Chương 27: Trương Già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chữ Già trong tên Trương Già là chữ này 遮 nghĩa che chở, ngăn trở.

"Sau khi vào cung, hai ngày liên tiếp đều học quy củ, nhìn thôi cũng mệt mỏi rồi, suốt ngày ở trong Ngưỡng Chỉ Trai, hẳn là còn chưa tới các nơi trong cung dạo chơi nhỉ?" Trên mặt Thẩm Chỉ Y tràn đầy ý cười, bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì đó, liền quay đầu nhìn những người chung quanh, nói: "Các ngươi cũng vậy phải không?"

Mặc dù đám người đều được tuyển vào cung, nhưng vốn còn chưa tiếp xúc gì với Lạc Dương Trưởng công chúa, đột nhiên nghe nàng hỏi đều ngẩn người. Duy chỉ có Tiêu Xu quen biết nàng, cười trả lời: "Các nàng đều chưa đi đâu."

Dùng từ "các nàng", mà không phải "chúng ta". Chi tiết nho nhỏ trong lời nói cũng thể hiện được sự thân quen của nàng đối với Hoàng cung, khác với những người còn lại, không hề có ý đặt mình vào cùng những người khác.

Thẩm Chỉ Y liền vỗ tay nói: "Tóm lại các ngươi học lễ nghi cũng coi như sắp xong rồi, ngày mai Tạ tiên sinh kiểm tra học vấn các ngươi, còn không biết bao nhiêu người có thể đạt. Đã vào cung một chuyến, không thể phí công. Hôm nay Bản Công chúa sẽ dẫn các ngươi dạo chơi Ngự Hoa Viên."

Ánh mắt mọi người lập tức trở nên ngạc nhiên vui sướng vạn phần. Thẩm Chỉ Y một tay kéo Khương Tuyết Ninh, một tay kéo Tiêu Xu, lại nói thẳng với Tô thượng nghi: "Cô cô, ta cùng A Xu đưa các nàng ra ngoài đi dạo, hôm nay thôi không học nữa nhé!"

Tô thượng nghi trước nay đã hết cách cũng khó mà dùng nổi nguyên tắc gì với Công chúa mà bà đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chỉ nói: "Vốn cũng học ổn rồi, điện hạ đưa các nàng ra ngoài dạo chơi cũng tốt, chỉ là đừng chơi quá muộn. Ngày mai ngài có thể ngủ nướng, nhưng chư vị tiểu thư ngày mai còn phải kiểm tra học vấn nữa."

Thẩm Chỉ Y liền đồng ý: "Ta biết, ta biết!" Sau đó liền vô cùng vui vẻ ra khỏi cửa, được cả đám người vây quanh đi về hướng Ngự Hoa Viên.

Ngự Hoa Viên ở hướng tây bắc Ngưỡng Chỉ Trai, dọc theo tường các cung về hướng bắc, lại sang phía tây qua mấy ngã rẽ là có thể xa xa nhìn thấy được. Sau giờ ngọ, cung đình vô cùng tĩnh lặng. Mặc dù đã là cuối thu, cây cỏ hoa lá phương bắc đều sắp tàn lụi, nhưng hoa tượng trong cung không hề dám qua loa, vẫn trồng trong Ngự Hoa Viên những loại nguyệt quế, hoa cúc theo mùa, có loại cắt tỉa gọn gàng, có loại lại bày xen lẫn lộn xộn, đặc biệt tạo ra chút ý vị Giang Nam hiếm có. Nhất là ở góc phía đông Ngự Hoa Viên sát tường cung trồng một cây hàn mai, hiện tại dù chưa tới lúc hoa nở, chỉ có thể thấy cành lá thưa thớt, nhưng về hình thái đã có mấy phần yểu điệu xinh đẹp.

Phàn Nghi Lan rất thích mảng này, không khỏi khen một câu: "Đều nói trong cung vì đề phòng hoả hoạn, bình thường đều không trồng cây. Không ngờ ở đây còn có một cây hoa mai."

Thẩm Chỉ Y thấy vậy liền cười nói: "Đây là trường hợp đặc biệt trong cung. Ba năm trước Viên Cơ đại sư thua cược Tạ tiên sinh nên phải trồng xuống, vì việc này còn rước lấy rất nhiều chỉ trích." Trong cung trồng cây, là mộc vây trong tường thành chữ "Khốn" (困: khốn khổ, vây khốn) là điềm xấu. Cho dù người trồng cây là Viên Cơ hòa thượng gặp không ít cản trở, chỉ có Tạ Nguy thắng cược lại vui vẻ bên cạnh xem kịch.

Vị Viên Cơ đại sư này là hòa thượng đầu tiên làm quan triều này. Khương Tuyết Ninh ấn tượng rất sâu với ông ta. Bởi vì kiếp trước gặp người này, ông ta hoàn toàn không có dáng vẻ của một hòa thượng nên có. Thân hình vạm vỡ, một đôi mắt tam giác treo ngược, không chỉ không có từ bi an lành của Phật gia, ngược lại còn có mấy phần hung ác, cho dù lúc cười lên cũng khiến người cảm giác đầy mưu toan.

Người ngoài đều nói ông ta ngồi đàm đạo cùng Tạ Nguy, quan hệ giữa hai người rất tốt. Nhưng Khương Tuyết Ninh căn cứ dấu vết kiếp trước để lại, chỉ sợ hai người này bằng mặt không bằng lòng, âm thầm đề phòng tranh đấu lẫn nhau. Kể cả đến lúc nàng tự vẫn, Viên Cơ hòa thượng vẫn còn lánh nạn bên ngoài, cũng không biết cuối cùng có bị Tạ Nguy đùa giỡn chết hay không.

Lúc này đột nhiên nghe Thẩm Chỉ Y nhắc tới Viên Cơ, nàng theo ánh mắt mọi người nhìn thoáng qua cây mai ở góc tường kia, nghĩ về kết cục của đại hòa thượng này kiếp trước. Chẳng qua cũng trùng hợp, đang lúc nàng chuyển tầm mắt nhìn sang, lại có một đoàn người đi đến từ bên kia tường cung xa xa. Nhìn kỹ lại, người đi đầu mặc một thân mãng bào, không phải Lâm Truy Vương Thẩm Giới thì là ai? Đằng sau có mấy thái giám đi theo, dường như là từ hướng hậu cung đi đến, muốn xuyên qua Ngự Hoa Viên để xuất cung.

Thẩm Chỉ Y vừa thấy hắn hai mắt liền tỏa sáng, xa xa ngoắc hắn: "Vương huynh, vương huynh!"

Thẩm Giới vốn là vừa đi đến cung Thái hậu thỉnh an xong, định xuất cung, nghe thấy giọng nói này liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Thẩm Chỉ Y, trên khuôn mặt nho nhã nở nụ cười nhàn nhạt, nói: "Chỉ Y, sao muội ở đây?"

Thẩm Chỉ Y chỉ đám người phía sau mình, nói: "Ta đưa các thư đồng của mình đi dạo Ngự Hoa Viên đó."

Thẩm Giới nhìn thoáng qua theo hướng tay nàng chỉ, quả nhiên là một nhóm nữ hài tử. Đứng đầu là Đại tiểu thư của Thành Quốc Công phủ – Tiêu Xu, Thẩm Giới đã gặp mấy lần. Người bên cạnh Tiêu Xu cách không xa là...

Đổi một thân nam trang ngày xưa, lại mặc váy áo tím nhạt, đứng trong đám người, tư thái linh lung tinh tế, làn da trắng trẻo, cổ thon dài, bờ môi anh đào hồng nhuận, lông mày không cố ý vẽ đậm, mà nhàn nhạt như núi xa, sóng mắt lưu chuyển thực sự mang khí chất tươi đẹp quyến rũ khó mà hình dung. Thẩm Giới vừa nhìn đã thấy kinh hãi. Lúc này liền nghĩ, nếu không phải Yến Lâm đã cảnh cáo trước, đã biết Nhị cô nương này là người Yến Lâm che chở sau này sẽ cưới về, chỉ sợ vừa nhìn thấy hắn liền nổi lên tâm tư xấu xa của nam nhân đối với nữ nhân rồi.

Tiêu Xu thấy hắn, vốn muốn tiến tới hành lễ, dù sao trước đây cũng đã gặp. Nhưng khi nàng nhìn lại, đã thấy ánh mắt Thẩm Giới nhẹ nhàng lướt qua người nàng, lại rơi xuống chỗ Khương Tuyết Ninh bên cạnh nàng, còn dừng ở đó hồi lâu, đáy lòng khẽ run lên. Lúc này nếu còn muốn hành lễ, thì đã bỏ qua thời cơ tốt nhất rồi.

Thẩm Chỉ Y còn hoàn toàn chưa phát hiện ra điều gì, kéo tay áo Thẩm Giới, khoe khoang với hắn: "Thế nào, tư thái một nhóm thư đồng này của ta không thua kém so với huynh cùng hoàng huynh lúc còn là hoàng tử phải không?"

Thẩm Giới cười: "Ừ, đúng, ai so được khí thế của Lạc Dương Trưởng công chúa chứ?"

Thẩm Chỉ Y hừ: "Thư đồng của các huynh năm đó chỉ một hai người, ta ở đây có tới mười hai người... A, đây là gì vậy?" Vừa rồi lúc nàng nói chuyện cầm ống tay áo rộng thùng thình của Thẩm Giới mà chơi, kết quả lại móc ra một chiếc khăn thêu xanh nhạt.

Thẩm Giới lập tức sửng sốt, đưa tay muốn lấy lại: "Đưa ta." Thẩm Chỉ Y thoáng mở to hai mắt nhìn, lập tức lách mình tránh ra, nhìn kỹ một chút, trên mặt khăn xanh nhạt lại thêu một đóa huệ lan, ở một góc còn có một đóa khương hoa đỏ nho nhỏ. Thế là chậc chậc mấy tiếng, vẻ mặt ranh mãnh. "Vương huynh, đây không giống như vật mà đám nam nhân các huynh hay dùng. Là của cô nương nhà ai đấy?"

Thẩm Giới nhăn mày, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ lên, vội giật chiếc khăn lại, nhét loạn vào trong tay áo, chỉ nói: "Muội còn nhỏ, nói hươu nói vượn cái gì!"

Thẩm Chỉ Y le lưỡi: "Ta sắp hai mươi, đến tuổi gả cho người ta rồi, như vương huynh hai ba, hai bốn tuổi còn chưa có vương phi, chỉ sợ hoàng huynh lo lắng cho huynh hơn nha. Huynh nói cho ta nghe, nếu như thích mà lại ngại ngùng, ta giúp huynh nói với hoàng huynh."

Thẩm Giới là người rất dễ ngượng ngùng, bị muội muội trêu chọc như vậy càng thêm quẫn bách. Sau khi hắn nhét chiếc khăn vào tay áo, gương mặt liền ra vẻ nghiêm túc, nói: "Muội đừng đi. Hôm nay vừa điều tra ra thuyền tơ bị lật trên sông, quan lại thương nhân cấu kết nâng giá tơ lên ào ào, ban nãy lại vì tranh chấp giữa Tam Pháp Tư và Cẩm Y Vệ mà nổi giận với Hình khoa Cấp sự trung kia, suýt chút thì giam luôn vào ngục, ngay cả Tạ tiên sinh cùng mấy vị các lão cũng không khuyên nổi. Loại chuyện nhỏ nhặt này muội còn muốn đi phiền hoàng huynh, sợ sẽ bị trút giận đó. Nể mặt vương huynh đi, đừng gây chuyện."

Thẩm Chỉ Y bĩu môi, đương nhiên nàng sẽ không thật sự cầm khăn thêu này tới chỗ Thẩm Lang nói bậy, chỉ là nhìn vương huynh căng thẳng như vậy, thì thấy khá vui thế thôi, chỉ nói: "Được thôi, vương huynh nói sao thì là vậy. Dù sao chuyện trong triều ta cũng không hiểu, vào tai này ra tai kia, bị hoàng huynh lừa cũng không biết đâu."

Thẩm Giới chán nản. Lại thấy bên cạnh còn có rất nhiều thế gia tiểu thư nhìn, nhất thời càng thêm quẫn bách, chỉ vội vàng để lại một câu "Ta xuất cung trước", liền vội vàng rời đi. Điệu bộ này rõ ràng là chạy trối chết. Thẩm Chỉ Y thấy thế thiếu chút nữa cười đến nỗi gập cả người xuống.

Nhưng sắc mặt những người khác thì không giống nhau.

Người khác có lẽ không nhận ra khăn thêu kia, nhưng ban nãy Tiêu Xu đứng gần, nhìn thấy rõ đóa khương hoa màu đỏ thêu một góc khăn kia, lại nhớ tới ánh mắt Thẩm Giới nhìn Khương Tuyết Ninh vừa rồi, ngón tay cầm cây quạt tinh xảo chầm chậm siết chặt. Nàng chuyển tầm mắt nhìn sang Khương Tuyết Ninh. Lần này ánh mắt đã khác trước.

Khương Tuyết Ninh lại thầm nghĩ lúc này hẳn Thẩm Giới đã gặp Khương Tuyết Huệ, khăn thêu này xem như "tín vật" của hai người, chẳng qua kiếp trước bị nàng bắt được cơ hội mạo danh thay thế. Đời này nàng không nhúng tay vào, không biết hai người sẽ ra sao? Nhìn vẻ mặt Thẩm Giới lúc nãy như thể chắc chắn có mấy phần nghiêm túc.

Có điều chuyện này cũng chỉ lướt qua trong đầu Khương Tuyết Ninh một chút rồi thôi, tâm niệm của nàng ngay sau đó liền chuyển đến chuyện "thuyền tơ lật trên sông" Thẩm Giới vừa nói. Thì ra chuyện thuyền tơ lật là có người âm mưu. Như thế, kiếp trước Vưu Phương Ngâm vừa khéo nhân lúc chuyện chưa xảy ra lấy toàn bộ tiền mua tơ sống chờ tăng giá, liền trở nên hợp tình hợp lý: Có lẽ nàng ấy vô tình biết được tin tức gì đó. Còn đời này...

Trong đầu lại lướt qua khuôn mặt chất phác của Vưu Phương Ngâm.

Đáy lòng Khương Tuyết Ninh thầm than khẽ, không khỏi lắc đầu, lại không chú ý đến ánh mắt dò xét mình của Tiêu Xu bên cạnh, mà chuyển sang nhìn Diêu Tích đứng phía sau đó.

Vị đích tiểu thư nhà Lại bộ Thượng thư mấy ngày này đều mang vẻ mặt rầu rĩ không vui, cho dù mấy người Phương Diệu kể truyện cười chọc cho tất cả mọi người cười ngả nghiêng, nàng cũng chỉ ngồi yên, căn bản không cười.

Lúc Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua, sắc mặt nàng càng kém vô cùng. Hai tay nắm lại trước người, siết chặt khăn thêu, nhưng nhìn ra được ngón tay dùng hết sức, móng tay phấn hồng kiều diễm nhuộm qua nước hoa phượng tiên, quá sắc nhọn kéo trên khăn thành từng vệt hằn. Khương Tuyết Ninh vô thức chầm chậm cau mày.

*

Lúc đi dạo trong Ngự Hoa Viên còn không sao, nhưng vừa bái biệt Trưởng công chúa, cùng mọi người trở về Ngưỡng Chỉ Trai, Diêu Tích liền nhào xuống giường trong phòng mình khóc lên, dáng vẻ vô cùng đau khổ.

Đám người cùng đi đã thấy lúc về sắc mặt nàng bất thường, giờ đây đều nhìn nhau.

Nói thế nào cũng cùng dưới một mái hiên, không quan tâm không được. Nhưng lúc nàng khóc lại không tiện quấy rầy. Thế là chỉ đành phải pha trà, mang mứt hoa quả ra trước, ngồi chờ ở Lưu Thủy Các, đến khi nghe tiếng khóc trong phòng dần nhỏ đi, mới để Phương Diệu có thể chọc người vui vẻ cùng Trần Thục Nghi làm việc chín chắn, vào an ủi nàng ra ngoài ngồi.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Diêu Tích đã khóc đỏ lên, trang điểm trôi không ít, trên mắt mũi đầy u ám ngưng đọng như có muôn vàn không cam lòng cùng ấm ức. Tất cả mọi người đều bảo nàng nói ra, có chuyện gì cũng dễ đưa ra ý kiến. Nàng bèn nói: "Ta nghe Lâm Truy Vương điện hạ nhắc tới chuyện của Hình khoa Cấp sự trung trong Ngự Hoa Viên lúc nãy, nên mới khóc."

Có người không rõ: "Hình khoa Cấp sự trung?"

Trần Thục Nghi biết một chút, chỉ nói: "Việc hôn nhân đã định rồi sao?"

Diêu Tích lại nghẹn ngào, nói: "Đã làm một nửa, nhưng hắn chỉ là một Hình khoa Cấp sự trung thất phẩm, làm sao xứng với ta? Hắn cũng không xuất thân khoa cử, nghèo rách nghèo nát không có chỗ dựa, nhờ đỗ kỳ thi quan lại mới được vào triều làm quan. Trong nhà có một quả phụ thô bỉ, vừa già vừa xấu. Vốn phụ thân nói Hình khoa Cấp sự trung chức quan không cao, nhưng là cận thần thiên tử, một khi được Thánh thượng để mắt đến, sẽ được đề bạt rất nhanh, gả cho người như vậy là vì nhìn có tiền đồ. Cho nên ta mới bị thuyết phục, đồng ý cửa hôn sự này. Nhưng bây giờ thì sao? Thánh thượng cũng suýt chút nữa thì tống hắn vào ngục! Ta nghe nói lúc tra án ở nha môn người này luôn thích giao tiếp với người chết, tính tình cực kì quái đản, tuyệt đối không phải người dễ sống chung. Bây giờ Cẩm Y Vệ đắc thế, hắn lại cứ phải đắc tội Cẩm Y Vệ. Người như vậy nào còn tiền đồ gì đáng nói nữa? Ta gả tới, vừa phụng dưỡng mẫu thân già của hắn, vừa chịu đựng tính tình quái dị kia, biết đâu còn phải ngồi tù chung với hắn! Dựa vào đâu chứ..."

Lúc này đám người mới hiểu, người được nói đến là vị Hình khoa Cấp sự trung Trương Già kia gần đây khuấy lên một phen mưa gió trên triều. Cũng vì hắn, Thánh thượng cách chức một vị Thiên hộ họ Chu của Cẩm Y Vệ. Diêu Tích lại bàn chuyện cưới xin cùng hắn. Nhất thời mọi người đều không biết nên nói gì cho phải.

Tiêu Xu hơi cau mày nói: "Nhưng hôn sự cũng đang làm rồi." Khương Tuyết Ninh ngồi gần đó, nghe Diêu Tích khóc lóc kể lể, ánh mắt dừng lại trong bể cá nhỏ đặt trước giá cổ, nhìn cá vàng bơi dưới lá sen, rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

Diêu Tích cắn chặt răng, vẻ không cam lòng trong mắt càng rõ hơn, trong phòng, dưới ánh nến lay động không được xem là sáng tỏ, có mấy phần âm u đáng sợ, chỉ nói: "Chính vì đang làm rồi, ta mới không cam tâm! Nhưng nay thiếp canh trao đổi rồi, nếu muốn đổi ý, khó tránh người ta nói Diêu phủ nâng cao đạp thấp. Bây giờ lúng ta lúng túng, gả không tốt, không gả cũng không tốt. Mà Trương Già trước kia đã từng bàn hai cửa hôn sự, chỉ là một người đã tự định hôn sự với người khác nên từ hôn, một người còn chưa cưới về đã chết, lần này thật vất vả mới leo lên được cửa Diêu phủ ta, ắt sẽ không chịu chủ động từ hôn. Phụ thân ta là đại quan nhất phẩm đương triều, ta đường đường là đích nữ thế gia, sao có thể gả cho loại người này?"

Khương Tuyết Ninh nghe vậy thiếu chút cười khẩy: Trương Già khó khăn lắm mới leo lên cửa Diêu phủ nhà ngươi? Ngươi thật sự đánh giá mình quá cao rồi!

Vưu Nguyệt nghe hai chữ "Trương Già", vô thức nhìn thoáng qua Khương Tuyết Ninh, không khỏi lấy tay che miệng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói với Diêu Tích: "Việc nhỏ bực này có gì mà phiền não? Tâm tư Diêu tỷ tỷ thiếu linh động quá. Trên đời này nhiều đường đi như vậy, biện pháp càng nhiều loại hơn, đâu nhất định phải chờ họ Trương kia từ hôn? Quý phủ lui trước thì thế nào? Chỉ cần tìm đúng lý do, ai cũng không nói gì được nha."

Ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng ta. Diêu Tích cũng kinh ngạc nhìn, thấy là Vưu Nguyệt của Thanh Viễn Bá phủ, nhất thời vô thức nhíu mày, bình thường khinh bỉ người này, chỉ là giờ đây nghe như nàng ta có cách, liền nói: "Lý do gì?"

Thanh Viễn Bá phủ suy thoái, chuyến này thật vất vả mới được chọn tiến cung, thực ra Vưu Nguyệt nóng lòng hơn bất cứ ai. Nhất thời ngay cả chuyện lúc trước mâu thuẫn với Khương Tuyết Ninh vì Trương Già cũng ném ra sau ót, mà phụ thân Khương Tuyết Ninh – Khương Bá Du cùng lắm cũng chỉ là một Thị lang, nếu nàng ta lấy lòng được Diêu Tích là nữ nhi của Thượng thư Lễ bộ kiêm Học sĩ Nội Các, sao phải e ngại Khương Tuyết Ninh?

Cho nên nàng ta nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: "Nếu đúng như Diêu tỷ tỷ vừa nói, Trương Già này nghị hôn hai lần đều không thành rồi, có thể thấy là số không thể có vợ, mà cửa thứ hai còn chưa cưới đã chết. Đây gọi là gì? Không phải là mệnh cứng khắc thê sao?"

Diêu Tích ngẩn người, nỉ non nói: "Nhưng vị hôn thê đó từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, lúc ấy lại bị phong hàn, mới chết bệnh..."

Vưu Nguyệt cười nhạo: "Sao đầu óc Diêu tỷ tỷ lại cứng nhắc như vậy? Mặc kệ thế nào, dù sao người chết là thật mà. Nếu ngươi từ hôn, chỉ cần nói Trương Già có số khắc thê, là mệnh thiên sát cô tinh, ai gả cho hắn chẳng phải sẽ chết đi sao. Như thế, ai dám nói Diêu phủ ngươi làm không việc không tốt nữa? Vả lại tình thế hiện nay bày ngay trước mắt, cho dù lệnh tôn đại nhân quý tài hoa, cảm thấy người này rất tốt, nhưng nếu lời này nghe nhiều, sao có thể không đau lòng nữ nhi của mình? Diêu các lão trên triều đình nói một không hai, ngay cả Thánh thượng cũng nể chút tình. Nếu Trương Già kia không biết tốt xấu, chính là đối nghịch với Diêu đại nhân, chẳng lẽ còn không trị được hắn sao?"

Đúng.

Trương Già làm quan qua kỳ thi tuyển quan lại, bởi vì giỏi chuyện phá án hình ngục mới được đặc cách đề bạt, được bổ nhiệm đến nay. Nhưng không có công danh khoa cử thì trong triều nửa bước cũng khó đi. Chỉ cần nàng có thể lấy một lý do chấp nhận được để thuyết phục phụ thân, phụ thân yêu thương nàng như vậy, cửa hôn sự này có gì không lui được? Diêu Tích vuốt khăn gấm, ánh mắt lấp lóe.

Khương Tuyết Ninh lẳng lặng nhìn thoáng qua Diêu Tích, lại nhìn Vưu Nguyệt bên cạnh đưa ý kiến xong đang nhìn nàng thị uy, lặng yên nắm chặt tay.

Nàng còn nhớ lần đầu gặp Trương Già là ở sơn trang nghỉ mát. Nàng đưa cung nữ đi du hồ ngắm sen. Không ngờ, tháng bảy thời tiết khó lường, buổi chiều mưa to ào ào trút xuống, nàng đành phải vội vàng vào lương đình bên cạnh tránh mưa.

Kết quả nàng đến mới phát hiện bên trong đã có người ngồi, còn có một tiểu thái giám đứng hầu một bên, giống như đang chờ ai.

Người kia mặc bộ quan bào quan văn tam phẩm, ngồi trên ghế đá cạnh bàn tròn trong đình, một tay đặt lên trên bàn tròn, một tay đặt trên gối phải, đang lẳng lặng nhìn mưa như trút nước bên ngoài. Trên bàn có pha trà, hơi nước cùng hương trà hoà quyện nhau bay lên. Tiếng mưa ngoài đình rơi ồn ào náo động, một góc nhỏ trong đình này chẳng hiểu sao lại mang cảm giác bình yên thanh tĩnh giống như trời đất bỏ quên.

Khương Tuyết Ninh ngẩn người giây lát mới đi vào. Nàng mặc một thân cung trang, trên váy là phượng hoàng bay múa, mẫu đơn thành đoàn. Tiểu thái giám trông thấy nàng trước, vội vàng cúi người hành lễ, nói: "Bái kiến Nương nương thiên tuế."

Người kia lúc này mới trông thấy nàng, lập tức đứng lên, vội vàng cúi đầu, khom mình hành lễ: "Vi thần Trương Già bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Trương Già.

Vừa nghe tên này, nàng tức thì cau mày: Lần đó Chu Dần Chi làm việc cho nàng, Cẩm Y Vệ tranh quyền cùng Tam Pháp Tư, Trương Già chính là Hình bộ Thị lang tân nhiệm, khắp nơi đối nghịch với Chu Dần Chi, khiến người tâm tư kín đáo như Chu Dần Chi cũng không bình tĩnh được, lật bàn ở Trấn Phủ Tư, nổi trận lôi đình. Cho nên, dù nàng chưa gặp hắn nhưng nghe đại danh đã lâu.

Lập tức ánh mắt lưu chuyển đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nàng mới cười như không cười nói: "Bình thân, Trương đại nhân không cần đa lễ." Nàng vốn định nói với người này mấy câu. Nhưng không ngờ mặt hắn không có cảm xúc gì, sau khi bình thân thì nói thẳng: "Trương Già là ngoại thần, không dám quấy nhiễu phượng giá của nương nương." Sau đó lui ra khỏi đó, đứng ở trước bậc thang ngoài đình.

Trời còn đổ mưa to, hắn vừa đi ra lập tức đã bị mưa tưới ướt đẫm. Tiểu thái giám giật nảy mình. Trương Già vốn ở trong đình đợi, bên cạnh còn có thái giám, hẳn là Thẩm Giới muốn triệu kiến hắn chỉ là người tạm thời còn chưa tới thôi.

Tiểu thái giám cũng không dám để mệnh quan triều đình dầm mưa như thế, cầm ô bên cạnh định mở lên, ra ngoài che cho hắn. Nào ngờ, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên cười nhạt, còn nói: "Đưa cho ta."

Nàng khi đó là Hoàng hậu cao quý, ai gặp nàng không nịnh nọt, dỗ dành, cưng chiều? Trương Già này lại tránh nàng như tránh tà. Vả lại còn có ân oán trên triều sao nàng có thể để hắn yên ổn? Cho nên nàng lấy ô từ tay tiểu thái giám, thong thả ung dung rảo bước đến một bên đình. Bởi vì nàng đứng trong đình, cao hơn hắn cả bậc thang, cho nên còn cao hơn Trương Già một chút, lại không mở ô ra che cho Trương Già, chỉ nghịch cán ô, nhìn nước mưa chảy xuống trên đường nét lạnh lùng của hắn.

Mặt Trương Già trời sinh không có nửa phần ý cười, môi rất mỏng, mí mắt cũng hẹp, cho nên khi hắn hơi ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt kia như lưỡi đao mỏng, nhẹ nhàng vạch lên liền để lại một vết tích ở đáy lòng nàng.

Khương Tuyết Ninh cười: "Tại sao đại nhân gặp bản cung liền tránh, là sợ bản cung ăn thịt ngươi sao?" Trương Già mím môi không nói. Đáy lòng Khương Tuyết Ninh càng cảm thấy hắn không thức thời: "Nghe nói, Trương đại nhân trên triều vô cùng có năng lực, ngay cả Cẩm Y Vệ Đô chỉ huy sứ đến nay cũng chịu không ít đau khổ dưới tay đại nhân. Bản cung biết đại nhân từ lâu, không ngờ hôm nay mới được gặp..." Thanh âm của nàng êm tai, nhưng lời nói ra lại ẩn chứa ý trào phúng không thèm giấu diếm ai nghe cũng hiểu.

Tiếng mưa rơi ồn ào, hơi nước mông lung. Trương Già nhìn nàng, thu hồi ánh mắt, vẫn không nói lời nào như cũ, quay người muốn rời đi. Chỉ là mới nhấc chân đi, lại phát hiện mình đi không được.

Hắn quay đầu lại nhìn mới thấy...

Vì lúc trước hắn đứng trên bậc thang, một góc quan bào phủ trên bậc thang bị nước mưa rơi ướt đẫm, lúc này đang bị mũi giày xinh đẹp thêu hoa văn đám mây bằng chỉ vàng giẫm lên. Khương Tuyết Ninh cố ý chọc ghẹo hắn, như thể hoàn toàn không biết mình đang giẫm lên vậy, còn hỏi hắn: "Sao Trương đại nhân lại không đi nữa?"

Trương Già yên lặng nhìn nàng một lát, sau đó cúi xuống trong mưa, lại nắm một góc quan bào kia, dùng sức kéo.

"Soạt!" Tiếng xé vải trong mưa nghe hơi chói tai. Hắn thẳng thừng xé đi góc áo bị Khương Tuyết Ninh giẫm lên, sau đó mới đứng dậy không kiêu ngạo không tự ti nói với nàng: "Không dám để nương nương cực khổ nhấc giày lên. Chẳng qua vi thần cũng có một lời muốn tặng nương nương, cần biết người tham lợi chẳng khác gì bảo hổ lột da, lại không biết trời sinh hổ đã hung ác, không vì có chuyện gì mà thay đổi. Hôm nay bảo hổ lột da, ngày khác sẽ bị hổ ăn thịt. Nương nương, tự giải quyết cho tốt." Trương Già dứt lời, quay người liền rời đi.

Khương Tuyết Ninh tức giận vô cùng, lập tức ném mạnh chiếc ô trên tay xuống dưới, ô bật ra xoay vài vòng trong mưa, bị tiếng mưa đánh lên mặt ô vang dội. Tiểu thái giám trong đình bị dọa sợ đến nỗi mặt không còn chút máu. Lúc ấy nàng nghĩ, trên đời này sao lại có người không biết tốt xấu như vậy?

Về sau mới biết, Trương Già vốn là kẻ tính tình không biết tốt xấu, vừa thối vừa cứng, ai mắng hắn cũng không đổi.

Những lời nói ngày đó nàng thực cảm thấy mình không để trong lòng, nhưng về sau bao đêm không ngủ được, lời này từ ký ức sâu thẳm lại hiện ra. Bởi vì người bên cạnh nàng hoặc muốn cầu cạnh, hoặc có tình ý với nàng, hoặc quản chế nàng, tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy với nàng... Sao nàng không biết mình bảo hộ lột da chứ? Mỗi người một chí hướng. Kiếp trước nàng cố chấp đến cùng vì vị trí Hoàng hậu, lời khuyên can của người khác nàng không nghe lọt tai, dù rõ ràng biêt là mình sai, cũng muốn sai đến cùng. Lại không ngờ, cuối cùng lại liên luỵ hắn. Trùng sinh trở về đến nay, chưa gặp được Trương Già, lại gặp "vị hôn thê" này của hắn...

Bóng đêm u ám, ánh nến lay động.

Vưu Nguyệt ra ý kiến xong liền ngồi bên cạnh đắc ý cười. Diêu Tích thì từ từ nắm chặt tay, gương mặt đầu vẻ u ám, dường như đã quyết định.

Thế là Khương Tuyết Ninh chợt nghĩ: Sống trên đời, nếu muốn làm người tốt, nhất định rất mệt mỏi, phải nhẫn nhịn, nhân nhượng, tự khắc chế, khiêm tốn, không xung đột với người khác. So ra, làm người xấu quả thực quá sung sướng. Mặc dù làm kẻ xấu cuối cùng sẽ phải trả cái giá của kẻ xấu, nhưng theo kinh nghiệm kiếp trước của nàng, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, chí ít thời khắc làm người xấu cực kì thống khoái, thậm chí còn nhẹ lòng, vui vẻ hơn...

"Vưu Nhị cô nương." Khương Tuyết Ninh đứng lên, chỉ giống như không hề nghe thấy hôm nay các nàng tính toán bàn luận chuyện Trương Già vậy, rảo bước đến bên cạnh bể cá nàng vẫn nhìn chằm chằm từ lúc nãy, nhìn bể cá cao đến ngang hông, xem mấy con cá vàng chậm rãi bơi lội, sau đó nói: "Xin cô nương dời bước, ta bỗng nhiên có mấy câu muốn nói với ngươi." Trên mặt nàng mỉm cười hiền hòa, cả người trông không có chút gì khác thường.

Vưu Nguyệt lại đoán có thể nàng hơi bực bội vì ý kiến nàng ta vừa đưa ra lúc nãy, nhưng bây giờ đang trong cung, lại có nhiều người đang nhìn như vậy, thực không sợ nàng làm được gì, ngược lại muốn đến gần thưởng thức vẻ mặt tức giận khó coi của nàng.

Thế là Vưu Nguyệt cười lớn, đi tới cạnh nàng. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều ở chỗ hai nàng. Vưu Nguyệt mới lại gần, đã nói: "Có lời gì ngươi nói đi."

Nhưng nàng ta hoàn toàn không ngờ, ngay lúc nàng ta đi đến trước bể lớn nuôi cá vàng kia, Khương Tuyết Ninh vẫn đứng bên cạnh lại đưa tay ra không hề báo trước, túm lấy, nhấn đầu nàng ta xuống bể cá bằng sứ trắng kia! Vưu Nguyệt tức khắc thét lên. Nhưng Khương Tuyết Ninh ra tay bất ngờ, lực tay còn vô cùng ác độc làm sao để một người hoảng hốt như nàng ta tránh được? Nhất thời cả đầu nàng ta đều chìm trong nước!

Tất cả mọi người trong phòng đều bị doạ sợ giật nảy mình, kêu lên theo. Đĩa mứt quả ban nãy Chu Bảo Anh đang cầm bị đánh đổ ra bàn, Phương Diệu hoảng hốt che miệng. Ngay cả Tiêu Xu cũng thay đổi sắc mặt, đứng phắt dậy!

Lúc này trên mặt Khương Tuyết Ninh đâu còn nửa phần hiền lành như lúc trước? Cả người không chút ý cười, toàn thân toát ra sự tàn ác, vẻ mặt lạnh lẽo như bị băng tuyết đông cứng lại, biểu cảm không đổi nhấn đầu người vào trong nước, mặc Vưu Nguyệt giãy dụa, nàng vẫn không nhúc nhích chút nào. Nước tóe lên thấm vào vạt áo, nàng cũng không thèm nhìn.

Mãi đến khi đám người hết kinh hoảng kịp phản ứng lại, muốn xông tới khuyên, nàng mới lạnh lùng xách Vưu Nguyệt đã sặc nước không còn hơi sức nào ra vứt xuống đất. Vưu Nguyệt còn chưa tỉnh hồn, mặt không còn chút máu. Nàng ta run rẩy vươn tay ra chỉ Khương Tuyết Ninh: "Ngươi, ngươi, ngươi... "

Khương Tuyết Ninh hạ mi mắt, cầm khăn gấm lau tay, nói: "Ta thế nào?" Ánh mắt mọi người đều đang nhìn nàng. Nàng lại chỉ cười thản nhiên, từ trên cao nhìn xuống Vưu Nguyệt, nói: "Ta ăn hiếp ngươi, muốn đi tố cáo sao? Nhưng ta có Trưởng công chúa, còn có phụ thân Thượng thư có thực quyền ở Hộ bộ, ngươi có cái gì?"

Càng đừng nói nàng còn có Yến Lâm mà giờ đây mọi người đều biết.

Vưu Nguyệt quả thực không dám tin chuyện mình vừa gặp phải, càng không dám tin Khương Tuyết Ninh lại còn vô cùng phách lối nói mấy câu như vậy. Nàng ta muốn phản bác, nhưng thấy ánh mắt tràn đầy tàn ác của Khương Tuyết Ninh, cả người nàng ta đều đang run lên.

Lúc này Khương Tuyết Ninh mới không nhanh không chậm nhìn sang Diêu Tích cũng đang bị dọa sợ như thế, trong ánh mắt thâm thúy che giấu tia sáng loé lên nhàn nhạt, giọng điệu lại mười phần bình thản thân mật: "Nữ nhi khuê các, còn chưa xuất giá đã xúi giục kẻ xấu làm hỏng danh dự, phá huỷ chung thân đại sự của người khác. Tuổi nhỏ mà đã ác độc như thế, lớn lên còn thế nào nữa? Truyền ra sợ là không có ai dám lấy. Diêu tiểu thư, ngài nói xem có đúng không?"

Lúc này Diêu Tích mới tỉnh ngộ, thì ra nàng lại nổi giận vì chuyện của Trương Già. Nhất thời đáy lòng bối rối, vừa sợ vừa hận, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Tuyết Ninh, chỉ né tránh.

Khương Tuyết Ninh còn tưởng nàng dám dùng mánh khoé ác độc như vậy hẳn phải bạo gan lắm, hóa ra lại hèn nhát như vậy, thế là cười nhạt, buông khăn gấm xuống, nói với mọi người: "Các ngươi từ từ trò chuyện, ta hơi mệt rồi, về ngủ trước đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro