nope

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lưu ý: lowercase, lời văn lủng củng...
_____________

cậu ta chóng tay lên bàn, đan những ngón tay của mình vào nhau rồi kề cằm lên, đôi ngươi nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi:

- anh... là thứ gì thế?

tôi nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu ta:

- ý của cậu là sao?

- thì là... anh trong chẳng giống con người gì cả. kiểu như là anh là người của một thế giới hoàn toàn khác vậy. thứ nhất là anh lúc nào cũng quần quật với đóng tập tài liệu đó và xem chúng như gia đình của anh, không có chúng thì ann hoàn toàn bất ổn, ăn uống đều không ngon, tinh thần thì tuột dốc. thứ hai là về sức khỏe của anh, mặc dù trong anh khá yếu ớt, da vẻ tái nhợt, dưới mắt lúc nào cũng có quầng thâm nhưng cách anh hoạt động đều ngược lại với bản thân anh. và cuối cùng, anh có phải là con người không vậy? - cậu ta đáp.

tôi thở dài, tháo bỏ cái kính của mình rồi đặt xuống bàn, dùng hai ngón tay dụi dụi đôi mắt thâm quầng của bản thân rồi nhìn cậu ta. cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào tôi và ngóng đợi một câu trả lời. tình huống này làm tôi khá khó xử, tôi chẳng biết nói thế nào để phủ nhận lại những lời cậu ta nói, cũng chẳng thể nào nói chính bản thân không phải là một con người bình thường như bao người khác. tôi ngửa đầu nhìn lên trần một lát, hít một hơi rồi lấy lại phong độ, tôi trả lời:

- này cậu, tôi thắc mắc rằng tại sao cậu lại quan tâm tôi đến như thế? tôi và cậu, chúng ta đều khác nhau. tôi đường đường là một luật sư vào ngành đã khá lâu, còn cậu là một luật sư vừa vào chưa đầy 2 tháng, và chúng ta cũng chẳng phải bạn bè thân thiết đâu. vậy nên, xin cậu đừng quan tâm đến những việc vô bổ như là quan tâm tôi hay gì đó đại loại vậy, chỉ cần cậu tập trung vào công việc của cậu là được rồi.- tôi cầm lấy cái kính vừa nãy đặt trên bàn lên rồi đeo vào đồng thời đứng dậy, nhìn vào mắt cậu ta- vậy... tôi đi trước đây. còn kha khá tài liệu đang đợi tôi.

nhìn cậu ta trong giống như vừa mất đi một cái gì đó, đôi con ngươi cậu ta mở to, ánh mắt thể hiện rõ sự bàng hoàng xen lẫn buồn bã, đôi môi mỏng mím chặt. trong lòng tôi xuất hiện một mớ cảm xúc rối bời, chẳng lẽ trong những lời nói lúc nãy đã làm tổn thương cậu ta chăng? tôi mím chặt môi, loại bỏ mớ cảm xúc kia rồi bỏ đi. bất chợt có một bàn tay kéo tôi lại, vì bất ngờ nên tôi quay lại để nhìn xem là ai đã kéo tôi lại. là cậu ta, cậu ta đã kéo tôi lại. tôi nhìn cậu ta, chân mày cậu ta nhíu lại, ánh mắt tức giận nhìn tôi, cậu ta lớn giọng:

- tôi quan tâm người mình thích thì có gì sai sao?

tôi mở tròn mắt, khuôn mặt thể hiện rõ sự bất ngờ nhìn cậu ta:

- cậu... thích tôi?- tôi không tin lặp tức hỏi lại cậu ta

cậu ta nhìn tôi với đôi mắt ngấm lệ, đôi môi mấp máy:

- đúng vậy! tôi thích anh! rất rất rất thích anh!- những giọt nước mắt lăn trườn xuống gò má hồng hào của cậu ta- việc tôi thích anh như thế tôi cũng đã thể hiện ra, vậy mà... anh đâu nào quan tâm tới... anh... quá đáng thật đấy...!

tôi ngẩn người, ngước nhìn khuôn mặt lấm lem nước mắt của cậu ta. a, tôi nghĩ là " hình như tim tôi hẫng một nhịp rồi ". trong lòng tôi rối bời, chẳng biết phải làm gì để vỗ cậu ta nín cả, não tôi dường như vô dụng rồi. loại bỏ tất cả những suy nghĩ trong đầu, tôi tiến lại gần và ôm chầm cậu ta vào lòng, dùng tay vỗ nhẹ lưng của cậu ấy, tôi khẽ giọng:

- tôi xin lỗi... vì đã đối xử với cậu như thế...

cậu ta ở trong lòng tôi, nức lên từng đợt. tôi cảm nhận được làn nước mắt nóng hổi thấm vào cái áo sơ mi của tôi. cậu ta dừng như đã cảm thấy đỡ hơn, tiếng nức cũng đã ngớt dần đi. cậu ta cất tiếng:

- anh làm tổn thương tôi rồi.

- tôi xin lỗi mà...- tôi trong lòng áy náy, vuốt lưng cậu ta- tôi sẽ đền bù cho cậu, vì vậy nên là cậu đừng khóc nữa.

- anh nói thật chứ?- cậu ta vùi đầu vào vai tôi hỏi

- tôi nói thật mà, cậu cũng biết tính tôi đấy, tôi sẽ chẳng bao giờ nói dối đâu.

cậu ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe còn đọng lại một chút nước mắt nhìn tôi, sụt sịt nói:

- vậy sau này những gì tôi nói, anh đều phải nghe theo. được chứ?

- được mà, được m... khoan, ủa?

tôi thật sự muốn rút lại những lời tôi vừa nói, cái não ngu ngốc vô dụng này, mày điên rồi.

- được, vậy chốt nhé!- cậu ta hớn hở, vỗ vai tôi rồi bước đi ngang qua- hẹn gặp lại anh ở văn phòng nhé!

a, vậy là bị lừa một vố rồi hả?

tôi vò đầu, đuổi theo cậu ta, la lớn:

- này đứng lại! cậu dám chơi tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#stories