Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Cửa phòng bị khóa lại, nhốt một chú chim sẻ vào trong cái lồng vàng đắt đỏ. Cửa sổ tầng hai không còn mở nữa, hắn nhốt cô, trong căn phòng này...

Khúc Thần im ắng nằm co ro trong góc giường, bàn tay run sợ gói chặt thân thể vào trong tấm chăn trắng. Ánh đỏ thấp thoáng dưới ga giường, một đêm tình vô nghĩa mà đau đớn.

Tiếng bước chân chậm rãi bước vào, lách cách mở cửa, giọng nói trầm thấp vang lên.

"Ăn cơm"

Khúc Thần không động đậy, cô im lìm như một cái xác không hồn, ánh mắt không có lấy một tia tiêu điểm. Chỉ ở nơi khóe mắt còn đọng lại một giọt lệ, từ từ lăn xuống...

Không thấy lời đáp, Ngụy Dật Nghiêm đi đến cạnh bàn gần đó đặt đĩa thức ăn xuống, là món cô hay ăn. Gương mặt hắn khẽ cau lại, có vẻ khó xử về hành động của mình. Nhưng hắn không muốn cô rời đi...

"Khúc Thần, dậy ăn cơm"

Cô vẫn bất động nằm đó, Ngụy Dật Nghiêm tiến đến vươn tay chạm lên vai cô. Khúc Thần vội tránh né, co người lại vùi vào trong chăn.

"Cút đi"

"Hôm qua..."

"Anh cút ra ngoài"

Ngụy Dật Nghiêm im lặng, nhướng mày nhìn cô vài giây rồi từ từ đi khỏi. Hắn vẫn đóng cửa và khóa thật cẩn thận.

Căn nhà im lặng, ngoài trời ánh nắng vàng óng chiếu rọi xuống mặt đất, vài tia nắng len lỏi qua cửa kính chiếu vào trong phòng. Khúc Thần nhẹ mở mắt, cô nhọc nhằn ngồi dậy bất giác rùng mình mà co người lại.

Thấy đĩa thức ăn trên bàn, Khúc Thần tức giận hất tung xuống đất. Cô cuốn chăn che đi cơ thể, chạy một mạch vào nhà tắm rồi xả nước lên người. Khúc Thần kì cọ khắp cơ thể, chà mạnh trên da thịt. Trong gương, từng vết hôn đỏ thẫm xuất hiện khắp nơi, vết cắn ở cổ khiến Khúc Thần càng điên loạn chà rửa.

Cô bật khóc nức nở, mặc kệ cho nước lạnh táp mạnh lên mặt. Nước mắt, nước lạnh cùng nhau chảy xuống nhòe dần đi dấu vết của đêm qua.

Ngoài cửa, Ngụy Dật Nghiêm chạy vào, trên gương mặt hắn đầy sự lo lắng. Ngụy Dật Nghiêm mở to mắt nhìn cô, hắn tiến đến gần Khúc Thần. Cô bây giờ mới bất giác phản kháng, kéo lấy áo tắm che chắn cơ thể. Khúc Thần sợ hãi lùi về sau, càng lùi về sau hơn nữa...

"Tôi bảo anh cút đi" Khúc Thần hét lên, cô vấp phải bồn tắm mà ngã nhào xuống, đầu đập phải thành bồn rồi hôn mê bất tỉnh.

Mở mắt ra lại là cảnh cũ, trần nhà màu trắng, tiếng kim đồng hồ từng nhịp kêu lên. Khúc Thần xờ lên đầu mình, cô đau điếng "a" một tiếng.

"Sao vậy? Đau à?"

Ngụy Dật Nghiêm lại ngồi cạnh giường, Khúc Thần sợ hắn, cô nhìn hắn sợ hãi, sợ hãi, sợ hãi ngồi dậy...

Khúc Thần ôm chặt lấy thân thể mình, lùi sát về phía tường. Ngụy Dật Nghiêm vươn tay về phía cô, Khúc Thần vội nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu.

Tay hắn trơ trọi giữa không khí rồi thu tay về. Ngụy Dật Nghiêm đặt thuốc lên trên bàn với một cốc nước, còn có cả một đĩa thức ăn mới. Đồ ăn vung vãi mà cô ném xuống đã được dọn sạch sẽ. Ngụy Dật Nghiêm ngồi xuống ghế, tay nắm chặt lấy quần mình, nói.

"Đầu em chỉ bị chấn thương nhẹ, ăn cơm xong nhớ uống số thuốc trên bàn"

Hắn lại lặng lẽ rời đi, ra đến ngoài vẫn không quên khóa cửa thật cẩn thận. Hắn sợ...cô sẽ rời đi...

Rõ ràng trong lòng hắn đầy sự tội lỗi, muốn nói ra một câu gì đó từ trong tâm can nhưng bản thân lại chẳng thể thốt thành lời. Trong lồng ngực hắn có một sự khó chịu, có một vướng mắc không tài nào lý giải được.

Hắn biết rõ, cô nhất định sẽ rời đi! Kể cả khi hắn không muốn...hắn đã chọn cách lấy đi thân thể ấy. Nhưng hắn lại sai rồi...

Kể từ đó, Khúc Thần và Ngụy Dật Nghiêm không hề nói chuyện. Ngoài đưa cơm và thuốc hằng ngày, nếu nói thêm một câu thừa thãi, Khúc Thần sẽ thẳng thừng đuổi hắn, nói hắn "cút đi". Sự xa lánh đáng sợ này khiến lồng ngực Ngụy Dật Nghiêm trở nên đau nhói. Hắn lẳng lặng uống rượu, biến cơn say để trong lòng bớt buồn phiền.

Say rượu, đầu óc mù mịt nhớ đến hình ảnh ai đó. Tỉnh rồi, hình ảnh đó vẫn còn sót lại trong trí óc.

Liên tiếp nhiều ngày, con chim sẻ bị nhốt trong lồng vàng, nó không cất cánh, không hót líu lo. Cái lồng vàng quyền quý trong mắt nó chẳng khác gì một thứ gồng xích nhốt nó, ép chết cuộc sống của nó cả!

Hai tuần, ba tuần, cả hai đều giữ mối khoảng cách xa lạ ấy. Vào một chiều nhẹ, Ngụy Dật Nghiêm mở cửa bước vào, hắn bắt gặp cô đang ngồi bên cửa sổ. Đã rất lâu hắn không thấy Khúc Thần ngồi đó, cô bơ phờ hơn và gầy đi rất nhiều. Nét tiều tụy đáng thương ấy khiến trái tim hắn như bị bóp nát, đau đớn in hằn.

"Công ty bố tôi đã trả nợ xong cho công ty của gia đình anh. Nợ hai nhà đã hết, chúng ta nên chấm dứt được rồi"

Ánh mắt cô đã không còn cảm xúc, đôi môi ánh hồng cất giọng rồi lại im lặng. Ngụy Dật Nghiêm cuộn chặt tay lại, miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Hắn rời khỏi phòng và không khóa nữa, tất cả trong trí óc chỉ còn hình ảnh cô. Lời nói và ánh mắt tàn nhẫn xâu xé trái tim hắn, đến bây giờ hắn lại không muốn bản thân cô độc lẻ loi trong căn nhà này!

[Còn]

#Quả




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc