Chương 39: Mưa đêm trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Dần Chi rời đi. Yến Lâm ngồi trong thư phòng thật lâu. Thanh Phong ở bên ngoài hỏi: "Thế tử, bên Tầng Tiêu Lâu kia thì..."

Yến Lâm lại từ từ dùng bàn tay che phủ gương mặt mình, hỏi ngược lại hắn: "Phụ thân đã về chưa?"

Thanh Phong khẽ giật mình, trả lời: "Hầu gia chắc hẳn đang ở Thừa Khánh Đường."

Yến Lâm liền đứng dậy, đi thẳng ra khỏi thư phòng của mình, lại men theo hành lang dài bên cạnh bày đầy những hòn non bộ, sải bước đi về hướng Thừa Khánh đường. Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã. Cho dù là đi dưới hiên, gió lạnh cũng mang mưa lạnh thổi vào người. Thanh Phong quả thực giật nảy mình, cứ thế nhìn thấy người đã đi xa hơn mấy trượng mới phản ứng lại được, vội vã cầm ô đuổi theo: "Thế tử gia, ô!"

Thừa Khánh Đường của Dũng Nghị Hầu phủ, là nơi ở của đương kim Dũng Nghị Hầu Yến Mục, phụ thân Yến Lâm. Yến Lâm mới vừa đến gần, lão quản gia bên ngoài đã cười tươi rói: "Thế tử tới rồi, phía dưới vừa đưa tới hai vò rượu ngon, Hầu gia đã mở ra, đang nghĩ xem mưa to thế này thì tìm ai đến cùng uống, ngài đến thật đúng lúc."

Yến Lâm không trả lời, bước chân cũng không ngừng lại. Lão quản gia lập tức hơi sững sờ, quay đầu nhìn bóng lưng Yến Lâm đã đi vào, không nhịn được hỏi Thanh Phong một câu: "Thế tử gia hôm nay làm sao vậy?"

Dũng Nghị Hầu Yến Mục, nay đã ngoài bốn mươi, trên đầu có vài sợi tóc trắng, nhưng chưa lộ ra bao nhiêu. Dù sao cũng xuất thân nhà binh, từng lãnh binh đánh trận, nên dù là đến tuổi này, bề ngoài của ông nhìn thoáng qua cũng còn rất cường tráng. Trên cằm ông có chòm râu thô sáp, trên mặt mày tự mang mấy phần khí khái phóng khoáng chỉ quân nhân mới có, mơ hồ còn thấy được một vết sẹo trên trán. Đây đều là năm đó đánh trận còn để lại.

Lúc này, đúng như lão quản gia nói, ông vừa mở một vò rượu. Trên bàn bày biện một chút thức ăn nhắm rượu. Rượu vừa mở ra đã rót vào chén, mùi rượu cùng thức ăn tản mát trong không khí ẩm ướt. Thấy Yến Lâm tiến vào, ông cười lớn một tiếng, giọng nói vang dội chấn động lồng ngực: "Chẳng phải đã nói hôm nay con sẽ ra ngoài sao, tại sao lại tới đây rồi? Vừa khéo, nếm thử rượu này đi." Dũng Nghị Hầu chỉ chén rượu trên bàn.

Yến Lâm đứng trước bàn, yên lặng nhìn chằm chằm phụ thân của mình một chút, mím chặt môi phảng phất như đang kìm nén thứ gì đó vậy, sau đó đưa tay nâng chén rượu kia, uống một hơi cạn sạch. Thiếu niên sắp cập quan, yết hầu nhấp nhô. Một chén rượu mạnh cứ thế rót vào yết hầu bỏng rát từ môi miệng tới tận tim phổi! "Bộp" một tiếng, Yến Lâm nặng nề đặt chén rượu xuống.

Dũng Nghị Hầu vô cùng hiểu rõ nhi tử này của mình, ngày thường có thể nói là không có gì giấu nhau, ngay cả chuyện tiểu tử này thích nha đầu nhà Khương Thị lang bao nhiêu ông cũng tường tận, nhưng dáng vẻ như vậy, ông còn chưa thấy bao giờ. Thế là, ông ý thức được Yến Lâm có chuyện. Dũng Nghị Hầu quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, cười lên: "Sao nào, tranh cãi với tiểu nha đầu Tuyết Ninh kia rồi sao?"

Yến Lâm không cười, ánh mắt cũng nhìn thẳng phụ thân không hề dời đi, chỉ hỏi: "Phụ thân, ngài biết Thánh thượng đang phái Cẩm Y Vệ điều tra vụ án dư nghiệt của nghịch đảng Bình Nam Vương không?"

"..." Dũng Nghị Hầu vốn đang nâng chén rượu lên lập tức dừng lại. Ông ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Yến Lâm, tất cả sự sắc sảo của thiếu niên đều toát ra từ ánh mắt này, khiến người ta không thể né tránh. Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ ý tứ bên trong lời nói của hắn, bỗng nhiên trong một tích tắc Dũng Nghị Hầu như đã hiểu được điều gì.

Không có bối rối. Cũng không có ngoài ý muốn. Ông lại nở nụ cười, tiếp theo là cười to, giống như nhớ lại chuyện cũ hoang đường mà vô lý gì đó, không khỏi vỗ tay lắc đầu, lúc mở miệng lại mang theo hận ý cùng điên cuồng khắc cốt ghi tâm...

"Chuyện nên tới, kiểu gì cũng sẽ tới! Đã hơn hai mươi năm trôi qua, ta không quên được, bọn họ từng làm việc trái lương tâm, cũng không quên được! Ha ha ha ha..."

*

Vì sao Dũng Nghị Hầu lại có thư từ qua lại với dư nghiệt Bình Nam Vương?

Rõ ràng hai mươi năm trước Bình Nam Vương hợp với loạn đảng Thiên Giáo mưu phản đánh vào kinh thành, lúc giết vào hoàng cung, Dũng Nghị Hầu vẫn là bề thần trung quân như Thành Quốc Công, lập được công lớn dẹp loạn. Kiếp trước, cuối cùng đây vẫn là bí ẩn không có lời giải.

Giờ hẹn đã qua thật lâu, Yến Lâm vẫn không xuất hiện như cũ. Trái tim Khương Tuyết Ninh dần dần trở nên nặng nề. Lúc đầu nếu không bị tuyển vào cung thư đồng, nàng nên nói với Yến Lâm trước mấy ngày, nhưng hết lần này tới lần khác bị một đám người dính lấy giày vò, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của nàng, trong cung nhiều người phức tạp, căn bản không có cơ hội nói rõ ràng. Mà bây giờ, chắc hẳn Yến Lâm đã biết rồi nhỉ?

Đứng trước cửa sổ của nhã gian trên tầng hai, nàng lẳng lặng nhìn màn mưa bên ngoài. Mưa thật lâu. Mưa thật nặng hạt.

Sắc trời đã dần dần tối, nhiều nơi trong kinh thành đã đốt đèn lên, ánh sáng ấm áp mờ nhạt chiếu sáng cửa sổ các nhà, cũng chiếu sáng lầu các xa gần. Nhưng giữa nước mưa tung tóe cùng hơi nước mông lung, đường nét đều trở nên mơ hồ. Gió dần dần lạnh thấu xương. Đường Nhi Liên Nhi theo sau lưng nàng thấy gió lớn, không khỏi có chút lo lắng, tiến đến muốn đóng cửa sổ lại, nhịn không được oán trách mấy câu: "Thế tử gia muộn như vậy mà vẫn chưa tới, chắc hẳn đã có chuyện gì trì hoãn rồi nhỉ? Cô nương, hay là chúng ta đi về trước đi?"

Khương Tuyết Ninh chỉ nói: "Đừng đóng."

Thanh âm nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn như cũ nhìn mưa rơi phát sáng lên bên ngoài cửa sổ, không hề dời đi. Liên Nhi, Đường Nhi lập tức liếc nhìn nhau. Một mực cảm thấy hôm nay có chút gì không bình thường.

Cô nương từ trước đến nay không bao giờ chủ động hẹn Tiểu Hầu gia ra ngoài nay lại hẹn, Tiểu Hầu gia xưa nay chưa từng trễ hẹn, thế mà giờ này còn chưa đến. Nhưng các nàng cũng không dám hỏi nhiều. Khương Tuyết Ninh nói đừng đóng cửa sổ, tay các nàng vươn ra chỉ đành thu lại, lại muốn khuyên Khương Tuyết ninh đừng đứng bên cửa sổ nữa: "Hay là ngài vào trong ngồi đi, bọn nô tì nhìn giúp ngài, khi nào Tiểu Hầu gia tới sẽ báo với ngài. Bên cửa sổ gió lớn như thế, thân thể ngài vốn đã không tốt, nếu sơ ý bị gió đông thổi lạnh nhiễm phong hàn, bọn nô tì thật sự không đảm đương nổi."

Khương Tuyết Ninh như không nghe thấy, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Liên Nhi Đường Nhi không dám khuyên nữa. Bên trong nhã gian bỗng an tĩnh trở lại, chỉ nghe ồn ã tiếng mưa rơi bên ngoài, ngẫu nhiên xen lẫn thanh âm yến tiệc linh đình từ quán rượu, khách điếm gần đó truyền đến.

Tiếng vó ngựa cùng với tiếng bánh xe lộc cộc xuyên qua màn mưa vọng đến. Liên Nhi Đường Nhi đều chấn động. Nhưng từ cửa sổ nhìn xuống dưới, xe ngựa kia không phải của Dũng Nghị Hầu phủ, cũng không dừng trước Tầng Tiêu Lâu, mà là dừng ở Tẩy Trần Hiên đối diện. Có hạ nhân trên xe xuống trước, vô cùng cung kính giương ô lên, đón người trong xe xuống. Trường bào xanh đen, cau mày, hình như không thích trời mưa thế này lắm. Ngũ quan cũng coi như đoan chính, chỉ là đôi mắt quá sâu. Khóe môi luôn có dáng vẻ như đang cười, lúc nhìn người khác cũng không xem như là chân thành, thậm chí có cảm giác lạnh lùng cay nghiệt trời sinh. Khương Tuyết Ninh đứng bên cửa sổ, gần như chỉ vừa nhìn đã nhận ra...

Là Trần Doanh!

Ác quan nổi danh của triều đại này, bây giờ là Thị lang của Hình bộ, cũng là người kiếp trước suýt chút nữa hại chết Trương Già...

Sao hắn lại ở đây? Khương Tuyết Ninh lập tức giật mình. Chỉ thấy sau khi Trần Doanh xuống xe lập tức có người đón hắn vào Tẩy Trần Hiên, không bao lâu sau từ cửa sổ đóng chặt trên tầng hai truyền ra thanh âm hàn huyên náo nhiệt, cho dù cách bởi màn mưa cũng có thể nghe thấy đám người nhiệt tình gọi "Trần đại nhân".

Lúc này hầu bàn tiến đến đổi trà nóng cho Khương Tuyết Ninh. Nàng liền hỏi: "Đã trễ thế này rồi, lại giữa trời mưa gió thế này, Tầng Tiêu Lâu các ngươi còn không có khách, Tẩy Trần Hiên đối diện lại thực náo nhiệt."

Hầu bàn nhìn theo hướng tầm mắt nàng một thoáng liền cười lên: "A, đối diện sao. Nghe nói là Hình bộ Trần đại nhân mời khách, đều là các vị quan lão gia trong Hình bộ đi, không đi đến chỗ chúng ta mới là bình thường. Lần trước Trần đại nhân vừa đi, Tạ Thiếu sư liền bị tập kích chỗ chúng ta, Trần đại nhân cảm thấy là điềm xấu, từ đó đổi sang ăn ở Tẩy Trần Hiên."

Như vậy sao? Ánh mắt Khương Tuyết Ninh vẫn như cũ nhìn ô cửa sổ đối diện có mấy bóng người lắc lư. Nhìn thấy có bóng người đến gần. Kế đó cửa sổ bên ngoài bị mở ra, mùi rượu cả phòng cùng tiếng cười nói truyền hết ra ngoài, từ chỗ Khương Tuyết Ninh có thể dễ dàng trông thấy cả đám người trong phòng, ai nấy đều mang bộ mặt bợ đỡ xu nịnh. Nàng lập tức nhíu mày, biết rằng nàng có thể nhìn thấy người khác, người khác cũng có thể thấy nàng, liền muốn xoay người bảo Liên Nhi Đường Nhi đóng cửa sổ lại.

Nhưng trong chớp mắt vừa mới quay người, sắp mở miệng...

Tình cảnh ban nãy sau khi Tẩy Trần Hiên đối diện mở cửa sổ, như một quyển tranh vẽ, bỗng nhiên ập tới trong ký ức nàng, cố định vào một góc an tĩnh bên trong. Tim nàng nhẹ nhàng rung động, ngay cả cơ thể phảng phất cũng khựng lại trong nháy mắt, thế là cũng không biết ôm ấp mong chờ kỳ lạ gì, khiến nàng quay người lại, nhìn vào bên trong khung cửa sổ đối diện!

Bên trong Tẩy Trần Hiên bày tiệc, trên bàn có đĩa ngọc đựng nhiều món quý và lạ mắt, bên bàn toàn là mệnh quan triều đình đang ngồi. Trần Doanh vừa đến liền bị đám người mời đến chỗ trên cùng. Dù sao giữa đám người này quan chức của hắn cũng rất cao, vả lại còn là quan xét xử của Hình bộ, nên trong lúc nói cười ai nấy đều nâng chén mời rượu hắn, một hồi đứng lên ngồi xuống trông có vẻ náo nhiệt vô cùng. Thế là một góc an tĩnh liền có vẻ không hoà hợp.

Bị khung cửa sổ khắc hoa che mất, Khương Tuyết Ninh chỉ có thể thấy một bên mặt bị che khuất đi phần nào của hắn. Hắn mặc áo cổ tròn vải mịn xanh đen là trang phục quan viên phẩm cấp thấp thường mặc, hai tay áo hơi rộng, theo đôi bàn tay thon dài xương cốt rõ nét vươn ra, nhẹ nhàng phủ trên hai đầu gối. Ngồi trên ghế tròn, sống lưng thẳng tắp. Trương Già quay ra phía ngoài nhìn màn mưa liên miên không dứt. Phía sau, cả phòng chén tạc chén thù náo nhiệt, phảng phất đều không chạm đến vẻ lạnh nhạt an tĩnh của hắn, hoàn toàn không dính dáng gì đến hắn.

Cho dù chỉ nhìn thoáng qua góc nghiêng thực sự không được xem là hoàn chỉnh rõ ràng của hắn, nhưng Khương Tuyết Ninh có thể khẳng định: Là hắn.

Chắc chắn không phải là ai khác.

Tư thái an tĩnh nhìn mưa như vậy, dù đã qua lâu thật lâu như thế, vẫn còn khắc thật sâu trong trí nhớ nàng, không hề hư hao chút vết tích nào. Trương đại nhân, vẫn thích nhìn mưa như vậy sao...

Giờ khắc này, đáy mắt Khương Tuyết Ninh lại đong đầy nước mắt ấm áp. Mọi ký ức kiếp trước đều ùa về trong khoảnh khắc. Dưới mái đình trong trận mưa lớn, là hắn đứng ở bậc thang đưa tay xé đi một góc quan bào bị nàng cố ý giở trò giẫm lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mi mắt dính đầy nước mưa. Sau giờ ngọ bên trong Càn Thanh Cung, là hắn cúi đầu đứng phía dưới, ở trước mặt nàng hạ tầm mắt không dám ngẩng lên, đường nét cứng rắn của bàn tay chầm chậm siết chặt. Trên con đường lầy lội, là hắn bịt lại bả vai bị thương, lúc vươn tay về nàng lúc đó đang bị đau chân, hầu kết có chút nhấp nhô, cùng với nước và máu uốn lượn trên mặt đất.

...

Nàng làm gì không được lại theo ý mình trêu vào một người tốt như vậy? Đại khái là nội tâm nàng cất giấu một con quỷ, muốn nhuộm trắng thành đen, quấy trong thành đục, muốn kéo người từ nơi thánh đường cao cao xuống, quanh quẩn giãy dụa trong đau khổ của nhân thế phàm tục... Như thế mới cảm thấy thỏa mãn. Kiếp trước, những gì nàng nợ Yến Lâm, Yến Lâm đã trả thù gấp mười gấp trăm lần. Nhưng những gì nợ Trương Già, cho dù đã hy sinh tính mạng, nàng cũng không trả được.

Nàng là ma chướng mà Trương Già thanh liêm chính trực lẫm liệt cả đời, cuối cùng vẫn không vượt qua được. Mà Trương Già, lại là một góc sạch sẽ trong nhuốm bụi trần cuối cùng trong nội tâm đầy hỗn tạp dư vị thế gian của nàng.

Từng có vài lần, nàng nghĩ: Nếu không phải Hoàng hậu, nàng thực sự muốn bất chấp tất cả gả cho người này. Từ đó về sau, nâng tay áo giúp hắn phủi đi từng chút bụi bặm trên vai, cúi người nhặt đi mỗi một khối đá ngáng chân hắn trên con đường phía trước, biến thành một người tốt, cũng có thể yên tâm hưởng thụ những gì tốt đẹp hắn làm cho nàng.

Nhưng chung quy nàng là Hoàng hậu. Tâm tư nàng bị trần tục che mắt, hại chính mình, cũng hại cả hắn.

Khương Tuyết Ninh nhìn sang phía đối diện, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, có điều không rõ là vì mưa như trút nước, hay bởi nước mắt trào ra...

Có người vội vàng đi lên từ dưới lầu của Tẩy Trần Hiên. Trương Già ngồi yên bên song cửa đã lâu rốt cuộc cũng khẽ động. Người kia nói gì đó với hắn, hắn liền gật đầu đứng dậy cáo từ với những người chung quanh, cũng không thèm nhìn sắc mặt bọn họ ra sao, đã đi ra khỏi căn phòng đang mở cửa kia. Đi thẳng một mạch xuống lầu, hầu bàn của Tẩy Trần Hiên ở trước cửa đưa ô cho hắn, hắn nhận lấy, xoè ô giấy dầu màu xanh thẫm ra che lên.

Vào thời điểm tán ô nâng lên, gương mặt đường nét rõ ràng cũng dần lộ ra dưới tán ô, từ cái cằm lạnh nhạt, đến môi mỏng hơi nhếch lên, lại đến sống mũi thẳng tắp, còn cả đôi mắt hẹp dài tĩnh lặng, mày dài hơi cau lại...

Phảng phất như cảm giác được gì, hắn nhìn lên. Thế là cứ như vậy hai ánh mắt chạm vào nhau. Cách màn mưa nhạt nhòa cùng con đường dài hẹp, nàng bên cửa sổ trên lầu, hắn trước bậc thang dưới lầu. Trên khóe mắt Khương Tuyết Ninh, một giọt nước mắt rơi xuống lặng yên không hề báo trước.

Từ trên mép ô, một giọt mưa lạnh nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn tay Trương Già, hắn cảm thấy như vừa bị bỏng vậy. Thiếu nữ tươi sáng đẹp đẽ như thế, rửa đi một lớp phấn son, không còn vẻ cố chấp mơ hồ kia nữa, cứ như vậy sạch sẽ mà nhu hoà, đứng sau màn mưa hắn yêu thích, đôi mắt long lanh nhìn hắn.

Lúc này, ngón tay cầm ô siết thật chặt. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không bước đến, cũng không biểu hiện ra điều gì bất thường, chỉ nhìn thật lâu, rồi thu lại tầm mắt bước xuống bậc thang, để tán ô xoè ra kia che đậy tất cả bí mật của mình, dần dần rời xa tầm mắt của nàng.

Thế là Khương Tuyết Ninh nghĩ: Thật tốt, hết thảy mọi chuyện còn chưa xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro