Nắng, cà phê và chú mèo nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc đầu tiên mà Thái Từ Khôn gặp Chu Chính Đình, là vào một ngày hiếm hoi trời bừng nắng trong suốt cả một mùa đông lạnh lẽo.

Hôm đấy, quán cà phê nhỏ của Chu Chính Đình đón chào một anh nhà văn mặc áo khoác bông dày xụ, bên tay là cặp da đựng laptop, dắt theo một chú mèo nhỏ. Áo khoác nâu, cặp da nâu, chú mèo nhỏ lông xù xù màu nâu, tóc anh nhà văn màu nâu và cặp mắt trong veo của anh cũng màu nâu nốt.

Màu nâu ý, Chu Chính Đình thích lắm. Bởi vì màu nâu là màu của cà phê, của thứ đồ uống Chính Đình ưa thích, và sau này, màu nâu cũng là màu của người Chính Đình thương.

Mèo nhỏ kêu meo một tiếng, đem đầu nhỏ xù lông cọ cọ vào áo khoác anh nhà văn, đáng yêu đến mức tim Chính Đình muốn tan chảy. Anh nhà văn ôm mèo con đặt xuống sàn nhà, ngồi xuống một bàn nhỏ bên cửa sổ. Anh thầm nghĩ trong lòng, quán cà phê này chỉ là dừng chân ghé qua tìm chỗ sáng tác, ấy vậy mà cũng không tệ. Quán nhỏ bé xinh xinh, màu nâu ấm áp làm chủ đạo, trang trí dễ thương mà đơn giản, và quan trọng là cậu chủ nhỏ nhìn đáng yêu khả ái, đảm bảo đồ uống ngon.

Chính Đình lại gần anh nhà văn, tươi cười, đây là vị khách đầu tiên của cậu trong tuần này đó, dạo này tuyết rơi nhiều, toàn gọi cà phê nóng hổi đến tận nhà, báo hại cậu lạnh thấu xương đi ship hàng. Hôm nay trời ửng nắng, liền có khách tới.

-Quý khách muốn dùng gì ạ?- Mãi mới có khách, Chu Chính Đình phấn khởi muốn chết, hai má hồng, mắt híp lại, nhìn cực kỳ manh.

-...- Cậu chủ nhỏ này quả không tệ-...cho một ly cà phê phin nóng thôi.

Chu Chính Đình ngay lập tức ghi nhớ, suy nghĩ một chút, người này là khách hàng đầu tiên, chính là nên có phúc lợi đi?

- Quý khách hôm nay là khách hàng đầu tiên kể từ khi trời hửng nắng đó ạ. Thế nên quán tôi sẽ khuyến mại cho quý khách bánh muffin cà phê ạ, cảm ơn quý khách đã ủng hộ.

Anh nhà văn mỉm cười, cảm thấy hôm nay đi làm việc thấy vui vẻ quá đi, hiệu suất có lẽ sẽ cao đây.

Loay hoay một chút, Chu Chính Đình mang đuôi nhỏ ngoe nguẩy bưng cà phê và bánh ra, hương thơm ngào ngạt lay động lòng người. Mèo con đang nhu nhuận nằm cuộn tròn trên sàn, bị mùi thơm kích thích, liền nhổm người dậy, cọ cọ đầu vào ống chân cậu chủ tiệm cà phê, meo meo hai tiếng. Tim Chính Đình trong nháy mắt mềm nhũn, đem đồ đặt xuống trước mặt anh nhà văn, cúi xuống vuốt ve mèo nhỏ, lông nâu nâu mềm mềm, mắt xanh biếc, đáng yêu không tưởng, cảm thán một tiếng, ngẩng lên nhìn anh chủ của mèo nhỏ:

- Đáng yêu quá! Tên nó là gì vậy?

Anh nhà văn nhập ngụm cà phê, cắn miếng bánh, vị ngọt ngào lan toả trong miệng, không nhịn được mỉm cười nhẹ, quả không tệ

- Tên nó là Tiểu Hạt, mới về ở với tôi được hơn tháng này thôi.

Chính Đình cười khúc khích, Tiểu Hạt ư, quả nhiên là dựa vào màu lông mà đặt tên, màu nâu nhỏ, đáng yêu quá đi thôi.

Anh nhà văn nhướng mày trêu trọc:

- Cậu cười cái gì?

- Không có, chỉ là tôi cảm thấy cái tên Tiểu Hạt quả thực rất đáng yêu.- Chính Đình lắc lắc cái đầu nhỏ, ôm Tiểu Hạt trong tay đứng lên. Nó thật ngoan, nằm trong tay cậu mà không phản ứng gì cả.

Quán cũng vắng khách, Chu Chính Đình ngồi xuống đối diện anh nhà văn, tay vuốt ve Tiểu Hạt bông xù, cẩn thận dò hỏi:

- Quý khách thấy có ngon miệng không ạ?

-Cũng không tệ.- Ba chữ đó quả thật làm Chính Đình vui muốn chết. Nhìn người đối diện chăm chú gõ máy tính, quả nhiên là nhà văn đi?

- Anh gì ơi, anh là nhà văn đúng không ạ? Anh viết sách gì thế?

Anh nhà văn ngẩng đầu lên, gật gật cười hiền:

- Ừ, tôi là Thái Từ Khôn, chắc em cũng nghe qua rồi đi.

Ồ wow !!!!!!!! Chu Chính Đình trợn tròn mắt ngạc nhiên, thật sự là Thái Từ Khôn á? Thái Từ Khôn đang ngồi trước mắt mình, uống cà phê của quán mình!!!!!!!! Làm sao Chu Chính Đình có thể không biết Thái Từ Khôn được, còn có thể nói là hâm mộ ý chứ. Thái Từ Khôn- nhà văn siêu siêu nổi tiếng trên mạng, các tiểu thuyết của anh phần lớn là tiểu thuyết thanh xuân ngôn tình đậm chất thiếu nữ. Lượt đọc mỗi tác phẩm đều trên 20 vạn đi. Truyện Thái Từ Khôn nhẹ nhàng có, sến súa có, mà đau lòng rớt nước mắt cũng có. Chu Chính Đình quả thực rất thích tác phẩm của Thái Từ Khôn, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều đọc. Lần này quả nhiên idol ngồi trước mặt, cằm rớt xuống cổ rồi đi.

Mà này, trong trí tưởng tượng của Chính Đình, Thái Từ Khôn là một cô nàng mơ mộng bay bổng, hoặc là một anh chàng siêu cấp gầy gò ốm yếu, kính cận lòi cả ra, chứ mấy ai thanh niên trai tráng ngồi ru rú một chỗ viết tiểu thuyết thanh xuân ngôn tình cơ chứ. Nhưng mà lần này gặp, Chu Chính Đình thiếu điều há hốc mồm, đẹp trai quá đi. Nhìn Thái Từ Khôn, trong đầu chỉ có một chữ: Soái! Đẹp trai thực sự ý, nam tính ngời ngời, mà dáng cũng cao, giọng nói cũng ngọt ngào, người đâu mà hoàn hảo vậy chứ, Chu Chính Đình ghen tỵ chết mất.

Thái Từ Khôn nhìn biểu hiện thay đổi xoành xoạch trên mặt Chu Chính Đình, từ bất ngờ cho đến ái mộ, xong lại bĩu môi ghen tỵ, cười thầm trong lòng, trêu trọc cậu một chút:

- Sao vậy? Tôi là Thái Từ Khôn thì có gì à? Sao lại phải như vậy?

Chính Đình choàng tỉnh, phấn khích đáp lại:

- Trời ơi sao lại không chứ? Anh là Thái Từ Khôn đấy! Anh biết không, truyện anh viết chính là siêu cấp nổi tiếng luôn. Tôi cũng thích lắm ý! Gặp anh tôi như gặp được idol luôn ý, anh biết không?- Chính Đình nói xong tự đỏ mặt, hình như mình hơi kích động quá thì phải, Tiểu Hạt trong lòng cũng đang nhìn cậu kia kìa.

Từ Khôn bật cười, uống cạn cốc cà phê, khua khua tay nói:

- Cậu tâng bốc quá rồi đấy, bất quá viết văn chỉ là sở thích thôi.

Chính Đình nghiêng đầu đáp lại:

- Có mà anh hơi khiêm tốn đấy! Truyện anh siêu cấp hay siêu cấp nổi, thế mà anh bảo chỉ là sở thích. Nếu mà là sở thích như anh thì tôi có đầy, nhưng mà có đến nơi đến chốn đâu.

- Thế sở thích của cậu không phải là cà phê hả? Tôi thấy cà phê quán cậu ngon đấy chứ, đâu có tệ đâu.

Được khen bất ngờ, Chính Đình đỏ mặt, không thèm trả treo với người nọ nữa, ôm Tiểu Hạt kêu meo meo trong lòng dụi dụi. Từ Khôn bật cười, cái này là trúng tim đen rồi đi.

Điện thoại trong túi kêu lên, Thái Từ Khôn mở ra nghe, cái này quả nhiên là phía công ty gọi có việc. Chuyện viết tiểu thuyết là sở thích quả thật không sai, nó khiến anh nhẹ nhõm trút hết tâm tư sau những lúc làm việc mệt mỏi của công ty. Thái Từ Khôn hiện đang điều hành một tập đoàn gia tộc, được truyền từ khi cha anh qua đời. Làm tổng tài quả thực mệt chết, lại căng thẳng, Thái Từ Khôn chả thích, anh thích làm nhà văn tự do bay bổng lãng mạn hơn, nhưng mà anh là con trai độc, các chị gái đều đã lấy chồng, băt buộc phải lên điều hành duy trì tập đoàn. anh nghĩ được như cậu chủ quán cà phê kia thật thích, được làm điều mình thích, mở một tiệm cà phê nhỏ sống qua ngày, vô lo vô nghĩ thật vui biết bao nhiêu.

Gập laptop cho vào túi, Thái Từ Khôn gọi cậu chủ quán đang ôm Tiểu Hạt nghịch ngợm chỗ cây cảnh của quán:

- Này cậu ơi tính tiền cho tôi.

Chính Đình lại gần chỗ Thái Từ Khôn, cười híp mắt:

- Vâng của anh hết 15 tệ. Bánh là miễn phí ạ.

Đưa tiền xong, Thái Từ Khôn nhìn Tiểu Hạt nhỏ đang bám lấy ống quần Chu Chính Đình, dụi dụi cọ cọ. Nó cũng nhìn lại anh, mặt thể hiện rõ: Con không muốn đi đâu. Nghĩ lại, đem Tiểu Hạt đến công ty cũng thật không tiện, chi bằng để nó ở đây, tí qua đón. 

- Này cậu ơi- gọi Chính Đình đang dọn dẹp

-Dạ?

- Tôi có thể gửi Tiểu Hạt ở đây được không? Công ty tôi cấm cún cưng- thực ra là nói dối, anh là tổng tài anh có mang con bò mộng vào công ty cũng chả ai dám ho he gì đâu-...chiều tôi sẽ ghé qua đón nó.

- Được chứ ạ!- Chính Đình tươi cười, có Tiểu Hạt ở đây chơi cùng, cậu càng vui.

- Thế nhé.- Thái Từ Khôn xoay người bước về phía cửa. Chưa ra tới nơi, anh bỗng khững lại, như quên gì đó:

-Này cậu chủ?

- Dạ?- Chính Đình giật mình quay lại- có gì sao ạ?

- Tên cậu là gì thế?

- À - Chính Đình mỉm cười- Em tên Chu Chính Đình, năm nay 22 tuổi.

Thái Từ Khôn gật đầu, quay người đi ra.

"Chu Chính Đình, đã nhớ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro