Chương 31: Hiểu ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mình giải thích?

Vậy cũng được sao!

Trái tim Khương Tuyết Ninh đập loạn lên, gần như không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Không dám phiền Tạ tiên sinh! Những người không được chọn đã không thắc mắc, Tuyết Ninh càng không có gì để hỏi. Quấy rầy tiên sinh rồi, là học sinh mạo muội!"

Tạ Nguy vẫn nhìn nàng như cũ: "Thật sự không cần?"

Khương Tuyết Ninh vội vàng nở nụ cười miễn cưỡ     ng, lắp bắp đáp: "Không, không cần, thật sự không cần."

Lúc này Tạ Nguy mới nhàn nhạt chuyển dời tầm mắt, nói: "Nếu tất cả mọi người đã không có vấn đề gì, phần kiểm tra hôm nay liền dừng ở đây thôi. Chỉ mong các vị tiểu thư thiếu chút duyên phận làm thư đồng của Trưởng công chúa điện hạ, hồi phủ có thể tiếp tục quyết tâm học hành, dốc lòng đọc sách. Chư vị may mắn ở lại làm thư đồng của Trưởng công chúa điện hạ, hôm nay có thể sắp xếp một phen, hồi phủ chuẩn bị hai ngày, sau đó sẽ chính thức vào cung làm thư đồng. Trong mấy ngày này, ta cùng mấy vị tiên sinh Hàn Lâm Viện sẽ sắp xếp xong việc học nửa năm tới của Trưởng công chúa điện hạ cùng chư vị thư đồng. Từ nay về sau, các tiên sinh chúng ta và chư vị sẽ trở thành thầy trò, mong chư vị cũng đừng buông lỏng, nếu đã được cơ hội này, nửa năm sau cũng nên có chút thu hoạch mới được."

Những người không có duyên ở lại thầm thở dài một hơi. Người ở lại thì trong lòng đều hơi run lên. Nhưng tất cả đều cúi người thật thấp, đáp: "Vâng, tiên sinh." Sau đó, mọi người cùng lui ra khỏi điện.

Mười hai người tham dự kiểm tra, cuối cùng còn lại tám người ở lại: Dẫn đầu là Tiêu Xu, sau đó theo thứ tự là Trần Thục Nghi, Diêu Tích, Chu Bảo Anh, Phương Diệu, Vưu Nguyệt, Diêu Dung Dung, Khương Tuyết Ninh.

Ngoại trừ Khương Tuyết Ninh mặt mũi thẫn thờ, những người khác ít nhiều đều có chút vui mừng. Chu Bảo Anh có tính tình trẻ con, hễ vui lên liền không giấu được, mới đi ra khỏi Phụng Thần Điện, đã bắt đầu khoa chân múa tay: "Trời ạ thế mà ta lại qua được! Đã thế Tạ tiên sinh lại không hề nghiêm túc giống như cha nói! Giọng nói còn thật là hay! Vốn tưởng rằng vào cung làm thư đồng sẽ rất khổ, nhưng chẳng phải vẫn khá là ổn sao? Đều là do cha hù dọa ta!" Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ đó là ngươi chưa thấy lúc hắn nghiêm túc, hù chết người là nhẹ lắm rồi.

Phương Diệu lại là cực kỳ tự nhiên đi tới bên cạnh Khương Tuyết Ninh, thân mật khoác lên cánh tay nàng, nhìn nàng giống như nhìn ân nhân: "Khương Nhị cô nương thật đúng là người tốt! Lúc trước ta vừa thấy đề thi phát ra đã muốn ôm ngươi hôn một cái, những sách người nói ta đọc sáng nay đều thi hết cả! Nếu như không có Khương Nhị cô nương chỉ dạy, hôm nay chắc hẳn ta cũng đã bị đánh trượt rồi!"

Diêu Dung Dung cũng miễn cưỡng mới qua. Nghe những lời của Phương Diệu, nàng cũng cúi đầu, nhút nhát nói: "Đúng vậy, vô cùng đa tạ Khương tỷ tỷ, thật giống như đã biết trước phải thi gì rồi vậy, đoán chuẩn quá đi."

Đám người nghe lời Phương Diệu nói còn không cảm thấy gì, nhưng đến khi nghe Diêu Dung Dung nói, trong lòng bỗng nhiên có chút vi diệu. Tiêu Xu đi phía trước, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Diêu Dung Dung. Con ngươi Khương Tuyết Ninh cũng hơi co rụt lại: Lần đầu nàng nghiêm túc suy nghĩ, Diêu Dung Dung này thật sự trời sinh không biết cách nói chuyện, hay cố ý nói như thế? Nàng dò xét Diêu Dung Dung, nhưng đối phương vẫn mang dáng vẻ mềm yếu nhát gan như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn lên, khiến người ta nhìn cảm thấy vừa sợ sệt vừa đáng thương.

Phương Diệu cũng cau mày lại, nói: "Sao ngươi lại không biết nói chuyện như thế?" Diêu Dung Dung lập tức co rúm lại. Phương Diệu cũng không tiện nói gì nàng, chẳng hiểu sao cơn tức cứ nghẹn trong lòng không trút ra được, chỉ đành phải quay sang nói với Khương Tuyết Ninh: "Chẳng qua Khương Nhị cô nương cũng thật giỏi. Bọn ta đa số đều là lần đầu tiếp xúc gần với Tạ tiên sinh như vậy, ngươi lại còn có gan đứng lên muốn cùng Tạ tiên sinh kiểm tra bài thi, lúc ấy ta thật sự suýt bị doạ chết! Mới nghĩ, nếu lỡ Tạ tiên sinh trách phạt ngươi thì làm sao bây giờ?"

Khương Tuyết Ninh nghe ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ tưởng mình tìm được đồng bọn hiếm có. Nhưng không ngờ... Câu tiếp theo Phương Diệu liền xoay chuyển, vẻ mặt tươi cười nói: "Kết quả Tạ tiên sinh đúng là tốt tính thật, hoàn toàn không có ý định truy cứu ngươi, vẻ mặt ôn hoà thì cũng thôi đi, thế mà còn nói muốn một mình giải thích cho ngươi, thật sự là quân tử khiêm tốn. Có thể gặp được tiên sinh thế này, chúng ta may mắn quá rồi!"

Khương Tuyết Ninh: "...Tất cả lời chưa kịp nói ra đã hoàn toàn bị chặn lại trong họng.

Trần Thục Nghi trước kia rất ít nói, nay hiếm khi cũng tỏ ra đồng ý, khẽ phụ họa: "Phụ thân ta nói, cách đối nhân xử thế của Tạ tiên sinh tuyệt vời chưa có ai tìm ra sơ hở, chỉ có chuyện nghiên cứu học vấn chưa từng qua loa. Sau này vào cung chỉ cần nghiêm túc học hành, chắc hẳn Tạ tiên sinh cũng tuyệt đối sẽ không cố ý làm khó ai, mà sẽ là một vị tiên sinh cực tốt, còn nói, nếu ta có thể học tập được một chút thôi cũng không uổng công vất vả vào cung chuyến này."

Nghe nàng nói lời này, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên ý thức được khốn cảnh trước kia bản thân chưa từng lường được: Đó chính là, giờ này khắc này Tạ Nguy căn bản còn chưa có một xu quan hệ nào với hai chữ "phản tặc", chưa bại lộ một mặt sát phạt quyết đoán, cũng chưa lộ ra cừu hận với hoàng tộc cùng Tiêu thị. Trong mắt mọi người hắn là một người trí tuệ không thể chỉ trích, một thánh nhân đức hạnh cẩn thận nổi danh. Chỉ có nàng, toàn tâm toàn ý cho rằng đây là một người xấu, cho nên sẽ không ai có thể lý giải được, nàng đề phòng, kiêng kỵ, thậm chí sợ hãi Tạ Nguy đến mức nào.

Ngày đó dưới Tầng Tiêu Lâu, tình cảnh Tạ Nguy hứa hẹn với thích khách kia "tuyệt đối không tổn hại đến tính mạng các hạ" rõ mồn một trước mắt. Nhưng đợi thích khách kia vừa lộ diện, mũi tên liền không chút lưu tình xuyên qua đầu hắn!

Mà Tạ Nguy vô cùng bình tĩnh, giống như bản thân ban nãy chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì với thích khách kia vậy. Loại người tâm cơ sâu nặng, xảo quyệt gian trá như thế, trong tình huống hắn đã bắt đầu hoài nghi nàng, lại chẳng mấy chốc sẽ trở thành tiên sinh của nàng! Hoàng cung hết lần này tới lần khác lại là hoàn cảnh động một tí là phạm lỗi, nàng phải làm thế nào mới có thể bình yên thoát ra từ kết cục chết chóc này?

Chỉ nghĩ như vậy, toàn thân Khương Tuyết Ninh đều rét run lên. Đang đi, bước chân nàng liền ngừng lại. Nhóm Phương Diệu đang bàn luận với nhau xem sau khi xuất cung sẽ chuẩn bị gì mang vào, đang muốn hỏi Khương Tuyết Ninh sẽ mang đồ chơi gì vào, kết quả vừa quay đầu lại phát hiện không có người bên cạnh, lập tức kinh ngạc: "Ôi, Khương Nhị cô nương?"

Khương Tuyết Ninh đứng dưới tường hoàng cung cao cao kia, hoàn toàn không nhúc nhích. Phương Diệu đến gần xem xét, mới phát hiện trên mặt nàng là vẻ mặt biến ảo, dường như đang giữa một trận đấu tranh vô cùng quyết liệt phải đưa ra một quyết định mười phần khó khăn, chẳng hiểu sao Phương Diệu giật nảy mình: "Ngươi không sao chứ?"

Khương Tuyết Ninh mấp máy môi, bỗng ngẩng đầu lên nói: "Ta phải trở lại tìm Tạ tiên sinh."

Phương Diệu trợn tròn mắt: "Trở lại tìm Tạ tiên sinh?"

Khương Tuyết Ninh cầm tay nàng, nghiêm nghị nói: "Nếu sau hai khắc nữa, ta còn chưa về Ngưỡng Chỉ Trai, xin Phương tiểu thư nhất định phải tới Phụng Thần Điện cứu ta!"

Phương Diệu thực không hiểu gì sất, vừa định nói "Ngươi trở lại tìm Tạ tiên sinh thì có thể gặp nguy hiểm gì mà cần ta đến 'Cứu'", nhưng Khương Tuyết Ninh căn dặn xong câu này đã thẳng thừng buông tay, kiên quyết quay người, nhấc váy bước nhanh trở lại!

Không đầy một lát nàng đã lần nữa vòng qua tường cung, vào Phụng Thần Điện. Tạ Nguy lúc này đang xếp lại bài thi trên bàn, cùng ba vị tiên sinh khác nói mấy câu, định đi về hướng Thiên điện, kết quả mới ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng nàng lần nữa xuất hiện trước cửa điện. Mấy vị tiên sinh cũng thấy, không khỏi khẽ giật mình, chần chừ nhìn Tạ Nguy: "Tạ Thiếu sư?" Tạ Nguy cũng không ngờ Khương Tuyết Ninh đi rồi còn dám quay lại. Hắn cười với những người khác, nói: "Ta ở lại xử lý, mấy vị lão đại nhân đi trước đi, chờ ngày mai đến Hàn Lâm Viện chúng ta lại bàn bạc nội dung dạy học cũng không muộn."

Mấy vị tiên sinh vốn không định nhúng tay vào chuyện dạy Công chúa học, cũng chưa xem bài thi của Khương Tuyết Ninh, chỉ tưởng nữ học sinh này bất bình vì thư đồng nào đó bị đánh trượt, trốn còn không kịp, nghe Tạ Nguy nói như vậy, đều nói một tiếng cáo từ, cùng nhau đi ra khỏi điện. Tạ Nguy khoát tay, các cung nhân cũng đều lui ra.

Phụng Thần Điện lúc trước còn có không ít người, lại lập tức yên tĩnh trống vắng. Bóng dáng Tạ Nguy mặc đạo bào trong điện nửa sáng nửa tối toát ra mấy phần sáng láng siêu thoát khỏi thế trần, trên mặt bình tĩnh, chỉ nói: "E rằng điều Ninh Nhị cô nương muốn hỏi không phải bài thi của người khác, mà là bài thi của mình, đúng không?"

Khương Tuyết Ninh lo sợ đã lâu, đáy lòng trái lại có chút nóng nảy. Chuyện vào cung ngay từ đầu đã ngoài dự kiến của nàng. Đầu tiên là Yến Lâm chặn ngang một bước, bắt Thẩm Chỉ Y trình tên nàng lên. Sau đó Thẩm Chỉ Y đi giải quyết Lễ bộ, khiến nàng bị chọn vào cung thư đồng, còn từng dặn dò nữ quan trong cung không gây khó dễ cho nàng.

Đến Tạ Nguy, nàng vốn cho rằng còn có cơ hội xoay chuyển. Không nói những chuyện khác, dù sao người này nghiên cứu học vấn vốn nghiêm cẩn có tiếng. Nhưng hoàn toàn không ngờ, nàng nộp một bài thi vừa dốt nát kém cỏi vừa phản nghịch mà Tạ Nguy làm như không thấy cho nàng thi đạt!

Phẩm hạnh nghiên cứu học vấn của họ Tạ kia đi đâu rồi?

Trải nhiệm đời này đang dần trở lại như quỹ đạo của đời trước, thầm phẫn nộ vì chính nàng bất lực không thể thay đổi được gì, dần dần áp đảo sợ hãi của nàng với Tạ Nguy, cũng khiến nàng nảy ra mấy phần dũng khí chất vấn trong hoàn cảnh vô cùng khốn đốn này. Ngay lúc đó, Khương Tuyết Ninh đứng trong điện,không hề lùi bước, gần như dùng tư thái muốn ép hỏi, lãnh đạm nói: "Thế nhân đều nói Tạ tiên sinh như thánh nhân còn sót lại, nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, trừ yêu đàn ra chỉ yêu sách. Nhưng hôm nay Tuyết Ninh tự biết học thức nông cạn, bài thi cũng chỉ viết loạn. Tại sao người làm tốt hơn phải rời đi, còn người dốt nát như ta thì có thể ở lại?"

Tạ Nguy cười nhạt: "Ninh Nhị cô nương không giả vờ nữa rồi."

Khương Tuyết Ninh không nói lời nào.

Tạ Nguy chỉ lấy bài thi của nàng từ trong xấp bài thi trên bàn, đầu ngón tay cầm lấy thonág run lên mới khẽ đọc: "Tử nói: Thiên sinh đức vu dư, Hoàn Đồi kỳ như dư hà? Mời lấy chữ 'đức' lập luận. Ninh Nhị cô nương viết trên bài thi, giữa Khổng thánh nhân, chữ "đức" và Hoàn Đồi vốn không có liên hệ gì, Hoàn Đồi không giết được Khổng thánh nhân là do hắn vô dụng, đốn được cây không chém được người. Khổng thánh nhân có thể trốn, là Khổng thánh nhân cùng đệ tử đoán thời cơ nhanh, chạy cũng nhanh, vốn không có một xu liên hệ nào với 'Đức', nên không thể lập luận. Lại viết, ai nói Hoàn Đồi không thể làm gì Khổng thánh nhân? Chém đầu, ngũ mã phanh thây, bào cách, có vô số cách để trị hắn. Hoặc rửa sạch Khổng thánh nhân xát muối, cho vào lồng hấp, ninh nhừ ra; hoặc đem Khổng thánh nhân ướp gia vị, thả vào chảo dầu, chiên lên vàng rộm..."

Giọng hắn cực kỳ êm tai. Chỉ là càng là êm tai, khi hắn bình tĩnh đọc lên những câu này càng khiến người ta lạnh gáy.

"..." Khương Tuyết Ninh chợt nhận ra chút dũng khí tìm đường chết lúc nãy vừa xuất hiện đã tiêu biến khỏi cơ thể nàng.

Tạ Nguy chưa từng dạy "học sinh" nào khó giải quyết như thế, đọc xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng chằm chằm: "Ta đọc sách thánh hiền đã nhiều năm như thế, lại không biết Khổng thánh nhân có mười tám cách "xử lý" như thế. Sao Ninh Nhị cô nương không viết luôn "ăn sống" vào? Đọc sách chưa thấy học được đạo lý gì, nhưng làm đồ ăn lại rất có tâm đắc." Lời này rõ ràng có chút dư vị trào phúng.

Khương Tuyết Ninh nghe mà khó chịu, vô thức phản bác: "Nói về chế biến thức ăn trước mặt Tạ tiên sinh, có khác gì múa..." Một chữ "rìu" nghẹn lại trong họng, nàng đột nhiên thấy lạnh cả người từ dưới lòng bàn chân lên, dọc sống lưng thẳng đến sau gáy, lập tức khiến nàng rùng mình!

Hỏng rồi... Lời này không được nói ra!

"..." Ngón tay thon dài của Tạ Nguy đang cầm bài thi thoáng nắm chặt đến nỗi trắng bệch, những mạch máu nổi lên giống như chứa đầy bởi dòng nước ngầm cuồn cuộn động vào là bùng nổ, nhưng chỉ một lát đã buông lỏng ra. Hắn chậm rãi đặt bài thi trở lại, khóe môi hơi cong lên, nhẹ nhàng nói: "Vốn tưởng rằng chuyện bốn năm trước, Ninh Nhị cô nương đã quên, không ngờ vẫn còn nhớ rõ."

Toàn thân Khương Tuyết Ninh đều đang run rẩy, nàng rất muốn chạy, nhưng lý trí lại khống chế khiến hai bàn chân nàng như bị đóng đinh lên sàn nhà, không thể nào cử động được, cố gắng bình tĩnh nói: "Là Tuyết Ninh thất lễ, nhất thời nói bậy, xin tiên sinh thứ lỗi. Hôm nay Tuyết Ninh đến, thực sự chỉ muốn hỏi rõ chuyện bài thi, xin Tạ tiên sinh nói rõ nguyên do."

Tạ Nguy nói vô cũng khách sáo: "Bài thi của Ninh Nhị cô nương quả thực trông khác người bình thường, ý nghĩ có chút đột phá, thiên mã hành không. Nếu để cho tiên sinh khác trông thấy, ắt không để Nhị cô nương thi đạt. Nhưng Tạ mỗ bất tài, lại phát hiện Ninh Nhị cô nương cũng đọc không ít sách. Câu 'Thất phu bị nhục' lấy từ 'Lưu hầu luận', 'Thất phu giận dữ máu phun năm bước' lấy từ 'Chiến Quốc sách', cô nương khuê trung bình thường đều không đọc sách này. Dám nói Khổng thánh nhân nói hươu nói vượn, thì ra khả năng nói hươu nói vượn của Ninh Nhị cô nương cũng không thấp."

Trong lòng Khương Tuyết Ninh đã lạnh đi một nửa.

Tạ Nguy cuốn xấp bài thi kia lại, nói: "Dù người đời đều nói gỗ mục không điêu khắc được, nhưng Tạ mỗ đã làm thầy dạy, cũng phải thử điêu khắc xem biết đâu bên trong lại giấu ngọc quý. Ninh Nhị cô nương thấy sao nào?"

Kiếp trước, sau khi Khương Tuyết Ninh lên làm Hoàng hậu, nhất là đoạn thời gian tranh đấu cùng Tiêu Xu, đích thực đã nghiêm túc đọc không ít sách, chỉ sợ mình tính toán thua kém, bị người kéo từ trên bảo tọa Hoàng hậu xuống. Dù là năm đó làm thư đồng cũng chưa từng khắc khổ như vậy. Con người quen với những gì mình biết, cũng không cảm thấy những lời thường nói ra khỏi miệng có gì bất đồng, cho nên ban nãy làm bài cà khịa, nàng mới không chút phòng bị dùng điều này làm luận cứ, để bác bỏ lời thánh nhân.

Nàng thật tình không biết, như Tạ Nguy nói, nữ nhi nhà bình thường ai lại đi đọc cái này? Ánh mắt nàng nhất thời lấp lóe, vắt hết óc muốn tìm cái cớ thích hợp cho mình. Lại không ngờ Tạ Nguy đã cầm xấp bài thi từ trên điện đi xuống. Lúc tới bên cạnh nàng, bước chân thoáng dừng lại, nói: "Chắc hắn giờ đây ngươi đang nghĩ, phải tìm lý do thế nào mới có thể thuyết phục Tạ mỗ, không để bài thi này của ngươi đạt, tránh khỏi làm thư đồng, rời cung về phủ phải không?"

Khương Tuyết Ninh thấy hắn tới gần, không khỏi lui lại nửa bước.

Tạ Nguy lại cười lên: "Nếu như thế, thực sự không cần uổng phí công sức gì ở chỗ Tạ mỗ nữa. Thứ nhất, mấy ngày trước lệnh tôn đã nhờ Tạ mỗ trong cung chiếu cố Ninh Nhị cô nương nhiều hơn. Thứ hai, Yến Thế tử hôm qua đến xin ta chép đề thi, cũng nhờ Tạ mỗ từ tốn dạy bảo Ninh Nhị cô nương. Thứ ba, lời cổ nhân nói, nhận ơn một giọt, trả ơn suối nguồn..."

Khương Tuyết Ninh vô thức ngước mắt nhìn hắn. Nàng lại có dự cảm chẳng lành.

Trên mặt Tạ Nguy vô cùng bình tĩnh, y phục xanh mang dáng vẻ cao ngất như núi cao, chỉ nói: "Ninh Nhị cô nương trúng tuyển thư đồng đã mấy ngày rồi, lại còn chưa nghe nói sao? Danh sách chọn vào cung làm thư đồng, tuy là do các nhà nộp lên, qua Lễ bộ chọn lựa. Nhưng danh sách Lễ bộ quyết định cuối cùng cũng phải đưa tới chỗ Tạ mỗ xem qua định đoạt xong, mới có thể phát xuống. Nói cách khác, tên của ngươi, sớm đã thông qua chỗ Tạ mỗ một lần rồi."

Nếu hắn không đồng ý... Bất luận tên ai cũng có thể xoá khỏi danh sách! Lời nói này quả thực như sấm sét đánh xuống, trong nháy mắt làm Khương Tuyết Ninh ngây ra. Thế mà còn có phần của Tạ Nguy nữa!

Thế là lúc trước nghi hoặc "Rốt cuộc là ai khiến ta phải tiến cung" của nàng, triệt triệt để để có được lời giải đáp, lại khiến nàng có được lĩnh ngộ gần như ở bên bờ sụp đổ...

Thì ra không phải "Ai khiến ta", mà là "Mọi người đều khiến ta". Suy nghĩ của Khương Tuyết Ninh nhất thời rối lại thành một đám. Nàng muốn chửi.

Tạ Nguy lại chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt lướt qua mấy phần suy nghĩ sâu xa, đột nhiên cười lên: "Ngươi không muốn vào cung làm thư đồng như vậy, là sợ ta giết ngươi diệt khẩu sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro