Chương 26: Một kế bất thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có bất cứ người bình thường nào chịu đựng nổi Lạc Dương Trưởng công chúa nhắm mắt thổi phồng bất chấp đúng sai như vậy, càng không cần phải nói tới người có bóng ma tâm lý kiếp trước như Khương Tuyết Ninh.

Nhưng cũng may, tình huống thế này không kéo dài bao lâu. Thẩm Chỉ Y mới ngồi ở đây chưa đầy một lát, bên ngoài đã có cung nhân đến tìm, nói Thái hậu nương nương mời nàng qua nói chuyện giải sầu, Thẩm Chỉ Y đành lưu luyến rời đi. Trước khi đi, nàng còn kéo tay Khương Tuyết Ninh nói: "Dù sao bản Công chúa thích ngươi, trong cung mấy ngày nay nếu có chuyện gì, cứ việc nói với cung nữ Ngưỡng Chỉ Trai, các nàng sẽ đến báo cho ta. Mẫu hậu bên kia tìm rồi, ta đi đây, ngày mai trở lại thăm ngươi."

Thế là Khương Tuyết Ninh thở phào một hơi, nhìn theo Thẩm Chỉ Y rời đi. Rốt cuộc một ngày này kết thúc bằng việc nàng theo Tô thượng nghi tận tâm tận lực kiên nhẫn vô cùng "miễn cưỡng" học xong lễ nghi cung đình. Không còn cách nào khác. Giả vờ thật sự quá mệt mỏi, mà Khương Tuyết Ninh nhớ lại thái độ của Thẩm Chỉ Y đối với chuyện này, ngay cả lời nói kiểu "Ngươi không học được cũng không sao" cũng nói ra rồi, nghĩa là nàng giả vờ nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì?

Kế này đổ vỡ, phải đổi kế khác.

Chỉ là nàng cũng không thể để người khác phát hiện ra manh mối gì, nên vẫn phải cố nhịn mãi đến khi ngoài trời dần về chiều, mới giống như là được Tô thượng nghi dạy cho hiểu ra, động tác bắt đầu lưu loát hơn, cũng chầm chậm phù hợp tiêu chuẩn hà khắc của Tô thượng nghi.

Cuối cùng, Tô thượng nghi cũng lộ ra chút vui mừng hiếm hoi, chỉ nhìn nàng, lại chỉ về phía mọi người nói: "Bởi vậy có thể thấy được, thiên phú kém đến mấy cũng không sao. Từ xưa tục ngữ đã nói, 'Người chậm cần bắt đầu sớm' 'Cần cù bù thông minh', chỉ cần chịu cố gắng, rất nhiều việc khó trên đời vẫn có thể khắc phục. Hôm nay Khương Nhị cô nương làm rất tốt, các ngươi hãy lấy nàng làm gương."

Khương Tuyết Ninh: "..."

Những người khác đều oán thầm trong lòng nếu thế này mà còn "làm gương" được thì bọn họ khỏi cần vào cung nữa, chẳng qua ngoài miệng lại đồng thanh hô: "Vâng, tạ ơn Tô thượng nghi chỉ dạy."

Đến đấy Tô thượng nghi mới cho bọn họ nghỉ, đưa ba nữ quan Thượng Nghi Cục rời đi.

Tiết trời cuối thu này, Khương Tuyết Ninh ra mồ hôi đầy cả người, thấy người vừa đi, lập tức lười ở lại chào hỏi đám người kia, lập tức trở về phòng mình, nhờ cung nữ Ngưỡng Chỉ Trai chuẩn bị nước thơm tắm rửa.

Những người khác đều chậm hơn một bước. Tiểu thư nhà Đại học sĩ Nội Các Trần Vân Tấn – Trần Thục Nghi cùng Diêu Tích đi bên cạnh Tiêu Xu. Nàng nhìn thoáng qua Diêu Tích không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt hơi lóe lên, mới nhàn nhạt mở miệng nói với Tiêu Xu: "Dù ta không gặp Trưởng công chúa điện hạ nhiều, nhưng cực hiếm khi thấy nàng từng đối xử với ai tốt như vậy. Khương gia Nhị cô nương này chẳng qua chỉ vẽ lên một cánh hoa thôi, sao đáng giá để Công chúa làm như vậy?"

Trần Thục Nghi không đi Thanh Viễn Bá phủ, đương nhiên không biết. Nhưng Tiêu Xu lại chứng kiến từ đầu tới cuối. Nàng vuốt ve cây quạt tinh xảo trong tay, rũ mắt cười khẽ một tiếng, không giống Trần Thục Nghi có chút kiêng kị, ngược lại tỏ vẻ rất tùy ý: "Nếu chỉ vẻn vẹn vẽ lên một cánh hoa thì không đến mức như vậy, quan trọng chính là những lời nói lúc ấy. Lời nói như vậy, Thục Nghi, ngươi hay ta cả đời này cũng không nói được."

Trần Thục Nghi trầm mặc như có điều suy tư.

*

Bởi vì tất cả mọi người lần đầu tụ họp với nhau vào trường hợp này, lại là ngày đầu tiến cung, tới buổi chiều, tất cả rửa mặt dùng bữa xong, cũng không biết ai khởi xướng, liền tập trung lại ở Lưu Thủy Các – nơi dành riêng cho mọi người đọc sách uống trà ở Ngưỡng Chỉ Trai.

Lúc đầu Khương Tuyết Ninh vốn không có hứng thú. Phải biết đám người này kiếp trước trò chuyện chẳng có gì thú vị, thế nào cũng là hương phấn, đồ trang sức, quá lắm thì bàn luận thiếu niên tài tuấn bên ngoài, thực sự không có gì mới mẻ.

Nhưng không tránh được, hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy nàng giỏi. Ai nói nàng được Lạc Dương Trưởng công chúa coi trọng chứ? Tình hình học lễ nghi hôm nay, tất cả đều thấy rõ, mặc dù đáy lòng đều cảm thấy nàng đi cửa sau là quá đáng, nhưng trên mặt lại tỏ ra thân thiết với nàng hơn, dù sao đều là tiểu thư thế gia, không đến mức "nịnh bợ" nhưng lời nói đều mười phần ôn hòa, đến Vưu Nguyệt nhìn nàng cũng không còn ánh mắt căm thù kia, lại treo lên một nụ cười. Cho nên nàng bị mấy người Phương Diệu kéo qua đó.

Sáu bảy người ngồi chỗ bàn tròn, mấy người còn lại ngồi trên ghế nhỏ bên giường đất cạnh cửa sổ, đang nói chuyện qua lại, thỉnh thoảng lấy mứt hoa quả, hoa quả khô trong đĩa đã chuẩn bị sẵn qua ăn. Chu Bảo Anh chỉ tập trung ăn uống, ai đến cũng không ngẩng đầu. Ngược lại Tiêu Xu dường như phá lệ nhìn Khương Tuyết Ninh với ánh mắt khác, thấy nàng đến, gật đầu lên tiếng chào, cười: "Khương gia muội muội hôm nay xem như nổi bật lắm rồi."

Khương Tuyết Ninh vô cùng mệt mỏi, chỉ có thể kéo cong môi lên cười, ra vẻ như đang lúng túng, phảng phất không biết nên trả lời sao, chỉ nói: "Tiêu tỷ tỷ nói đùa rồi."

Tiêu Xu thấy nàng từ đầu tới cuối không định bắt chuyện với ai, nên cũng không tiện mượn lời này nói gì thêm với nàng, dứt khoát quay đầu tìm người khác nói chuyện.

Tất cả mọi người không kiềm được phàn nàn mấy nữ quan hôm nay. Diêu Dung Dung kia hơi sợ hãi rụt rè ngồi trong góc, khuôn mặt đỏ bừng lên: "Từ nhỏ trong nhà chưa từng dạy những điều này, ta học thật sự là quá chậm. Cũng may có tỷ tỷ Khương gia, cũng không khác ta lắm. Nếu không hôm nay ta không biết phải làm gì nữa..."

Tất cả mọi người nghe lời này đều khựng lại. Nên nói cô nương này ngốc hay vô cùng ngốc đây? Lời này trong lòng biết là được rồi, sao còn nói ra miệng? Trong phòng đột ngột yên lặng giây lát. Vưu Nguyệt cắn hạt dưa, mặc dù vẻ mặt không dám tỏ ra quá rõ ràng, nhưng đáy mắt lộ đầy vẻ hứng thú xem trò vui.

Diêu Dung Dung một chốc mới phản ứng lại, nhận ra mình nói sai, nghĩ tới mặt mũi của Khương Tuyết Ninh trước Công chúa hôm nay, lập tức sợ co rúm lại, gấp gáp xin lỗi Khương Tuyết Ninh: "Lời, lời ta vừa nói không có ý đó..."

Khương Tuyết Ninh: "..."

Nàng không tức giận, chỉ cảm thấy Diêu Dung Dung đáng thương. Nàng không va chạm gì với Diêu Dung Dung kiếp trước, nên không định làm khó nàng ấy, chỉ tùy ý cười nói: "Không sao, ta lúc đầu cũng đần, thực sự học không được cho lắm. Có điều Tô thượng nghi tận tâm quá, làm đi làm lại, muốn không học được cũng khó."

Phàn Nghi Lan lại tốt tính, bàn tay vốn đang lật xem tập thơ tìm được trên giá, có lẽ lúc này thấy Diêu Dung Dung quẫn bách, liền nói thêm vào: "Lễ nghi trong cung hình như học hai ngày nhỉ? Nhưng từ đầu trong cung có nói lần thứ nhất vào cung sẽ phải ở lại ba ngày. Nghe nói ngày thứ ba sẽ có các tiên sinh ra đề kiểm tra chúng ta, xem học thức mọi người ra sao, dùng lần này để quyết định nội dung dạy học sâu cạn ra sao. Chỉ là không biết, đến lúc đó là vị tiên sinh nào ra đề..."

Quảng cáoREPORT THIS AD

Còn ai nữa? Tạ Cư An đó. Đáy lòng Khương Tuyết Ninh cười nhạt.

Quả nhiên, Trần Thục Nghi nãy giờ vẫn kiệm lời đáp lại: "Có lẽ là Thiếu sư Tạ đại nhân. Hiện tại nhật giảng Kinh Diên trong cung đều là ngài ấy chủ trì, hơn nữa học thức hơn người, sau này còn dạy chúng ta học đàn, đọc sách, các tiên sinh khác chỉ nghe lệnh hắn. Lúc ta vào cung phụ thân đã dặn dò, lần này vào cung không có nghĩa là có thể làm thư đồng của Công chúa, ngoài học lễ nghi ra, học thức phải qua cửa các tiên sinh nữa. Quá tốt thì không sao, nhưng nếu quá kém, giữ lại làm thư đồng của Công chúa tiên sinh sẽ không dễ sắp xếp dạy học, giảng sâu thì nghe không hiểu, giảng chậm lại liên lụy Trưởng công chúa điện hạ. Cho nên việc thi cử ngày thứ ba cũng là để chọn người lần cuối. Đến lúc đó nếu không phù hợp, cũng vẫn sẽ bị tiên sinh khuyên lui." Đây chính là kế thứ hai Khương Tuyết Ninh chuẩn bị.

Cửa lễ nghi vì sự thay đổi của Tô thượng nghi cùng Lạc Dương Trưởng công chúa, có thể thấy bất kể nàng giả ngu thế nào, dù nằm luôn trên mặt đất cũng đều thông qua, đương nhiên cũng cắt đứt con đường được khuyên rời cung vì không học được lễ nghi. Nhưng Lạc Dương Trưởng công chúa không thể thao túng được Tạ Nguy! Chỉ cần phần thi ngày thứ ba nàng có thể đột phá giới hạn của bản thân, nộp giấy trắng hoặc là viết nhảm nhí lung tung, tất nhiên sẽ làm Tạ Nguy – người trước nay chưa bao giờ hạ thấp yêu cầu về phương diện này – hoặc tiên sinh khác tức giận hoặc không đạt yêu cầu, như vậy vì học thức không tốt bị khuyên lui là chuyện ván đã đóng thuyền.

Vừa nhắc tới Tạ Nguy, đám thế gia tiểu thư này bỗng nhiên kích động hơn mấy phần. Có người nói: "Chẳng lẽ thật sự là Tạ tiên sinh đến sao?"

Vưu Nguyệt trêu ghẹo một câu: "Ngươi đỏ mặt làm gì?"

Nàng kia trách khẽ lại một tiếng, che mặt, nói: "Nếu hôm đó ngươi gặp ngài ấy cũng sẽ đỏ mặt thôi!"

Diêu Dung Dung nhút nhát nói: "Ở nhà ta cũng nghe phụ thân nhắc tới Tạ tiên sinh rất nhiều lần, chẳng qua đều nói Tạ tiên sinh sau bốn năm nữa cũng đến tuổi ba mươi thành gia lập thất rồi, lại vẫn lẻ loi một mình, không bàn cưới gả, thật là quá kỳ lạ."

Phương Diệu lập tức ngẩng đầu lên: "Vậy có gì kỳ lạ?"

Diêu Dung Dung nhẹ nhàng "A" một tiếng.

Phương Diệu lại cúi đầu sắp xếp mấy đồng tiền trên bàn, như muốn bói gì đó, chỉ nói: "Trong kinh phần lớn đều biết Tạ tiên sinh dù xuất thân nhà nho, những năm gần đây lại dốc lòng học hỏi Phật giáo và Đạo giáo, hàng năm đều dành hai tháng trai giới ở Huyền Không Tự và Tam Thanh Quan, cùng người ta bàn kinh luận đạo, thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, không lập gia đình cũng không có gì kỳ lạ."

Không gần nữ sắc? Câu này khiến Khương Tuyết Ninh không khỏi nhớ lại chuyện khó xử kiếp trước. Nhất thời trong nội tâm đủ kiểu suy nghĩ ác độc xông ra: Gì mà thanh tâm quả dục, người ở vị trí cao mà tới nữ nhân bên cạnh còn không có, chưa biết chừng là do chỗ nào đó không được!

Đám người đang đùa giỡn, bỗng nhiên có tiểu cung nữ đứng ngoài cửa cúi người, nhẹ nhàng gọi Khương Tuyết Ninh: "Khương Nhị cô nương, có người tìm."

Khương Tuyết Ninh lập tức nhướng mày, vô thức hỏi một câu: "Ai vậy?"

Tiểu cung nữ kia chớp mắt, nhìn nàng không nói lời nào. Khương Tuyết Ninh nhớ lại chuyện kiếp trước, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, cũng không hỏi thêm, chỉ nói với những người khác: "Xin lỗi không ngồi tiếp được, ta đi ra xem một chút."

Nàng theo tiểu cung nữ ra khỏi Ngưỡng Chỉ Trai, đi một mạch về phía Văn Hoa Điện. Thấy sắp đến phạm vi tiền triều rồi, may mà dừng lại ở ngã ba phía trước cách đó không xa, ngẩng đầu lên nhìn, Yến Lâm mặc một bộ trường bào màu đen đang đứng dưới tán cây thu hải đường chờ nàng. Tiểu cung nữ lặng lẽ lui đi. Khương Tuyết Ninh ra phía trước: "Đã trễ như vậy, ngươi còn chưa rời cung về phủ sao?"

Yến Lâm từ chỗ Thẩm Giới nghe nói vài chuyện về các thư đồng của Trưởng công chúa học lễ nghi hôm nay, sợ nàng chịu ấm ức gì nên cố ý tới thăm, lúc này liền cẩn thận nhìn nàng, nói: "Cửa cung còn một lúc nữa mới khoá mà, lần đầu ngươi vào cung, ta thật sự không yên lòng được. Lại còn nghe nói hôm nay Tô thượng nghi dạy ngươi rất nghiêm khắc, ngươi còn ngã trước mặt Trưởng công chúa. Ầy, vừa rồi ta tiện đường đi Thái Y Viện lấy thuốc, buổi tối nhớ bôi lên, đừng để vừa vào cung một chuyến về đã què chân. Tân nương như vậy ta không thèm đâu."

Vô tình lại nói chuyện tình cảm rồi. Khương Tuyết Ninh thì sắc mặt như thường mà Yến Lâm lại đỏ mặt. Hai bên má hắn đỏ lên, lập tức ý thức được mình lại ngang ngược, che miệng ho khan một tiếng che giấu, nói sang chuyện khác: "Hôm nay ngươi đã quen chưa?"

Thuốc hắn lấy chứa trong bình sứ trắng nhỏ, Khương Tuyết Ninh siết trong tay mát lạnh, dưới bóng đêm giương mắt nhìn thiếu niên, nói: "Cũng quen rồi, Trưởng công chúa cũng có chiếu cố ta, ngươi không cần lo lắng."

Yến Lâm đã từng cố ý nói với Thẩm Chỉ Y, vừa nghe vậy cũng yên lòng. Hắn cười nhẹ nhàng, lập tức nhìn nàng vẻ mặt thay đổi giống như tóm được chiếc đuôi của con mèo nào đó đang ăn vụng, ranh mãnh nói: "Hôm nay nhật giảng Văn Hoa Điện kết thúc, ta đã gặp Thị lang đại nhân rồi." Ý hắn có lẽ là Khương Bá Du.

Khương Tuyết Ninh không rõ hắn có ý tứ gì, chớp mắt mấy cái nhìn hắn. Yến Lâm nhíu mày nói: "Ông ấy hỏi ta, lúc trước có phải đã dạy ngươi biện pháp trị người gì không, bảo ngươi cầm một bản 'Ấu học quỳnh lâm' giả mạo sổ sách để trị đám hạ nhân không nghe lời trong phòng. Ta nghĩ, nếu vô duyên vô cớ ông ấy sẽ không tới hỏi ta, mà hình như cũng không phải chuyện xấu, nên ta nhận. Nhưng ngươi biết, ta cũng biết, ta chưa từng dạy ngươi."

Khương Tuyết Ninh rũ mắt: "Ta đã biết ngươi sẽ che giấu cho ta, nên mới đẩy sang cho ngươi."

Yến Lâm cười quẹt qua mũi nàng, chỉ hỏi: "Vậy là ai dạy ngươi?"

Khương Tuyết Ninh nói: "Tự ta nghĩ ra."

Yến Lâm nhìn nàng chăm chú, trong giây lát không nói gì, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh mắt hơi lấp loé, cuối cùng lại vươn tay ra sờ đầu nàng, nói: "Ninh Ninh của ta có bí mật rồi."

Đúng. Ninh Ninh của ngươi có bí mật. Chỉ là bí mật này, nàng vĩnh viễn không dám nói với ngươi. Khương Tuyết Ninh lần nữa nhìn hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng như viên ngọc lưu ly trong suốt xinh đẹp, nhưng không nói lời nào. Yến Lâm bèn nói: "Vậy đợi đến một ngày ngươi muốn nói với ai đó, hãy kể ta nghe được không? Ta muốn trở thành người đầu tiên trong cả thiên hạ biết bí mật của Ninh Ninh." Ánh mắt thiếu niên nhìn nàng lại tràn đầy bao dung vô hạn.

Khương Tuyết Ninh có một giây lát đã mềm lòng. Nhưng trong trí nhớ ập đến hình ảnh kiếp trước sau khi hắn về triều cả người đầy mùi rượu tiến vào tẩm cung của nàng, ngón tay cầm bình sứ trắng hơi siết chặt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Được."

Thế là Yến Lâm thỏa mãn, chút khó chịu nho nhỏ trong lòng lúc trước cũng lập tức tiêu tan sạch sẽ, chỉ thấy giờ giấc đã không còn sớm, lại sợ trễ giờ khoá cửa cung, hắn luyến tiếc nói: "Mấy ngày nay các ngươi đều học quy củ, chỉ sợ còn phải bị tiên sinh kiểm tra học vấn, ta không tiện công khai tới tìm ngươi. Ngày mai vẫn lúc này, chỗ này gặp nhau. Ta đi hỏi thăm một chút ngày thứ ba các ngươi thi thứ gì, cũng dễ bề cho ngươi chuẩn bị, đến lúc đó sẽ đưa cho ngươi."

Khương Tuyết Ninh không nói gì. Kiếp trước đã thi cái gì, kỳ thật nàng còn nhớ không ít, chỉ là đời này biết hay không cũng không khác gì, vì căn bản nàng không định để mình thi đạt. Nhưng lúc này nàng cũng không cự tuyệt ý tốt của thiếu niên, vẫn như cũ nói: "Được."

*

Ngày hôm sau vẫn là người Thượng Nghi Cục tới. Chẳng qua lần này không chỉ dạy lễ nghi đơn giản nữa, mà là xưng hô với những tầng lớp người trong cung, thậm chí còn dạy kỹ thuật và thủ pháp điều hương, chế hương.

Tất cả mọi người đều tưởng hôm nay Khương Tuyết Ninh cũng vụng về chậm chạp như hôm qua. Nhưng hoàn toàn không ngờ Khương Tuyết Ninh giống như bỗng dưng thông thái hơn, gì cũng biết, học gì cũng nhanh!

Xưng hô với những tầng lớp người trong cung chỉ lặp lại ba lần, liền có thể đọc xuôi đọc ngược. Quy củ đi đứng tiến lùi, chỉ nhìn nữ quan làm mẫu một lần, đã có thể nhớ kỹ hoàn chỉnh. Về phần chế hương thì càng không cần nói. Phẩm hương, phân biệt hương, điều hương, đốt hương, đôi bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng cử động, làm đâu ra đấy, hơn nữa mỗi động tác đều có thể nói là như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui!

Vì hôm qua Khương Tuyết Ninh học lễ nghi giày vò quá sức, hôm nay Tô thượng nghi vốn cũng không ôm hi vọng gì, chỉ nghĩ nếu thật sự không còn cách nào thì đành nghe lời Trưởng công chúa nói, nhẹ nhàng bỏ qua cho nàng là được.

Nhưng ai ngờ Khương Nhị cô nương lại như biến thành người khác vậy! Người ngoài có lẽ không chú ý đến, nhưng bà đứng trước mặt Khương Tuyết Ninh nên nhìn rất rõ ràng: lúc Khương Tuyết Ninh cầm hương ấn gỗ mun, khẽ nâng ngón út, dùng thìa hương gạt bụi hướng vào trong ấn hương, sau đó đặt nó vào trong lư hương đã trải tro bếp sẵn, không nghiêng không lệch, quả thực đoan đoan chính chính. Thành phẩm hương triện nàng làm ra, tâm của đoá hoa vừa vặn hướng về phía trước!

Trái lại, xem những người khác dù động tác không sai, nhưng đại đa số hương triện thành phẩm lại không chú ý phương hướng. Có ngả, có nghiêng. Mặc dù phần lớn người chế hương đều không chú trọng bày hương triện đoan đoan chính chính, nhưng mẫu đơn quốc sắc thiên hương, từ trước đến nay đều là vật yêu thích của Hoàng hậu mỗi triều đại, cho nên chính Tô thượng nghi bày hương triện cũng sẽ vô cùng lưu ý. Không ngờ, Khương Tuyết Ninh lại huệ chất lan tâm, có thể lưu ý đến chi tiết cực nhỏ như vậy...

Tô thượng nghi đột nhiên không kiềm được, nhìn nàng bằng ánh mắt hoàn toàn khác, sau khi nàng bày hương triện xong, chậm rãi nói: "Trưởng công chúa điện hạ vô cùng coi trọng ngươi, quả nhiên là có nguyên nhân. Có lẽ trên đời có một số người trời sinh tay chân không phối hợp được nên ngay cả đi đứng trên đất bằng cũng bị ngã. E rằng Nhị cô nương là một trong số đó. Nhưng hôm nay lại làm rất tốt. Nhất là chế hương, xứng đáng đứng đầu."

Khương Tuyết Ninh không có chút rung động nào. Kiếp trước lễ nghi của nàng học ở chỗ Tô thượng nghi, vả lại về sau còn ở trong cung lâu như vậy, nếu nghiêm túc làm đương nhiên tốt hơn người khác nhiều, càng không cần nói tới chế hương. Đây chính một trong số ít những đam mê của nàng kiếp trước trừ làm Hoàng hậu ra. Về phần mẫu đơn, bản thân nàng chính là Hoàng hậu, sao có thể không để ý được? Chỉ là trước mặt Tô thượng nghi đương nhiên không thể nói như vậy, nàng chỉ đáp: "Là bản thân thần nữ ưa thích thứ này, cho nên đã từng nghiên cứu, hôm nay trước mặt Thượng nghi đại nhân làm như vậy là tự bêu xấu rồi."

Tô thượng nghi cũng đã thay đổi cách nhìn về nàng. Cho nên nghe nàng nói vậy, cũng chỉ nghĩ nàng khiêm tốn, giọng điệu nói chuyện hôm qua có chút miễn cưỡng, hôm nay so sánh ra đã thấy ôn hòa vô cùng tự nhiên, nói: "Những gì phải học hôm nay, cô nương đã học xong, xem như hoàn thành sớm nhất, có thể ngồi bên cạnh nghỉ ngơi trước, nhìn người khác học."

Những người khác: "..."

Ai cũng nói phong thủy luân chuyển, nhưng tại sao lại không chuyển tới chỗ các nàng! Hôm qua Khương Tuyết Ninh học cực kỳ chậm, Tô thượng nghi bao dung nhẫn nại hết mức với nàng. Hôm nay nàng học cực nhanh như gặp quỷ vậy, Tô thượng nghi lại khen ngợi khích lệ đủ đường! Hiện tại còn được ngồi bên cạnh nghỉ ngơi! Bọn họ quả thực trăm mối không thể lý giải: Tại sao lại có thể học nhanh như vậy, nhớ kỹ như vậy, làm tốt như vậy?

Thực ra hôm nay Khương Tuyết Ninh đã không còn kiên nhẫn đối phó: Nếu đã biết từ đầu chuyện học lễ nghi này không thể để nàng rời cung, giả vờ tiếp nữa cũng chỉ tự khiến mình cực khổ, chi bằng làm tốt nhất với thời gian nhanh nhất, cũng dễ bề ngồi xuống nghỉ ngơi, tránh không phải chịu mồ hôi đầy người. Về phần người khác thấy thế nào, nàng cũng mặc kệ.

Ai có thể mở mắt thần đoán ra nàng trùng sinh chứ? Quá lắm chẳng qua cũng sẽ giống Tô thượng nghi tìm tạm một lý do cho nàng như tay chân trời sinh không phối hợp cho lắm, có thể hôm qua quá căng thẳng.

Hôm qua Diêu Dung Dung là người học tệ nhất, chậm nhất, trừ Khương Tuyết Ninh ra. Nàng vốn tưởng rằng hôm nay Khương Tuyết Ninh cũng sẽ bị mắng như mình, còn cảm thấy hai người đồng bệnh tương liên. Nhưng chỉ chớp mắt Khương Tuyết Ninh đã hoàn thành xong, được ngồi xuống. Nàng vẫn còn đứng giữa đám người, triệt triệt để để trở thành kẻ chậm nhất ngốc nhất trong cả nhóm. Nhất thời nàng lo sợ không yên, chỉ nhìn Khương Tuyết Ninh với ánh mắt vừa hâm mộ vừa kinh ngạc, trong lòng âm thầm có mấy phần đắng chát.

Thẩm Chỉ Y nghĩ nội dung học hôm nay sẽ phức tạp hơn, liền đi cung Thọ An cung thỉnh an Thái hậu từ sớm mới đến Ngưỡng Chỉ Trai, kết quả vừa đi vào đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh đã ngồi đó rồi. Hỏi ra mới biết nàng đã học xong.

Nhất thời Thẩm Chỉ Y nhìn nàng, đáy lòng đột nhiên có mấy phần cảm động, lại bước đến kéo tay nàng, cười nói: "Ta đã biết Ninh Ninh không phải là người ngốc, nhưng hoàn thành nhanh đến mức này, hôm qua lại cố gắng như vậy, chắc hẳn là vì không muốn ta thất vọng. Ninh Ninh ngươi thật tốt!"

Khương Tuyết Ninh: "..."

Bây giờ nói cho Thẩm Chỉ Y biết thật ra mọi thứ nàng làm đều không liên quan gì đến nàng ấy, liệu có lập tức bị kéo xuống đánh cho một trận không? Cuối cùng Khương Tuyết Ninh không dám mạo hiểm, đành chấp nhận. Trong lòng nàng chỉ thầm thở dài một hơi: Cũng may ngày mai kiểm tra học vấn, thi trượt thì có thể rời cung, nếu không hiện tại nàng thực muốn cầu trời dứt khoát cho sét đánh chết nàng ngay đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro