Phần Không Tên 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chung Minh đương nhiên tin, nhìn bộ dạng hung thần ác sát kia của Lăng Chí Cương, nói hắn từng giết người cậu cũng tin, cậu cảm thấy Lăng Chí Cương hiện tại ngữ khí dạy người không rét mà run, chuyện gì hắn cũng có thể làm được. Cậu bò dậy, lau mặt bị Hắc Tử liếm ướt sũng, nói: "Tôi phải về trường đi học, tôi đã xin nghỉ buổi sáng, nếu nghỉ nữa sẽ bị trừ học phần."

Lăng Chí Cương cũng phải đi làm, hắn nhìn đồng hồ đeo tay, đã hai giờ chiều, Lăng Chí Cương đưa Chung Minh trở về trường, hỏi: "Buổi chiều mấy giờ em tan học?"

"Sáu giờ."

"Tan học xong quay về ký túc thu dọn một chút, sáu rưỡi tôi tới đón em, không cần mang gì hết, quần áo cũng không cần, chỉ mang sách vở là được rồi. Còn lại buổi tối tôi dẫn em ra ngoài mua." Thật ra Lăng Chí Cương cho rằng Chung Minh sẽ phản đối, không nghĩ tới Chung Minh lại đơn giản liền đáp ứng, gật gật đầu nói: "Tôi nghe anh."

Chung Minh xuống xe nhưng không đi vào trường, chỉ đứng ở ven đường một mực đưa mắt nhìn hắn. Cuối tháng mười một, trời nửa tối nửa không, mặt trời xám trắng, tuy rằng sáng nhưng không có nắng. Chung Minh mắt thấy xe Lăng Chí Cương biến mất tại ngã ba, co chân chạy đến trạm xe bus.

Vận khí của cậu cực tốt, vừa tới trạm xe bus đã tới, cậu chạy lên xe, trong đầu còn có chút không đành lòng. Cậu cảm thấy đưa nam nhân kia vào tù, hình như có hơi ác độc. Nhưng nghĩ đến tình cảnh có thể xảy đến với mình nếu không báo cảnh sát, cậu lại có điểm không rét mà run. Thứ kia của nam nhân cậu đã từng chiêm ngưỡng qua, vừa thô vừa dài, có thể nói là rất lớn, đến quy đầu cậu cũng ngậm không vào, thứ lớn như vậy nếu như chọc vào phía sau của cậu, không chọc chết cậu thì cũng chính là đau chết cậu. Chung Minh suy nghĩ một hồi, vẫn là quyết định báo cảnh sát, cậu gần hai chục năm luôn là công dân lương thiện, ngoại trừ lúc làm thẻ căn cước tốn hơi nhiều thời gian ở đồn cảnh sát địa phương, những nơi thuộc cơ quan chính phủ thế này cậu chưa từng đến, trong lòng khó tránh khỏi có hơi khẩn trương, cậu bèn dựa vào ghế, yên lặng nghĩ sẵn trong đầu những lời cần nói, thử nghĩ xem bản thân lúc vào trong đó thì nên nói như thế nào với ngài cảnh sát.

Sau đó cậu phát hiện ra một vấn đề quan trọng, cậu không biết nam nhân muốn bao nuôi cậu kia tên là cái gì nha, cậu mới gặp bọn họ vài lần, nhưng cậu nhớ kỹ số nhà bọn họ, biết rõ nhà bọn họ ở tiểu khu trong trung tâm thành phố.

Chung Minh tổng kết sơ qua nhận xét của mình về những người liên quan, cậu quyết định sẽ nói như vậy.

Như thế này thế này thế này, nam, khoảng chừng ba mươi tuổi, người rất cao, thân thể cũng rất cường tráng, chắc là ông chủ của một doanh nghiệp thành đạt, nhà số 6 ở tiểu khu Thịnh Long, trong nhà nuôi một con chó săn lớn. Người bộ dạng gương mẫu như vậy, thế nhưng lại làm việc xấu, chẳng những là phần tử hắc đạo nguy hiểm cho xã hội, còn uy hiếp trụ cột tương lai của quốc gia, thậm chí còn muốn bạo cúc hoa của cậu.

Một danh sách lí do như vậy, trong lòng cậu một chút áy náy cũng không có, cậu cảm thấy bất kì nam nhân nào gặp phải loại chuyện này cũng đều sẽ làm thế thôi, cho tên kia ăn cơm tù mấy năm, coi như là vì dân trừ hại!

Trường học của cậu cách cục cảnh sát cũng không xa, chỉ lát sau đã đến nơi. Cậu từ trên xe bước xuống, đã thấy tòa nhà cục cảnh sát uy nghiêm hùng tráng, trên bậc thang cổng vào có hơn trăm chiếc đèn sáng, nhìn vô cùng trang nghiêm. Lúc cậu đi tới cửa, cảnh vệ ngăn cậu lại, nghiêm nghị hỏi: "Cậu có việc gì?"

"Xin chào, tôi đến báo án, xin cho hỏi tôi phải đi nơi nào? "

Cảnh vệ kia cao thấp đánh giá cậu, chỉ chỉ cầu thang bên phải nói: "Tầng hai phòng 201."

Chung Minh nhanh chóng cảm ơn rồi đi lên tầng hai, tiếp đãi cậu là một nữ cảnh sát xinh đẹp, thế nhưng ngữ khí không được tốt lắm, đang nằm ở trên bàn viết gì đó, trông thấy cậu liền hỏi: "Anh có chuyện gì?"

"Tôi muốn báo án, tôi biết một phần tử xã hội đen làm xằng làm bậy, muốn tố cáo hắn. Ở đây giải quyết việc này phải không?"

Nữ cảnh sát kia nghe xong lập tức lên tinh thần, chỉ chỉ cái ghế trước bàn: "Ngồi xuống nói."

Chung Minh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, nữ cảnh sát kia tươi cười vô cùng ấm áp, nói: "Vì dân trừ hại là chức tránh nhiệm vụ của cảnh sát chúng tôi, những thành phần gây nguy hại cho xã hội chúng tôi kiên quyết trừng trị. Anh nói anh muốn tố cáo, có chứng cứ không? Đối phương phạm vào tội gì?"

Phạm vào cái tội gì nha... Chung Minh suy nghĩ một chút, cưỡng gian thì vẫn là chưa thành đi... "Tôi cũng không rõ lắm, chính là hắn muốn bao dưỡng tôi, tôi không muốn, hắn liền ép buộc tôi, uy hiếp tôi. Hơn nữa tôi có thể xác định hắn là lão đại của tổ chức phi pháp nào đó, bọn hắn ngang ngược coi trời bằng vung, ở hộp đêm Kim Đế gây ra không ít chuyện. Còn nữa, tôi không biết tên hắn là gì, nhưng tôi biết rõ nơi ở của hắn."

Ánh mắt nữ cảnh sát kia nhìn cậu chợt có chút ý vị sâu xa: "Anh nói đối phương muốn bao dưỡng anh?"

"Nhưng là tôi không đồng ý, hắn liền uy hiếp tôi. Tôi không có cách nào mới đến xin sự giúp đỡ của cảnh sát." Chung Minh hơi bối rối, thế nhưng giọng nói rất cấp bách: "Cô có thể giúp tôi không? "

Nữ cảnh sát có phần im lặng, khóe miệng dường như muốn cười lại không dám cười, bèn đẩy một tập hồ sơ tới, nói: "Như vậy đi, anh viết một bản tố cáo thật kỹ, chúng tôi trước tiên sẽ lưu ý, sau này nếu thật sự phát sinh chuyện gì, anh liên lạc lại vớichúng tôi."

"Hiện tại không lưu ý sao? "

"Hiện tại không có bằng chứng, chúng tôi cũng không thể chỉ bằng lời nói của anh đi bắt người, hơn nữa tên đối phương anh cũng không biết, anh trước tiên cứ viết đi, thông tin của những người có liên quan cũng viết ra, chúng tôi giúp anh điều tra thêm xem sao."

Chung Minh nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng rất có đạo lý, nhưng mà phải thật sự đã xảy ra chuyện cơ, cậu đi báo án thì có tác dụng gì nha? Trong nháy mắt Chung Minh đối với những người đầy tớ của nhân dân này mất đi lòng tin, đành cầm lấy bút bi, bắt đầu viết đơn tố cáo.

Cậu đem mọi ấn tượng của mình với Lăng Chí Cương đều viết ra, cuối cùng suy nghĩ một chút, bổ sung thêm một câu: "Người này là phần tử lưu manh rất nguy hiểm, hy vọng các vị cảnh sát lưu ý."

"Viết xong rồi?" Nữ cảnh sát kia cầm tập hồ sơ lên, nhìn thoáng qua trên dưới. Chung Minh chú ý tới thẻ tên cô đeo trước ngực, ghi ba chữ "Trịnh Vinh Hoa".

"Cảm ơn Trịnh cảnh quan." Cậu nói xong đứng dậy, thấy Trịnh cảnh quan kia lông mi nhăn đã thành một đoàn: "Tiểu khu Thịnh Long nhà số 6? Cô nói xong ngẩng đầu lên: "Anh nói phần tử xã hội đen, ở nhà số 6 tiểu khu Thịnh Long trong trung tâm thành phố? "

Chẳng lẽ cái tên này còn có tiền án, tất cả cảnh sát đều biết hắn??! Chung Minh trong đầu vui mừng khôn xiết, nhanh chóng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó, cô biết hắn sao, hắn trước kia từng phạm tội sao?"

Trịnh cảnh quan ngẩng đầu lên từ trên xuống dưới đánh giá cậu một lần nữa, nói: "Anh đợi ở đây một lát."

Chung Minh thở dài một hơi, ai nha, cậu cứ tưởng là lần này đi cục cảnh sát phí công rồi, trong lòng cũng không ôm hy vọng, không ngờ lại tới một kinh hỉ lớn như thế. Trong đầu hiện ra khuôn mặt nam nhân kia, trong một khoảnh khắc kia cậu cảm thấy áy náy. Thế nhưng nếu như ở cục cảnh sát đã có tiền án, tức là người kia đã tái phạm rồi, trừng trị một chút cũng không quá đáng, bằng không trừ cậu ra, nói không chừng sẽ có người bị hại tiếp theo.

Kết quả đợi trong chốc lát, Trịnh cảnh quan chạy mất kia đã trở về, nhìn cậu với dáng vẻ vô cùng kỳ quái, nói: "Anh đi theo tôi, cục trưởng cục cảnh sát chúng tôi muốn gặp anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro