Chương 61: Sổ tay nuôi dưỡng bé con thời mạt thế (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edited by: Cún già

Trần Hệ sớm nên biết, ba ba hắn cũng không hề ngốc như vẻ bề ngoài.

Hắn nhìn thẳng vào con ngươi đen nhánh của Trần Lập Quả, âm u hỏi: " Ba ba biết việc này từ bao giờ?"

Trần Lập Quả cả người run như run rẩy, nhìn Trần Hệ như nhìn thấy một con quái vật khủng khiếp, khàn khàn nói: "Hệ Hệ, chúng ta không thể như vậy......"

Trần Hệ nói: "Không thể như thế nào?" Hắn vừa nói vừa thong thả vỗ về chơi đùa thân thể Trần Lập Quả. Cảm thụ được thân thể dưới bàn tay run rẩy tuyệt vọng, hắn vô tình nói: "Ba ba, không phải người cũng vô cùng hưởng thụ sao?"

Bộ dáng Trần Lập Quả như là sắp khóc tới nơi, giọng nói cũng mang theo âm nức nở. Nhưng cậu vẫn quyết kiên cường giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng: "Hệ Hệ, ta coi con như con trai ruột của ta mà."

Trần Hệ nói: "Nhưng nhưng chúng ta không có quan hệ huyết thống đó."

Nước mắt Trần Lập Quả rơi xuống, như một cây búa nện từng phát lên ngực Trần Hệ, làm cho trái tim hắn đau đớn.

Phản ứng của Trần Lập Quả hắn cũng đã sớm dự đoán được, nhưng cũng không khỏi chán nản cùng bực tức, hắn nói: "Đừng khóc."

Trần Lập Quả lắc đầu nói: "Chúng ta bình tĩnh một chút được chứ?"

Trần Hệ nói: "Vậy bình tĩnh như thế nào?"

Trần Lập Quả nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Có thể, đừng, đừng làm những sự tình đó với ta được không."

Trần Hệ vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cậu, động tác nhẹ nhàng như thiên sứ nhưng giọng nói lại không khác gì ác ma từ địa ngục: "Nhưng ba ba không phải thực thích như thế này sao?"

Trần Lập Quả nước mắt càng chảy nhiều hơn, cũng không phản bác được lời nói của Trần Hệ.

Trần Hệ nói: "Ta cho ba ba thời gian suy nghĩ, ba ba hảo hảo suy nghĩ, không cần trốn tránh."

Trần Lập Quả như được đại xá mà gật đầu.

Trần Hệ cúi đầu, hôn lên đôi môi đã sớm quen thuộc, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cũng đừng nghĩ tới rời khỏi ta. Nếu ta biết người trốn vào không gian, ta cũng sẽ bắt người ra thôi."

Sự thật này Trần Lập Quả đã sớm biết, nhưng tại sao hắn có thể làm được thì vẫn luôn là thắc mắc trong lòng cậu, vì vậy cậu do dự hỏi: "Hệ Hệ, con rốt cuộc có bao nhiêu loại dị năng."

Trần Hệ nói: "Con biết bao nhiêu loại, liền biết bấy nhiêu loại."

Những lời này của hắn cũng chứng thực suy đoán của Trần Lập Quả. Cái dị năng này chỉ sợ có liên quan đến việc cắn nuốt dị năng của người khác, ở một góc độ nào đó thì cũng phù hợp với tính cách Trần Hệ.

Trần Hệ bất quá mới sống trên thế giới này hơn một năm nhưng lại có thể cắn nuốt dị năng băng cấp S của Tề Tất Kỳ sau đó giết hắn. Cứ như vậy để hắn trưởng thành, có thể tưởng tượng ra hắn sẽ là một tồn tại khủng bố tới mức nào.

Nếu Trần Hệ có một ý nghĩ, phá hủy thế giới này với hắn chẳng qua cũng chỉ là một cái búng tay.

Mà Trần Lập Quả, chính là ranh giới mong manh duy nhất của hắn.

Trần Lập Quả cảm thụ được hơi thở của Trần Hệ. Trần Hệ ôm lấy cậu, như là ôm lấy bảo vật trân quý nhất thế gian này, hận không thể đem cậu hòa vào xương cốt của hắn.

Đầu Trần Lập Quả dần dần nghiêng xuống trong nụ hôn của Trần Hệ, chìm vào mê man giữa sự sợ hãi.

Trần Hệ nhìn ra được Trần Lập Quả ngủ không yên ổn, hắn cũng không nhìn ra được cậu mơ thấy gì, chỉ luôn miệng gọi: "Bảo bảo, bảo bảo".

Trần Hệ suy đoán, đại khái là mơ thấy hắn đi, hẳn là cũng chẳng phải giấc mộng tốt lành gì.

Ngày hôm sau, Trần Lập Quả tỉnh lại liền ngay lập tức gọi hệ thống: "Ta mơ thấy ta biến thành Bọt Biển bảo bảo nha!"

Hệ thống chán nản bất lực: "Sau đó ?"

Trần Lập Quả run lập cập: "Sau đó còn thấy một Trần Hệ lớn lên giống Patrick."

Hệ thống nói: "Sau đó?"

Trần Lập Quả nói: "Sau đó hắn mời ta cùng đi vớt sứa......"

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả gian nan nói: "Cuối cùng hắn đem ta đè nha."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả cảm thán nói: " Thật là không muốn tỉnh mà."

Hệ thống còn gì muốn nói, biểu hiện nó không còn sống nữa luôn rồi.

Trần Hệ biết Trần Lập Quả tỉnh, cũng chưa từng có ý định buông cậu ra. Hắn ôm lấy vai cậu cọ cọ làm nũng: "Ba ba, hôm nay con không muốn làm việc nữa."

Trần Lập Quả nói: "Nhưng là không làm việc đến lúc muốn mua sắm sẽ không có tiền."

Thân thể Trần Hệ cứng lại một chút, tựa hồ không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy.

Trần Lập Quả tiếp tục dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: "Không làm việc thì sẽ không có phiếu mua sắm, ta không thể mua sắm hạt giống nữa."

Trần Hệ từ trên giường ngồi dậy, nửa người trên của hắn không mặc áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng tám khối cơ bụng xinh đẹp, nghiêm mặt tra hỏi: "Ba ba, ta quan trọng hay là hạt giống quan trọng?"

Trần Lập Quả cơ trí nói: "Ngươi hiện tại đi làm việc, như vậy liền quan trọng hơn hạt giống rồi."

Trần Hệ: "......"

Hắn biểu tình có chút ủy khuất nhưng vẫn là đứng lên chuẩn bị quần áo ra ngoài. Đương nhiên trước khi rời đi vẫn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho Trần Lập Quả, cũng không quên "Hiền lành" dặn dò Trần Lập Quả: "Ba ba, không được chạy loạn khắp nơi, khi trở về con muốn nhìn thấy ba ba nha."

Trần Lập Quả nào dám từ chối, đầu cũng gật sắp rớt luôn rồi.

Sau đó Trần Hệ liền ra ngoài, hắn cũng không sợ Trần Lập Quả chạy trốn —— Cậu chạy tới không gian tùy thân còn bị vớt ra được, vậy còn chỗ nào có thể chạy nữa chứ.

Trần Hệ đi rồi, Trần Lập Quả một mình thẫn thờ trên giường rơi lệ, buồn rầu nói: "Ta thật ngốc. Vì sao Hệ Hệ lại như vậy, còn không phải do ta không dạy dỗ nó đàng hoàng hay sao."

Hệ thống toàn bộ quá trình đều lạnh nhạt mặt nhìn Trần Lập Quả diễn kịch.

Trần Lập Quả nói: "Nó cần một người mẹ, đúng, khẳng định là vậy, nhất định là sinh hoạt một mình cùng ta quá lâu mới làm cho thằng bé nảy sinh những tình cảm như vậy."

Cậu nói những lời này thuần túy là để cho Trần Hệ vẫn đang giám sát từ xa nghe. Cậu diễn rất sâu, vừa lẩm bẩm vừa khóc, đến hệ thống cũng thấy cay mắt dùm luôn rồi.

Sau đó Trần Lập Quả mặc quần áo đi tìm Trần Mặc Vi.

Sau khi Trần Mặc Vi cùng bạch liên hoa ở bên nhau, thanh tiến độ tăng không ít, nhưng vẫn còn cách vị trí đầy cây một chút nữa. Trần Lập Quả đi chuyến này chính là muốn tìm hiểu một chút điểm còn lại kia cọ như thế nào.

Hắn tới nơi ở của Trần Mặc Vi liền nghe được tiếng hát du dương của bạch liên hoa, sau đó là tiếng Trần Mặc Vi: "Nàng trước kia cũng từng hát cho tên đó nghe?"

Bạch liên hoa hừ một tiếng: "Không phải vì tiền thì ai thèm ở cùng nam nhân thúi đó chứ?"

Trần Lập Quả: "......" Cái đôi cẩu nữ nữ này.

Khi Trần Lập Quả định gõ cửa thì nghe thấy tiếng Trần Mặc Vi nói: "Vào đi."

Trần Lập Quả thất hồn lạc phách đi vào, thấy bạch liên hoa cùng Trần Mặc Vi đều mặc quần áo vô cùng hở. Hai người vốn là hai đại mỹ nữ, dáng người cũng vô cùng hoàn hảo, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng mà Trần Lập Quả là một bé gay mê trai, có xinh đẹp hơn đi nữa với cậu cũng vô dụng.

Trần Mặc Vi nói: "Tiểu Bạch, nàng đi vào trước đi, ta có chuyện muốn thương lượng với hắn một chút."

Bạch liên hoa hôn nhẹ lên môi Trần Mặc Vi, xoay người đối diện với Trần Mặc Vi, chỉ chỉ lên tóc mình.

Trần Lập Quả ngồi đối diện Trần Mặc Vi, nhìn Trần Mặc Vi không chút để ý đem tóc bạch liên hoa tùy tiện vấn lên. Sau đó bạch liên hoa mới vừa lòng đi vào buồng trong.

Trần Mặc Vi nói: "Sao nào, sao đột nhiên lại tới đây?"

Trần Lập Quả gian nan nói: "Hệ Hệ......"

Trần Mặc Vi cơ bản đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhìn cái biểu cảm khó coi, ngữ khí chua xót này, trên mặt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt mơ hồ. Đơn giản chính là thằng nhóc kia ngả bài rồi.

Trần Mặc Vi không nghĩ tới Trần Hệ thằng nhóc này lại nóng vội như thế, bất quá như vậy mới đúng là con trai ruột nàng.

Trần Mặc Vi nói: "Hệ Hệ làm sao vậy?"

Trần Lập Quả rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Hệ Hệ, giống như thích nam nhân."

Trần Mặc Vi nói: "Chỉ là cái này?"

Trần Lập Quả không nghĩ tới Trần Mặc Vi lại bình tĩnh như thế, kinh ngạc hỏi: "Cô là mẹ nó, lẽ nào cô không để ý đến vấn đề này của nó sao?"

Trần Mặc Vi bất đắc dĩ nói: "Tuy rằng ta là mẹ của nó, nhưng lại chỉ sinh nó ra mà không thể nuôi nấng dạy dỗ nó, giờ lấy tư cách gì mà đi quản thằng bé đây."

Trần Lập Quả lắc đầu, tựa hồ không thể tin được đáp án của Trần Mặc Vi: "Nhưng, nhưng mà, Hệ Hệ chính là thích nam nhân a ——"

Trần Mặc Vi giống như vô tình hỏi: "Hệ Hệ thích nam nhân nào?"

Trần Lập Quả nhất thời nghẹn lời, cậu còn chưa thể thản nhiên tới mức thừa nhận với Trần Mặc Vi con trai nàng thích cậu đâu.

Trần Mặc Vi nói: "Hơn nữa dù nó thích nam nhân thì đã thế nào. Dù sao hiện tại cũng là tận thế. Lúc nào cũng có thể tùy thời chết đi. So với nề nếp sống vài chục năm còn không bằng vui sướng hưởng thụ vài tháng."

Trần Hệ hình như có lý do khó nói, ấp úng: "Không, ngươi là mẹ ruột của Hệ Hệ, ngươi có thể thay đổi suy nghĩ của hắn......"

Trần Mặc Vi nói: "Quý Dương, ngươi sai rồi, thế giới này người có thể tác động tới thằng nhóc đó trước giờ chỉ có một mình ngươi. Nếu ngươi cũng không thể thay đổi được nó, ta cũng vô phương."

Trần Hệ trừng mắt, Trần Mặc Vi thậm chí nhìn ra được cả sự tuyệt vọng trong mắt cậu. Nàng có chút không đành lòng, nhưng cũng không biết nên khuyên cậu tiếp thu hiện thực tàn khốc này như thế nào nữa.

Trần Lập Quả biết Trần Mặc Vi cũng không giúp nổi bản thân mình, ủ rũ đứng lên rời đi.

Trần Mặc Vi nhìn bóng dáng đơn bạc của Trần Lập Quả, vẫn là dằn lòng lại, gửi tin nhắn cho Trần Hệ, để nó đến xem cậu.

Trần Hệ nhận được tin nhắn liền tức tốc chạy qua. Khi hắn đến nơi, Trần Lập Quả đang ngồi ở ven đường, ánh mắt không cso tiêu cự nhìn về phía xa, trong thập phần đơn bạc.

Trần Lập Quả không biết hắn đã tới, đưa tay lên che đi đôi mắt, nở một nụ cười khó coi tới cực điểm. Sau đó liền nghe thấy cậu lẩm bẩm: "Đều do mình, do mình .... Thằng bé không thể như thế được ... không thể như thế được... "

Trần Hệ trong lòng đau xót, tiến lên vài bước ôm lấy Trần Lập Quả: "Ba ba, không trách ngươi, đều là ta sai."

Trần Lập Quả không ngờ rằng Trần Hệ sẽ đột nhiên xuất hiện, thân thể bị Trần Hệ ôm chặt cứng ngắc, lúng túng nói: "Hệ Hệ."

Trần Hệ nói: "Người đừng sợ ta được không?"

Trần Lập Quả cười khổ: "Con là một tay ta nuôi lớn, sao lại sợ con được." Nhưng mà cậu vừa dứt lời, trước mắt liền xuất hiện một dây leo màu xanh.

Dây keo như gợi lên những ký ức đáng sợ nhất sâu bên trong của Trần Lập Quả, âm thanh của cậu bỗng chốc lớn hơn: "Không được, lấy ra, Trần Hệ, lấy nó ra!"

Trần Hệ nói: "Ba ba, người đã nói sẽ không sợ con."

Trần Lập Quả kịch liệt thở gấp, cậu cảm thấy dây leo chậm rãi lách qua những khe hở trên quần áo cậu, chạm lên da thịt câu. Thân thể đã được dạy dỗ gần như ngay lập tức nổi lên phản ứng, cậu rên rỉ cầu xin: "Trần Hệ...... Đừng như vậy làm như vậy mà......"

Trần Hệ hôn nhẹ lên gương mặt cậu: "Ba ba, đây là thói quen." Thói quen đối với ta.

Tuy rằng Trần Hệ vẫn chưa dùng dây đằng xâm phạm Trần Lập Quả, nhưng Trần Lập Quả cả người đều mềm nhũn, yếu ớt ngã vào lồng ngực Trần Hệ, được hắn bế lên mang về nhà.

Trần Lập Quả hai mắt nhìn vào hư không, đối với hệ thống nói: "Cái dây leo này làm ta cảm thấy như sắp bị đào rỗng luôn rồi."

Hệ thống: "......" Nó cũng nhớ tới một tháng u tối, sợ hãi sống trong mosaic.

Trần Lập Quả nói: "Ta có chút đau thận rồi."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả nói: "Nhưng mà vẫn là sướng a, ai!"

Hệ thống: "......" Ngươi đi chết đi.

Trần Lập Quả chép chép miệng, nói: "Đời này không thể quên được ~"

Hệ thống không muốn cùng Trần Lập Quả nói chuyện, hướng cậu ném một vạn cái mosaic.

Sau khi về đến nhà, Trần Hệ đem Trần Lập Quả ném tới giường. Cả người Trần Lập Quả vẫn run rẩy vô lực, bởi vì sợ hãi dây leo mà động cũng không dám động.

Trần Hệ sờ sờ mặt Trần Lập Quả, có chút mê muội kêu một tiếng: "Ba......"

Trần Lập Quả bắt đầu nhỏ giọng nức nở: "Trần Hệ, ta không muốn, thực xin lỗi ngươi, ngươi buông tha ta đi, ta không muốn như vậy...... Không nghĩ sẽ thành như vậy......"

Trần Hệ nói: "Ba ba, ta không buông được."

Trần Lập Quả rụt bả vai, nhưng mà hành động này của cậu trước mặt Trần Hệ chẳng có tác dụng gì, còn như là muốn mà còn ngại.

Bàn tay Trần Hệ chậm rãi đè lên, giống như lột bỏ lớp vỏ của một viên trân châu trân quý mà cởi áo Trần Lập Quả.

Trần Lập Quả vẫn luôn kháng cự, hắn vừa khóc vừa kêu, nói không muốn.

Trần Lập Quả vẫn luôn trốn tránh, chưa từng cùng Trần Hệ mặt đối mặt quan hệ. Nhưng Trần Hệ muốn cậu nhìn thấy bản thân bị hắn chiếm đoạt như thế nào.

Khi Trần Lập Quả bị tiến vào, cả người cậu đều mơ hồ. Cậu ngẩng cổ, không ngừng ngẹn ngào, tiếng nức nở như tiểu hài tử bị bắt nạt.

Trần Hệ từng chút tiến vào thân thể Trần Lập Quả, hưởng dụng mỹ vị tưởng nhớ đã lâu.

Hắn hưởng thụ Trần Lập Quả mang tới vui thích cho thân thể hắn, mang tới thỏa mãn cho tinh thần hắn, chỉ hận không thể hòa tan hai cơ thể lại với nhau ngay lúc này.

Không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, chỉ có người trước mắt là nguồn nhiệt duy nhất. Trần Lập Quả bị bắt ôm lấy Trần Hệ, bằng không chỉ sợ thêm chút nữa cậu sẽ bị đông cứng.

Thời điểm Trần Hệ cảm thấy mình sắp mất đi lý trí, Trần Lập Quả đã thần chí không rõ. Trên da thịt cậu thậm chí còn nổi một tầng sương mỏng. Trần Hệ nhanh chóng dừng động tác dưới thân, đem Trần Lập Quả vào không gian, tới bên linh tuyền.

Cảm nhận được thân thể Trần Lập Quả khôi phục lại một chút ấm áp, tâm Trần Hệ đang treo cao cũng từ từ hạ xuống, gục đầu bên ngực cậu nhỏ giọng: "Ba ba, thực xin lỗi."

Trần Lập Quả nhắm mắt, không thể cho Trần Hệ một đáp án nào.

Trần Hệ không dám tiếp tục lăn lộn Trần Lập Quả, đem cậu đặt lại trên giường, lặng lẽ đợi cậu tỉnh lại.

Nửa đêm Trần Lập Quả tỉnh lại vẫn còn vô cùng nghi hoặc hỏi: "Thống Nhi, ta sao lại ở đây."

Hệ thống nói: "Ta sao biết?"

Trần Lập Quả nghiêm túc nhớ lại một chút, nhớ tới lúc đó vô cùng lạnh, tới giờ nghĩ lại vẫn còn run: "Thống nhi, sao em lại có thể mặc kệ con trai em như vậy! Nó sắp đông chết anh luôn rồi!"

Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: "Con trai ta?"

Trần Lập Quả nói: "Đúng vậy, tên của nó là Trần Hệ, anh lại không phải họ Trần, tên cũng không phải là hệ."

Hệ thống: "......"

Trần Lập Quả nói: "Thằng nhóc này thật không ra gì, kỹ thuật còn kém như vậy!"

Trần Lập Quả còn đang rối rắm vấn đề này, Trần Hệ đã trở lại, kêu lên một tiếng: "Ba."

Trần Lập Quả nghe thấy âm thanh này, lập tức run lên một chút.

Trần Hệ nói: "Ba, thực xin lỗi, ngày hôm qua là ta mất khống chế."

Trần Lập Quả cảnh giác nhìn hắn.

Trần Hệ bị ánh mắt này của Trần Lập Quả làm tổn thương, nhưng hắn cũng biết ngày hôm qua là bản thân không đúng. Nếu không phải hắn kịp thời tỉnh lại, chỉ sợ mạng nhỏ của Trần Lập Quả cũng không còn—— Trần Lập Quả rất có khả năng bị làm tới chết.

Trần Lập Quả nói: "Ngươi đừng tới đây."

Trần Hệ nhấp môi, đứng yên không nhúc nhích.

Trần Lập Quả nói: "Ta muốn một mình yên tĩnh."

Trần Hệ còn muốn nói gì nữa, nhưng nhìn đến ánh mắt như động vật nhỏ bị tổn thương của Trần Lập Quả lại lặng lẽ xoay người rời đi.

Trần Lập Quả khổ sở nói: "...... Ta sớm muộn gì cũng có ngày bị thằng nhóc này làm chết trên giường." Trần Hệ về sau khẳng định có thêm càng nhiều dị năng, bày trò khẳng định cũng càng nhiều. Trần Lập Quả bỗng dưng nhớ tới một câu: Băng hỏa lưỡng trọng thiên (nóng lạnh đan xen), nháy mắt nở một nụ cười đầy quỷ dị.

Hệ thống bị nụ cười này của Trần Lập Quả làm cho bất lực: "Ngươi có thể lựa chọn tự sát."

Trần Lập Quả lời lẽ chính đáng: "Không, ta tự sát Trần Hệ nhất định sẽ hủy diệt thế giới. Vì thế giới xinh đẹp này, vì những người dân ngoài kia, ta nhất định phải hy sinh bản thân mình!"

Hệ thống: "......" Nếu không phải nó đã theo cái tên này nhiều năm, sớm nhìn rõ cái bản chất vô lại này thì có lẽ thực sự đã tin những lời lẽ dối trá kia rồi.

Trần Lập Quả từ trên giường bò dậy, nói: "Ta nguyện vì hòa bình thế giới này mà cống hiến thân mình!"

Hệ thống: "......" Thuận tiện làm vài nháy?

Bởi vì sinh hoạt tính phúc cùng Trần Lập Quả không hài hòa, tiểu đồng chí Trần Hệ dồn hết cảm xúc tiêu cực vào công việc.

Tiểu đội lính đánh thuê của họ cứ cách một đoạn thời gian liền ra ngoài đánh tang thi. Trần Hệ biểu hiện ra bên ngoài là dị năng hệ trọng lực, dị năng giả hệ này thường phải làm những công việc nặng mà cũng chẳng được ai lấy lòng.

Lại bởi vì Trần Hệ là một đại soái ca, trong tổ rất được các tiểu cô nương yêu mến nên đắc tội hầu hết các nam nhân cùng tổ. Mỗi lần làm nhiệm vụ đều ít nhiều bị cố ý gây khó dễ.

Trần Hệ lúc trước không thèm so đo cùng họ, cơ bản là vì lười không muốn chấp nhặt. Bất quá hiện tại tâm tình hắn không được tốt, lúc có người đến muốn gây khó dễ, hắn liền đánh cho tên kia ra bã.

Các thành viên trong đội vì trận chiến này mà được một phen mở rồng tầm mắt. Hóa ra dị năng trọng lực còn có thể sử dụng như vậy nha!

Một tên ăn đòn, không phục, hai tên đến vẫn là ăn đòn, tiếp tục không phục? Chờ tới khi cả năm tên cùng xông lên như cũ bị Trần Hệ đánh tới bò lăn ra đất, cả đội đã phục hắn luôn rồi.

Trần Hệ vẫn là bộ dáng không muốn nói chuyện, nhưng lại thành công trở thành hình tượng nam thần trong đội.

Trần Lập Quả vốn là không biết những việc này, nhưng bởi vì Trần Hệ quá được hoan nghênh, mấy tiểu cô nương thích hắn cư nhiên tìm tới cậu luôn rồi.

Tiểu cô nương vô cùng hoạt bát đáng yêu, thấy cậu đang trồng rau còn tỏ ý muốn gánh nước giúp cậu.

Trần Lập Quả nhìn cô nương mới cao có 1m6, vô cùng bất đắc dĩ: "Ta tự làm là được rồi."

Cô nương nói: "Thôi mà thúc thúc, để con tới giúp chú đi!"

Trần Lập Quả: "...... Thật sự không cần."

Cô nương nói: "Thúc thúc, ai, thúc thúc, cho con một cơ hội! Cho con một cơ hội đi mà!"

Trần Lập Quả: "......" Cậu đi phía trước, tiểu cô nương lẽo đẽo phía sau vẫn không ngừng kêu, mãi tới khi tới nhà mới dừng lại.

Cô nương nói: "Thúc thúc, Trần Hệ đã có cô nương nào trong lòng sao?"

Trần Lập Quả: "...... Không có." Bất quá nam nhân thì có.

Cô nương nói: "Thúc thúc, chú thấy con thế nào ạ?"

Trần Lập Quả phát hiện bên người cậu đều là nữ hán tử hào sảng. Hồ Vũ Dung cũng thế, Trần Mặc Vi cũng vậy, thích cái gì liền nói thẳng ra. Hoặc là nói, mấy muội muội yếu ớt nhu nhược đều bị thế giới tận thế này đào thải rồi đi??

Trần Lập Quả còn chưa có trả lời liền nhìn thấy một đại mỹ nữ ngậm điếu thuốc từ từ đi đến, vừa vào cửa liền bẻ một quả dưa chuột gặm xuống.

Tiểu cô nương vừa thấy Trần Mặc Vi liền chăm chú nhìn.

Trần Mặc Vi liếc mắt nhìn nàng một cái: "Quý Dương, vị này là?"

Trần Lập Quả tức giận nói: "Nàng tới tìm Trần Hệ." Hắn nhưng không tin Trần Mặc Vi là vừa vặn tới.

Trần Mặc Vi nga một tiếng, tìm một chỗ thiên thời địa lợi ngồi xuống.

Tiểu cô nương vừa nhìn thấy Trần Mặc Vi trong lòng liền sinh ra tự ti, Trần Mặc Vi dáng người khí thế, ở trước tận thế tuyệt đối là minh tinh cấp bậc nữ thần. Hiện tại tới tận thế liền càng là rõ ràng hơn, hơn có vẻ nàng còn vô cùng quen thuộc Trần Hệ...... Cùng người như vậy cạnh tranh, phần thắng của cô gần như không có mà.

Tiểu cô nương cũng thập phần dứt khoát, sau khi suy nghĩ thông suốt liền tìm cớ rời đi.

Trần Mặc Vi cùng Trần Lập Quả từ đầu tới cuối cùng chưa nói gì, nhìn tiểu cô nương chạy chối chết.

Trần Lập Quả bất đắc dĩ nói: "Trần Mặc Vi, ngươi chẳng lẽ còn không muốn tìm bạn gái cho Trần Hệ, kiếm một thằng cháu trai ư?"

Trần Mặc Vi hừ một tiếng, nàng nói: "Ta còn chưa rõ ràng ý của nó lắm?" Thằng nhóc này quả thật là một phiên bản khác của nàng, đồng ý cưới nữ nhân sinh con mới là kì quái.

Trần Lập Quả nói: "Vậy ngươi cũng đừng đem tiểu tức phụ tương lai của nó dọa chạy mất a."

Trần Mặc Vi dường như không có việc gì nói: "Con dâu tương lai không phải đang ngồi trước mặt ta sao?"

Trần Lập Quả nghe vậy, sắc mặt lập tức suy sụp , cậu nói: "Ngươi đã sớm biết đúng hay không?"

Trần Mặc Vi thấy Trần Lập Quả sinh khí, nhanh chóng giải thích: "Ta không biết a, ta nếu biết ngay từ đầu khẳng định sẽ khuyên nhủ hắn!"

Trần Lập Quả cúi đầu nhìn hàng rau nhỏ mà cậu chăm sóc: "Ngươi có thể giúp ta sao?"

Trần Mặc Vi nghe vậy, phản ứng đầu tiên là cảnh giác nhìn bốn phía, nhìn thấy ở góc tường là dây leo nhỏ màu xanh mới ấp úng nói: "Quý Dương, ta......"

Trần Lập Quả mím môi, không đề cập đến đề tài này nữa.

Kỳ thật tâm tình Trần Mặc Vi thực phức tạp, Trần Lập Quả cực cực khổ khổ tại tận thế khốc liệt nuôi nấng Trần Hệ, nói thế nào cũng là ân nhân của nàng. Thế nhưng con trai nàng còn đem vị ân nhân này ăn sạch rồi, hơn nữa người ta còn không muốn —— thấy thế nào cũng là lấy oán trả ơn a.

Trần Mặc Vi nói: "Quý Dương a, ngươi xem, Trần Hệ cũng rất tốt mà...... Tạm thời thử chấp nhận nó xem?"

Nội tâm Trần Lập Quả kêu gào: Điều kiện vô cùng tốt thì có, mặt đẹp body tám múi, tuy rằng kỹ thuật có chút vấn đề nhưng rèn luyện một chút là được. Nhưng mà ta không đồng ý được cô có hiểu hay không a a a!

Trần Mặc Vi nói xong, chính bản thân mình cũng cảm thấy không tài nào tiếp nhận nổi, nàng thở dài một hơi: "Là mẹ con chúng ta có lỗi với ngươi."

Trần Lập Quả đem gáo nước trong tay thả xuống, cậu nói: "Trần Hệ kêu ngươi tới?"

Trần Mặc Vi nói: "Ân, nó sợ tiểu cô nương ban nãy làm phiền ngươi."

Trần Lập Quả thấp thấp nói: "Nhiều người thích nó như vậy, cớ sao...phải là ta?"

Trần Mặc Vi nói: "Đại khái là do hiệu ứng chim non...... Đi?"

Trần Lập Quả khuôn mặt chua xót, hắn nói: "Cho nên mọi tội lỗi đều do ta?"

Trần Mặc Vi nhanh chóng lắc đầu: "Không trách ngươi, không trách ngươi."

Trần Lập Quả biết Trần Mặc Vi sẽ không giúp cậu, cũng không muốn cùng Trần Mặc Vi nói thêm cái gì, xách theo thùng nước trở về nhà.

Trần Mặc Vi đứng đằng sau Trần Lập Quả, muốn nói lại thôi, cuối cùng là cái gì cũng không nói.

Bởi vì tiểu cô nương kia tới tìm Trần Lập Quả, hôm nay Trần Hệ về nhà đặc biệt sớm, còn cố ý mua cho Trần Lập Quả một bao hạt giống.

Trần Lập Quả ngồi ở ghế trên đọc sách, nhìn thấy Trần Hệ trở về đầu cũng không nâng.

Trần Hệ nói: "Ba, hôm nay có người tới tìm ngươi?"

Trần Lập Quả lạnh nhạt nói: "Ngươi mỗi ngày giám thị ta còn cần ta trả lời?"

Trần Hệ nói: "...... Xin lỗi."

Trần Lập Quả có điểm mỏi mệt nói: "Trần Hệ, chúng ta nhất định phải như vậy sao?"

Trần Hệ nói: "Ba, ta sẽ không buông tay."

Trần Lập Quả đau thương rũ con ngươi, nói: "Ngươi quá làm ta thất vọng rồi."

Cậu nói xong liền thả sách xuống, xoay người vào phòng ngủ.

Trần Lập Quả: Ta đều đã vào phòng ngủ, thằng nhóc ngươi phối hợp chút coi!

Nhưng Trần Hệ lại không có sự ăn ý giữa cha con với cậu. Hôm nay hắn lại tự ngủ ở phòng mình.

Trần Lập Quả nằm trên giường mình đơn gối chiếc, vô cùng buồn bã. Trong lòng tràn đầy thê lương cùng bất lực, hắn nói: "Như vậy mà cũng đòi xin lỗi ta, đúng là tiểu hài tử."

Hệ thống thực lý trí nhắc nhở hắn: "Tháng sau là sinh nhật hai tuổi của Trần Hệ."

Trần Lập Quả: "......"

Cậu thật cao hứng nha, bảo bảo nhà mình hai tuổi đã biết gọi ba ba, biết tự ăn cơm, còn không cần đến nhà trẻ luôn. Hơi sai duy nhất là nó hình như có hứng thú với ba ba hơn bọn nhỏ một chút thôi—— Trần Lập Quả tự an ủi.

Trần Hệ từ cái hôm xém đem Trần Lập Quả đông chết, liên tục một tháng cũng chưa từng lôi kéo cậu lăn giường.

Trần Lập Quả trong lòng ưu sầu, chỉ có thể mỗi ngày gánh nước tự an ủi nội tâm cô tịch.

Phần rau vốn để làm màu kia bị cậu làm màu tới thập phần xanh tốt.

Một tháng sau, Trần Lập Quả cùng đôi vợ vợ nhà Trần Mặc Vi tổ chức sinh nhật cho Trần Hệ.

Bánh sinh nhật là bạch liên hoa làm, nàng đúng là không làm hổ thẹn danh xưng này, tay nghề vô cùng tốt. Làm ra một chiếc bánh kem nhìn thập phần ngon miệng.

Chính là trên mặt bánh cắm hai cây nến nhìn có vẻ hơi chướng mắt.

Bạch liên hoa là không biết rõ ràng tình huống, nàng còn tưởng hai cây là hai mươi tuổi, còn cảm thán đúng là tiểu thịt tươi. Nàng chắc chắn không thể ngờ khối thịt này so với nàng tưởng tượng còn tươi hơn nhiều lắm.

Trần Mặc Vi chủ động hát chúc mừng sinh nhật Trần Hệ, Trần Lập Quả có chút biệt nữu nhưng cũng là hát theo nàng.

Trần Hệ ánh mắt cong cong, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn lửa, chắp tay ước nguyện.

Trần Mặc Vi cảm thán nói: "Đây là lần đầu ta chứng kiến sinh nhật của ngươi a......"

Bạch liên hoa thấy có chút kỳ quái, vì sao quan hệ của họ lại thân thiết như vậy. Nhưng Trần Mặc Vi không giải thích, nàng cũng lười không muốn hỏi.

Ước xong rồi, ăn bánh kem.

Trần Hệ cắt cho Trần Lập Quả một miếng thật lớn.

Trần Lập Quả nhận lấy, chậm rì rì ăn.

Trần Hệ nói: "Ba ba khi nào tới sinh nhật ba?"

Trần Lập Quả nói: "Đã qua rồi."

Trần Hệ nói: "Ba ba như thế nào không nói cho con?"

Trần Lập Quả biểu tình hờ hững: "Là vào thời điểm ngươi lần đầu ra ngoài đánh tang thi."

Trần Hệ biểu tình đọng lại, hắn hiển nhiên là nhớ tới một tháng kia hắn đối Trần Lập Quả làm cái gì, dùng dây leo đem Trần Lập Quả đùa bỡn đến hỏng mất, thậm chí có đôi khi buổi tối còn tìm cơ hội trở về lăn Trần Lập Quả một chút.

Trần Lập Quả nghĩ thầm —— ta còn muốn một cái sinh nhật như vậy nữa nha hi hi hi hi.

Kết quả tay Trần Hệ nắm chặt con dao đến nỗi nổi lên gân xanh.

Trần Mặc Vi cùng bạch liên hoa đều không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Trần Mặc Vi chỉ có thể tùy tiện tìm cách dời đề tài, một lần nữa khuấy động không khí.

Nhưng Trần Lập Quả cùng Trần Hệ đều thất thần.

Trần Lập Quả nghĩ mau đến buổi tối đi.

Trần Hệ còn đang đau lòng cha hắn.

Trần Mặc Vi thật sự là chịu không nổi, cùng bạch liên hoa tìm cớ rời đi. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn Trần Hệ một cái, ý bảo hắn đừng có quá mức.

Trần Hệ căn bản không thấy được ánh mắt của Trần Mặc Vi, lực chú ý của hắn đều ở trên người Trần Lập Quả.

Bánh kem thừa hơn phân nửa, có thể nói trừ Trần Lập Quả, những người khác đều chỉ ăn một chút.

Trần Hệ chợt hỏi: "Ba ba bao nhiêu?"

Trần Lập Quả không chút để ý trả lời: "27."

27, còn thực tuổi trẻ a, Trần Hệ nhìn Trần Lập Quả bị hắn bức thành như vậy có chút đau lòng, nhưng hắn lại không dám buông tay, hắn sợ một khi bản thân buông tay, Trần Lập Quả liền chạy.

Buổi tối thời điểm, Trần Hệ vốn là muốn buông tha Trần Lập Quả, kết quả hắn vẫn là nhịn không nổi. Bởi vì khi đang ở trong phòng khách hắn nghe được vài âm thanh ái muội, mở cửa phòng ngủ thì lại thấy Trần Lập Quả đang tự an ủi.

Nếu là người thường chắc chắn sẽ không nghe thấy âm thanh nhỏ như vậy nhưng hắn lại là dị năng giả. Trần Hệ đứng ở cửa kêu nhẹ một tiếng: "Ba."

Trần Lập Quả thấy hắn, hoảng loạn ngừng tay, đem bản thân vùi sâu vào trong chăn, bảo hắn cút đi.

Trần Hệ sao có thể bỏ đi chứ, hắn đi tới kéo lấy bàn tay của Trần Lập Quả, liếm sạch từng ngón tay cậu, thanh âm quyến rũ như ma quỷ: "Ta còn muốn nếm nhiều hơn nữa cơ."

Trần Lập Quả rất không có tiền đồ mà lại cứng

Trần Hệ lần này không hề khách khí, mặc cho Trần Lập Quả vẫn cự tuyệt mà đem cậu ăn sạch —— lần này tuy rằng không dùng dây leo play nhưng Trần Lập Quả lại nếm trải một tư vị khác. Trần Lập Quả phát hiện Trần Hệ đã biết không ít dị năng, lần này còn làm cho bộ vị nào đó lạnh như băng.

Trần Lập Quả cảm thấy cậu sắp bị chơi chết luôn rồi.

Thời điểm cao trào, Trần Hệ đem đầu cọ lên đầu Trần Lập Quả thủ thỉ: Quý Dương ta thích ngươi.

Trần Lập Quả thiếu chút nữa thốt ra ta cũng thích ngươi, may mà vẫn nhịn xuống được. Sau đó liền nặng nề gục đầu lên ngực Trần Hệ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro