Chương 11 - Là tôi nhiều chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 [Là tôi nhiều chuyện]

----

Có đôi khi trên thế giới sự tình chính là trùng hợp như vậy.

Cũng đúng, trái đất vốn dĩ tròn như vậy, nhân sinh hữu hạn, cuộc sống cứ trôi mãi, bản thân cứ đi mãi về phía trước, đi tới đi tới, không nghĩ qua là cùng với người khác quỹ đạo có sự trùng hợp.

Nhưng là....

Chu Chính Đình nhìn thấy trước mặt là vẻ mặt hết sức chân thành của Phạm Thừa Thừa.... 

Nội tâm có chút xao động "Em... em nói cái gì!?"

Chu Chính Đình có chút không thể tin mà hỏi lại, một lần nữa xác nhận xem bản thân có nghe nhầm hay không

"Em... Em thích anh."

Phạm Thừa Thừa một bộ dáng thấy chết không sờn nắm lấy tay áo Chu Chính Đình, hơi chột dạ đáp.

Cậu cũng không phải là bất đắc dĩ mới phải nói vậy sao...... Cậu cũng đâu có dễ dàng gì? Vì cuộc sống hoà bình tốt đẹp của thực tập sinh, cậu dễ dàng sao!?

"Thừa Thừa... em là nghiêm túc sao?"

Phạm Thừa Thừa rưng rưng gật đầu "Ừ...."

Ầy... Chu Chính Đình cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cái này chỉ có thể trách bản thân mị lực quá lớn đi, mình cũng đâu muốn như vậy.

"Em thực sự nghiêm túc à..."

Phạm Thừa Thừa vẻ mặt tràn đầy chờ mong, Chính Đình liệu có thể vì mình mà một lần buông tay không? Ôi nghĩ tới liền có một chút kích động....

"Em nghiêm túc như vậy... Nhưng mà như vậy cùng anh có quan hệ gì!?"

Hả?

Hả??

Trong mắt Phạm Thừa lan khắp một mảng sương mù, có chút mất định hướng

"Chính Đình anh...."

Không chút lưu tình ngắt ngang "Chuyện này với việc anh thích Khôn Khôn không có quan hệ
gì, tuy anh cũng không biết rõ em tại vì sao vào lúc anh nói thích Khôn Khôn liền tỏ tình,
nhưng mà, cái này, đều không thể ngăn anh, không phải sao?"

"........."

Phạm Thừa Thừa nghe vậy liền buông thỏng cánh tay đang cầm lấy tay áo Chu Chính Đình...

"Vâng, chuyện này đúng là không thể thay đổi được gì, nhưng mà Chính Đình em chỉ hy vọng anh có thể vì quan hệ giữa chúng ta, không làm những việc không nên làm, được không?"

Chu Chính Đình có chút buồn cười "Thừa Thừa, em biết rõ đạo lý của anh, anh chính là người có dã tâm, bất cứ thứ gì mình thích đều phải giành bằng được."

"Anh!?"

"Bất kể là thành công hay thất bại, thứ hạng này, người anh thích, những thứ anh muốn, đều sẽ cố gắng để giành lấy, em lại kêu anh ngốc một chỗ đợi, anh nếu cứ như vậy mà ngốc, liền ngay cả cơ hội tham gia IP này cùng em cũng không có rồi."

"Chính Đình!"

"Được rồi" Chu Chính Đình bắt đầu không kiên nhẫn "Anh biết rồi, vừa rồi em nói thích anh là vì Khôn Khôn, điều này có nghĩa là em muốn chống lại anh, đứng về phía Khôn Khôn bọn họ, chỉ riêng ở điểm này, đã làm anh rất không vui."

Phạm Thừa Thừa sốt ruột nói "Em vì sao phải làm như vậy? Là vì anh cứ muốn giành lấy mấy cái thứ hạng đó, với lại Khôn Khôn và Nông Nông bọn họ cũng đâu có làm chuyện gì động đến anh đúng không?"

"Em thì biết gì mà nói?"

"......."

Chu Chính Đình tức giận thét lên, ánh mắt đau thương, thấp thoáng ánh lệ, làm Phạm Thừa Thừa sững sờ tại chỗ.

"Khôn Khôn anh ấy mỗi ngày đều đội cái nón đó, mỗi đêm quay về ký túc xá đều muộn, còn có cười đến vui vẻ, hai người ngày ngày cùng nhau ở một chỗ... Tất cả anh đều chướng mắt...."

Nói xong, liền không thèm quay đâu một cái liền rời đi, hắn đối với thứ mình thích, ước mơ, từ trước đến nay luôn cố chấp như vậy.

Trước đây Phạm Thừa Thừa còn có chút hâm mộ Chu Chính Đình hắn kiên trì như vậy, bây giờ liền có chút không chắc nữa.

Quả nhiên hết thảy đều muốn tương đối mà nói, kiên trì cũng nên dừng đúng lúc, nếu không sẽ
thành cố chấp, cuối cùng kết quả cũng không phải tốt lành gì.

Nghĩ tới đây liền thở dài, dõi theo bóng lưng hắn đi xa dần mà lầm bầm "Chính Đình..."

Phạm Thừa Thừa trong lòng vô cùng xoắn xuýt và bối rối, một mặt muốn bảo hộ Khôn Khôn bọn họ, một mặt lại không muốn Chu Chính Đình đau lòng.

Chị ơi, em phải làm gì đây.....

Đem mình dâng ra cũng không có tác dụng gì...

"Đừng nghĩ nhiều nữa... đó là sự lựa chọn của cậu ta..."

Vương Tử Dị vai đeo túi chầm chậm đi ra, từ sau lưng Thừa Thừa, nhìn theo hướng Chu Chính Đình rời đi, thở dài

"Không phải chuyện anh và em có thể can thiệp..."

Phạm Thừa Thừa nhíu mày "Anh cũng biết?"

"Khụ khụ... thật sự mà nói, Chính Đình biết chuyện của Khôn Khôn và Nông Nông bọn họ cũng có phần liên quan đến anh."

"........."

Không khí trong chớp mắt bỗng dưng đông cứng, yên lặng đến đáng sợ, hồi lâu mới nghe Phạm Thừa Thừa lạnh lùng lên tiếng

"Vương Tử Dị..."

" Hả!?"

"Chính Đình anh ấy biết chuyện là có liên quan đến anh? Là anh nhiều chuyện?"

"Ừ.... nhiều chuyện... Không... Không... Em... ai ai đừng đánh mặt, đừng đánh mặt, Phạm ca Phạm ca, anh sai rồi,
anh cũng không phải cố ý nói, là Chu Chính Đình hắn nghe lén anh và Khôn Khôn nói chuyện.... Aaaa... Cứu mạng... Aaaa"

--TBC-

Lời ad: sắp đến một hồi máu chó ._.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro