Chương 6: Tâm ý của thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Tuyết Ninh ngồi bên ngoài, trong lòng đang suy nghĩ chuyện kiếp trước của mấy người Yến Lâm, Chu Dần Chi, nên không để ý âm thanh ở phòng trong.

Nghe tiếng rèm vén lên, nàng vừa ngẩng đầu nhìn, Khương Bá Du đã ra ngoài. Nàng lập tức đứng dậy, trước hết hành lễ theo quy củ "Bái kiến phụ thân", sau đó mới nói: "Vì chút việc nhỏ này mà quấy rầy phụ thân, nữ nhi vô dụng thật xấu hổ..."

Lúc này trong lòng Khương Bá Du thư thái khỏi bàn, khoát tay nói: "Trong viện ngươi, hạ nhân không ra hạ nhân, chủ tử không ra chủ tử, nên xử lý từ lâu..."

"Khụ khụ!" Ông còn chưa nói hết, Thường Trác đứng bên cạnh lập tức ho khan hai tiếng. Khương Bá Du liếc nhìn hắn, trông thấy hắn lắc đầu với ông, mới lập tức tỉnh ngộ.

Nha đầu Tuyết Ninh này về phủ đã bốn năm, lớn lên tính cách năng lực ra sao, những người lớn như họ đều thấy rõ ràng. Nha hoàn bà tử trong phòng tay chân không sạch sẽ chẳng lẽ nàng không biết? Hiển nhiên là nhận ra. Nhưng mặc kệ sau lưng những hạ nhân này quá đáng bao nhiêu, trước mặt gọi nàng một tiếng Nhị cô nương dài hai tiếng Nhị cô nương ngắn, nịnh hót như sao vây quanh trăng, nâng trong lòng bàn tay, tựa như nàng tồn tại độc nhất vô nhị trên đời này. Nàng sẽ mặc kệ bọn họ.

Xét cho cùng, hài tử này được đón từ điền trang về phủ, Uyển Nương mất rồi, nàng lại không thân thiết nhiều với Mạnh thị, lúc mới tới càng không quen biết một ai trong kinh thành, bề ngoài nhìn như được nuông chiều mà kiêu ngạo, bên trong lại yếu ớt mẫn cảm. Nội tâm càng yếu ớt, càng cần vật ngoài thân để thể hiện.

Dù sao Khương Bá Du cũng là người làm được đến chức quan tam phẩm trên triều, càng không cần nói đến ông còn nắm trong tay chức vụ có thực quyền vô cùng quan trọng của Hộ bộ, ông ấy có thể thấy rõ rất nhiều chuyện rất nhiều người, đương nhiên nữ nhi này cũng không ngoại lệ.

Cho nên thời gian trước kia, cho dù thấy nàng dung túng cho cả phòng nô tỳ kia, ông cũng khuyên Mạnh thị trước hết đừng ra tay trừng trị, chỉ sợ xử lý không tốt lại làm thương tổn Tuyết Ninh, khiến nàng cảm thấy trong phủ đều nhằm vào nàng.

Hôm nay cũng không biết bị chuyện gì làm tức giận, khiến nàng có ý muốn động tới bọn hạ nhân mới đến đây tìm ông. Nhưng càng như thế, ông càng không thể biểu hiện ra sự nhiệt tình với chuyện này.

Nếu tự nàng xử lý những người này còn được, nếu là người khác nhúng tay làm rối hết lên, mắng người trong phòng nàng, biết đâu nàng lại nghĩ nhiều, người khác giúp nàng mắng xong cả rồi, nguôi giận thì chuyện này lại không thành.

Khương Bá Du ngẫm nghĩ, không bằng lấy lui làm tiến, lập tức sửa lời nói: "Chẳng qua ngày thường con cũng khá che chở bọn họ, hẳn là hầu hạ cũng không tệ. Chuyện bọn hạ nhân trong phủ tay chân không sạch sẽ cũng thường xảy ra, con lại muốn tìm phụ thân giúp con đòi lại công bằng, lại muốn xử lý người trong phòng. Kỳ thật con xử trí trong phòng là được, sao lại gióng trống khua chiêng, làm to chuyện như thế?" Thật sự một pha bẻ lái vô cùng trơn tru tự nhiên.

Khương Tuyết Ninh nghe xong, lẳng lặng nhìn Khương Bá Du một lát, đã nhìn ra đầu mối, chỉ quay người lại: "Phụ thân nói cũng có lý, là nữ nhi cân nhắc không chu toàn, vậy thì trở về phòng, tự nữ nhi xử lý?"

"Ôi chao! Đừng!" Sao phản ứng của nó lại không như ông nghĩ chứ? Nghe thấy có người nói giúp những nha hoàn bà tử này, chẳng lẽ không phải nên phẫn nộ hơn, càng muốn trừng phạt những người này thật tàn nhẫn sao?

Khương Bá Du bị câu này của nàng đánh úp, lại trông nàng quay người như thể muốn rời đi, không kịp suy nghĩ nhiều, vươn tay vội vàng kéo người lại, mỉm cười trấn an: "Con nói mà xem, đến cũng đến rồi, sao phụ thân có thể để con trở về tự xử lý? Phải biết trên triều ta chưởng quản Hộ bộ, ghét nhất là bọn tay chân không sạch sẽ! Tề gia không xong, lấy gì trị quốc? Phụ thân nhất định không để con chịu thiệt thòi!"

Sớm nói vậy không phải tốt sao, lại còn lấy lui làm tiến! Phụ thân nàng thực là...

Khóe môi Khương Tuyết Ninh nhấc lên độ cong rất nhỏ, hiếm khi cảm thấy rất thú vị, lại bỗng có mấy phần buồn rầu không thể nói cùng ai. Lúc còn là cô nương trong phủ, cho dù nha hoàn bà tử phía dưới không tốt, cũng không thể gây ra chuyện gì lớn, có phiền phức gì chỉ cần nói với Yến Lâm, cơ bản đều có thể xử trí ổn thỏa.

Nhưng sau khi gả cho Thẩm Giới, dù Thẩm Giới không bạc đãi nàng, nhưng cũng không giống Yến Lâm lo liệu thỏa đáng mọi chuyện cho nàng. Lúc đó, lại ở nơi hung hiểm như cung đình, dù nàng không am hiểu đến mấy, cũng bị hoàn cảnh ép buộc tiến bộ từng bước một, dần dần mới mài giũa ra tâm tính trầm ổn và thủ đoạn chu toàn với người khác.

Nhưng nàng khi đó so với thuở thiếu thời, đã hoàn toàn như hai người khác nhau.

Khương Bá Du nhìn nàng, cũng cảm thấy dường như mặt mày nàng có chút thay đổi vi diệu, nhất thời hiếu kì liền hỏi: "Ngày trước còn dều rất 'khoan hậu' với bọn họ, ta và mẫu thân còn đều khá lo, sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ rồi?"

Khương Tuyết Ninh ngẫm lại, biến đổi của mình quả thực rất lớn. Tốt nhất vẫn nên có một lời giải thích chấp nhận được. Ngước mắt trong lúc suy nghĩ đang xoay chuyển, mặt nàng không đổi sắc tim không đập nhanh, nói: "Yến Lâm dạy đó."

Ồ. Tiểu tử thối chuyên trèo tường phủ bọn họ sao... Khương Bá Du nghe vậy vuốt râu, trong lòng hừ một tiếng, biểu cảm tỏ ra như có điều đang suy tư.

Chỉ chốc lát sau, một đám nha hoàn bà tử trong phòng Khương Tuyết Ninh đều được đưa đến. Ai nấy run như cầy sấy, mặt như tro tàn. Khương Bá Du vẫn nhớ trong phòng còn có khách, sợ làm ồn đến hắn, liền sai người dời hai cái ghế đặt ở dưới mái hiên bên ngoài thư phòng, để một đám nha hoàn bà tử quỳ gối trong sân.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, không ít hạ nhân trong phủ đều biết, lặng lẽ đến bên chân tường, cạnh hành lang thò đầu ra xem. Bắt đầu từ Vương Hưng Gia, tất cả mọi người hầu hạ trong phòng Khương Tuyết Ninh đều không thể tin nổi bản thân đã trải qua những gì trong chưa đến nửa canh giờ vừa qua: Đầu tiên là Nhị cô nương bình thường vẫn bị bọn họ dỗ đến nỗi không biết trời đất bỗng nhiên gọi bọn họ vào phòng, hoàn toàn không hề báo trước lại bắt họ giao đồ trước nay đã lấy cắp ra. Bọn họ mới chỉ phủ nhận một lượt, còn tưởng rằng dù Nhị cô nương muốn trừng trị cũng sẽ nói một chút đạo lý với họ, kết quả không nói lời nào xoay người đã đi bẩm báo lão gia, lôi hết bọn họ ra quỳ gối ở đây?

Vương Hưng Gia còn thảm hại hơn một chút. Lúc Khương Tuyết Ninh vừa về đòi vòng tay, mụ đã bị doạ sợ một phen. Chỉ cảm thấy vị Nhị cô nương lúc trước quả thật mụ nói gì nghe nấy, đột nhiên không làm việc theo lẽ thường, còn không rõ đang nghĩ gì, lại vì sao đột nhiên thay đổi rồi. Khương Tuyết Ninh hiện tại có Khương Bá Du làm chỗ dựa, chỉ Liên Nhi: "Đi, lấy hai chiếc hộp đến đây."

Liên Nhi mang đến, đặt trên mặt đất theo lệnh của Khương Tuyết Ninh.

Khương Tuyết Ninh liền bưng trà Thường Trác dâng lên, nhẹ nhàng thổi, uống một hớp, đặt xuống mới nói: "Ta đã nói vừa nãy trong phòng rồi. Ai lấy đồ của ta, tốt nhất nên sớm đi tìm về trả lại, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."

Bao nhiêu người chằm chằm, còn cả lão gia đang nhìn, phía dưới hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Vương Hưng Gia cũng không dám bước ra nói chuyện.

Đằng sau có tiểu nha đầu đẩy mụ một cái, nội tâm mụ phẫn hận cực kỳ, cũng nhịn không lên tiếng, chỉ nghĩ chờ vượt qua được ải khó khăn trước mắt này, trở về sẽ trừng trị ả này.

Khương Tuyết Ninh thấy họ còn không chịu mở miệng thì cười. Nhưng nàng cũng không nhiều lời. Họ quỳ nàng ngồi, có trà nóng uống, có bánh ngọt ăn, vội vã làm gì? Mặt sân được lát đầy đá xanh cứng rắn, tuy mấy nha hoàn bà tử này không được xem là ăn sung mặc sướng đã quen, nhưng phần lớn cũng da mịn thịt mềm, chưa chịu bao nhiêu khổ sở.

Mới chỉ quỳ một lúc còn được, thời gian dài dần dần có người không chịu nổi. Người quỳ trên mặt đất, đầu gối bắt đầu xê dịch, thân thể cũng bắt đầu dao động, trên trán và lưng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Rốt cuộc vẫn có nha hoàn không nhịn được, vừa nóng nảy vừa bực bội, dập đầu xuống đất giả vờ ấm ức: "Nhị cô nương thật sự nói oan uổng chúng nô tỳ rồi. Trước kia lúc hầu hạ ngài có ai không tận tâm dỗ dành ngài vui vẻ. Vả lại ai cũng biết tính tình ngài ra sao, ai còn dám tác oai tác quái trước mặt ngài chẳng phải không muốn sống nữa sao? Chỉ là chúng nô tì nghĩ, nếu chúng nô tỳ tốt với chủ tử, ắt chủ tử cũng sẽ thương yêu nô tỳ. Ai ngờ Nhị cô nương lại bạ đâu nói đấy, ngay cả chuyện trộm cắp đồ của chủ tử cũng đổ lên đầu chúng nô tỳ! Nếu ngài lấy được sổ sách ra đối chất từng mục từng người với mỗi người, có lẽ chúng nô tỳ sẽ còn tâm phục khẩu phục. Nhưng người hầu hạ trên dưới cả phòng, có ai không biết ngài còn không rõ đồ của mình được bao nhiêu, toàn để các nô tì sắp xếp. Hôm nay nói đồ trong hộp ít đi thì là ít, nhiều thì là nhiều, đều dựa vào câu nói của ngài. Ai trong chúng nô tỳ cũng đều xuất thân nghèo khó, tiền đâu mà đền bù chỗ thiếu cho ngài?"

Hay cho cái mồm đổi trắng thay đen.

Vừa nhìn đã nhận ra chính là kẻ phản bác nàng trong phòng lúc trước. Nếu không phải tiếc đôi tay còn quý giá mềm mại phần nào của mình, lúc này Khương Tuyết Ninh đã vả hai cái lên mặt ả rồi.

Bọn họ thế này là tin chắc nàng không đưa ra được chứng cớ. Đặc biệt chuyện nàng không tính toán ghi chú đồ đạc của mình, bọn họ đều hiểu rõ. Cứ cắn chặt điều này mà nói, còn đánh ngược lại Khương Tuyết Ninh được: Cần biết rằng, nếu chuyện nàng được nuông chiều ngang ngược, nay lại thêm người người đồn đãi tốt xấu lẫn lộn, chẳng phải không tẩy sạch được sao?

"Đòi chứng cứ đúng không?", hàng chân mày cong tinh tế vừa hạ xuống, bờ môi đã treo một nụ cười, giọng nói Khương Tuyết Ninh nhàn nhạt: "Lúc trước tuỳ ý các ngươi là vì cảm thấy tốt xấu các ngươi còn biết trong phòng ai là chủ tử, không ngờ nay các người còn dám cãi lại ta. Thật sự coi ta không biết gì sao?"

Tất cả mọi người lập tức sững sờ. Đến hai người không bị liên luỵ đứng ở một bên hầu hạ là Liên Nhi cùng Đường Nhi cũng không phản ứng kịp. Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua hai nha đầu này, ánh mắt chuyển từ Liên Nhi qua Đường Nhi, hơi lóe lên, ra lệnh: "Đường Nhi, lấy sổ sách."

Lúc này Liên Nhi hoàn toàn không hiểu gì: Cô nương có sổ sách ư, sao nàng không biết? Đến Đường Nhi chững chạc hơn đôi chút, cũng không hiểu nổi. Nhưng Khương Tuyết Ninh cũng không để nàng ngỡ ngàng quá lâu: "Trên giá sách của ta, tầng thứ ba tính từ trên xuống dưới, là quyển thứ sáu từ trái sang, ngươi đi lấy đi."

Lời này vừa thốt ra, Khương Bá Du bên cạnh lập tức dùng ánh mắt kỳ dị nhìn nàng.

Khương Tuyết Ninh vẫn uống trà chờ đợi.

Những nha hoàn bà tử quỳ phía dưới vừa nghe hai chữ "Sổ sách", trong lòng run bắn lên, kẻ có sức chịu đựng kém suýt chút nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ, nhất thời chỉ cảm thấy trọng lòng đang giày vò, lại không dám tin. Sao Nhị cô nương lại có sổ sách? Người mà đồ đạc dù bản thân quý trọng đến đâu cũng tiện tay vứt lung tung, lại ngầm ghi chép sổ sách? Quả thực khiến người ta rối rắm không lý giải được.

Bọn họ thật sự hi vọng là mình nghe lầm, quỳ vừa tâm hoảng ý loạn, mắt lại vừa ngóng hướng cửa thuỳ hoa, chỉ mong Đường Nhi đi lát nữa tay không trở về.

Đáng tiếc, trời không theo ý người! Đường Nhi trở về rồi. Nàng đi vào từ bên kia cửa thuỳ hoa, hai tay nâng cao quyển sách bìa xanh lam hơi dày, bước đến thì dâng cho Khương Tuyết Ninh: "Nhị, Nhị cô nương, theo lời ngài dặn dò đã đưa sổ sách đến rồi ạ."

Cách hơi xa, những người khác quỳ phía dưới căn bản không nhìn thấy... Trông Đường Nhi như thể bình tĩnh, nhưng đôi tay lại đang phát run!

Khương Bá Du gần đó, theo bản năng liếc xem cuốn sách trong tay Đường Nhi, kinh sợ suýt phun ngay ra ngụm trà vừa uống!

Đó nào phải sổ sách gì? Trên bìa rõ ràng viết bốn chữ lớn "Ấu học quỳnh lâm"!

Có trời mới biết trên giá sách kia căn bản không có sổ sách gì sất, Đường Nhi tìm theo lời Khương Tuyết Ninh tới tầng thứ ba quyển thứ sáu thì thấy quyển sách vỡ lòng cho hài tử này! Thế nhưng không còn cách nào, đành bất chấp cầm đến.

Cảnh tượng trước mắt quá hoành tráng, Đường Nhi quả thực không dám nghĩ cô nương nhà mình sẽ kết thúc ra sao!

Nhưng biểu cảm của Khương Tuyết Ninh lại không hề thay đổi, bình tĩnh thản nhiên nhận lấy "sổ sách" từ tay nàng, lại còn lật ra: "Tháng ba năm nay, nhân sinh thần mười tám tuổi của ta, mẫu thân tặng một miếng ngọc bội như ý đỏ, một bộ trang sức điểm thúy; phụ thân cho mực Tùng Yên, giấy Trừng Tâm Đường. Yến thế tử tặng một đôi lọ hoa sứ trắng Nhữ Diêu, một viên dạ minh châu từ Ả Rập, còn có cả vòng cửu liên được điêu khắc từ một khối dương chi bạch ngọc, còn cả..."

Một con thỏ nhỏ trắng như tuyết. Là Yến Lâm ra ngoài đi săn bắt được, nói rằng cảm thấy con thỏ nhỏ đó rất giống nàng, mắt đỏ lên vừa đáng thương lại đáng yêu, không nỡ giết, dứt khoát bắt về tặng cho nàng nuôi. Chỉ tiếc nàng không để tâm đến con thỏ này, giao cho hạ nhân chăm sóc, chưa tới hai tháng đã chết.

Dĩ nhiên Khương Tuyết Ninh không thể nào có sổ sách.

Thuở thiếu thời nàng căn bản không ghi chép những thứ này. Nhưng Yến Lâm nhớ hết cả.

Đoạn thời gian bị giam lỏng trong cung, mỗi lần hắn đến trong đêm, nằm nghiêng trên giường nàng, ngón tay có kén thô vì tập võ mơn trớn hai gò má nàng, nói với nàng những tâm ý thời niên thiếu kia. Nàng muốn quên cũng khó.

Khương Tuyết Ninh hạ mi mắt, sau khi đọc xong một đoạn dài, mới ngước mắt nhìn về phía đám người quỳ gối dưới kia. Giờ đây sao còn quỳ được nữa? Hết người này đến người khác, cả đám đã ngồi phịch xuống đất.

Vương Hưng Gia là người nắm bắt thời cơ nhanh nhất. Chỉ nghe từng món từng món trên sổ sách này đều được ghi chép rất rõ ràng, hơn nữa còn có vài thứ cực kì đặc thù. Nếu trong phủ có lòng muốn tra, thì dù đã bán ra ngoài cũng đều có thể tìm trở về. Đến lúc đó tội danh là ván đã đóng thuyền, người bị túm lấy đưa cho quan phủ thì xong đời.

Thời khắc mấu chốt mụ liền nghĩ thông suốt. Vương Hưng Gia dập đầu xuống đất "đùng" một tiếng, chân tâm thật ý khóc lên: "Cô nương anh minh, đều do bà tử ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội. Trước kia không dám thừa nhận, là xem thường năng lực của cô nương. Gia cảnh lão nô khó khăn, thấy những người khác lấy đồ của cô nương, cô nương cũng không để ý, mới nghĩ mượn trước đồ của cô nương chi tiêu, đợi trong nhà ta vượt qua cảnh khốn, sẽ lặng lẽ trả đồ trở về cho cô nương. Ai ngờ trong lòng cô nương như gương sáng, nhìn rõ mọi chuyện nhơ bẩn của chúng ta. Lão nô đã hầu hạ cô nương nhiều năm như thế. Ban đầu chăm sóc cô nương trở về phủ, mà mấy ngày nay vì làm ra chuyện có lỗi với cô nương, lừa dối cô nương, đêm đến thậm chí đi ngủ cũng ngủ không ngon. Hôm nay bị cô nương phát hiện, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm hơn. Vẫn xin cô nương đợi một chút, lão nô hoàn trả đủ đồ cho cô nương. Chân thành cầu xin cô nương xét đến tình cảm xưa nay, để lão nô lấy công chuộc tội, muốn đánh hay phạt đều tuỳ ý ngài, chỉ cần còn có thể ở bên hầu hạ ngài, lão nô đã thỏa mãn rồi!"

"..." Tất cả các tiểu nha đầu quỳ sau lưng mụ trợn lên suýt rơi tròng mắt ra ngoài. Từng thấy kẻ không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai tới mức này! Luận độ dày da mặt, so với Vương Hưng Gia, quả thực bọn họ thúc ngựa theo cũng không kịp.

Khương Tuyết Ninh nghe những lời này của mụ, đã giải thích lý do lấy đồ, lại lấy lòng nàng, trọng điểm là còn nhận sai, bày tỏ trung thành. Nếu ai nghe mà không để tâm, chỉ sợ còn tưởng rằng đây là "nô bộc trung thành" mười phân vẹn mười! Nàng thấy thật buồn cười, lập tức nói: "Vậy thì cút xuống lấy đồ đi."

Vương Hưng Gia như được đại xá, vội vàng dập đầu lạy ba cái trên mặt đất, mới bò dậy. Sau khi tươi cười nịnh nọt với Khương Tuyết Ninh, mới lui ra, về phòng mình lấy đồ đạc.

Những người khác thấy thế sao còn dám cậy thế ngoan cố nữa?

Lúc trước ở trong phòng, họ không nhận vì nghĩ chuyện không nghiêm trọng, từ ban nãy bị gọi tới quỳ xuống đã bị dọa sợ suýt chết. Trông thấy Vương Hưng Gia cũng sợ rồi, lập tức người người đương nhiên đều quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhao nhao xin lỗi lại về phòng lấy hết đồ ra trả, từng món đồ chất đầy trong hộp mà Khương Tuyết Ninh sai người để dưới đất từ trước đó.

Chỉ chốc lát sau châu ngọc trang sức, bình hoa tranh cuộn đã chất đến nỗi đầy lên có ngọn. Không trị không biết, một khi trị đám người này, Khương Tuyết Ninh mới phát hiện, hóa ra mình lại là tiểu phú bà. Ngay cả Khương Bá Du bên cạnh thấy vậy cũng không khỏi líu lưỡi.

Ây da, dù sao Dũng Nghị Hầu phủ cũng là một trong hai nhà quyền quý lớn nhất triều đại này. Người còn chưa gả đi đâu, Yến Lâm đã đưa nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ móc hết cả vốn liếng bản thân ra đưa cho nàng rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro