Chương 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Bác sĩ...bác sĩ....cô ấy không sao chứ ạ?

Xuân Trường hớt hải chạy theo vị bác sĩ trực, tai nạn của Giang thực sự khiến anh bàng hoàng.

- Yên tâm đi, cô ấy ổn. Chỉ là bị choáng nên ngất đi thôi. Chân tay có xay xước nhưng không sao, đều chỉ là ở các phần mềm không có gì nguy hiểm....Để cô ấy ở lại viện một đêm theo dõi là ổn.

Đến lúc này Trường mới thở phào nhẹ nhõm, anh thả lỏng người, dựa vào bức tường vàng phía sau lưng mà khụy xuống. Cảm giác gánh nặng trên vai anh lúc này vơi đi hẳn.

- Alo Thanh à, ukm anh đây...buổi tập mai có thể anh sẽ vắng mặt, em chủ động chỉ đọa mọi người tập như anh nói nhé.

- Dạ vâng.....

Trường cúp điện thoại, hiện giờ là 2h sáng của ngày mới, toàn thân anh ê ẩm nhức mỏi hơn cả việc tập bài tập cường độ mạnh. Anh nhìn màn hình điện thoại của mình, ảnh của Uyên được anh lưu khá lâu làm màn hình nền bỗng hiện lên. Giữa hành lang vắng lặng như tờ, phía bên ngoài hơi lạnh sau cơn mưa khiến cho người ta rất dễ rùng mình, hình ảnh điện thoại của anh bừng sáng một góc hành lang. "Anh nhớ em....thực sự rất nhớ em....Anh...nên làm gì mới đúng đây...???"

Giang cựa mình tỉnh dậy sau khi ngủ thiếp đi một giấc dài. Khung cảnh đầu tiên khi cô mở mắt ra chính là một màu trắng xóa của bệnh viện kèm theo đó là mùi thuốc sát trùng nồng nặc không gian. Cô nhổm đầu dậy, bên cạnh giường của cô, Trường đang ngủ gục ngay đó. Chiếc bàn bệnh khá nhỏ, ghế cũng nhỏ nốt khiến anh hoàn toàn không thoải mái, bằng chứng là đôi mày anh khi ngủ cứ chực chực khẽ nhíu lại. Sao cô lại ở đây? Hình như hôm qua ở trong nhà hàng đó, sau khi cô chạy đi khỏi đó và bị ngã trên đường, Trường đã đưa cô vào bệnh viện thì phải. Giang chợt nhớ đến cuộc nói chuyện tối qua của cả 2, cô thực sự đã nghĩ tới cảnh này quá nhiều lần rồi, nhưng cô thực sự không hề ngờ đến nó còn đau lòng hơn việc cô nghĩ gấp vạn lần như vậy. Ba năm qua cô ở bên anh, hóa ra lại chẳng thể khiến anh động lòng. Cô không thể buông tay anh dễ dàng nư vậy được, không thể nào....

Ngay lúc đó, âm báo tin nhắn điện thoại của anh vang lên, màn hình chợt lóe sáng. Trong khoảnh khắc đó cô đã nhìn thấy một bức ảnh không nên nhìn. Người con gái đó không xinh đẹp, hoàn toàn chẳng có gì được gọi là quá nổi bật, thậm chí còn có phần xấu xí so với cô...Nhưng anh ấy lại để ảnh cô ta, chỉ nghĩ đến việc hằng ngày anh nhìn bức ảnh đó rồi mỉm cười, cả người của Giang đã không thể nào chịu nổi. Cô leo xuống giường bệnh, tiến về phía chiếc điện thoại. Cô nhìn chằm chằm màn hình cho đến khi nó trở nên tối dần rồi tắt hẳn. Cơn tức tối trong cô dâng lên đến đỉnh điểm, Giang gần như mất kiểm soát bản thân, cô đưa tay cầm lấy điện thoại của anh để trên bàn....Sau đó....

"Bốp"...Tiếng va chạm đổ vỡ thực sự rất mạnh khiến Trường bừng tỉnh. Anh nhìn lên giường bệnh, quay lại nhìn Giang đang đứng cách đó không xa, trên nền đất là hình ảnh chiếc điện thoại của anh đã vỡ nát tan tành.

- Giang...Em làm cái gì vậy? - Trường la lớn, miêu tả tâm trạng thực hiện tại của mình bây giờ, có lẽ dùng từ giận dữ không là chưa đủ.

- Là cô gái đó phải không?

- Em nói cái gì vậy?

- Chính là cô ta nên anh mới không thể chấp nhận em phải không? Anh nói đi?

Giang gào thét trong vô vọng, cô quỳ phục xuống, nức nở khóc.

- Tại sao...tại sao lại đối xử với em như vậy.....tại sao?

Cơn giận trong Trường vơi đi một nửa, nhìn thấy cô đau đơn như vậy, anh thực sự cũng không muốn làm cô thêm kiệt quệ. Anh tiến lại gần chiếc điện thoại bị đập vỡ của mình, điện thoại hỏng rồi có thể đổi, nhưng tình cảm hỏng rồi, có van xin níu kéo cỡ nào cũng không thể được.

- Anh xin lỗi em, Giang...Cả đời này anh nợ em lời xin lỗi mà anh biết , chắc chắn em sẽ không bao giờ chấp nhận...Nhưng giữa chúng ta thực sự không thể thành đâu em à.

- Là cô ta phải không? 

- Không...Em không nhìn ra sao, không là cô ấy thì sẽ có người khác, vốn dĩ chúng ta luôn có khoảng cách vô hình ở giữa rồi. Nên chỉ có thể dừng lại làm bạn mà không thể bước dài thêm một bước nữa để chạm đến tình yêu.

- Em không chấp nhận, anh đừng hòng nghĩ rằng anh có thể bỏ rơi em....3 năm trước là vậy, hiện tại càng không thể...

Trường nhặt mảnh vỡ điện thoại cho vào thùng rác, giữ lại sim và thẻ nhớ. Anh quay lại nhìn cô, đáy mắt tràn ngập sự nhức nhối. Giang ngồi trước mắt anh, tóc ngắn ngang vai, hai mắt sũng nước, cô mặc trên người bộ đồ bệnh viện khiến toàn thân trở nên yếu đuối vô cùng. nhưng sự yếu đuối ấy lại khiến anh không thể nào động lòng. Nếu còn dây dưa với cô, sẽ khiến Giang càng trở nên chìm sâu vào mối quan hệ không lối thoát này, dứt khoát với cô một lần có lẽ sẽ là cứu thoát cho cả 2.

- Anh đã liên lạc với 2 bác ở quê rồi, hai bác đã bắt chuyến bay sớm nhất để vào đây....Chắc trưa là họ sẽ đến bệnh viện. Em...tạm thời trong thời gian ấy hãy nghỉ ngơi đi....

- Anh...anh đừng đi....

- Anh phải trở về clb, ngày kia anh trở lại Hà Nội rồi...

- Em...

- Giang à, sau này, sẽ có người tốt hơn anh dành cho em....

- Em không cần, người em cần là anh ...là anh....

Nhưng Trường chưa nghe hết câu đó thì anh đã bỏ đi trước rồi. 

chỉ còn Giang lại đó trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, không khí đặc quánh múi thuốc sát trùng, bóp nghẹt trái tim cô. Cô nhớ rõ cô gái trong bức ảnh đó đã gặp ở đâu, thực sự lúc đó cô không ngờ người cô vốn không để vào mắt ấy giờ lại trở thành mối nguy lớn nhất cho mối quan hệ của cô và Trường. Thực sự không ngờ đó lại là cô gái mà Lương Xuân Trường đã đặt trong lòng.

- Uyên....vội vậy? - Hà gọi với theo Uyên, vừa nộp bài thi xong đã chạy chối chết đi rồi.

- Tao xin lỗi, hôm nay Trung tâm họp bàn đội tuyển sắp du đấu tại Ả Rập...

- Ờ vậy à?

- Mày về trước nấu cơm giúp tao nhé, chứ tuần này tao chịu rồi...

- Rồi, biết rồi. Về mua giúp tao...Cái con này, chưa cả nói xong...

VFF đã khá lâu rồi mới lại nhộn nhịp trở lại thế này. Phần vì U23 đã trở lại, phần vì đội tuyển chuẩn bị bước vào trận đấu tranh chiếc vé Olympic cuối cùng đại diện Châu Á tham dự năm 2019 sắp tới đây. Nhìn xem nhìn xem, ai nấy cũng hí hửng thấy rõ. Chinh không ngừng cười đùa, trêu chọc Hồng Duy và Văn Thanh; Văn Toàn cùng Tư Dũng chơi game, thỉnh thoảng lại chém gió với Công Phượng mấy câu. Trường nói chuyện cùng với ban lãnh đạo Trung tâm. Cả đội có gần 1 tuần để chuẩn bị tập huấn trước khi sang Ả Rập thi đấu, việc của Trường cùng ban huấn luyện dần trở nên gấp rút hơn bao giờ hết. Thêm nữa trước đó chuyện của Giang thực sự đã khiến anh phải nhọc lòng khá nhiều. Trường vốn định dứt khoát hơn với cô nhưng tình cảnh của Giang anh thực sự khó xử. Phải đợi bố mẹ của cô vào đến nơi, anh mới có thể thở phào đôi chút. Có lẽ anh thực sự là một thằng tồi, cả trên sân cỏ lẫn cuộc sống thì phải.

- Mọi người đi đường có mệt lắm không ạ?

Trường thoáng chốc dừng tay, anh ngước theo giọng nói ấy...Phải rồi, giọng nói ấy là của cô. Bao lâu rồi anh không nhìn thấy cô nhỉ? Bao lâu rồi mới nghe thấy giọng nói của cô? Khá lâu rồi...thực sự là khá lâu rồi. Uyên mỉm cười chào hỏi cả đội, trêu đùa với đám Chinh, Dụng, Duy, Toàn, Vương...một lúc. Văn Thanh đứng phía sau nhìn thấy ông anh mình mặt cứ đực ra đứng nhìn thì không khỏi chán nản....Đây có phải Lương Xuân Trường mà anh biết không vậy? Nhìn kìa, trông độn quá thể quá đỗi. Anh đi qua, huých vai Trường một cái, nháy mắt:

- Đi đến chào người ta một câu đi...

- Cái này....

Trường nhìn Thanh đầy ngượng ngùng, anh không rõ có phải Thanh biết được chuyện gì hay không hay có thể đoán mò. Chẳng lẽ trên mặt anh viết rõ vậy sao?

- Dạo này em không bị thương nữa, nên anh cũng không bị thủng lưới nữa phải không?

Khi anh quay ra, là gương mặt tươi cười của Uyên trước mắt. Cô lấp ló nhìn anh, gương mặt vốn tròn xoe nay trở nên thanh thoát hơn là sao? Cô ấy gầy đi rồi à?

- Coi như em thành khẩn - Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười.

Cả đội tập trung tại phòng họp khẩn cùng ban huấn luyện. Uyên là người đưa tin tại hiện trường nên dĩ nhiên việc cô có mặt, chụp ảnh là điều không hề lạ lẫm gì nữa. Cuộc họp diễn ra gần một giờ đồng hồ thì ảnh và tin bài cô đăng trên web của Trung tâm cũng cùng thời gian tương ứng. Thầy Park có vẻ rất coi trọng trận đấu lần này nên vô cùng khẩn trương triển khai kế hoạch, cùng ban huấn luyện hoạch định rất lâu. Đây vừa là cơ hội, vừa là thử thách của Việt Nam khi chiếc vé duy nhất tham dự giải Olympic châu lục năm 2019 chỉ là trông vào trận đấu này. 

Uyên thu dọn máy ảnh, máy tính được một lúc rồi mà ban huấn luyện vẫn chưa họp bàn xong. Cô nhìn đồng hồ, gần 6h tối rồi, có nên xin về bây giờ không? tin nhắn điện thoại của cô đến, là của Hà. Cô bạn nhắn hỏi xem cô có vẻ ăn cơm không còn chờ. Nói đến ăn cơm, bụng cô cũng thấy đoi đói rồi. Hồi trưa 11h30 rời khỏi phòng thi xong cô tức tốc đi đến Trung tâm, ăn vội được cái bánh bao 2 trứng cút giá 10k.....Sau đó là làm việc với ông Đoàn, với U23, và giờ thì đã 6h đồng hồ trôi qua. 

Tư Dũng vô tình quay lại, nhìn thấy Uyên nhấp nhổm, hơi nhăn nhó thì không kìm được, lén ra hiệu cho Chinh "đen" nhắn tin cho cô nếu có việc thì về trước đi, có gì anh sẽ nói lại với mọi người cho. Nhận được tin nhắn, Uyên vui vẻ ngay lập tức, đưa gương mặt cún con nhìn về hướng Tư Dũng, không giấu nổi vẻ sùng bái. Trường không hiểu sao, ngay lúc ấy cũng vô tình nhìn thấy tình cảnh này, vậy nên tạm thời chúng ta sẽ tưởng tượng ra khung cảnh nó như này: Uyên đang nhìn Tư Dũng với ánh mắt si mê, cảm kích, Tư Dũng lại không nhìn thấy được nên không thể đáp lại Uyên, nhưng thay vào đó là Trường....Câu chuyện hình như lệch khỏi quỹ đạo di xa quá thì phải, vốn dĩ nó đâu có như vậy?

Sắc mặt Trường thâm trầm vô cùng. Anh cũng không rõ là vì sao, bởi 10p cuối cùng họp bàn, anh không thể nào nhập tâm được. Cuối cùng gần 7h đồng hồ trôi qua, cuộc họp cũng kết thúc tốt đẹp. Mọi người lịch kịch di chuyển về phía nhà ăn, Uyên lúc này đã rời đi được một lúc. Trường cố nán lại đợi Tư Dũng, cố tình để mọi người đi đằng trước. Khi bóng thành viên cuối cùng khuất sau bức tường. Trường thấy đã đến lúc phải lên tiếng:

- Dũng này....ông thích Uyên phải không?

Tư Dũng lúc đầu cũng thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó mỉm cười hiền lành, gãi đầu gãi tai:

- Ukm....tôi cũng có cảm tình với cô ấy.....Mà...sao ong hỏi vậy?

- Không có gì, chỉ là tôi nhìn cách ông giao tiếp với Uyên mà đoán ra thôi. Sau này có lẽ tôi cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.....

- Hả? Ông cố gắng á? Là sao?

- Rồi sau này ông sẽ hiểu...

Nói đoạn Trường quay lại vỗ vai Tư Dũng, mỉm cười chạy theo đám người phía trước. 

Còn Tư Dũng thì đang suy nghĩ xem rốt cuộc câu nói của Trường là có ý gì?


P/s: Dạo này mình đang bí ý tưởng quá....haizzzz kb nên cho Uyên vs Trường đến vs nhau thuận buồm xuôi gió hay là cho có tí sóng gió đây? Nên cho Uyên biết tình cảm của Trường mà làm ngơ sau dần mới động lòng, hay cho Uyên kb gì để nó ngấm từ từ, hay là cho Uyên yêu một ng khác trước rồi mới đến vs nhau......aaaaaaaaaaaaaaa giúp mình với, khó nghĩ quá. Mà khó quá chỉ sợ k đủ kiên nhẫn drop thì tiếc lắm..........................huhuhuhuhuhuhuhuhu công sức mình viết.....





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro