Chương 42: Sự thay đổi của Vưu Phương Ngâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Khương Tuyết Ninh về tới phủ đã rất muộn. Sau khi rửa mặt xong nằm trên giường, đã là đêm khuya. Vòng hoa nhài Yến Lâm thắt ở cổ tay đã được nàng cẩn thận tháo xuống, nhẹ nhàng bày trên hòm đựng trang sức, mùi thơm ngát thoang thoảng đến bên gối nàng, tuy đã trở nên rất nhạt, nhưng lại nặng nề thấm vào trong giấc mộng.

Có điều hôm sau trời vừa sáng, chuỗi hoa nhài trên chiếc hòm kia đã tàn hết. Đóa hoa vốn nở tươi giờ đã héo úa, như mất đi cả sức sống lẫn nước bên trong, lộ ra vẻ uể oải yếu đuối. Hoa nhài mùa đông, đã hiếm có lại xinh đẹp, nhưng không phải là thời điểm nở rộ tốt nhất. Khương Tuyết Ninh đứng trước gương nhìn nó hồi lâu. Sau đó nhặt lên, bỏ vào một hộp hương trầm Tây Tạng nhỏ, đặt trên bàn.

Trong cung chỉ cho thời gian hai ngày để nhóm thư đồng trúng tuyển về nhà thăm cha mẹ, tạm biệt người nhà, tiện thể chuẩn bị đồ đạc để ở lại trong cung, thời gian không tính là nhiều, chạng vạng tối hôm nay sẽ phải vào cung lần nữa. Nha hoàn bà tử trong phòng đang giúp Khương Tuyết Ninh thu dọn đồ đạc. Nàng thì trái lại không phải bận rộn như thế, chỉ ngồi ngoài hiên ngẩn người, suy nghĩ đến thế cục và tình cảnh mình hôm nay.

Vốn không có ý định vào cung, kết quả gặp một đám "đồng đội thần thánh", mỗi người một tay đẩy nàng vào cung. Dòng dõi Khương phủ ở kinh thành dĩ nhiên không tính là thấp, nhưng so với đại tộc thế gia khác thì kém xa tít tắp, thật ra chỗ dựa lớn nhất lúc nàng vào cung kiếp trước chính là Yến Lâm. Nhưng không lâu sau Dũng Nghị Hầu phủ sẽ xảy ra chuyện.

Vốn khi đó tính tình nàng không hợp với mọi người nên không chơi cùng những thư đồng khác, lại bởi vì Dũng Nghị Hầu phủ xảy ra chuyện, trong cung không ít người mượn gió bẻ măng, bỏ đá xuống giếng, cho nên phải chịu khổ một phen. Cũng may về sau nàng dựa được vào Thẩm Giới. Sau khi lọt vào ánh mắt của Lâm Truy Vương điện hạ, tình cảnh mới dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn, không ai dám bắt nạt nàng.

Kiếp trước nàng ngốc, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào với chuyện xảy ra lúc đó, cho nên chịu rất nhiều đau khổ. Chỉ sợ bây giờ chuyện Dũng Nghị Hầu phủ gặp nạn là kết quả không thể tránh khỏi, mà chuyện vào cung cũng đã chắc chắn, nàng còn phải ở trong cung nửa năm, đời này nàng không muốn liên lụy quá sâu với Hoàng tộc, cho nên dù có thế nào con đường hao tổn tâm tư để lấy lòng Thẩm Giới cũng không được đi nữa.

Nhưng nếu như vậy...

Đời này, nàng phải làm thế nào mới có thể khiến nửa năm mình ở trong cung dễ sống hơn một chút đây? Nhất là một phen giày vò trong cung mấy ngày trước, dường như trong lúc vô tình nàng lại trở thành người có nhân duyên kém cỏi nhất. Chu Dần Chi quá nguy hiểm. Trước đó bất đắc dĩ dùng hắn, sau này phải cẩn thận hơn. Nhưng ngoại trừ người này, còn ai có thể sử dụng sao?

"Ôi..." Đúng là nghĩ thôi cũng đau đầu. Khương Tuyết Ninh nhìn bầu trời sau cơn mưa chẳng những không trong xanh mà ngược lại còn thêm mấy phần u ám đầu đông, nàng lại thở dài một hơi: "Cũng không biết bên phía Vưu Phương Ngâm thế nào rồi..."

*

Vưu Phương Ngâm đã sắp xếp được khá ổn, chỉ là vẫn còn chút hoài nghi. Hôm qua, sau khi trở về từ chỗ Khương Tuyết Ninh, được nửa đường nàng lại vòng qua bên Hứa Văn Ích hỏi thăm một lát, lần này không nhắc chút nào tới chuyện hầm muối đất Thục và trác đồng tỉnh, ngồi được hai khắc, nàng bèn rời đi... Cũng không phải có chuyện gì muốn tìm Hứa Văn Ích, mà là Khương Tuyết Ninh đã dặn dò như vậy, còn nói là "cố tình bày nghi trận" gì đó.

Giờ này khắc này nàng nhìn tờ giấy toàn chữ mình viết cong cong vẹo vẹo, ngón tay lại run lên, nhịp tim cũng nhanh hơn: Những lời hôm qua Nhị cô nương nói nàng đều ghi nhớ, trong lòng quả thật cũng có ý nghĩ trả thù Vưu Nguyệt để ả chịu chút đau khổ vì lời nói và hành động của mình. Nhưng từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa từng cố ý hại ai. Kế hoạch đã tính xong, nhưng lúc làm lại rất thấp thỏm.

"Ả ở trong phòng à?" Ngay lúc nàng do dự thấp thỏm, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân gấp rút mà hỗn loạn, còn có tiếng hỏi đầy khinh miệt.

Bên ngoài lập tức có người trả lời: "Là ở đây."

Giọng trong trẻo kia lập tức nói: "Đi, vào xem rốt cuộc ả đang giở trò quỷ gì!"

Tiếng bước chân trở nên lớn hơn ngay tức khắc, người đó đã tới rất gần. Sống trong phủ bao nhiêu năm, cũng bị nàng ta ức hiếp chừng ấy năm, sao Vưu Phương Ngâm có thể không nghe ra đó là giọng Vưu Nguyệt? Gần như lập tức nàng liền cất vội tờ giấy trên bàn vào tay áo, căng thẳng đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, kêu một tiếng: "Nhị tỷ tỷ."

Vừa đúng lúc này, Vưu Nguyệt đi tới ngưỡng cửa. Trước đây Vưu Phương Ngâm mà nhìn thấy nàng đều sợ hãi đến nỗi không dám nhìn thẳng, thậm chí run lẩy bẩy. Tưởng rằng bản thân vẫn sẽ giống xưa, nhưng lúc nàng xuất hiện trong tầm mắt mình, trong đầu Vưu Phương Ngâm lại hiện ra cảnh hôm qua Nhị cô nương cố nén uất ức và cay đắng... Nhị cô nương đã làm nhiều việc vì nàng như vậy, còn vì cứu nàng mà bị nhị tỷ tỷ làm khó dễ lúc ở trong cung, bây giờ là lúc nàng phải báo đáp Nhị cô nương, bảo vệ Nhị cô nương. Trái tim bỗng trở nên kiên định. Bàn tay Vưu Phương Ngâm ẩn sau lớp tay áo yên lặng siết chặt, và cũng siết chặt luôn trang giấy nàng vừa viết lúc nãy. Nàng biết, cơ hội đã đến tận cửa rồi.

Hôm nay Vưu Nguyệt mặc váy màu hồng đào xinh đẹp tươi tắn, bởi vì hai ngày nay thời tiết bỗng nhiên chuyển lạnh, nên nàng còn vô cùng thanh tú xỏ cả hai tay vào trong ống tay bằng lông thỏ, đứng trước cửa ngạo nghễ nhìn Vưu Phương Ngâm, lại nhìn một vòng căn phòng nhỏ đơn sơ, đúng là ngay cả bước vào cũng ghét bỏ, chỉ đứng trước cửa, cười nhạt nói: "Nghe nói, hình như hôm qua ngươi đã xuất phủ?"

Vưu Phương Ngâm lập tức nói: "Không có, không có chuyện đó."

"Không có?" Khuôn mặt Vưu Nguyệt lập tức trầm xuống, quát hỏi người sau lưng. "Trương mụ ngươi nói xem, rốt cuộc có hay không!"

Phía sau nàng tức khắc lộ ra bóng dáng của một bà tử thô kệch trông rất được việc, chỉ vào Vưu Phương Ngâm chua ngoa nói: "Lão nô tuyệt đối không nhìn lầm, hôm qua lão nô đến tiệm vải mua chút tơ lụa đặt may bộ y phục mới cho ngài, kết quả vừa nhìn đã thấy nha đầu này mua một xấp vải tơ tốt nhất đi ra từ tiệm vải. Mặc dù lão nô lớn tuổi, nhưng nhiều năm như vậy ánh mắt vẫn chưa nhìn sai lần nào. Lúc ấy lão nô buồn bực lắm, địa vị của Tam tiểu thư trong phủ ra sao, lấy đâu ra số bạc lớn như vậy đi mua tơ lụa, chỉ lo là trong phủ có chuyện gì không sạch sẽ, không dám không bẩm lại với Nhị tiểu thư."

Vưu Nguyệt bèn nói: "Trong phòng ta vừa hay mất một chút bạc." Nói xong liền cười như không cười nhìn Vưu Phương Ngâm.

Vưu Phương Ngâm nghe xong làm sao không biết các nàng có ý định gì? Nếu là ngày xưa chỉ sợ nàng đã gấp gáp đến nỗi đỏ mắt lên, không biết giải thích làm sao cho mình. Nhưng bây giờ nàng có thể nghĩ tới từng việc phải làm tiếp theo một cách rõ ràng, mà trên mặt vẫn tỏ ra bối rối như trước, nói: "Không phải ta, ta không có lấy, ngay cả chỗ ở của nhị tỷ tỷ ta còn không dám tới gần, làm sao lấy được tiền? Các ngươi đừng ngậm máu phun người!"

Lúc trong cung Vưu Nguyệt đã rất tức giận, nhưng vì có chuyện mất mặt nên mới không dám nói với ai, chỉ có thể nói mình và Khương phủ Nhị cô nương có mâu thuẫn với nhau, chịu tủi thân rất nhiều, mà lại còn không tiện nổi giận. Vốn định nhịn xuống, ai ngờ rằng một thứ nữ nho nhỏ trong phủ cũng dám bày trò? Nàng đang lo không có chỗ trút giận đây!

Vưu Nguyệt bước qua liền cho nàng một bạt tai, khuôn mặt tinh xảo nhưng đầy ác ý cay nghiệt, nói: "Ngươi không lấy bạc của ta, vậy tiền đâu mà mua tơ lụa? Trên trời rơi xuống chắc? Người đâu, cẩn thận lục soát phòng ả cho ta!"

Lúc trước Vưu Phương Ngâm rơi xuống nước liền bị bệnh một trận, càng không cần phải nói gần đây còn bị chèn ép, cơ thể vốn không tốt, một cái tát này rất nặng, trên mặt nàng hiện lên dấu tay hồng hồng, cả người nghiêng qua bên cạnh suýt chút thì ngã xuống đất, trong đầu toàn tiếng ong ong, không nói nổi lời nào.

Các nha hoàn bà tử lập tức tiến vào phòng nàng. Ấm trà trên bàn bị đập vỡ, gối đầu đệm chăn bị kéo xuống, thậm chí đến mấy vật trang trí nhỏ cũng bị ném xuống đất, cả gian phòng tuy nhỏ hẹp nhưng gọn gàng nay lại thành một mớ hỗn độn. Không bao lâu đã có bà tử tìm ra mấy lượng bạc vụn cùng hai tấm ngân phiếu năm mươi lượng giấu ở dưới đáy rương quần áo, lập tức quát to một tiếng "Tìm ra rồi", sau đó như nhặt được của quý dâng vào tay Vưu Nguyệt: "Nhị tiểu thư, ngài xem!"

Vưu Nguyệt cầm lấy xem xét, con ngươi liền co lại. Vốn lúc nghe người ta nói nàng còn chưa tin, nghĩ rằng Vưu Phương Ngâm chẳng qua chỉ là bùn nhão không thể trát tường, một đứa phế vật làm sao có bản lĩnh kiếm nhiều tiền như vậy? Nhưng bây giờ ngân lượng và ngân phiếu đã ở ngay trước mắt, khó tin cũng phải tin. Sự phẫn nộ trong lòng nàng lập tức bừng lên. Nàng siết chặt ngân phiếu cùng ngân lượng, nói: "Được lắm, ở trước mắt ta mà còn dám làm ra chuyện trộm gà trộm chó! Lần trước có Khương Tuyết Ninh không biết liêm sỉ kia bảo vệ ngươi, để ngươi không bị phạt. Ai ngờ ngươi như tìm được chỗ dựa, ngay cả tiền của ta cũng dám trộm!"

Mấy nha hoàn bà tử lập tức bước lên đè Vưu Phương Ngâm xuống, nàng vùng vẫy kịch liệt, trừng đôi mắt đỏ hoe lên: "Công đường thẩm tra người khác đều phải có chứng cứ, trên bạc vụn không có ấn dấu, nhưng nguồn gốc của hai tấm ngân phiếu này rất rõ ràng, là ta dùng tiền di nương để lại cho ta đi mua bán mà kiếm được! Đến tiền trang cửa hàng bạc cũng có thể tra được, nhị tỷ tỷ muốn đẩy ta vào chỗ chết, cần gì phải lấy cớ vụng về thế này? Tiền trong phòng nhị tỷ tỷ bao nhiêu chẳng lẽ còn không rõ ràng sao!"

Vưu Nguyệt không ngờ rằng nàng còn dám mạnh miệng. Bị nàng phản bác trong nháy mắt, thiếu chút nữa nàng đã không phản ứng lại kịp, ngay sau đó mới giận tím mặt, lập tức phân phó đám bà tử kia vả miệng nàng. Không ngờ, lúc Vưu Phương Ngâm giãy dụa, lại có một mảnh giấy từ ống tay áo nàng rơi xuống mặt đất. Vưu Phương Ngâm lập tức muốn nhào qua đoạt lại. Vưu Nguyệt thấy vậy, trong lòng khẽ động, bước tới trực tiếp dùng sức dẫm lên bàn tay vươn ra kia, còn dùng lực day một chút, lúc này mới cười lạnh, trong khi ánh mắt Vưu Phương Ngâm như có chút không cam lòng lại hoảng sợ, nhặt tờ giấy lên: "Ồ, để ta nhìn xem là tiểu tình nhân nào viết cho ngươi..." Vừa nói, nàng vừa mở trang giấy ra.

Chữ viết không tính là đẹp, nhưng cũng không khó nhìn. Vưu Nguyệt nhìn sơ qua liền sững cả người: Hầm muối, trác đồng tỉnh, Nhậm Vi Chí? Trong phòng nàng có mất ngân lượng không, đương nhiên chính nàng hiểu rõ nhất. Cho nên đối với số tiền của Vưu Phương Ngâm, Vưu Nguyệt cũng rất hiếu kì. Lúc nhìn thấy trang giấy này, nhất thời có chút hoài nghi, nhưng tỉnh táo ngẫm lại, có thể Vưu Phương Ngâm thật sự được "cao nhân" gì đó chỉ cho bí quyết kiếm tiền.

Nha hoàn bên cạnh hết sức tò mò, muốn lại gần xem thử: "Tiểu thư, viết cái gì thế ạ?"

Vưu Nguyệt vô thức che lại, không để nha hoàn trông thấy nội dung trên giấy. Nàng không rêu ra, ánh mắt lấp lóe lộ ra mấy phần tham lam, chỉ nhếch môi nhìn Vưu Phương Ngâm đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng cực kỳ khoái chí, nói: "Nhốt nàng vào kho củi trước đi, đừng suốt ngày trốn ra ngoài chạy loạn, làm hỏng thanh danh phủ chúng ta!"

Bà tử thô kệch lập tức kéo Vưu Phương Ngâm đi. Cũng vì thế, Vưu Nguyệt chẳng thể thấy được cái xoay người trong nháy mắt đó, khuôn mặt Vưu Phương Ngâm dần trở nên nguội lạnh, đầy vẻ lạnh lùng hờ hững.

*

Chiều tối gần tới giờ Dậu, xe ngựa Khương phủ đã chuẩn bị xong. Có lẽ bởi vì lần trước tiến cung tuyển chọn, Khương Tuyết Ninh biểu hiện không tệ lắm, hoặc cũng có thể vì ngày đó nàng vừa hồi phủ đã gây náo loạn khắp trong nhà, còn đi tìm Khương Tuyết Huệ "thăm hỏi", cho nên lần tạm biệt này, Khương Bá Du và Mạnh thị đều không nói gì thêm, chỉ nhắc thận trọng từ lời nói đến việc làm, rồi để nàng đi.

Hôm nay lúc đến trước cửa cung, chỉ có mình nàng. Lần thứ hai vào cung khác với lần đầu vào cung, chung quy cũng được xem là đã quen cảnh vật, thế nên không chờ đủ người nữa, mà là ai tới, thì sẽ có tiểu thái giám mang giúp hành lý, dẫn đường tới Ngưỡng Chỉ Trai.

Khương Tuyết Ninh đang xuống xe, đúng lúc bên cạnh có xe ngựa tiến tới. Lại là Diêu Tích. Hai ngày không gặp, trông nàng hình như đã gầy đi, lúc xuống xe lông mày vẫn nhíu lại, ngước mắt trông thấy Khương Tuyết Ninh, ánh mắt dừng lại một chút, phảng phất như có lời nói muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Thế là Khương Tuyết Ninh nghĩ: Hai ngày nay, Diêu Tích trở về, đã xử lý việc hôn sự với Trương Già thế nào rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro