Phần Không Tên 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bất quá đó cũng là chuyện của sau này rồi, bây giờ Hắc Tử thế nhưng là bảo bối của Lăng Chí Cương, nuôi đã nhiều năm, ăn so với người còn ngon hơn. Chung Minh dè dặt cẩn thận nhìn xuyên qua khe cửa, hỏi: "Anh ngày thường không cho nó đi ra ngoài hả? Sao không buộc dây trên cổ?"

Lăng Chí Cương bật cười, nói: "Em sợ chó?"

"Chó cho dù ngoan cũng sẽ có lúc lẫn lộn, có thể nhầm người." Chung Minh đóng lại cửa, nói: "Bây giờ trong thành phố nuôi chó tốn kém như nuôi con nít, không có việc gì anh nuôi nó làm gì."

"Ở một người hơi vắng, muốn nuôi gì đó." Lăng Chí Cương nói xong đứng lên, hỏi: "Xem xong rồi? "

"Xong." Chung Minh nắm chặt tay lại, nói: "Xem xong rồi... Tôi ở phòng nào?"

"Phòng phía đông." Lăng Chí Cương chỉ chỉ, dẫn cậu đi đến căn phòng. Cậu đi tới cửa phòng, nhìn qua liền dừng lại, nói: "Đây là phòng của anh hả?" cậu có chút thụ sủng nhược kinh: "Anh không cần cho tôi ở phòng này, tôi ở phòng nhỏ là được rồi."

Lăng Chí Cương bật cười, khóe mắt hẹp dài lại mang theo một chút ôn nhu: "Ai nói là tôi bảo em ở phòng này, tôi cũng ở đây mà."

"A?"

"Em cho thế nào là bao dưỡng? " Lăng Chí Cương vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo: "Tôi cấp tiền cho em, em lo chuyện ngủ của tôi."

"Anh làm gì, anh cởi quần áo làm gì a..." Chung Minh phát giác một tia khí tức ám muội, quay đầu muốn chạy ra ngoài, ai ngờ vừa chạy hai bước đã bị Lăng Chí Cương bắt được, trực tiếp ném lên giường lớn mềm mại. Cả người rơi xuống giữa giường, cậu kinh hoảng mà cuống quít: "Đang giữa ban ngày..."

"Tôi đã sớm muốn đâm cái vật che chắn này rồi." Lăng Chí Cương nói, sờ lên đùi Chung Minh: "Gọi em tới đây không lên giường, chẳng lẽ cùng em nói chuyện?"

"Tôi không phải có ý đó..." Chung Minh khẩn trương: "Anh ít nhất phải cho tôi thời gian mấy ngày thích ứng một chút."

"Nhìn làm cũng giống thích ứng." Lăng Chí Cương có chút gấp, tiến lên cởi nút áo của cậu. Chung Minh không biết nên phản kháng hay không nên phản kháng, nhưng cậu hiểu rằng trước khi mọi thứ phát sinh, mình cần phải nói điều kiện với Lăng Chí Cương trước: "Anh đừng vội, trước tiên tôi có vài điểm muốn nói!"

Lăng Chí Cương quả nhiên dừng lại động tác, sờ lên mắt cậu: "Em nói."

"Anh... Anh khi nào thì thả tôi?"

"Chuyện đó phải tùy biểu hiện của em, khả năng vài ngày, cũng có thể vài tháng, chán thì tính." Lăng Chí Cương rất nghiêm túc đáp lại: "Còn vấn đề gì nữa không?"

"Có có có!" Chung Minh nhanh chóng trả lời: "Anh thật sự là xã hội đen à?"

"Sao vậy, em cảm thấy hứng thú với chuyện này?"

Chung Minh gật gật đầu, sắc mặt bởi vì thở gấp mà có chút ửng hồng, phản chiếu với ga giường màu trắng, nhìn đặc biệt mê người. Lăng Chí Cương liền hôn xuống, nói: "Phải."

Tảng đá trong đầu Chung Minh cuối cùng cũng rơi xuống. Cậu có một kế hoạch lớn, còn cảm thấy rất hoàn hảo.

Lăng Chí Cương hôn càng lúc càng gấp, lực đạo sờ người của hắn cũng càng lúc càng mạnh. Chung Minh xấu hổ, giãy giụa nói: "Tôi không cởi quần áo, trên người tôi cũng chẳng có cái gì đẹp, tôi có anh cũng có, hơn nữa cởi quần áo cũng vô ích, dù sao cuối cùng cũng chỉ dùng miệng."

Lăng Chí Cương dừng lại, khuôn mặt cực kỳ tà khí mê người: "Em cho là chỉ dùng miệng để chăm sóc tôi?"

Chung Minh ngẩn người, nói: "Chẳng phải... Chẳng phải cũng chỉ có thể dùng miệng thôi sao, tôi... tôi không phải nữ nhân, lần trước tôi cởi sạch anh cũng thấy rồi còn gì?"

Cậu cho rằng Lăng Chí Cương tưởng cậu là nam giả nữ, cảm thấy hoang đường lại tức cười: "Tôi phía dưới không có bộ phận kia, anh làm sao... làm sao đi vào... tôi đã nói rồi, anh tìm nữ nhân tốt hơn nhiều, vì sao cứ phải tìm tôi!"

Cậu hơi xấu hổ, chỉ thấy Lăng Chí Cương tà khí cười cười, nói: "Phía trước không có, chẳng phải phía sau còn có một động?"

Phía sau? Phía sau... Chung Minh đầu óc thiếu dưỡng khí nghĩ a nghĩ, lập tức mở to mắt, tay Lăng Chí Cương thừa cơ sờ xuống hai phiến mông của cậu, nói: "Nam nhân đều là làm ở đây, em không biết sao?"

Chung Minh là thiếu niên nông thôn trung thực, nào từng nghe nói qua cái này, cậu không dùng internet, cũng chẳng xem mấy quyển sách không lành mạnh, thậm chí ngay cả bạn bè lưu manh cũng không có, đừng nói nam nhân cùng nam nhân, kể cả nam nhân cùng nữ nhân cậu cũng chỉ biết là cắm vào một lỗ nhỏ phía dưới thôi, cũng không biết đến cùng là hình dạng nó như thế nào. Sắc mặt thoáng cái trắng bệch, lập tức từ trên giường bật dậy: "Không được!"

Đại biến thái, cái chỗ kia sao có thể làm loại chuyện đó?! Chưa nói đến việc có thể hay không, cứ coi như là có, thì cũng quá đáng xấu hổ rồi!

Lăng Chí Cương có chút kinh ngạc thấy Chung Minh ở phương diện này lại bảo thủ cùng ngốc nghếch như vậy, chuyện ngoài ý muốn này đối với hắn mà nói đương nhiên là vô cùng cao hứng, đàn ông đều có loại tâm lý này, hắn đột nhiên cảm thấy nam hài như Chung Minh, phải từng chút từng chút khai phá mới càng nếm được vị ngon. Chung Minh sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, thần sắc quả thực có điểm kinh khủng: "Tôi hối hận rồi, tôi không ngủ với anh!"

"Hiện tại mới nói, hình như đã hơi muộn?" Lăng Chí Cương tâm tình rất tốt, nói: "Chúng ta đến từng bước một, đầu tiên hôn một cái."

Từng bước một, cuối cùng cũng là chạy đến chọc cái mông thôi, Chung Minh đương nhiên không chịu, che miệng lại không cho Lăng Chí Cương hôn. Lăng Chí Cương phì cười, vuốt vuốt mái tóc ngắn cậu, từ trên giường đứng lên: "Được rồi, tôi cho em vài ngày thích ứng, em ở phòng bên cạnh đi."

Lăng Chí Cương đột nhiên phát thiện tâm cho Chung Minh một cơ hội, cậu vội vã đứng lên chạy ra ngoài cửa, Lăng Chí Cương chợt gọi một tiếng "Hắc Tử", Chung Minh liền phát hiện một bóng đen từ trong phòng bên cạnh nhảy ra, xoay người lại nhìn hai chân liền mềm nhũn, chỉ thấy một con chó lớn đang giương cái miệng rộng như bồn máu, con chó săn to bự sủa lên lao tới vồ Chung Minh ngã té trên mặt đất, Chung Minh sợ tới mức quên cả kêu cứu, mặt mũi trắng bệch. Con chó liếm liếm mặt cậu, cậu hoảng sợ vội vàng che kín mặt.

Lăng Chí Cương lúc này mới chậm rãi đi tới, ném một ít thức ăn cho chó, Hắc Tử lập tức ngoan ngoãn, buông người Chung Minh ra, chạy qua một bên "Rạo rạo" bắt đầu ăn. Con chó to như ngao Tây Tạng trong nháy mắt như biến thành một con pug nhỏ.

Chung Minh sợ tới mức đầu óc hồ đồ, buông tay ra nhìn Lăng Chí Cương. Cậu cứ tưởng mình khó giữ được cái mạng nhỏ này nữa, cậu đã từng nghĩ tới vô số kiểu chết, nhưng đến giờ chưa từng nghĩ tới sẽ bị một con chó cắn chết.

"Lần sau nếu còn muốn chạy, sẽ không đơn giản chỉ bị Hắc Tử cắn ngã như vậy." Lăng Chí Cương tuy chậm rãi nói, ngữ khí lại rất tàn nhẫn: "Còn chạy nữa, tôi làm đến hai chân em cũng không thể khép lại, em tin hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro