Chương 62: Sổ tay nuôi dưỡng bé con thời mạt thế (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edited by: Cún già

Sau sinh nhật Trần Hệ, Trần Lập Quả liền cảm mạo.

Trần Lập Quả nghẹt mũi, cổ họng đau rát, nước linh tuyền cũng cứu không nổi. Cậu nằm trên giường thoi thóp sám hối với hệ thống: "Ta sai rồi."

Hệ thống lạnh nhạt giống như cha sứ trong giáo đường nói: "Ngươi sai ở đâu."

Trần Lập Quả nói: "Ta sai ở chỗ không nên cùng Hệ Hệ chơi nhiều tư thế phức tạp như vậy."

Hệ thống tiếp tục bảo trì lạnh mặt: "À."

Trần Lập Quả thê thảm nói: "Lúc nóng lúc lạnh như vậy thật dễ cảm mạo." Sướng thì thích thật đấy, nhưng sướng xong vấn đề liền kéo tới.

Hệ thống mỗi ngày chịu Trần Lập Quả đả kích như một người đã trải qua lễ rửa tội, lúc này nội tâm đã hoàn toàn không có dao động, thậm chí cảm thấy nó còn có thể tiếp Trần Lập Quả vài câu.

Này đại khái chính là gần mực thì đen đi.

Trần Hệ cũng có chút đau lòng Trần Lập Quả, sau vụ này liền hảo hảo mà chăm sóc cậu một đoạn thời gian.

Thương tiếc Trần Lập Quả cụ thể như sau, không hề cưỡng bách Trần Lập Quả, mà là dùng tay, chân, đùi các bộ vị khác của cậu giải quyết dục vọng. Làm đến Trần Lập Quả cảm thấy chính mình giống như biến thành một cái cốc ***, thật là một vật vô cùng tiện nghi mà.

Nhưng vô luận nói như thế nào, dưới sự "yêu thương" của Trần Hệ, Trần Lập Quả bệnh tình vẫn là chuyển biến tốt hơn, con sốt đã lui, có thể xuống giường đi lại bình thường.

Trong lúc đó Trần Mặc Vi tới nhìn Trần Lập Quả vài lần, mỗi lần đều mang cho Trần Lập Quả không ít đồ bổ. Trong đó cư nhiên còn có một bát máu hổ, cũng chả hiểu nàng móc đâu ra cái thứ đồ vật này.

Đây là lần đầu tiên Trần Lập Quả uống loại đồ vật này, sau khi uống xong cậu liền oanh oanh liệt liệt thề. Cậu thề từ nay phải sẽ trân trọng bản thân, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị bệnh nữa......

Trần Lập Quả nằm trên giường một tháng, một tháng này vô luận Trần Mặc Vi cùng bạch liên hoa ân ái tới đâu, thanh tiến độ trên đầu nàng một chút cũng chưa từng di chuyển, bất động ở 85.

Trần Lập Quả nói bóng nói gió hỏi Trần Mặc Vi nàng còn nguyện vọng gì chưa thể thực hiện không.

Trần Mặc Vi lại cười nói nói không có, nàng cảm thấy hiện tại rất tốt.

Nếu là không nhìn được thanh tiến độ kia, Trần Lập Quả đúng là sẽ tin, nhưng nếu không lấy được đáp án từ trên người Trần Mặc Vi, cậu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi. Dù sao cậu cũng luyện được kĩ năng không hề cảm thấy phung phí thời gian qua bao nhiêu thế giới trước kia rồi.

Trong căn cứ nghiên cứu tang thi vẫn chưa từng ngừng lại. Một tháng sau khi Trần Lập Quả khỏi bệnh cậu nhận được hai tin tức, một xấu một tốt.

Tin tức tốt là trong căn cứ đã nghiên cứu ra một loại vắc xin có thể kháng sự lây truyền virus tang thi, hiệu quả vô cùng tốt, tiêm vắc xin sẽ sinh ra kháng thể chống lại lây nhiễm từ tang thi cấp thấp. Lúc này mới chỉ là hai năm sau tận thế, có thể nghiên cứu ra vắc xin sớm như vậy cũng là hao hết không biết bao nhiêu sức người và vật tư. Nhưng mà tin tức xấu cũng đồng thời truyền ra, vắc xin này không có tác dụng nào với tang thi cao cấp, mà tang thi cao cấp lại đang tăng lên một cách chóng mặt.

Ở những ngày đầu tận thế, phải một vạn con tang thi mới có một con cao cấp, hiện tại cái tỉ lệ này đã tăng nhanh đột biến, như là nhân loại đang tăng tiến sức mạnh không ngừng thì chúng cũng liên tục tiến hóa.

Chúng nó đã bắt đầu xuất hiện một ít hành động đơn giản, thậm chí còn từng vây công căn cứ vài lần. Tuy rằng đều bị đánh lùi, nhưng loại tình huống này lại làm mọi người có chút suy tư, bắt đầu tự hỏi nhân loại liệu có bởi vì tang thi tiến hóa quá nhanh mà thua trong cuộc chiến này không.

Những việc này Trần Lập Quả cũng biết đại khái, nhưng cậu có thể hỗ trợ cũng không nhiều, hơn nữa nếu dựa theo nguyên tác ban đầu —— tang thi còn chưa xuất hiện tang thi vương thì trái đất đã bị Trần Mặc Vi phá hủy rồi.

Hiện tại Trần Mặc Vi hiển nhiên không có ý định hủy diệt địa cầu nữa, nàng cùng bạch liên hoa mỗi ngày đều phát cẩu lương. Trần Lập Quả ghen ghét muốn chết rồi.

Bởi vì tang thi tiến hóa cực nhanh, thời gian Trần Hệ rời khỏi căn cứ cũng càng nhiều. Hơn nữa gần đây căn cứ bọn họ còn xảy ra mâu thuẫn với một nhóm dị năng giả, mỗi lần có đội ngũ ra ngoài đều bị tên dị năng hỏa kia ngắm bắn, tổn thất không ít người.

Chuyện này đối với người khác thì là chuyện xấu, bất quá đối với Trần Hệ lại là chuyện tốt khó gặp.

Hắn lợi dụng cơ hội này, lại lần nữa cắn nuốt lượng lớn dị năng của các dị năng giả đã chết, nhẹ nhàng trở thành dị năng giả cấp S thứ tư của căn cứ, cũng khẳng định là dị năng giả cấp S trẻ nhất—— hắn mới hai tuổi thôi đó.

Trần Lập Quả nghĩ đến đây liền mạc danh kì diệu mà có chút chua xót. Con trai người ta hai tuổi vẫn còn phải đút uống sữa, con trai cậu hai tuổi đã đánh tang thi cứu vớt thế giới a.

Sau khi Trần Hệ ngả bài với Trần Lập Quả, quan hệ cha con của hai người liền có chút kì quái.

Trần Lập Quả bắt đầu có ý tránh Trần Hệ, nhưng Trần Hệ nơi nào sẽ cho phép cậu trốn chứ, thường xuyên là trở lại căn cứ liền dùng dây leo đem Trần Lập Quả bắt về nhà nghiêm túc làm chính sự.

Trần Hệ mỗi lần có một dị năng mới, Trần Lập Quả cơ hồ đều sẽ là người biết đầu tiên—— bởi vì Trần Hệ tên nhãi ranh này mỗi lần đều sẽ dùng ở trên người cậu trước tiên, nào là lôi hệ, thủy hệ, phong hệ,.... Có thời điểm mà tới lão làng như Trần Lập Quả cũng còn thấy lần đầu.

Trần Lập Quả tự mình suy tư, vì cái gì Trần Hệ lại biết mấy thứ phương pháp kì quái đó a. Nghiên cứu hồi lâu cũng không tìm ra được cái gì, cuối cùng chỉ có thể đổ cho cái đống sách second hand kia có lẫn mấy thứ kì quái.

Hôm nay Trần Hệ không có nhà, Trần Lập Quả thì đau mông tưới rau.

Trần Mặc Vi vội vã đi vào, câu đầu tiên liền nói: "Quý Dương, Trần Hệ xảy ra chuyện."

Trần Lập Quả nghe vậy nháy mắt nóng nảy: "Trần Hệ làm sao vậy?"

Trần Mặc Vi nói: "Hắn —— bọn họ gặp cao cấp tang thi." Trần Mặc Vi nói lời này sắc mặt khó coi cực kỳ, nhìn ra được chuyện này tuyệt không phải việc nhỏ.

Trần Lập Quả vội vàng: "Sau đó thì sao?"

Trần Mặc Vi vành mắt có điểm phiếm hồng, nàng nói: "Tiểu đội của họ chỉ có một dị năng giả trở về."

Trái tim Trần Lập Quả theo lời nói của Trần Mặc Vi mà nặng nề hơn, cậu khẳng định người đó không phải Trần Hệ.

Quả nhiên, Trần Mặc Vi nói: "Không phải Trần Hệ."

Trần Lập Quả miễn cưỡng cười một chút: "Vậy Trần Hệ đâu? Ngươi mau nói cho ta đi."

Trần Mặc Vi dăm ba câu liền đem sự tình nói rõ ràng. Nguyên lai lần này đi ra ngoài, Trần Hệ bọn họ đội ngũ ngay từ đầu đã bị một con cao cấp tang thi theo dõi. Cấp bậc của nó cao tới đâu thì người trở về kia không nói, bất quá nó thực thông minh—— phi thường thông minh, thậm chí còn thiết kế bọn họ rơi vào bẫy rập.

Bọn họ cũng không hề phòng bị mà trúng chiêu, bị mười mấy vạn tang thi vây lại.

Tuy rằng tiểu đội của Trần Hệ đều là dị năng giả cấp cao, nhưng trước mười mấy vạn chỉ tang thi vẫn là bất lực, rất nhanh tiểu đội đã bị tách ra, mất liên lạc.

Người trở lại được kia vận khí tương đối tối, vì tang thi cũng không nhằm vào hắn nhiều, vì thế hắn chịu trọng thương chạy trở lại. Nhưng những người còn bị kẹt lại, trong đó có Trần Hệ liền lành ít dữ nhiều.

Trần Lập Quả sau khi nghe xong, lập tức hướng hệ thống dò hỏi: "Mau kiểm tra tình huống của Trần Hệ một chút."

Hệ thống kiểm tra một chút, giọng nói mang theo tiếng thở dài: "Không có."

Trần Lập Quả nghi hoặc: "Không có?"

Hệ thống: "Ân, hắn đã không còn dấu hiệu sự sống ——" hệ thống dừng lại đôi chút, như có điểm nghi hoặc: "Nhưng thân thể hắn vẫn còn đang di chuyển, hay là biến thành tang thi?"

Trần Mặc Vi thấy Trần Lập Quả không nói lời nào, cho rằng cậu đang thương tâm, nàng cường cười vỗ vỗ Trần Lập Quả: "Đừng lo lắng Quý Dương, Trần Hệ phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ không có việc gì." Kỳ thật nàng cũng vô cùng rõ ràng, dù cho thằng nhóc đó có là dị năng giả cấp S đi nữa thì xác xuất có thể chạy ra cũng là nhỏ tới đáng thương.

Trần Lập Quả ngẩng đầu nhìn thanh tiến độ trên đầu Trần Mặc Vi. Nó thế mà lại thong thả giảm xuống, giảm một mạch từ 85 còn có 50.

Hiển nhiên Trần Mặc Vi cũng không phải giống như vẻ bề ngoài không hề để ý. Thằng nhóc đó dù sao cũng là con trai nàng, con trai ruột thịt duy nhất của nàng.

Trần Lập Quả nói: "Ta đã biết."

Trần Mặc Vi đôi mắt đỏ lên, nàng cho rằng Quý Dương sẽ khóc, lại không nghĩ rằng Quý Dương sau khi nghe xong thần sắc lại nhàn nhạt, cũng không có bao nhiêu thương tâm.

Trần Mặc Vi trong lòng thở dài, có lẽ là Trần Hệ đem Trần Lập Quả bức tới tàn nhẫn, làm Trần Lập Quả đối với cái chết của Trần Hệ thờ ơ tới vậy? Nhưng trong đầu nàng vừa nhảy ra suy nghĩ như vậy, liền nghe thấy Trần Lập Quả nói: "Ta muốn đi tìm Trần Hệ."

"Ngươi điên rồi." Trần Mặc Vi buột miệng thốt ra, "Ngươi chỉ là một người thường, đi ra ngoài không phải tìm chết sao?!"

Trần Lập Quả nói: "Ta không phải người thường."

Trần Mặc Vi nhíu mày.

Trần Lập Quả nói: "Ta có dị năng hệ không gian."

Trần Mặc Vi nghe vậy vô cùng kinh ngạc, dị năng không gian là dị năng vô cùng hiếm có, cũng vô cùng khó nghiên cứu. Hầu hết các dị năng đều nghiên cứu ra có liên hệ mật thiết với các nguyên tố trong thiên nhiên, chỉ duy có dị năng không gian vẫn luôn là một ẩn số.

Trần Lập Quả nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ mang Trần Hệ trở lại." Có không gian dị năng tránh né tang thi cùng dã thú, có hệ thống chỉ đường, không có ai so với cậu thích hợp đi tìm Trần Hệ hơn.

Trần Mặc Vi nói: "Không...... Ta không yên tâm ngươi một mình đi...... Vạn nhất Trần Hệ trở lại, nó sẽ trách ta."

Trần Lập Quả chậm rãi nói: "Trần Hệ sẽ không trở về."

Trần Mặc Vi yết hầu như là bị thứ gì lấp kín, một câu phản bác nói cũng nói không nổi.

Trần Lập Quả nói: "Ngươi và ta đều rõ ràng, nếu ta không đi, Trần Hệ sẽ không bao giờ trở lại nữa."

Trần Mặc Vi rốt cuộc vẫn là một người mẹ, nghe được những lời này liền không kiềm nổi nước mắt nữa. Nhưng thất thố chỉ là thoáng qua, nàng rất nhanh trở lại thành ngự tỷ mạnh mẽ: "Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?"

Trần Lập Quả nghĩ nghĩ, nói: "80% đi."

Trần Mặc Vi nói: "Chắc chắn như vậy sao?"

Trần Lập Quả cười nói: "Ta biết nó ở đâu."

Trần Lập Quả nói nói như vậy, vốn vô cùng khó tin. Nhưng biểu cảm kia của cậu, Trần Mặc Vi lại cảm thấy cậu đang nói sự thật.

Trần Mặc Vi duỗi tay lau qua loa nước mắt: "Có gì cần chuẩn bị, ta giúp ngươi."

Trần Lập Quả nói: "Giúp ta chuẩn bị một chiếc xe là được, càng nhanh càng tốt."

Trần Mặc Vi gật đầu, xoay người rời đi, hai giờ sau nàng xuất hiện trước mặt Trần Lập Quả cùng một chiếc xe việt dã.

Trần Mặc Vi nói: "Ta cùng ngươi đi."

Trần Lập Quả lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, ngươi đi cũng giúp không được."

Trần Mặc Vi nói: "Ta có thể giúp đem Trần Hệ về ......"

Trần Lập Quả cười khổ: "Ngươi còn đánh không lại Trần Hệ."

Trần Mặc Vi nhấp môi.

Trần Lập Quả nói: "Ta đem hắn cất vào không gian là được, ngươi đừng lo lắng." Cậu ngồi lên ghế điều khiển, làm quen một chút với thao tác xe.

Trần Mặc Vi đột nhiên kêu: "Quý Dương."

Trần Lập Quả ừ một tiếng.

Trần Mặc Vi nói: "Ngươi hận Trần Hệ sao?" Hận hắn đối với ngươi làm những việc đó.

Trần Lập Quả nghĩ ta thích còn không kịp, hận hắn làm gì. Nhưng trên mặt lại nở một nụ cười thánh mẫu tiêu chuẩn: "Từ điển của ta, chưa bao giờ có từ này." Sau đó cậu cũng phải tự thưởng cho vẻ mặt này của bản thân max điểm.

Trần Mặc Vi hiển nhiên cũng bị ánh sáng thánh mẫu của Trần Lập Quả chói mù mắt, yên lặng giật giật khóe miệng.

Trần Lập Quả nói: "Ta lập tức xuất phát, ngươi gọi người giúp ta mở cổng."

Trần Mặc Vi nói: "Ngươi hiện tại liền đi? Không chuẩn bị thêm một chút?"

Trần Lập Quả nói: "Có gì cần chuẩn bị chứ, những thứ cần dùng đều ở trong không gian."

Trần Mặc Vi nói: "Vậy ngươi ít nhất cũng phải chứng minh mình có không gian chứ."

Trần Lập Quả liền móc cho Trần Mặc Vi một trái cà chua, lau qua quần áo liền đưa cho nàng: "Ăn!"

Trần Mặc Vi nhận lấy, vừa gặm vừa phàn nàn: "Có không gian tiện lợi như vậy bình thường ngươi chăm chỉ tưới rau làm gì."

Trần Lập Quả vô tội nói: "Ta nhàm chán a."

Trần Mặc Vi: "......"

Trần Lập Quả nghe hệ thống báo vị trí Trần Hệ càng ngày càng xa, cũng không tính toán tiếp tục nhiều lời với Trần Mặc Vi, cậu nói: "Mau gọi người mở cồng giúp ta, càng lâu càng nguy hiểm."

Trần Mặc Vi gật đầu, ngồi lên ghế phụ cùng Trần Lập Quả tới cổng căn cứ.

Hai người ở ngoài cổng căn cứ chia tay, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể dồn nén thành một tiếng: "Bảo trọng."

Trần Lập Quả nói: "Ừm, người cũng vậy."

Trần Mặc Vi trong lòng nặng trĩu, nàng nói: "Quý Dương, ngươi là người tốt."

Trần Lập Quả: "......" Không hiểu ra sao tự dưng nhận được thẻ người tốt, cậu cũng vô cùng lễ phép đáp lại: "Trần Mặc Vi, ngươi cũng là người tốt."

Cậu nói xong liền đạp ga rời đi, bánh xe ma sát mặt đường, cuốn lên khói bụi, phản chiếu hình ảnh chiếc xe lao đi về phía xa.

Trần Mặc Vi nhìn cậu đi xa, xoa xoa đôi mắt ửng đỏ.

Hệ thống báo vị trí cho Trần Lập Quả, quả thực cách căn cứ vô cùng xa.

Trần Lập Quả lo lắng Trần Hệ sẽ càng ngày càng đi xa, ngựa không ngừng vó mà đuổi tới.

Đây là lần đầu Trần Lập Quả tiếp xúc trực tiếp với thế giới tận thế. Lúc này thời tiết đã sắp vào đông, thực vật không còn tươi tốt như xuân hạ thu, nhưng cũng không hưu quạnh giống thời trước mạt thế.

Trần Lập Quả lái xe, hừ hừ vài tiếng, cảm giác mình giống như kị sĩ cưỡi ngựa đen mình đeo giáp bạc giải cứu công chúa, cảm giác thập phần cao cả nha.

Dù có nước linh tuyền trợ giúp, Trần Lập Quả cũng không thể nào không nghỉ ngơi. Lái xe 5-6 ngày liên tục cũng phải ngủ ba tiếng để thư giãn tinh thần căng thẳng.

Đương nhiên, Trần Lập Quả trong lúc lên đường cũng không quên giám sát tình huống Trần Hệ.

Hệ thống nói tình huống Trần Hệ đại khái không tốt lắm, bởi vì sinh mệnh hắn có dấu hiệu của tang thi, xung quanh cũng có rất nhiều tang thi.

Trần Lập Quả nói: "Ai, thế giới này muốn thất bại luôn rồi." Vận mệnh chi nữ tiến độ đều tụt về tới 50, nhìn kiểu này dù có xách Trần Hệ về cũng không cứu vớt được bao nhiêu.

Hệ thống suy tư nói: "Chắc vậy."

Trần Lập Quả nói: "Như vậy chúng ta vẫn còn phải cứu vớt thế giới sao?"

Hệ thống nói: "Ân."

Trần Lập Quả nói: "Cho nên ta có thể mang đi chút đồ vật không?"

Hệ thống vẫn còn nhớ rõ lần trước Trần Lập Quả nói muốn mang đi đồ vật, đồ vật kia là thứ gì, vô cùng cảnh giác: "Ngươi muốn mang cái gì đi?"

Trần Lập Quả nói: "Ngươi xem không gian tiện lợi như vậy......"

Hệ thống: "Không được!"

Trần Lập Quả nước mắt lưng tròng: "Thống Nhi...... Em không thương anh nữa sao."

Hệ thống bật mode lạnh lùng, đối với Trần Lập Quả bán manh cũng giả điếc: "Không được."

Trần Lập Quả phun nước miếng: "Ác quỷ! Nhi tử chúng ta gặp chuyện không may còn lạnh lùng như thế!"

Hệ thống: "......"

Liên tiếp hơn mười ngày lái xe, có lẽ là Trần Lập Quả vận khí tốt, không hề gặp đàn tang thi lớn, chỉ có một ít động vật không có mắt tìm tới, bị Trần Lập Quả đập chết một mảng.

Trần Lập Quả cậu ở thế giới khác cũng không phải dạng hiền lành gì, tuy rằng thế giới này bị Trần Hệ bảo hộ tới nhu nhu nhược nhược, nhưng nếu thật sự muốn ra tay, cậu thực sự sẽ đánh hết mình —— dù sao trước mắt cũng đều là mosaic.

Lúc Trần Lập Quả lần đầu tiên giết mấy con vật đó, như một con thỏ trắng lớn bị vấy bẩn gào khóc: "Đôi tay này đã dính đầy máu tươi, không còn sạch sẽ nữa......"

Hệ thống toàn bộ đều là trưng ra bộ mặt người chết nhìn Trần Lập Quả diễn kịch.

Không có biện pháp, Trần Hệ không còn nữa, Trần Lập Quả đã thật lâu không diễn, diễn tới nghiện hẳn là cũng bình thường.

Sau đó Trần Lập Quả liền vừa gào khóc vừa lật thỏ nướng, ăn xong còn muốn đem cho Trần Hệ nếm thử, khen thịt thỏ còn không tồi đâu.

Hệ thống: "......" Bỗng dưng thấy ngôn từ của nó thật nghèo nàn.

Càng tới gần vị trí của Trần Hệ, tang thi càng ngày càng nhiều. Nhưng Trần Lập Quả lại phát hiện một hiện tượng thần kì, tất cả tang thi đều không có hứng thú với cậu, thậm chí còn là ngửi được mùi của cậu liền tản đi hết.

Trần Lập Quả không thể tưởng tượng nói: "Thống Nhi, em thương anh nên mở thêm bàn tay vàng cho anh phải không?"

Hệ thống nói: "Ta là cái loại hệ thống tùy tiện mở bàn tay vàng sao?"

Trần Lập Quả: "...... ừ, không phải." Phải là hệ thống mỗi ngày đều giục kí chủ tự sát.

Một đường cùng hệ thống đâm chọt nhau, cuối cùng Trần Lập Quả cũng tới được chỗ của Trần Hệ.

Trần Lập Quả đã rời khỏi căn cứ được khoảng 1 tháng, trong thời gian này cậu có dùng bộ đàm để liên lạc với Trần Mặc Vi. Sau đó vì quá xa mất tín hiệu mới không thể liên lạc nữa.

Nơi này là một khu rừng rậm rạp, thực vật phát triển tốt, cây cối cũng cao lớn. Trần Lập Quả di chuyển trong khu rừng này quả thực nhỏ bé như một con kiến, không cẩn thận một chút liền không thể thoát ra nổi.

Cũng may cậu có đồng bọn xấu xuyên qua cùng, hệ thống tiên sinh.

Hệ thống nói: "Trần Hệ đang ở phụ cận."

Trần Lập Quả đi vào đã ba ngày, lúc cậu vừa bước vào liền cảm thấy không tốt, như bị thứ gì đó theo dõi. Trần Lập Quả cả người đều không được tự nhiên, nhưng hỏi hệ thống, hệ thống lại không điều tra ra được thứ gì đang nhìn chằm chằm cậu.

Trần Lập Quả sờ sờ da gà dựng đứng trên tay: "Thống nhi em còn nhớ rõ anh sao?"

Hệ thống nói: "Tất nhiên là không."

Trần Lập Quả khổ sở cảm thán: "Ai, khoảng thời gian chúng ta trải qua trước kia tốt đẹp biết bao nhiêu......"

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả đi tới đi lui, có chút đi không nổi nữa, trong lòng cậu sợ hãi, run run hỏi: "Thống Nhi, anh cảm thấy chúng ta đang là nhân vật chính trong phim kinh dị đó, sợ tới sắp tiểu ra quần luôn rồi." Cảm giác như con thú đang bị săn này làm cho Trần Lập Quả sợ hãi, thế cho nên Trần Lập Quả bất động, đứng lại tại chỗ.

Âm thanh sột soạt vang lên, như là tiếng gió, lại như là tiếng bước chân. Trần Lập Quả kỳ thật rất sợ những thứ thần ma quỷ quái, vậy nên lúc sau lưng cậu vang lên một tiếng thở khe khẽ, lập tức cậu bị dọa đến gào khóc.

Thứ sau lưng cậu dường như cũng bị dọa rồi, lùi lại vài bước.

Trần Lập Quả gian nan xoay người, đôi mắt nhắm hờ, sợ mình nhìn thấy đồ vật quái dị gì đó.

Nhưng khi rốt cuộc nhìn thấy đó là gì thì liền thả lỏng kêu: "Hệ Hệ!"

Không sai, đứng ở phía sau cậu chính là Trần Hệ, bất quá so với thời điểm hắn rời căn cứ thì khác biệt thật lớn. Làn da trở nên tái nhợt chết chóc, con ngươi cũng biến thành màu vàng ánh kim. Tuy có chút chật vật nhưng cũng không thể che đi sắc đẹp hoàn mỹ của Trần Hệ.

Có thể nói, dáng vẻ này Trần Hệ hoàn toàn không giống tang thi, ngược lại giống như một tinh linh xinh đẹp lạc đường trong rừng rậm.

Nước miếng của Trần Lập Quả còn chưa kịp nhỏ xuống đất đã bị động tác của Trần Hệ làm bay sạch hứng thú.

Trần Hệ tên nhóc này thế mà lại lao lên cắn vào yết hầu cậu —— không phải cái loại cắn yêu tình thú mà là hàng thật giá thật như động vật săn mồi. Nếu không phải Trần Lập Quả nhanh chân chạy vào không gian thì có lẽ đã bị một ngụm cắn chết tươi rồi.

Trần Lập Quả ở trong không gian khóc lóc thảm thiết: "Thế này không giống tình tiết trong tiểu thuyết a!"

Hệ thống nói: "Trong tiểu thuyết viết như thế nào?"

Trần Lập Quả nói: "Loại tình huống này không phải là nên âu yếm lão ba, khôi phục kí ức, sau đó mạnh mẽ tới một nháy sao?"

Hệ thống nói: "Trọng điểm ở đâu?"

Trần Lập Quả nghĩ nghĩ nói: "Mạnh mẽ tới một nháy?"

Hệ thống: "......" Thứ tiểu thuyết chó chết nào dám viết như vậy???

Trần Lập Quả ở trong không gian nằm giả chết: "Ta không ra ngoài đó đâu, ra ngoài tiểu tử đó sẽ cắn ta mất."

Hệ thống: "Cắn chết ngươi luôn đi."

Trần Lập Quả hu hu hu.

Trần Lập Quả vốn nghĩ rằng vào trong không gian nghỉ ngơi một chút rồi đi ra ngoài, sau đó bình tĩnh dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng "tình yêu của ba ba" để cảm hóa Trần Hệ.

Nhưng cậu quên mất trước kia Trần Hệ đã có thể tự do ra vào không gian của cậu, mà Trần Hệ biến thành tang thi, chỉ có mạnh hơn chứ không yếu hơn.

Vì thế mười lăm phút sau, trong không gian của Trần Lập Quả nhiều thêm một người, à không, chính xác thì nhiều hơn một tang thi.

Trần Lập Quả vẫn đang giả chết trên mặt đất thấy Trần Hệ bước vào liền vô cùng sửng sốt. Cậu vội vàng bật dậy chạy trốn nhưng Trần Hệ chỉ dùng một tay cũng túm được cậu về, xách như xách một con gà.

Trần Lập Quả: Chết rồi chết rồi chết chắc rồi!

Nhưng Trần Hệ lần này lại không có phát động công kích nữa, hắn ngửi ngửi trên người Trần Lập Quả, như ngửi ra được hương vị quen thuộc.

Trần Lập Quả bị hắn ngửi tới ngửi lui trong lòng run sợ, chỉ sợ hắn không thèm báo trước nhào lên cắn cậu tiếp.

May mắn là lần này Trần Hệ không có thô bạo như vậy, đổi cắn thành liếm.

Trần Lập Quả thực không có tiền đồ mà bị liếm tới cứng, hu hu khóc: "Hệ Hệ, đừng như vậy, ta là ba ba của con a."

Động tác Trần Hệ dừng lại một chút.

Trần Lập Quả run rẩy nói: "Hệ Hệ, con không nhớ rõ ta sao?"

Trần Hệ trong cổ họng hàm hồ nói: "Ba......"

Trần Lập Quả trong lòng vui vẻ, đang định tiếp tục dùng tình cảm yêu thương vô bờ của cha để đánh thức Trần Hệ lại bị hắn trực tiếp xé hết quần áo.

Trần Lập Quả: "......" Bây giờ liền tới một nháy sao? Này cũng quá kích thích đi!

Trần Hệ nơi nào quản Trần Lập Quả suy nghĩ cái gì, hắn hiện tại chỉ hành động theo bản năng. Trần Lập Quả uyển chuyển cự tuyệt: "A, không cần...... Đừng như vậy Hệ Hệ...... Ai?" Cậu phát hiện Trần Hệ thật sự chỉ là ở liếm cậu, cũng không có động tác nào khác nữa.

Trần Lập Quả bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề phi thường trọng yếu: "...... Tang thi có thể cứng không?"

Hệ thống nói: "Hệ thống máu cũng không còn cứng cái rắm ấy."

Trần Lập Quả: "Tình phụ tử của chúng ta đã hết. Ta không có thứ nhi tử không thể sử dụng như vậy!!"

Hệ thống: "......"

Trần Hệ hoàn toàn không biết cha hắn hiện tại trong đầu toàn là mấy thứ vớ va vớ vẩn, hắn liếm xong Trần Lập Quả liền đem cậu ném vào nước suối, sau đó cũng nhảy xuống thep.

Trần Lập Quả trong lòng kinh hãi, thét to: "Không được, không thể ở trong nước suối được!"

Trần Hệ mặc kệ Trần Lập Quả giãy giụa, đem Trần Lập Quả trực tiếp đè trong nước, lúc Trần Lập Quả sắp hít thở không thông mới đem cậu nhấc lên, thật giống như muốn rửa sạch mấy thứ hương vị linh tinh trên người cậu.

Trần Lập Quả cảm thấy mình chắc chắn hiện tại không khác gì miếng giẻ lau nhà, bị Trần Hệ giày vò tới nhàu nát luôn rồi.

Sau đó lại bị Trần Hệ ném tới hòn đá lớn gần bờ suối, còn bị một thứ cứng cứng vô cùng quen thuộc lại còn lạnh như băng chọt chọt vào mông.

Trần Lập Quả có điểm kỳ quái nói: "...... Sao ngươi bảo không có hệ thống máu cơ mà."

Hệ thống lạnh nhạt: "Có lẽ lúc chết vẫn còn đang cứng, liền cứ như vật luôn."

Trần Lập Quả: "......" Vì cái gì ngươi có thể nói chuyện thản nhiên như thế a.

Không để ý tới Trần Lập Quả giãy giụa, Trần Hệ đem Trần Lập Quả lại ăn sống.

Trần Lập Quả lần này khóc phá lệ thê thảm, khóc la muốn nhảy ra khỏi con suối.

Này nếu là trước kia Trần Hệ có lẽ còn suy xét đến cảm nhận của Trần Lập Quả, bất quá hắn hiện tại chỉ còn lại bản năng. Trần Lập Quả giãy giụa càng lợi hại, hắn ngược lại càng hưng phấn.

Lần này không còn mấy kiểu chơi đa dạng, chỉ còn lại thể lực kinh người của Trần Hệ. Thời điểm Trần Lập Quả cảm thấy cậu sắp đi đời luôn thì Trần Hệ cuối cùng cũng buông tha cho cậu.

Trần Lập Quả nằm chết lặng trong dòng nước, ánh mắt không có tiêu cự, đến một tiếng xin tha cũng kêu không nổi nữa rồi.

Trần Hệ thân thân Trần Lập Quả, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú nức nở. Hắn cọ cọ vào cằm Trần Lập Quả, sau đó một ngụm ngậm lấy ngực Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả: "......" Hút cái rắm a, hút tiếp cũng không có sữa cho ngươi uống a.

Lần này vận động kết thúc, Trần Lập Quả nguyên khí đại thương, nghỉ ngơi ước chừng một tuần mới có thể xuống đất đi lại, mà hệ thống cũng rốt cuộc minh bạch Trần Lập Quả vì cái gì lúc bị đè dưới suối kêu như heo bị chọc tiết.

Bởi vì nước suối, Trần Lập Quả còn muốn uống a.

Trần Lập Quả sau khi uống nước suối bổ sung thể lực, uể oải nói: "...... Tổng cảm giác mấy ngày nay nước suối hương vị có chút không đúng."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả nói: "Ngươi xem trên người Hệ Hệ bẩn như vậy, ta mấy ngày cũng chưa có tắm."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả lại uống một ngụm, hữu khí vô lực nói: "Kệ, coi như bổ sung chút muối khoáng đi."

Trần Hệ thỏa mãn, đem Trần Lập Quả thành con cái của hắn, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh chờ Trần Lập Quả khôi phục.

Trần Lập Quả nửa người dưới tê liệt, nhìn Trần Hệ bày ra bộ dáng nhu thuận, não bổ ra một cái tin tức: Phụ thân tê liệt nhiều năm, nhi tử hiếu thuận ngày đêm chăm sóc.

Sau một tuần, thân thể Trần Lập Quả cũng khôi phục hoàn toàn, trần trụi ngẩng cổ chuẩn bị tìm hai trái cà chua để gặm, tìm một bộ quần áo sạch để mặc, kết quả liền lại bị Trần Hệ đè trên mặt đất.

Thời điểm bị đè xuống Trần Lập Quả hu hu gào khóc: "Mặc Vi, ta thực xin lỗi ngươi, ta thật sự là về không nổi!"

Trần Mặc Vi đang ở căn cứ cách rất xa bỗng dưng hắt xì: "Tên nào chửi ta đó?"

Một đoạn thời gian dài sau đó, Trần Lập Quả tha thiết cấm dục, tiết chế cuộc sống long sinh hoạt hổ này. Cậu cảm thấy cảm thấy tình dục là thứ vô cùng xấu xa dơ bẩn, chỉ có cấm dục mới có thể khai sáng cuộc sống này, đạt tới đỉnh cao của nhân sinh.

Trần Hệ cái thằng nhóc chết tiệt, biến thành tang thi rồi cái gì cũng quên sạch, chỉ duy có việc đó thì nhớ. Trần Lập Quả thậm chí còn hoài nghi hắn có phải giả vờ quên sạch để chiếm tiện nghi của mình không.

Dù sao lần này làm một lần, liền tới tận ba tháng.

Làm Trần Lập Quả đều sắp muốn đi xuất gia tới nơi rồi thì Trần Hệ mới khôi phục một chút thần chí.

Đương hắn hàm hồ hỏi: "Ta là ai, ta từ đâu tới." Trần Lập Quả mừng phát khóc: "Con a! Ta là ba ba của con a!" Ngươi nếu là còn không có tỉnh lại, ba ba ruột ngươi cũng bị ngươi đè tới chết mất thôi!

Trần Hệ có chút mê mang nhìn Trần Lập Quả, ôm chặt lấy Trần Lập Quả, trầm thấp kêu một tiếng: "Ba"

Trần Lập Quả nói: "Hệ Hệ, Hệ Hệ, con mau nhớ lại đi, mẹ con cần con, toàn thế giới cũng cần con!"

Đôi mắt vàng cam của Trần Hệ tràn đầy mê man: "Toàn thế giới? Mẹ?"

Trần Lập Quả: "...... Ba nhớ con."

Trần Hệ: "Ba ba! Ôm ôm! Thơm thơm!"

Ai, thằng nhóc này, trong đầu không còn cái gì khác nữa sao? Trách không được mắt cũng biến thành màu vàng cam, nhất định là trong đầu bị mấy thứ kỳ kỳ quái quái ô nhiễm rồi đi!

Nhưng cũng may, Trần Hệ cuối cùng vẫn là có lại chút lý trí —— không có lại lôi kéo cậu trong lòng suối làm bậy. Đúng vậy, Trần Hệ vô cùng tiên tiến, đổi địa phương lên trên giường a. Trần Lập Quả tuy rằng vẫn có ý kiến, nhưng ý kiến vô cùng nhỏ bé, còn không bằng vết muỗi đốt, có thể trực tiếp bỏ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro