Chương 40: Kiếp trước đã qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Già xuất thân từ kỳ thi chọn quan lại. "Lại" là những người ưu tú được chọn dùng sau kỳ thi quan lại, khác với những quan viên hưởng bổng lộc bình thường. Sau khi được nhận vào cửa công, thì "Chuyện gấp thì dùng, xong việc thì thôi", xem như lâm thời giúp đỡ quan viên trong quan phủ làm việc.

Triều đại này vẫn có quy định, "lại" không thể làm ngự sử, cũng không được tham dự khoa khảo nữa, cho nên thông thường người tham gia kỳ thi chọn quan lại đều là người thi mãi không đạt hoặc người xuất thân hàn vi. Trương Già thuộc vế sau.

Phụ thân mất từ nhỏ, chỉ có mẫu thân quả phụ nuôi hắn lớn lên. Dù tài giỏi ưu tú, nhưng hoàn toàn thông hiểu bát cổ, kinh nghệ, sách lược, sau khi thi chọn quan lại thì làm thủ hạ của Ngự sử Giám sát tỉnh Hà Nam – Cố Xuân Phương, chuyên giải oan, chỉnh lý luật lệ, còn có kỳ tài. Bởi vậy Cố Xuân Phương đặc biệt tiến cử hắn cho triều đình. Chưa tới ba năm, nhờ đưa ra được phán xét cho một nghi án tại ngự tiền, được Thánh thượng coi trọng, thăng làm Hình khoa Cấp sự trung.

Chỉ là kiếp trước, đường làm quan của hắn sau đó thực sự không suôn sẻ, tràn đầy long đong. Khương Tuyết Ninh nhớ tới cũng cảm thấy trong miệng đắng chát. Hắn vốn có thể ghi tên sử sách, nhờ "Trực", nhờ "Chính" mà rời xa những tranh đấu hỗn loạn trong cung đình, nhưng lại bị nàng cuốn vào.

Lúc Trương Già vừa thăng làm Thị lang Hình bộ, Cẩm Y Vệ muốn triệt để nắm giữ quyền lực về xử phạt và bỏ tù, nhưng Trương Già lại thấy Cẩm Y Vệ làm việc phách lối, lạm dụng hình phạt riêng, giữa hai bên có nhiều xung đột quyền lực, cho nên luôn đối chọi gay gắt. Mà khi đó Chu Dần Chi đang nắm giữ phủ tư trấn Bắc. Hắn một lòng muốn diệt trừ Trương Già, Trương Già thì dốc hết sức muốn thu hồi quyền lực xử phạt và bỏ tù, vả lại còn nhiều lần vạch tội Chu Dần Chi làm việc trái pháp luật, phá hỏng triều cương. Hai người mâu thuẫn như nước với lửa.

Người phía sau Chu Dần Chi là Khương Tuyết Ninh, lúc đó nàng đang đối đầu với Tiêu thị, có nhiều việc cần dùng Chu Dần Chi, cho nên ban đầu nàng thấy Trương Già như tảng đá ngáng đường, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Ngay từ đầu, là bởi vì lập trường gây khó khăn đủ đường, về sau lại phát hiện người này mặt lạnh, đùa giỡn hắn rất vui.

Dù sao nàng cũng là Hoàng hậu, cho dù lời nói cử chỉ hơi quá đáng một chút, Trương Già cũng không dây nổi vào nàng, nên thời gian đầu quá nửa là hắn nhẫn nhịn nàng, nhường nàng, nhưng nàng cũng không phải là người thấy tốt là thỏa mãn, ngược lại càng lúc càng lấn tới.

Thế là Trương Già thường dùng lời nói thẳng để khuyên nhủ nàng. Khương Tuyết Ninh khi đó cũng xem như được mọi người nâng niu chiều chuộng, không hề đặt những lời này trong lòng, chỉ cảm thấy người này cổ hủ, ngu xuẩn, ngoan cố.

Mãi đến sau này Tiêu Xu và Tiêu thị ép sát từng bước, lại có một ngày bọn họ lấy được chứng cứ một đám vây cánh của Chu Dần Chi mưu lợi riêng nhận hối lộ, đâm một phen lộ sạch cả ra, còn cố ý giao cho Hình bộ thẩm tra xử lí, để án này rơi vào tay Trương Già. Trên triều và hậu cung liên quan mật thiết với nhau. Tiêu Xu kiêu căng tự mãn, nhìn chằm chằm vị trí Hoàng hậu, lại khi ấy nàng ta còn có thai, một khi sinh hạ hoàng tử xong thì đã rất đáng gờm, nếu lại để cho nàng ta đánh hạ thế lực của Khương Tuyết Ninh trên triều, thành công có được hậu vị, thì Khương Tuyết Ninh xem như chết không có chỗ chôn. Dù sao lúc trước nàng và Tiêu thị tranh đấu với nhau ác liệt như vậy mà. Nàng và Tiêu Xu, bất kể là ai có được cơ hội, cũng sẽ không để kẻ thù bình yên vô sự.

Trong một đêm, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên rơi vào cảnh ngộ tiến thoái lưỡng nan dường như chỉ có thể chịu chết. Mọi người đều thích dệt hoa trên gấm, hiếm ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Những người vây quanh lúc thế lực của nàng mạnh nhất, đột nhiên giải tán như thuỷ triều rút đi vậy. Nhưng Khương Tuyết Ninh còn không muốn chết. Thế là, nàng lựa chọn Trương Già.

Hôm ấy, Thẩm Giới triệu kiến mấy vị đại thần ở Càn Thanh Cung trong đó có Tạ Nguy, ngoài ra có Trương Già – người phụ trách thẩm tra xử lí án này, mãi cho đến lúc cửa cung khoá lại còn chưa nói xong, cho nên liền truyền chỉ để mấy vị đại nhân ngủ lại trong cung. Khương Tuyết Ninh liền đứng chờ đợi bên chân tường hoàng cung thật dài. Bóng dáng của nàng bị bóng tường cao bao phủ.

Tiểu thái giám dẫn đường đi phía trước đốt đèn lồng, chiếu vào bóng dáng hai người một trước một sau, từ xa xa đi đến gần. Người đi phía trước là Tạ Nguy. Đại khái là vì đi đến gần, hắn vừa nhìn đã nhận ra nàng, vậy mà dừng bước, nói: "Sực nhớ ra buổi sáng có đánh rơi ngọc bội ở Trị Phòng của Nội Các, ta trở lại lấy, Trương đại nhân đi trước đi." Dứt lời hắn quay người đi. Một tiểu thái giám trong đó lập tức xách đèn lồng đuổi theo.

Lúc này, Khương Tuyết Ninh mới bước ra khỏi bóng râm kia, nhìn người còn lại tại đó, nói: "Trương đại nhân, bản cung có chuyện muốn nói với ngươi." Dường như Trương Già không ngờ nàng lại to gan như thế. Đã trong cung lúc nửa đêm, nàng còn dám chặn hắn lại, càng không cần phải nói hôm nay còn có Tạ thái sư đi cùng. Hắn lặng im rũ mắt, đã đoán được dụng ý của nàng, chỉ nói: "Lời mời của nương nương, xin tha thứ cho Trương Già khó lòng theo lệnh."

Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ. Một người là Hoàng hậu, một người là ngoại thần. Dù Trương Già liêm chính nhưng cũng sợ dèm pha bôi nhỏ huỷ hoại nên nói xong câu này đã muốn cúi mình hành lễ rời đi tránh hiềm nghi, nhưng hắn vừa định rời đi, Khương Tuyết Ninh đã kéo tay áo dài rộng của hắn. Bước chân vừa dời đi, lập tức dừng lại. Ngón tay thon dài tuyết trắng của nàng chạm lên hoa văn sẫm màu, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói khe khẽ run lên: "Đại nhân muốn nhìn ta chết đi sao?"

Trương Già không nói gì. Ngón tay Khương Tuyết Ninh liền chầm chậm giữ chặt, trên móng tay trong suốt mượt mà là màu sơn móng tay đỏ tươi, bóng đêm u tối toát lên vẻ đẹp khiến người ta rung động, nàng dùng tư thái mềm mại mà chính mình cũng không quen lắm, để khẩn cầu hắn: "Lúc xe ngựa lật trên dịch đạo, ngươi thà gãy chân cũng che chở ta. Khi loạn đảng Thiên Giáo ám sát, ta trốn trong bụi cỏ hoang, ngươi lại cam tâm mạo hiểm dẫn bọn họ đi hướng khác. Trương Già, ngươi tốt với ta mà không thể cứ một mực như vậy mãi sao?"

Thời khắc ấy, bàn tay cứng đờ hắn xuôi dọc theo thân mình, chầm chậm siết chặt, nói: "Nương nương là nhất quốc chi mẫu, Trương Già chỉ là thần tử trong triều. Ăn lộc của vua, thì trung với vua. Khi gặp hoạn nạn, thí mạng mình đổi lấy bình an cho nương nương, đó là bổn phận của Trương Già. Nhưng án của vây cánh Chu Dần Chi vốn là quốc sự, liên quan tới hưng suy một triều đại, Trương Già không dám có tư tâm thiên vị."

"Chuyện thuộc bổn phận..." Khương Tuyết Ninh nắm lấy góc tay áo hắn ngoan cường không buông tay, nghe đến đó thì cười một tiếng, hai mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, nàng chỉ hỏi: "Thật sao?"

Trương Già rốt cuộc cũng tránh né ánh mắt của nàng, cũng nhắm nghiền hai mắt lại, bên trong hầu kết nhấp nhô dường như cất giấu một phần giãy dụa, nặng nề nói: "Nếu nương nương cảm thấy hành động cứu giúp của thần ngày trước, thực có tâm tư vượt quá giới hạn, thần nguyện chịu phạt."

Thế là Khương Tuyết Ninh từ từ buông tay ra. Một góc tay áo bị nàng túm chặt đến nỗi hơi nhăn lại, rủ xuống. Nàng chỉ đau khổ hoảng sợ nói: "Ta biết đáy mắt Trương đại nhân không chứa nổi hạt cát, những người này kết bè kết cánh trong triều, ắt sẽ có luật pháp trừng trị. Nhưng ngươi có biết, hễ Chu Dần Chi ngã xuống, kết cục của ta sẽ là gì không? Ta không định cầu xin Trương đại nhân bỏ qua cho bọn họ cả đời, nhưng xin Trương đại nhân giơ cao đánh khẽ, để ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Ngày khác, ta nhất định sẽ trình từng tội ác của những người này đến trước mặt đại nhân, để bọn họ chịu phạt theo pháp luật!"

Trương Già cất bước muốn đi. Khương Tuyết Ninh cũng không ngăn cản nữa, chỉ nhìn theo bóng dáng hắn, lúc hắn sắp chìm vào màn đêm, đã nói ra lời nói dối lớn nhất cả đời này: "Trương Già, ngươi giúp ta. Từ sau lần này, ta sẽ làm người tốt, được không?"

Trương Già đứng yên tại chỗ thật lâu. Sắc trời quá tối, tuy trên đỉnh đầu có ánh trăng mông lung, nhưng nàng khó mà phán đoán được thời khắc này Trương Già đang nghĩ gì. Thứ nàng nghe được chỉ có nhịp tim mình đang dồn dập như hồi trống trận. Tối hôm đó, Trương Già rốt cuộc vẫn không nói câu nào, rời đi theo cạnh tường cung dài dằng dặc kia. Mà Tạ Nguy đi lấy ngọc bội rơi, thật lâu sau cũng không trở về. Khương Tuyết Ninh đứng yên trong đêm, nghe tiếng báo canh giờ trong cung, mới trở về Khôn Ninh Cung.

Mỗi ngày tiếp theo đều là dày vò đối với nàng.

Đến tận nửa tháng sau, bản án vây cánh Chu Dần Chi mưu lợi riêng nhận hối lộ trải qua tam tư hội thẩm, tin tức truyền ra, một nửa có liên quan tới vụ án chứng cứ vô cùng xác thực, theo tội cách chức lưu vong hoặc sang đông xử trảm, một nửa khác lại bởi vì chứng cứ mơ hồ, khẩu cung trước sau mâu thuẫn mà may mắn thoát khỏi, có người bị hạ một bậc quan, có người thì phục nguyên chức. Mà trong quá trình thẩm tra xử lí án này, còn tra ra một chút chuyện Tiêu thị kết đảng phái trong triều, làm cho Thẩm Giới kiêng kỵ. Mưu đồ của Tiêu thị thất bại trong gang tấc. Hậu vị của Khương Tuyết Ninh được bảo vệ.

Ngày đó nàng thật sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm, liên tiếp sai người đi nghe ngóng khi nào hạ triều, ngay cả Chu Dần Chi cũng không muốn gặp, chỉ nghĩ lát nữa ngăn Trương Già lại ở đâu, nói gì với hắn. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ tới, người trở về bẩm báo rằng, Trương đại nhân đã bị hạ ngục. Khuyên tai nàng đang cầm lên đeo bên tai lập tức rơi xuống, vỡ nát.

Ngàn tính vạn tính cũng không tính được lòng người dễ đổi. Hoặc là, Chu Dần Chi vốn là sói hoang khó thuần. Trong trận nguy biến này, nàng cố hết sức muốn bảo trụ thế lực của mình, bảo trụ Chu Dần Chi. Nhưng nàng lại không nghĩ đến, lúc sự việc vừa bị lộ ra, Chu Dần Chi đã cân nhắc lợi và hại, chẳng biết lúc nào đã đầu quân cho Tiêu thị, nghe lệnh Tiêu Xu.

Rốt cuộc một nửa số người liên can kia có vô tội thật hay không, Khương Tuyết Ninh không biết. Nàng chỉ biết, sau khi kết thúc Tam Tư hội thẩm, Chu Dần Chi lại đưa ra chứng cứ xác thực đám người này mưu lợi riêng nhận hối lộ, trong nháy mắt đẩy người lúc trước phán bọn họ trong sạch là Trương Già, vào hiểm cảnh, lại kết hợp ngôn quan trên triều đình vạch tội Trương Già làm việc tư tâm trái pháp luật, còn vu oan hắn và Hoàng hậu có tư tình. Nửa đời trong sạch, cuối cùng bị vấy đục.

Ngày xưa hắn là kẻ thù một mất một còn của Cẩm Y Vệ, một khi vào ngục, nằm trong tay Chu Dần Chi, sao có thể yên ổn được? Chớ nói chi còn có một Hình bộ Hữu Thị lang Trần Doanh đối chọi gay gắt với hắn, giỏi dùng đủ loại cực hình.

Khương Tuyết Ninh không dám nghĩ, thời gian hắn trong ngục phải trải qua thế nào. Cũng không dám nghĩ, hắn có tưởng rằng nàng tính toán hắn, cuối cùng là để diệt trừ hắn.

Nàng chỉ biết, Trương Già vừa vào ngục chưa tới nửa tháng, nhà cửa bị tịch thu, mẫu thân góa phụ của hắn không người chiếu cố, ngày đêm lo lắng an nguy của con trai độc nhất, ưu sầu đổ bệnh cuối cùng không được chữa khỏi, qua đời. Trương Già nổi danh là con trai có hiếu. Mà lúc đó hắn đang trong ngục, ngay cả lần cuối gặp mặt cũng không có được. Nghe nói, Trương Thị lang mặt lạnh tâm lạnh, nghẹn ngào khóc đau khổ trong ngục vào buổi tối khi biết tin mẫu thân bệnh qua đời.

Hắn cả đời thanh liêm chính trực, xử vô số án, chưa từng có lỗ hổng. Trong dân chúng có nhiều tiếng tốt. Vì lẽ đó, lúc ấy tất cả phán quan thẩm tra xử lí Trương Già đều không dám hoặc không muốn hạ bút định tội. Trong triều cũng có nhiều người cầu xin cho hắn. Nhưng cuối cùng, ngày thứ ba sau khi mẫu thân qua đời, chính hắn nhờ ngục tốt trải giấy bút, tự mình viết xuống từng chữ từng câu kể lại tội của mình, viết bản án định tội mình, chịu mọi cực hình, nhận tội xử trảm. Bản án trình lên Tam Tư, hết nửa triều đình đều thở dài.

Bây giờ nghĩ lại, đêm đó cầu khẩn bên tường hoàng cung, lại là lần cuối cùng Khương Tuyết Ninh gặp hắn. Cũng không biết, kiếp trước phải chăng Tạ Nguy đã nói là làm?

Người đã đi xa dần trên con đường dài bị màn mưa phủ kín. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh buốt đến tận xương, Khương Tuyết Ninh chậm rãi thu hồi ánh mắt, rốt cuộc cũng cảm giác được mấy phần hơi lạnh. Đưa tay phủ lên mặt, nàng mới chợt phát hiện mặt đã ướt đẫm nước mắt từ bao giờ.

Trương Già, kiếp trước, ta là Hoàng hậu, là người xấu, nợ ngươi thật nhiều thật nhiều. Đời này, ta không làm Hoàng hậu, chỉ làm người tốt... Phải chăng, có thể xứng với ngươi?

"Cô nương, ngài, ngài đã thấy gì rồi, sao lại khóc?" Thấy nàng yên lặng đứng trước cửa sổ thật lâu không hề cử động, Liên Nhi Đường Nhi đều bước tới xem thử, thấy nàng nước mắt đầy mặt thì kinh ngạc đến nỗi ngây người.

Khương Tuyết Ninh lại cười lên, cầm khăn thêu lau qua vành mắt hồng hồng, nói: "Không có việc gì, gió lớn quá, đau mắt thôi."

Nàng để hai nha đầu đóng cửa sổ lại, chờ Yến Lâm đến nỗi có chút mệt mỏi, liền tựa vào ghế quý phi trong phòng chợp mắt, trước lúc nhắm mắt lại, trong lòng lại là một vùng bình yên. Nàng chỉ nhẹ nhàng nói: "Yến Lâm tới thì gọi ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro