Chương 1. Tình huống gì đang xảy ra đây? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là một giấc mơ.

À không, Thanh Minh không biết đây là mơ hay là ký ức hoặc có thể cũng chỉ là một vầng sáng. Hắn không biết bản thân đã chết hay chưa.

Những gì hắn thấy chỉ là hình ảnh trong quá khứ.

Ký ức thời thơ ấu của hắn.

Hình ảnh lần đầu tiên hắn đến với Hoa Sơn.

Cảnh tượng hắn cùng các sư huynh đệ luyện võ.

Và cả dáng vẻ hắn bị phạt đứng khi không chấp hành các quy tắc cứng nhắc của Đạo Môn.

“Trước khi đệ trở thành một võ giả thì phải là một đạo sĩ đã. Đệ không biết rằng có sức mạnh mà không có đạo đức thì chính là bạo lực sao?"

Càm ràm mãi.

Hắn chán lắm rồi.

Vì vậy, dù là đệ tử Hoa Sơn nhưng hắn không lĩnh hội trọn vẹn lời dạy của sư môn.

Mặc dù tài năng thiên bẩm của hắn nổi bật đến mức có danh xưng là Mai Hoa Kiếm Tôn, nhưng hắn cũng chỉ là một đứa trẻ lạ thường của Hoa Sơn mà thôi.

Sao hắn lại không nhận ra cơ chứ?

Ngay cả khi lời dạy không hợp với tư tưởng của hắn, ngay cả khi hắn cảm thấy tất cả những điều đó là nhàm chán đi chăng nữa. Thì mọi thứ của hắn đều từ Hoa Sơn. Bản thân hẳn đã yêu quý Hoa Sơn đến nhường nào.

Hắn nhận ra thì cũng đã muộn, hối hận cũng đã trễ rồi.

Nếu như hắn cố gắng lĩnh hội hơn một chút, mạnh hơn một chút thì không chừng hẳn đã có thể thay đổi kết cục bi thảm này.

Nếu vậy thì......

“Đệ hối hận không?”

Thanh Minh im lặng đón nhận giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Đây là giọng nói của sư huynh.

Chưởng Môn sư huynh. Huynh ấy là phụ thân, là huynh đệ, là gia đình của hắn, và cũng là mục tiêu phấn đấu của hắn.

Hắn đã cố gắng đuổi theo huynh ấy nhưng cuối cùng thất bại nên đã bỏ đi.
Có. Đệ hối hận lắm.

Sư huynh, đệ hối hận.

“Không có gì phải hối hận.”

Hơi ấm nhàn nhạt trong giọng nói của sư huynh vẫn còn đó.

“Hoa Sơn không phải như thế.”

Sư huynh.

“Dù có chuyện gì”

Hắn dường như nghe thấy tiếng sư huynh cười.

Vô cùng ấm áp, vô cùng cưng chiều.

“Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn.”

Cốppp!

Hả? Cốp?

"Á á á!"

Hắn cảm nhận được cơn đau khủng khiếp từ trên đầu truyền đến.

Đau quá. Đau đến chảy cả nước mắt.

Cơ mà, đây là cơn đau gì thế này? Khi hắn bị cắt tay cắt chân cũng không đau nhiều đến vậy?

“Thiên, Thiên Ma?"

Tên khốn đấy vẫn chưa chết sao?

Thanh Minh theo bản năng giơ hai tay lên ôm đầu. Nếu tên khốn đó chưa chết thì hẳn bằng mọi giá phải giết tên đó thêm một lần nữa....

“ Thiênnnn Maaaa saooo?"

Nhưng đây không phải giọng nói đầy uy nghiêm của Thiên Ma mà là một giọng nói ai nghe cũng cảm thấy gay gắt và vặn vẹo.

“Hả?"

Hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt xa lạ.

'Ăn mày?'

Ăn mày. Dù sao hắn ta cũng thuộc Cái Bang. Nhìn vào nút thắt ở lưng thì hẳn ta mới chỉ ở Nhất Kết Cái. Nói hay ho thì là mới gia nhập vào Cái Bang, nói khó nghe ăn mày tiểu tốt trong các ăn mày.

Tên ăn mày với khuôn mặt cau có đang tức giận nhìn Thanh Minh.

'Ăn mày sao?'

Hắn không hiểu tình huống lúc này.

Thanh Minh vừa nghiêng đầu vừa nhìn chằm chằm tên ăn mày kia. Hắn nhìn thấy phản ứng đó, gương mặt trở nên khó chịu. Trông hắn thật sự rất khó ưa.

“Thiên Ma cái quái gì chứ? Tên tiểu tử này, ngươi đang mớ ngủ à? Tên ăn mày này! Mấy đứa khác đều đi xin ăn hết rồi mà ngươi vẫn còn nằm ở đây ngủ hả? Ta đã nói nếu còn thấy ngươi lười biếng một lần

nào nữa thì sẽ đập ngươi một trận mà? Lời nói của ăn mày nực cười lắm sao?"

Tên ăn mày xoay cây bổng trong tay.

Khoan đã.

'Vậy là bây giờ tên nhãi ranh đó....... đang uy hiếp bổn tôn sao?'

"Hơ?"

Hắn đột nhiên bật cười.

Hắn không rõ tình cảnh hiện tại cho lắm, có điều hắn cũng không cần nghe giải thích về nó.

Thanh Minh là ai chứ?

Trong số rất nhiều kiếm tu trong thiên hạ, Thành Minh là một trong ba người mạnh nhất. Mọi người ca ngợi thanh kiếm của hắn là tinh hoa của võ thuật Hoa Sơn và ca ngợi hẳn với danh xưng cao quý – Mai Hoa Kiếm Tôn.

Hơn nữa, hắn còn là một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu, và hai người còn lại trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu cũng không phải là đối thủ của hắn. Không phải ngay cả Thiên Ma vào giây phút cuối đời cũng công nhận kiếm của hắn là Thiên Hạ Đệ Nhất sao?

Kể cả khi Bang Chủ Cái Bang đến đây cũng phải cúi đầu trước hắn.

Vậy mà tên kia dám uy hiếp hắn?

Uy hiếp?

“Hơ? Hơ? Ngươi đang cười ta sao?”

Tên ăn mày nhìn hẳn với ánh mắt khó tin.

“Ê, tên ăn mày.”

"Ê?"

“Có vẻ như ngươi vẫn chưa nắm bắt được tình hình, nhưng trước tiên bỏ cây bổng đó xuống đi.”

"Ha. Hahahaha. Hahahahaha."

Tên ăn mày cười như thế nghe thấy điều rất ngu xuẩn. Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng đó cũng cau mày.

Một tên Nhất Kết Cái lại dám phản ứng như vậy trước mặt hắn.

Trong lúc đó, tên ăn mày bất ngờ dùng cây bổng đánh vào đầu Thang Minh.

Hơ'

Không tin được.

Tên kia nghĩ mình là ai mà dám làm những điều này với hắn. Có lẽ hôm này hắn sẽ thay trời hành đạo giáo huấn tên ăn mày này.

Trước tiên là chặn đòn đánh chậm như rùa

ấy lại!

Thanh Minh thong thả giơ tay phải lên. Trước tiên bắt lấy cây bổng đó để thể hiện sự cách biệt về thực lực....

Ơ?

Ơ?

'Ngắn ngủn?'

Sao tay mình lại ngắn thế này?

Cây bổng đang lao đến, nhưng tay Thanh Minh vẫn chưa chạm được đến cây bổng.

Cơ mà, ngay khoảnh khắc quyết định thì đáng lẽ mình phải bắt được cây bổng rồi chứ? Lẽ nào là do có vết thương chưa lành hẳn?

Nếu vậy thì mình sẽ cố gắng hết sức......

Ơ? Gì thế này?

Đôi mắt Thanh Minh mở to.

Có thể thấy một cây bổng bay thẳng đến giữa đầu của hắn. Và có một bàn tay nhỏ bé ở kế bên ấy. Một bàn tay nhỏ di chuyển về phía cây bổng với tốc độ rùa bò.

Nó rất nhỏ và....

Ngắn?

Hả?

Sao lại ngắn như vậy?

Ngắn thế này thì làm sao đỡ....

Cây bổng mà tên ăn mày vung lên lướt qua cánh tay của Thanh Minh và giáng thẳng vào đầu hắn.

Âm!

Một tiếng sấm rền vang trong đầu.

Trời đất quay cuồng, cơ thể Thanh Minh loạng choạng ngã về phía sau.

Co giật. Co giật.

Cơ thể của Thanh Minh nằm co ro trên đất.

Những suy nghĩ linh tinh như chuyện gì đang xảy ra và cách giải quyết nó đều biến mất khỏi tâm trí hắn. Tất cả những gì còn lại là nỗi đau như thể trời đất chuyển dời.

"Áaaa!"

Thanh Minh ôm đầu rồi lăn lộn.

Ngay cả khi bị Thiên Ma xé toạc cánh tay cũng không đau đến vậy!

“Tên khốn này!”

Tên ăn mày đánh vào đầu Thanh Minh, hiện giờ đang nhổ nước bọt vào tay và bắt đầu đánh hẳn một trận nhừ tử.

“Nắm bắt tình hình? Nắm bắt tình hình sao? Hôm nay ta sẽ khiến ngươi nắm bắt được tình hình! Ngươi muốn điên thì ta giúp ngươi toại nguyện! Nắng nóng quá chứ gì! Vậy thì cây bổng này sẽ là thuốc giải nhiệt đó!”

Cây bổng đánh hỗn loạn vào cơ thể của Thanh Minh.

"Á! Á! Á! Tên ăn mày điên! Dừng lại ngay.... Á!

"Đi chết đi! Chết đi!'

“A, đau quá! Á!”

Tiếng hét của Thành Minh bắt đầu thay đổi từng chút một khi đòn đánh dồn dập hơn.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

“Tên ăn mày khốn khiếp! Ta sẽ không để yên đâu! Hôm nay ta sẽ đại khai sát giới...."

“Khai đi. Làm ơn đại khai sát giới hộ ta đi, tên nhãi con!"

"Á! Á! Sao không chặn lại được vậy? Á!”

Bốp! Bốp! Bốp!

“Vừa vừa.... phải phải.... thôi, á! Á!”

Hắn ta đánh không một chút do dự.

"...Cứu ta với...."

Bốp! Bốp! Bốp!

“C, cứu ta vớiiiii!”

Ngay từ đầu Thanh Minh đã bị đánh một con chó như muốn ám chỉ rằng cuộc sống sau này của hắn sẽ không hề dễ dàng.

"....A. Tổn thương lòng tự trọng quá.”

Thanh Minh nắm lấy miếng vải bịt mũi rồi rút ra.

"A, Ây da."

Hắn cảm thấy đau nhói ở mũi. Khoảnh khắc nhìn thấy tấm vải bẩn nhuộm đỏ, khuôn mặt của Thanh Minh tràn ngập sự tuyệt vọng cùng cực.

Máu mũi ư!

Đó thậm chí không phải là máu mũi do nội thương chảy ra, mà do bị đánh!

Cái này nghe có lý không chứ?

Không phải chỉ có máu mũi. Mà không một chỗ nào trên cơ thể hắn không bầm dập.

Chưa kể những vết thâm đen trên mí mắt, hắn có cảm giác như không còn một chiếc xương nào còn nguyên vẹn. Hắn có bao giờ bị đánh đập nặng nề trong đời đến mức cảm thấy yếu ớt như vậy đâu chứ?

Hắn chưa bao giờ rơi vào tình cảnh như thế này trong tất cả các sự cố xảy ra ở Hoa Sơn, nơi có những quy định nghiêm ngặt, hắn lại càng chưa bao giờ nghĩ trải nghiệm đầu tiên của mình là qua một người ăn xin hèn mọn.

“Tên ăn mày khốn khiếp...."

Bàn tay của tên ăn mày vung cây bổng có mùi của một dân chuyên. Cú đánh không để lại một góc nào trên cơ thể gần như là cảnh giới mỹ miều của nghệ thuật.

Nếu đối tượng của cây bổng đó không phải là hẳn thì hắn cũng đã vỗ tay tán thưởng rồi nhưng mà....

“Đám ăn mày Cái Bang này. Ta sẽ không tha cho chúng đâu.”

Bây giờ hắn chỉ đơn giản là phẫn nộ thôi.

Thanh Minh không thể chống chọi cơn sốt ngày càng tăng và khó chịu nên đã nằm xuống và run rẩy. Nhưng nếu hắn cố gắng di chuyển xung quanh, cơ thể hắn sẽ chỉ có đau đớn hơn mà thôi.

“Cơ mà, còn nữa...."

Thanh Minh nhanh chóng đứng dậy và tiến đến bờ suối. Thò đầu ra phía trước.

Một khuôn mặt của một đứa trẻ lần đầu hắn được nhìn thấy in bóng trên mặt nước. Khi Thanh Minh méo mặt thì hẳn bé cũng méo mặt, khi Thanh Minh thở dài thì đứa trẻ đó cũng thở dài.

Cái tình huống gì thế này?”

Sao hắn lại nhìn thấy gương mặt của trẻ con trên mặt nước vậy?

Cơ mà, trông khá là anh tuấn. Hắn có thể hiểu rằng khuôn mặt đã thay đổi. Dù sao thì, chẳng phải khuôn mặt càng trẻ thì càng tốt sao? Mặc dù trông hắn còn quá trẻ để trẻ hơn, nhưng thà trẻ còn hơn già.

Hơn nữa, nghĩ đi nghĩ lại, khuôn mặt này còn anh tuấn, phong soái hơn cả Thanh Minh ngày xưa. Vì vậy, hắn không có bất mãn gì về điều này.

Thứ gây bất mãn cho hắn là cơ thể trẻ con.

'Ngắn quá.

Tay chân của hắn ngắn hơn so với lúc trước. Điều này không phải vì hẳn sinh ra đã có thân hình thấp bé mà vì hắn đang mang thân hình của một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Thêm vào đó, cơ thể này khi lớn lên không được ăn uống đầy đủ hay sao mà chỉ còn lại xương gầy gò. Bây giờ hắn cũng không còn sức lực và đói bụng đến nỗi giơ một tay lên cũng khó khăn.

À. Thì cũng phải thôi.

Dẫu sao thì!

'Ra là vậy....

Tóm tắt lại nào.

“Ta vẫn còn sống.”

Từ 'ta' có thể không phù hợp. Dù nhìn thế nào đi nữa, diện mạo của hắn bây giờ không phải là của Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh. Một ông già gần tám mươi đã trở thành thân xác của một đứa trẻ.

Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh không còn sống, nhưng hắn đã tái sinh vào cơ thể của một đứa trẻ ăn mày. Và cùng với toàn bộ ký ức vẫn còn giữ nguyên.

"Ma quỷ chắc phải khóc thét mất.”

Đây là sự tái sinh mà Phật Môn nói đến sao?

Nếu biết chuyện này xảy ra thì hắn đã gia nhập Thiếu Lâm chứ không phải Hoa Sơn.

Thanh Minh cố gắng nhìn đi chỗ khác, xoá tan đi cơn tức giận đột ngột dâng cao và đưa tay gãi đầu.

"Ây da!"

Khi hắn cử động tay một cách thô bạo thì toàn thân đau nhói. Càng nghĩ về hắn, hắn càng nóng máu.

“Hắn sẽ không thay đổi như vậy nếu như ta không nói những lời vô tri đó.”

Không phải mơ cũng không phải ảo giác.

Hắn nghi ngờ rằng Thiên Ma đã tạo ra ảo ảnh, nhưng nếu hắn có thể tạo ra những ảo ảnh sống động như vậy thì Thiên Ma đã thống trị cả Thiên Hạ rồi.

Hắn không biết tại sao, nhưng hẳn phải thừa nhận rằng tất cả những điều này là có thật.

Nếu vậy thì việc Thanh Minh phải làm từ bây giờ là quá rõ ràng.

".... Trước tiên minh phải tìm hiểu xem rốt cuộc tình hình đang diễn ra như thế nào đã".

Thanh Minh bất ngờ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bắt đầu chạy về phía cái động ăn mày mà hắn đã trốn thoát trước đó. Cơ mà, hắn có ý định bỏ trốn mà.

“Ư ư ư ư”

Chưa kịp bước được vài bước thì hẳn đã ngã xuống ngay tại chỗ.

“Tên ăn mày khốn đó, đánh mạnh tay thế không biết.”

Đôi mắt của Thanh Minh bắt đầu nổi đóa.

“Bất kể hoàn cảnh nào, ta nhất định sẽ trả thù Cái Bang."

Dù chết đi sống lại thì tính cách xấu xa đó vẫn luôn ở đó.

Hắn nhanh chóng đứng lên và đi về động ăn mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tmhstk