Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Bắc Thành rất phẫn nộ vì sự phản kháng của tôi.

Vừa lúc đó, hai mắt của Bạch Liên Nhi đột nhiên bị mù.

Mà càng trùng hợp hơn nữa, mắt của cô ta rất phù hợp với giác mạc của tôi.

Cố Bắc Thành đã rút kinh nghiệm từ lần trước nên không đe dọa tôi nữa, nhưng hắn bắt đầu chèn ép cha mẹ nuôi và em trai tôi, thậm chí cô bạn Lý Trà Trà còn thảm hại hơn nhiều.

Hắn sai người tới nhà họ Kiều đ.ánh bố mẹ nuôi và em trai tôi thừa sống thiếu ch.ết, khiến bọn họ hấp hối nằm liệt giường.

Còn Lý Trà Trà đã bị hắn ném vào hộp đêm và bắt đi tiếp khách.

Hộp đêm này do Cố Bắc Thành mở ra, hắn cũng thường xuyên làm nhiều chuyện trái pháp luật.

Vốn dĩ tôi cũng không biết chuyện này.

Nhưng Bạch Liên Nhi với vai trò là một bông sen trắng thuần khiết, khi thấy bọn họ gặp phải cảnh ngộ kia thì không đành lòng.

Vì vậy cô ta đã liên lạc với tôi.

Bạch Liên Nhi rất thất vọng trước thái độ lạnh nhạt vô tình của tôi, giọng cô ta đau đớn khổ sở, tựa như tê tâm liệt phế "Kiều Khả, cô có phải loại động vật m.áu lạnh không? Họ vì cô mà phải rơi vào thảm cảnh này, sao cô có thể sống yên được? Lương tâm cô có cắn rứt chút nào không? Cô thực sự muốn hại ch.ết bọn họ thì mới cam lòng?"

Tôi bấm vào nút ghi âm và đáp lời cô ta bằng giọng điệu buồn bã "Bố mẹ tôi và Lý Trà Trà đang ở đâu? Sao Cố Bắc Thành lại làm ra chuyện quá đáng như vậy?"

Bạch Liên Nhi nghĩ rằng cuối cùng tôi cũng không chịu được nữa mà muốn đi cứu người thân, lúc này giọng nói của cô ta mới hơi dịu đi một chút "Được rồi."

Sau đó Bạch Liên Nhi đưa cho tôi một địa chỉ.

Tôi nhớ đến những lời mà cảnh sát Lý đã căn dặn.

Đành chịu thôi, xem như công việc đầu tiên của tôi là chống tệ nạn m.ại d.âm và hành vi phạm pháp!

Lý Tự Ngôn trực tiếp dẫn cảnh sát đến hộp đêm bắt người.

Tôi mang theo một túi hạt dưa rồi đứng ở cửa xem náo nhiệt.

Không bao lâu thì thấy bạn thân của tôi, Lý Trà Trà, đang bị còng tay đưa ra khỏi hộp đêm, vẻ mặt đau buồn như ch.ết cha ch.ết mẹ.

Người dẫn đầu không ai khác chính là đồng minh cũ - Lý Tự Ngôn.

Đi ra cùng với Lý Trà Trà còn có một người đàn ông trung niên mập mạp.

Ồ, người đàn ông này nhìn quen quá, đây chẳng phải là một đạo diễn nổi tiếng sao?

Đạo diễn nổi tiếng tức giận rống lên "Là ai báo cảnh sát?"

Đạo diễn và Lý Trà Trà đều là những nhân vật có tiếng tăm, ngay khi vừa xuất hiện thì đã bị nhiều người nhận ra.

Mọi người ai nấy đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó nhanh chóng chụp lại ảnh.

Lý Trà Trà gần như sụp đổ, khi cô ta nhìn thấy tôi trong đám đông thì hai mắt lập tức sáng lên.

Vẻ mặt kích động như thấy được cọng rơm cứu mạng.

Cô ta là người của Bạch Liên Nhi, hai người bọn họ có trao đổi tin tức với nhau, nghĩ rằng do tôi chịu không nổi nên mới đến cầu cứu Cố Bắc Thành.

Tôi biết đã đến phiên mình diễn rồi.

Tôi vội vàng nhét hạt dưa trở lại, chạy lên nắm lấy tay Lý Trà Trà và đỏ mắt nhìn cô ta "Trà Trà, cậu không sao chứ? Tớ nghe nói cậu bị lừa nên đã báo cảnh sát, cậu có sao không? Tên béo ch.ết dẫm này bắt n.ạt cậu à?"

Ngay lập tức, khuôn mặt của Lý Trà Trà cứng đờ, cô ta trợn mắt nhìn tôi "Cậu gọi cảnh sát à?"

Tôi gật đầu "Cậu không cần cảm ơn tớ, chúng ta là bạn bè mà, nếu cậu gặp khó khăn thì tớ nhất định sẽ giúp!"

Đạo diễn nổi tiếng đã giận đến mức tối tăm mặt mày "Lý Trà Trà, đồ gái đ.iếm khốn kiếp, còn dám giở trò với tôi! Rõ ràng là cô muốn đóng bộ điện ảnh tiếp theo nên mới chủ động leo lên người tôi, giờ còn dám bày trò khiêu khích tôi? Cô đừng mong có thể xuất hiện trong giới giải trí nữa!"

Người đi đường bàn tán ồn ào và hào hứng quay lại video.

Lý Trà Trà trước mắt tối sầm, suýt nữa thì thổ huyết ngay tại chỗ.

Sau khi bắt giữ Lý Trà Trà, Lý Tự Ngôn và tôi đi tìm Cố Bắc Thành.

Cố Bắc Thành bây giờ đang ở trong bệnh viện để chăm sóc Bạch Liên Nhi bị mù hai mắt.

Cửa phòng bệnh hơi mở hé một chút.

Trước khi bước vào, tôi ghé đầu qua khe cửa để nhìn vào bên trong.

Bạch Liên Nhi mở to cặp mắt đờ đẫn, hai tay vung loạn xạ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng đau thương.

"Bắc Thành, Bắc Thành, anh ở chỗ nào?"

Cô ta có mù thật hay không thì tôi cũng không biết, nhưng nhìn cảnh này làm tôi lại nhớ đến Hạ Tử Vi bị mù đang tìm kiếm Nhĩ Khang.

Đáng tiếc Cố Bắc Thành không dứt khoát như Nhĩ Khang để Hạ Tử Vi rơi xuống đất, mà hắn cầm tay cô ta với vẻ mặt đau khổ "Liên Nhi, tôi ở đây."

Bạch Liên Nhi hai mắt đỏ hoe, khóc như hoa lê đẫm mưa khiến cho người ta cũng phải xiêu lòng "Bắc Thành, em không thể nhìn được nữa sao?"

Cố Bắc Thành lộ ra sắc mặt tàn nhẫn, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng ôn nhu:

"Liên Nhi, không có vấn đề gì cả, tôi sẽ không để cho em bị mù, nếu không thể chữa khỏi mắt cho em thì tôi sẽ bắt tất cả bọn họ phải chôn cùng!"

Bài phát biểu của tổng tài Cố Bắc Thành vẫn độc đoán như thường lệ.

Tôi nhịn không được mà nắm tay Lý Tự Ngôn, trịnh trọng nói với anh "Loại phần tử nguy hiểm như thế này, cảnh sát Lý nhất định phải điều tra kỹ càng!"

Lý Tự Ngôn cũng nghiêm túc đáp lại lời tôi "Đừng lo lắng, bảo vệ dân thường là trách nhiệm của chúng tôi!"

Tôi đẩy cửa bước vào bên trong.

Vừa mới nhìn thấy tôi, Cố Bắc Thành đã lộ ra vẻ mặt lãnh đạm, sau đó cười lạnh một tiếng "Nữ nhân, quả nhiên cô vẫn tới đây, miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật nhỉ."

Tôi gần như sặc nước bọt mà ch.ết.

Xin lỗi anh, với thân phận là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo ngược luyến tàn tâm, tôi vẫn chưa quen lắm với cách nói chuyện như thế này.

"Xin chú ý lời nói!" Tôi đáp lời, chúng ta còn chưa đến được cái loại "quan hệ" như anh vừa nói đâu.

Cố Bắc Thành lộ ra vẻ châm chọc "Rốt cuộc cô cũng suy nghĩ thông suốt, đồng ý h.iến tặng giác mạc cho Liên Nhi rồi? Nữ nhân, tôi đã từng nói mà, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ không bạc đãi cô."

Tôi:... Không, tôi đến để bắt anh đấy.

Chà, Cố Bắc Thành vẫn còn chưa ý thức được mình sẽ lần thứ hai trở thành khách quen tại đồn cảnh sát.

Hắn thậm chí vẫn còn đang đắm chìm trong những câu danh ngôn muôn thuở "Được rồi, vậy tôi sẽ sắp xếp ca phẫu thuật ngay hôm nay. Nữ nhân, nghe lời chút đi, tôi sẽ giúp cô giảm bớt đau đớn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh