Tảng sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1

Lúc Khương Giác gọi điện tới, đúng lúc tôi vừa về đến nhà.

Giấy khám bệnh trong túi đã bị tôi vo lại thành cục.

Trước đây anh chưa bao giờ chủ động gọi điện cho tôi.

"Hôm trước là sinh nhật ba." Giọng anh lạnh như băng.

Từ trước tới nay đều như vậy. "Tại sao em không về..."

"Vì không muốn về." Tôi ngăn anh nói tiếp, "Anh về là được rồi mà."

"Nguyệt Sơ ở nước ngoài cũng về."

Nguyệt Sơ là con gái của chú tôi, sống ở nhà chúng tôi từ nhỏ.

"Có cô ấy là được rồi, dù sao anh cũng coi cô ấy như em gái mà."

Người bên kia như bị chọc giận, trầm trọng gọi tên tôi: "Khương Miên!"

Tôi cúp máy.

Ánn chiều hoàng hôn cuối chân trời hắt vào phòng tôi.

Tôi ngồi trước bàn, xé giấy chẩn bệnh thành từng mảnh nhỏ.

Lúc những mảnh giấy bay lả tả xuống bàn, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Khương Giác: Sắp tới ngày giỗ của mẹ rồi.

___________

Khương Giác là anh trai tôi. Anh luôn rất hận tôi.

Bởi vì tôi chính là người cướp mất mẹ anh.

Hơn hai mươi năm trước, mẹ tôi khó sinh rồi qua đời trong lúc sinh tôi, bà ấy mất mạng trên bàn phẫu thuật.

Vì một sinh mệnh mới mà phải chết.

Không có ai chào đón sự hiện diện của tôi.

Bởi vì tôi mà ba mất đi người vợ ông yêu nhất.

Còn Khương Giác, anh ấy mất đi một người mẹ.

Thù hận này kéo dài từ lúc tôi ra đời đến tận hôm nay.

Không phải tôi cố ý không tới tham dự sinh nhật của ba.

Chỉ là hôm đó, lúc đau bụng đến mức sắp ngất xỉu, tôi mới mơ hồ nhận ra một điều.

Nhưng thật ra nếu tôi không đi, có lẽ ba sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

__________

Khương Giác không tiếp tục tìm tôi nữa.

Lúc đứng dưới công ty, tôi hít sâu một hơi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vào công ty anh trai làm.

Từ trên xuống dưới, chưa có ai phát hiện quan hệ của chúng tôi.

Số lần tôi gặp mặt anh thậm chí còn ít hơn số lần anh gặp những nhân viên bình thường khác.

Tuần trước có một giám đốc điều hành cấp cao đã từ chức, người kế nhiệm mới sẽ được công bố vào thứ hai tuần này.

Mọi người đều nói vị trí ấy sẽ thuộc về tôi.

Ít nhất, trước khi nhận được giấy khám bệnh thì tôi đã nghĩ vậy.

Tình cờ gặp đồng nghiệp trên hành lang, cô ấy chào tôi rồi mỉm cười đến gần:

"Chị Miên, thăng chức thì đừng quên khao bọn em nhé."

Tôi cụp mắt cười: "Còn chưa chắc chắn mà."

"Không phải chị thì là ai." Cô ấy kéo cánh tay tôi, "Trong tất cả những người có thể được chọn, chị là người giỏi nhất còn gì nữa."

Lúc vào phòng họp, Khương Giác cũng có mặt ở đó, tôi tình cờ chạm mắt với anh, chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, sau đó lại quay đi giống như hai người xa lạ.

"Xin chào Khương tổng."

Anh không nhìn tôi, gật đầu.

Thờ ơ như thể đêm đó chúng tôi chưa từng cãi nhau.

Mọi người dần đến đông đủ.

Khương Giác hắng giọng, đồng nghiệp lập tức nháy mắt với tôi.

Tôi nhìn xuống tránh ánh mắt của cô ấy.

Giây tiếp theo, tôi nghe được cái tên quen thuộc.

"Đường Nguyệt Sơ."

Hình bóng thân quen từ cửa bước vào, dáng người mảnh khảnh, Đường Nguyệt Sơ vẫn cười dịu dàng như trước.

Khương Giác đứng bên cạnh cô ấy, giới thiệu với mọi người: "Cô Đường mới về nước và sẽ kế nhiệm vị trí phó giám đốc."

Có người theo bản năng nhìn tôi, tôi ngước lên nhìn Đường Nguyệt Sơ đang cười tươi rói, bầu không khí như bị tạm dừng.

Âm thầm dao động.

Tôi mỉm cười vỗ tay.

Tiếng vỗ tay thưa thớt phá tan bầu không khí kỳ lạ của phòng họp.

Đường Nguyệt Sơ chạm mắt với tôi, đôi mắt cong lên

__________

Vị cà phê trong phòng uống nước đậm đến mức muốn nôn ra. Tôi dùng thìa khuấy lên nhấp một ngụm, lúc nuốt xuống chỉ thấy vị chua.

Đồng nghiệp trợn mắt bất bình.

"Dựa vào đâu chứ, sao cô ta có thể cướp vị trí của chị, đi cửa sau thì quang minh chính đại lắm sao?"

"Chị Miên, chị không thấy tức giận à?"

"Rõ ràng vị trí này vốn thuộc về chị, chị bỏ bao công sức như thế, lần trước tăng ca còn suýt nữa phải nhập viện mà."

Cô ấy nhìn tôi: "Chị Miên, em nói này, chị đừng liều mạng như thế, uống ít cà phê thôi."

Độ ấm của cà phê truyền đến tay tôi qua ly sứ, tôi khẽ nói cảm ơn: "Khương tổng tự có suy tính của mình."

Cô gái mở to mắt, hạ giọng đang muốn phàn nàn thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

Giọng của Khương Giác cực kỳ rõ ràng trong phòng uống nước nhỏ hẹp, nghe như đang kìm nén lửa giận: "Khương Miên, tới chỗ anh một chuyến."

Ly cà phê trong tay không cầm chắc, vài giọt cà phê bắt lên áo sơ mi trắng của tôi, nhiệt độ trên lớp vải cũng khiến da tôi bỏng rát.

Tôi thấp giọng đáp: "Vâng."

___________

Cửa văn phòng của Khương Giác mở ra, tôi nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đang ngồi trên sô pha, hơi cúi đầu.

Trong tay cô ta là một tờ giấy.

Còn Khương Giác ngồi đó, gương mặt lạnh lùng tràn ngập vẻ tức giận.

Trước đây có người nói, mặc dù Khương Giác và tôi đều cùng một mẹ sinh ra nhưng chỉ có đôi mắt là giống nhau.

Đuôi mắt hếch lên, lúc không cười tự nhiên mang theo khí lạnh như từ chối người khác đến gần.

Tiếc là cả hai chúng tôi đều không thích cười.

Mà Khương Giác cũng chưa bao giờ cười với tôi.

"Mặc dù Nguyệt Sơ mới về nước, nhưng em ấy có thực lực."

"Khương Miên."

Khi gọi tên tôi, Khương Giác cau mày.

"Trong lòng em có oán hận gì cứ nói thẳng ra, ở sau lưng bàn tán người khác, bắt tay với đồng nghiệp cô lập Nguyệt Sơ, Khương Miên, lòng dạ độc ác đã là bản chất của em rồi sao?"

Cũng mới chỉ có nửa ngày thôi.

Tôi liếc nhìn Đường Nguyệt Sơ, đúng lúc cô ta ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của tôi.

Ở tuổi hai mươi, gương mặt cô ta đầy collagen, hai mắt ửng đỏ, nước mắt ầng ậng trong mắt.

Rồi lại lập tức cúi đầu.

Các diễn viên hài đều đã nhập vai, chỉ chờ đến lượt tôi diễn, nhưng tôi thật sự không có hứng diễn kịch với họ.

"Miệng là của người khác, bọn họ nói gì đâu liên quan tới em."

"Hơn nữa..."

"Mọi người cũng không phải đồ ngốc."

Tiếng nức nở cùng tiếng đồ vật rơi xuống đồng thời vang lên, cây bút quý giá vốn đặt trên bàn đã bị gãy.

Màu mực đen tràn quanh chân tôi.

"Khương Miên! Em..."

Một tờ giấy nhẹ nhàng đặt lên bàn anh.

Khương Giác bị chặn lời, chờ đến khi anh nhìn rõ chữ viết trên đó thì lửa giận lại ngùn ngụt: "Khương Miên!"

"Em vẫn còn là trẻ con sao?" "Em đang giận dỗi đấy à?"

Lá đơn xin thôi việc bị anh vo thành một cục, lại ném xuống chân tôi như đồ bỏ đi.

Đây không phải là giận dỗi.

Từ lâu tôi đã biết.

Tôi không có tư cách để giận dỗi.

Chỉ những đứa trẻ được người khác dỗ dành mới có tư cách này.

Còn tôi thì không.

"Em sẽ tự đi tìm nhân sự."

Khoảnh khắc đóng cửa lại, tiếng quát giận dữ của anh bị tôi chặn lại bên trong cánh cửa.

Nhưng chưa đi được mấy bước, Đường Nguyệt Sơ đã đuổi theo tôi.

"Miên Miên." Giọng cô ta vẫn còn bị nghẹt, cẩn thận cầm lấy tay tôi.

"Miên Miên, chị đừng giận mà. Em không cần vị trí này, để em đi nói với anh Giác, chị đừng tức giận."

"Nếu biết mọi chuyện sẽ như thế này thì em đã không trở về, Miên Miên, chị đừng vì em mà làm ảnh hưởng đến tình cảm của chị với anh Giác."

Ở hành lang không có ai.

Tôi dừng bước nhìn cô ta.

Đôi mắt Đường Nguyệt Sơ vốn mang cảm giác ngây thơ vô tội và yếu đuối đáng thương, cộng với đôi mắt và chóp mũi ửng đỏ của cô ta, cô ta luôn có thể dễ dàng chiếm được cảm tình từ người khác.

Giống hệt mười mấy năm trước, đó là dáng vẻ lúc cô ta mới đến nhà tôi không lâu.

"Đường Nguyệt Sơ."

Tôi bước tới gần, nắm lấy cằm cô ta, "Chiêu này, lần nào cũng dùng được ——"

"Phải không?"

Mặt Đường Nguyệt Sơ tái mét.

Thang máy vang lên tiếng thông báo.

Tôi buông tay ra, xoay người bước vào trong thang máy, dường như cô ta còn chưa hoàn hồn lại, cứ đứng yên tại chỗ.

Tôi cười nhìn cô ta: "Rõ ràng cô biết tôi và anh ấy chưa từng có tình cảm anh em."

"Hơn nữa, trông cô càng giống em gái anh ấy hơn."

CHƯƠNG 2

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa. Bụng tôi lại đau

Thật ra lúc đầu, quan hệ giữa tôi và Khương Giác chưa đến mức này.

Mặc dù lúc nhỏ anh không thích tôi, nhưng anh chưa từng nói hay làm điều gì quá đáng.

So với ba tôi, người coi tôi như không tồn tại thì với tư cách là một người anh trai, Khương Giác chính anh là người thân thiết duy nhất của tôi.

Lúc đó tôi nghĩ, cho dù Khương Giác không thích tôi, nhưng chúng tôi vẫn là người thân của nhau. Đó chính là huyết thống.

Cho đến khi lên cấp hai, Đường Nguyệt Sơ tới nhà chúng tôi.

Tôi mới phát hiện. Hóa ra anh trai tôi cũng có thể đối xử tốt với người khác.

Sẽ không lúc nào cũng lạnh mặt, không bảo cô ta "cút ngay", cũng không mỉa mai châm chọc cô ta.

Đó mới là thái độ của một người anh đối với em gái.

Nhưng Đường Nguyệt Sơ không biết đủ.

Ngày thứ năm cô ta chuyển đến trường cấp hai của tôi, lúc tan học về nhà, tôi bị Khương Giác tát.

Tôi ôm mặt sững sờ nhìn anh, những gì anh nói tôi nghe không hiểu nổi.

Đầu têu cô lập.

Hư đốn.

Ác độc.

Xin lỗi.

Nhưng khi nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đang cúi đầu nắm chặt góc áo anh, được anh bảo vệ phía sau.

Những từ này đột nhiên ghép lại thành một lời nói dối hoàn chỉnh trong đầu.

Tôi giải thích. Nhưng anh không muốn tin.

Cuộc cãi vã và sự thiên vị rõ ràng ngày hôm đó bỗng nhiên phá vỡ những suy nghĩ ngây thơ ngu xuẩn trong đầu tôi.

Khương Giác không phải kẻ ngu đến mức không biết đúng sai.

Chẳng qua là anh cố ý. Dường như hôm đó tôi mới chợt tỉnh ngộ.

Anh trai tôi, thật sự hận tôi.

Quan hệ giữa tôi và Khương Giác xấu đi rõ rệt.

Đáng tiếc với người ngu dốt ấu trĩ như tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ, thà đối nghịch với anh còn hơn để anh coi tôi như người xa lạ giống như ba.

Ít nhất, Khương Giác có thể nhìn thấy tôi.

Quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn căng thẳng cho đến khi tôi 18 tuổi.

Năm ấy, tôi bị kéo vào địa ngục.

Sau 18 tuổi, quan hệ giữa tôi và Khương Giác chợt biến thành người xa lạ.

Giống như cuộc chiến tranh đã đến hồi kết thúc.

Chúng tôi không hề cãi vã, không hề cuồng loạn, không đối chọi nhau.

Chỉ lạnh lùng, giống như chẳng ai quen biết ai.

____________

Sau khi làm hết các thủ tục trở về nhà, trời bên ngoài đã tối.

Đèn trong tiểu khu vẫn chưa bật nên tôi chỉ nhìn thấy những ánh đèn ấm áp hắt ra từ những căn nhà phía xa.

Bụng tôi vẫn đau từ khi giáp mặt Đường Nguyệt Sơ

Tôi cuộn mình trên sô pha, cơn đói và cơn đau lan ra khắp cơ thể, tôi cố gắng đứng dậy đi mở tủ lạnh.

Mùi thiu thối ập vào mặt tôi, tôi nhớ ra, lần cuối cùng mở tủ lạnh đã là một tháng trước.

Tôi tiện tay cầm lấy một mớ rau, rửa sạch rồi đặt lên thớt, tiếng dao thái không đều.

Màu máu đỏ tươi rơi trên màu xanh của rau, còn mang theo mùi tanh.

Tôi sửng sốt.

Vết thương ngày càng đau nên tôi mới chợt tỉnh ra, tôi đã bị đứt tay rồi.

Trong cơn xúc động, tôi không thể khống chế bản thân.

Vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, lại thêm một vết nữa.

Từ cánh tay cho đến cổ tay.

Con dao rơi xuống đất, tôi quỳ xuống, thở hổn hển.

Dường như tôi ngày càng không thể khống chế được mình, tự làm những chuyện khiến mình bị tổn thương.

Trước đây bác sĩ nói với tôi. Lúc phát bệnh nhớ phải uống thuốc.

Nhưng tôi không uống. Tôi không muốn uống.

Bác sĩ còn nói hãy để người thân chăm sóc tôi.

"Khương Miên, hãy tiếp xúc với gia đình nhiều hơn để cảm nhận tình yêu."

"Tốt cho bệnh tình của cô đấy."

Nhưng mà....

Tôi nhìn vết máu loang lổ.

...tôi không có gia đình.

_________

Đồ ăn tôi nấu tối qua tôi không ăn, vứt hết vào trong thùng rác.

Cơn đói quấn lấy cơn đau bao trùm cơ thể, cuối cùng tôi ngất trên giường.

Sáng sớm có người gõ cửa.

Tôi mơ màng bước xuống ghế sô pha, đi tới mở hé cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài thì hoàn toàn tỉnh táo.

Gương mặt người đàn ông như được bao phủ một lớp sương, vẫn vô cảm.

Tôi theo bản năng đóng cửa lại, tiếng cửa đóng sầm lập tức ngăn cách chúng tôi.

Tôi nhanh chóng về phòng mặc áo khoác, thay một chiếc quần dài.

Lúc mở cửa ra, ánh mắt Khương Giác dừng trên mặt tôi, lạnh đến thấu xương.

"Có chuyện gì không?"

Tôi hỏi thẳng.

Ánh mắt anh nhìn xuống hình xăm nhỏ trên cổ tay tôi.

Khương Giác híp mắt, lạnh giọng nói: "Trên cánh tay em cũng có hình xăm?"

Tôi không đáp, có lẽ Khương Giác nghĩ đây là thừa nhận nên cảm xúc hờ hững ban đầu lại bị khuấy động:

"Em cứ phải chơi với kẻ lưu manh đó rồi tự biến thành một thứ rác rưởi sao?"

Tôi biết Khương Giác luôn nói năng độc địa, lúc quan hệ giữa hai chúng tôi trở nên tồi tệ nhất, lời nói như con dao tẩm độc của anh đâm vào tôi không thương tiếc.

Nhưng anh không được nói Chu Dữu.

Bởi vì chị ấy là người bạn duy nhất, tốt nhất của tôi.

Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người người đàn ông phả vào mũi tôi, mạch máu trên trán tôi giật giữ dội, tôi thấy buồn nôn.

Cơn đau bụng đã hết lại quay trở lại, bàn tay nắm cửa của tôi run lên bần bật, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cái tát như dự đoán không tát vào mặt anh mà ngược lại, tôi bị anh nắm lấy cổ tay, vết sẹo năm xưa chạm vào thân nhiệt của người khác.

Tôi thấy rõ vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Khương Giác: "Vết sẹo trên cổ tay em..."

Chỉ là anh còn chưa dứt lời, đã bị tôi tát một cái.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, gương mặt trắng đỏ một mảng, tôi đã tát rất mạnh.

Mùi thuốc lá thoang thoảng làm tôi căng thẳng, cảm giác sợ hãi dâng lên từ lòng bàn chân, từng chút bò ra khắp người tôi.

Tôi cố gắng hết sức thoát khỏi tay anh, cổ tay đã đỏ bừng.

Tôi phải dùng sức nắm tay mình mới không khiến nó run lên bần bật.

"Khương Miên...."

"Cút."

Tôi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chân mình.

"Đừng chạm vào tôi."

"Cút đi!"

_________

Khương Giác đi rồi.

Tôi lao vào phòng tắm, điên cuồng dùng khăn tắm rửa đôi tay mới bị Khương Giác chạm vào.

Làn da bị cọ mạnh đến mức chảy máu, máu và nước lạnh cùng nhỏ giọt, màu sắc này kích thích não bộ của tôi, tôi dựa vào bồn rửa tay, thở hổn hển.

Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Buổi trưa, người giao cơm giao đến một túi lớn, tôi đặt từng hộp đồ ăn lên bàn.

Mùi thơm nồng kích thích vị giác của tôi, cái bụng chịu đói hai ngày cuối cùng cũng chịu đầu hàng.

Tôi cầm đũa, nhét hết đồ ăn vào trong bụng.

Nhưng do ăn quá no nên tôi bị tức bụng, sau đó lại vào nhà tắm nôn hết ra.

Sàn phòng tắm làm ướt quần áo của tôi, cơn đau như cận kề cái chết khiến tôi ngã xuống sàn, tay cầm điện thoại lướt đến lịch sử trò chuyện một tháng trước.

Câu cuối cùng Chu Dữu nhắn cho tôi là hỏi hôm nay tôi ăn gì.

Tôi không trả lời.

Cũng không nói cho chị ấy biết tôi đã nhận được giấy khám bệnh.

Tình bạn 5 năm vừa dài vừa ngắn. Đủ lâu để khắc sâu vào sinh mệnh của tôi.

Lại ngắn đến mức chỉ bằng mấy tiếng, tôi đã xem hết nội dung trò chuyện.

"Bạn có chắc chắn muốn xóa lịch sử trò chuyện với chị gái không?"

Dòng chữ màu đỏ thật chói mắt.

Nhưng cơn đau bụng ngày càng dữ dội như đang thôi thúc tôi bấm nút xóa đi.

Ký ức 5 năm biến mất trong khoảnh khắc, cùng với sự ràng buộc cuối cùng của tôi với thế giới này.

Ngày tôi nhận được kết quả chẩn đoán, bác sĩ nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc khuyên nhủ:

"Tuy là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng nếu tích cực điều trị, lạc quan thì có thể sống thêm hai ba năm nữa."

Tôi mỉm cười nói cảm ơn, nhưng không đáp lại lời bác sĩ.

Tôi không có lý do để sống.

Anh trai tôi, anh ấy cũng đã từng mong đợi tôi chết đi.

CHƯƠNG 3

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa. Bụng tôi lại đau

Thật ra lúc đầu, quan hệ giữa tôi và Khương Giác chưa đến mức này.

Mặc dù lúc nhỏ anh không thích tôi, nhưng anh chưa từng nói hay làm điều gì quá đáng.

So với ba tôi, người coi tôi như không tồn tại thì với tư cách là một người anh trai, Khương Giác chính anh là người thân thiết duy nhất của tôi.

Lúc đó tôi nghĩ, cho dù Khương Giác không thích tôi, nhưng chúng tôi vẫn là người thân của nhau. Đó chính là huyết thống.

Cho đến khi lên cấp hai, Đường Nguyệt Sơ tới nhà chúng tôi.

Tôi mới phát hiện. Hóa ra anh trai tôi cũng có thể đối xử tốt với người khác.

Sẽ không lúc nào cũng lạnh mặt, không bảo cô ta "cút ngay", cũng không mỉa mai châm chọc cô ta.

Đó mới là thái độ của một người anh đối với em gái.

Nhưng Đường Nguyệt Sơ không biết đủ.

Ngày thứ năm cô ta chuyển đến trường cấp hai của tôi, lúc tan học về nhà, tôi bị Khương Giác tát.

Tôi ôm mặt sững sờ nhìn anh, những gì anh nói tôi nghe không hiểu nổi.

Đầu têu cô lập.

Hư đốn.

Ác độc.

Xin lỗi.

Nhưng khi nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ đang cúi đầu nắm chặt góc áo anh, được anh bảo vệ phía sau.

Những từ này đột nhiên ghép lại thành một lời nói dối hoàn chỉnh trong đầu.

Tôi giải thích. Nhưng anh không muốn tin.

Cuộc cãi vã và sự thiên vị rõ ràng ngày hôm đó bỗng nhiên phá vỡ những suy nghĩ ngây thơ ngu xuẩn trong đầu tôi.

Khương Giác không phải kẻ ngu đến mức không biết đúng sai.

Chẳng qua là anh cố ý. Dường như hôm đó tôi mới chợt tỉnh ngộ.

Anh trai tôi, thật sự hận tôi.

Quan hệ giữa tôi và Khương Giác xấu đi rõ rệt.

Đáng tiếc với người ngu dốt ấu trĩ như tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ, thà đối nghịch với anh còn hơn để anh coi tôi như người xa lạ giống như ba.

Ít nhất, Khương Giác có thể nhìn thấy tôi.

Quan hệ giữa hai chúng tôi vẫn căng thẳng cho đến khi tôi 18 tuổi.

Năm ấy, tôi bị kéo vào địa ngục.

Sau 18 tuổi, quan hệ giữa tôi và Khương Giác chợt biến thành người xa lạ.

Giống như cuộc chiến tranh đã đến hồi kết thúc.

Chúng tôi không hề cãi vã, không hề cuồng loạn, không đối chọi nhau.

Chỉ lạnh lùng, giống như chẳng ai quen biết ai.

____________

Sau khi làm hết các thủ tục trở về nhà, trời bên ngoài đã tối.

Đèn trong tiểu khu vẫn chưa bật nên tôi chỉ nhìn thấy những ánh đèn ấm áp hắt ra từ những căn nhà phía xa.

Bụng tôi vẫn đau từ khi giáp mặt Đường Nguyệt Sơ

Tôi cuộn mình trên sô pha, cơn đói và cơn đau lan ra khắp cơ thể, tôi cố gắng đứng dậy đi mở tủ lạnh.

Mùi thiu thối ập vào mặt tôi, tôi nhớ ra, lần cuối cùng mở tủ lạnh đã là một tháng trước.

Tôi tiện tay cầm lấy một mớ rau, rửa sạch rồi đặt lên thớt, tiếng dao thái không đều.

Màu máu đỏ tươi rơi trên màu xanh của rau, còn mang theo mùi tanh.

Tôi sửng sốt.

Vết thương ngày càng đau nên tôi mới chợt tỉnh ra, tôi đã bị đứt tay rồi.

Trong cơn xúc động, tôi không thể khống chế bản thân.

Vết sẹo mới chồng lên vết sẹo cũ, lại thêm một vết nữa.

Từ cánh tay cho đến cổ tay.

Con dao rơi xuống đất, tôi quỳ xuống, thở hổn hển.

Dường như tôi ngày càng không thể khống chế được mình, tự làm những chuyện khiến mình bị tổn thương.

Trước đây bác sĩ nói với tôi. Lúc phát bệnh nhớ phải uống thuốc.

Nhưng tôi không uống. Tôi không muốn uống.

Bác sĩ còn nói hãy để người thân chăm sóc tôi.

"Khương Miên, hãy tiếp xúc với gia đình nhiều hơn để cảm nhận tình yêu."

"Tốt cho bệnh tình của cô đấy."

Nhưng mà....

Tôi nhìn vết máu loang lổ.

...tôi không có gia đình.

_________

Đồ ăn tôi nấu tối qua tôi không ăn, vứt hết vào trong thùng rác.

Cơn đói quấn lấy cơn đau bao trùm cơ thể, cuối cùng tôi ngất trên giường.

Sáng sớm có người gõ cửa.

Tôi mơ màng bước xuống ghế sô pha, đi tới mở hé cửa, khi nhìn thấy người bên ngoài thì hoàn toàn tỉnh táo.

Gương mặt người đàn ông như được bao phủ một lớp sương, vẫn vô cảm.

Tôi theo bản năng đóng cửa lại, tiếng cửa đóng sầm lập tức ngăn cách chúng tôi.

Tôi nhanh chóng về phòng mặc áo khoác, thay một chiếc quần dài.

Lúc mở cửa ra, ánh mắt Khương Giác dừng trên mặt tôi, lạnh đến thấu xương.

"Có chuyện gì không?"

Tôi hỏi thẳng.

Ánh mắt anh nhìn xuống hình xăm nhỏ trên cổ tay tôi.

Khương Giác híp mắt, lạnh giọng nói: "Trên cánh tay em cũng có hình xăm?"

Tôi không đáp, có lẽ Khương Giác nghĩ đây là thừa nhận nên cảm xúc hờ hững ban đầu lại bị khuấy động:

"Em cứ phải chơi với kẻ lưu manh đó rồi tự biến thành một thứ rác rưởi sao?"

Tôi biết Khương Giác luôn nói năng độc địa, lúc quan hệ giữa hai chúng tôi trở nên tồi tệ nhất, lời nói như con dao tẩm độc của anh đâm vào tôi không thương tiếc.

Nhưng anh không được nói Chu Dữu.

Bởi vì chị ấy là người bạn duy nhất, tốt nhất của tôi.

Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người người đàn ông phả vào mũi tôi, mạch máu trên trán tôi giật giữ dội, tôi thấy buồn nôn.

Cơn đau bụng đã hết lại quay trở lại, bàn tay nắm cửa của tôi run lên bần bật, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Cái tát như dự đoán không tát vào mặt anh mà ngược lại, tôi bị anh nắm lấy cổ tay, vết sẹo năm xưa chạm vào thân nhiệt của người khác.

Tôi thấy rõ vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Khương Giác: "Vết sẹo trên cổ tay em..."

Chỉ là anh còn chưa dứt lời, đã bị tôi tát một cái.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, gương mặt trắng đỏ một mảng, tôi đã tát rất mạnh.

Mùi thuốc lá thoang thoảng làm tôi căng thẳng, cảm giác sợ hãi dâng lên từ lòng bàn chân, từng chút bò ra khắp người tôi.

Tôi cố gắng hết sức thoát khỏi tay anh, cổ tay đã đỏ bừng.

Tôi phải dùng sức nắm tay mình mới không khiến nó run lên bần bật.

"Khương Miên...."

"Cút."

Tôi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm chân mình.

"Đừng chạm vào tôi."

"Cút đi!"

_________

Khương Giác đi rồi.

Tôi lao vào phòng tắm, điên cuồng dùng khăn tắm rửa đôi tay mới bị Khương Giác chạm vào.

Làn da bị cọ mạnh đến mức chảy máu, máu và nước lạnh cùng nhỏ giọt, màu sắc này kích thích não bộ của tôi, tôi dựa vào bồn rửa tay, thở hổn hển.

Cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Buổi trưa, người giao cơm giao đến một túi lớn, tôi đặt từng hộp đồ ăn lên bàn.

Mùi thơm nồng kích thích vị giác của tôi, cái bụng chịu đói hai ngày cuối cùng cũng chịu đầu hàng.

Tôi cầm đũa, nhét hết đồ ăn vào trong bụng.

Nhưng do ăn quá no nên tôi bị tức bụng, sau đó lại vào nhà tắm nôn hết ra.

Sàn phòng tắm làm ướt quần áo của tôi, cơn đau như cận kề cái chết khiến tôi ngã xuống sàn, tay cầm điện thoại lướt đến lịch sử trò chuyện một tháng trước.

Câu cuối cùng Chu Dữu nhắn cho tôi là hỏi hôm nay tôi ăn gì.

Tôi không trả lời.

Cũng không nói cho chị ấy biết tôi đã nhận được giấy khám bệnh.

Tình bạn 5 năm vừa dài vừa ngắn. Đủ lâu để khắc sâu vào sinh mệnh của tôi.

Lại ngắn đến mức chỉ bằng mấy tiếng, tôi đã xem hết nội dung trò chuyện.

"Bạn có chắc chắn muốn xóa lịch sử trò chuyện với chị gái không?"

Dòng chữ màu đỏ thật chói mắt.

Nhưng cơn đau bụng ngày càng dữ dội như đang thôi thúc tôi bấm nút xóa đi.

Ký ức 5 năm biến mất trong khoảnh khắc, cùng với sự ràng buộc cuối cùng của tôi với thế giới này.

Ngày tôi nhận được kết quả chẩn đoán, bác sĩ nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc khuyên nhủ:

"Tuy là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhưng nếu tích cực điều trị, lạc quan thì có thể sống thêm hai ba năm nữa."

Tôi mỉm cười nói cảm ơn, nhưng không đáp lại lời bác sĩ.

Tôi không có lý do để sống.

Anh trai tôi, anh ấy cũng đã từng mong đợi tôi chết đi.

CHƯƠNG 4

Ngày thứ mười hai Khương Miên mất tích.

Khương Giác gọi điện cho Chu Dữu.

Ở bên kia đại dương đang là giờ ngủ, người phụ nữ trả lời điện thoại cũng không có tính tình tốt, nhỏ giọng chửi một câu rồi mới hỏi là ai.

"Là tôi, Khương Giác."

Từ trước đến nay anh vẫn không thích Chu Dữu, anh không hiểu sao vào năm 18 tuổi, nữ lưu manh này lại trở thành bạn thân nhất của em gái mình.

Anh biết cô cũng không thích anh.

Người phụ nữ bên kia mắng anh bị điên, chửi anh tới mức máu chó phun đầy đầu.

"... Chuyện gì?"

Giọng Chu Dữu tràn ngập chán ghét.

"Cô... Có biết Khương Miên đi đâu không?"

"Sao vậy?"

Người bên kia thay đổi thái độ.

"Con bé..."

Lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn, trong miệng toàn là vị đắng.

".... Bị ung thư dạ dày."

Bên kia bất ngờ cúi máy, truyền đến âm báo bận.

Khương Giác cầm điện thoại bối rối.

Một phút sau, anh gọi lại, lần này cũng được nghe máy.

Âm thanh cảm xúc vỡ òa rõ ràng truyền vào rai anh, tiếng khóc nức nở của Chu Dữu vang lên trong căn phòng trống, nghe thật khổ sở.

Khương Giác nói.

"Xin cô."

"Hãy giúp tôi tìm con bé."

"Chỉ cần em ấy đồng ý trị liệu thì có thể sống thêm một hai năm nữa."

"Cầu xin cô."

Chu Dữu khóc không thành tiếng trong điện thoại.

"Sống thêm mấy năm..."

"Sống thêm mấy năm thì có ích gì với con bé hả?"

"Khương Giác."

"Anh không biết gì hết."

Khương Giác sững người tại chỗ.

Sự ngột ngạt lại bao trùm lấy anh.

"Tôi biết chứ."

Anh lẩm bẩm.

"Biết cái gì?" Chu Dữu hét lên.

"Biết con bé......"

Chu Dữu ở bên kia cười lạnh.

"Khương Giác."

"Trên đời này, người tôi căm ghét nhất chính là anh."

"Đường Nguyệt Sơ là em gái anh, vậy Miên Miên thì không phải sao?"

"Anh có biết con bé đã từng chết một lần không?"

"Khương Giác..."

Tiếng khóc hòa vào làm một với những câu hỏi, giống như con dao nhỏ, xuyên qua ngàn dặm đâm vào lòng anh.

"Anh biết không?"

"Khương Miên em gái anh đã chết vào năm 18 tuổi rồi."

_______

Lẽ ra anh nên sớm biết.

Có nhiều chi tiết như vậy mà.

Từ lúc Khương Miên 18 tuổi, thái độ chợt trở nên lạnh lùng.

Thờ ơ tránh xa rất cả những sinh vật là đàn ông.

Cũng kể từ lúc đó, cô không còn mặc váy hay áo ngắn nữa, dù trời nóng đến đâu vẫn mặc quần áo dài tay.

Và cả những vết sẹo trên cổ tay cô.

Lúc nào cũng mang dao bên mình.

Thuốc chống trầm cảm rơi vãi đầy đất.

Đứa em gái duy nhất chảy cùng dòng máu với anh...

Đã chết vào năm 18 tuổi rồi..

CHƯƠNG 5

Năm 18 tuổi, tôi gọi điện cho Khương Giác.

Không biết vì sao tôi lại gọi cho anh, có lẽ là còn ôm một chút ảo tưởng, mong chờ giá như anh có thể tới cứu tôi.

Giá như anh có chút thương tiếc. Giá như anh để ý đến tôi.

Tôi có thể có một chút hy vọng sống trong tình trạng tự hủy hoại bản thân đang dần ép chết mình.

Lúc điện thoại được kết nối, anh vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Tôi gọi một tiếng anh, không tức giận nói chuyện với anh như mọi ngày mà chỉ hỏi nhỏ:

"Nếu em thật sự chết đi..."

Cầu xin anh.

"... Thì anh sẽ làm gì?"

Hãy cứu em.

Con dao gọt trái cây trên bàn phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ.

Tôi nghe thấy tiếng hít thở của mình hòa vào bóng tối trong phòng.

Bàn tay cầm điện thoại run nhẹ.

Nhưng Khương Giác không mắng tôi là đồ điên.

Tôi nghe thấy giọng anh. Lạnh lùng và bình tĩnh.

Rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, nhanh chóng đậu lại trong tim tôi.

Anh nói.

Vậy thì tốt quá.

Em hại chết mẹ.

Thì em phải đền mạng.

Nước biển lập tức nhấn chìm tôi, tôi cứ thế chìm xuống.

Khi sắp ngạt thở, tôi tỉnh dậy, thở hổn hển như con thú hoang.

Lúc lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt, thật ra cũng không đau lắm.

Khoảnh khắc màu đỏ sẫm xuất hiện, tôi như quay trở lại vào hôm đó.

Trong con ngõ nhỏ vắng người, tối tăm không có ánh sáng, một người đàn ông xa lạ giật tóc tôi từ đằng sau mà tôi không thể phản kháng.

Tôi khóc lóc, hét lên.

Tôi nói tôi sai rồi.

Xin lỗi.

Xin anh.

Xin anh thả tôi ra.

Xin anh mà.

Thả tôi ra được không.

Hắn ta không làm vậy. Hắn ta như con thú độc ác nhất trên đời này.

Từng chút, kéo tôi vào trong vực thẳm không đáy.

Hắn ta tát tôi rất nhiều. Mỗi câu tôi xin tha thì hắn lại tát

Tát cho tới khi vị mặn ngập trong khoang miệng, tôi không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Quần áo của tôi bị hắn xé rách.

Mùi da thịt bỏng xen lẫn với mùi thuốc lá kém chất lượng xộc vào mũi tôi.

Bật lửa.

Tắt lửa.

Bật lửa.

Tắt lửa.

Từ từ di chuyển từ eo lên đến cổ tôi.

Cho đến khi điếu thuốc tàn rụi.

Không biết đã qua bao lâu.

Từ lúc khóc đến tê liệt cho đến lúc chết lặng cam chịu, tôi nằm trong đống bùn bẩn thỉu, dã thú rong ruổi trên người tôi.

Tôi ngửi thấy mùi da thịt cháy khét trên người mình, ngửi thấy mùi hôi thối.

Giá như tôi có thể chết ngay lập tức.

Nhưng mà tôi...

Đã làm sai điều gì?

Tôi chỉ đi trên đường.

Mặc chiếc váy mà tôi thích nhất.

Tôi...

Làm sai sao?

_________________

Tôi không biết hôm đó hắn ta đi lúc nào.

Mặt đất bẩn thỉu như hòa vào làm một với cơ thể tôi.

Tôi trần truồng nằm đấy, chỉ nhìn thấy xung quanh là bóng tối.

Nếu như Khương Miên chưa từng được sinh ra thì tốt.

Nếu như tôi chưa từng xuất hiện trên thế giới này thì tốt.

Chu Dữu xuất hiện vào lúc này.

Tôi không quen biết chị ấy.

Nhưng chị ấy lại gọi đúng tên tôi.

Chị ấy cởi quần áo của mình ra đắp lên người tôi, cẩn thận lau sạch vết bùn trên mặt tôi, còn run rẩy bế tôi lên.

Đưa tôi đến đồn cảnh sát.

Còn đưa tôi về nhà.

Thật ra lúc tôi về nhà đã là nửa đêm.

Khi mở cửa, người ba trên danh nghĩa hiếm khi ngồi trong phòng khách.

Nhưng ông chỉ ngước lên nhìn tôi.

Bỏ qua mái tóc rối bù của tôi, bỏ qua bộ quần áo bẩn thỉu rách nát của tôi, bỏ qua cơ thể xấu hổ hôi hám của tôi.

Ông lập tức nhìn sang chỗ khác, giống như trước đây.

______________

Sau đó ông lại đi.

Trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.

Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi sẽ trở về ngày hôm đó.

Lớp da cháy xém mưng mủ vào mùa hè.

Vẫn là chết thì tốt hơn.

Nhưng tôi không chết.

Lại là Chu Dữu.

Số điện thoại lạ gọi đến, giọng nữ quen thuộc xin lỗi vì đã quấy rầy tôi, sau đó bắt đầu nói linh tinh chuyện trên trời dưới đất, ra vẻ thoải mái, cố gắng che đậy điều gì đó.

Cho nên tôi trực tiếp vạch trần.

"Tại sao lại gọi cho em?"

Chị ấy sửng sốt.

Đột nhiên nói lắp, không thể trả lời một câu hoàn chỉnh.

Mãi sau mới lấy hết can đảm nói.

"Đừng chết."

"Khương Miên."

"Chị sợ em tự sát nên mới nhớ số điện thoại của em."

Tôi không ngờ chị ấy lại thẳng thắn như vậy.

Câu từ ấm áp.

Làm tôi cay mắt.

Tôi nghe thấy tiếng hít thở của chị ấy, căng thẳng lại ngập ngừng.

Tôi nhìn máu đang chảy trên bàn nhỏ xuống thành những bông hoa mai trên sàn nhà, cùng với con dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Cuối cùng tôi nói.

"Được."

"Gọi xe cấp cứu cho em đi."

_____________

Tôi sống sót.

Nhưng tôi không thoát ra được.

Cái bóng màu đen giống như cơn ác mộng, hằng đêm dệt thành một tấm lưới không lối thoát nhốt tôi trong đó.

Tôi ghét mùi thuốc.

Càng ghét bản thân mình.

Hắn ta ẩn nấp trong bóng tối, ở mọi ngách tối tăm, một giây sau, không biết hắn xuất hiện từ đâu, lại kéo tôi xuống vực một lần nữa.

Tôi nhớ từng chi tiết của buổi tối ngày hôm đó. Nhớ rõ cảm giác đau đớn và cái mùi đó.

Tôi rất tỉnh táo.

Tỉnh táo nên thống khổ.

Tỉnh táo đến muốn chết đi.

Lại tỉnh táo tồn tại.

Chu Dữu cùng tôi đến gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ nói, tốt nhất là nằm viện.

Tôi không nằm.

Bác sĩ lại kê cho tôi rất nhiều thuốc.

Tôi không uống.

Tôi đổ hết tất cả vào lọ thủy tinh trong suốt.

Chu Dữu ở với tôi suốt mùa hè.

Mùa hè năm đó trời nắng đẹp, nhưng tôi luôn ở trong nhà.

Chị ấy không chê phiền mà chơi cờ với tôi.

Cùng tôi nói về những bộ phim truyền hình và anime mới nhất.

Thật ra tôi biết.

Mỗi đêm, chị ấy đều lén nhìn tôi rơi nước mắt.

Sáng ngày hôm sau mắt sẽ sưng lên.

Có một hôm, Chu Dữu tắm xong thấy tôi đứng trên ban công, chị ấy sợ đến mức suýt khóc.

Tôi nhìn chị, lại đi xuống.

"Chu Dữu."

Tôi gọi tên của chị. "Chị làm chị gái em được không?"

Tôi không có mẹ.

Có người anh trai hận tôi.

Có người ba coi tôi như người xa lạ.

Cơ thể tôi rách nát, tâm hồn tôi thối rữa.

Tôi không có gì hết.

Chị ấy lao đến ôm chầm lấy tôi, nước mắt nóng hổi rơi xuống áo tôi.

Chị ấy nói: "Được."

"Miên Miên ngoan."

"Sau này chị chính là chị của em."

"Em hứa với chị, sau này phải sống thật tốt nhé."

"Được không?"

________________

Không được.

________________

Tôi ôm lại chị ấy.

"Chị."

Tôi nói.

"Chị đừng nhớ em quá nhé."

"Được không."

Tôi đã được định sẵn là không thể sống rồi.

Bình thường chỉ là vẻ bề ngoài.

Bên trong tôi đã sớm vỡ vụn thành đống đồ nát.

Mong đợi cái chết.

CHƯƠNG 6

Mùa hè đó trôi qua, Đường Nguyệt Sơ xuất ngoại.

Khương Giác gia nhập công ty.

Chu Dữu cũng thi vào đại học.

Tất cả mọi người đều bước về phía trước.

Chỉ có tôi dừng lại vào năm 18 tuổi.

Tôi ngửi thấy mùi hôi thối trên người mình, từ sau đêm đó càng nghiêm trọng hơn.

Ngày Chu Dữu đi học, tôi tiễn chị ấy đi.

Ở sân bay, mắt chị ấy đỏ hoe nhưng không rơi nước mắt.

Chị ấy ôm tôi vào lòng, gọi tên tôi hết lần này tới lần khác.

Cuối cùng thì thầm vào tai tôi.

"Miên Miên."

"Nếu không chịu được thì thôi."

Thật ra chị ấy biết.

Chị ấy biết những vết sẹo trên người tôi.

Biết tôi vật lộn ngày qua ngày trong vũng bùn lầy.

Chị ấy biết mỗi lúc tôi suy sụp, chỉ có cách duy nhất để xoa dịu nỗi đau là tự hành hạ bản thân.

Tôi ôm lại chị.

______________

Sau khi Chu Dữu đi, tôi như trở lại bình thường, nhưng mỗi ngày đều thống khổ.

Tôi không có sức cãi nhau với Khương Giác.

Mỗi ngày chỉ mệt mỏi tồn tại.

Ăn uống thất thường, làm việc và nghỉ ngơi không đều, không biết quý trọng cơ thể.

Lúc nhận được giấy báo bị ung thư dạ dày, tôi rất vui.

Bởi vì tôi....

Cuối cùng cũng có thể chết rồi.

____________

Tôi đã quyết định ngày ra đi.

Là vào ngày giỗ của mẹ.

Cũng là ngày sinh nhật tôi.

Nhưng hơn hai mươi năm qua, tôi chỉ trải qua hai lần sinh nhật.

Đều là Chu Dữu ở bên tôi.

Thật ra Khương Giác không biết.

Tôi cũng hâm mộ những người khác có mẹ.

Tôi cũng hâm mộ những cô gái được mẹ ôm vào lòng, tết tóc cho.

Tôi hận bản thân hơn bất kì ai khác.

Ngày hôm nay đã đến, thật ra cũng chỉ là một ngày bình thường.

Tôi vẫn đau bụng như vậy.

Buổi sáng ăn được hai cái bánh bao rồi lại nôn ra.

Sau đó tôi cuộn mình trên sô pha, lướt ảnh trong album rồi xóa từng bức một.

Xóa xong tấm cuối cùng, tôi đứng dậy đi ra ngoài ban công.

Bỗng nhiên trong phòng khách có tiếng vang lớn.

Cảnh cửa cũ kỹ của khu nhà này bị đạp đổ.

Hình bóng quen thuộc lảo đảo trong tầm nhìn của tôi.

Là anh trai.

Hơn mười ngày không gặp, sắc mặt anh hốc hác như già đi vài tuổi.

Tôi đoán Chu Dữu nói cho anh.

Dù sao nơi này tôi cũng chỉ nói cho Chu Dữu biết một lần.

Người đàn ông đầu bù tóc rối, thở hổn hển, sống lưng luôn thẳng tắp nay lại cúi xuống.

Anh nhìn tôi với ánh mắt tan vỡ.

Lần đầu tiên tôi thấy người anh kiêu ngạo, lạnh nhạt vô tình của mình đỏ mắt, thấp hèn cầu xin tôi.

"Anh sai rồi."

"Miên Miên."

"Anh trai sai rồi...."

Lời xin lỗi của anh cuối cùng cũng đến. Đến muộn hai mấy năm.

Nhưng tôi bước lên lan can, chỉ thờ ơ nhìn anh.

Người đàn ông cao lớn bật khóc thành tiếng.

Tôi mặc một chiếc váy.

Váy trắng, sạch sẽ.

Là chiếc váy ngày đó tôi đã mua ở trung tâm thương mại.

Phơi bày những vết sẹo xấu xí trên người tôi trước mắt anh.

Không phải là xăm mình.

Mà là dấu vết để lại sau mỗi lần vùng vẫy giữa ác mộng và hiện thực.

Là sự căm ghét sâu sắc nhất của tôi với bản thân.

Gạch dưới chân lạnh lẽo.

"Đừng nhảy!"

"Miên Miên."

"Xin em....."

"Đừng nhảy ——"

Tiếng gió gào thét bên tai.

Tôi nhìn Khương Giác mỉm cười.

Nhảy lầu rất đau.

Hãy để đây là lần đau cuối cùng đi.

Đời này chịu nhiều cực khổ rồi, kiếp sau...

Ông trời sẽ đối xử tốt với tôi.

"Khương Giác."

Tôi khẽ gọi tên anh, chân giẫm lên không khí, cơ thể không kiểm soát được ngã xuống dưới.

Tôi thấy vẻ mặt anh trở nên kinh hoàng.

Thấy anh lao về phía tôi.

Tôi chỉ mỉm cười.

"Em muốn đi tìm mẹ."

____________

Khương Giác không bắt được cô.

Em gái anh.

Đã ch..ec trước mặt anh.

NGOẠI TRUYỆN: CHU DỮ

Lần đầu tiên Chu Dữu gặp Khương Miên là vào năm lớp 10.

Khương Miên học lớp bên cạnh lớp cô.

Quanh năm, bức ảnh Khương Miên buộc tóc đuôi ngựa, vẻ mặt điềm tĩnh đều được treo trên bảng vàng.

Khi cô bị bắt vào văn phòng chịu phạt, giáo viên thường nhắc đến cái tên này, giọng điệu đầy tán dương.

Chu Dữu không có thiện cảm với những học sinh giỏi, đặc biệt là những người vừa nhìn đã biết là gia đình hạnh phúc như vậy.

Không giống cô.

Cuộc sống của họ vốn dĩ không có điểm trùng, mặc dù học cùng tầng như họ không hề quen biết.

Cho đến ngày đó, lúc đi qua hành lang, Chu Dữu nghe thấy có tiếng người thì thầm, lúc quay lại thì không thấy ai.

Không hiểu sao cô thấy tức giận, nhưng lại không có nơi nào để trút giận.

Cô đành đi tiếp, lại bị người phía sau giữ chặt.

Người trong bức ảnh đứng phía sau cô cởi áo khoác, ra hiệu cho cô buộc vào eo, lúc ấy cô mới chợt nhận ra quần mình bị đỏ một mảng.

Đầu thu se lạnh.

Cánh tay Khương Miên nổi đầy da gà, chạy đến căng tin mua đồ cho cô.

Chu Dữu nói cảm ơn.

Cô ấy chỉ cười nhẹ, khẽ nói đừng khách sáo.

Lúc ấy Chu Dữu mới nhận ra, Khương Miên cười trông rất đẹp.

Giống như bông hoa mộc lan xinh đẹp.

____________

Chỉ là khi ấy cô không ngờ.

Lần thứ hai bọn họ tiếp xúc với nhau lại trong hoàn cảnh như vậy.

Chu Dữu thi đại học phát huy không ổn định, trượt trường tuyến hai.

Người nhà hôm nào cũng cãi nhau, để tránh phiền phức, cô luôn lảng vảng bên ngoài.

Tôi ngày hôm đó, khi đi qua hẻm nhỏ, cô tình cờ nhìn thấy sợi dây chuyền rơi trên mặt đất.

Cô còn nhớ, đây là sợi dây treo trên cặp sách Khương Miên.

Nó luôn lắc qua lắc lại cùng chủ nhân của nó mà.

Lúc đi vào trong hẻm, đầu óc cô trống rỗng.

Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động hắt lên người nằm bất động dưới đất.

Gương mặt quen thuộc dính bùn đất, đôi mắt trống rỗng nhìn cô.

Quần áo cô ấy rách tả tơi, tấm lưng trắng như tuyết nở rộ những đóa hoa đỏ.

Mùi cháy thoang thoảng xộc vào mũi cô.

Dưới chân là bùn.

Chu Dữu như bị ai đó tát mạnh, trước mặt cô như có một con dao.

Đâm thẳng vào tim cô.

Khiến tim cô tan thành từng mảnh.

Đóa hoa mộc lan của cô.

Rơi xuống bùn đất.

Thở thoi thóp.

_______________

Chu Dữu không dám nhớ lại.

Cô không nhớ ngày hôm đó mình đã run rẩy cởi quần áo quấn cho Khương Miên như thế nào, cũng không nhớ hôm đó đã ôm cô ấy, đưa cô ấy đi báo cảnh sát ra sao.

Cũng không nhớ hôm đó. Khương Miên ngồi trên ghế, trả lời những câu hỏi của cảnh sát một cách vô hồn.

Cô không dám nghĩ.

Trước khi cô đến, Khương Miên đã gặp phải chuyện gì.

Cô đưa Khương Miên về nhà.

Khương Miên dựa vào cửa, mặc quần áo của Chu Dữu.

Ánh sáng chập chờn hắt vào mặt Khương Miên, trông cô đờ đẫn như một con rối.

Chu Dữu nhìn cô, cố nén nước mắt, hai mắt bỏng rát.

Cô không biết phải nói gì.

Khương Miên không quen biết cô.

Đây cũng không phải lúc để tâm sự.

Coi không thể khiến Khương Miên tùy ý khóc lóc trước mặt mình như một người bạn thân được.

Chỉ có thể đưa cô ấy về nhà.

_______________

Nhưng cô vẫn sợ.

Mọi thứ không có linh hồn đều giống như đồ vật.

Một con rối được tô màu sáng.

Hay là một cái vỏ rỗng nằm trong góc.

Chớp mắt, đã thành cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Và ngày hôm đó.

Khương Miên bị kẹt trong vũng bùn.

Chu Dữu tỉnh lại vào buổi chiều.

Tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.

Cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó càng trầm trọng hơn.

Tiếng cãi nhau trong nhà lại vang lên.

Cô nhắm mắt, khuôn mặt đêm hôm đó của Khương Miên hiện ra.

Trầm mặc, bi ai.

Như đang cầu cứu.

Lại giống như đã chết hoàn toàn.

Chu Dữu vẫn gọi điện thoại cho cô.

Tiếng âm báo bận kéo dài, cô cắn móng tay, không ngừng cầu nguyện.

Nghe đi.

Nghe đi mà.

Chỉ cần nghe một chút thôi cũng được.

Ít nhất, hãy để cô biết Khương Miên còn sống.

Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Chu Dữu vui đến mức suýt khóc.

Khương Miên nhỏ giọng hỏi cô là ai, có chuyện gì.

Chu Dữu sững người.

Từ nhỏ cô đã không được thông minh, tình huống này cũng không biết nói gì, đành phải ngu ngốc nói mấy chuyện đâu đâu.

Nói xong, cô cũng không biết mình đang nói về cái gì.

Nhưng Khương Miên không cúp máy.

Cô vẫn nghe.

Sau đó cuối cùng cũng lên tiếng.

Cô hỏi, "Vì sao lại gọi cho em?"

Chu Dữu không trả lời được.

Vì sao?

Vì cô sợ.

Cô rất sợ.

Chỉ cần cô nhắm mắt, hình ảnh đôi mắt trống rỗng, dáng vẻ lòng như tro tàn của Khương Miên sẽ hiện ra.

Cô sợ một ngày nào đó, Khương Miên sẽ đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.

Tay cầm điện thoại của Chu Dữu không ngừng run rẩy.

Nước mắt rơi xuống tí tách.

".... Đừng chết."

Khương Miên.

Em đừng chết.

_____________

Chu Dữu bám lấy Khương Miên.

Vì vậy, trong tương lai, rất nhiều lần Chu Dữu thấy hận bản thân.

Vì sao không để cô ấy ra đi thanh thản một chút.

______________

Chu Dữu chuyển đến nhà Khương Miên.

Không có ai ở nhà.

Thỉnh thoảng anh trai Khương Miên mới về nhà, hai người thờ ơ giống như người xa lạ.

Khương Giác không thích cô.

Chu Dữu biết, nhưng mà cô cũng ghét Khương Giác.

Tại sao lại có một người anh không hề biết em gái mình đã xảy ra chuyện gì như vậy?

Khương Miên không thích nói chuyện.

Cô ấy luôn nhốt mình trong phòng ngủ.

Cả ngày Chu Dữu nghiên cứu cách chữa lành vết thương trong lòng, cẩn thận không nhắc đến chuyện đêm đó.

Dần dần, cô ấy sẽ nói chuyện với cô một hai câu.

Cô cho rằng mọi thứ đang chuyển biến tốt.

Cho đến ngày đó.

Cô thấy Khương Miên đứng trên ban công.

Gió thổi rất mạnh.

Như có thể thổi bay cô ấy xuống ngay lập tức.

Cô gần như sụp đổ.

Nhưng một giây sau, cô thấy Khương Miên đi xuống.

"Chu Dữu."

"Chị làm chị gái em được không."

"Được."

Thật ra cô nói gì Chu Dữu cũng sẽ đồng ý.

Tối hôm đó Chu Dữu ôm cô khóc rất lâu.

Nhưng Khương Miên không khóc.

Chu Dữu chưa từng thấy Khương Miên khóc.

Dù đau đớn vô cùng, cô cũng sẽ không khóc.

Em gái cô khổ như vậy.

Khổ đến mức không khóc được.

______________

Sau đó Chu Dữu cùng Khương Miên đến gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ kê rất nhiều thuốc.

Cô đồng ý với Khương Miên là sẽ đi học.

Sau đó mọi thứ dường như trở nên tốt hơn, Khương Miên dần trở lại bình thường.

Cô bị Khương Miên ép học lại.

Ngày nào cũng bị giám sát học tập.

Một năm sau, khi nhìn thấy phiếu điểm của mình, cô bật khóc.

Nhưng vào buổi tối quyết định chọn trường.

Cô cãi nhau với Khương Miên.

Đại học nước ngoài rất tốt.

Nhưng cách xa Khương Miên.

Cô sợ.

Khương Miên đứng bên ngoài, cụp mắt không nói gì.

Sau đó cô ấy giơ tay.

Cởi quần áo của mình xuống.

Cô thấy trên người Khương Miên đều là những vết sẹo xấu xí.

Có vết còn đang chảy máu.

Lớn có, nhỏ có, che kín toàn thân.

Hóa ra cái gọi là chuyển biến tốt chỉ là ảo tưởng của cô.

Lần đầu tiên Chu Dữu cảm thấy bất lực.

Hóa ra trên thế giới này, có một số người không thể nào cứu vớt.

Con rối vỡ từng bước đi về phía cô.

Khương Miên cẩn thận lau nước mắt cho cô, sau đó ôm cô thật nhẹ nhàng.

"Chị."

"Đừng bị em ảnh hưởng......"

Giọng cô gái nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"...... Em chán ghét bản thân mình......"

Cảm giác bất lực tối hôm đó lại quay trở lại.

Chu Dữu cố gắng hết sức cứu hoa mộc lan.

Cuối cùng nó vẫn chết dưới bùn.

Nó đã héo từ lâu.

Ngày Khương Miên tiễn cô lên máy bay, Chu Dữu kìm nén không khóc.

Cho đến khi cô lên máy bay.

Trên hành trình đến một đất nước xa lạ.

Cô khóc như một đứa trẻ.

Cô biết.

Khương Miên không thể sống được nữa.

Thật ra mọi thứ đều đã được báo trước.

Nhưng khi Khương Giác gọi điện thoại cho cô.

Cô vẫn không chịu được.

Sống thêm mấy năm để làm gì?

Thà để cô ấy chết đi.

Sống mà đau khổ như vậy.

Thì đừng giữ cô ấy lại nữa.

_______________

Ngày Khương Miên nhảy xuống từ tầng 18.

Chu Dữu đứng ngoài cửa.

Cô biết Khương Miên không muốn nhìn thấy cô ở đây.

Lúc nghe thấy tiếng hét thấu tim của Khương Giác, cô nhìn thấy bóng người màu trắng bên ngoài cửa sổ nhanh chóng rơi xuống.

Chu Dữu loạng choạng lao xuống lầu.

Màu trắng quyện vào màu máu.

Làm cô bỏng mắt.

Cô cẩn thận nắm tay Khương Miên, cởi quần áo che đi vết thương trên người cô ấy.

"Kiếp sau......"

"Em sẽ là em gái ruột của chị..."

"Được không?"

Khương Miên không trả lời.

Nhưng Chu Dữu biết.

Cô ấy sẽ đồng ý.

Ngày chôn cất Khương Miên.

Chu Dữu không khóc.

Cô trang điểm thật đẹp đến tiễn Khương Miên lần cuối.

Linh đường chỉ có vài người.

Ba Khương Miên đứng trước di ảnh của cô, nhìn cô chằm chằm không nhúc nhích.

Anh trai cô đang nói gì đó với khách khứa.

Chu Dữu đặt bó hoa lan xuống.

Lúc xoay người, cô tình cờ nhìn thấy Đường Nguyệt Sơ.

Cô ta mặc váy đen, mắt đỏ ửng đến gần Khương Miên, còn đứng trước mặt cô.

Làm bộ làm tịch.

Chu Dữu chưa bao giờ là người tốt tính.

Trước đây là vì em gái cô.

Đứa em gái mỏng manh như hoa, đứa em gái luôn khiến cô rơi nước mắt, khiến cô học được cách nói chuyện nhẹ nhàng.

Bây giờ Khương Miên đi rồi.

Chu Dữu đi giày cao gót, đá vào chân Đường Nguyệt Sơ.

Đường Nguyệt Sơ bị đau, kêu lên một tiếng, quỳ xuống trước mặt Khương Miên.

Mọi người trong phòng tang lễ đều quay sang nhìn.

Chu Dữu khiêu khích nhìn Khương Giác.

Người đàn ông chỉ liếc thoáng qua rồi thu ánh mắt lại.

Chu Dữu từng làm côn đồ mấy năm.

Hút thuốc, trốn học, đánh nhau, cái gì cũng từng làm.

Cô nắm tóc Đường Nguyệt Sơ, ấn cô ta quỳ xuống trước mặt Khương Miên, dập đầu ba lần.

Trán cô ta ửng đỏ, Đường Nguyệt Sơ ngã bệt xuống đất.

Chu Dữu giẫm lên tay cô ta, giày cao gót di đi nghiền lại.

Đường Nguyệt Sơ khóc lóc.

Chu Dữu ngồi xuống, cười nhẹ.

"Tôi là côn đồ."

"Không giống Khương Miên."

"Em ấy có đạo đức, còn tôi không có."

"Đường Nguyệt Sơ."

"Em gái tôi chịu khổ những gì, tôi muốn trả lại hết cho cô, từng chút một."

"Chỉ cần tôi còn sống, cô đừng mong được sống yên."

____________

Vào ngày giỗ lần thứ hai của Khương Miên, trời mưa rất to.

Chu Dữu mua cho cô ấy bó hoa thật đẹp, mang theo những món mà cô ấy thích ăn.

Nhưng cô tới chậm.

Đã có người tới sớm hơn cô.

Hôm nay trời mưa rất to.

Người đó đứng trên bậc thang thật lâu, cho đến khi người ướt đẫm vẫn chỉ thần thờ nhìn di ảnh trên bia mộ.

Chu Dữu không muốn qua đó.

Cô rất ghét Khương Giác.

Nhưng đôi chân người nọ như mọc rễ trước ngôi mộ.

Suốt bốn năm tiếng đồng hồ.

Hoa trên tay cô sắp héo.

Người trông mộ bắt chuyện với cô.

Chỉ vào bóng đen trong mưa, khẽ nói:

"Người đàn ông này rất hay tới đây, lần nào cũng đứng rất lâu, không biết ở đó chôn ai nữa."

"Không phải người liên quan tới anh ta."

Chu Dữu lạnh lùng đáp, không cầm ô, cô mang hoa và đồ ăn lao vào màn mưa.

Khương Giác như nhận ra điều gì đó, quay đầu khi cô đến gần.

Khuôn mặt người đàn ông tiểu tụy, nước trên mặt không thể phân biệt được là mưa hay nước mắt, nhưng hai mắt lại đỏ như sắp chảy máu.

Chu Dữu đặt hoa xuống, sau đó nhanh chóng tát anh một cái.

Người đàn ông bị cô tát.

Nửa khuôn mặt anh nghiêng sang một bên, mặt đỏ bừng, một chút máu rỉ ra từ khóe miệng nhưng anh không nói gì.

Chu Dữu thu tay lại.

"Tôi muốn nói chuyện với Miên Miên."

Người đàn ông thu mắt lại.

Im lặng quay người.

Chu Dữu nhìn anh đi xa, quay đầu hừ một tiếng.

"Miên Miên."

"Thường xuyên vào trong mộng của anh ta, tra tấn anh ta chết đi."

"Đúng rồi."

"Miên Miên, nói cho em biết một tin tốt này."

"Đường Nguyệt Sơ gãy chân rồi."

"Cô ta không thể đứng được nữa."

Mưa vẫn không ngớt.

Chỉ có tiếng mưa không ngừng rơi xuống tấm bia đá.

Cô gái vô cảm nhìn về phía trước. Không có màu.

"Thôi."

Chu Dữu thở dài.

"Đừng tìm anh ta."

Cô ngồi xuống, nhìn người trong di ảnh.

"Quên hết tất cả đi."

"Nhân tiện..."

"Chờ chị."

"Kiếp sau chị sẽ bảo vệ em."

Chu Dữu không biết.

Năm 18 tuổi, Khương Miên tổ chức sinh nhật lần đầu tiên.

Cô có một điều ước. Cô ước.

Kiếp sau, cô vẫn có thể làm em gái Chu Dữu.

NGOẠI TRUYỆN: KHƯƠNG GIÁC

Khương Giác vừa mở mắt

Là lúc Khương Miên năm tuổi, ngón tay chảy một giọt máu, trên mi còn vương nước mắt, đang đáng thương lén lút đứng nhìn anh cách đó không xa.

Bắt đầu từ lúc này sao?

Thật ra lúc Khương Miên chưa sinh ra, tất cả mọi người đều mong chờ sự xuất hiện của cô.

Khương Giác cũng rất muốn có một cô em gái.

Mẹ nằm trên giường sờ đầu anh, nói sau này nhất định anh phải bảo vệ em gái, anh đã trịnh trọng gật đầu.

"Em gái là công chúa nhỏ."

"Con chính là hiệp sĩ."

"Con sẽ bảo vệ em gái suốt đời."

Nhưng khi Khương Miên sinh ra, tất cả đều thay đổi.

Mẹ đi rồi.

Biến thành một chiếc hộp nhỏ.

Sau đó là một tấm bia lạnh lẽo.

Mẹ sẽ không nói, không cử động.

Sẽ không có ai xoa đầu anh gọi anh là Giác Giác, sẽ không có ai ôm anh vào lòng dỗ dành, không có ai dịu dàng nói với anh, "mẹ yêu con" nữa.

Ngày chôn cất mẹ, trời mưa rất to.

Lúc về nhà cả người Khương Giác ướt sũng.

Phòng trẻ con trên lầu có tiếng khóc nức nở.

Đứa trẻ nhăn nheo trông thật xấu xí.

Tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng khóc, từng chút kích thích dây thần kinh của anh.

Anh không có mẹ.

Em gái anh, đã hại chết mẹ rồi.

Từ hôm đó, anh bắt đầu hận Khương Miên.

Em gái của anh.

Anh biết đó là điều hoang đường, đứa trẻ không sai gì cả, nhưng anh không còn cách nào khác.

Anh cố gắng tránh xa Khương Miên.

Không chơi với cô, không nói chuyện cũng cô, lạnh lùng quát mắng cô.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt buồn bã lạc lõng của Khương Miên, anh lại cảm thấy bực bội.

Anh hận cô.

Nhưng cũng yêu cô.

Đứa em gái ruột, vừa vô tội vừa có tội của anh.

______________

Lúc ấy anh đã làm gì nhỉ?

Anh quát Khương Miên.

Bảo cô cút ngay.

Những tổn thương thuở nhỏ đã khắc sâu trong lòng, vì vậy khi Khương Miên lớn lên, cuối cùng bọn họ cũng không thể trở thành anh em thân thiết.

Nên cô sẽ không tâm sự với anh, mọi đau khổ sẽ tự gặm nhấm một mình.

Ngay cả người ngoài còn biết nhiều hơn anh.

Khương Miên vẫn chớp mắt lặng lẽ nhìn anh.

Lúc Khương Giác nhìn sang, cô gái nhỏ giật mình, nước mắt lại chực rơi.

"Lại đây."

Khương Miên sững sờ tại chỗ.

Anh thở dài, xoay người đi tìm hộp y tế, hơi quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô.

"Đau không?"

Khương Giác nhìn băng dán cá nhân trên tay, nước mắt đọng trên lông mi, ngây ngốc.

Cô bé bỗng nhiên đỏ mặt, ôm hờ lấy Khương Giác: "Anh trai, cảm ơn anh!"

Khương Giác sững người.

Anh chưa từng ôm Khương Miên.

Hơn hai mươi năm. Đây là lần đầu tiên.

Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại ấm áp.

Vì sao anh lại không ôm cô sớm hơn.

Khương Giác run người, duỗi tay ôm cô.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi."

"Xin lỗi."

Anh lặp lại từng lời xin lỗi.

Khương Miên luống cuống lau nước mắt cho anh.

"Anh trai đừng khóc mà."

Nói vậy nhưng cô cũng khóc.

"Anh ơi, em sai rồi. Anh đừng khóc nữa."

"Em sai rồi, anh đừng khóc nữa mà, em sẽ không tới tìm anh nữa. A, máu của Miên Miên làm anh sợ, sau này em sẽ tự bôi thuốc"

"Anh ơi đừng khóc, em xin lỗi."

"Em không sai."

"Là anh sai."

"Miên Miên, trước đây là do anh sai, em đừng giận anh nhé."

Cô bé khóc không dừng được, vừa khịt mũi vừa trả lời:

"Chỉ cần, chỉ cần anh không khóc thì em sẽ không giận."

Được. "Anh trai không khóc."

Em đừng giận anh.

Đời này anh trai sẽ bảo vệ em, để em bình an trưởng thành.

Khương Giác biết ba không thích Khương Miên.

Anh chỉ có thể cố hết sức bù đắp cho cô, bù đắp những sai lầm hai mươi năm ở kiếp trước.

Khương Miên giống như con búp bê bằng bông mềm mại, cô không để tâm chuyện trước đây anh trai lạnh nhạt với mình, lúc nào cũng gọi anh là anh trai, mỉm cười thật rạng rỡ.

Anh chỉ nghĩ là cô còn nhỏ nên không nhớ gì.

Cho đến một hôm, Khương Miên làm đổ ly nước trên bàn.

Không vỡ. Chỉ đổ.

Cô bé lập tức mở to mắt nhìn anh, co người lại, lắp bắp xin lỗi:

"Anh ơi, em xin lỗi, em không cố ý... Anh, anh đừng ghét em..."

Anh mới chợt tỉnh ra. Anh cũng từng vì chuyện cỏn con này mà quát mắng cô.

Thật ra cô vẫn còn nhớ.

"Em không sai, không cần xin lỗi."

Khương Giác xoa đầu cô, cô gái nhỏ cụp mắt, những giọt nước mắt rơi xuống nền nhà.

"Sao vậy?"

Khương Giác khẽ hỏi.

"Anh trai, anh sẽ lại ghét em sao?"

Cô nắm chặt mép váy, hỏi nhỏ.

Khương Giác không nghe rõ cô nói nên ghé lại gần.

"Chu Chu nói với em, sinh nhật em có thể ước một điều ước, sẽ có vị thần giúp em hoàn thành điều ước đó."

"Em không biết sinh nhật mình vào khi nào, nhưng em có một điều ước."

"Em hy vọng anh trai sẽ đối xử tốt với em."

"Anh."

Khương Miên ngẩng đầu, trong mắt có mấy ngôi sao nhỏ.

"Vị thần đó có nói cho anh biết không?"

Cô được anh ôm lấy.

Cảm giác lạnh lẽo rơi xuống cổ cô.

Anh trai cô lại khóc rồi.

"Đã nói rồi."

"Vị thần còn nói, sau này Miên Miên có ước muốn gì, anh trai đều sẽ thực hiện."

"Vậy em ước..."

"Anh trai có thể vui vẻ, không bao giờ khóc nữa."

Năm Khương Miên mười ba tuổi, Đường Nguyệt Sơ muốn tới nhà họ sống nhờ, Khương Giác từ chối.

Ba anh không nói gì.

Ngược lại, Khương Miên lại mặc váy mới anh mua cho cô, kéo tay anh, hỏi:

"Sao không để em ấy đến, bọn em sẽ cùng nhau đi học, anh trai không cần tới đón em nữa."

Em gái anh tốt bụng hào phóng.

Khi cười không có một chút u ám nào.

Khương Giác xoa đầu cô.

"Có em là em gái là đủ rồi."

Khương Miên tỏ vẻ cảm động, cười làm nũng với anh: "Anh trai thật tốt."

Khương Giác không nói gì. Anh chỉ có một nguyện vọng.

Đời này, anh mong Khương Miên có thể vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành.

Năm Khương Miên mười lăm tuổi, cô thi đậu trường cấp ba tốt nhất địa phương.

Giống như kiếp trước.

Nhưng kiếp này, cô lại cầm giấy báo trúng tuyển chạy về phía anh, kiêu ngạo khoe với anh:

"Anh! Em thi đậu trường cấp ba của anh rồi này! Là trường cấp ba tốt nhất!"

Khương Giác đưa món quà đã được chuẩn bị ra: "Miên Miên giỏi lắm."

Cô gái cười đi vài vòng quanh nhà, kéo tay anh: "Cấp ba em muốn học nội trú."

Còn nửa đùa nửa thật: "Anh đã lên đại học rồi, đừng suốt ngày gọi điện cho em nữa, em nghe nói anh rất bận."

Khương Giác nhìn cô, cười.

"Miên Miên."

"Dạ."

"Em nhất định phải trưởng thành thật tốt."

"Em biết rồi, biết rồi mà."

Khương Miên cũng cười.

____________

Vào năm Khương Miên 17 tuổi. Khương Giác nhìn thấy vòng bạn bè của cô.

Hai cô gái tươi cười rạng rỡ. Người bên cạnh cô xăm lông mày, xỏ khuyên tai.

Là Chu Dữu.

Khi anh gọi điện, cô cúp máy.

Sau đó một lúc mới gọi lại.

Người đầu dây bên kia thân thiết gọi: "Anh."

Khương Giác ngẩn người.

Hồi lâu anh mới nói: "Cuối tuần có muốn đi mua sắm với bạn không?"

"Anh chuyển tiền cho em."

"Không cần đâu."

Khương Miên ở bên kia cười nói: "Em hẹn chị ấy tới thư viện rồi, bọn em sẽ học hành chăm chỉ."

Lúc Khương Miên chuẩn bị thi đại học, anh vội vã quay về thăm cô.

Ngày nào cũng ở nhà nấu những món ăn bổ dưỡng, thậm chí trông anh còn lo lắng hơn cả Khương Miên.

Lúc đưa cô đi thi, anh mang theo rất nhiều đồ.

Đợi cô cả ngày.

Lúc thi xong một môn, Khương Miên là người đầu tiên bước ra.

Ngay cả phóng viên cũng không kịp ngăn cô lại.

Hôm đó ánh mặt trời rất sáng.

Cô chạy chầm chậm về phía anh.

Cười xán lạn.

Lao vào vòng ôm của anh.

Hét to: "Anh! Em thi xong rồi!"

Khương Giác ôm cô.

"Chúc mừng em."

Sinh nhật 18 tuổi của Khương Miên.

Anh tổ chức một buổi lễ trưởng thành hoành tráng cho cô.

Dưới ánh đèn, lúc Khương Miên đội vương miện, mặc váy tinh xảo xuất hiện.

Y như một nàng công chúa thật sự. Mọi người cùng vỗ tay.

Cô nhìn Khương Giác trong đám người, ánh mắt chạm nhau.

Cô mấp máy môi nói, cảm ơn anh, anh trai.

Đôi mắt của Khương Miên rất giống anh.

Khi cười trông thật xinh đẹp, như thể những ngôi sao trên trời đều rơi vào mắt cô.

Khương Miên 18 tuổi.

Tràn đầy sức sống, xinh đẹp, cứng cỏi.

Là em gái của anh.

Sau bữa tiệc, Khương Giác tới thăm mộ mẹ.

Anh nhìn người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp trên bức ảnh đen trắng.

Khương Miên khá giống bà.

Khương Giác đứng ở đó thật lâu.

Tay anh mân mê phiến đá lạnh lẽo.

"Mẹ."

Cô công chúa nhỏ của mẹ.

Đã bình an trưởng thành rồi.

_____________

Khương Miên tốt nghiệp năm 22 tuổi, cô không vào công ty của anh mà chọn công việc mình yêu thích.

Thỉnh thoảng hai người lại gọi video cho nhau.

Khương Miên trông có vẻ mệt mỏi nhưng không nén được hạnh phúc.

Khương Giác nhìn quầng thâm dưới mắt cô.

"Nếu mệt thì nói với anh."

"Anh có tiền."

Người bên kia cười ha ha, điện thoại bị người khác lấy đi, Chu Dữu dí sát mặt vào màn hình:

"Anh Giác đừng lo, em đang chăm sóc Miên Miên, mọi thứ đều ổn. Nhưng mà..."

Khương Miên đứng phía sau kêu lên.

Chu Dữu cười nói: "Chắc anh sắp được gặp em rể rồi."

Cuộc gọi video bị tắt.

Khương Giác ngồi trước bàn làm việc, thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Kiếp này thật tốt.

Quá suôn sẻ.

Giống như một giấc mộng trong giấc mộng.

Khương Miên sắp 24 tuổi, sắp kết hôn.

Anh đã gặp người đàn ông kia nhiều lần.

Dịu dàng như ngọc. Rất yêu Khương Miên.

Buổi tối trước hôn lễ, anh lại tới thăm mẹ.

"Mẹ."

"Ngày mai Miên Miên kết hôn rồi, con sẽ không tới đây."

"Công chúa nhỏ của mẹ đã tìm được hoàng tử của mình rồi, sau này sẽ có hai người bảo vệ con bé."

"Mẹ, nếu như đây là mơ"

"Thì liệu có thể"

"Khiến nó dài hơn không?"

_____________

Cô dâu mất tích.

Không thể liên lạc được, khách khứa ồn ào, khung cảnh hỗn loạn.

Chu Dữu mặc váy phù dâu, không ngừng chạy khắp khách sạn gọi tên Khương Miên.

Không gọi cho cô được.

Giao diện Wechat vẫn dừng ở nhãn dán cảm xúc [Yêu chị] mà Khương Miên gửi tối qua.

Gửi tin nhắn cho cô cũng chỉ nhận được dấu chấm than đỏ chót.

Giống như ngày hôm đó.

Khương Giác điên cuồng lao lên tầng 18, gõ cửa từng phòng, bị mắng, anh lại tiếp tục gõ cửa phòng tiếp theo.

Cuối cùng, anh tìm thấy cô trong căn phòng không khóa.

Hôm nay Khương Miên thật xinh đẹp.

Cô mặc váy trắng dài, từng lớp ren mỏng chồng lên nhau.

Gương mặt được trang điểm tinh tế, cánh tay trần trắng trẻo mịn màng.

Cô đứng trên rìa ban công.

Gió thổi bay lớp lụa trắng sau lưng cô.

Cô không nói gì, chỉ nhìn anh.

"Miên, Miên Miên?"

Khương Miên đối diện với ánh mắt của anh.

Cong môi.

Hôm nay là sinh nhật cô.

Cũng là ngày giỗ của cô.

Trùng nhau.

Một giây sau, cô buông minh thẳng xuống phía dưới.

"Đừng mà —!"

Khóe mắt Khương Giác như muốn nứt ra.

Tất cả cảnh vật như lùi về sau, giống như đèn kéo quân.

Vết máu trên chiếc váy trắng giống hệt vết máu trên váy cưới.

Rất nhiều Khương Miên chồng chất lên nhau.

Cười.

Khóc.

Cuối cùng đều dừng ở hình ảnh ngày hôm đó.

Cô nhảy xuống từ tầng 18.

Cô nói.

"Khương Giác."

"Em muốn đi tìm mẹ."

"Không!!!!!!!!!"

____________

Lúc Khương Giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trời tối đen như mực.

Bức ảnh Khương Miên mặc đồng phục được đặt trên đầu giường của anh.

Khương Giác bật công tắc đèn.

Bức ảnh lập tức sáng lên.

Người trong bức ảnh không cười.

Nhưng Khương Miên trong giấc mơ thì lại luôn tươi cười, khẽ khàng gọi anh là anh trai.

Khương Miên trong giấc mơ không bị thương, không đau khổ, không bệnh tật.

Nhân sinh không thể quay lại.

Anh đã biết từ lâu.

Vậy nên.

Vì sao.

Vì sao anh không thể đối xử tốt với Khương Miên sớm hơn?

Em gái của anh.

Cuối cùng.

Không quay về được.

Gió ngoài cửa lay mạnh tấm rèm.

Người đàn ông ôm mặt, khóc không thành tiếng.

Vô số lần, Khương Giác cố gắng nhớ lại những đau khổ cô đã phải chịu đựng.

Đều khiến anh tự tra tấn mình.

Ngày qua ngày, sự dằn vặt khiến anh gục ngã.

Năm 36 tuổi.

Anh đi tìm Miên Miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nguoc#sad