Chương 2. Tình huống gì đang xảy ra đây? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Chắc ai cũng sẽ phát điên thôi.'

Khẩu Thất nghiêm túc nhìn Thanh Minh.

'Có khi nào hắn bị đánh đến mất trí luôn rồi không?'

Tên kia đúng là đánh hơi mạnh một chút.

Mặc dù Tông Bát bình thường cũng có đánh người hơi quá tay, nhưng hôm nay hắn ta như cố tình đánh như thế để dạy dỗ Thanh Minh. Dù cho hắn ta có đánh chó vào ngày oi bức nhất thì cũng không mạnh tay đến vậy.

Những người bình thường can ngăn Tông Bát, không phải hôm nay cũng bị khí thế của hắn ta áp đảo mà không thèm ra mặt hay sao? Nên Thanh Minh gặp rắc rối như vậy thì cũng dễ hiểu.......

“Vậy ý của ngươi, ta là ăn mày sao?”

'Cơ thể hắn tuy lành lặn nhưng đầu óc bị lú lẫn rồi à?'

Một tên ăn mày lại tự hỏi mình là ăn mày sao.

Có ai như hắn không cơ chứ?

Khẩu Thất chắc chắn tên này hôm nay có chút kỳ lạ. À không, rất kỳ lạ mới đúng.

Bình thường hắn rất lười biếng nên Khẩu Thất biết một ngày nào đó hắn cũng sẽ ăn đòn. Hôm nay hẳn cũng lười biếng như thường lệ nhưng xui xẻo bị bắt tại trận. Nếu không phải hôm nay thì một ngày nào đó cũng bị tẩn một trận như thế.

Nếu không tự tay tìm thức ăn thì một là sẽ chết đói, hai là sẽ bị đánh chết. Đó chính là quy tắc của Cái Bang.

Thông thường, dù là chó hay người thì sau khi bị đánh một thời gian cũng sẽ tỉnh táo.

Tuy nhiên trường hợp trước mắt của Khẩu Thất thì không như vậy.

“Ta thật sự sống ở một nơi như thế này sao? Không thể nào.”

" Bộ ngươi mù hả?”

"Hả?"

“Ngươi nhìn thứ ngươi đang mặc trên người là biết rồi còn gì.”

Thanh Minh cúi đầu nhìn. Những mảnh vải vụn được chắp vá hiện ra. Khi mặc vào thì gọi là quần áo nhưng nếu vứt ở một xó thì nó chỉ là một miếng giẻ rách mà thôi.

Nếu là người bình thường thì đã gật gù hiểu rồi quay đi, nhưng Thanh Minh thì không.

“Ta không có tên cụ thể sao?"

Khẩu Thất thở dài.

“Ăn mày thì làm gì có tên. Đó chỉ là bản thân tự nghĩ ra đại khái cái tên nào đó để gọi thôi. Ngươi là Thảo Tam.”

"....... Giống như tên của một ăn mày vậy.”

Nhìn đi. Tình trạng đúng là không khả quan lắm.

“Sao lại là ăn mày. Có chuyện gì mà mình trở thành ăn mày chứ.”

"....."

"Ta khoảng 16 tuổi ư?”

“Ăn mày thì làm sao biết tuổi?”

“Cũng đúng.”

Không chỉ có một, hai điều kỳ lạ.

Từ cách nói chuyện, từng cử chỉ hành động, Thảo Tam đều rất khác ngày thường. Chỉ là bị đánh mạnh vào đầu thì như vậy có hơi lố. Hơn nữa, hắn còn hỏi mấy câu vô tri như thể không biết gì nữa?

“Vậy bây giờ là năm nào?”

"....... Ăn mày thì sống tính bằng ngày. Ngươi có thấy tên ăn mày nào đếm năm không?"

“Đúng là ăn mày.”

Khẩu Thất đưa tay lên dụi dụi mí mắt. Luôn mệt mỏi và đói khát là cuộc sống của người ăn mày nhưng lúc này, hắn cảm thấy mệt mỏi gấp đôi bình thường.

“Vậy ta hỏi ngươi thêm một câu nữa.”

".... Thì ngươi đang hỏi từ nãy giờ mà.”

"Ngươi biết Thiên Ma không?"

Khẩu Thất nheo mắt.

“Lúc nãy ngươi cũng lẩm bẩm về Thiên Ma. Sao đột nhiên ngươi lại tìm kẻ đó?”

“Trả lời ta trước.”

“Biết chứ. Ai mà không biết về Thiên Ma. Đó là một đại ma đầu đã chết cách đây một trăm năm.”

"Cái gì?”

“Đại ma đầu......."

Đúng lúc đó, Thảo Tam lao tới và túm lấy cổ áo Khẩu Thất.

“Thiên Ma đã chết được một trăm năm? Bây giờ là một trăm năm sau? MỘT TRĂM NĂM Ư?”

"...."

Có vẻ như chấn thương thật rồi.

“Đúng vậy.”

“Là thật, không dối gian điều gì chứ?”

“Ta gạt ngươi để làm gì? Tên điên khùng này.”

Thanh Minh kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, ngay lập tức buông bàn tay đang nắm cổ áo của Khẩu Thất. Sau đó hắn đột nhiên gãi đầu.

'Hắn điên thật rồi.'

Đó là những gì Khẩu Thất nghĩ khi nhìn vào gương mặt đó. Hắn có vẻ như mất hồn, nếu nhìn vào khuôn mặt đó thì hắn ta chỉ có thể nghĩ như vậy. Có vẻ như mất hồn, có vẻ như dở hơi. Hắn ta lần đầu tiên biết khuôn mặt con người có thể biểu lộ nhiều sắc thái đa dạng như vậy.

“Một trăm năm sao?"

"Ta nói lại cho ngươi nghe nhé?"

".... Ta đầu thai rồi."

Thanh Minh ngẩng đầu lên nhìn trời với gương mặt mệt mỏi.

Hắn đã nghĩ rằng nếu nhìn thấy bầu trời xanh thì tâm hồn sẽ được an ủi một chút, nhưng tất cả những gì hân nhìn thấy chỉ là trần nhà tối đen. Nó u ám như tâm trạng của Thanh Minh bây giờ.

“Đã một trăm năm trôi qua rồi ư?”

Bây giờ Khẩu Thất hơi khó chịu và bắt đầu hét lên.

""Sao ngươi cứ lặp đi lặp lại những gì đã nói hoài vậy! Đã 100 năm rồi! Quyết Tử Đoàn của Võ Lâm Trung Nguyên đã có một trận đại chiến với Thiên Ma trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn và đã lấy đầu hắn rồi. Đó là gì nhỉ....... Đúng rồi! Đại Sơn Huyết Sự đã xảy ra khoảng một trăm năm trước!”

".... Ta hiểu rồi.”

Vì vậy nên hắn mới điên.

Thanh Minh nhìn Khẩu Thất với khuôn mặt chán chường.

Thà hắn không biết gì còn hơn.

Kẻ khi nãy hưng phấn đánh Thanh Minh là một tên Nhất Kết Cái của Cái Bang. Có nghĩa là tên đứng trước mặt hắn cũng có một chân trong Cái Bang.

Không phải thông thường người ta hay gọi Cái Bang có mười vạn đệ tử sao?

Tuy nhiên, Cái Bang không phải Thiên Hạ Đệ Nhất Đại Phú Hào, nên không thể lo miếng ăn chốn ngủ cho mười vạn đệ tử. Mặc dù việc Cái Bang có tiếng là thu nhận hết ăn mày, nhưng vốn liếng có giới hạn.

Hầu hết trong số mười vạn mười đệ tử Cái Bang, thì đa số bọn họ đều giống như Khẩu Thất. Cái Bang gọi những người như vậy là Vô Kết Cái tức là không có nút thắt trên thắt lưng và đối xử với họ có chừng mực.

Nên những tên ăn mày lăn lộn trong Võ Lâm cũng thông thạo võ công hơn những dân thường.

Nếu vậy thì phải xét về độ đáng tin. Vào thời điểm đó, nếu biết chính xác những võ giả của các môn phái trong Quyết Tử đội đã lên đỉnh Đại Sơn thì không còn gì để nói rồi.

“Ha. Điên thật. Một trăm năm rồi.”

Giang sơn chắc cũng đã đổi thay nhiều rồi.

Hắn phải thừa nhận thôi. Hắn hiện tại là đang tái sinh vào cơ thể của một người khác.

Có điều........

'Mình có thể tái sinh ngay sau khi chết sao?'

Nếu một trăm năm trôi qua, tất cả những người biết hắn đều đã chết. Tất nhiên, dù chưa đầy một trăm năm trôi qua, những người có quan hệ mật thiết với hắn đều chết ở Đại Sơn, nhưng đây chẳng phải là một trường hợp khác sao?

Ngay cả khi Thanh là một võ giả, hắn cũng không thể chỉ giao du với các võ giả khác. Trong số những người hẳn quen cũng có thương nhân và dân thường. Tuy nhiên, đã một trăm năm trôi qua, họ không thể nào còn sống.

Hắn cảm giác như mình bị bỏ rơi trên thế gian này.

'Dù có chuyện gì thì cũng đã thành ra thế này rồi. Nếu vậy thì Hoa Sơn.......

“Ơ? Khoan đã, Hoa Sơn!”

Thanh Minh đột nhiên đứng bật dậy và hét lên, Khẩu Thất nhắm mắt lại như thể đã quá quen.

Bây giờ hắn ta không còn ngạc nhiên nữa.

"Hoa Sơn! Hoa Sơn như thế nào rồi?”

"Ngươi nói linh tinh gì vậy?”

“Ta hỏi ngươi Hoa Sơn giờ ra sao!"

"Hoa Sơn?"

“Đúng vậy!”

“Hoa Sơn là gì thế?”

".... Hả?"

Thanh Minh mở to mắt.

“Ngươi, ngươi đừng đùa nữa. Tình hình hiện tại của Hoa Sơn thế nào rồi!”

"Là Hoa Sơn Phái sao?"

Khẩu Thất nghiêng đầu.

Không biết sao?

Hắn ta không biết?

Hoa Sơn Phái?

“Ngươi không biết Hoa Sơn, một trong những môn phái của Cửu Phái Nhất Bang sao? Này, ngươi......."

“Cửu Phái Nhất Bang? Ăn nói hàm hồ gì vậy. Hoa Sơn làm gì có trong đó.”

".... Không có?”

“Thiếu Lâm, Võ Đang, Tông Nam, Điểm Thương, Không Động, Thanh Thành, Nga Mi, Hải Nam, Côn Luân, Cái Bang. Là mười môn phái này mà.”

“Hải Nam? Cái bọn nhãi nhép ấy mà cũng có trong Cửu Phái Nhất Bang á? À, à không, điều đó không quan trọng. Bọn họ đã loại Hoa Sơn ra rồi sao?”

Khẩu Thất khẽ thở dài.

'Có nên gọi đại phu đến không trời.

Có vẻ hắn ta phải làm gì đó thôi. Dù hắn có chút không bình thường như vẫn còn khoẻ lắm.

"Hoa Sơn, Hoa Sơn đã bị bài trừ khỏi Cửu Phái Nhất Bang ư? Cơ mà, cứ cho là có thể đi! Nhưng ngươi không biết về phái Hoa Sơn sao? Người ta nói rằng ngay cả khi một người giàu có phá sản thì vẫn tồn tại trong ba năm! Một tên ăn mày khốn khiếp của Cái Bang lại không biết về phái Hoa Sơn à?"

Nếu đủ can đảm gọi người trước mặt hắn là tên ăn mày khốn khiếp, chắc hẳn không lường trước được hậu quả của câu nói đó. Hắn có thể chết đói hoặc bị đánh đến chết.

Thanh Minh lúc này lao tới Khẩu Thất và nắm lấy vai hắn lắc lư.

“Ý gì đây? Ý gì hả?”

Khẩu Thất bất lực lắc đầu.

"Ngươi thật sự không biết Hoa Sơn sao? Không biết phái Hoa Sơn? Hoa Sơn?”

"....Hoa Sơn."

“Đúng vậy! Là Hoa Sơn!”

Khẩu Thất nghiêng đầu.

“Hình như ta có nghe một môn phái như vậy ở Thiểm Tây.”

Mắt Thanh Minh sáng rỡ.

“Đúng rồi! Ở Thiểm Tây! Hoa Sơn phái ở Thiểm Tây.”

“Theo như ta biết thì nó đã lụi tàn rồi.”

"....Ngươi nói cái gì?”

Tim hẳn chững đi một nhịp.

“Ta không rõ Hoa Sơn phái có nằm trong Cửu Phái Nhất Bang hay không, nhưng ta nghe được rằng Hoa Sơn, một môn phái rất có tiếng đã bị suy tàn hoàn toàn bởi trận đại chiến với Thiên Ma. Ta không biết chính xác như thế nào, nếu ngươi muốn biết thì hãy hỏi những người lớn hơn xem...".

Hắn ta đang nói nhảm gì thế? Hoa Sơn lụi tàn?

Hoa Sơn sao? Hắn ta nói Hoa Sơn lụi tàn ư?

“Tên ăn mày này, ngươi đang nói chuyện phi lý gì thế hả?”

Khẩu Thất rơm rớm nước mắt nhìn lên trần nhà.

Ngay cả khi hắn ta nói với hắn tất cả gì hắn ta biết thì những gì hắn ta sẽ nhận lại chỉ là những lời chửi bới. Đây chính là lý do vì sao Khẩu Thất ghét phải giúp người khác.

“Không. Ta không tin!"

Thanh Minh đẩy Khẩu Thất ra và bật dậy.

“Ta phải tự mình đến đó xác nhận.”

Khẩu Thất hét lên khi nhìn thấy Thanh Minh chạy ra ngoài.

“Này! Nếu đến tối mà ngươi không kiếm được một bữa ăn đàng hoàng thì Tông Bát sẽ đánh ngươi đến chết đấy. Đừng lãng phí thời gian vô ích nữa, lo làm việc của ngươi đi!"

Tuy nhiên, Thanh Minh bỏ ngoài tai những lời Khẩu Thất nói và chạy đi.

"....Tên tiểu tử đó hôm nay sao lại như vậy nhỉ."

Khẩu Thất không hiểu sự thay đổi của đột ngột của Thanh Minh, lắc đầu ngán ngẩm.

".... Ha."

Khuôn mặt của thương nhân mất toàn bộ tài sản sẽ như thế này sao?

Thanh Minh ngồi ở một góc phố, vẻ mặt bất lực.

Ban đầu hắn nghĩ mấy tên Vô Kết Cái thì biết cái gì.

Nghĩ lại thì trong trận Đại Sơn Huyết Sự, các đệ tử đời thứ nhất và đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn đã chết nên chắc thế lực của môn phái cũng đã suy giảm.

Trong lúc đó, nó có thể đã bị đẩy ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang.

Nhưng dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì phái Hoa Sơn đã từng rung chuyển cả thiên hạ có thể trở thành một môn phái vô danh chỉ trong một trăm năm thôi sao!

Cảm giác môn phái của mình đến cả một tên ăn mày cũng không biết có chút khó tả........

Dù sao hắn nghĩ có thể chỉ mỗi tên ăn mày đó là không biết, còn những người khác sẽ biết về Hoa Sơn.

Nhưng dù hắn có hỏi ai thì câu trả lời đều như nhau.

“Hoa Sơn? Ý của ngươi là ngọn núi ở Thiểm Tây sao?"

“Phái Hoa Sơn? Trên Hoa Sơn cũng có võ phái sao?"

“Ta chưa từng nghe môn phái nào như vậy cả."

“Tên ăn mày này ở đâu ra mà lôi áo của người ta. Muốn chết hả?”

À, bỏ cái cuối ra đi.

Không biết.

Ai cũng không biết.

“Nghe có vô lý không cơ chứ?”

Hoa Sơn là môn phái nào?

Trên thiên hạ có rất nhiều kiếm môn nhưng không có kiếm môn nào nổi tiếng hơn Hoa Sơn. Dù có hơi cường điệu khi cho rằng đây là kiếm môn nổi tiếng nhất thế gian nhưng không ai có thể không đồng ý đây là một trong số ba kiếm môn nổi tiếng nhất, cùng với Võ Đang và Nam Cung Thế Gia.

Vậy mà lại không biết?

"Ha......"

Ít nhất cũng có một câu trả lời tích cực.

“Phái Hoa Sơn? Hình như ta có nghe qua rồi. Chẳng phải trước đây là là kiếm môn rất nổi danh sao? Nghe nói sau khi tiêu diệt Thiên Ma thì họ cũng suy tàn rồi mà? Họ vẫn còn tồn tại sao?”

Suy tàn? Hoa Sơn sao?

“Hắn đã nói ra mấy lời nhảm nhí gì thế.”

Nói hoàng cung bị phóng hoả và Hoàng Đế tháo chạy ra ngoài nghe còn có thể xảy ra.

Hoa Sơn lụi tàn! Hoa Sơn ấy!

Hình ảnh cuối cùng của Chưởng Môn sư huynh lóe lên trước mắt hắn.

Chưởng Môn sư huynh, người luôn nở nụ cười ôn hoà, đã gục xuống với vẻ mặt kỳ lạ không thể tả.

'Thật may khi người sống lại chính là ta.

Nếu Chưởng Môn sư huynh còn sống mà nghe được tin này chắc huynh ấy sẽ chết hộc máu ngay.

“Không, không đâu!”

Thanh Minh bật dậy.

“Ta phải tận mắt xác minh mới được.”

Dù thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là Hoa Sơn đã tồn tại hàng trăm năm. Thanh Minh hoàn toàn không thể tin được cho đến khi trực tiếp xác nhận bằng mắt của mình.

“Đến Hoa Sơn thôi.”

Đi để xác nhận lại!

Đôi mắt Thanh Minh sáng rực.

Đây chính là khoảnh khắc bắt đầu một loạt sự kiện gây ra sóng gió trên Giang Hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tmhstk