chương 6: Tiêu Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng làm việc ngập tràn một màu u ám. Hắn không nghĩ một ngày nào đó sẽ hối hận về những gì mình đã làm.

Đã gần một năm, hắn đưa người phụ nữ giả danh Hạ Vy Vy vào tù, nhưng hôm nay lúc hắn nhận được cuộc gọi từ nhà tù rằng cô ấy đã chết, hắn gần như đứng hình trong chốc lát.

Thời gian 1 năm kia không phải dài nhưng cũng không quá ngắn, nó đủ khiến cho sự giận dữ của con người phôi phai.

Nhà họ Hạ cũng nhận được tin cô gái kia đã chết trong ngục. Bà Hạ nghe xong thoáng giật mình mặt biến sắc. Cô gái đó tuy lừa dối gia đình bà nhưng tình cảm bà dành cho cô ta suốt 13 năm là thật. Cô ta đó rất ngoan, hiểu chuyện và rất thông minh, nhạy bén. Nếu thực sự là con gái bà thì rất đáng tự hào, hãnh diện.

Tối đó bà nằm trên giường, âu lo đến không thể nào chợp mắt. Ông Hạ cũng hiểu bà đang nghĩ gì nên quay ra nói với vợ

"Đừng suy nghĩ nữa, tất cả cũng đã qua rồi, đó chắc chỉ là do ông trời đang trừng phạt cô ta thôi."

Bà Hạ, giọng ngẹn ngào

"Sao có thể nói vậy. Tội của nó dù có đáng trách nhưng nó cũng chỉ là một cô gái 24 tuổi, nó còn trẻ còn có cơ hội sửa sai mà."

Ông Hạ im lặng không muốn tranh cãi, cái sự đa cảm của phụ nữ ông phần nào hiểu được. Nhưng ông không thể cứ thế như bà bỏ qua cho con bé kia. Vì nó mà con ông chịu cơ cực bao năm nơi đất khách quê người. Ông không muốn vì một đứa lừa đảo mà khiến cho con gái ông phải suy nghĩ nhiều.

Bà Hạ tuy có chút chạnh lòng nhưng cũng chẳng có thể làm gì thêm. Bà cũng có suy nghĩ như chồng vậy tuy có tiếc thương nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn, bà cũng không thể vì chút cảm tình với cô ta mà khiến con gái bà phải suy nghĩ.

###

Trong phòng bao, mùi rượu thơm nồng khiến người ta cảm thấy mê man. Trai gái ngồi lẫn lộn, tạo lên một không khí sôi nổi. Họ đang trò chuyện về kinh tế, chứng khoán. Một người đàn ông cau mày nói không muốn điên đầu về chúng nữa, cả ngày trong văn phòng nhìn chằm chằm đống số liệu là quá đủ rồi, hắn đến đây là để vui chơi, không phải để nghe đàm đạo.

Mọi người cười vang, họ nâng ly nói chuyện với nhau rôm rả. Uống được một lúc thì một người tò mò hỏi chàng trai mới tới

"Này An Thần, nghe nói dạo này vướng phải một vụ án hóc búa lắm cơ mà. Sao hôm nay vẫn thảnh thơi đến đây ngồi cùng tụi này như vậy?"

Người bị gọi ngước lên nhìn về phía tiếng nói. Nghe xong câu hỏi cũng chỉ nhàn nhạt đáp

"Không phải hóc búa mà là khiến cảnh sát thấy bất lực. Manh mối quá ít không thể tìm thấy hung thủ."

Mọi người nghe xong đều cảm thấy tò mò liền hỏi thêm

"Kể một chút nghe chơi đi."

"Phía Đông thành phố nhận được một vụ án, người bị hại là nam, 35 tuổi bị bắt cóc. Ba ngày sau được tìm thấy trong tình trạng thoi thót bên vệ đường. Người đầy vết thương, theo khám nghiệm thì là do dao phẫu thuật gây ra. Vết rách rất sâu, mất nhiều máu. Khi nạn nhân tỉnh lại đầu óc hoảng loạn không nhớ rõ thủ phạm như thế nào. Đến giờ vẫn chưa rõ hung thủ là nam hay nữ."

"Nếu hung khí là dao phẫu thuật thì điều tra người trong bệnh viên là xong."

Thấy câu nói khù khờ đó một người trả lời

"Mày nghĩ cảnh sát nước ta còn cần mày dậy sao? Đương nhiên là có điều tra nhưng cũng chỉ có thể làm cho có chứ cũng sẽ chẳng điều tra được gì. Đơn cử như bệnh viện nhà tao, bác sĩ, y tá lên đến cả nghìn người, người có dụng cụ y tế riêng cũng có vài trăm. Chưa kể hằng năm mất cùng bỏ đi biết bao nhiêu dao phẫu thuật, làm sao khẳng định hung thủ là người trong nghành y chứ."

Người kia gật gù. Thành phố B này đếm sơ qua cũng có chục cái bệnh viện lớn, chưa kể các bệnh viện tư nhân nhỏ lẻ. Để điều tra xong chắc cũng hết hạn truy tố hình sự.

Người đàn ông tên An Thần ấy uống một ngụm rượu xong nói tiếp

"Điều đáng sợ nhất là đây không phải vụ đầu tiên mà là vụ thứ 5, chỉ là nó lần đầu xảy ra ở thành phố này thôi."

Mọi người đều ngạc nhiên

"Vậy là án liên hoàn rồi, lại còn xảy ra ở nhiều địa điểm. Nếu muốn điều tra hết các bệnh viện, chắc tên tội phạm kia cũng chết già rồi."

Trịnh An Thần cũng chẳng muốn đùa giỡn cùng họ, chỉ âm thầm ném cho họ chút lo lắng

"Tôi kể cho các cậu nghe vụ án này chính là để cảnh cáo các cậu. Nạn nhân chủ yếu là nam nhân, thành đạt, độ tuổi từ 25 đến 40. Cẩn thận không các cậu sẽ là nạn nhân tiếp theo đấy."

Có người đã biến sắc, gào lên

"Này Trịnh An Thần, đội trưởng Trịnh. Cậu là cảnh sát đó, chúng tôi là công dân, ngày ngày đóng thuế nuôi các cậu, giờ các cậu lại nguyền rủa chúng tôi là nạn nhân tiếp theo. Cậu uống ly rượu mà không thấy hổ thẹn lương tâm à."

Trịnh An Thần ngả ngớn

"Đúng là hổ thẹn, lát nữa còn phải dùng tiền thuế của mấy cậu thuê một chiếc taxi đi về. Uống quá chén rồi thì không thể lái xe."

Bọn họ tức muốn chết. Bữa tiệc đang trong lúc náo nhiệt nhất thì Hàn Dương đứng dậy

"Mình có chút chuyện, cần về gấp, mọi người thong thả uống, hoá đơn tính cho mình."

Cũng không ai ngăn cậu ta lại. Trong số bọn họ, Hàn Dương được xem như là kẻ thành đạt nhất, công việc lúc nào cũng bù đầu bù cổ. Hắn nói có việc thì chắc chắn là việc rất quan trọng. Hắn vừa đi một người nói

"Này, nếu đại ma đầu Hàn cùng tên tội phạm kia đấu nhau. Mọi người nghĩ ai thắng."

Có người gật gù suy nghĩ

"Rất khó nói, kẻ có thể khiến cảnh sát khắp nơi rơi vào bế tắc khẳng định không tầm thường. Nhưng gã ma đầu Hàn Dương giết người không thấy máu này... Có cách nào liên hệ với tên tội phạm kia không, tôi sẽ trả hắn tiền nếu hắn dám bắt cóc Hàn Dương."

Mọi người cười đùa, bàn luận sôi nổi về vấn đề này.

Bên ngoài, Hàn Dương đã đi đến chỗ thang máy. Hắn cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm nay là tròn 6 năm kể từ ngày cô mất, hắn nghĩ rằng sự hối hận chỉ là cảm giác nhất thời nhưng không nghĩ nó kéo dài như vậy.

Người con gái ấy lâu lâu sẽ lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Cô vẫn nở một nụ cười tươi gọi tên hắn, đôi mắt màu hổ phách đượm buồn sẽ sáng lên trông rất đẹp.

Hôm nay hắn không dám về nhà, càng không dám đi ngủ vì chắc chắn hắn sẽ mơ thấy cô. Hắn sợ phải một mình đối mặt với cô như vậy, sợ phải thừa nhận hắn yêu cô mất rồi.

Mải suy nghĩ hắn không để ý có người đã đến đứng bên cạnh hắn. Cô gái có mái tóc thẳng dài ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh sảo. Cô mặc một chiếc váy cúp ngực mà đỏ rượu tôn lên nước da trắng ngần.

Cánh cửa mở ra, cô gái nhanh chóng bước vào trước, Hàn Dương vẫn đứng đó suy nghĩ điều gì, cho đến khi người phụ nữ cất tiếng

"Anh muốn vào chứ?"

Giọng nói ấy. Hắn nhìn về phía người phụ nữ kia. Là cô, là cô sao.

Hắn tiến đến chỗ cô, đưa tay lên muốn chạm vào gương mặt đó

"Vy Vy"

Âm thanh không lớn nhưng đủ để cho Tiêu Hạ có thể nghe thấy. Xem ra chàng trai này say rồi, nhìn nhầm cô với cả tình nhân của hắn.

Cô đưa cái ví cầm trên tay lên ngăn bàn tay hắn đang tiến tới gần mặt cô. Giọng nói không vui

"Vị này, thỉnh tự trọng."

Hắn tỉnh táo lại không ít. Hắn nhìn kĩ lại người phụ nữ kia. Khuôn mặt rất giống, giọng nói cũng giống, chỉ có màu mắt là khác. Màu mắt của cô ta chỉ là màu nâu bình thường. Nhưng sao hắn vẫn có cảm giác là cô.

Tiêu Hạ nhấn nút thang máy, cửa thang máy đóng lại, khoá hai người vào không gian riêng biệt. Dù rất tò mò về cô gái này nhưng hắn cũng không thể quá lỗ mãng.

Xuống tầng hầm, Tiêu Hạ nhanh chóng bước ra khỏi thang máy. Cô cảm thấy khó chịu với ánh mắt người đàn ông kia dành cho cô. Hên cho hắn rằng hôm nay cô không có tâm trạng nếu không cô sẽ chơi cùng hắn một chút.

Hàn Dương thấy cô gái lái một chiếc Porsche 911 màu đỏ bắt mắt, phóng nhanh cùng những cú cua xe điệu nghệ tạo ra tiếng ma sát vang lên chát chúa.

Phải rồi, màu của cô thích không phải màu hồng mộng mơ mà là màu đỏ kiều diễm. Cô từng nói muốn nổi bật trước đám đông điều đầu tiên cần làm là phải có một bộ trang phục kiêu sa. Chỉ cần khoác trên mình một bộ váy đẹp, đắt tiền mọi khuyết điểm đều sẽ được che đi.

Nghe cô nói xong hắn từng mỉa mai: vẻ bề ngoài đó cũng chỉ che mắt được nhất thời, tâm hồn đẹp mới là thứ trường tồn mãi mãi. Dù cô có xinh đẹp chiếm hết ánh hào quang khi đó, nhưng khi cô đi chắc gì ánh hào quang đó cứ tồn tại mãi.

Cô không phản bác hắn ngay mà chỉ nhìn vào vòng một căng tròn của mình rồi nói: em thấy tâm hồn mình rất to đẹp mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro