Phần Không Tên 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 61: Hậu quả câu dẫn

Edit by An Nhiên

Ngày hôm sau Chung Minh thức dậy đặc biệt muộn, chờ đến khi mở mắt ra bên người đã không có ai. Cậu sờ sờ trên giường một cái, chỗ Lăng Chí Cương nằm vẫn còn chút hơi ấm. Chung Minh thở ra một hơi. Bỗng nhiên ngửi thấy trên người mình có loại vị đạo là lạ, cậu chống người dậy nhìn thoáng qua xung quanh, thấy trên mặt đất ném một đống giấy vệ sinh.

Cuối cùng vẫn là Chung Minh từng trải ít, thế nhưng cũng không hoài nghi gì. Cậu đứng dậy xoa xoa hai mắt đi ra bên ngoài, vậy mà trông thấy Lăng Chí Cương ở trong phòng bếp đang làm bữa sáng.

Chung Minh lập tức tỉnh hẳn, chạy đến cửa phòng bếp: "Anh đây là..."

"Dậy rồi? Tôi thức dậy không có việc gì nên đi ra ngoài mua bữa sáng, em rửa mặt đi, tôi hâm nóng sữa."

Trên đầu nam nhân rõ ràng đang đội mũ của cậu, thoạt nhìn từ phía sau giống như người thanh niên hai mươi tuổi.

Chung Minh dựa vào cửa nở nụ cười, chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, chỉnh đốn xong đi ra, Lăng Chí Cương đã chuẩn bị xong bữa sáng, tự mình ngồi ở đó bắt đầu ăn.

Cậu ngồi xuống ở phía đối diện, nói: "Thật sự là không nghĩ tới."

"Không nghĩ tới việc gì?"

"Không nghĩ tới tôi có thể được ăn bữa sáng Lăng lão đại tự tay chuẩn bị. Chẳng lẽ bởi vì ít lời của tôi hôm qua, đột nhiên đối tốt với tôi như vậy?"

Cậu cười ngẩng đầu lên, đã thấy nụ cười trên mặt nam nhân ngưng lại, buông đôi đũa trong tay xuống.

Chung Minh không biết mình nói sai chỗ nào, khẩn trương ngồi thẳng người, chăm chú nhìn Lăng Chí Cương.

"Em nói chuyện với tôi, có phải là nên chú ý thái độ một chút không?"

"Thái độ?"

"Tôi lớn hơn em nhiều như thế, nên có sự tôn trọng nhất định, nói chuyện dùng từ, có phải nên chú ý một chút?"

Chung Minh sững sờ trong chốc lát: "A."

Cậu cầm đôi đũa trầm mặc một hồi, lại nói: "Tôi nhớ rồi, Lăng tiên sinh."

Lăng Chí Cương khóe miệng giật giật, đẩy sữa bò qua cho cậu: "Ăn cơm!"

Lực đẩy khá lớn, sữa bò tung tóe bắn ra, dội lên trên bánh bao của cậu. Đầu Chung Minh giật giật, thầm nghĩ nam nhân này thật nhiều chuyện!

Lăng Chí Cương ăn xong bữa sáng rồi đi làm, không hề nhắc đến chuyện ngày hôm qua, Lăng Chí Cương chân trước vừa đi, Trương Giang Hòa chân sau đã đến, thần thần bí bí quơ quơ CD trong tay với cậu: "Tôi tìm cả một buổi tối đấy nhá."

Chung Minh nhìn nhìn vành mắt Trương Giang Hòa, quả nhiên giống như đã thức thâu đêm. Cậu bày xong hạt dưa với hoa quả, ngồi xuống sô pha, Trương Giang Hòa bỏ CD vào, nói: "Cô gái này cam đoan cậu sẽ thích, mặt non ngực bự, không hề thua kém Aoi Sora."

"Tôi không thấy Aoi đẹp." Chung Minh đánh giá nói: "Tôi cảm thấy cô ta giả vờ đáng yêu."

"Cậu không hiểu rồi, nếu thật sự đáng yêu giống mấy bé gái thì ai có cảm xúc chứ? Đấy không phải là luyến đồng sao? Phải là giả vờ đáng yêu, như thế nhìn mới thiếu thao, đàn ông nhìn mới có cảm giác."

Chung Minh được Trương Giang Hòa giảng giải sửng sốt, cả buổi cũng không nói gì. Video bắt đầu chạy, không có nội dung cốt truyện, ngay từ đầu hai người đã bắt đầu cởi quần áo làm việc.

Chung Minh lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể phụ nữ, có chút mơ hồ, nói thật cậu cũng không cảm thấy hấp dẫn hay quyến rũ gì, cảm giác đầu tiên của cậu chính là: Chỗ kia... Sao lại khó coi vậy? Cứ như một vết rách.

Thế nhưng lần đầu tiên quan sát bộ phận này đích xác tác động đến rất mạnh đến Chung Minh, song một lát sau cậu lại phát giác có điểm không đúng, bởi vì Trương Giang Hòa không nhìn màn hình mà lại đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu xấu hổ đỏ bừng mặt, hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì. Tôi không quen."

Trương Giang Hòa bật cười: "Cậu có biết là lúc mọi người cùng nhau xem AV, có khi cậu nhìn vẻ mặt của người bên cạnh so với nhìn màn hình còn thú vị hơn không?"

Chung Minh nhanh chóng hỏi: "Vẻ mặt của tôi rất bỉ ổi sao?"

"Không phải là bỉ ổi, chính là biểu hiện trên mặt rất phong phú, nhìn rất thú vị."

Chung Minh quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình, lần này cậu bắt đầu tạo vẻ, biểu lộ trên mặt muốn bao nhiêu ngây thơ có bấy nhiêu ngây thơ, một lát lại liếm liếm miệng, một lát lại cắn cắn môi, biện pháp câu dẫn nào có thể nghĩ ra toàn bộ đều đem ra hết.

Trương Giang Hòa đột nhiên hỏi: "Cậu xem cái này chủ yếu xem nam hay là xem nữ?"

"Đều xem."

Trương Giang Hòa chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: "Cậu thấy dáng người diễn viên kia thế nào?"

Trương Giang Hòa đương nhiên là có mục đích, mục đích của hắn là kéo Chung Minh lên con đường đồng tính, cho nên hắn mới chọn bộ phim này, kỳ thật dáng người diễn viên nữ rất bình thường, chủ yếu là diễn viên nam, vóc người cơ bắp, thứ đó cũng lớn. Phim Nhật Bản mỹ nữ vô số, nhưng đàn ông một người lại một người ai cũng đều dung tục bỉ ổi, hắn lựa cả buổi mới chọn ra được một bộ khác biệt này.

Chung Minh nhìn nhìn diễn viên nam kia một đầu mồ hôi, nói: "Rất lợi hại."

"So với lão đại thì?"

"Vẫn còn kém một chút, quá cơ bắp, không dễ nhìn, không bằng Lăng Chí Cương cân xứng gợi cảm."

Trương Giang Hòa cầm một miếng táo bỏ vào trong miệng: "Lão đại được gọi là nhanh nhẹn dũng mãnh, không giống với cái này, cái này người ta gọi là mãnh nam."

"Đàn ông dáng người nhanh nhẹn khỏe mạnh mới tốt, nhìn mạnh mẽ đầy sức sống, cái người trong video này cơ bắp từng khối từng khối, không có mỹ cảm. Lại còn không cao nữa, đàn ông có cơ bắp mà muốn vóc người tốt thì tổng thể nhìn phải cao, cao lớn cường tráng là đẹp nhất."

"Ai da, xem ra cậu rất mê muội thân thể lão đại nha."

Chung Minh uống một hớp nước, đột nhiên tới một câu: "Hơn nữa vật kia cũng không lớn bằng Lăng Chí Cương, tiểu Nhật Bản."

Trương Giang Hòa lập tức bật dậy: "Móa, vậy cậu không xong rồi, cậu chịu được?"

"Nên tôi càng phải cố gắng bảo vệ tính mạng hơn đây!" Chung Minh nói xong liền túm tay Trương Giang Hòa: "Sau này tôi sẽ gọi anh là Giang Hòa ca, nhưng anh phải giúp tôi."

Trương Giang Hòa bị Chung Minh túm như vậy, quả thật trong lòng nhộn nhạo, nhìn bộ dáng Chung Minh môi hồng răng trắng, thật muốn cứ như vậy nhào tới.

Hắn cười cười, nói: "Nhất định, nhất định."

Xem xong một bộ porn, trên mặt Chung Minh đích xác có điểm đỏ, Trương Giang Hòa thế mà lại ra một thân mồ hôi, đi ra ngoài rút điếu thuốc. Chung Minh kỳ thật cũng không khá hơn là mấy, lần đầu tiên xem, chấn động quả thật rất mạnh, đầy trong đầu đều là hình ảnh không sạch sẽ. Cậu thay một thân quần áo, lôi kéo Trương Giang Hòa đi dạo cửa hàng.

"Cậu định làm gì?"

"Tôi vừa được thưởng, Lăng Chí Cương giúp tôi chút chuyện nên tôi muốn mua quà cảm ơn, anh giúp tôi chọn."

"Khoảng giá bao nhiêu?"

Tiền thưởng hai nghìn đồng, Chung Minh tính toán thế này.

"Tôi muốn chia làm ba, tám trăm cho mẹ tôi, sáu trăm tôi tiết kiệm sau này dùng, còn dư lại sáu trăm mua quà cho Lăng Chí Cương."

Trương Giang Hòa vẫn không thể thích ứng với cái tên Lăng Chí Cương, bình thường hắn rất ít khi nghe thấy có người gọi thẳng Lăng Chí Cương, mọi khi đều gọi là Lăng cục hoặc là lão đại.

"Sao lại chia như vậy?"

"Sáu trăm sáu trăm tám trăm, đều là ba con số may mắn."

Trương Giang Hòa bật cười: "Lại còn mê tín. Sáu trăm thật ra cũng không ít... Cậu muốn mua gì cho lão đại?"

"Tôi không biết nên mới hỏi anh." Chung Minh hỏi: "Anh thấy nên mua loại đồng hồ nào?"

"Trong tủ của lão đại đồng hồ hơn vạn đã chất một đống, cậu mua đồng hồ anh ấy sẽ để mắt?"

"Nếu không mua thì mua vòng tay gì đó, cái này chắc anh ta không có chứ?"

"Cậu thấy lão đại giống người sẽ đeo vòng tay sao, ngay cả vòng cổ còn chưa từng thấy lão đại đeo qua!"

"Tôi chỉ nghĩ được đến đó thôi, quần áo gì đó hắn lại càng không thiếu, lại còn quần áo mấy trăm đồng, có mua chắc hắn cũng chẳng để ý."

Thứ Lăng Chí Cương có lẽ không thiếu, chính là tiền, tiền tài quyền thế đối với hắn mà nói, có lẽ là thứ không có sức hấp dẫn nhất. Loại phú nhị đại khó hầu hạ này! Chung Minh nhịn không được cảm thán: "Anh nói xem loại người giống như tôi đây này, từ nhỏ đến lớn đi giày giá hơn hai trăm sẽ đau lòng cả ngày, đeo đồng hồ năm mươi đồng đã cảm thấy rất đẹp, đi ra ngoài thì dùng giao thông công cộng, đi ăn cơm thì ăn quán cơm nhỏ, đi mua đồ thì nhiều nhất là vào *Semir, ngay cả *Xtep cảm thấy rất xa xỉ, cửa hàng vàng bạc tới giờ đều chỉ ngắm không mua, càng đừng nói đến những hàng hiệu kia. Anh nhìn lại các anh một chút xem, từ nhỏ ăn sung mặc sướng, xe thay liên tục, mặc một thân hàng hiệu, quần áo kia của Lăng Chí Cương đến tên nhãn hiệu tôi còn chưa từng nghe qua bao giờ, cái nào cũng đắt dọa người. Tôi thấy giống nhau cả, cũng đều là vải. Còn có rượu hắn uống, một chai còn đắt hơn uống máu người, chế độ xã hội chủ nghĩa, khoảng cách giữa người với người vậy mà cũng lớn đến vậy."

(Semir: một nhãn hàng thời trang của Trung

Xtep: một xí nghiệp sản xuất đồ thể thao của Trung)

"Không nghĩ tới cậu bất bình nhiều thế. Việc này cậu than trách cũng vô dụng, chỉ có thể làm nhiều việc thiện tích đức kiếp này, kiếp sau thác mệnh vào cha mẹ tốt."

Trương Giang Hòa mang cậu đi dạo một vòng, đi đều là các cửa hàng lớn. Chung Minh muốn đến siêu thị tổng hợp xem, Trương Giang Hòa liếc mắt nhìn cậu: "Mua không nổi cũng đừng làm lão đại mất mặt vì tiền, lại còn siêu thị tổng hợp, cậu mua hàng vỉa hè thì tốt thế nào được?"

"Sáu trăm đồng mà còn ít ư??"

"Hay là thế này đi." Trương Giang Hòa suy nghĩ một chút: "Mấy loại như vậy thì một cái cậu cũng không mua nổi, tôi thấy cậu cũng đừng mua, tự tay cậu làm thiệp cảm ơn còn tốt hơn, so giá tiền chúng ta không so được, thế thì so tâm ý đi, quà ít lòng nhiều, có hiểu không? Cậu trở về làm thiệp cám ơn là được."

"Ý kiến này tôi sẽ lưu lại, tương lai sẽ có ích." Thiệp tình cảm để sau, sẽ có lúc cần đến công dụng lớn của nó, bây giờ dùng cái bình thường trước.

Chung Minh nhìn vòng quanh bốn phía, chợt thấy mấy đôi tình nhân đi qua, cậu nhìn một chút, hai mắt phát sáng: "Có rồi!"

———-

Cảnh quan Trịnh Vinh Hoa làm dưới quyền Lăng Chí Cương đã hơn một năm, chức trách cơ bản giống thư ký không khác lắm, bưng trà rót nước, thỉnh thoảng sẽ tiếp đón vài vị khách. Cục cảnh sát là ngành nhiều quyền lợi, quà tặng ngoài sáng trong tối vô cùng nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp quà bằng bưu kiện. Cô nâng thử, rất nhẹ, nhìn nhìn tên người gửi phía trên, lập tức gọi cho Lăng Chí Cương một cú điện thoại: "Lăng cục, có một... từng đến cục cảnh sát chúng ta, tên là Chung Minh, gửi cho ngài một chiếc hộp, ngài xem nên mang qua hay là để tôi kiểm tra trước..."

Đầu bên kia điện thoại hơi sửng sốt: "... Mang lên đây đi."

Trịnh cảnh quan đem hộp kia lên văn phòng của Lăng Chí Cương. Lăng Chí Cương mở ra nhìn qua, vậy mà lại là một chiếc áo len mỏng.

Hắn vừa lấy ra nhìn thử chuông điện thoại liền vang lên. Hắn nhìn nhìn màn hình điện thoại, khóe miệng nhịn không được lộ ra chút ý cười: "Sao đột nhiên lại tặng áo len cho tôi?"

"Anh nhận được rồi hả? Tôi đi dạo cửa hàng nhìn thấy nên mua hai cái, một cái tôi mặc, một cái cho anh, anh có thích không? Tôi cho anh biết nha, quý lắm đó, một cái hơn ba trăm. Tôi mặc thấy rất đẹp, để tôi chụp một cái gửi cho anh, anh đợi một lát."

Chung Minh nói xong cúp điện thoại, Lăng Chí Cương cầm áo len quan sát một chút, cảm thấy màu sắc hơi trẻ, không hẳn phù hợp với hắn.

Sau đó điện thoại liền "Ting" báo có tin nhắn đến, hắn mở ra nhìn, thấy ảnh Chung Minh chụp gửi qua. Chung Minh đứng đó mặc áo, toàn thân phủ một chiếc áo len rộng thùng thình, cười hì hì cách màn hình một mét, sáng lạn tuấn tú.

Trong đầu Lăng Chí Cương "Ầm" một tiếng, lập tức cảm giác huyết dịch toàn thân sôi trào, rất kỳ diệu.

Hắn nhìn ra được, chiếc Chung Minh mặc trên người cùng với chiếc trong tay hắn này, là áo tình nhân.

Trương Giang Hòa vẫn ở một bên hỏi Chung Minh: "Sao rồi nha, lão đại phản ứng thế nào?"

"Ai biết." Chung Minh nhanh chóng mặc thêm áo khoác, nói: "Tư thế vừa rồi của tôi tao chứ?"

Trương Giang Hòa phụt một tiếng, vội vàng nhịn cười: "Coi như cũng được."

Điện thoại trên giường đột nhiên vang lên, Chung Minh nhanh chóng bò qua cầm di động áp lên tai, Trương Giang Hòa lại ầm ĩ, nói: "Mở loa ngoài mở loa ngoài!"

Chung Minh liền nhấn mở loa: "Alo?"

Kết quả nghe thấy thanh âm âm u của Lăng Chí Cương ở đầu bên kia điện thoại, nói: "Chung Minh, hôm nay tôi đặc biệt muốn thao em."

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro