Bảo châu Đại Tống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《TRUYỆN NGẮN: Bảo Châu Đại Tống》- Đàm Doanh Châu

***

1
Ta là Lý Hoan, hơn mười năm trước lắc mình biến hóa, từ nữ nhi của đồ tể biến thành công chúa Đại Tống.

Chủ yếu là ta có một người cha hăng hái tranh giành.

Những năm cuối tiền triều chiến loạn khắp nơi, dân chúng lầm than, mắt thấy trong nhà sắp không còn gì ăn, cha đem mình bán cho quân khởi nghĩa lấy mười lăm xâu tiền đồng. Có lẽ nhiều năm kinh nghiệm g.iết lợn khiến cho cha đang cầm một con dao lớn trông ra vẻ uy dũng như hổ, thêm vào tính tình hào sảng, trượng nghĩa, cha vậy mà lại trở thành thủ lĩnh của đội quân khởi nghĩa này.

Vô số văn nhân võ tướng nghe nói thanh danh hiền đức của cha liền nhao nhao đến tham gia, dần dần, đội ngũ của cha càng làm càng lớn mạnh, trực tiếp đ.ánh tới cửa kinh thành.

Bách tính ở cổng thành sớm đã nhảy nhót reo hò, nhiệt tình thay cha mở cửa thành từ bên trong, vì vậy cha liền lật đổ tiền triều mục nát mà không phí một binh một tốt nào, lập nên Đại Tống, trở thành hoàng đế khai quốc của Tống triều.

A huynh lắc mình biến hóa, trở thành vị hoàng thái tử đầu tiên của Đại Tống.

Ta cũng từ một nha đầu nông thôn trở thành công chúa tôn quý nhất Đại Tống.

Đoạn lịch sử này năm nào cha cũng nhắc lại trong yến tiệc sinh thần của mình, mỗi lần nói tới đây ông ấy luôn say khướt, ta đã nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sắp nổi cả chai sần.

"Nếu không phải nhờ Bình An, đám thỏ đế các ngươi làm gì có cơ hội ngồi ở đây mà không lo cơm ăn áo mặc?"

Cha híp mắt lờ mờ, chỉ vào ta và a huynh la mắng, không có nửa phần dáng vẻ của hoàng đế.

A huynh không nói lời nào, cầm lấy vò rượu "ừng ực" uống cạn.

Ta cúi đầu, hai mắt dần dần đỏ.

Cha nói không sai, nếu không phải vì Bình An, ông ấy việc gì phải tòng quân? Không tòng quân thì ông ấy sao có thể làm hoàng đế?

Ông ấy không làm hoàng đế, chúng ta làm sao có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ?

2
Ngươi hỏi ta Bình An là ai ư?

Bình An chính là bình an.

Bình an là hi vọng Bình An có thể bình bình an an.

Bình An là hài tử đầu lòng của cha.

Cha là một cô nhi lang thang đầu đường xó chợ, chơi bời lêu lổng, năm mười chín tuổi thành thân với a nương cũng là cô nhi.

Năm sau a nương liền mang thai, vào ngày sinh, cha ngồi xổm ở cửa phòng nghe nương la hét một đêm, cha nói ngày đó tay ông ấy run rẩy cả đêm, chỉ lo xảy ra chuyện không may một xác hai mạng.

Sáng sớm hôm sau bà đỡ đẻ ôm một oa nhi cười từ trong phòng đi ra: "Tiểu tử Lý gia, từ nay về sau không được lười biếng nữa, phải tích góp thật nhiều của hồi môn cho cô nương nhà ngươi."

Cha trực tiếp sững sờ, run cầm cập vươn tay muốn ôm oa nhi.

Kết quả là bà đỡ đẻ vỗ một cái vào mu bàn tay ông ấy: "Trời đất ơi, ngươi ôm lợn hay gì, đầu tiểu oa nhi rất giòn, ngươi nhẹ nhàng dùng ít sức lực thôi."

Cha nói lúc đó ông ấy bị bà đỡ đẻ kia mắng đến nỗi đầu óc mờ mịt, tới lúc phục hồi lại tinh thần thì tiểu oa nhi đã được ông ấy bưng trong tay.

Không sai, chính là bưng.

Cha khom lưng, hai bàn tay to bưng tiểu oa nhi được bọc trong khăn lót, toàn thân cứng ngắc đến mức ngay cả cử động cũng không dám.

Ông ấy nín thở nhìn tiểu oa nhi trong lòng bàn tay, một cục hình tròn nhỏ nhắn, nhắm mắt lại "hừ hừ" bĩu môi, cha nói lúc ấy trái tim của ông ấy như muốn tan chảy, trên đời sao lại có tiểu oa nhi đáng yêu như vậy.

Thật ra lời nói này ta luôn rất nghi ngờ, bởi vì sau này các hoàng đệ hoàng muội của ta sinh ra ta đều tới xem, khuôn mặt thì mặt nhăn nhúm, người này càng xấu hơn người kia, nào có đáng yêu như cha miêu tả.

Khi đó cha ôm hài tử đã rất thuần thục, còn thuần thục hơn so với những phi tử lần đầu tiên làm nương.

Những đệ đệ muội muội chỉ biết khóc kia vừa được cha ôm vào trong lòng thì lập tức nín khóc, đôi mắt to đen láy lay chuyển, nhìn cha cười không ngừng.

Cha nhìn chăm chú vào chúng nửa ngày: "Năm đó Bình An cũng cười với ta như vậy."

Sau khi Bình An được sinh ra, hàng xóm láng giềng lặng lẽ kề tai nói nhỏ với a nương, nói cha giống như biến thành một người khác, không uống rượu đi linh tinh, chơi bời lêu lổng, mượn chút bạc mở cửa hàng buôn bán mổ lợn, thời gian rảnh rỗi thì ở nhà để chơi với Bình An.

Khi Bình An một tuổi mắc bệnh nặng, liên tục sốt cao không hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, khóc đến thở không ra hơi.

Khi đó đang là mùa đông giá rét, cha bọc Bình An kín mít, chính mình mặc y phục đơn bạc chạy thẳng đến dược quán trên đường, đại phu ngáp một cái rồi mở ra mấy hộp thuốc: "Có thể hạ sốt hay không thì phải xem ý trời, nếu không c.hết thì chỉ sợ cũng sốt đến hỏng đầu óc, lão đệ chuẩn bị sẵn tâm lý đi."

Cha lau nước mắt từ dược quán đi ra, đi ngược gió rét bước từng bước trở về nhà, đút vào miệng Bình An một bát thuốc vẫn không thấy chuyển biến khá hơn, nương ôm Bình An khóc đến c.hết đi sống lại, cha không nói lời nào, cởi trần ở ngoài trời lạnh nửa canh giờ, lúc trở vào toàn thân run rẩy, môi lạnh đến tím tái, sau đó ôm Bình An vào trong lòng.

Thân thể Bình An nóng bỏng dựa vào cảm giác mát lạnh thoải mái "hừ hừ" ra tiếng, cha nhìn thấy hi vọng, cứ như vậy vào vào ra ra vài lần, nhiệt độ cơ thể Bình An dần dần hạ xuống.

Đến ngày hôm sau khi cha tỉnh dậy trên mép giường, Bình An đang trừng đôi mắt đen láy nhìn ông ấy, thấy ông ấy mở mắt ra, Bình An nhếch khóe miệng, phát ra một câu "ta ta" mơ hồ không rõ.

Đó là lần đầu tiên Bình An gọi người khác.

Nam nhi cao lớn vạm vỡ, thân cao bảy thước bỗng nhiên bật khóc.

Bình An bắt đầu được gọi là Bình An từ lúc đó.

Bởi vì cha hy vọng Bình An có thể bình bình an an.

3
Sau đó, Bình An lớn lên.

Bình An không những không bị sốt thành kẻ ngốc, ngược lại còn trở thành tiểu cô nương xinh đẹp, lanh lợi nhất trên đường phố.

Khuôn mặt nhỏ, mắt to, mũi cao.

Nương cuộn cho nàng hai búi tóc nhỏ, mặc chiếc váy nhỏ sạch sẽ.

Cho dù Bình An không nói lời nào, chỉ cần đứng yên một chỗ, đôi mắt lấp lánh kia dường như có thể mê hoặc, khiến lòng người mềm nhũn.

Người lớn nhà ai nhìn thấy Bình An ở đầu đường, lúc nào cũng muốn nghe giọng nói ngọt ngào như sữa của Bình An chào một câu thúc thúc thẩm thẩm mới yên lòng, tiểu tử thối nhà nào cũng luôn cầm đủ loại kẹo vây quanh Bình An gọi muội muội.

Cha sau khi nhìn thấy tức giận bất bình: "Một đám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Mắng xong cha lại mài dao rất nhanh, nói muốn kiếm tiền tích góp của hồi môn cho Bình An.

Cha chôn ba vò rượu nữ nhi hồng ở dưới tàng cây lớn trong sân, nói muốn giữ lại chờ tới ngày Bình An xuất giá sẽ uống cùng cô gia cho đã đời.

*Cô gia: Con rể

"Uống không lại ta, đừng hòng cưới Bình An về nhà!"

Về sau cha làm hoàng đế, còn không quên đào ra ba vò nữ nhi hồng từ quê nhà mang vào trong cung.

Ta cùng đệ đệ muội muội ở trong cung chơi trốn tìm, suýt nữa thì đụng nát một vò rượu, cha giơ tay lên không trung hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài rời đi: "Lúc Bình An nhỏ tuổi hơn con đã sớm hiểu chuyện rồi!"

Cha nói ngày nào ông ấy dọn sạp hàng về nhà, Bình An cũng luôn ngồi xổm ở cửa háo hức chờ ông ấy.

Vừa nhìn thấy hình bóng của cha, cả người nhẹ nhàng giống như một con bướm nhào vào trong lòng ông ấy.

Sau đó lẳng lặng lấy ra bánh ngọt mà hàng xóm cho: "Cha ăn đi, Bình An đặc biệt để dành cho cha đấy."

Cha nói lúc ấy trái tim ông ấy như muốn tan chảy, chỉ cần ông ấy nhắm mắt là sẽ lại nhớ tới nhiều năm trước, hình dáng Bình An không ồn ào nghịch ngợm, ngồi ở cổng mong mỏi ông ấy trở về.

4
Năm Bình An được năm tuổi, a huynh ra đời.

Cha cảm thấy từ cái tên có thể nhìn ra là người một nhà, cho nên tên thật của Bình An liền gọi là Lý An, nhũ danh vẫn là Bình An.

Nhưng mọi người vẫn quen gọi nàng là Bình An.

A huynh tên là Lý Định, không có nhũ danh, cha nói tiểu tử thối có tên là đã là tốt lắm rồi.

Dần dần, cuộc sống ngày càng khó khăn, trên đường ngày càng có nhiều người c.hết đói, sạp hàng thịt lợn của cha đã sớm đóng cửa, người còn không nuôi nổi huống gì nuôi lợn.

Nhìn Bình An đói thành một nắm xương nhưng không kêu một tiếng, lại nhìn nhi tử còn đang quấn tã và nương tử đang nằm trên giường suy yếu, cha không nói một lời liền báo danh tham gia quân khởi nghĩa, dùng chính mình đổi lấy mười lăm xâu tiền đồng.

Ngày cha tòng quân, Bình An ôm chân ông ấy, gắt gao nghiến răng không muốn ông ấy đi.

Cha không dám đối diện với Bình An, đỏ hoe mắt kéo bàn tay nhỏ bé của Bình An xuống liền sải bước đi theo đội ngũ.

"Tới khi đi được nửa dặm, ta lặng lẽ quay đầu lại nhìn một cái, Bình An vẫn còn đứng tại chỗ."

Cha ngửa đầu uống cạn ly rượu, trầm mặc không nói gì nữa.

"Bình An từ nhỏ đã khiến người ta thương xót."

Các thúc bá tướng quân đã đi theo cha cả chặng đường đ.ánh thiên hạ đỏ mắt mở miệng, sau đó cũng buồn bực nốc cạn rượu trong ly.

A huynh đứng lên lảo đảo thay cho bọn họ.

Cố bá bá liếc huynh ấy cười chua xót mắng một câu: "Tiểu tử này đã thành người lớn rồi, năm đó vừa mới tới quân doanh, còn sợ hãi rụt rè trốn phía sau Bình An không dám ngẩng đầu."

Lời nói này được mọi người hưởng ứng, nhao nhao gật đầu.

Hoàng huynh mím môi: "Thúc nha, hiện tại không dám trốn nữa, Bình An đi rồi, con liền trở thành tỷ ấy, phía sau còn một đám thỏ nhỏ đợi nấp sau lưng con kìa."

Phải rồi, hoàng huynh trở thành người lớn nhất trong thế hệ chúng ta, đứng ở vị trí của Bình An, có lẽ huynh ấy càng có thể cảm nhận được sự vất vả của Bình An.

5
Sau khi cha tòng quân, Bình An càng trở nên hiểu chuyện, hằng ngày giúp a nương giặt giũ nấu cơm, còn gánh vác trách nhiệm chăm sóc a huynh.

Mỗi tháng cha luôn gửi tiền về, ngày đó là thời điểm Bình An vui vẻ nhất.

Năm Bình An mười hai tuổi, cha ở trong quân đã có uy danh không nhỏ, đúng lúc họ hành quân đi qua quê nhà, cha liền mò mẫm trèo tường vào trong sân.

"Ta vừa trèo vào trong sân, liền nhìn thấy một tiểu cô nương đứng sững sờ ở đó."

"Bảy năm không gặp, nhưng ta chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đó là Bình An nhà chúng ta."

"Vẫn xinh đẹp như lúc nhỏ."

Cha sờ miệng, cũng không biết nhớ lại điều gì.

"Bình An, ta là..."

Bảy năm không gặp, cha thấy Bình An liền cứng họng, kích động đến mức không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.

Cha cẩn thận lùi về sau hai bước, sợ mình bị dọa Bình An.

Đôi mắt to của Bình An bỗng nhiên chứa đầy nước mắt, kêu một tiếng cha liền nhào vào trong vòng tay rộng lớn của ông ấy.

"Thút tha thút thít, giống như mèo con vậy."

"Thật không nỡ."

Nhưng cha vẫn đi, nhân lúc Bình An ngủ, hôn lên trán nàng, sau đó ôm a nương, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi nhà.

Năm sau a nương liền sinh ra ta, cha viết thư nói hài tử này đặt tên là Lý Hoan đi.

Đáng tiếc a nương sinh hạ ta chưa đến nửa năm, liền rời đi.

Thật ra ta và a huynh đều là do Bình An chăm lớn, nhưng mà hài tử mới mười ba tuổi, đã là vú nuôi của hai tiểu oa nhi rồi.

A huynh nói với ta rằng ta lớn lên trên lưng Bình An.

"Khi còn nhỏ, vừa không nhìn thấy Bình An, muội luôn khóc oa oa."

"Bình An chỉ có thể vừa cõng muội, vừa ra sông giặt giũ, vào bếp nấu cơm."

"Bây giờ ngẫm lại, Bình An thật không dễ dàng gì, bản thân tỷ ấy vẫn còn là một hài tử."

A huynh cảm thán.

Phải, bản thân nàng cũng là một hài tử, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng để ta và a huynh đói bụng, so với những hài tử cùng trang lứa, ta và a huynh là tiểu hài tử ăn mặc chỉnh tề nhất, trên mặt nhiều thịt nhất.

Nhưng Bình An so với những hài tử cùng trang lứa, nàng là người có bàn tay thô ráp nhất.

A huynh từng hỏi Bình An có ủy khuất hay không.

Bình An nhàn nhạt liếc mắt nhìn một đống gỗ vụn làm bảo bối đang vui vẻ là ta, không nói gì.

Đống gỗ vụn đó là đồ chơi do cha tự tay làm cho Bình An khi nàng hai tuổi, ngựa gỗ, thuyền, trường thương...

Khi đến lượt a huynh, những món đồ chơi này đã phủ một lớp bụi.

Khi đến lượt ta, thì chỉ còn lại một đống gỗ vụn hỏng.

A tỷ là hài tử duy nhất lớn lên trên đầu gối cha.

6
Năm ta hai tuổi, cha trở về, đón ba tỷ đệ chúng ta đến quân doanh.

Khi đó Bình An đã mười lăm tuổi, càng được quan tâm hơn.

Trong doanh trại chỉ có một đám hán tử, y phục rách cũng không biết vá, bẩn thì lăn xuống sông một vòng rồi tiếp tục mặc, ăn giống y như đúc lợn nuôi trong chuồng.

Kể từ khi Bình An đến, mọi thứ đều thay đổi.

Tất cả lỗ thủng trên y phục của các thúc bá đều được vá sạch, hơn nữa đều đặc biệt vá thành nhiều loại họa tiết khác nhau.

Vừa nhấc doanh trướng lên, không còn là mùi mồ hôi như trước nữa, trong mũi đều là mùi thơm ngát của xà phòng.

Mỗi ngày vừa đến giờ cơm, một đám nam nhân lớn tuổi sớm ngửi thấy mùi cơm đã ngồi xổm ở cửa phòng bếp.

"Bình An thật tốt."

"Bình An là áo bông nhỏ tri kỷ của chúng ta."

Tất cả họ đều nói như vậy.

Chỉ là khổ cho a huynh, Bình An lanh lợi tri kỷ, ta còn nhỏ tuổi, a huynh liền trở thành đối tượng huấn luyện sai bảo của một đám nam nhân, mỗi ngày không huấn luyện đến y phục ướt đẫm là quyết không bỏ qua.

Ban ngày a huynh ở trên võ trường nghiến răng kiên trì, nhưng buổi tối vừa nhìn thấy Bình An, nước mắt liền chảy ào ào không cầm được.

Bình An luôn là nơi trú ẩn an toàn cho a huynh.

A huynh năm nay hơn hai mươi tuổi, nhưng khi huynh ấy gặp chuyện đau lòng, luôn thích mang theo một bình rượu lẳng lặng ngồi trước cung điện của a tỷ cả đêm.

7
Năm Bình An mười tám tuổi, cha vào kinh thành làm hoàng đế.

Phần chiếu thư đầu tiên của cha, chính là phong Bình An làm công chúa.

Cha chọn cung điện lớn nhất cho Bình An làm tẩm cung, tên điện gọi là Bình An cung.

Cha nói đời này người ông ấy nợ nhiều nhất, trừ a nương ra chính là Bình An.

Tòng quân là để cho Bình An sống một cuộc sống tốt đẹp, không nghĩ tới Bình An càng sống vất vả hơn.

Nhưng không sao, Bình An từ nay về sau chính là công chúa tôn quý nhất Đại Tống.

Cha nói ông ấy muốn đem thứ tốt nhất thế gian này nâng đến trước mắt Bình An.

8
Đáng tiếc Bình An chỉ trải qua được nửa năm an ổn.

Tiền triều mục nát, dân chúng lầm than, chiến đấu nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới ngừng chiến, phương Nam xả lũ, dìm c.hết vô số bách tính, Miền Bắc gặp hạn hán, mùa màng thất bát.

Cha lo lắng đến mức ba ngày không ăn cơm.

Ai ngờ Khuyển Nhung ở Bắc Cương thừa nước đục thả câu, tập kết đại quân đóng quân ở dưới cửa thành Bắc Cương.

Khuyển Nhung cũng không phải muốn công kích Nam hạ, bọn chúng chỉ là muốn vớt được một số lợi ích.

Bọn chúng muốn sáu tòa thành phía Bắc làm căn cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, đồng thời đưa ra nguyện cầu cưới công chúa Đại Tống, kết duyên tần tấn.

Cha chỉ có hai cô nương, ta lúc ấy mới năm tuổi, ngoài Bình An ra, bọn chúng còn có thể cầu hôn ai chứ?

Sứ giả mang tin tức quay về Đại Tống, cha lúc này rút ra bội kiếm c.hém bàn làm hai: "Lũ khốn muốn bước vào quan tài, muốn cưới Bình An của ta, nằm mơ đi!"

Tin tức truyền đến Bình An cung, Bình An không nói lời nào, nàng ngồi trong điện cả buổi chiều, sau đó đứng dậy tới Thái Cực điện, quỳ ở ngoài điện xin hòa thân.

"Tỷ có biết Khả hãn của Khuyển Nhung năm nay bao nhiêu tuổi không!"

A huynh nổi giận đùng đùng.

"Ta biết."

"Tỷ có biết ở chỗ bọn chúng cha truyền con nối, nữ nhân sống không bằng c.hết không!"

"Biết."

A huynh khóc đến c.hết đi sống lại, nhưng vẻ mặt Bình An lại bình tĩnh.

"Đại Tống không thể tiếp tục đ.ánh giặc nữa."

Bình An nhẹ nhàng mở miệng.

Tân triều mới được thành lập, quốc khố trống rỗng, trời giáng tai ương.

"Nếu một mình ta có thể tránh khỏi sinh ly tử biệt cho vạn nhà, rất đáng."

A huynh không nói gì nữa, huynh ấy nhìn chằm chằm vào mắt của Bình An, khàn khàn hỏi: "Còn Cố Trí Viễn thì sao?"

Bình An thoáng chốc đỏ hốc mắt.

Cố Trí Viễn là người trong lòng của Bình An.

Cố Trí Viễn là nhi tử của Cố bá bá, hắn và a huynh là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi trong quân doanh, mười bốn tuổi đã theo Cố bá bá ra chiến trường, lập vô số chiến công lớn nhỏ.

A huynh cũng rất bội phục hắn.

Cố Trí Viễn sinh ra đã rất anh tuấn, mày rậm mắt to, vai rộng eo hẹp, rất xứng với Bình An.

Cũng không biết làm thế nào mà hai người họ thân thiết với nhau, tóm lại là có một ngày cha nhìn thấy Cố Trí Viễn cưỡi ngựa mang theo Bình An từ sau núi trở về.

Cha nhìn chằm chằm họ nửa ngày, mãi cho đến khi Cố Trí Viễn đỡ Bình An xuống ngựa, sau đó ngượng ngùng đi tới trước mặt cha gọi một tiếng thúc.

"Đi theo ta."

Cố Trí Viễn ngoan ngoãn theo cha lên lôi đài.

Ngày đó các chiến sĩ toàn quân doanh đều nhốn nháo, a huynh bế ta giơ lên đỉnh đầu chen chúc trong biển người xem trận tỷ thí này.

Cố Trí Viễn bị đ.ánh a huynh lo lắng thở dài một hơi, Cố Trí Viễn tránh được trường thương của cha a huynh cũng thở dài.

Lúc ấy ta cảm thấy a huynh cực kỳ kỳ lạ, huynh ấy rốt cuộc đứng về bên nào? Cố Trí Viễn thắng hay thua thì sao phải thở dài chứ?

Cố Trí Viễn trải qua tổng cộng hơn ba mươi chiêu dưới trường thương của cha, một chiêu cuối cùng bị cha hất ngã trên mặt đất, trường thương trực tiếp đ.âm tới cổ hắn, tiếp tục tiến thêm một tấc nữa liền có thể mất mạng tại chỗ.

Mọi người có mặt kinh hô thành tiếng, cha của Cố Trí Viễn - Cố bá bá lại mỉm cười vuốt râu, bộ dạng trấn định như không có chuyện gì.

"Đụng tới cô nương nhà người ta, dù sao cũng phải khiến cha nàng bớt giận, không phải sao?"

Cha quả thật thu thương, kéo Cố Trí Viễn lên từ mặt đất, hồi lâu mới "hừ" mũi một tiếng: "Võ nghệ không tệ."

Cố Trí Viễn nhe răng trắng ra cười: "Cảm ơn thúc!"

Sau đó Cố Trí Viễn và Bình An liền quang minh chính đại nắm tay nhau.

Cố bá bá cười lớn, luôn miệng gọi tức phụ tương lai, làm cho các thúc bá khác nghiến răng nghiến lợi, thấy tiểu tử thối nhà mình liền mắng một trận, chê bọn họ không có bản lĩnh lấy được trái tim Bình An.

Cố Trí Viễn hứa với Bình An, chờ cho đến khi chiến sự chấm dứt liền cưới nàng về nhà. Khi tin tức Khuyển Nhung muốn hòa thân truyền đến Đại Tống, hai nhà đã trải qua một nửa tam thư lục lễ, Bình An gần như có thể trở thành thê tử của Cố Trí Viễn.

*Tam thư lục lễ: Phong tục cưới hỏi thời xưa của người Hán, nôm na là 3 bức thư 6 lễ do nhà trai làm chủ. (Cụ thể chi tiết hơi dài, mọi người muốn biết có thể search google nhé)

9
Thái Cực điện của cha cả đêm không tắt đèn.

Các thúc bá được phong thần trong quân doanh năm đó đều vào cung, người nào cũng mặc khải giáp.

Cố Trí Viễn cũng ở bên trong.

"Muốn cưới Bình An, trước tiên phải bước qua xác của ta!" Các thúc bá trừng mắt, nắm đấm gõ vào khải giáp vang lên tiếng "bang bang".

"Xin bệ hạ hạ lệnh, Trí Viễn nguyện ý dẫn quân lên phía Bắc chống lại Khuyển Nhung, không tiêu diệt Khuyển Nhung, thần thề c.hết không trở về!"

Bình An là một cô nương tốt.

Bình An cho tới bây giờ vẫn là một cô nương tốt khiến người ta đau lòng.

Nàng đối tốt với các thúc bá, họ đều ghi nhớ trong lòng.

Những người lớn tuổi tụ tập cùng một chỗ không tránh khỏi uống say khướt, náo loạn đến nửa đêm cũng không giải tán, Bình An không ồn ào, bưng một bát canh tỉnh rượu đứng ở trước mặt ngươi, lông mi dài lay động, đôi mắt to dịu dàng nhìn ngươi, rượu đến bên miệng thế nào cũng không nuốt nổi.

Cha cùng một đám thúc bá tính tình nóng nảy, gặp phải thuộc hạ phạm sai một cái liền muốn t.át thẳng vào miệng, Bình An dịu dàng nhỏ giọng ở bên cạnh khuyên nhủ, đối với tiểu cô nương nũng nịu, cái t.át này làm thế nào cũng không đ.ánh xuống nổi.

Chiến sự bận rộn, hán tử trong quân doanh không rảnh trông hài tử, chúng đều là do Bình An chăm sóc mà lớn lên, có ai lúc nhỏ không để Bình An giặt tã chứ? Ai không nhào vào lòng Bình An xin được ôm ấp chứ?

Bình An là một cô nương tốt hiểu chuyện.

Cha đau khổ nhắm mắt lại.

Ông ấy không nỡ để Bình An đi.

Sau đó Bình An đi vào, cũng không biết đã nói cái gì, cha run rẩy hạ một phong ý chỉ, lệnh Bình An lên phía Bắc hòa thân ngay hôm ấy.

10
Ngày hòa thân dần dần đến gần, cha luống cuống tay chân chuẩn bị của hồi môn cho Bình An.

Nghe nói Khuyển Nhung không ăn ngũ cốc, cha liền chuẩn bị một xe đầy đậu nành; lại nghe nói Khuyển Nhung khô hạn không trồng được cây ăn quả, cha chuẩn bị ba xe lớn hạt giống hoa quả.

Ngày Bình An hòa thân, dân chúng toàn thành tự phát đi ra quỳ tiễn nàng.

Bởi vì nhờ Bình An, họ mới tránh khỏi kết cục thê ly tử tán.

"Hơn mười năm sau, Đại Tống còn có người nhớ tới ta, ta liền thỏa mãn rồi."

Bình An nói xong lời này thì xoay người lên kiệu hoa.

Ta và a huynh đuổi theo phía sau.

Tiếc là càng đuổi càng xa, sau đó xa đến mức thu nhỏ lại thành một bóng đen, biến mất triệt để ngay trước mắt.

Sẽ không còn ai bịt tai dỗ ta ngủ mỗi đêm đen sấm sét, không còn ai dịu dàng buộc thắt từng cái bím tóc xinh đẹp cho ta nữa.

Ta đau lòng, Cố Trí Viễn cũng không khá hơn là bao.

Hắn tự xin hộ tống Bình An lên phía Bắc.

Vào đêm sắp vượt qua sông dài đến doanh trại Khuyển Nhung, Cố Trí Viễn ngồi ủ rũ trước trướng của Bình An cả đêm.

Sau đó Bình An từ trong trướng đi ra, hai người nhìn nhau, trong mắt đều ngấn lệ.

"Tay áo bị rách rồi, để ta vá cho chàng."

"Ừm."

"Lần này muốn vá họa tiết kiểu gì?"

"Uyên ương."

"Được."

Vẫn như trong quân doanh trước đây, Bình An cúi đầu cẩn thận cầm kim thêu, Cố Trí Viễn yên tĩnh ngồi bên cạnh Bình An nhìn nàng.

Chỉ là lần này Cố Trí Viễn không cười nổi nữa.

Sau khi vá xong tay áo, hai người vẫn yên tĩnh ngồi đó, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng chảy xiết rì rào trong đêm.

Bình An ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đầy sao: "Trăng đêm nay thật đẹp."

"Không biết sau này còn có cơ hội ngắm trăng Đại Tống lần nữa hay không."

"Có thể."

Cố Trí Viễn quay đầu nhìn nàng, đáy mắt đỏ lên: "Nàng hãy chờ ta."

"Chờ ta đưa nàng về nhà."

Bình An cười: "Ta đợi chàng."

Sáng sớm hôm đó Cố Trí Viễn cắm đao dài xuống vùng đất của Khuyển Nhung, thân kiếm vang lên, nói năng khí thế: "Hôm nay đưa bảo châu Đại Tống ta đến quý quốc, nếu khiến nàng chịu nửa phần ủy khuất, Đại Tống ta trăm vạn thiết kỵ chỉnh trang chờ xuất phát, quyết san bằng từng tấc đất của Khuyển Nhung."

Vị tướng quân trẻ tuổi nắm chặt chuôi đao, hai mắt đỏ tươi, cả người run rẩy.

11
Ba vò nữ nhi hồng trong cung rốt cuộc không có cơ hội được mở ra nữa.

Cha càng ngày càng giống một hoàng đế.

Thái Cực điện đêm đêm sáng đèn, ta khuyên ông ấy bảo trọng thân thể, ông ấy nói ông ấy không thể nghỉ ngơi, Đại Tống cường lực sớm một ngày, Bình An có thể về nhà sớm một ngày.

"Bình An còn chờ cha đến đón nó."

Khuôn mặt cha ngày càng uy nghiêm, nhưng vừa nhắc tới Bình An, nụ cười trong nếp nhăn cũng không giấu được.

Bình An không có ở đây, không còn ai có thể khuyên cha kiềm chế tính tình.

Nhưng Bình An đi rồi, cha dường như bị rút đi toàn bộ sức lực, không còn nổi giận nữa.

Có một lần duy nhất, là tra ra được một thần tử đã đầu hàng của tiền triều tham ô.

Cha nhìn ngàn vạn ngân lượng được ghi chép trong tấu chương tham ô, mặt tái mét, đạp một cước vào ngực hắn.

"Cô nương của ngươi mặc vàng đeo bạc, cuộc sống hậu đãi."

"Dựa vào cái gì mà Bình An của ta phải ly biệt quê hương, chạy đến nơi hoang vu ngay cả cỏ cũng không mọc để hòa thân!"

"Dựa vào cái gì?"

"Lúc đó nếu có nhiều bạc như vậy để cứu tế thiên tai, Bình An của ta làm sao phải đi hòa thân!"

Người nọ không biết mình đã động phải vảy ngược nào của cha, quỳ trên mặt đất run rẩy, không dám nói gì.

Cha tức giận, tiến lên đạp thêm hai cước, tới khi cung nhân kéo hắn xuống, nhìn đại điện trống rỗng, cha ôm đầu bất lực ngồi xổm xuống mặt đất.

Cha không sao.

Chỉ là ông ấy lại nhớ Bình An rồi.

12
Trong hoàng cung càng ngày càng náo nhiệt, hoàng đệ hoàng muội liên tiếp được sinh ra, nhưng mà chúng đều sợ cha.

Chỉ có ta và a huynh không sợ.

Chúng gọi ông ấy là phụ hoàng, ta và a huynh gọi ông ấy là cha.

Bắt đầu từ đệ đệ muội muội của ta, cha đặt tên cho chúng đều phải có một chữ An.

Lý Niệm An, Lý Ức An, Lý Nguyện An, Lý Trường An...

Tới khi chúng có thể nhận biết, cha sẽ đưa chúng đến Thái Cực điện, chỉ vào một bức tranh trên tường và nói với chúng:

"Đây là đại tỷ tỷ của các con, nàng tên là Bình An."

"Bình An là một cô nương rất rất tốt."

Cha vẫn nhớ rõ câu nói trước khi đi hòa thân của Bình An, ông ấy sợ Đại Tống quên Bình An, sợ tất cả mọi người quên Bình An.

Tất cả hoàng tử hoàng nữ không biết ông ấy cũng không sao, nhưng không ai không biết đến Bình An.

Chúng đều biết có một đại tỷ tỷ chưa từng gặp mặt, nàng vì Đại Tống mà tự nguyện gả đến một nơi rất xa.

Đại tỷ tỷ tên là Bình An, là một cô nương tốt.

13
Rất nhiều năm sau, Cố Trí Viễn đã trở thành đối tượng cưới gả nóng bỏng nhất trong kinh thành.

Không ít đại thần xin cha cho làm thông gia với Cố gia.

Cha còn chưa kịp tỏ thái độ.

Khi ngày hôm sau Cố Trí Viễn và Cố bá bá thượng triều, mặc áo cũ trong quân doanh ngày xưa đến.

Bên trên được vá những áng mây, cành trúc, hạc trắng.

Tất cả đều xuất phát từ bàn tay của Bình An.

Thần tử mới tấn chức không rõ chuyện gì xảy ra, cân nhắc mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Cố Trí Viễn nhu tình: "Năm xưa khi còn ở quân doanh, vị hôn thê của ta đã thêu lên đấy."

Cố bá bá cười, trong mắt ngấn lệ: "Đây là y phục mà tức phụ tương lai của ta sửa cho ta."

Sau đó, tất cả mọi người không nói gì nữa.

Cũng không còn ai đề nghị tứ hôn cho Cố Trí Viễn nữa.

Dần dần, các thúc bá có giọng nói như chuông đồng trong quân doanh ngày xưa trở nên già nua, một trận tuyết lớn lan rộng, mang đi mấy thúc bá trong đó.

Trước khi c.hết, cha đến thăm họ, họ nắm chặt tay cha: "Đừng quên đón Bình An trở về."

Họ vẫn còn nhớ Bình An cho tới lúc c.hết.

14
Bình An trở về sau mười năm.

Khi đó quốc lực Đại Tống cường thịnh, vô địch tứ hải.

Cha nóng lòng viết thư đàm phán cho Khuyển Nhung.

Nhưng họ nói với cha, Bình An đã c.hết mấy năm trước.

Cha loạng choạng thân thể, từ trên bậc thang ngã thẳng xuống.

Bình An trở về sau mười năm, đáng tiếc, thứ trở về chỉ là một hũ tro cốt của nàng.

"Lúc công chúa mới gả qua đó, Khả hãn đã hơn sáu mươi tuổi, đêm tân hôn công chúa khóc cả đêm, sau đó nô tì lau người cho công chúa, trên người công chúa trải đầy vết bầm tím."

"Về sau lão Khả hãn b.ạo h.ành trở thành chuyện thường, trên người công chúa không có chỗ nào lành lặn."

"Các đại phi Khuyển Nhung chướng mắt công chúa, dùng đủ loại độc kế hắt lên người công chúa."

"Nô tì nói gửi thư cho Đại Tống, công chúa không cho, mấy năm đó chính là thời điểm khó khăn nhất của Đại Tống, công chúa nói không muốn để bệ hạ lo lắng."

"Sau đó lão Khả hãn c.hết, tân Khả hãn lên ngôi, công chúa lại làm phi tử của hắn."

"Khoảng thời gian ban đầu dần dần khá hơn, nhưng tân Khả hãn là một tên háo sắc, luôn thèm khát thị nữ do công chúa mang đến, công chúa che chở chúng nô tì, tân Khả hãn kia thẹn quá hóa giận cũng bắt đầu đ.ánh mắng công chúa."

"Công chúa bị hắn đ.ánh đến sảy thai, trong tháng lại bị ép động phòng, sau đó thân thể dần dần suy nhược."

Thị nữ trở về quỳ trên mặt đất, nức nở nói cho cha chuyện của Bình An ở Khuyển Nhung gần mười năm.

Là điều mà cha chưa bao giờ nghĩ tới.

Cha nghiến răng vang lên ken két, tự t.át một cái vào má mình.

Cung nhân không dám ngăn cản, trơ mắt nhìn cha tự t.át mình hết cái này đến cái khác.

T.át xong, cha "phịch" một tiếng quỳ xuống mặt đất, gắt gao ôm hũ tro cốt kia: "Bình An, con có đau không?"

"Cha hối hận rồi."

Cha nằm trên nền gạch Thái Cực điện suốt đêm.

Ngày hôm sau, cha mặc áo giáp lần nữa, bất chấp sự ngăn cản của quần thần, quyết định ngự giá thân chinh, chỉ huy quân lên phía Bắc.

Cố Trí Viễn và a huynh cũng đi.

Ngày đi, ta đứng trên cổng thành tiễn họ.

Ta nhìn thấy sự thù hận rõ ràng trong mắt của họ, tê tâm liệt phế, giống như những con sói.

Nghe nói chưa đầy mười ngày, quân đội Đại Tống liền c.hém đầu Khả hãn Khuyển Nhung rơi xuống chân ngựa.

Cố Trí Viễn g.iết tàn nhẫn nhất, nghe nói vừa bước vào địa giới Khuyển Nhung thấy người liền g.iết, cuối cùng khắp mặt, khắp người đều bị nhuộm đỏ rực.

Cố Trí Viễn đã sớm không còn là thiếu niên năm đó bị cha dùng một thương đ.ánh xuống đất.

Từ Bắc Cương trở về, hắn ngày ngày ngâm mình trong quân doanh huấn binh luyện võ, tự tay chế tạo quân đội cường hãn nhất Đại Tống.

Tên là "Bình An Quân".

Hắn tâm tâm niệm niệm muốn đưa Bình An về nhà, đưa Bình An đi dạo ngắm trăng tròn của Đại Tống.

Đáng tiếc không còn cơ hội nữa.

Đ.ánh đến cuối cùng Khuyển Nhung không còn ai, bọn họ khóc lóc cầu xin Đại Tống tha cho mình một mạng.

Hai mắt a huynh đỏ ngầu: "Tha cho các ngươi một mạng? Vậy lúc trước sao các ngươi không tha cho Bình An một mạng!"

Nếu khiến bảo châu Đại Tống chịu nửa phần ủy khuất, kỵ binh Đại Tống sẽ san bằng từng tấc đất của Khuyển Nhung!

Họ đã làm được rồi, nhưng Bình An đã mãi mãi ra đi.

Bình An c.hết một mình ở nơi đất khách quê người.

Bình An tốt như vậy, Bình An không ồn ào nghịch ngợm, Bình An an an tĩnh tĩnh.

15
Ba vò nữ nhi hồng trong cung rốt cuộc đã mở.

Sau khi đ.ánh Bắc Cương trở về, Cố Trí Viễn liền thỉnh cầu cha tứ hôn.

"Mười năm trước ta và Bình An định hôn ước, hiện giờ nàng đã trở về, ta tất nhiên muốn cưới nàng về nhà."

"Ta đã hứa với Bình An."

Cố Trí Viễn cứ như vậy ôm bài vị của Bình An bái lạy trời đất.

"Chúng ta đã thành thân rồi, nàng không thể không đợi ta ở bên cầu Nại Hà." Cố Trí Viễn cúi đầu nhìn linh vị Bình An, trong mắt tràn đầy ý cười.

Đêm thành thân, cha đem ba vò nữ nhi hồng cất giữ hơn hai mươi năm mở ra.

Ông ấy và Cố Trí Viễn mặt đối mặt với nhau uống đến bình minh.

Cố Trí Viễn chưa từng uống lại ông ấy.

Cha cười chỉ vào hắn: "Ngươi không uống lại ta, đêm nay không được phép gặp Bình An."

Cười mãi cười mãi, cha bỗng nhiên khóc.

A huynh trầm mặc ngồi cả đêm ở cửa Bình An cung.

Ta nén nước mắt thức đêm thêu xong một túi hương, đây là lễ vật tân hôn ta tặng cho Bình An, uyên ương nghịch nước, hai lòng hứa hẹn.

16
Sau khi Bình An đi, cha mất hứng thú với chính vụ.

Ông ấy vốn muốn đón Bình An về nhà, nhưng hiện giờ Bình An không còn, ông ấy thoáng cái giống như già thêm mười tuổi.

Cha đem toàn bộ chính sự giao cho a huynh xử lý.

A huynh làm gì cha cũng tuyệt đối không can thiệp, nhưng chỉ có một điểm, cha không cho phép hòa thân, không tiếp nhận thông gia với nước khác.

A huynh càng ngày càng trưởng thành.

Thật ra a huynh vẫn luôn rất có năng lực.

Nhưng chỉ cần Bình An ở đây, mọi người luôn cảm thấy hắn vẫn là tiểu nam hài trốn sau lưng Bình An.

Ngay cả a huynh cũng cảm thấy như vậy.

Cha đột nhiên ngã xuống.

Vào đêm đại thọ lần thứ năm mươi của cha, ngã xuống từ trên long ỷ.

Tới khi đám huynh đệ tỷ muội chúng ta quỳ gối trước giường, ông ấy ban đầu rất thanh tỉnh, liên tục dặn dò hoàng huynh chuyện hậu sự của ông ấy chớ làm phô trương, hết thảy chỉ cần làm đơn giản.

Sau đó vẻ mặt của ông ấy dần dần hoảng hốt, thò đầu nhìn về phía bên giường: "Bình An đâu?"

"Bình An của ta đi đâu rồi?"

Ông ấy nhìn thấy ta đang ngồi bên giường, đôi mắt sáng lên: "Bình An!"

Sau đó chính ông ấy lại khoát tay áo: "Con là Hoan nhi, không phải Bình An."

Ta nhịn không được, nhào lên trên người ông ấy khóc lên.

Hoàng huynh cũng đỏ hốc mắt: "Cha à, Bình An sớm đã không còn nữa."

Cha run run hỏi thành tiếng: "Cô nương đang yên đang lành, sao lại không còn nữa?"

Ông ấy bỗng nhiên liều mạng bắt lấy tay hoàng huynh, ánh mắt trừng lên hết cỡ: "Con nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau, nữ nhi Đại Tống không được hòa thân!"

"Cho dù có phải vong quốc, kẻ thù đ.ánh tới cửa kinh thành."

Cha hít sâu một hơi: "Chỉ cần Đại Tống vẫn còn một nam nhân, cho dù là c.hết trận, cũng không thể hòa thân!"

Hoàng huynh cắn răng liên tục gật đầu.

"Cha hãy yên tâm, con khắc ghi điều đó trong lòng, cả đời cũng không dám quên."

Lúc này cha mới nở nụ cười, gọi một tiếng Bình An, an tâm nhắm mắt lại.

"Bình An, đừng sợ, cha xuống với con đây."

17
Sau đó thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến khi a huynh mọc râu.

Lâu đến khi a huynh có rất nhiều hài tử.

Chờ tới khi chúng có thể nhận biết, việc đầu tiên a huynh làm chính là từng người một đến Thái Cực điện, chỉ vào bức tranh trên tường nói với chúng:

"Đây là cô cô của các con, nàng tên là Bình An."

"Bình An là một cô nương rất rất tốt."

Hài tử toàn cung đều biết chúng có một cô cô chưa từng gặp mặt.

Cô cô tên là Bình An.

18
Sau đó a huynh thiết lập một thư phòng mới, cho phép hài tử hoàng tộc đến học, bất kể nam nữ.

Thư phòng bồi dưỡng hết nhóm hài tử này tới nhóm hài tử khác.

Bài học đầu tiên, thái phó không phải giảng hưng quốc như thế nào, mà là giảng vong quốc.

"Các ngươi hãy nhớ kỹ, cho dù phải vong quốc, kẻ thù đ.ánh tới cửa kinh thành!"

"Chỉ cần Đại Tống vẫn còn một nam nhân, cho dù là c.hết trận, cũng không thể hòa thân!"

Giọng nói uy nghiêm của thái phó từ tiền đường vang lên, tiếp theo là hắn kể lại câu chuyện của Bình An.

Các học sinh ai nấy đều lau nước mắt.

Một tiểu cô nương nhỏ nhắn nghiến răng đứng lên: "Nam nhi chiến đấu trên sa trường, nữ nhi giữ xã tắc."

"Cho dù phải vong quốc, nữ nhi chúng ta cũng có thể ra chiến trường!"

"Từ giờ trở đi chúng ta sẽ luyện võ giống như nam nhân!"

Các tiểu cô nương trong phòng vừa lau nước mắt vừa gật đầu.

Thái phó vui vẻ nở nụ cười.

Vì thế, a huynh lại thành lập một trường học võ mới, nam nữ được huấn luyện võ học cùng nhau.

19
Thân thể Cố Trí Viễn dần dần không ổn.

Mấy năm trước miệt mài luyện võ, thân thể bị thương.

Nhưng hắn không chịu để thái y điều trị.

A huynh đi khuyên nhủ hắn.

Hắn cười lắc đầu.

A huynh thở dài rời đi.

Vào một đêm trăng rất tròn, Cố Trí Viễn mặc bộ y phục được vá họa tiết uyên ương đi tìm Bình An của hắn.

Trăng đêm đó là trăng tròn nhất sau khi Bình An rời đi, tròn đến mức không chân thực.

Sau đó lại trôi qua rất lâu, a huynh đã rất già.

Một ngày a huynh bỗng nhiên ngã xuống, trước khi c.hết huynh ấy nắm chặt tay thái tử: "Con hãy nhớ kỹ, muốn trở thành hoàng đế Đại Tống ta, điểm đầu tiên chính là vĩnh viễn không được hòa thân!"

"Các cô nương Đại Tống ta ai nấy đều kiều quý, vĩnh viễn không thể làm vật hi sinh cho chính trị!"

"Nếu hoàng đế đời sau vi phạm quy định này, tất cả người Đại Tống đều có thể trừng phạt!"

Thái tử rưng rưng giơ tay lên thề.

A huynh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười gọi một tiếng Bình An liền nhắm mắt lại.

Về sau, cũng không biết là bắt đầu từ năm nào, cũng không biết ai khởi xướng trước, tóm lại là dân gian lần lượt xây dựng từng pho tượng.

Đôi phụ mẫu trẻ chỉ vào bức tượng và nói với oa nhi trong lòng: "Đây là công chúa Bình An, năm đó vì bách tính Đại Tống chúng ta mà phải gả đi rất xa."

"Công chúa Bình An đã cứu mạng rất nhiều người."

"Các con phải vĩnh viễn nhớ kỹ nàng."

"Các con càng phải nhớ kỹ, các cô nương Đại Tống ai nấy đều kiều quý, cô nương Đại Tống không hòa thân."

Các oa nhi dứt khoát gật đầu.

Đó là năm thứ bốn mươi sau khi Bình An rời đi.

Đại Tống không quên nàng.

Ta cũng rất nhớ nàng.

20
Sách hậu sử ghi, Đại Tống kiến quốc hơn trăm năm, bắt đầu từ công chúa Bình An, không còn trường hợp nào hòa thân.

Tất cả đều bởi vì một cô nương.

Một cô nương kiên nghị, lương thiện và yên tĩnh.

Cô nương tên là Bình An.

Bởi vì tất cả mọi người đều hi vọng Bình An có thể bình bình an an.

HOÀN.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc#sad