Chương 4: Cô nương không bị bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời vừa nói ra, Vương Hưng Gia đã ngây ngẩn cả người. Biểu cảm của Khương Tuyết Huệ cùng thiếp thân nha hoàn đứng bên cạnh càng giống như thấy ma, phảng phất không tin lời này có thể xuất phát từ miệng Khươn Tuyết Ninh: Không lẫn lộn đen trắng quấy rối một phen cũng thôi đi, trong lời nói còn châm chọc một vú già xưa nay nàng vô cùng tin tưởng?

Mí mắt Vương Hưng Gia bắt đầu hoảng.

Mụ vốn hầu hạ bên cạnh Mạnh thị, nhưng cũng không phải một trong mấy vú già được Mạnh thị tín nhiệm nhất.

Bốn năm trước mụ phụng mệnh đi Thông Châu đón Khương Tuyết Ninh hồi phủ, đã nhận ra đây là chủ nhân dễ nắm trong lòng bàn tay: Tuổi còn nhỉ, kiến thức nông cạn, thân phận cao, lại còn lớn lên ở điền trang, không hề quen biết ai trong phủ, đến kinh thành nhất định sẽ hoảng loạn.

Cho nên dọc đường mụ liền dùng đủ cách lấy lòng Khương Tuyết Ninh.

Quả nhiên, sau khi hồi phủ, mụ nói bóng nói gió vài tiếng với Khương Tuyết Ninh, Khương Tuyết Ninh liền xin mụ từ chỗ Mạnh thị.

Từ đây, trong phòng Khương Tuyết Ninh, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do mụ quản. Mà vì Khương Tuyết Ninh chơi cùng Yến Lâm hầu gia, trong phủ người người gặp nàng đều phải sợ, quản sự mụ mụ của nàng hiển nhiên cũng càng ngày càng có thể diện.

Mụ hoàn toàn không ngờ, hôm nay Khương Tuyết Ninh lại nói ra mấy câu như vậy!

"Nhị, Nhị cô nương nói đùa, lão nô cũng đâu phải tới từ đất Thục, đến gánh hát cũng chẳng gặp bao nhiêu lần, làm sao học đổi sắc mặt được chứ?" Vương Hưng Gia cố áp xuống nghi hoặc trong lòng, khoát tay áo, mặt dày mày dạn phô ra tinh thần lấy lòng trước kia vẫn dùng với Khương Tuyết Ninh.

"Ngài bỗng nhắc đến chuyện này, nhất định là muốn xem kịch phải không? Hôm trước lão nô nghe bên thái thái nói, trong kinh gần đây mới có hai gánh hát đến, chi bằng mời về phủ diễn một vở cho ngài xem nhé?"

Loại nịnh nọt lấy lòng này, nếu là lúc trước Khương Tuyết Ninh nghe, cho dù không tươi cười hớn hở, cũng sẽ không đến nỗi trở mặt tức giận.

Nhưng Khương Tuyết Ninh bây giờ ấy à...

Nàng tùy ý chỉnh lại vạt áo gấm xanh thêu chỉ bạc hoa văn lá trúc, tùy ý, chậm rãi ngồi tự trên ghế mỹ nhân trên hành lang. Dù nàng ăn mặc như thiếu niên, vẽ đạm lông mày cũng không che nổi môi hồng răng trắng, trên gương mặt vừa mang dáng vẻ mông lung như núi xanh giấu mình giữa sương mù, vừa mang vẻ yêu kiều của cánh hoa e ấp.

Duy chỉ nụ cười nhạt trên môi nhuốm chút lạnh lùng.

Khương Tuyết Ninh nhìn sang cổ tay Vương Hưng Gia, giả vờ hiếu kì hỏi: "Vòng tay trên cổ tay mụ mụ thật đẹp, chỉ là trông hơi quen, lại có điểm giống chiếc hôm trước ta tìm không thấy." Trong lòng Vương Hưng Gia bỗng giật thót.

Vòng tay xinh đẹp đeo ở cổ tay, bị ánh mắt Khương Tuyết Ninh nhìn chăm chú, giống như lửa đốt nóng hổi vậy, vì thế tay mụ cũng run lên.

Nhưng tính cách mụ như thế lại có thể lăn lộn nhiều năm ở hậu trạch, khả năng ước đoán tâm tư người khác vẫn phải có.

Chỉ trong một câu nói, trước sau chẳng kịp suy nghĩ mấy câu, mụ đã dường như bắt được mấy phần đầu mối...

Vòng tay.

Thái độ thay đổi vô cớ của Nhị cô nương nhất đinh liên quan tới vòng tay trên cổ tay mụ.

Trông coi chuyện lớn nhỏ trong phòng Khương Tuyết Ninh nhiều năm như vậy, làm mưa làm gió đã quen, Khương Tuyết Ninh lại không biết quản lý đồ của nàng, sao Vương Hưng Gia nhịn được? Tay chân không sạch sẽ mới là bình thường.

Bình thường quen lấy này lấy nọ, mụ nào biết được hôm nay lại gặp xui xẻo? Tâm tư xoay chuyển rất nhanh, mụ lập tức bắt đầu diễn kịch: "Giống ư? Vòng tay này của lão nô không dám so cùng đồ tốt của cô nương đâu. Chiếc này là lần trước mua của gã bán hàng rong đầu phố, nói là có khe nứt nhỏ, ép giá bán đổ bán tháo cho lão nô. Lão nô mua về mất hai đồng bạc khảm lên nữa. Ngài nhìn xem, là ở đây này."

Vừa nói mụ vừa tươi cười rút vòng tay ra, muốn chỉ khe nứt cho Khương Tuyết Ninh xem. Chỉ là vừa nhìn liền kêu lên "Ôi chao". Vương Hưng Gia mở to mắt, trông như thể rất kinh ngạc: "Sao, sao ở đây lại không có vết nứt rồi?"

Khương Tuyết Ninh xem mụ diễn.

Vương Hưng Gia nghĩ nghĩ, rất nhanh lại bày ra dáng vẻ giật mình, cười ngượng ngùng: "Xem trí nhớ của lão nô này. Hôm qua giúp Nhị cô nương sắp xếp gương lược tư trang, sợ va chạm hỏng vòng tay vừa khảm của lão nô, nên lão nô đã tháo ra đặt bên cạnh. Hẳn là không cẩn thận, lẫn lộn chiếc vòng tay tốt của Nhị cô nương, sắp xếp dọn dẹp xeng thì mang nhầm. Lão nô còn nghĩ sao vòng tay lại sáng bóng hơn vậy, cảm giác vừa đeo lên, tình thần cũng khác ngay. Hóa ra là đồ tốt của cô nương, dính tiên khí đầy mình của ngài!"

Nghe đi, e là năng lực nịnh hót thành tinh cũng chưa chắc đã nói hay như vậy!

Lại so thái độ của mụ với Khương Tuyết Huệ và thái độ với nàng, Khương Tuyết Ninh đã có thể lý giải vì sao kiếp trước mình muốn xin mụ từ bên Mạnh thị qua, còn mặc mụ tùy ý làm mưa làm gió.

Nàng khẽ cười: "Hóa ra thật sự là vòng tay của ta à?"

"Cũng trách lão nô lớn tuổi rồi, mắt cũng kém đi, thế mà cũng cầm nhầm được. Vẫn là mắt Nhị cô nương tinh tường sớm phát hiện ra, nếu không sau này lão nô lại gánh phải tội danh lén trộm đồ của ngài, vậy thì thật đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được!"

Mụ tỏ ra vô cùng biết ơn.

Bởi vì Khương Tuyết NInh đang ngồi tựa trên ghế mỹ nhân, mụ liền cúi xuống, ra vẻ muốn đeo cho Khương Tuyết Ninh. Nhưng vừa cúi một nửa, mụ lại nghĩ tới cái gì: "Chao ôi, không được, cả người lão nô đầy hơi thở phàm tục, thấm vào vòng tay, sợ sẽ ô uế tiên khí của ngài mất? Ngài chờ lão nô lau đi đã."

Vương Hưng Gia lấy khăn giắt bên hông ra tỉ mỉ chà xát lau chùi chiếc vòng một lượt, mới treo trên mặt nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng nâng tay tráu Khương Tuyết Ninh lên, đeo vòng tay vào cho nàng.

Ngón tay của thiếu nữ thon dài trắng nõn. Sắc ngọc của vòng tay là màu xanh thẫm như trời sắp mưa, càng làm nổi bật lên cổ tay trắng như truyết của nàng.

Một tràng nói nhảm của Vương Hưng Gia, chuyện khác không nói, có một câu lại không hề sai: vòng tay này cho mụ mang chỉ là tục vật, mang trên cổ tay Khương Tuyết Ninh mới là tiên phẩm tốt nhất.

"Nhìn xem, ngài đeo lên thật là đẹp!" Vương Hưng Gia đeo xong liền bắt đầu tán thường, đồng thời cũng lặng lẽ để mắt dò xét Khương Tuyết Ninh.

Nếu theo diễn xuất của Khương Tuyết Ninh trong cung mấy năm đó, Vương Hương Gia diễ như vậy, chỉ sợ sớm bị nàng sai người kéo xuống đánh chết, không để lại đến ngày mai.

Chỉ là hiện tài dù sao cũng là Khương phủ. Khương Tuyết Ninh vừa trùng sinh trở về, sau này cũng không định tiến cung, tự cảm thấy nên làm việc khiêm tốn một chút. KHông có thân phận cao như vậy, đương nhiên cũng nên kiềm chế tính tình lại một chút, cho nên chỉ tùy ý xoay xoay cổ tay, giống như đang thưởng thức vòng tay vậy.

Đẫ hai đời, đây lại là lần đầu tiên nàng mang vòng tay này.

Thứ Uyển Nương để lại như bảo vật di truyền, tất nhiên không tệ.

Đáng tiếc...

Hoàn toàn không phải để lại cho nàng.

Ánh mắt bình tĩnh không có lấy nửa phần vui mừng, trái lại tràn đầy hờ hững không hề dao động. Khương Tuyết Ninh ngoái nhìn Vương Hưng Gia, cười vươn tay ra, vỗ vỗ bả vai mụ, tiện tay phủi nhẹ tro bụi vốn không hề tồn tại trên mặt, hiền lành nói: "Mụ mụ thật tốt với ta."

Vương Hưng Gia vội cười lên bày tỏ sự trung thành.

Nhưng nàng liền thản nhiên nói câu tiếp theo: "Về sau, mụ mụ nói ta đi hướng đông, ta sẽ không đi hướng tây, mụ mụ nói gì nhất định ta sẽ nghe nấy."

Tươi cười trên mặt Vương Hưng Gia vừa phô ra đã bị câu nói này đập ngược vào trong!

Biểu cảm lập tức muôn màu muôn vẻ, vô cùng đặc sắc.

Khương Tuyết Ninh lại không để ý nhiều thế. Lúc nãy thong thả ung dung ngồi xuống thế nào, giờ đây lại chậm rãi thản nhiên đứng lên y hệt. Giờ khắc này nagf mới nhìn thoáng qua Khương Tuyết Huệ vẫn đang đứng ở bên cạnh.

Trong trí nhớ của nàng đời trước, dung nhan của vị tỷ tỷ này dường như đã không còn rõ nữa. Cho dù thoáng hiện ra trong ác mộng nửa đêm, cũng chỉ là một bóng dáng mờ nhạt. Giờ đây nhing lại, mi thanh mục tú, hình như cũng không đáng ghét như nàng luôn cảm thấy trước kia.

Nhưng nàng cũng khồng nói câu nào với Khương Tuyết Huệ.

Giữa nàng và Khương Tuyết Huệ cách nhau một Mạnh thị, cách thêm một Uyển Nương, cách sự trêu ngươi của thân thế vận mệnh. Vả lại tính tình hai người khác biệt, hoàn toàn không hợp nhau.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù nàng với Khương Tuyết Huệ không ngăn cách gì, trong nội tâm nàng từ đầu đến cuối vẫn có khúc mắc.

Không cần thiết nói chuyện.

Khương Tuyết Huệ không khỏi nhìn theo, trông bóng dáng đi xa dần của nàng, chỉ cảm thấy lưng nàng thẳng tắp kiên cường, vòng tay ngọc xanh trên cổ tay khẽ động, khiến người ta cảm thấy rất khác thường ngày.

Người vừa đi, chân Vương Hưng Gia lập tức mềm nhũn, cả người quỵ xuống. Khuôn mặt đánh đầy những phấn cùng son trở nên tái nhợt, mụ mới phát giác sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi.

Sắc mặt và giọng điệu lúc Khương Tuyết Ninh nói ra câu đó, mặt ngoài thản nhiên bình tĩnh, nhưng cành như thế càng làm người ta sợ hãi hoảng sợ!

Nói xong cũng không phát cáu, cứ đi như thế, khiến người ta sợ hãi suýt chết!

Nha hoàn bên cạnh Khương Tuyết Huệ tên là Mai Nhi, nhìn thấy rất rõ từ đầu đến cuối, nhất thời không nhịn được sờ sờ da gà nổi trên cánh tay: "Nhị, Nhị cô nương hôm nay, hôm nay sao..." Sao lại đáng sợ thế này!

Mai Nhi nhích lại gần, lẩm bẩm với cô nương nhà mình: "Cả đêm qua nàng không về, quả thật như biến thành người khác. Cô nương, chẳng lẽ Nhị cô nương gặp chuyện gì bên ngoài rôi sao?" "Nói bậy, có Yến tiểu hầu gia, làm sao xảy ra chuyện được?"

Chỉ là tinh tế cẩn thận hồi tưởng lại chuyền này, Khương Tuyết Huệ cũng thấy không thể tưởng tượng nôit, mi tâm nhăn lại xuất hiện mấy phần sầu lo. Nagf liếc sag Vương Hưng Gia ngồi ngây ra dưới đất. Giờ đây làm gì còn dáng vẻ diễu võ giương oai ban nãy nữa?

Nàng vẫy tay gọi Mai Nhi cùng rời đi, chỉ nói: "Có lẽ Vương Hưng Gia này phạm vào kiêng kị gì đó của nàng. Tóm lại tính nết của nàng, chúng ta không trêu chọc nổi, không đánh tới cửa thì cứ xem như không thấy." Mai Nhi rất tán thành: "Vâng."

***

Đầu thi, bên ngoài đã có hương hoa quế nở sớm nhàn nhạt thoảng qua.

Khương Tuyết Ninh đi men theo hành lang, liền đến sương phòng của mình ở phía tây. Vừa bước vào phòng, nàng đã thấy một nha đầu búi tóc hai bên rẽ ngôi giữa úp sấp trên bàn ở gian ngoài ngủ rất ngon. Trước mặt nàng, cách đó không xa còn đặt giỏ kim khâu, bên trong có đồ thêu thùa làm chưa xong.

Khương Tuyết Ninh cũng không gọi nàng, đi thẳng qua gian ngoài vào phòng ntrong.

Mỗi một đồ vật đều vô cùng quen thuôc nhưng lại lộ ra chút lạ lẫm. Y phục bên trong rương có một nửa là của nữ, một nửa là của nam. Trên chiếc bàn vuông đặt gần cửa sổ bày một lò trầm thủy hương tốt nhất. Phía trước gương lược trang điểm lại bày đẩy các thứ trâm hoa cài tóc cùng son phấn bột nước...

Uyển nương làm nữ nhân, tài giỏi nhất chính là một chữ "Trang".

Từ xưa đến nay, sấu mã Dương Châu phân ra ba hạng.

Sấu mã hạng nhất ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn thổi tiêu, luyện tập dáng điệu, học trang điểm, bán nhan sắc phong lưu. Sấu mã hạng nhì, biết chữ biết đàn là thứ yếu, đánh bàn tính tốt, tính được sổ sách mới là quan trọng nhất, thứ họ bán là năng lực. Sấu mã hạng ba thì không biết chữ, chỉ học chút nữ công gia chánh, tiền bề lo liệu việc nhà.

Uyển Nương vốn là sấu mã hạng nhì, trời sinh năm phần nhan sắc, lại học được khả năng trang điểm, ăn vận của sấu mã hạng nhất chưa hẳn đã có, trang điểm để năm phần nhan sắc thành tám phần. Lại có thêm tâm tư khéo léo, có thể ước đoán tâm tư nam nhân, cho nên trước khi gặp Mạnh thị, bà vẫn thuận lợi như cá gặp nước.

Nữ nhân nào không thích làm đẹp?

Khương Tuyết Ninh được bà nuôi lớn, đương nhiên cũng thích những thứ có thể giúp mình trang điểm ăn mặc đẹp hơn này. Nàng đã học được không ít.

Huống chi nàng lại là nữ nhi của Mạnh thị, ngày thường nhan sắc vốn đã mười phần, nay đã mười tám tuổi, dù còn chưa hoàn toàn nẩy nở, thoáng trang điểm một chút đã khiến người ta không thể dời tầm mắt, cứ thế say mê.

Không thể không nói, đời trước sở dĩ nàng có thể thành công, gương mặt này chíng là công thần vô cùng lớn.

Cần biết rằng: Thứ không theo lí lẽ nhất thiên hạ này là cái đẹp.

Khương Tuyết Ninh lẳng lặng đứng trước gương, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ trong gương: Lúc này còn chưa có ba phần đoan trang lúc làm hoàng hậu, nhưng càng như thế, sự quyến rũ và kiều diễm tự nhiên nơi khóe mắt đuôi mày càng rõ ràng hơn.

Là khuôn mặt mà nam nhân thích nhất, như nhân thống hận nhất.

Nàng đột nhiên nhẹ nhàng cười khẽ, úp gương xuống, cũng tháo xuống vòng tay lúc trước bị Vương Hưng Gia đeo lên, ném lên bàn phát ra tiếng "leng keng".

Đời trước nàng ghen ghét Khương Tuyết Huệ, đoạt cơ hội làm thư đồng của nàng ấy, tiếng cung lại Lạc Dương Trưởng công chúa, bị gây khó dễ đủ đường.

Đời trước nàng thù hận Khương Tuyết Huệ, đoạt hôn sự của nàng ấy, làm Hoàng hậu nhưng lại gặp một tràng diện gió tanh mưa máu, diễn kịch cùng một đám thành tinh, đã không đấu thắng ai còn mất đi tính mạng.

Bởi vậy có thể thấy được, thế gian nhân quả tuần hoàn. Ông trời không hồ đồ.

Nhưng Liên Nhi ngủ ở ngoài lại bị đánh thức, nghe tiếng vang, liền vội vàng đứng dậy, vừa vén rèm lên đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh ngồi đó, lập tức bị dọa sợ đến nỗi run lên, gương mặt cũng tái nhợt, đi vào trước mặt nàng: "Liên Nhi không biết Nhị cô nương trở về..."

Khương Tuyết Ninh nhìn nàng.

Tiểu nha đầu này là Mạnh thị chọn trong Khương phủ, đời trước theo nàng sáu năm, tâm địa không xấu. Sau khi nàng gả cho Thẩm Giới, nha đầu này cũng hứa gả cho người ta, không hầu hạ bên cạnh nàng nữa.

Có lẽ đêm qua nàng không về, người hầu hạ trong phòng đều rất căng thẳng. Khương Tuyết Ninh không định trách tội, thấy dưới mắt nàng một quầng thâm đen, giọng không khỏi ôn hòa đi rất nhiều, nói: "Ta không sao, ngươi trở về phòng ngủ đi."

Nàng vừa nói ra, Liên Nhi vốn còn đang đứng đã lập tức quỳ "ầm" xuống. Trên mặt còn hoảng sợ hơn cả ban nãy.

"Cô, Cô nương, Liên Nhi cam đoan về sau sẽ không đi ngủ trước khi ngài trở về nữa, cũng không dám gục xuống bàn ngủ, ngài tuyệt đối đừng bảo bà tử bán nô tỳ đi, nô tỳ bên trên có phụ mẫu dưới có đệ muội..."

Khương Tuyết Ninh biết nàng hiểu lầm ý mình, vừa tức giạn vừa buồn cười, đưa tay muốn kéo nàng dậy: "Trên mặt đất lạnh, đừng quỳ. Ta cũng đâu nói muốn phạt ngươi..."

"..."

Liên Nhi được nàng kéo đạy, nhưng biểu cảm lại càng sai sai.

Nàng yên lặng nhìn Khương Tuyết Ninh một lúc, bỗng nhiên vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô lên: "Đường Nhi, Đường Nhi ngươi mau đến đây! Nhị cô ngương cả đêm không về e là mắc bệnh gì rồi, cả người cứ sai sai ấy!"

Đường Nhi kia là thiếp thân nha hoàn khác của Khương Tuyết Ninh.

Liên Nhi dắt nàng tiến đến xem, sốt ruột đến nỗi giọng nức nở: "Vừa rồi cô nương lại bảo ta đi ngủ, còn nói trên mặt đất lạnh không cho ta quỳ. Ngươi nói xem, có phải Nhị cô nương ra ngoài đập đầu vào đâu, không xong rồi không? Nếu thật sự có bệnh gì, chúng ta phải làm sao đây?"

"..."

Khương Tuyết Ninh nghe nhưng lời này cuối cùng cũng nhận ra vì sao ánh mắt nàng nhìn mình ban nãy bất thường rồi, nhất thời không nói gì, nghe nàng thút tha thút thít kêu gào không ngừng, khóe miệng và cả khóe mắt đều hơi giật giật, chút tính xấu trước đây bỗng nhiên trở lại.

Nàng nhíu mày, mặt sa sầm lại; "Ngươi khóc them một tiếng nữa thử xem!"

"Nấc!, Liên Nhi đang khóc đến nỗi kinh hoảng, nghe thấy câu này liền sợ đến nỗi nấc lên, lập tức dừng lại, không gào khóc nữa.


Đây rõ ràng là câu quở mắng, nhưng nàng nghe xong, lại từ buồn thành vui, nín khóc mỉm cười: "Tốt rồi, tốt rồi! Thế này giống như ban đầu rồi! Đường Nhi, Nhị cô nương không bị bệnh, Nhị cô nương không sao cả!"

Khương Tuyết Ninh: "..."

Không biết tại sao, nàng chợt nhớ lại chuyện cười lạnh trước kia Thẩm Giới từng kể nàng nghe, tên là "Không bị bệnh".

Xem ra nàng không phải loại có thể làm chủ tử tốt.

Nha đầu này, nàng cân nhắc, vẫn nên tìm một cơ hội bán đi cho xong


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro