Phần Không Tên 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 63: Tưởng như vậy là xong?

Edit by An Nhiên

Chung Minh kinh ngạc: "Anh đã đến rồi."

Chung Minh đi vào, có chút không hiểu gì. Nhưng trước tiên cậu vẫn nhìn mẹ mình một chút, mẹ Chung vẫn đang mê man, cậu khẽ gọi một tiếng, vành mắt đỏ lên, nhưng đang có Lăng Chí Cương ở đây, cậu cũng không muốn để lộ nhiều cảm xúc, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi về nhà thấy không có em nên gọi cho em, nhưng em lại liên tục tắt máy, tôi liền gọi đến nhà em, kết quả hàng xóm nhà em nói cho tôi biết bà ấy với cô đang ở trong bệnh viện, kêu tôi báo cho em biết. Người hàng xóm kia đã đi rồi, bà ấy phải đi đón cháu trai tan học, tôi nói em sẽ tới ngay nên bà ấy đi. Em có chuyện gì sao, vì sao lại tắt điện thoại?"

Chung Minh "À" một tiếng, xem ra hình như Lăng Chí Cương vẫn chưa phát hiện chuyện Hắc Tử mất tích. Cậu không có ý định nói chuyện này với Lăng Chí Cương ở trong phòng bệnh, nhưng Hắc Tử đối với nam nhân này mà nói giống như thuốc Đông y (tui không hiểu vì sao lại so sánh như vậy nữa :v), cậu cảm thấy cứ giấu hắn như vậy cũng thật sự có điểm quá đáng, do dự liên tục, cuối cùng vẫn gọi Lăng Chí Cương ra ngoài: "Tôi nói với anh chuyện này, anh nghe xong đừng tức giận."

Lăng Chí Cương gật đầu: "Em nói."

"Tôi để lạc Hắc Tử... ở trong công viên Nhân Dân."

Nụ cười trên mặt nam nhân lập tức ngưng lại, Chung Minh cúi đầu xuống, nói: "Tôi tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm được, xin lỗi."

Nam nhân quay người vội vã đi về phía thang máy, đi vài bước bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt vô cùng khó coi, dừng trong chốc lát, nói: "Chiếu cố mẹ của em cho tốt, chuyện Hắc Tử trước tiên em đừng động tới."

Chung Minh ngoại trừ lo lắng chuyện bệnh của mẹ, chính là lo lắng Lăng Chí Cương sẽ xử lý cậu như thế nào. Cậu đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói mẹ cậu tái phát bệnh cũ. Chung Minh nói: "Không phải chứ, mẹ cháu vẫn uống thuốc đúng theo đơn mà, lần trước đến bệnh viện bác sĩ nói uống thuốc đầy đủ sẽ không có việc gì."

"Uống thuốc sao? Vậy thì không đúng, nếu người bệnh vẫn uống thuốc thì các chỉ số sẽ không cao như vậy, cậu hỏi người bệnh xem có phải uống không đúng liều không."

Trong đầu Chung Minh hơi động một chút, trở về phòng bệnh. Mẹ Chung sau khi truyền dịch đã tỉnh lại, Chung Minh vừa vào cửa liền hỏi: "Mấy ngày nay có phải mẹ không uống thuốc không?"

Thấy bộ dạng mẹ Chung ấp úng, Chung Minh thoáng cái bùng nổ, quát: "Sao mẹ lại như vậy, không phải con đã nói với mẹ sao, phải uống thuốc đúng giờ, đúng liều, sao mẹ nhất định không nghe. Mẹ đây là muốn làm sao, không muốn sống nữa?"

Chung Minh ném đơn thuốc trong tay lên giường rồi quay đầu đi ra ngoài, đi đến cầu thang trong lòng đau xót, lại quay trở lại. Mẹ Chung tựa ở trên gối đầu, nói: "Mẹ cũng không nghĩ sẽ như vậy, mẹ cảm thấy thân thể mấy ngày hôm trước rất tốt, thuốc kia lại đắt, mẹ nghĩ uống xong thì trước tiên ngừng vài ngày xem tình hình, ai ngờ..."

"Con đã nói với mẹ thế nào, tiền quan trọng hay sức khỏe quan trọng? Già rồi còn nghĩ đến chuyện đắt hay không đắt, chút tiền đó mẹ tích cóp làm gì, con cho mẹ biết, mẹ không dùng để dành cho con lấy vợ mua nhà, đời này con sẽ không lấy vợ, không mua nhà, cũng sẽ không sinh con."

Mẹ Chung bật cười, đưa tay bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu lại: "Được, sau này tất cả mẹ nghe theo con, được chưa."

Trong lòng Chung Minh khó chịu lợi hại, gỡ tay mẹ mình ra, nói: "Mỗi lần mẹ đều nói như vậy, lần trước cũng thế. Bây giờ con không thể tin lời mẹ nữa. Mẹ mà còn như vậy thì người nằm viện sẽ chính là con, bị mẹ dọa thành bệnh tim."

Bệnh của mẹ Chung là bệnh cũ, truyền dịch một chút là được, chỉ có điều phải uống thuốc đúng giờ, không thể mệt nhọc. Chung Minh đón bà về nhà, ở nhà trông một đêm, một đêm này cậu lật qua lật lại cũng không ngủ được, lúc trước Lăng Chí Cương muốn bao dưỡng cậu, trong lòng cậu cũng không trằn trọc giống như bây giờ, thì ra sợ hãi và phẫn nộ cũng không bằng bất an đến tra tấn người như thế này. Chống đỡ đến nửa đêm, cuối cùng cậu không nhịn được, gửi một tin nhắn cho Lăng Chí Cương, hỏi Hắc Tử đã về chưa.

Thế nhưng đợi đến lúc hai mắt chua xót cũng không nhận được tin nhắn hay điện thoại của Lăng Chí Cương, cậu biết chuyện đã phát triển theo hướng càng lúc càng xấu. Hắc Tử là tâm can bảo bối của Lăng Chí Cương, nếu nó xảy ra chuyện gì, không biết Lăng Chí Cương sẽ trừng phạt cậu như thế nào đây.

Sáng sớm ngày hôm sau, Chung Minh quyết định không trốn tránh nữa. Cậu làm xong bữa sáng cho mẹ, lại nhìn bà uống thuốc: "Loại này một ngày uống ba lần, mỗi lần ba viên, loại này mỗi ngày một viên là được."

Cậu gói thuốc vào trong tờ giấy gấp thành một phong bao: "Nếu vẫn không thoải mái thì lập tức đi viện, nếu không thì gọi cho con.

Mẹ Chung vẫn hơi đau lòng, ở bên cạnh uống thuốc vẫn nói: "Tại sao mấy viên nhỏ thế này mà lại hơn mấy chục đồng, thuốc này đắt quá."

Chung Minh quay đầu lại nhìn bà, bà lập tức không lên tiếng nữa, nói: "Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ uống đầy đủ."

"Mẹ suy nghĩ chút xem, mẹ không uống thuốc có thể bớt được bao nhiêu? Một chuyến đi viện liền hết sạch, sao mẹ không thử nghĩ xem cái nào mới là tốt nhất? ... Con làm xong bữa sáng rồi, mẹ đợi một lúc nữa thì ăn."

Mẹ Chung thấy cậu muốn đi ra ngoài liền hỏi: "Con không ăn sáng đã đi rồi sao?"

"Con không, ở trường còn có việc, con phải lên lớp."

"Hôm nay hình như có tuyết rơi, con mặc dày một chút, nhớ đội mũ với đeo khăn quàng vào."

Chung Minh liền bọc mình lại cực kỳ chặt chẽ, chỉ lộ ra hai mắt đen bóng với khuôn mặt trắng trẻo. Lúc ra tới cửa cậu bỗng nhiên lại chạy trở lại, cầm lấy điện thoại của mẹ gõ trong chốc lát, nói: "Sau này mẹ gọi cho con thì không cần bấm từng số một nữa, cũng không cần tìm ở trong danh bạ, con cài quay số nhanh cho mẹ, mẹ trực tiếp bấm số 1 là gọi được cho con, mẹ hiểu không?"

Cậu nói xong liền làm mẫu cho mẹ Chung một lần, bà cười gật đầu, thúc giục cậu nói: "Mẹ biết rồi, không phải còn có bác Trương hàng xóm sao, con yên tâm đi học đi, đừng để bị muộn."

Chung Minh tiến lên ôm mẹ xong chạy ra ngoài. Cậu gửi đơn xin nghỉ học cho lớp, ngồi xe chạy thẳng đến công viên Nhân Dân. Cậu tìm trong công viên một lượt từ trong ra ngoài, đi đường dành riêng cho người đi bộ tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Hắc Tử. Buổi trưa tuyết rơi, cậu ăn một tô mì ở tiệm ven đường, quay về trường học viết mấy tờ thông báo tìm Hắc Tử. Thời điểm dán thông báo, một ông cụ đi ngang qua vỗ vỗ vai cậu, nói đã gặp qua một con chó đen lớn: "Con chó kia cắn người, bị bảo an tiểu khu gần đó bắt đi rồi."

Chung Minh nghe xong nhanh chóng chạy về phía tiểu khu ông cụ chỉ, bảo an tiểu khu kia liếc cậu dò xét, nói: "Con chó kia điên rồi, bị đồng nghiệp tôi dùng côn điện đánh chết, cắn bao nhiêu người. Nhưng xác vẫn còn ở chỗ bãi rác đấy."

Chung Minh cuống cuồng chạy đến chỗ rác rưởi chồng chất, trông thấy nửa thân Hắc Tử bị rác chôn vùi, lộ ra cơm thừa canh cặn dính ở trên móng vuốt, chỉ có da lông màu đen kia vẫn trơn bóng sáng loáng như cũ. Chung Minh lại tới gần nhìn thoáng qua, trên đầu Hắc Tử đã huyết nhục mơ hồ.

Đám bảo an hung thần ác sát kia thoạt nhìn không chút nào mềm lòng. Cậu giẫm lên tuyết đọng ở trên mặt đất ngồi xổm xuống bên cạnh, bông tuyết rơi trên hai vai cậu, Hắc Tử rơi vào cảnh này, cậu vậy mà đau lòng nói không nên lời, đau xót, có phần muốn khóc.

Khóc vì Hắc Tử, cũng vì chính mình, Lăng Chí Cương nhất định sẽ không tha cho cậu.

Cậu không có chỗ nào để chạy, hơn nữa nếu muốn Lăng Chí Cương xử lý cậu nhẹ nhàng, cậu phải "Tự thú" sớm một chút để còn được nhận "Khoan hồng" .

Thế là cậu đứng lên, chân giẫm lên tuyết trở về, thời điểm đi đến nhà Lăng Chí Cương, cậu đứng ở bên ngoài cửa sổ, qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào bên trong, thủy tinh có chút mờ, cậu đứng ở trong gió tuyết, trông thấy phòng khách sáng, bông tuyết rơi đầy hai vai của cậu, nhưng cậu vẫn không dám đi vào. Cậu suy nghĩ một chút, chạy ra bên ngoài tiểu khu mua một ít thuốc trị thương, cậu nghĩ kết quả của cậu đơn giản cũng chỉ có hai loại, hoặc là bị nam nhân đánh cho mặt mũi bầm dập, hoặc là bị nam nhân cường bạo cho hả giận, vô luận là kết cục nào cậu đều cần thuốc trị thương.

Cậu tháo khăn quàng cổ xuống, mũ cũng lấy xuống, một đầu tuyết trắng gõ cửa.

Thời khắc chờ đợi rất dày vò, tội lỗi đối với Hắc Tử từ từ biến thành sợ hãi đối với Lăng Chí Cương, cậu lại lạnh, run rẩy hít một hơi, cửa liền mở ra.

Nam nhân quần áo thoải mái, tay đút túi chăm chú nhìn cậu, thấy cậu đứng ở ngoài cửa không chịu nhúc nhích liền nghiêng người sang phải: "Đi vào..."

"Tôi..." Chung Minh muốn nói lại thôi, cầm túi nilon đựng thuốc trong tay, rụt tay chân lại. Đúng lúc đó trong phòng khách bỗng nhiên vang lên một tiếng chó sủa ô ô, Hắc Tử lao tới, nhào đến khiến cậu lảo đảo, túi nilon trong tay cũng rơi trên mặt đất.

"Hắc Tử!" Nam nhân nghiêm khắc kêu một tiếng, Hắc Tử lập tức rụt trở về, đứng ở cửa ra vào thở hộc hộc, giống như chó Nhật chờ chủ nhân trở về.

Chung Minh cảm giác trong ngực mãnh liệt thở ra một hơi thật dài, giống như có thể sống sót rồi, thiếu chút nữa khóc lên, lại muốn chửi mẹ nó, chó chết không biết nỗi khổ của nhân gian này!

"Nó... Nó... sao nó lại ở đây, nó... không phải đã chết rồi sao, tôi tận mắt nhìn thấy... Ở tiểu khu phía bắc công viên Nhân Dân đó..."

Sắc mặt nam nhân lập tức khó coi, Chung Minh nửa cười nửa khóc, lúc này mới biết mình nhầm rồi: "Hôm qua tôi hỏi anh đã tìm được Hắc Tử chưa, sao anh không nói cho tôi biết là đã tìm được Hắc Tử, hại tôi lo lắng thời gian dài như thế, tôi còn tưởng rằng nó..." Sau khi kinh ngạc liền có điểm tức giận: "Đã biết rồi mà sao anh không nói cho tôi biết?" Hại tôi thương tâm, lo lắng như vậy.

"Không nói cho em biết vì muốn dạy dỗ em một chút, sau này dẫn nó ra ngoài sẽ nhớ trong đầu."

Nam nhân vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi trở về đã thấy Hắc Tử đứng ở cửa, nó nhớ đường nên tự mình chạy về, ai kêu em không nhìn thử, chỉ biết tìm bên ngoài."

Mặt Chung Minh hết đỏ lại trắng, đứng ở cửa ra vào trong chốc lát mới xoay người nhặt túi nhựa trên mặt đất lên đi vào trong cửa. Vừa đi vào cả người lập tức trở nên ấm áp, cậu đi về phía sô pha nằm xuống, đưa tay che lại hai mắt, Hắc Tử nằm xuống bên chân, cọ xát bắp chân của cậu. Cậu duỗi một tay ra sờ đầu Hắc Tử, thở một tiếng thật dài, có vẻ như mệt mỏi vô cùng.

"Mẹ của em thế nào rồi?"

"Đã về nhà, cũng đỡ rồi." Chung Minh mở to mắt nói: "Tôi thấy ở ngoài có một con chó rất giống Hắc Tử, bị nói là điên rồi, loạn cắn người, bị bảo an đánh chết ném ở trong bãi rác. Tôi tưởng là Hắc Tử, trên đường đi lo lắng không yên, không biết nên nói với anh như thế nào. Tôi sợ anh đánh tôi, còn mua cả thuốc trị thương."

Cậu nói xong, cầm túi nilon thả xuống sô pha, nghẹn ngào bật cười, nói: "Làm tôi sợ muốn chết."

Cậu một đêm không ngủ, trong nhà ấm áp như vậy, cậu nằm trong chốc lát liền buồn ngủ, ê ê ẩm ẩm, tinh thần không gượng dậy nổi: "Anh người này thật mang thù, nửa điểm thiệt cũng không chịu, không có lòng khoan dung."

Cậu hơi khép mắt lại, nhẹ giọng oán trách: "Xem ra ở trong lòng anh, Hắc Tử quả thực quan trọng hơn tôi nhiều. Tuy rằng tôi cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, thế nhưng trong lòng vẫn... có chút tư vị không đúng..." Hai mắt cậu giống như mở ra, lại giống như không mở, mơ màng không rõ giống như lời nói của cậu, dường như sắp thiếp đi: "Đến khi nào... Anh mới có thể..."

Môi cậu mấp máy, trên gương mặt tuấn tú đều là mỏi mệt, lời nói lập lờ nước đôi như vậy, tựa hồ ngay cả bản thân Chung Minh cũng không biết có phải cố ý trộn lẫn một chút mập mờ hay không.

Lăng Chí Cương bỗng nhiên có ý muốn đối xử với Chung Minh thật tốt, lời nói và bộ dạng của Chung Minh khiến cho hắn lần đầu tiên biết được Chung Minh đáng thương, là do một tay hắn mà tạo thành đáng thương. Nếu là do hắn một tay tạo thành, thì cũng nên từ một tay hắn đền bù tổn thất.

Chung Minh không biết mình làm sao lại ngủ tốt như vậy, cũng không biết mình ngủ lúc nào, ngày hôm sau tỉnh lại thấy bản thân nằm ở trên người Lăng Chí Cương, một chân còn tùy tiện vắt lên eo hắn.

Cậu vội vàng lau lau nước miếng trên khóe miệng, nằm im tại chỗ không dám nhúc nhích, tình cảnh này khiến cậu thấy hơi lúng túng. Cậu nín thở ngưng thần, lén lút nhấc chân lên, định bụng thần không biết quỷ không hay đứng dậy, ai biết đùi vừa rời khỏi người nam nhân, một bàn tay lớn liền đè cậu xuống.

Cậu mãnh liệt quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân gối lên cánh tay, chậm rãi nói: "Đè ép tôi cả đêm, áp chân tôi đều đã tê rần, tưởng như thế là xong?"

Nam nhân khí huyết tràn đầy, mới chỉ cách một đêm mà râu trên cằm đã dài thêm rất nhiều. Chung Minh vẫn không nhúc nhích nửa nằm trên giường, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia tinh quang, rụt chân lại muốn chạy, thế nhưng nam nhân gần như cùng lúc kéo cậu một cái, cậu chạy không được, vội vàng dùng sức hơn, nhưng nam nhân đồng thời cũng dùng lực lớn hơn,cứ như vậy anh tới tôi đi, cả người cậu bị lôi đến trên người Lăng Chí Cương, mặt đối mặt với hắn.

——–

Lâu rồi không có chap mới để up, up chương này vậy, hàng ủ từ lâu rồi _(:3 ZL)_ , sắp tới tui rất là bận nên không biết bao giờ mới edit được huhu

Advertisements

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro