Chương 5: Tạ Nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Nhi lớn hơn Liên Nhi hai tuổi, tính nết cũng chững chạc vững vàng hơn nhiều. Nàng mặc bỉ giáp màu xanh nhạt. Lúc bị Liên Nhi kéo vào, trong tay nàng còn cầm phong thiếp mời, lúc này vừa nhìn đã nhạn ra vẻ mặt Khương Tuyết Ninh không đúng lắm. Đường Nhi vội vàng nhéo Liên Nhi. Liên Nhi lập tức im tiếng.

Lúc này nàng mới bước đen, trước tiền đặt phong thiếp mời trên kỷ án bên cạnh, sau đó đến bên cạnh Khương Tuyết Ninh, giúp nàng cởi áo ngoài ám mùi rượu ra: "Liên Nhi thấy ngài cả đêm không về, sợ đến nỗi hoảng loạn rồi. Nô tỳ đoán Tiểu hầu gia còn phải tiến cung nghe nhật giảng, chậm nhất buổi sáng ngài sẽ trở về, cho nên đã sai họ chuẩn bị nước nóng trước, ngài tắm rửa trước đi, sau đó nghỉ ngơi một lát. Nô tỳ thấy dường như tối qua ngài ngủ không ngon."

Đây lại là người có năng lực này. Khương Tuyết Ninh quan sát Đường Nhi một thoáng. Nha đầu này cũng được Mạnh thị đưa tới bên cạnh nàng. Tuy có năng lực, nhưng không đọ nổi tính nết của chủ tử trên đầu nàng quá tệ, quá dung túng những hạ nhân xu nịnh bợ đỡ, cho dù năng lực mười phần, có thể sử dụng đến ba phần đã là tốt lắm rồi.

"Vậy thì tắm rửa trước thôi." Lúc này nàng cũng không muốn quá nhiều lời, thấy Liên Nhi không khóc lóc thút thít nữa, liền tạm thời bỏ qua suy nghĩ bán nàng đi.

Tất cả đồ để tắm rửa đều đã chuẩn bị kỹ càng, Khương Tuyết Ninh cởi áo bào, bước vào thùng tắm, chầm chậm ngồi xuống, để nước ấm áp chậm rãi dâng lên không quá bờ vai bóng loáng, chiếc cổ thon dài của nàng. Vào thời điểm này, dễ làm đầu óc trống không nhất.

Nàng lại vô cùng thích nhân lúc này suy nghĩ mọi chuyện.

Vừa rồi đã hỏi Đường Nhi, hôm nay là mùng bảy tháng chín. Nàng còn chưa nữ cải nam trang đi theo Yến Lâm dạo hội đèn lồng Trùng Dương, cũng còn chưa gặp Lạc Dương Trưởng công chúa xuất cung đi chơi cùng Thẩm Giới. Nói cách khác, đời này chuyện Lạc Dương Trưởng công chúa trời xui đất khiến thích nàng, còn có thể phòng ngừa được. Nhìn tình hình trong khách điếm lúc trước, nàng còn chưa bắt đầu cố ý tiếp cận Thẩm Giới. Như vậy chỉ cần nàng không tranh, chuyện bị tuyên triệu vào cung làm thư đồng này cũng không tới phiên nàng. Yến Lâm còn cầm kiếm cưỡi ngựa trong kinh, Dũng Nghị Hầu phủ cũng chưa bị liên lụy vào án Bình Nam Vương muuw phản, đời này nàng còn chưa nói ra câu gây tổn thương trong lúc thiếu niên đó rơi vào cảnh ngộ khốn cùng nhất...

Nhưng sự việc cũng không hoàn toàn lạc quan.

Chỉ cần một mình Yến Lâm thôi đã đủ nhức đầu. Thiếu niên trước mắt gần đến quan lễ, lại gần như hoàn toàn trao cảm tình ngây ngô mà nhiệt liệt dành cho người không đáng như nàng, đưa nàng ra ngoài chơi, lại che chỏe nàng, còn bảo vệ tính cách khác người của nàng, to gan giúp nàng giải quyết Khương phủ.

Ở kiếp trước nàng không hiểu rõ. Đời này nàng trải qua không ít, lẽ nào còn không nhận ra?

Dù Khương Bá Du có mấy phần áy náy thương tiếc nữ nhi đời nhiều thăng trầm này, nhưng gia đình vọng tộc ít nhiều cũng cần quy củ, có yêu chiều đến mấy cũng không để mặc nàng nữ giả nam trang ra ngoài. Nhưng Khương phủ vẫn cứ ngầm cho phép như thế, chỉ có một lời giải thích... Đó chính là hôn sự của nàng đã được âm thầm định đoạt từ lâu. Nói là dung túng nàng, vì nàng là Nhị cô nương của Khương phủ, còn khôgn bằng nói vì nàng là phu nhân tương lai của Dũng Nghị Hầu thế tử.

Nhưng chuyện này đã chắc chắn không có kết quả.

Hai tháng nữa Dũng Nghị Hầu phủ sẽ gặp phải tai họa, Yến Lâm của kiếp trước căn bản không đợi được đến ngày dẫn người sang cầu hôn, đã bị tịch biên một ngày trước khi cử hành quan lễ.

Khương Tuyết Ninh lẳng lặng tựa cào thùng gỗ, chớp chớp mắt, nhớ tới khuôn mặt thiếu niên Yến Lâm khí thế hăng hái, đôi mắt nhiệt tình rực sáng, lại nghĩ tới đường nét cứng rắn sâu xa, ánh mắt uy nghiêm khó lường của thiếu niên Yến Lâm sau khi lập công về triều, lập tức lại cảm thấy tâm loạn  như ma.

Dũng Nghị Hầu phủ có liên hệ cùng dư nghiệt của loạn đảng Bình Nam Vương là thật.

Chỉ là bên tròn ắt có khuất tất.

Nếu không ở kiếp trước sau khi Yến Lâm về triều, nắm trong binh trong tay, không đến nỗi quy hàng Tạ Nguy, cùng mưu phản. Nhưng cụ thể khuất tất ra sao, đến lúc chết, Khương Tuyết Ninh vẫn không hiểu rõ.

Vẫn là tới đâu hay tới đó vậy. Mặc kệ chuyện kế tiếp tiến triển ra sao, dù gì nàng vẫn không có ý định ở lại kinh thành. Chỉ là đời này nàng đã liên quan đến Yến Lâm, ắt phải nghĩ ra cách ổn thỏa, chấm dứt trong hòa bình, cũng tránh để hắn vì yêu sinh hận, một khi trở về cung liền giam lỏng nàng, trả thù nàng. Khoảng thời gian đó của kiếp trước quả thực là ác mộng. Nếu có thể tránh được thì không còn gì tốt hơn.

Dù sai kiếp trước trong kinh thành có một đám vừa giỏi giang vừa đấu đá ác liệt, nhưng khống chế phạm vi vô cùng tốt. Dù trong cung đình nhiều biến loạn đến mấy, cũng chỉ giới hạn trong hoàng thành một mẫu ba phân đất, toàn bộ thiên hạ vẫn là lê dân giàu có, bách tính an khang. Chi bằng chờ bọn họ đấu đá xong, lại về kinh sinh sống.

Tính toán đâu ra đấy trước sau cũng chỉ mất bảy năm. Nếu nàng rời kinh, có thể đi tìm Vưu Phương Ngâm làm ăn khắp thiên hạ, cớ sao mà không đi?

Khương Tuyết Ninh tự nhận mình cùng lắm chỉ có chút thông minh vặt đùa bỡn lòng người, còn trí tuệ to lớn an bang định quốc nàng không dám nói có, chớ nói đến trong triều còn có kẻ khoác lên vẻ ngoài của thánh nhân - Đế sư Tạ Nguy. Làm việc cùng vị này, ngày nào chợt bất cẩn, bị giày vò chết thế nào cũng không biết. Ván cờ này, nàng không dính vào được.

Xu cát tị hung là bản tính thường tình của con người.

Khương Tuyết Ninh nghĩ đại khái đã ổn, liền gọi Liên Nhi, Đường Nhi đến lau người mặc y phục cho nàng, đổi sang một bộ váy thêu màu tím nhạt, lên làn váy thêu chìm mấy đám mây trắng nhỏ nhắn tinh tế, đai lưng vừa thắt lại đã lộ ra vòng eo thon chưa đầy một nắm tay.

Chỉ là thời điểm Đường Nhi xếp tay áo cho nàng lại nhìn thấy vết sẹo khoảng hai tấc ở mặt trong cổ tay trái nàng, nhất thời liền khẽ thở dài: "Thuốc trị sẹo tháng trước cầm về đã dùng gần hết rồi, vết sẹo này của ngài trông như đã mờ đi đôi chút, mấy ngày nữa nô tỳ lại mua thêm một ít về cho ngài." Khương Tuyết Ninh liền lật cổ tay lại nhìn.

Là vết thương cũ từ bốn năm trước.

Vết sẹo vạch từ mặt trong cổ tay chếch ra hướng lòng bàn tay, trên nông dưới sâu, vừa nhìn là biết tự lấy đao vạch lên tay, dùng để lấy máu trong thời gian ngắn, đại khái có thể lấy được chừng nửa bát máu.

Nàng sấp cổ tay lại, trong đáy mắt xẹt qua mấy phần buồn bã khó dò: Thật sự không biết nên nói ông trời ưu ái nàng, hay ưu ái Tạ Nguy. Tuy đã cho nàng cơ hội sống lại, nhưng lại là sau khi đã về kinh. Nếu trùng sinh trên đường về kinh... Nàng còn chưa vạch một nhát đao kia, đời này có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ là chuyện đã xảy ra, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.

Nếu Khương Tuyết Ninh đã dự định rời kinh tránh họa, tiền tài liền trở thành đại sự hàng đầu cần cân nhắc, hiển nhiên phải làm cho rõ trước đã. 

Cho nên nàng dặn bảo: "Đi chuyển hết đồ đạc trong phòng ra đây, ta muốn kiểm tra một lượt." Hai nha đầu đều sửng sốt trong chốc lát.

Đồ vật của cô nương nhà mình từ trước đến nay đều không kiểm kê, đã vậy còn có mới nới cũ. Có đôi khi nhận phần của mình theo lệ, được chia cho, hoặc là một vài thứ Tiểu hầu gia đưa tới, nàng đều là mang một hai lần sau đó ném sang một bên, cũng không quan tâm chúng đi đâu về đâu. Cho nên trong phòng có mấy hạ nhân tâm địa xảo trá , do có bất mãn đến mấy cũng vô dụng, vì cô nương lại mắt nhắm mắt mở cho qua, hoàn toàn không có nói gì đến. Giờ đây bông nhiên lại muốn kiểm tra đồ...

Đường Nhi cùng Liên Nhi liếc nhìn nhau. Đường Nhi còn may, giữ được bình tĩnh. Liên Nhi lại nhịn không được, hưng phấn nắm tay thành quả đấm nhỏ, vội nói: "Vâng, chúng nô tì đi ngay đây ạ!"

Trong ấn tượng của Khương Tuyết Ninh, đồ nàng đã nhận trong bốn năm qua không ít. Nhưng đợi hai nha đàu thu dọn mang đến, thì chỉ còn lại hai chiếc hộp. Minh châu mỹ ngọc, vàng bạc trang sức. Tiện tay nhẹ nhàng lướt xem, tuy chất lượng cũng không tệ lắm, nhưng số lượng thực sự hơi ít ỏi.

Nàng cầm lên một chuỗi thạch anh sáng long lanh, cười lên, lại ném vào trong hộp, chỉ nói: "Gọi hết người vào đây cho ta, trong trong ngoài ngoài không được thiếu một ai."

Hai nha đầu lui ra gọi người.

Nhưng mất rất lâu sau, bảy tám người mới lục đục đến đông đủ, nhưng lại đứng lộn xộn, đầy vẻ khinh bỉ mà lười biếng. Nha hoàn bà tử đều đang xì xào bàn tán, đoán xem nàng muốn làm gì.

Khương Tuyết Ninh an vị trên giường gần cửa sổ, nửa dựa vào gối tựa gấm Thu Hương, nhấc chén trà trên bàn con nhấp một ngụm, yên lặng lạnh nhạt quan sát những người này. Lại một hồi lâu sau, ngay cả Vương Hưng Gia cũng đã đến.

Buổi sáng, dưới hành lang, mụ bị Khương Tuyết Ninh dọa gần chết. Ban nãy vừa nghe nói Khương Tuyết Ninh gọi, liền vội vã chạy đến, cười nịnh hót: "Rất nhiều chuyện còn chờ mọi người làm mà, đột nhiên cô nương gọi tất cả tới là có chuyện gì muốn sai bảo sao?"

Khương Tuyết Ninh lười nhiều lời với bọn họ, chỉ hai hộp nhỏ trên bàn, thản nhiên nói: "CŨng không có gì quan trọng hay khẩn cấp, chỉ là thấy hai chiếc hộp này của ta hơi trống. Xưa nay các ngươi lấy đi bao nhiêu, giờ trả hết lại cho ta." Sắc mặt Vương Hưng Gia lập tức thay đổi. Những người khác cũng giật mình thon thót.

Trong phòng lập tức không có thanh âm nào, yên tĩnh cực kỳ, ánh mắt người người đều chột dạ, nhưng không một ai mở miệng. Khương Tuyết Ninh nhìn mà bật cười: "Đều không lấy đúng không?" Vương Hưng Gia lấy nhiều nhất, cung biết trong phòng này không có mấy ai trong sạch, mọi người bao che lẫn nhau còn không kịp, chỉ cảm thấy sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, bước ra lập tức giả vờ ngạc nhiên nói: "Cô nương nói gì vậy! Thật là chúng lão nô không gánh nổi. Tất cả mọi người ở trong phủ hầu hạ ngài, mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhở, đều đặt ngài trên hết, ai dám lấy đồ của ngài chứ?"

Khương Tuyết Ninh không nghe mụ, chỉ chuyển tầm mắt nhìn những người khác: "Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"

Những người khác cũng nhìn nhau. Nhưng chuyện này, ai dám đứng ra thừa nhận? Hơn nữa Nhị cô nương không rõ rốt cuộc mình có bao nhiêu đồ đạc, bọn họ đều biết cả, giả như tra ra thiếu đi vài thứ thì có ích gì, cũng không thể vô duyên vô cớ khẳng định là bọn họ lấy. Ai mà đứng ra thừa nhận thì là kẻ ngốc. Chút đạo lý đơn giản ấy bọn họ vẫn vô cùng rõ rành, cũng cảm nhạn có thể Khương Tuyết Ninh thấy đồ đạc quá ít mới tức giận, nhưng với tính tình ngoài mạnh trong yếu của nàng thì cũng chẳng làm ra được chuyện gì to tát.

Cho nên nàng hỏi xong, vẫn không ai trả lời.

Bên trong còn có tiểu nha đầu mặt trái xoan hùa theo Vương Hưng Gia: "Cô nương thật đúng là nghĩ sao nói vậy, chưa gì đã trách oan đám hạ nhân cực khổ hầu hạ ngài, vô cớ khiến người ta chạnh lòng!" Khương Tuyết Ninh cũng không tức giận, chỉ nói một tiếng: "Được." Nói xong nàng liền giẫm lên ghế con cạnh giường đứng lên, tùy ý phủi tay, cũng mặc kệ những người xung quanh, đi ra khỏi phòng.

Tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì. Vương Hưng Gia cũng cực kỳ khó hiểu, còn tưởng nàng muốn lý luận mấy phen, không ngờ lại cứ vậy mà đi. Tâm tư đang căng thẳng của mụ vốn nên thả lỏng nhưng vô cớ lại mấy phần thoáng bất an: "Cô nương đi làm gì thế?"

Lúc này Khương Tuyết Ninh đã đi ra ngoài.

Vương Hưng Gia đứng sau lưng nàng, cẩn thận phân biệt phương hướng, bỗng nhiên tái mặt: Hướng này rõ ràng là đi thư phòng của lão gia!

***

Tình hình lúc nãy, Khương Tuyết Ninh đã thấy rõ ràng. Đám nha hoàn bà tử này nhất thời không cách nào sai sử được. Tất nhiên nàng có nhiều biện pháp giày vò đám người này, nhưng những chuyện nhỏ nhặt trong nội trạch này thực không đáng để nàng tốn sức, còn phải đấu với người khác như gà chọi vậy.

Có phiền phức thì cứ tìm phụ thân là được.

Có thể giải quyết nhanh chóng thì chớ dây dưa. Mạnh thị không thân thiết với đích nữ được thiếp nuôi lớn lại tính cách khác người này, nhưng Khương Bá Du đối xử với nàng không tệ, có thể vì Yến Lâm, thậm chí còn xem như dung túng nàng. Chuyện trừng trị nha hoàn bà tử này, chỉ cần một câu nói của ông ấy là đủ. Nhiều lắm thì mất chút công sức giải thích nguyên nhân. Nhưng đây là sở trường của Khương Tuyết Ninh, đương nhiên nàng không sợ.

Thư phòng Khương Bá Du ở góc đông tiền viện, thấp thoáng dưới bóng râm của mấy cây hòa già. 

Khương Tuyết Ninh vừa đi tới gian ngoài. Thấy gã sai vặt áo xanh đứng bên cửa là Thường Trác – người hầu hạ bên cạnh Khương Bá Du. Bên trong có một hàng bốn chiếc ghế dựng sát tường. Nam tử ngồi ở ghế cuối cùng kia, mặc thường phục Cẩm Y Vệ xanh đen, bên hông mang lệnh bài, trông cao lớn điềm tĩnh. Tuy ngũ quan bình thường, nhưng lúc đôi mắt thoáng chớp lại có vẻ sắc bén như chim ưng, lộ ra cảm giác suy tính sâu xa.

Lúc Khương Tuyết Ninh nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy Khương Tuyết Ninh. Tức khắc, người liền đứng dậy, bình tĩnh chắp tay chào nàng: "Chào Nhị cô nương."

Chu Dần Chi.

Kiếp trước thăng cấp tới Cẩm Y vệ đô chỉ huy sứ, là quan nắm giữ ấn của công đường Cẩm Y Vệ. Nhưng trong triều người này nổi danh là "Gia nô ba họ".

Ban đầu chỉ là nhi tử một hạ nhân Khương phủ, bị liên luỵ chuyện của Uyển Nương, theo người nhà cùng đi thôn trang. Sau khi lớn lên cũng phụ giúp chút việc nặng ở thôn trang, còn học cùng tiên sinh trong học đường được mấy chữ, tự đọc vài cuốn sách.

Khi đó, Khương Tuyết Ninh sắp về kinh, không ai nương tựa, liền mời hắn đưa nàng trở về cùng người trong kinh tới. Chu Dần Chi liền đưa ra một yêu cầu: Sau khi về kinh, xin Khương Tuyết Ninh nói với Khương Bá Du mấy câu, cho hắn đi theo làm việc bên cạnh đại nhân. Khương Tuyết Ninh đồng ý.

Sau khi đến kinh thành, Chu Dần Chi làm việc cho Khương Bá Du. Khương Bá Du thấy hắn xử sự thỏa đáng, có tính toán nên hai năm trước đã tiến cử hắn đến Cẩm Y Vệ, tìm cho hắn một chức Giáo lệnh. Hắn cũng chịu khó phấn đấu, đến nay đã là Cẩm Y Vệ Bách hộ (Cẩm Y Vệ quản trăm hộ), hàm chính lục phẩm.

Khương Tuyết Ninh nhớ không lầm ở kiếp trước, một tháng sau, nàng sẽ nhờ Chu Dần Chi tra rõ thân phận của Thẩm Giới. Mà điều kiện Chu Dần Chi đưa ra là tiến cử hắn với Tiểu hầu gia Yến Lâm. Bởi vì cái gọi là "Quân tử đồng đạo, tiểu nhân cùng có lợi". Giữa nàng và Chu Dần Chi là "hợp lại vì lợi ích", một người có cung, một người có cầu, tất nhiên nước sẽ chảy thành sông. Trước khi Dũng Nghị Hầu phủ xảy ra chuyện, hắn đã tóm lấy cơ hội thượng vị, thành Phó thiên hộ, cấp bậc tòng ngũ phẩm.

Về sau Khương Tuyết Ninh gả cho Thẩm Giới, tự nhiên Chu Dần Chi cũng theo Thẩm Giới. Chờ Thẩm Giới đăng cơ, cũng có chút tín nhiệm hắn. Cuối cùng hắn làm quan đến Đô Chỉ Huy Sứ, địa vị ngang hoạn quan chưởng Đông Xưởng, làm rất nhiều việc, việc nên làm có không nên làm cũng có, cũng xem như có thế lực không nhỏ trong triều.

Chỉ tiếc, kết cục cực kỳ thảm.

Từ sau khi Tạ Nguy đứng sau màn chỉ huy chuyển ra ngoài sáng, nắm giữ triều chính, khống chế cung đình, chuyện đầu tiên là sai người loạn tiễn bắn chết Chu Dần Chi, đầu lâu thì dùng ba cây đinh sắt dài đính bên trên cửa cung, để văn võ bá quan ra vào đều nhìn thấy.

Tuy Khương Tuyết Ninh không tận mắt thấy, nhưng chỉ nghe cung nhân đồn đãi, cũng cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

Kể ra...

Dũng Nghị Hầu phủ bị liên luỵ vào án dư nghiệt của nghịch đảng Bình Nam Vương, là do Cẩm Y vệ làm. Một suy nghĩ bỗng xẹt qua trong đầu, Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua Chu Dần Chi, cũng không đáp lễ, chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó liền quay người nói với Thường Trác: "Phụ thân có bên trong không?" Thường Trác nói: "Ở bên trong, nhưng đang có khách."

Khương Tuyết Ninh nhăn mày, hồi tưởng lại tính tình được nuông chiều hư hỏng của mình thuở thiếu thời, vì thế nói: "Ta mặc kệ. Đám nha hoàn bà tử trong phòng ta làm phản rồi, trộm đồ của ta, xúi giục nhau hợp mưu bắt nạt ta. Ngươi đi vào nói một tiếng cùng phụ thân, ta chỉ cần một câu thôi, sẽ đi trừng trị bọn họ!" Thường Trác không khỏi hơi ngượng ngùng, nhưng cũng biết tính nết khó chịu của vị Nhị cô nương này, thật sự xốc rèm đi vào trong phòng bẩm báo.

Khương Tuyết Ninh ngồi xuống ghế ở gian ngoài. Chu Dần Chi lại không ngồi nữa, chỉ đứng gần đó, thỉnh thoảng liếc nhìn nàng.

Lại nói lúc Thường Trác đi vào bẩm báo, Khương Bá Du đang tự mình pha trà cho khách. Ngày thường tướng mạo ông nho nhã, đã sắp tứ tuần, còn nuôi một bộ râu đẹp, ngược lại có mấy phần khí phách.

Nghe Thường Trác ghé tai nói là Khương Tuyết Ninh tìm, ông liền cau mày: "Làm càn!"

Thường Trác giương mắt xem xét vị ngồi đối diện Khương Bá Du, cũng cảm thấy ít nhiều hơi xấu hổ, giọng càng nhỏ đi: "Nhị cô nương nói là nha hoàn bà tử trong phòng tay chân không sạch sẽ..." Sau đó hắn kể hết lại mọi chuyện.

Khương Bá Du nghe xong vẻ mặt bỗng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hai mắt tỏa sáng: "Nó thật sự nói vậy?"

Thường Trác gật đầu.

Khương Bá Du lập tức vỗ tay mà cười: "Nha đầu này thế mà cũng có lúc nghĩ thông, e rằng không phải là nhất thời nổi giận mất lý trí chứ? Đám hạ nhân trong phòng nàng vụng trộm không tuân thủ quy củ, phu nhân đã nói mấy lần, ta muốn xử lý từ lâu, đang sầu vì không tìm được cớ! Ngươi lập tức đi gọi người cả phòng đó tới cho ta! Tuyệt đối đừng chờ Ninh nha đầu kịp nghĩ lại, nếu nó nguôi giận rồi muốn chỉnh đốn cũng không được nữa!"

Thường Trác nhìn lão gia nhà mình hưng phấn nhiệt tình như thế, không khỏi càng xấu hổ. Chính Khương Bá Du còn không biết, quay đầu nói với khách nhân ngồi đối diện: "Cư An, sợ phải chậm trễ tiếp đãi ngươi một lúc rồi. Trong phủ ta có chút chuyện bẩn thỉu, xử lý xong sẽ lập tức trở lại."

Vị khách kia mỉm cười, chỉ nói: "Không sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro