Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn vừa dứt lời.

Cuối cùng Lý Tự Ngôn đằng sau tôi cũng không còn đủ nhẫn nại để nghe thêm bất kỳ câu nào nữa, anh ấy tiến lên vài bước và đi vào trong phòng bệnh.

Lý Tự Ngôn mang còng tay tới trước mặt Cố Bắc Thành, nghiêm mặt nói "Mời đi theo chúng tôi."

Cố Bắc Thành rốt cuộc đã nhận ra sự tồn tại của Lý Tự Ngôn trong căn phòng này.

Không biết hắn đã nhớ đến đoạn ký ức tồi tệ gì, suýt chút nữa là đã nhảy dựng lên.

Sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi một cách phức tạp, vừa u ám vừa khiếp sợ.

Hắn theo bản năng hét lên "Ch.ết tiệt, sao lại là anh nữa vậy?"

Mãi một lúc lâu sau hắn mới trấn tĩnh lại, hắn nhìn chằm chằm đồ vật trên tay Lý Tự Ngôn rồi cười lạnh một tiếng, trong mắt đầy sự khinh thường.

Hiển nhiên, người đàn ông coi trời bằng vung, coi thường pháp luật này đã không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn cười nhạo rồi nói "Cảnh sát Lý, hôm nay tôi không uy h.iếp cô ta, cũng không vượt đèn đỏ, anh dựa vào cái gì mà dám bắt tôi?"

"Cạch" một tiếng, hai tay Cố Bắc Thành bị khóa lại.

Cố Bắc Thành lập tức gầm lên "Ch.ết tiệt, thằng này, tôi đã cho anh cơ hội rồi, còn không mau buông ra!"

Lý Tự Ngôn hình như cũng bị Cố Bắc Thành làm cho giật mình, vô thức lùi về phía sau hai bước.

Nhưng anh ấy cũng không quên nhiệm vụ của mình, chỉ dừng lại một chút rồi nghiêm nghị.

"Cảnh sát đã điều tra ra được anh chính là chủ sở hữu của hộp đêm ××. Chúng tôi vừa phát hiện ra một vụ m.ại d.âm bất hợp pháp ở đó, những người có liên quan đều đã bị bắt giữ. Cảnh sát nghi ngờ rằng anh có thể là kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này, xin hãy phối hợp điều tra."

Tôi ở bên cạnh cũng nói chen vào "Tôi tố cáo Cố Bắc Thành cho người đến đập phá cửa hàng của bố mẹ tôi, đ.ánh đập gia đình tôi, còn đ.ánh gãy chân em trai tôi. Đây rõ ràng là hành vi phạm tội hình sự nhiều lần, tôi kiến nghị án tù chung thân. "

Cố Bắc Thành tức giận nói "Mẹ kiếp, các người vu khống tôi!"

Cố Bắc Thành lại bị Lý Tự Ngôn bắt giữ lần thứ hai.

Bạch Liên Nhi, người đáng lẽ đang bị mù thì lại trợn tròn mắt mà ch.ết lặng.

Cô ta cũng không để ý đến chuyện giả mù nữa, vội vã xuống giường và sốt ruột hỏi "Bắc Thành, Bắc Thành, các người muốn dẫn anh ấy đi đâu?"

Cố Bắc Thành còn sợ cô ta bị ngã, cau mày nói "Liên Nhi, em không cần lo lắng cho tôi, tôi sẽ sớm trở về."

Sau đó tức giận trừng mắt với Lý Tự Ngôn "Buông ra đã, tôi nói với cô ấy vài câu thôi rồi sẽ đi cùng anh!"

Lý Tự Ngôn nhìn Cố Bắc Thành, lại liếc nhìn tôi ở đằng sau đang hóng chuyện ăn dưa, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng "Đúng rồi, trong quá trình làm việc thì chúng tôi cũng giúp anh kiểm tra một chút, mắt của Bạch Liên Nhi không có vấn đề gì, lần này nhập viện là do thông đồng cùng bác sĩ, cũng là tên bác sĩ lần trước đấy."

Bạch Liên Nhi như bị sét đánh ngang tai.

Một tổng tài bá đạo sẽ không chịu nổi việc bị người ta lừa gạt.

Cố Bắc Thành bị đả kích đến nỗi hai mắt đỏ ngầu.

Tôi tò mò hóng hớt một màn này, muốn xem Cố Bắc Thành sẽ nặng lời với Bạch Liên Nhi như thế nào.

Kết quả sau một phút, hắn lại nghiến răng nghiến lợi "Tên bác sĩ khốn kiếp này, còn dám lừa gạt Liên Nhi nhiều lần như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!"

Tôi nhìn đi chỗ khác, bất lực không nói nên lời.

Hoàn toàn vô vọng.

Cố Bắc Thành cũng là một kẻ luyến ái não tàn.

Chân tướng đã rõ ràng như vậy rồi, nhưng bộ lọc bạch nguyệt quang trong mắt hắn vẫn chưa bị phá hủy.

16.

Nhưng chuyện khiến tôi đau lòng nhất là Cố Bắc Thành vẫn là nam chính của tiểu thuyết, con cưng của tác giả, vậy nên hắn vẫn được buff cho "bàn tay vàng" quyền năng vô hạn.

Mặc dù lần này Cố Bắc Thành bị còng tay vào đồn cảnh sát, nhưng cuối cùng hắn vẫn được thả ra.

Hộp đêm bị điều tra có hành vi vi phạm pháp luật, nhưng rốt cuộc người quản lý hộp đêm đã tự nguyện nhận mọi trách nhiệm về mình.

Còn chuyện đ.ánh bố mẹ nuôi và em trai tôi, trợ lý thân cận của Cố Bắc Thành cũng đã thừa nhận tất cả hành vi này.

Cuối cùng, hai phụ tá đắc lực của Cố Bắc Thành đã phải ôm nhau khóc ròng sau song sắt.

Cố Bắc Thành bị phạt cảnh cáo, bị niêm phong địa điểm kinh doanh, sau đó lại hiên ngang rời khỏi đồn cảnh sát.

Nghe nói sau khi hắn về nhà, hắn vì tức giận nên đã tống khứ bác sĩ điều trị của Bạch Liên Nhi sang châu Phi để khai thác mỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh