Chương 06: ngươi là tội nghiệt của ta( sáu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày bận nên ko lên chương mới được. Nay rảnh rảnh lại dịch cho mn đọc nè 😘
------
Dịch: Linh Phạm
Tác giả: Trẫm Lược Tác
Facebook: https://www.facebook.com/profile.php?id=100015369724163
_______________________

Lý Kiều Kiều với tư cách là ánh trăng sáng tương lai trong lòng nam chính, trưởng thành rất tốt, dáng vẻ tùy ý thoải mái, tính cách ôn nhu thiện lương, giọng nói cũng rất giống Thẩm Mộng, Trong thời gian đen tối khó khăn nhất của nam chính chỉ có nàng đối tốt với hắn, trông thấy Thẩm Mộng đẩy Thẩm Vi Trần đi ra, trong mắt có chút kinh ngạc.

Chẳng qua là kinh ngạc của của cô còn chưa hiện lên, liền lập tức đã rõ nguyên do.

" Được rồi, giao cho ngươi, hai người các ngươi một xe, đừng có đi theo ta."  Sau khi Thẩm Mộng đi ra lập tức buông tay, giao Thẩm Vi Trần cho Lý Kiều Kiều, hơn nữa còn cố ý cảnh cáo Thẩm Vi Trần một lần, không nên đem chuyện ngày hôm qua nói cho người khác biết, đem hình tượng vai ác phát huy tác dụng vô cùng.

Đừng nói, Thẩm Mộng thật đúng là cảm thấy làm người xấu có chút thoải mái, thậm chí nghiện, nàng nghi ngờ trước khi mình mất trí nhớ, có phải hay không là một ác nhân, bằng không thì sao có thể dễ dàng làm chuyện như vậy.

Khóe mắt Thẩm Mộng liếc qua Thẩm Vi Trần và Lý Kiều Kiều đằng sau, nhếch khóe môi, lên xe của mình.

Ánh trăng sáng sở dĩ là ánh trăng sáng, đó là bởi vì đã chết tại khoảng thời gian đẹp nhất,  nhưng nếu như ánh trăng sáng không chết thì sao~

......

Lý Kiều Kiều đứng ở tại chỗ xấu hổ đẩy Thẩm Vi Trần, nụ cười trong trẻo, thanh âm ôn nhu đến cực điểm.

" Thẩm Mộng tiểu thư vẫn luôn như vậy, anh đừng đau lòng, tiểu thư nhà giàu đều kiêu căng như vậy, bị làm hư, anh không nên để trong lòng, chuyện ngày hôm qua...... Anh...... Chân anh có khỏe không? " Lý Kiều Kiều đẩy Thẩm Vi Trần đi lên phía trước.

Không thể không nói, tướng mạo Thẩm Vi Trần vẫn hết sức đẹp mắt, ngồi xe lăn, da thịt tái nhợt, hơi có vẻ ốm yếu che lấp khí chất, chân thật âm nhu tuấn mỹ làm cho người ta không dời được ánh mắt, huống hồ mặc dù tại Thẩm gia không được chào đón, Thẩm Vi Trần cũng có được quyền kế thừa một phần tài sản Thẩm gia.

" Ngày hôm qua vì cái gì cô xử lý vết thương cho tôi, thuốc mỡ là cô mua ư." Thẩm Vi Trần ngước mắt nhìn về phía Lý Kiều Kiều, lông mi run rẩy, đôi lông mày u ám làm cho người ta có chút sợ hãi không hiểu rõ, giọng nói cũng cực kỳ trầm thấp.

" Tôi chỉ là...... nhìn không được, bọn họ đều thờ ơ lạnh nhạt như vậy, tôi muốn giúp giúp anh, tôi cũng từng như vậy, có thể hiểu được tình cảnh của anh, tổn thương ở chân anh nếu như không xử lý, sẽ xuất hiện vấn đề. " Lý Kiều Kiều nghe thấy Thẩm Vi Trần nói, tinh quang lập loè, giọng nói lập tức ấm áp, trong mắt tràn đầy thiện ý.

" Thuốc mỡ là tôi mua, hiệu quả có lẽ cũng không tệ lắm phải không. " Lý Kiều Kiều mở miệng, nhíu mày, đem tâm tình che lấp.

" Ừ. " Thẩm Vi Trần nghe thấy Lý Kiều Kiều nói, như có điều suy nghĩ, cũng không nói gì.

Đáy mắt Thẩm Vi Trần tràn đầy u ám, lông mi dài mảnh che khuất mắt.

Tâm tình khiến người khác nhìn không thấu.

Lý Kiều Kiều trông thấy phản ứng của Thẩm Vi Trần, có chút thất vọng cùng không cam lòng.

......

Trong trường học, Thẩm Mộng lười biếng dựa dưới tán cây rợp mát, đeo túi sách trên vai,đầu rũ xuống phân nửa, giương mắt nhìn cổng trường chờ đợi gì đó, khóe môi như cười như không.

Ôi, rốt cuộc đã tới.

Cổng trường xuất hiện một chiếc xe con.

Lý Kiều Kiều bước xuống xe, Thẩm Vi Trần thì ngồi lên xe lăn tiến và cổng trường ở một bên khác, giống như không lên quan đến nhau.

Hai người xuất hiện đã thu hút ánh mắt mọi người.

" Các ngươi xem, nghe nói Lý Kiều Kiều nhất định là đại tiểu thư nhà giàu, cả ngày ăn mặc quần áo hàng hiệu, được xe xịn đưa đón đi tới đi lui, nhưng là ít xuất hiện trong trường học, oa, thật hâm mộ a ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro