Chương 12 - Làm sao mới có thể bảo vệ anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 [Làm sao mới có thể bảo vệ anh?]

-----

"Nông Nông, đừng tập nữa, nghỉ ngơi một lát đi."

Thái Từ Khôn kéo tay Trần Lập Nông đi qua một bên phòng ngồi xuống, cầm khăn lau mồ hôi cho cậu, cau mày

"Đừng quá miễn cưỡng bản thân."

Trần Lập Nông vẻ mặt không để ý, cười nhẹ đáp "Không miễn cưỡng, em chỉ là muốn luyện tập thật nhiều để bản thân tốt hơn mà thôi."

Thái Từ Khôn nhẹ nhàng ôm vai cậu.

"Tâm trạng không vui sao..., em xem xếp hạng của anh lần này cũng giảm rất nhiều a~"

"Hừm... sao anh nói vậy được, anh cùng em vốn dĩ không giống nhau..."

Trần Lập Nông uống ừng ực nữa chai nước và lẩm bẩm

"Anh vốn dĩ được sinh ra là vì sân khấu này, vốn là nên biểu diễn ở trên đó, cuộc thi này đối với anh mà nói vô cùng quan trọng, sao có thể dễ dàng mà nói như vậy..."

Thái Từ Khôn cảm thấy có chút bất lực "Nông Nông ngốc, ừm, anh chỉ là muốn an ủi em, ngược lại, lại bị em dạy đời,... Thật ủy khuất, nhưng mà......" Dừng một lát liền gối đầu lên cánh tay nằm vật ra sàn.

"Anh bây giờ cũng đang rất mơ hồ..."

"Làm sao?"

Thái Từ Khôn vẻ mặt ngơ ngác nhìn lên trần nhà, là một mảng màu trắng tinh khiết, không hiểu sao lòng cứ thế dần an tĩnh lại, trầm giọng nói

"Trước kia đối với anh, ước mơ giống như việc thở vậy, theo anh vào cả giấc ngủ, cùng anh đồng hành kiên trì rất nhiều năm, đối với anh mà nói, nó rất quan trọng. Nhưng bây giờ xuất hiện em rồi, em vừa rồi nói như vậy khiến anh có cảm giác... bản thân đang rất mơ hồ. Bây giờ, trong lòng anh, em với ước mơ giống như đặt lên cùng một cái cân, không rõ cái nào cái nào nặng cái nào nhẹ, cả hai đều rất quan trọng, bảo anh từ bỏ một trong hai là hoàn toàn không thể."

Trần Lập Nông vẻ mặt không dám tin nhìn Thái Từ Khôn, trong lòng anh ấy, mình thật sự quan trọng như vậy, có thể sánh cùng với ước mơ bao năm của anh ấy sao!?

Ước mơ đối với anh ấy là tồn tại cái dạng gì, chính là từ lúc anh ấy hiểu chuyện theo đến tận bây giờ.

Là cùng với anh ấy kiên trì vượt qua mọi khó khăn.

Là quan trọng giống như hô hấp và ngủ.

Nhưng mà bây giờ anh ấy lại nói, mình cùng với ước mơ đều quan trọng như nhau......

"Vì vậy hiện tại, hai cái này, đều phải bảo vệ thật tốt. Anh chính là muốn, cả hai đều phải đạt được."

Nghĩ như vậy, Thái Từ Khôn nheo mắt lại thỏa mãn nở nụ cười.

Trần Lập Nông nhìn anh, trong lòng cảm động, kinh hỉ, khiếp sợ, hạnh phúc,... các loại tâm tình trộn lẫn, nhè nhẹ vuốt ngực mình.

" Khụ, em đi WC một lát ..."

Thái Từ Khôn nghi hoặc nhìn Trần Lập Nông với bộ dạng chạy trối chết, cười nhẹ "Ngốc, chạy cái gì chứ...."

Bên này, Trần Lập Nông đóng cửa lại đứng trên hành lang, đi đến cạnh kia sổ vịn lan can hít thở sâu mấy ngụm, nói nhỏ

"Thật là... tim đập nhanh như vậy....."

"Có muốn anh giúp gì không ?"

Trần Lập Nông giật mình quay đầu, trông thấy Chu Chính Đình ôm cánh tay tựa ở trên vách tường, sắc mặt không tốt nhìn mình.

Trần Lập Nông có chút lúng túng "A... Chính Đình, anh cũng đến để luyện tập sao?"

"Không, anh đến tìm em "

"Vậy sao..."

Nói xong cũng không nói tiếp, Chu Chính Đình có chút gấp, dù sao giả bộ ngầu một hồi cũng hơi mệt... Xoay người hỏi "Khụ... chẳng lẽ... em không muốn biết anh đến đây tìm em có việc gì sao?"

Trần Lập Nông trừng hai mắt thật to, ra vẻ đương nhiên, gật đầu nói

"Ừ, không muốn."

"......"

Chu Chính Đình nghẹn họng một hồi, chân đứng cũng không vững nữa

"Em không muốn nghe anh cũng phải nói, anh..."

"Anh muốn nói là anh thích Khôn Khôn?"

"....."

"Em biết?"

"Nhìn một cái liền nhận ra."

Hai người cũng không có ý nói tiếp, chỉ là đứng tại chỗ nhìn nhau, hai ánh mắt tại trong không khí va chạm dòng điện nghe một hồi âm thanh "Xẹt xẹt".

Trần Lập Nông phá vỡ sự im lặng "Ngoại trừ cái này, nếu như vẫn có vấn đề khác muốn nói, em vẫn có thể lắng nghe một chút."

Bàn tay Chu Chính Đình dần siết chặt, chậm rãi nói

"Rời khỏi cậu ấy!"

Trần Lập Nông cau mày "Lý do."

"Em không có tư cách cùng Khôn Khôn ở cùng một chỗ."

"Chẳng lẽ anh có?"

Chu Chính Đình cắt ngang "Xếp hạng gần đây của em luôn bị giảm, mặc dù lúc trước em lợi hại ra sao, cũng không nhìn xem bản thân hiện tại là bộ dạng gì? Em thì được rồi, Khôn Khôn cậu ấy ở cùng em, xếp hạng cũng bị hạ thấp như vậy..."

"Trần Lập Nông, vậy mà em vừa rồi không biết xấu hổ lại có tâm tư cùng cậu ấy tâm tình?"

Chu Chính Đình cười nhạo một tiếng "Lòng dạ cũng thật sâu nha..."

Trần Lập Nông quay mặt qua chỗ khác "Đây chỉ là ngoài ý muốn..."

Chu Chính Đình tiến lên một bước trầm giọng nói "Còn có một điều nữa, nếu em không rời đi, anh sẽ đem chuyện hai người công bố ra ngoài "

"Anh!?"

Trần Lập Nông tức giận tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo Chu Chính Đình "Anh dám!?"

Chu Chính Đình vẻ mặt thản nhiên, nhướng mày "Em có dám đánh cược không?"

Trần Lập Nông lo lắng "Anh không phải là thích anh ấy sao!?? Anh chẳng lẽ để anh ấy bị người ngoài chỉ trích?"

Chu Chính Đình nghe thế liền cười, dùng sức đẩy Trần Lập Nông ra "Chỉ cần em đồng ý rời đi, anh cam đoan, chuyện này sẽ không tiết lộ cho bên ngoài nữa chữ."

Trần Lập Nông bị đẩy đến lảo đảo vài bước đụng vào tường. Thất thần thật lâu, sau đó liền bật cười

"Làm khó anh rồi... có thể làm ra loại chuyện này... đi uy hiếp người khác..."

Chu Chính Đình chậm rãi sửa sang cổ áo, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trần Lập Nông cười tà mị.

"Trần Lập Nông, em phải học cách hiểu rõ vị trí bản thân mình là ở đâu đi, ông trời cho em cơ hội nhìn rõ bản thân bao nhiêu cân lượng, em phải nên biết ơn mới phải, đúng không nào?"

Kề sát vào Trần Lập Nông trầm giọng nói.

"Em có tư cách gì để mà điên cuồng sao?"

"......."

Sau khi Chu Chính Đình rời đi, Trần Lập Nông khuỵ gối xuống sàn và sắc mặt tái nhợt. Tháng ba nhiệt độ rất thấp, Trần Lập Nông lạnh đến run cầm cập. Nhưng cậu không quay về, chỉ ngồi xổm tại chỗ ôm bản thân, sững sờ nói.

"Em phải làm sao mới có thể bảo vệ anh?"

--TBC--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro