Chương 05: ngươi là tội nghiệt của ta ( năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Linh Phạm (Nilvier Aplisevi)
Tác giả: Trẫm Lược Tác
Facebook: https://www.facebook.com/profile.php?id=100015369724163
---------------------------------

Bữa ăn yên tĩnh, trên bàn cơm hầu như chỉ có Thẩm Mộng cùng cha Thẩm nói chuyện, giữa cha và con gái rất hòa hợp, người hầu ở một bên im như thóc, Thẩm Vi Trần càng trầm mặc ít nói đến cực điểm, ngồi ở xe lăn, cùng không khí không có gì khác biệt, cụp mắt chẳng qua là liếc nhìn Thẩm Mộng liền thu hồi, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng ăn.
" Đứng lại. " Cha Thẩm bỗng nhiên mở miệng, vỗ bàn cái rầm.
" Thẩm Vi Trần, mày đây là thái độ gì, cơm nước xong xuôi không biết lên tiếng chào hỏi mới đi sao? Mày có còn để tao vào mắt sao? Mày nhìn một chút bộ dạng tàn phế này của mày xem, tao thật không muốn thừa nhận trong thân thể mày chảy dòng máu của tao. " Trong mắt cha Thẩm chỉ có sự chán ghét, trước đây ông vốn không thích người con trai này lắm, đừng nói bây giờ còn đã thành một người tàn phế.
Thẩm Vi Trần dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía cha Thẩm, trong mắt u ám, tay tái nhợt nắm lấy bánh xe, lập tức khẽ cười một tiếng, giống như mỉa mai.
" Cha, ta tại sao biến thành tàn tật, ông không biết sao, ông có thể một lần nữa đem tôi ném vào cô nhi viện." Thẩm Vi Trần thanh âm bình thản mở miệng, nhìn về phía Thẩm Mộng, rồi chỉ tay.
Cha Thẩm nghe xong sắc mặt khó coi đến cực điểm, muốn phát tác.
" Ca ca, ngươi nhìn ta là có ý tứ gì? Ngươi cũng không thể oan uổng người tốt, ta cũng nghe thấy đám người hầu nói, ngày hôm qua ngươi đi đường không cẩn thận ngã gãy chân, cái này về sau đi đường nên cẩn thận, đừng không cẩn thận lại ngã gãy sẽ không tốt." Thẩm Mộng bỗng nhiên mở miệng, nàng đứng dậy đi tới bên người Thẩm Vi Trần, ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Vi Trần, đôi mắt hạnh nhân đen láy sáng ngời, cong lên khóe môi, một bộ dáng vô tội xinh đẹp. Con ngươi đen kịt tràn đầy uy hiếp, cảnh cáo, lạnh lùng, ác độc.
Cũng không phải là dễ chọc, trong lời nói đang cảnh cáo Thẩm Vi Trần.
-- đinh, độ hảo cảm -60, giá trị hắc hóa 60.
"? ? ? Kí chủ, ngài thanh tỉnh một chút, ta ràng buộc với ngài không phải để cho ngài kích thích nhân vật nam chính hắc hóa, ngài đây là đang đùa với lửa! ! !"
999 ở một bên siêng năng nhắc nhở Thẩm Mộng, nó hy vọng kí chủ bình thường chút, thật sợ hãi!
" Không có sao a, cái ngọn lửa này, ta có khả năng~" Thẩm Mộng thanh âm thanh thúy, có chút không tim không phổi.
" Ca ca băng bó này cũng không biết là ai buộc, có chút xấu, ca ca tự mình buộc đấy sao? Cái này kỹ thuật cũng quá kém cỏi a, ách, thật không ngờ ca ca không chỉ có chân không linh hoạt, mà tay cũng thế." Thẩm Mộng hơi ghét bỏ nhìn miếng băng trên chân Thẩm Vi Trần, thanh âm ôn nhu nhưng có gai, nghiễm nhiên đem ngày bình thường cùng Thẩm Vi Trần chung sống diễn tả rất sống động.
" Kí chủ, ngài đừng tự tin thế được không? Ngài trực tiếp thừa nhận với nam chính khẳng định giá trị hảo cảm tăng cao! Tại sao phải để công lao cho người khác." 999 ở một bên thổ tào. Thẩm Vi Trần nghe thấy những lời này của Thẩm Mộng, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Mộng, vẻ mặt co quắp không nhìn rõ tâm tình, chẳng qua là khóe môi hơi cong lên, như bị những lời này của Thẩm Mộng chọc cười.

-- đinh, giá trị hảo cảm -59, giá trị hắc hóa 60.
A, quả nhiên dễ dụ cực kỳ~
Thẩm Mộng nghe thấy thanh âm nhắc nhở, sắc mặt không thay đổi, trực tiếp cầm lấy hai đầu xe lăn, hướng về phía cha Thẩm tạm biệt xong liền đẩy người ra ngoài, chuẩn bị đi học.
Lý Kiều Kiều tuổi tác kỳ thật cùng Thẩm Mộng không sai biệt lớn lắm, chỉ là bởi vì gia cảnh bần hàn, cho nên không có nửa làm nửa học, Thẩm gia cũng biết tình huống của nàng, mỗi ngày đều đặc biệt cho phép nàng cùng Thẩm gia đi học, một ít quần áo Thẩm Mộng chỉ mặc mấy lần cũng đều cho Lý Kiều Kiều, Lý Kiều Kiều mặc một bộ váy trắng lụa mỏng hàng hiệu đứng ở cửa ra vào chờ Thẩm Mộng và Thẩm Vi Trần xuống.
--------------------------
By: Linh Phạm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro