Duyên Xui

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng lê bước chân của một bóng người dần dần vọng tới gần con hẻm tối tăm. Trời đông rét căm căm, gió lùa ào ào len lỏi bên hàng cây ven đường. Chàng thanh niên vừa chạy vừa thở hồng hộc, cổ họng cứng đơ như muốn tắt thở. Cả hai chân run lẩy bẩy vì đã kiệt sức nhưng Nam không muốn dừng lại. Cái bóng loè loè như màu đỏ vất vưởng vẫn đi chầm chậm phía sau lưng anh với một hình ảnh kì dị. Cô gái trẻ cất tiếng nói như vọng về từ nơi xa xăm lạnh lẽo :
- Trả cho tôi, trả lại cho tôi.. Hai cánh tay con ma giơ ngang ngực, bước đi thất thểu
- Tôi có lấy gì của cô đâu sao cô cứ đuổi bám theo tôi mãi, tôi xin cô đấy...Nam mếu máo
- Trả lại nó... Âm điệu văng vẳng...
Cái bóng trắng tiến nhanh hơn làm chàng trai gào thét trong hoảng loạn. Anh vừa chạy vừa ngó đầu theo dõi, dù đã không thở ra hơi nhưng anh chàng vẫn phải cắm cổ chạy. Khi quẹo ra Phan Văn trị, sắp ra đường lớn chợt phía trước có tia sáng chói loà và tiếng còi xe hú vang. Chiếc xe hơi lao tới ngay trước mặt người bộ hành. Chàng trai sợ hãi té ra quần và quỵ xuống lòng đường. Đinh ninh chắc phen này chàng trai sẽ về bên kia thế giới. Nhưng chợt chiếc xe phanh gấp kéo lê bánh một đoạn và dừng ngay trước mặt. Khoảnh khắc kinh hoàng chỉ diễn ra vỏn vẹn trong mấy giây làm cả người Nam chết trân như pho tượng.
Chàng trai mon men đứng dậy nhìn lên xem tài xế là ai thì hoá ra là cô gái lúc nãy. An chỉ kịp hú lên và ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. Gió thổi xào xạc đống rác chen lẫn lá rụng giữa đường. Vài ba người dân đứng thấp thỏm chung quanh, túm tụm dò xét đưa nạn nhân đi cấp cứu.
Dãy đèn đường chợt tắt ngỏm.

Quay lại khung cảnh một tuần trước đó.
Nam là 1 người dân tỉnh lẻ. Cái từ tỉnh lẻ đã nói lên hiện trạng của của chàng thanh niên mới qua tuổi đôi mươi.
Nắng mưa dãi dầu, chai sạn cả hai bàn tay, đủ tô luyện cho anh nét trưởng thành để gánh vác chuyện trong nhà ngoài ngõ. Chàng thanh niên vào sài gòn từ những năm 2013 làm đủ thứ nghề để kiếm sống. Nào bưng bê, rửa bát đến trông nhà hay dựng rạp.. . Nghề nào anh cũng tháo vát chịu khó làm việc. Sáng làm công tối lấy tiền. Nghề của Nam so với chung quanh người đang chật vật kiếm cơm qua ngày thì cuộc sống tương đối bình lặng.
Một ngày Thứ sáu đẹp trời tôi hẹn anh ra cafe Cung Đàn hội ngộ bạn lâu năm. Nhân thấy dạo này bạn mình có vẻ phờ phạc và gầy hẳn đi, tôi đặt áo khoác lên ghế salon, đến gần xoa lên vai anh và ôn tồn hỏi:
- Nam lựu đạn, Mày ốm đấy hử. Thiếu hơi gái hay sao mà bơ phờ thế?

Hắn không vội trả lời đưa hai gò tay xoa lên đôi mắt đỏ hỏn cho tỉnh ngủ. Tay trái cầm điếu tay phải bật lửa, rít 1 hơi nồng rồi phà thẳng vào mặt tôi làm tôi ho mấy cái sắp bể phổi. Hắn hạ điếu thuốc chậm rãi nhấp ly trà nóng và nói:
- Tao nghe thiên hạ đồn dạo này mày làm nhà văn hả? Chắc giàu lắm phải không? Dư chút đỉnh tao mượn vài củ xài đỡ. Đang hẹo.
- Tiền đâu mà đưa? Chí phèo mượn tiền lão hạc? Tôi cắt ngang và cười khà khà
-Nhà báo thì được chứ đừng báo nhà nha mầy. An lại phả vào mặt tôi bằng một câu đá tiếng sài gòn.
Tôi nhếch mép cười đáp lại:
- Khổ. Nhà văn thì làm sao bằng ông chủ. Thế ông chủ nhỏ làm ăn sao rồi?
Bữa mày nhận biệt thự tỉ đô lời nhiều không?
Gương mặt An thình lình biến sắc. Kí ức những ngày trước anh giấu kĩ trong đầu bỗng dưng tái hiện.
Vẻ mặt hắn hơi xúc động bảo :
- Tao kể mày chuyện này nghe, đừng kể ai biết nhé
Tôi xin kể riêng cho bạn diễn tiến câu chuyện sao cho chân thực, vụ việc hết sức kinh dị liên quan đến cõi âm và những linh hồn từ bên kia thế giới.
Dù chuyện đã xảy ra được 1 tuần nhưng những giọt nước mắt sợ hãi trong đôi mắt trũng sâu vẫn còn lăn đều trên hai gò má rám nắng của người gặp ma. Đôi tay Nam run run cầm cốc nước tu ừng ực như người đang đi trên sa mạc khô cằn. Mời bạn đọc cùng chúng tôi thưởng thức ly cà phê Sàn gòn và đến với ...không gian đen thẫm.

Sáng hôm ấy, Nam giao hẹn cùng 1 đám người thời vụ đã có mặt sớm tại quán cóc. Cả nhóm người mỗi người mỗi cảnh nhưng ai cũng đúng giờ.
Đa phần trong nhóm là sinh viên và người thất nghiệp. Có bà cô tuổi đã ngoài 50 mà vẫn bám trụ lấy nghề, có anh thanh niên đầy khát khao mơ ước đã có một vợ vài đứa con lại nuôi thêm mẹ già nên ngày 24 tiếng làm đủ hai đến ba job mới về nhà. Nam nhâm nhi ly cafe muối và đảo mắt nhìn chung quanh. Trên cái bàn mộc nhỏ là gói xôi lạc, hộp cơm tấm, đùm bún xào chay và mấy củ khoai. Anh và cả bọn ngồi nhai nhồm nhoàm bữa ăn sáng cho xong để bắt đầu hành trình từ con đường Nguyễn Thái Sơn đến công trình như cậu đã giao ước từ tối hôm qua. Sáng hôm đó có hai nhân công đăng ký mà không đến làm chủ vệ sinh phải hối hả đăng tin tuyển dụng lại. Chuyện bom kèo hủy kèo như cơm bữa vì đồng lương chết đói.
Sau khi đếm ly thanh toán tiền cho bà chủ tiệm, người chủ nhận vệ sinh cùng đám thợ chất phác tụ tập đông đủ tại số nhà 44/3  với đầy đủ máy móc dụng cụ. Nào xô, nào gạt kính máy hút, máy chà, cây lớn cây bé.... đèo trên chiếc honda cũ cột cồng kềnh để làm vệ sinh dọn nhà cho  căn biệt thự cổ lâu ngày không có người ở.

Vậy là lúc nắng vừa soi, Nam điểm danh người làm trước cánh cổng sắt khu biệt thự, bên hông có tháp canh của bảo vệ. Chung quanh có mấy căn nhà lẻ tẻ vẫn ở chung với mấy ngôi mộ nằm san sát nhau toả khí âm u lạnh lẽo. Cả nhóm có gần đến mười tên, âm thanh huyên náo, đồng chí nào cũng tươi như hoa loa kèn, áo nón chỉnh tề vì chính hôm đó gặp kèo sộp, ngày công được trả gần như gấp đôi. Tiếng cười nói luyên thuyên của cả bọn làm An cũng cảm thấy vui lây phần nào, xoá bớt đi sự căng thẳng đang xâm lấn trong tâm trí.

Nam đang trầm tư vì chủ nhà gọi điện cho bên vệ sinh thông báo tới trễ khoảng một tiếng. Vậy là cả đám được dịp ngồi chơi tụm ba tụm bảy buôn chuyện. Một chiếc xe cà ream chạy ngang qua cũng làm mấy anh thanh niên mới lớn lùa như đàn vịt đồng mỗi mùa chăn thả.
Mãi đến 9h sáng chủ nhà mới đến mở cửa, toạ hành trên con xe Mercedes màu đen sáng bóng. Tia nắng ban mai soi trên hông chiếc xe khiến người chung quanh loá cả mắt. Làn bụi đường phơ phất và tiếng còi inh ỏi từ trên xe chủ nhà bấm liên tục nhắc người làm dạt sang 2 bên nhường đường cho chiếc xe hơi chạy phăng phăng. Nam đon đả cúi thấp người lễ phép chào vị khách có phong thái của một người lắm tiền nhiều của. Thời buổi kinh tế thị trường, những người lao động như An phải e dè những người sang trọng. Xe vừa dừng cổng sắt ngoài, gã bảo vệ đang còn ngái ngủ vội nhét áo vào cái quần, chềnh ềnh ra cái bụng phệ, nhanh chân xỏ đôi giày da đã cũ chạy ra mở cửa sau, hạ giọng mời bà chủ nhà bước xuống xe.
Nan nở 1 nụ cười dịch vụ hỏi thăm khách hàng nhưng không ai mảy mai đến cậu. Cô gái bước xuống xe kéo theo mùi nuớc hoa chanel bay ngào ngạt và bộ trang phục thời thượng vừa mới mua. Dung mới hai mươi tuổi kéo cặp kính đen hàng hiệu liếc qua căn nhà. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô ghì chiếc kính và ghé tai chồng mình thì thầm to nhỏ giọng điệu hơi bực mình pha chút nũng nịu. Chồng dung năm nay trạc ngoại tứ tuần. Gã mặc vest, tóc vuốt was tạo hình kiểu sóng lượn, dang cánh tay âu yếm, luồn qua hông cô gái trẻ và hôn lên má. Cô gái vẫn tỏ ra khó chịu. Ông chồng liền bế nàng vào xe dỗ dành một lúc rồi ra nghiêm lệnh dặn tài xế chờ ông. Ở xã hội Việt Nam, có một đại bộ phận các cô gái trẻ săn soi cặp bồ đại gia để hòng moi tiền tiêu xài phung phí, selfi chụp hình du lịch ở những nơi sang chảnh chỉ nhằm khoe mẽ và đánh bóng tên tuổi trong khi bố mẹ già ở quê lam lũ cất nhặt từng đồng nuôi con cầm giấy trúng tuyển đại học. Thậm chí có những cô mặt dày, cặp với những ông còn hơn tuổi ông ngoại nhưng đăng hình lên Facebook lại tâm sự rằng chính bạn thân họ mua quà để tự thưởng cho những giờ làm việc vất vả. Vật chất lên ngôi đạo đức xuống dốc. Những chuyện như thế nhan nhản trên mạng nên khi thấy Dung, Nam chẳng có phản ứng gì lạ thường .
Chợt có tiếng chuông reo lanh lảnh. Đầu dây bên kia một giọng trầm ngân vang lên :
- Alo nghe!
Giọng gã chủ nhà hơi bồn chồn vội lên tiếng lại :
- Vâng thầy, hôm qua con có trao đổi với thầy rồi đó, nay thầy ghé cúng giúp con. Nhờ thầy giúp cho trọn làm sao đừng để thấy gì nữa .Thầy yên tâm, tiền bạc thì con đã chuẩn bị sẵn phong bì dày, mong thầy giúp vợ chồng con. Con đội ơn thầy nhiều lắm.
Ông thầy liền ngắt lời :
- Ê, tui (tôi) thấy khó tui giúp anh chị, chứ đừng nói vụ tiền bạc ở đây. Cũng không phải sắm sửa chi nhiều. Giấy áo tiền vàng đầy đủ là được. Ca của anh chị khó à nha. Còn giúp được hay không á, hên xuị, ha. Rồi chừng nào làm lễ đây thưa anh?
- Vâng vâng thầy chờ con một lát...
Đang nói ông chợt lấy tay che điện thoại, bước tới gần đám thợ nghiêm nghị:
- Mấy giờ xong?
Nam nở một nụ cười thương hiệu đáp tự tin với khách :
- Dạ anh yên tâm, đúng 5h chiều bọn em gấp rút xong cho anh. Bao sạch bao ưng anh ạ.
Ông Khải gật gù rồi tiếp tục câu chuyện đang dang dở :
- Thầy có thể qua lúc 18h tối, vợ chồng con sẽ chuẩn bị tươm tất để thầy làm lễ. Cần sắm thêm lễ vật gì thầy cứ ới con một tiếng, con đi mua liền.
- Anh chị mua đủ lễ tui dặn là được.
Ông Khải dạ dạ 2 3 tiếng rồi cúp máy. Gã chợt gân cổ ông hét vào mặt bảo vệ. Ông bảo vệ nãy giờ vẫn đứng khư khư cầm cái ổ khoá đứng yên một chỗ. Ông cụ năm nay đã hơn 70 cầm chùm chìa khoá hấp tấp mở cổng và ra sức gồng cả 2 chân kéo cánh cổng. An cũng nhào vô phụ đẩy cánh cổng cũ nặng chịch đã tét rỉ bản lề, kêu kẽo kẹt răng rắc.
Ông bảo vệ dự tính quay qua nói nhỏ với người giám sát nhân công thì để ý ánh mắt sắc lạnh của chủ nhà đang chằm chằm nhìn ông. Ông cụ lẳng lặng vào phòng cởi cái áo dân quân đã cũ treo vào móc .

Hiện ra trước mắt đám thợ là một cái biệt thự mang phong cách nửa Âu nửa Á, tuy không còn mới nhưng vẫn mang một sức cuốn kì lạ. Nam giương đôi mắt quan sát tiểu cảnh bonsai chung quanh  với đầy rẫy cây trồng. Có hồ cá núi non đá cuội cho đúng phong thủy, có giàn xích đu làm cột cho giàn thiên lí nở hoa. Chung quanh chỗ nào cũng có mấy khóm hoa và cây trồng lúc nhúc úa vàng, cỏ dại cao mọc um tùm. Trong đầu anh chợt nảy lên 1 ý nghĩ vu vơ, một ngôi nhà bề ngoài uy nghi bề thế, tường cao sơn trắng, sao bỏ bê không được chăm sóc. Rõ ràng khi vừa bước vào anh đã cảm nhận được sự hoang vắng tiêu điều đến lạ. Một cơn gió khẽ thổi ngang qua làm mấy khóm hồng chết héo rụng lác đác lá xuống bãi cỏ. Xung quanh có mấy tượng đá chạm khắc để nước chảy từ trong miệng tuôn ra .
Lần đầu trong đời gặp cảnh giàu nứt đố đổ vách, chàng trai quê mùa thơ thẩn đi vào như lạc vào khu vườn bí mật. Trong làn sương mai âm u anh thấy có 1 dáng người nho nhỏ đứng đằng xa nép bên hông nhà nhìn anh chăm chú. Nét mặt cô gái có vẻ đờ đẫn như người mất ngủ. Thoáng chốc quay lưng bỏ đi. Nam dạo quanh sân trước vài vòng để tìm van nước phục vụ cho công tác vệ sinh ngoài trời. Đang đi tới lui thì chợt có tiếng xe máy lao vụt qua. Xe đang chạy ngon chớn thì dường như tông phải vật gì, mất tay lái đâm vào bậc thềm ngã nhào tại chỗ, trước sự ngỡ ngàng của mọi người chung quanh. Người làm đặt dụng cụ đang xách xuống đất, đổ xô đến lôi người gặp nạn khỏi chiếc xe vẫn còn đang lăn bánh. Anh ta lết bàn chân lên bậc thềm, ngồi bệt xuống bần thần trong khi bàn chân đang rỉ máu. Miên mang kí ức trong đầu hiện lên hình ảnh bất chợt thấy cô gái đứng từ xa chỗ mép tường thoắt cái lù lù trước mặt, mắt nom không rõ anh đã đạp thắng nhưng chiếc xe honda chở cái máy đánh sàn vẫn lao vun vút. Phút chốc nguời đàn ông ghé ngang tử thần. Nam rút chìa khoá cho máy tắt hẳn, bánh xe chạy chậm dần rồi dừng lại và gọi một vài thanh niên bê chiếc máy đánh sàn đã mới mua đã bị sứt lên bậc thềm nhà
Bản tính của Nam là người bao dung nên cậu không bắt lỗi người đang gặp nạn. Anh móc trong túi 200 ngàn đồng đưa cho a công nhân đang mếu máo, dặn a ra về nhớ bôi thuốc kĩ. Anh công nhân kéo áo lau nước mắt gật đầu cảm ơn sếp mình rồi khập khễnh từ giã. Chiếc Mercedes khởi động lăn bánh đi xa khuất hẳn.
Ông bảo vệ vẫy ông chủ nhỏ ra cổng, lôi khách vào trong và chốt cửa lại. Ông ngồi xuống rót trà ra ly đẩy tới chỗ anh thều thào nói nhỏ:
- Có chuyện này chú muốn cho con hay. Nhưng tuyệt đối phải giữ kín. Con làm ở đây nhớ phải cận thận.
Khách điềm tĩnh trả lời:
- Bác yên tâm, cháu luôn kĩ càng trong công việc, an toàn lao động luôn phải đặt lên thứ nhất. Chuyện nãy xảy ra quá bất ngờ... cháu
Ông bảo vệ chen ngang run run nói:
- Ý chú hổng ( không) phải vậy. Chú nói mày nghe, mày ko tin nhưng mà là căn này nó có sự tình lạ lắm nha mầy. Tao mới tới mấy hôm đi tuần cũng chưa thấy gì. Nhưng mà ông bảo vệ trước ổng nói căn nhà này không như nhà bình thường.
- Không bình thường là sao hả chú?. Nam tròn xoe mắt ngơ ngác trước câu chuyện nửa thật nửa đùa hỏi.
Ông cụ ghé sát tai Nam thì thào:
- Nhà này không ở được. Có người âm trỏng ( bên trong) á
Nam vô tư nhấc chén trà nhỏ uống cạn rồi trong giây lát nở nụ cười khà khà, nói cứng:
- Haha , chú tếu vậy. Thời buổi này chú còn tin chuyện xàm. Con chỉ sợ người chứ không sợ ma. Mà làm gì có ma hả chú. Ma chỉ có trong truyện kinh dị thôi.
- Má cái thằng này, tao không nói chuyện mày nữa
Ông bảo vệ có vẻ hơi bực mình, ông chau mày đuổi thẳng khách ra ngoài và kéo chốt đóng cửa. Ông kéo chiếc ghế mây tựa lưng ngả tới ngả lui nhắm mắt ngủ.
Thực tình thì An đang lo lắng thấp thỏm. Lúc anh vừa mới bước qua cổng mấy  bước An đã chợt thoáng nhìn thấy cái bóng nhìn chằm chằm về hướng Nam. Hắn chết lặng như có 1 thế lực ghìm chân tại chỗ. Rồi lát sau, tiếng xe vụt qua làm cái hình bóng biến mất. Anh cảm thấy ái ngại, lông tay dựng đứng giữa trời nắng gắt. Nhưng hiện trạng công trình cũng đã nhận, công việc đã triển khai. Đâu muốn lùi  là lùi lại được. Anh chàng tự vấn bản thân : "Giữa thành phố người đông hơn cây cỏ . Chẳng lẽ lại có ma. Mình đến đây để lo công việc, chuyện ngoài lề hãy gác tạm". Hắn thở dài cắm đầu bước nhanh qua cổng

Có khi thầu cũng nhận trúng phải dự án nhiêu khê, lời lãi chỉ đủ đổ xăng đi lòng vòng thành phố ăn hủ tiếu gõ nên sau đó hắn chợt nở một nụ cười chua chát xua tan những điều quanh quẩn trong đầu.
Đây cũng là điều bất đắc dĩ phải chấp nhận nếu những gì ông chủ nhỏ nghĩ là sự thật, nhưng gần cả tháng An chẳng có mối làm ăn nào cả cho dù Khổ chủ thỉnh thoảng làm cơm hộp, phát cháo từ thiện cho những mảnh đời lê lết trên cầu mỗi tối. Tiền phòng tiền quảng cáo đang đóng hoá đơn. An tự châm 1 điếu thuốc rít 1 hơi thật sâu và nhả ra làn khói trắng bay là đà
Một bà cô lớn tuổi trong nhóm lao động tặc lưỡi chiêm ngưỡng căn nhà nhiều đồ cổ nguy nga và thốt lên rằng :
- Mèn đét ơi , ta nói căn biệt thự  hoàng tránh dị nè chắc cả tỉ. Mèn ơi, ông bả làm gì mà giàu giữ vậy hông biết nữa ?
Một chị gái môi đỏ chen ngang:
- Hông dám đâu, nhìn sơ sơ cũng mười mấy tỉ đồng . Tui nói nghe, giàu dị ( vậy) thì chắc cũng có tham nhũng với buôn hàng cấm chứ làm gì mà dư thừa, thời buổi dịch giã khó khăn, người sống chết đói...
Một người đàn ông gốc Bắc gắt lại :
- Mày chỉ nói bậy, nhiều người ta làm ăn đàng hoàng, doanh nhân thành đạt
từ đời cha để lại, con cái người ta nối nghiệp cha thừa hưởng tài sản. Cá đẻ thêm trứng, tích tiểu thành đại.
Người đàn bà môi đỏ lúc nãy chống nạnh xuýt xoa :
- Trời bây giờ doanh nghiệp phá sản, trả mặt bằng ầm ầm kìa. Ra đường kiếm tiền trả nợ chứ ở đó mà làm giàu
Một anh trung niên hắng giọng , nhắc nhẹ cuộc tranh luận đang lên cao trào.
- Mấy anh chị rảnh quá ha. Ủa mấy cô mấy chị tới đây để làm vệ sinh hay thanh tra kiểm kê, sao kê tài sản của nhà người ta vậy?

Thầu đi tới miệng cố gắng nở một cười héo hắt, vỗ tay làm hiệu cho mọi người tập trung và tiếp nhận dụng cụ và công việc đã được phân.
Cả nhóm lũ lượt chen chúc đi thang máy lên lầu để làm sân thượng và phòng thờ.

Căn biệt thự tuy to, đá vân gỗ ốp nhưng cũng không quá nhiều phòng. Đi lên trên cùng là mảnh sân thượng lát gạch chống trơn được bày biện với ba hàng đủ các loại cây làm phong thuỷ xếp dãy bao quanh lan can và mấy chậu hoa nho nhỏ.
Giữa sân có bộ bàn ghế gỗ mộc to đùng chạm khắc tinh xảo cùng với bình trà và mấy cái ly sứ cho chủ nhà mạng hoả thưởng trà ngắm cảnh sông
Vào trong là phòng thờ gia tiên kế bên thờ Phật mẫu Ngọc hoàng. Khung cảnh được bài trí rất ngăn nắp nhưng bụi mịn lâu ngày đã dính dày trên bề mặt.
Chú bảo vệ tuyên bố nội quy căn biệt thự 4 lầu xong dẫn An từ sân thượng xuống lầu dưới mở khoá các phòng. Đi qua phòng thờ xuống cầu thang rẽ xuống 2 phòng. Tầng Ba là phòng thể dục và phòng đọc sách, trong góc tường gần cửa sổ có cây đàn dương cầm khá lớn. Lầu Hai chia làm 4 phòng ngủ và toilet mỗi phòng. Ông dặn dò An vài chi tiết rồi dắt tay bước xuống lầu Một. Chung quanh là bếp ăn toàn những vật dụng inox cao cấp mà anh nghĩ chắc tiêu tốn khá nhiều thời gian để làm việc.
Xuống tầng trệt là phòng tiếp khách ốp gỗ hầu như gần hết không gian. Bên hông còn có gara và cái nhà kho nhỏ. Gọi là nhà kho nhưng diện tích và nội thất cũng da dạng không kém, dành cho người làm ở bây giờ để mấy  vật dụng làm vườn. An quan sát cẩn thận chợt anh quay phắt lại hỏi ông bảo vệ:
- Ơ thế người làm đâu hết mà sáng giờ con không thấy ai hả chú?
- Nghỉ hết rồi
- Sao nghỉ vậy chú?
Ông bảo vệ trợn mắt nhìn An. Dù biết An đang nhiều chuyện không phải việc của mình nhưng ông cũng thở dài đáp:
- Chủ nhà cho nghỉ
An có vẻ thất vọng . Anh cảm ơn ông bảo vệ đã hướng dẫn tận tình và dẫn cả bọn lên lầu phân chia từng khu vực cho nhóm người đang chờ lệnh.
Không ai bảo ai mỗi người mỗi việc nhanh chóng tiến hành.
Vừa mới tán dương vườn rau xanh mướt trên sân thượng, mấy tay có kinh nghiệm kéo dây điện giăng máy  cùng đám đàn em gom mấy chậu cảnh vào một góc xịt nước làm sàn. Hai vòi nước văng tung toé làm cả bọn cười sang sảng
Trong nhóm thanh niên có anh chàng tên Hải được phân công lau dọn phòng thờ. Hải 5 lon đủng đỉnh cầm chiếc chổi lông gà và hai cái khăn, kéo bức rèm bước chậm vào trong cái phòng tối om. Gã cảm thấy không khí trong phòng có sự u ám không hề nhẹ, nhang đèn không có . Anh mò mẫm tìm công tắc thì chợt có bàn tay lạnh ngắt níu vào vai anh. Hải kinh hãi như có luồng điện chạy sống lưng, giật mình gạt vội công tắc làm sáng chiếc đèn led màu hồng. Hải quay lại thì ra là An vỗ vai đưa cho cậu chai nước lau bàn. Hải thở hổn hển đấm mạnh vào vai An làm anh la oai oái. Quay qua quay lại cả nhóm quên đốt nhang khấn xin thi công dọn dẹp.
Cũng có thể vì lí do đó mà khi đang mải mê lau chùi thì sau lưng Hải chợt có luồng gió vi vu thổi tung chiếc khăn che khuôn hình thờ khung gỗ, để lộ ra hình ảnh của cặp vợ chồng trẻ chụp chung, thu hút đôi mắt anh người làm. Gã tặc lưỡi chẳng bận tâm mấy, xem qua 1 chút rồi trùm khăn để về chỗ cũ. Đang cúi đầu lau hộc tủ. Anh mường tượng ra trong đầu có hình ảnh quái dị một sinh vật đen thui bám ở góc tường trên cao đang lén lút quan sát gã lại làm gã giật mình lạnh sống lưng. Gã quay phắt lại như người đi bắt quả tang thì không thấy gì ngoài tấm vải thêu hình rồng phượng treo lủng lẳng đung đưa trong gió. Hải thở phào. Thật là thần hồn nát thần tính. Gã lẩm bẩm trong miệng. Lau dọn xong cái bàn thờ gỗ dính đầy bụi đen, gã uể oải nhận đồ đi đu dây lau kính. Nhưng khi đang treo thân lủng lẳng bên ngoài cửa sổ để vệ sinh mặt kính, trong đầu gã lại bị ám ảnh bởi  những chi tiết từ sáng. Rõ ràng trong trí óc anh mang máng nhớ hình ảnh trong chiếc Merc sang trọng về đôi vợ chồng trẻ Dung mạo thì khác hẳn. Họ không có con chăng? Bao nhiêu nghi vấn chợt hiện lên trong đầu. Trí óc suy nghĩ vẩn vơ làm anh vô tình trượt tay làm rơi cây gạt nước xuống đất, ngay sát chỗ đồng nghiệp gã đang ngồi xổm hốt lá. Thanh niên kia văng tục la om sòm. Gã nhếch mép mỉm cười. Lúc lấy khăn khô lau sạch bọt trên kính, gã nhìn thấy bên trong kính dày hình bóng đứa con gái mặc cái đầm trắng đục đang đứng quay lưng về phía anh đang lục lọi tìm kiếm vật gì đó. Hải liếc mắt chung quanh thì nhận ra đây là phòng ngủ của một thiếu nữ bởi lớp sơn trang trí cũng như đồ đạc mỹ phẩm. Gã vui vẻ ra dấu làm hiệu cho cô gái xin cốc nước giữa trời nắng to thì sau khoảnh khắc đó, cô thoắt ẩn ra cửa và mất hút. Bây giờ Hải bắt đầu cảm nhận rõ được sự kì bí trong căn biệt thự lạnh tanh này.
Hải nhận lấy cây gạt kính từ đồng nghiệp  và lần nữa kéo dây lên làm sạch tấm kính đang dở. Dây vừa mới hạ xuống chưa kịp bôi bọt xà bông thì gã trố mắt nhìn cho thật kĩ cảnh tượng bên trong. Có một cô gái vừa treo cổ tự vẫn. Xác người chết vẫn còn đong đưa. Hải giật bắn mình suýt tuột khỏi miếng ván gỗ Hải đang ngồi lên làm điểm tựa. Gã vùng vẫy ra hiệu cho người canh dây đang đứng trên sân thượng hạ dây cho anh tiếp đất, thoát khỏi hình ảnh rùng rợn. Chân vừa tiếp đất Hải ngoài người nằm lăn ra nền cỏ thở hổn hển.
Người đồng nghiệp định thần quay ra mắng nhiếc anh ẩu tả thì chợt thấy có gì khác lạ nên lại gần ôn tồn hỏi :
- Ơ thế, sao đang đu dở chừng mà xuống rồi, nắng quá hả?
- Không, Hải đáp ngắn gọn rồi nhanh chóng tháo hết chùm dây đai đang mang trên người.
- Thế chuyển qua làn khác à, sao lại tháo dây hết thế kia rồi lát qua bên kia phải mang lại mất công sao?
Hải mặt tái mét thở không ra hơi bảo :
- Nghỉ ... về, không làm nữa. Này tôi nói ông phải tin tôi, nãy tôi vừa thấy 1 cô gái xuất hiện y chang như ma ấy, đầu tóc bù xù, mặc đầm màu hường thoắt ẩn thoắt hiện rồi thắt cổ chết ngạt. Tôi hãi quá phải tuột dây xuống liền tiếp đất
- Ông nói chuyện cứ như trong phim Thái ấy nhỉ?!. Ma thấy ông mà nó không bóp cổ ông chết mới lạ. Ma quỷ gì ở biệt thự sang như thế này. Tôi chắc là ông cày phim nhiều quá đấy. Tối thức đến mấy giờ?
Sự dí dỏm không đúng lúc làm Hải chằng cười nổi. Gã thuật lại tỉ mỉ với Nam câu chuyện vừa xảy đến, muốn có chứng cớ thuyết phục nên vội nắm tay chủ mon men lên cầu thang dẫn thẳng lên lầu hai. Hai người cố giữ nét điềm tĩnh mở cửa phòng. Quả là khi mở cánh cửa kêu kẽo kẹt không phát hiện thấy gì. An quay ra nhìn Hải với ánh mắt nghi hoặc. Thẳng giọng bảo:
- Chắc có thể là do nắng chiếu qua kính phản xạ hình ảnh nơi khác đến làm cậu loà mắt thấy người này người kia thôi. Làm gì có ai như anh miêu tả!?
- Chú với anh chơi thân với nhau mà lị, ông biết tôi có bao giờ tin ba chuyện nhảm nhí âm vong đâu chú. Tôi còn mong gặp ma để biết hình dáng nó ra làm sao . Nhưng mà giờ tự nhiên gặp tôi ớn thật.
Quả là Hải đang trong cơn hãi hùng khi chứng kiến tận mắt hình ảnh mà không phải ai cũng vấp phải. May thay lúc đó Hải vẫn tỉnh táo biết mình đang ở trên cao. Đó sẽ là lần cuối gã làm việc tại căn biệt thự. Nhưng anh biết nếu về ngang không làm khả năng anh sẽ về tay không mà không nhận được đồng lương nào chỉ vì lí do ma mị gã đưa ra. Nghề vệ sinh thời vụ như anh dù mệt mỏi đau ốm dở chừng cũng phải hoàn thành ngày công để nhận tiền dù có phải lê lết leo trèo chùi rửa từ sáng đến tối.
Bà mẹ Nam cũng có trong tốp người làm, thấy hai chàng thanh niên mình thì thào to nhỏ, bà quăng cái bàn chải chà bồn cầu, vén quần lớn tiếng trách :
- Ơ thế đứng chơi là xong việc à, mày đợi đêm 30 bàn giao hở con?! ,
Bà nghe tiếng xì xầm không ngắt, dạo buớc đến nắm lấy cánh tay Hải đang lạnh buốt. Bà hỏi thăm :
- Có chuyện gì thế hả con?. Sao không làm nữa?. Thôi thế nếu con mệt rồi về nhà nghỉ đi cho lại sức. Để cô và các bạn ở lại dọn dẹp tiếp. Thế nhà con ở xa không? Con ở phòng trọ hay nhà bố mẹ? Bà thân mật hỏi tiếp
Hải ấp úng :
- dạ con ở trọ bên bình dương nhưng mà tình hình này thì thôi con xin về, con hơi chóng mặt.
Hải vội nói bừa lí do vì không biết nên giải thích như thế nào với bà. Người đàn bà trạc 50 nở nụ cười chan hoà lên tiếng :
- Ừ thì việc không còn nhiều, con cứ về trước đi. Tối gửi số cho thằng cu An nó chuyển lương trả cho con.
Hải khoanh tay trước ngực lễ phép chào mẹ An và gật đầu với cậu rồi thơ thẩn ra về.
Chợt trong túi quần An lại có tiếng chuông điện thoại vang lên . Chủ nhà gọi điện đến dặn dò An
- Em trai, đồ đạc hai phòng nhỏ dưới lầu 2 em gọi nhân viên bỏ gọn bao rác khuân hết ra cổng đem bỏ hết. Nhớ nha em trai. 2 phòng đó chỉ làm kính và mặt sàn còn lại đồ trong phòng ngủ đem vứt hết
- Dạ em nghe rồi anh, mà em thấy vật dụng trong phòng còn mới, bỏ đi phí của, hay là... An ấp úng
- Ừ tuỳ chú xử lí. Nói xong gã tắt máy cái rụp
An phân công cho mẹ mình và 1 chàng trai dọn rác như ý ông Khải phòng ngủ lầu 2. Bà xách cây chổi bước thẳng vào phòng nhanh nhẹn hốt đồ dùng vừa và nhỏ vào bao nilon đen tiện tay nhặt những thứ đồ giá trị. Trong tủ đồ có cả nước hoa, mỹ phẩm túi xách nữ trang đồ điện tử .... Đồ nào cũng hàng hiệu biết bao thứ nhưng bà chỉ lượm vài món đắt giá rồi dặn người làm chung quanh ai thích gom gì thì gom. Thoáng chốc đến trưa cả nhóm mệt bở hơi tai vì phải khiêng vác đồ ra cổng cho xe ba gác đến chở, An vỗ tay làm hiệu cho mọi người nghỉ trưa đi ăn cơm, tới chiều làm tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro