Chương 3. Tình huống gì đang xảy ra đây? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khẩu Thất suy tư về sự hoang đường của hắn nãy giờ là gì.

Bởi vì Thanh Minh hét lên một cách kỳ lạ chạy ra khỏi lều sau đó thở hổn hển quay trở lại và bắt đầu nói những lời lẽ vô nghĩa.

“Ta đi đến Hoa Sơn đây.”

"...."

“Có lẽ hơi hoang đường, nhưng ngươi hãy nghe cho rõ lời ta nói.”

Khẩu Thất biết nó hoang đường nhưng thứ hắn ta muốn biết là trọng tâm của nó.

Tuy nhiên suy nghĩ đó biến mất sạch ngay khi hắn ta nghe được những lời hắn nói tiếp đó.

“Ta có thể rời đi mà không cần báo cho ngươi nhưng ta đã quay lại để nói cho ngươi biết vì nhờ ngươi mà ta mới biết được nhiều chuyện.”

Biết thì đã làm sao.

Thực sự không có lý do gì để Khẩu Thất nghe theo lời nói vô nghĩa của một kẻ điên, nhưng hắn ta vẫn ậm ừ cho qua vì Thảo Tam có vẻ quá nghiêm túc.

“Có ân ta sẽ trả gấp đôi, có thù ta sẽ báo gấp mười. Sẽ có một ngày ta trả ơn này cho ngươi, cho nên ngươi hãy nhớ cái tên Thanh Minh của Phái Hoa Sơn. Ngày chúng ta gặp lại là ngày ta sẽ báo đáp ân huệ này.”

Ít nhất thì lời nói của hắn nghe cũng mát tai. Thảo Tam sẽ ngầu hơn nếu như mắt hẳn không bị bầm tím xanh đen và ăn mặc như một kẻ ăn mày.

Có điều Khẩu Thất không quan tâm nhiều đến câu nói hay động lòng người của hắn.

"... Ăn nói nhảm nhí.”

Mặt Thanh Minh xìu xuống.

“Tất nhiên lời nói của ta bây giờ nghe có vẻ lạ, nhưng hãy nhớ kỹ lời nói. Một ngày nào đó nó sẽ thay đổi vận mệnh của ngươi...”

“Vương Sở đang tìm ngươi đó. Nếu bị hắn bắt được thì người chết chắc.”

“Thật sao?”

Hai người mắt đối mắt với nhau.

"..."

"..."

"Hahaha."

Có rất nhiều kẻ dở hơi trên thế gian. Không có gì quá đặc biệt hay kỳ lạ khi vốn dĩ họ đã như thế.

Tất nhiên, việc một người đột nhiên thay đổi trong một buổi sáng thì quá kỳ lạ.

“Dù sao đi nữa thì ta cũng đi đây.”

"... Đi cầu thực xong thì quay về nhé. Không thì hẳn sẽ đánh ngươi chết đó.”

"Ta đi đây! Dù sao thì phải nhớ nhé! Thanh Minh của Hoa Sơn. Hãy nhớ cái tên này!”

Nói xong, Thanh Minh xoay người, hiên ngang bước đi.

Khi nhìn khung cảnh ấy, Khẩu Thất vô thức lắc đầu.

Trong cuộc sống, cái gì nên trải qua quá hắn ta cũng đã trải qua hết rồi.

Đó cũng có thể là một lựa chọn không tồi. Nếu không bị Vương Sở bắt được thì lần này hắn thật sự sẽ bị đánh chết.

“Mình phải nói sao với Vương Sở đây...”

Đột nhiên, vạt lều bị mở tung và Thanh Minh bước vào trong.

"..."

Sao quay lại nữa?

Trước khi Khẩu Thất kịp hỏi thì Thanh Minh đã vội cướp lời.

“Ê!"

"Hả?"

“Ngươi nói tên ăn mày khốn kiếp đó tên gì?”

"Ai cơ?"

“Tên đã đánh ta."

"À... Vương Sở? Vương Sở hình như tên là Tông Bát thì phải?”

“Tông Bát? Tên giống ăn mày thật. Ngươi hãy chuyển lời của ta đến hắn. Lần sau có gặp lại ta sẽ không để hắn yên đâu.”

...Chắc là không để yên.

Mà là Vương Sở làm với hắn mới đúng.

"Ta đi thật đây.”

Thanh Minh lại bước ra ngoài. Đúng lúc hắn ta đang nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày thực sự rực rỡ thì Thanh Minh quay vào.

"A, gì nữa!”

"Ê"

“Gì? Sao? Lại gì nữa?”

“Đi hướng nào mới đến được Thiểm Tây?”

"..."

"..."

Dù nghĩ thế nào đi chăng nữa...

Thì tên này chắc chắn điên thật rồi.

Thanh Minh cứ chạy và chạy.

Không có một người nào trên thế gian sẽ cho một đứa trẻ ăn mày quá giang đến tận tỉnh Thiểm Tây. Không thể tin được... hai chân vốn rất khỏe của hắn... lại cảm thấy rã rời. Ngay cả hô hấp của hắn... cũng gấp gáp.

Thanh Minh đã từng cưỡi ngựa hay đi xe ngựa chưa?

Trong quá khứ thì chưa bao giờ. Tính khí cũng hẳn không khoan thai đến mức có thể nhàn hạ cưỡi ngựa.

Nếu cộng những con đường mà hắn đã chạy ở phía trước chắc là phải đi được mười vòng quanh Trung Nguyên. Đó là lý do mà hắn cứ chạy mà không suy nghĩ gì.

Không đến một khắc, hắn đã nằm bẹp dưới đất.

“Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Mẹ ơiiii! Chắc chết mất."

Hắn đã quên đây chỉ là cơ thể của một đứa trẻ.

Đôi chân cứng như thép của hắn giờ gầy trơ xương như hai cây gậy, trái tim không bao giờ biết mệt của hắn cũng đập dồn dập do bất ngờ dùng sức quá nhiều.

Điều vô lý gì đây?

Hắn cảm giác như tim mình sắp nhảy ra ngoài.

“Cơ mà, thân hình kiểu gì thế này!”

Chỉ chạy có một khắc mà đã rã rời hết rồi!

Hắn đã chạy một, hai canh giờ ư! Mới chỉ có một khắc thôi đã thở hổn hển rồi! Tình trạng cơ thể như vậy thì biết làm sao đây?

"Ư"

Hắn nhìn kỹ cơ thể này thì thấy điều đó cũng dễ hiểu.

Bỏ qua thiên tính của hắn thì tình trạng dinh dưỡng của hắn rất kém. Đúng như tên gọi, hắn đã không được ăn uống đủ chất.

Cơ thể này thì làm sao đến được Thiểm Tây?

Chắc trong mơ thôi. Chưa đến được Hoa Sơn thì chắc hẳn đã chết vì kiệt sức rồi.

Mai Hoa Kiếm Tôn vang danh thiên hạ mà chết vì kiệt sức trên đường quay về sao? Nếu gặp người quen ở thế giới bên kia chắc hẳn sẽ bị chế nhạo ba ngày ba đêm.

“Nếu muốn đi đến Thiểm Tây thì trước tiên ta phải giải quyết từ cái cơ thể tàn tạ này đã!"

Cách tốt nhất để làm cơ thể này khoẻ lên là gì?

Hắn đã biết đó là gì rồi.

“Hú hú”

Tiếng cười đầy ý vị phát ra từ miệng của Thanh Minh. Dù có cố gắng chịu đựng thế nào thì cũng không thể chịu đựng được.

“Hì hì hì”

Tất cả võ công của hắn đều không còn, cơ thể rơi vào tình trạng tồi tệ nhất, không biết Hoa Sơn bị suy tàn hay bị thay thế, cảm giác như sắp chết đói.

Ở trong tình cảnh như ăn mày này, Thanh Minh chỉ biết bật cười.

“Vậy nên từ giờ ta phải rèn luyện võ công.”

Hắn có thể bắt đầu lại.

Những người khác sẽ không tưởng tượng được đây là một điều tuyệt vời như thế nào.

Chẳng phải người ta không đạt đến đỉnh cao là người tiếc nuối nhất sao? Tất nhiên điều đó đúng. Nhưng ngay cả những người thành công đạt tới đỉnh cũng có những tiếc nuối.

Giá như lúc đó hắn đã làm điều ấy.

Giá như hắn tập trung vào việc học những điều bản!

Giá như hắn tu luyện khi bị sư huynh túm lấy tai thay vì bỏ chạy!

Giá như hắn không bị bắt quả tang đang trộm rượu mà sư huynh đã giấu...

À, quên cái cuối đi.

Dù sao thì!

“Ta có thể làm lại từ đầu.”

Trong quá khứ, Thanh Minh là kiếm tu vĩ đại được gọi là một trong Thiên Hạ Tam Đại Kiếm Tu. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn hài lòng với võ công của bản thân. Thay vào đó, khi hắn mạnh hơn và có nhìn thâm sâu về võ công thì hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng bản thân đã tu luyện không hiệu quả như thế nào và đã phát triển sai hướng đến đâu.

Nền tảng.

Thứ đó đã khiến hắn trả giá bằng sư phụ và sư huynh của mình!

Trong thời gian tu luyện, hắn đã chán ngấy và ghét chết đi cái từ 'nền tảng' mà những người theo thuyết cơ bản kêu gào như vẹt, nhưng sau khi trở thành cao thủ, hắn có thể hiểu tại sao nền tảng lại quan trọng.

Nền tảng là nền móng dưới cùng.

Một tòa tháp cao cần có nền móng vững chắc. Tháp cao bao nhiêu tùy thuộc vào cách đặt nền móng.

Nhưng khi còn nhỏ hẳn đã không biết điều đó. Dù có nghe thế nào hắn cũng không hiểu. Và dù có hiểu thì cũng không thể thực hiện được.

Tại sao?

'Vì ta là con người.'

Nếu hắn đang đào đất để xây dựng nền móng, nhưng sư huynh đã xây 3 tầng tháp bên cạnh thì sao? Không phải ai cũng sẽ trở nên vội vàng ư.

Ngoài ra thì!

“Họ luôn bảo ta tập trung vào nền tảng và những điều cơ bản, nhưng khi ta làm vậy thì họ chỉ khen ngợi những người đi trước!”

Chủ nghĩa quyền lực tối cao chết tiệt!

Tuy nhiên, hắn hiểu. Cuối cùng sư phụ cũng là con người, sư huynh cũng thế.

Mọi người đều biết thành công lớn đến từ nền tảng vững chắc. Tuy nhiên, trong khi các đệ tử đang vật lộn với nền tảng của mình thì các quan chủ lại bận rộn khen ngợi những người có kiếm thuật xuất sắc.

Cho đến thời điểm đó thì vẫn ổn. Ngay cả sư phụ cũng có thể chịu đựng được đến mức đó. Hoa Sơn là nơi đạo nhân sinh sống và từ xa xưa đạo nhân thì có tính kiên nhẫn.

Tuy nhiên, thời điểm các sư thúc đi uống rượu với bằng hữu vào buổi tối hôm đó, việc huấn luyện cơ bản coi như đã hoàn thành.

Và điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó bắt đầu khoe khoang về đệ tử của mình trong một bữa tiệc rượu? Mọi thứ chấm hết.

Những kẻ say khoe khoang đệ tử của mình như thể có một không hai, trong khi những người không có gì để khoe thì phải bấu đùi chịu đựng. Và tất cả sự thất vọng và tức giận đó đổ dồn lên người đệ tử của mình vào sáng hôm sau.

“Đệ tử của sư đệ ta đã thực hiện được thức thứ hai của Mai Hoa Kiếm Pháp rồi!”

“Đệ tử của tên cặn bã đó rõ ràng đã khai thác được nội lực cao hơn! Chưa một lần ta thua hắn! Nhưng bây giờ ta đang thua - ngươi nghĩ đó là lỗi của ai? Trả lời ta!”

“Chưa đủ lực! Mạnh hơn nữa!”

Tình cảnh như vậy thì tu luyện nền tảng cái gì chứ. Ngay lúc đó, hắn đã phải tất bận để học thêm chiêu thức mới. Đây là một vòng luẩn quẩn của các đại môn phái khi truyền thụ võ công thông qua quan hệ sư đồ.

"Tuy nhiên!”

Bây giờ Thanh Minh đã khác!

Thanh Minh không cần phải vội vàng. Không có sư phụ nào sẽ thúc giục hẳn phải nhanh lên. Hắn đã biết con đường nào có thể đạt được vị trí cao hơn nên chỉ cần đi từng bước một theo con đường ấy thôi.

Nền tảng?

Trong khi những người khác đang chuẩn bị đào đất bằng phẳng, thì Thanh Minh sẽ lên kế hoạch phá núi và lấp đập để tạo ra một vùng đồng bằng. Trên vùng đồng bằng rộng lớn và khổng lồ đó, hắn sẽ xây dựng một tòa tháp khổng lồ mà trước đây chưa ai từng xây dựng!

'Bước đầu tiên luôn quan trọng.'

Võ công của Hoa Sơn là Đạo Gia Công và Chính Công.

Chính Công ban đầu chậm và yếu, nhưng khi tiếp tục tu luyện, nó trở nên mạnh mẽ hơn với tốc độ nhanh chóng. Nếu khi học Tà Công hoặc Ma Công sẽ có được sức mạnh ngay lập tức, thì Chính Công lúc đầu sẽ yếu hơn, nhưng về cuối, nó mang lại năng lực vượt xa các môn võ công khác.

Nói một cách đơn giản.

'Giống như việc lăn một quả cầu tuyết trên núi tuyết vậy.'

Lăn một quả cầu tuyết nhỏ trên đỉnh núi tuyết. Kích thước ban đầu của nó chỉ bằng móng tay, sau đó kích thước to bằng nắm tay, và càng cuộn thì nó càng to theo cấp số nhân. Một nắm tuyết nhỏ cuối cùng sẽ biến thành một trận tuyết lở khổng lồ mà sức người không thể ngăn chặn được.

Điều Thành Minh cần làm bây giờ là tạo ra một nắm tuyết thật chắc chắn để có thể trở thành trọng tâm của quả cầu tuyết. Và hẳn phải tìm ra sườn núi nơi quả cầu tuyết đó sẽ không bao giờ ngừng lăn.

“Vậy thì.”

Thanh Minh đang ngồi xếp bằng, đột nhiên nhìn xung quanh.

Hắn sẽ không biết điều gì sẽ xảy ra khi ở giữa đường.

Thanh Minh nhanh chóng đứng dậy và đi vào rừng, lần đầu tiên khởi tạo đan điền là một việc vô cùng nguy hiểm. Nên tránh tối đa tác động từ bên ngoài.

Mặc dù việc đó khó xảy ra, nhưng chuyện những cao thủ bị ong đốt trong khi đang vận công không phải là một trò đùa sao.

'Ở đây chắc được rồi.

Thanh Minh tìm bóng mát của một cái cây lớn, chuẩn bị sẵn sàng rồi ngồi khoanh chân tại chỗ.

“Bắt đầu từ đâu đây nhỉ?”

Có rất nhiều thần công tuyệt học lướt qua trong đầu hắn. Tất cả những võ công của Hoa Sơn, lịch sử của Hoa Sơn. Hơn một chục loại nội công tâm pháp mà hắn biết.

Có Tử Hà Chân Khí.

Mai Hoa Tâm Pháp tối ưu hoá cho Mai Hoa Kiếm Pháp.

Thất Tinh Chân Khí sẽ gia tăng khí lực nhiều nhất.

Thái Ất Mê Ly Khí được cho là chứa tất cả mọi thứ để nâng cao.

Ngoài ra còn rất nhiều loại tâm pháp khác, nhưng không đủ để gọi là xuất chúng. Nếu hẳn không bị giới hạn bởi Hoa Sơn thì chắc số lượng tâm pháp mà hắn học được phải gấp đôi.

Nhưng Thanh Minh không hề lo lắng.

Bây giờ hắn biết rõ hắn nên học loại tâm pháp nào.

“Lục Hợp.”

Giọng của Thanh Minh vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tmhstk