đợi tâm trạng Trần Lập Quả hơi bình tĩnh lại, hắn mới hỏi lại: Ba ba, người bị quái vật làm gì?
Trần Lập Quả dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn, dường như muốn Trần Hệ đổi chủ đề khác.
Nhưng Trần Hệ không đếm xỉa đến sự khẩn cầu của Trần Lập Quả, hắn hỏi tiếp: Ba ba, người bị quái vật làm gì?
Một vấn đề bị hỏi đến ba lần, giống như roi da quất lên sống lưng Trần Lập Quả, y nhục nhã đáp: Ba, ba bị nó xâm phạm.
Trần Hệ: Nó là loại quái vật gì?
Trần Lập Quả: Là, là dây leo......rất nhiều, dây leo, còn có người.......
Trần Hệ: Ba ba, người cảm thấy thoải mái không?
Trần Lập Quả không thể tin được trợn to mắt, giống như không dám tin Trần Hệ có thể hỏi ra vấn đề này, y nói: Hệ Hệ.....
Trần Hệ chìa tay ra, nhè nhẹ đụng vào hồng ngân loang lổ trên bả vai, hắn nói: Ba ba cảm thấy thoải mái không?
Trần Lập Quả dường như muốn nói không thoải mái, nhưng thân thể vừa bị xâm phạm, khoái cảm vẫn còn lưu lại như cũ, khiến y không thể thốt ra ba chữ không thoải mái.
Trần Lập Quả : Không..........không phải...........ba không phải cố ý....
Trần Hệ : Không sao cả.
Trần Lập Quả chầm chậm đem bản thân co thành một đoàn, run run bả vai, dường như lúng túng khi nói chuyện với Trần Hệ.
Trần Hệ: Ba ba, không sao mà.
Trần Lập Quả nha một tiếng nói: Làm sao lại không sao, loại sự tình này, làm sao có thể không sao.
Trần Hệ: Con sẽ bảo hộ người.
Trần Lập Quả lập tức nghĩ ra, chỉ cần Trần Hệ ở bên cạnh, y sẽ không sợ bị xâm phạm nữa, được một chút Trần Hệ nói: Con ra ngoài.-------Y nhịn xuống, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Trần Hệ sắp đi, nói một câu: Con đừng đi.
Trần Hệ thương tiếc nhìn Trần Lập Quả, nếu như không giữ được lí trí, y liền muốn cúi thấp đầu, hôn xuống đôi mắt vừa thảm thương vừa đáng yêu của Trần Lập Quả.
Trần Hệ : Ba ba, không cần sợ.
Trần Lập Quả : Có Hệ Hệ, ba không sợ....
Trần Hệ khom lưng, ôm lấy cơ thể không mặc quần áo cuả Trần Lập Quả, sau đó đem Trần Lập Quả cùng nhau tiến vào không gian.
Dùng linh tuyền trong không gian, đem những vết tích trên cơ thể Trần Lập Quả tẩy sạch, Trần Lập Quả ngoan ngoãn để Trần Hệ an bài, như một đứa trẻ bị đánh mất linh hồn.
Trần Hệ đem y tẩy sạch, sau đó nói: Ba ba, hảo hảo ngủ một giấc đi.
Được vỗ về tâm trạng Trần Lập Quả chầm chậm khép mắt, rơi vào giấc ngủ say.
Thân thể quá mức mệt mỏi, cho dù đã dùng linh tuyền, cũng cần phải nghỉ ngơi.
Đợi Trần Lập Quả hoàn toàn hồi phục đã là ngày hôm sau rồi, y vừa tỉnh dậy liền lấy thuốc, chầm chậm hút.
Trần Lập Quả vừa nhả khói vừa nói: Cái thân thể dơ bẩn này, không cần cũng được.
Hệ thống: ........ Cậu có thể nhả khói trước mới nói không?
Trần Lập Quả : Một người rách nát như tao, làm sao có thể cứu vãn được một kẻ rách nát như mày.
Hệ thống: Sảng đủ chưa? Sảng đủ rồi thì đi làm việc đi?
Trần Lập Quả giãy nãy lên như cá chép, từ trên giường nhảy bật lên, hoàn toàn không thấy vẻ yếu đuối của ngày hôm qua, nhả khói thuốc, hô to một tiếng: Đi!
Trần Mặc Vi cùng Tề cặn bã lại cãi nhau.
Nguyên nhân lần cãi nhau này là do Tề tra nam bội bạc Trần Mặc Vi mua trang sức cho Bạch Liên Hoa, dùng hết phiếu mua sắm của hắn.
Lúc Trần Lập Quả đến, bọn họ đang cãi rất kịch liệt, Bạch Liên Hoa trốn ở bên cạnh Tề tra nam khóc thút thít, trông thật đáng thương. Trần Lập Quả nhìn cũng cảm thấy thập phần mềm lòng.
Trần Lập Quả: Chậc chậc chậc, thật là đáng thương.
Trần Mặc Vi ở bên kia nói: Anh đi đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Bạch Liên Hoa.
Tề tra nam khẳng định: Mặc Vi, em đừng kích động, anh thật sự chỉ coi cô ấy là em gái.------Tề tra nam vẫn còn nắm tay Bạch Liên Hoa.
Trần Mặc Vi lạnh lùng nói: Như vậy để tôi cùng cô ta nói chuyện riêng, hay để tôi cho anh một thương, rồi mới cùng cô ta nói chuyện riêng?
Bạch Liên Hoa mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn như cũ biểu hiện vô cùng thiện giải nhân ý, cô nhỏ giọng: Tề ca, anh, anh đi trước đi, Mặc Vi tỷ tốt như vậy, nhất định sẽ không đánh em đâu.
Tề tra nam vẫn đang khó xử, nhưng tự thấy hắn không đánh lại Trần Mặc Vi, cho nên xoắn xuýt một hồi, vẫn là bị ép buộc phải quyết định, hắn nói: Được rồi, em nhất định không được tổn thương tiểu Bạch.
Trong mắt Bạch Liên Hoa tràn đầy lệ quang, nhìn Tề tra nam không nỡ rời đi.
Sở dĩ Trần Lập Quả ở đây nhìn trộm, bởi vì đây là một bước ngoặt. Trong thế giới nguyên bản, Trần Mặc Vi cùng Bạch Liên Hoa ác ý gây hấn một chút, trong một lần không nhịn được làm Bạch Liên Hoa bị thương, tâm của Tề tra nam phút chốc nghiêng lệch. Mà Trần Mặc Vi cũng bị mất đi lòng tin.
Trần Lập Quả thủ ở đây, chính là muốn xem Trần Mặc Vi, khiến cô không vì chút kích động mà động thủ với Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa thấy Tề tra nam đi khuất rồi, nghẹn ngào nói: Mặc Vi tỷ, em thật sự yêu Tề ca, cầu chị thành toàn cho chúng em đi.
Sắc mặt Trần Mặc Vi khó coi, cô nói: Cô nói lại lần nữa?
Bạch Liên Hoa khóc nức nở : Tề ca nói chị rất dữ, anh ấy, anh ấy không yêu....
Trần Mặc Vi mãnh liệt nắm chặt tay, Trần Lập Quả trừng mắt chuẩn bị nhảy ra ngăn cản Trần Mặc Vi, lại thấy ánh mắt của Trần Mặc Vi nhìn qua chỗ y vẫn đang đứng một lần, không biết nghĩ đến cái gì, dừng lại động tác, nắm chặt cằm Bạch Liên Hoa.
Bạch Liên Hoa bị nắm chặt như vậy, hoàn toàn bị nắm đến sững sờ.
Trần Mặc Vi từ trên cao nhìn xuống Bạch Liên Hoa, tràn đầy tiếu ý: Tiểu Bạch a, cô có lẽ không biết tôi cùng anh ta rất hay cãi nhau, là bởi vì anh ta không đủ thoả mãn tôi không?
Bạch Liên Hoa trợn trừng mắt, chưa kịp nói cái gì, đã bị Trần Mặc Vi bịt kín môi (oh no, tui chịu, không hiểu lắm, nguyên văn là : 正欲说什么, 就被陈墨薇封住了唇. hiu hiu)
Trần Lập Quả : ????? Tại sao y cảm thấy bản thân đến khiến cho dòng suy nghĩ của Trần Mặc Vi trở nên kỳ quái???
Kỹ thuật hôn môi của Trần Mặc Vi dĩ nhiên rất tốt, bởi vì Trần Lập Quả tận mắt nhìn thấy Bạch Liên Hoa từ đầu giãy dụa nhung đến cuối cùng lại say mê cả mặt đỏ ửng toàn thân mềm oặt.
(Bách hợp tới luôn ê, tui thếch à. (*0*)
Trần Lập Quả : ..........Hệ thống, tao có chút mủng. (mờ mịt)
Hệ thống: Lúc ở cùng cậu, mỗi ngày tôi đều mủng như vậy.
Trần Lập Quả : .......... Có chút thấu hiểu cảm giác của hệ thống rồi, Thống Thống nhà y thật đáng thương, xin lỗi.
Trần Mặc Vi kết thúc nụ hôn, tay vuốt ve khoé môi Bạch Liên Hoa, ôn hoà nói: Cùng với hắn ta thì có gì tốt ? Tôi lợi hại hơn hắn, có tiền hơn hắn, dịu dàng hơn hắn........kỹ thuật cũng tốt hơn hắn, em có muốn cùng tôi thử không?
Trần Mặc Vi trưởng thành theo khuôn mẫu ngự tỷ, lúc này hơi khiêu khoé mắt, tản ra dáng dấp kinh tâm liêu nhân ( chọc người lưu tâm á), khiến Trần Lập Quả là gay cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Bạch Liên Hoa không nói được lời nào, ngốc lăng như một khúc gỗ.
Trần Mặc Vi nói: Tối nay tôi đến tìm em. Cô lại hôn nhẹ Bạch Liên Hoa một chút, liền quay người rời đi, trước khi đi còn quăng một ánh mắt quyến rũ về phía Trần Lập Quả đang ở.
Trần Lập Quả : ............. Đôi mẫu tử này có độc đi ? ? ?
Việc khiến Trần Lập Quả không ngờ tới là, Bạch Liên Hoa nhìn theo thân ảnh Trần Mặc Vi, không có chút tức giận nào, trái lại còn e thẹn cúi thấp đầu .
Trần Lập Quả tê dại cùng hệ thống nói: Nữ chủ bách hợp mất rồi, độ hoàn thành của thế giới này có bị ảnh hưởng không?
( bách hợp là tình iu nữ-nữ ý nha)
Hệ thống cũng tê dại đáp: Làm sao tôi biết được.
Một người một hệ thống , không tìm được đáp án vác hai bản mặt tê dại trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro