chap cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi xa lạ, có vẻ giống như một ngôi chùa hoang, Lâm nằm bên cạnh tay chân bị trói, Tùng muốn gọi Lâm dậy nhưng tay chân mình cũng bị trói, cố hết sức rướn người dùng chân đạp Lâm để gọi Lâm dậy.

Lâm cũng hồi tỉnh  sau cú đạp, cậu cũng nhận ra tình trạng của mình lúc này

-Anh sao lại thế này

-Anh cũng không biết nữa, hình như chúng ta bị ai đo bắt về đây có vẻ như với mục đích chẵng tốt đẹp nữa.

-Bọn này đừng cố mà đoán- một giọng nói éo éo lại vạng lên-Bọn mày một đứa ca sĩ nổi tiếng, một đứa con trai của  nghệ sĩ nổi nhất nước, chúng mày có giá lắm đấy, bọn tao cũng chả làm hại gì bọn bây đâu, chỉ cần tiền thôi, cứ ngoan ngoãn ngồi đây, có tiền rôi tụi bây được thả về nhà thôi.

Tên đó nói xong là bỏ đi. Tùng cố ngồi lại gần Lâm

-Em đừng sợ nhé, chắc giờ này mọi người đang tìm cách cứu chúng ta. Anh sẽ luôn bên cạnh em, nên đừng sợ gì cả

-Em có anh bên cạnh, nên không thấy sợ, vì em biết anh Tùng sẽ luôn bảo vệ em. Anh Tùng cũng đừng sợ, em cũng sẽ bảo vệ anh.

-          Anh có sợ đâu

-Nhưng anh đang run kìa

-Làm gì có, tại anh lạnh đấy

-Đừng lo, bố em sẽ có cách cứu chúng ta thôi.

-Anh biết mà. Anh sẽ tìm cách đưa em đi khỏi đây.

Còn về phía bố Linh sau khi bàn bạc với mọi người, ai cũng quyết định báo công an để họ bố trí,  bố Linh vẫn chuẩn bị tiền chuộc và  đi đến chỗ giao tiền như đã hẹn, công an bố trí người theo dõi  để bắt tên lấy tiền chuộc, trong lúc tháo chạy đi hắn đã báo với đồng bọn mọi chuyện đổ bể, tên còn lại nổi điên lên hầm hầm vác dao  vào chổ hai cậu nhỏ, Tùng lúc đó đã tự cắt được dây trói vốn đang cởi trói cho Lâm,  tên bắt cóc lăm lăm đem dao vào tới, Tùng dùng hết sức đẩy tên  bắt cóc ngã xuống, tên bắt cóc to lớn chỉ cần dùng một tay đã vật Tùng ngã xuống đất. Tùng choáng váng chưa thể đứng lên thì tên cướp giương dao lên định xả Tùng một nhát, nhưng ngay khoảnh khắc ấy Tùng thấy có cái gì đó đè lên người mình định thần lại thì đó là Lâm, cậu nhanh như chớp nhảy  bổ vào  che chắn cho Tùng, một dòng máu từ lưng Lâm rịn ra làm ướt tấm áo trắng con dao đang cắm trên lưng Lâm, gương mặt Lâm dần trở nên trắng bệch.

-Anh Tùng em yêu anh…Lâm nói trong hơi thở ngắt quãng- em sợ không còn cơ hội nói với anh sự thật này nữa, em rất….yêu…anh….

Lâm nói xong là ngất lịm đi trong vòng tay Tùng , máu Lâm chảy ướt cả tay áo Tùng, Tùng la hét, Tùng hoảng sợ khi lần này Tùng có thể mất Lâm thật sự khi mà chưa nói cho Lâm biết tình cảm của mình. Nỗi sợ hãi này lớn hơn tất cả các nỗi sợ trên thế giới này. Tùng lên cơn điên loạn cắm đầu nhảy bổ vào  tên bắt cóc đè hắn ra đánh tới tấp. Lúc đó thì công an cũng ập tới tóm lấy tên bắt cóc, khi theo thiết bị định vị trên iphone của 2 đứa vì bọn bắt cóc tửng tới mức đem điện thoại của hai đứa nhỏ ra chơi game làm kích hoạt máy. Họ kịp đem hai đứa trẻ một đang ngất đi vì kiệt sức, một đang nằm trên vũng máu với con dao cắm vào lưng đến bệnh viện..

 Lâm sốt mê man suốt một tuần  vì vết thương khá sâu và nhiễm trùng, Tùng sau khi tỉnh lại thì chẳng dám rời Lâm nữa bước. Tùng sợ nếu rời mắt khỏi Lâm thì Lâm sẽ biến mất. Sắc mặt Lâm xanh xao do mất máu quá nhiều. Đôi chân mày cứ nhíu lại đầy đau đớn. Tùng chỉ ước mình có thể chịu đau thay cho Lâm. Tùng luôn dằn vặt tự trách khi không thể che chở Lâm như đã hứa, bao lần Tùng òa khóc như trẻ con mỗi khi Lâm co giật vì cơn sốt.

Không chỉ gầy đi Tùng cũng ốm và gầy hơn trước nhiều, Tùng vẫn phải bận rộn với lịch đóng phim của mình,  nhưng vừa hết cảnh quay Tùng lập tức quay về bệnh viện ngồi nói chuyện với Lâm dù Lâm chưa tỉnh. Tùng cũng hốc hác hẳn sau 1 tuần Lâm nằm viện.

-Em là đứa trẻ đáng ghét, mau  ngồi dậy đi, nói với anh những lời như thế rồi nằm ở đây sao,, định bỏ anh đi sau khi nói những lời đó sau, đã nói anh nghe rồi thì phải nghe anh nói với chứ em mau ngồi dậy đi.

Thêm một tuần nữa Lâm nằm bên giường bệnh. Vết thương đã bắt đầu có dấu hiệu hồi phục. Lâm  tỉnh lại sau môt giấc ngủ dài. Vừa mở mắt đã thấy bố Linh bên cạnh.

-Heo con của bố, con tỉnh rồi, con làm bố sợ mất hồn nửa tháng nay biết không hả.

-Con xin lỗi bố.

-Heo con ngốc à, sau này có chuyện gì cũng đừng không nói không rằng biến mất như thế nữa biết chưa hả.

-          Dạ con biết rồi. mà anh Tùng đâu bố, anh ấy có sao không

-          Không sao nó đi đóng phim rồi, tội nghiệp dạo này nó gầy xọp cả người, cứ vừa đóng phim vừa lo cho con biết con tỉnh chắc nó mừng lắm, con nằm đây đi để bố đi tìm bác sĩ, khám lại cho con nhé

-          Dạ.

Lúc đó Tùng cũng vừa đến

-Anh Tùng- Lâm cất tiếng gọi yếu ớt.

Tùng đã nửa tháng nay không nghe được tiếng gọi thân thương đó, giờ nghe lại bỗng thấy sao mà nó kì diệu đến thế, Tùng ào đến nắm  lấy Lâm

-Sao anh ốm thế, anh không ăn uống gì sao-Lâm vuốt nhẹ má Tùng

-Em tự lo cho mình đi, nhìn em bây giờ thành con cò rồi, không còn là heo con nữa.

-Thế không phải tốt sao, anh hay nói là em tròn quá, cõng em anh thấy nặng mà

-Anh quen với sự nặng nhọc khi cõng heo con rồi. Em phải mau lấy lại sức nặng đấy cho anh nhé.  Còn bây giờ đừng nói gì nữa mà hãy nghe anh nói thôi.

Tùng cuối xuống đặt lên môi Lâm một nụ hôn cháy bỏng. Bỏ mặc mọi thứ, định kiến xã hội, giới tính. Tùng chỉ biết rằng Tùng muốn hôn lấy đôi môi đó. Muốn ôm lấy khuôn mặt đó. Quan trọng nhất Tùng biết Tùng yêu Lâm nhiều đến nhường nào.

Anh yêu em, anh sẽ nói với em điều này mỗi ngày anh thật sự thật sự rất yêu em, cho phép anh được ở bên cạnh em nhé, được cõng  em mỗi ngày, được yêu em mỗi ngày được chứ. –Tùng nhìn Lâm mỉm cười

-Anh cần gì xin phép, anh không phải đã đang làm điều đó hay sao? Em cũng yêu anh.

Cả hai trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc

-Nhưng Lâm này- Tùng đột ngột ngưng nụ hôn ngọt ngào lại

-Anh nghĩ em cần đánh răng, 2 tuần rồi em ko đánh răng nên nó hơi có mùi em ạ.

-Anh đáng ghét, em vì ai mới thế này hả.- Lâm quăng cái gối vô mặt Tùng.

-Thôi anh xin lỗi để anh cõng vào toilet heo con của anh. 

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro