53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc công việc ở chuồng ngựa, bọn họ khó khăn lắm mới có thể trở về chỗ ở tắm rửa rồi lại bị sắp xếp công việc. Xưa nay khu vực săn bắn không thiếu mỹ nhân nhưng người chạy việc vặt thì lại rất thiếu, cho nên nhóm người của nàng chưa bận việc gì đã bị điều đến đó.

Bạch Cốt cùng mấy người vừa tới bị đẩy thẳng vào nhà bếp. Các quý nhân dùng bữa tối, thức ăn đương nhiên không thể qua loa, nhà bếp chính là nơi bận rộn nhất trong khu săn bắn cả sớm lẫn chiều.

Bạch Cốt vừa bước vào đã bị kéo vào đám người hầu bưng thức ăn, cùng một đám người bưng chậu vàng đựng nước rửa tay, bọn họ đi một đường lòng vòng vào trong lều dài.

Bên trong lều ca múa nhộn nhịp, mỹ nhân trang phục diễm lệ, chân trần đeo lục lạc, dáng người quyến rũ nhảy múa uyển chuyển. Lều rất dài, thảm dày trải trên mặt đất, hai bên là những chiếc bàn thấp trải dài không thể nhìn thấy điểm cuối. Mỗi bàn một vị quý nhân, ngồi bên cạnh là một mỹ nhân bưng trà đưa nước hầu hạ.

Bạch Cốt ở trong nhóm người bưng chậu, cổ tay vắt một chiếc khăn. Các nàng chia làm hai hàng trái phải đi vào trong, nàng vốn là người đứng ở giữa nhưng chia hàng xong lại biến thành một trong số những người đi đầu.

Bạch Cốt khom lưng cúi người mắt nhìn thẳng suốt cả đoạn đường. Trong tiếng ca vũ ầm ĩ, nàng chợt nghe được âm thanh quen thuộc. Nàng khẽ nhíu mày, khóe mắt thoáng nhìn người ở trước bàn kia.

Thật trùng hợp, người mà nàng phải hầu hạ rửa tay lại là hắn, trong lòng càng ngày càng trào lên cảm giác khó tả.

Sau khi mỗi người đứng yên ở một bàn, Bạch Cốt và mọi người cùng xoay người khom lưng, cúi đầu rồi quỳ xuống trước bàn của mình, nghiêm túc cung kinh nâng chậu nước trên tay tới trước mặt quý nhân.

Phùng Xuân ngồi bên cạnh phía trên liếc nhìn Bạch Cốt với vẻ mặt khinh thường, sau đó nàng ta lại nhìn lướt qua xung quanh. Xa xa có vài vị mỹ nhân ban ngày ngồi cùng xe cũng nhìn về phía Bạch Cốt, khuôn mặt quyến rũ phiếm hồng dường như ẩn chứa chút thương cảm, cái nhìn với Phùng Xuân càng thêm khinh thường.

Tần Chất nói chuyện say sưa với bạn bè bên cạnh một lúc lâu mới duỗi tay vào chậu nước rửa tay, ánh mắt chưa từng đảo qua người hầu đang cúi đầu phía trước.

Bạch Cốt nhìn bàn tay trong ống tay áo ngâm vào trong nước, thon dài đẹp đẽ, các khớp rõ ràng vô cùng đẹp mắt. Bàn tay chuyển động bắn lên những bọt nước, rửa một chút liền nhấc lên khỏi mặt nước. Từng giọt nước trên bàn tay chảy xuống theo đầu ngón tay lách tách như pha lê.

Bạch Cốt nhìn một lúc lâu, nàng từ từ rủ mi, tầm mắt lại dừng trên bàn, yên tĩnh như không hề tồn tại.

Phùng Xuân chờ Tần Chất rửa tay xong bèn vươn ra mềm mại lấy khăn trên cổ tay Bạch Cốt, dâng lên bằng hai tay.

Người bạn bên cạnh lại nói thêm mấy câu, Tần Chất quay đầu mỉm cười tiếp chuyện, tùy ý cầm lấy khăn do Phùng Xuân đưa tới lau khô tay rồi trả lại.

Phùng Xuân vội đưa tay nhận lấy, tùy tiện ném khăn vào chậu nước Bạch Cốt đang bưng.

Chậu nước kia rất gần mặt Bạch Cốt, khi khăn rơi xuống, nước trong chậu bắn hết lên mặt Bạch Cốt.

Nàng không tránh cũng không né, chỉ khẽ ngước mắt liếc nhìn Phùng Xuân.

Thấy vậy, Phùng Xuân dường như cố ý, nàng ta lấy tay che miệng mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Hóa ra là ngươi à, thật sự xin lỗi, vừa rồi ta không nhận ra là ngươi, cứ tưởng chỉ là người hầu bình thường thôi chứ". Nói rồi nàng ta nhìn thoáng qua bàn, ra vẻ áy náy: "Ngươi xem này, nước bắn ra khắp nơi rồi, làm phiền ngươi lau bàn một chút".

Bạch Cốt không nói một lời, nàng duỗi tay dùng ống tay áo lau sạch những giọt nước trên mặt bàn.

Tần Chất nghe thấy thì quay sang nhìn thoáng qua, không thấy gì lại trở về nói chuyện cùng bạn; nhưng mới nói được mấy câu, hắn dường như phát giác ra được điều gì đó, ý cười trên mặt cũng đột nhiên biến mất, lời nói hơi ngừng lại, tiếp tục quay đầu nhìn sang.

Người hầu đang quỳ trước mặt hắn cúi đầu cụp mi, khuôn mặt xa lạ, biểu tình nhạt nhẽo.

Bạch Cốt lau sạch sẽ mấy vết nước bắn trên bàn rồi bưng chậu nước đứng dậy, nàng khẽ ngước mắt nhìn lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của Tần Chất.

Hắn đối diện với ánh mắt của nàng, đôi mắt hơi nheo lại lộ ra vài phần ẩn ý khó hiểu, không nói một lời nhưng không thể lờ đi.

Trái tim Bạch Cốt như bị ngoại lực bóp nghẹt, tay nàng nắm chặt chậu nước, tầm mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên người nàng khiến nàng mơ hồ càng trở nên căng thẳng. Nàng biết rõ mình đã dịch dung nên không thể nào bị nhận ra nhưng vẫn có cảm giác không gì có thể che giấu khi ở trước mặt hắn. Ánh mắt đó cứ chiếu vào nàng, bất chợt sợ hãi run tay, nàng sợ hắn nhận ra mình mà hỏng mất việc lớn.

Dù lòng nàng đang rất căng thẳng nhưng biểu cảm trên khuôn mặt rất thoải mái, trong mắt cũng không lộ ra cảm xúc khác thường. Nàng rũ mắt có chút thẹn thùng như con gái nhà lành, từ từ tránh khỏi tầm mắt của hắn, nghiêm chỉnh bưng chậu nước rời khỏi lều cùng đám người hầu.

Đợi cho đến khi lùi ra phía sau vài chục bước rồi nàng mới ngước mắt nhìn lại, Tần Chất đã thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyện trò say sưa với mấy người xung quanh, lúc này nàng mới thả lỏng hơn một chút. Nếu bản thân nàng đã dịch dung thì sẽ hoàn toàn trở thành một người khác, nàng đã bắt chước người khác từ biểu cảm đến tư thế, tuyệt đối không để lộ ra sơ hở, hắn làm sao có thể nhìn ra được.

Dù hắn không nhìn ra được nhưng Bạch Cốt vẫn nên cẩn thận hơn. Chờ đến lần thứ hai bưng thức ăn lên, nàng lại cố ý chen lên phía trước mấy chỗ, đợi cho đến khi đoàn người chia thành hai hàng thì vị trí của nàng đã chéo góc với Tần Chất, hàng phía sau còn rất dài, cách một khoảng không xa.

Khi bưng thức ăn lên bàn, nàng lén quan sát chỗ đó vài lần, xác nhận hắn không còn chú ý bên này nữa mới khiến nàng cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, tâm trạng chậm rãi thả lỏng, chuyển sự chú ý lên người mục tiêu của nhiệm vụ lần này..

Đồ ăn được dọn lên, ca vũ được tạm nghỉ. Vũ cơ lần lượt theo hàng lối lui ra ngoài, đĩa sứ được đặt xuống bàn không một tiếng động, trong lều chỉ còn lác đác vài tiếng nói chuyện.

Bỗng phía Bạch Cốt có tiếng nữ tử thốt lên hoảng hốt, mỹ nhân hầu hạ bàn phía sau chợt bị quý nhân đẩy rất mạnh. Thân thể mập mạp của người đó đã say khướt, mặt đỏ tía tai, hắn ta liếc mắt nhìn Tần Chất ở đằng xa, đột nhiên ném chén rượu lên người mỹ nhân yếu ớt, tức giận nói: "Tròng mắt của ngươi cứ chòng chọc về phía đó, không nhìn thấy người ngươi nên hầu hạ ở trước mắt hả?".

Hắn ta vừa dứt lời, bữa tiệc chợt trở nên yên tĩnh, võ tướng cao lớn thô kệch xưa nay luôn nghĩ sao nói vậy, không thông hiểu nhân tình. Được mời đến bữa tiệc này đều là những người tinh anh, sao có thể không nhìn ra ý tứ ẩn chứa trong đó, tất cả đồng loạt ngước mắt nhìn Tần Chất đang ngồi ngay ngắn trên ghế.

Tần Chất bình tĩnh quan sát, mang theo dáng vẻ của một công tử dịu dàng lịch sự.

Phút chốc Bạch Cốt muốn rời đi cũng không được mà quỳ nguyên tại chỗ cũng không xong. Nàng buộc phải chậm rãi quỳ xuống nhích qua một bên, nghiêng người cúi đầu tận dụng mọi khả năng đẻ hạ thấp cảm giác tồn tại.

Sắc mặt Quốc cữu gia trầm xuống, hai người này đều không thể đắc tội, ông ta liếc nhìn mỹ nhân ngã trên mặt đất: "Mỗi chén rượu cũng bưng không xong, không bằng lấy cánh tay của mỹ nhân này để đền tội cho Kim đại nhân".

Mỹ nhân kia vô cùng sợ hãi, thân hình mảnh khảnh ngày càng run rẩy, nghe vậy chỉ có thể khóc thầm nhưng lại không dám mở miệng xin tha.

Mặc dù tất cả mọi người trong bữa tiệc đều cảm thấy thương tiếc cho nàng ta nhưng không ai có ý định mở miệng ngăn cản.

Võ tướng kia không ngờ chỉ vì sự tức giận của mình mà đã khiến cho mỹ nhân này bị mất một bàn tay, hắn ta cũng có chút không đành lòng nhưng Quốc cữu đã lên tiếng. Nếu hắn ta không đáp ứng sẽ khó tránh khỏi làm mất thể diện của Quốc cữu gia, thậm chí còn khiến cho mình mang tiếng "sấm to mưa nhỏ", sự tức giận vừa xong dường như sẽ trở thành một trò cười, cục diện khiến hắn ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, xấu hổ trước mặt mọi người.

Tần Chất im lặng quan sát hồi lâu, sau đó đột nhiên mở miệng ôn nhu nhã nhặn: "Người hầu hạ tay chân không nhanh nhẹn, khó tránh khiến Kim huynh không vừa ý. Người bên chỗ ta cũng khá lanh lợi, nhất định sẽ không làm Kim huynh mất hứng". Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Phùng Xuân, ý tứ trong mắt đã rất rõ ràng.

Phùng Xuân mặc dù không nghĩ tới điều này nhưng dù sao ả cũng không ngốc, nghe thấy lời hắn nói bèn vội vàng nghe lời đứng dậy đi đến chỗ Kim đại nhân.

Kim đại nhân không ngờ Tần Chất lại giải vây giúp mình, cảm giác say rượu trước đó cũng đã giảm bớt được một chút, ngược lại còn có chút ngượng ngùng, lập tức bắt lấy bậc thang hắn trải cho bò xuống: "Người này đúng thật là chân tay vụng về, đổi người cũng được, nhưng dù thế nào cũng không thể đoạt người của ngươi, chỗ của ngươi không có người hầu hạ sao được".

Tần Chất nghe vậy chỉ ôn hòa cười: "Quả thật cần phải có người hầu hạ, ta thấy người hầu phía trước Kim huynh có vẻ không tồi, vừa nhìn đã thấy thông minh rồi, rất hợp tâm ý của ta, để nàng đến chỗ ta đi".

Bạch Cốt chợt ngẩn người, nàng khẽ ngước mắt nhìn về phía Tần Chất. Hắn mỉm cười nhìn về phía này càng khiến nàng thêm sửng sốt.

Mọi người nghe vậy trong lòng đều hiểu rõ, dung mạo của nữ tử này quá bình thường, cùng lắm cũng chỉ được coi là thanh tú, hắn nói hợp ý cũng chỉ vì muốn cho người ta một đường lui, phen này coi như mọi người đã nhìn rõ được một phần con người của Tần Chất.

Xưa nay Kim đại nhân là một người thẳng tính và thô lỗ, đến đi bất chợt, nghe vậy lập tức bắt Phùng Xuân và kéo cả Bạch Cốt đưa thẳng đến chỗ Tần Chất, giọng điệu vô cùng thân thiết: "Tần đệ không có gì phải khách khí, ngươi vừa ý cái gì chỉ cần nói với ca ca, ca ca cho ngươi hết!".

Bạch Cốt vừa nghe thấy tiếng xưng hô "ca ca" này thì cả người chợt co rúm căng thẳng, vẻ mặt đột nhiên trở nên lãnh đạm, ánh mắt trầm xuống không nói gì.

Tần Chất đứng dậy cười đáp lễ, lén nhìn thoáng qua Bạch Cốt, nhận thấy dường như cảm xúc của nàng hơi thay đổi mới bình tĩnh thu hồi tầm mắt.

Kim đại nhân nghe vậy cười ha hả, vội ấn hai người ngồi xuống bên cạnh Tần Chất rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình. Quản sự dĩ nhiên cơ trí nhanh chóng đổi cho hắn ta một mỹ nhân khả ái khác.

Quốc cữu gia thấy hai người đã biến hóa giải cục diện khó xử liền đứng dậy kính hai người một chén rượu. Mọi người trong bữa tiệc lại tiếp tục ăn uống linh đình, ca vũ chẳng mấy chốc lại nổi lên vui vẻ.

Tần Chất ngoại trừ lúc muốn chọn người vừa xong mới liếc nhìn Bạch Cốt, lúc sau thì không còn để ý đến hai người nữa mà tiếp tục trò chuyện với khách mời khác trong bữa tiệc. Bạch Cốt và Phùng Xuân giống như hai đồ vật trang trí đặt bên cạnh.

Vừa rồi Phùng Xuân suýt nữa bị tiễn đi nên khi tiến lên rót rượu cho Tần Chất thì càng thêm cẩn trọng; vả lại ả ta luôn có cảm giác vị công tử đoan chính này muốn giữ khoảng cách không cho người ta đến gần nên càng khiến ả không dám tiến tới.

Bạch Cốt bị Phùng Xuân đẩy ra phía sau, vẫn luôn im lặng, tầm mắt chậm rãi dừng trên người hắn. Dáng ngồi nhàn tản không mất đi vẻ lịch sự tao nhã, nhìn từ phía sau vẫn có thể khiến người ta không thể rời mắt.

Bạch Cốt chậm rãi rũ mi mắt xuống, Tý Ngọc đã từng nói, phu thê và người thân có thể ở bên nhau cả đời, nên huynh đệ đương nhiên cũng có thể.

Hắn bằng lòng kết tóc se duyên phu thê với người khác cả đời nhưng lại không muốn làm huynh đệ với nàng cả đời, đây là đạo lý gì, cho tới bây giờ nàng vẫn nghĩ không ra.

Không hiểu sao nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng từ từ di chuyển tầm mắt đến chỗ ngồi của Quốc cữu gia, vẻ mặt lộ ra vài phần lạnh lẽo, chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi quay lại Ám Xưởng.

Bất chợt Phùng Xuân ở phía trước khẽ kêu lên một tiếng, hình như trong lúc rót rượu, ả ta không cẩn thận đụng vào chén rượu của Tần Chất nên khiến một chút rượu rơi xuống tay hắn.

Phùng Xuân vô cùng hoảng sợ, rõ ràng ả đã hết sức cẩn thận để tránh ra nhưng không hiểu sao vẫn đụng vào tay hắn. Lo lắng ập đến, chân tay run rẩy luống cuống, ả vội lấy khăn trên bàn lau sạch giúp hắn: "Công tử, nô tỳ không cố ý, mong công tử trách phạt".

Tần Chất nhận lấy khăn lau nhẹ mấy cái, ôn hòa mỉm cười nhưng ý tứ lại ám chỉ đừng xía vào chỗ người khác: "Bữa tiệc có vẻ hơi lâu rồi, ngươi chắc cũng đã mệt mỏi, đổi người khác đi".

Người khác đó đương nhiên là người vẫn luôn nghiêm túc làm đồ vật trang trí Bạch Cốt. Phùng Xuân nào dám nhiều lời, ả vội nhét bình rượu trong tay vào tay Bạch Cốt rồi tránh ra một bên.

Bạch Cốt cầm bình rượu, thấp thoáng có phần ngây ngốc.

Tần Chất đảo mắt nhìn về phía Bạch Cốt, đưa chén rượu trong tay về phía nàng, thấp giọng ra lệnh: "Lại đây rót rượu".


54

Giọng điệu lãnh đạm cứng nhắc đã thành công khiến Bạch Cốt buông bỏ nghi ngờ mà tiến lên rót rượu cho hắn.

Tần Chất lại không để ý đến nàng, bình tĩnh uống rượu, người ở bên cạnh thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với hắn nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười nói đôi câu thì kết thúc câu chuyện. Bên cạnh đều là người thông minh, chỉ vài câu đã hiểu hắn không có hứng thú nói chuyện nên cũng không ai làm phiền nữa.

Tửu lượng của Tần Chất khá tốt, chén rượu vừa rót xong chẳng mấy chốc đã lại cạn thấy đáy.

Bạch Cốt bưng bình rượu nên phải liên tục phải rót rượu, bình rượu trong tay không hề được đặt xuống, nàng nghiêm túc đứng một bên chờ chén rượu trống không. Hai người cứ song song với nhau như vậy, khoảng cách cũng khá gần, mỗi lần rót rượu sẽ lại là một lần nàng chạm phải ống tay áo hắn.

Tần Chất rủ mắt nhìn nàng rót rượu, dáng vẻ lặng im không nói một lời càng khiến người ta không thể nào đoán ra được suy nghĩ trong đó.

Bạch Cốt mơ hồ cảm thấy mất tự nhiên nên sau đó nàng không dám chạm đến ống tay áo hắn nữa, mỗi lần rót rượu đều giữ một khoảng cách nhất định, chính xác không hề có chút sai sót.

Chỉ là mỗi lần rót rượu, đôi tay nâng cao, ống tay áo dù không chạm tới người nhưng mỗi khi cổ tay áo trượt xuống sẽ để lộ ra cổ tay trắng nõn, vô thức thu hút ánh mắt của người khác.

Tần Chất đặt chén rượu cạn xuống bàn, người hầu bên cạnh vội bưng bình rượu hơi rướn lên, nghiêng người lên phía trước để rót rượu.

Hắn từ từ đưa tay về phía đuôi tóc buông xuống eo của người trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua. Cảm giác bóng loáng mềm mại như tơ, có vẻ dày hơn so với tóc người bình thường, đầu ngón tay hắn hơi vân vê lọn tóc, cảm giác khi chạm vào vô cùng quen thuộc.

Khi Bạch Cốt rót rượu, tay áo mỏng dần trượt xuống lộ ra làn da nõn nà được cất giấu trong ống tay áo rung động ánh nhìn của người bên cạnh.

Cánh tay nâng lên cao, góc độ này có thể khiến hắn vừa vặn nhìn thấy đằng trước hơi phồng lên, không biết nàng đã nhét thứ bên trong. Hắn liếc nhìn lại, cảm thấy đường cong được ẩn hiện dáng người nhu mì xinh đẹp.

Chiếc cổ mảnh mai, bờ vai yếu đuối và những đường cong đi xuống uyển chuyển đến phần eo thì thu lại khiến người nhìn không hiểu sao chợt cảm thấy khô nóng.

Đợi đến khi hắn phát hiện ra gì đó thì cũng là lúc tầm mắt hắn sớm đã không còn chịu sự khống chế mà lưu luyến nhìn thêm vài lần. Những tâm tư giấu kín nhất thời tuôn ra như thủy triều, muốn tránh cũng không được.

Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt như trầm xuống, từ từ nằm chặt chén rượu trong tay, đốt ngón tay dần trở nên trắng bệch.

Vũ cơ thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác, có người mặc áo thủy tụ múa như bướm giữa rừng hoa, có người lại có điệu vũ dị vực nhiệt tình như lửa, người nào múa đẹp đương nhiên có thể sẽ được quý nhân giữ lại.

Uống quá mấy tuần rượu cũng đến nửa đêm, mọi người trong bữa tiệc đều đã ngà ngà say, có người say vùi đầu ngủ, có người thì cao hứng làm thơ ngâm câu đối, còn có người hiện rõ bản tính ôm ấp với mỹ nhân. Mọi người xung quanh chẳng ai nhàn rỗi, duy chỉ có Tần Chất vẫn lặng im tại chỗ có vẻ vô cùng lạc lõng.

Bạch Cốt rót rượu cả đêm, bình rượu rỗng đã xếp thành một hàng bên cạnh. Cổ tay nàng hơi mỏi nhưng nhìn thấy chén rượu của hắn lại hết thì lập tức phản xạ rót rượu cho hắn; đến khi nàng đưa bình rượu ra mới phát hiện khoảng cách đã xa hơn rất nhiều.

Mỗi lần hắn đều dùng tay phải để cầm chén rượu, uống xong thì đặt tới trước mặt nàng, nhưng lần này hắn lại đặt ở bên trái. Với khoảng cách này, nàng phải nghiêng người lướt qua trước mặt hắn mới có thể rót rượu, nhưng hắn dựa vào bàn tương đối gần khiến nàng muốn rót rượu cũng rất khó khăn.

Tần Chất thấy nàng nâng bình rượu nhưng không rót rượu, mi mắt nhẹ nhàng hất lên nhìn nàng. Dường như phát hiện được sự khó xử của nàng, hắn dùng ngón tay đẩy nhẹ chén rượu di chuyển một chút về phía nàng, ý ra hiệu bảo nàng rót rượu.

Bạch Cốt đành phải bưng bình lên, nghiêng người qua trước mặt hắn vươn tay rót rượu. Vòng eo thon vô cùng uyển chuyển, thắt lưng hơi lõm xuống, bộ quần áo mỏng nhẹ phác họa ra đường cong mềm mại dưới thắt lưng.

Lông mi hắn khẽ rũ xuống, thần sắc trong mắt có chút khó hiểu.

Bạch Cốt cố gắng gồng mình để không chạm vào dù chỉ là một góc áo của hắn nhưng nàng chợt thấy một bàn tay chạm nhẹ vào vai nàng rồi vuốt nhẹ xuống lưng, tiếp xúc rất nhẹ và từ tốn mang theo chút ý vị không thể giải thích được.

Bạch Cốt bất chợt rùng mình, vội quay đầu nhìn về phía hắn. Tần Chất đã từ từ tới gần, nếu nàng quay đầu lúc này sẽ lập tức đụng phải cằm hắn nên nội tâm càng trở nên căng thẳng; nàng nhanh chóng muốn đứng dậy nhưng lại bị hắn duỗi tay chặn ngang ôm lấy.

Phùng Xuân đã thấy có gì đó không ổn từ sớm nhưng chứng kiến cảnh này vẫn không thể tin được. Không ngờ quý công tử luôn tỏ ra không được tới gần vậy mà khi uống rượu say lại dễ bị quyến rũ đến thế. Dung mạo tầm thường như Cổ Bạch kia mà cũng có thể quyến rũ được hắn, nếu thay bằng ả thì chẳng phải...?

Nghĩ vậy, trong lòng ả càng thêm tức giận; đau khổ vì Cổ Bạch đã làm hỏng chuyện tốt của mình, ả hận không thể ngay lập tức cho tiện nhân kia nếm mấy cái tát.

Yến tiệc ca vũ sôi nổi, mỗi người đều tự tìm niềm vui nên cũng không ai chú ý đến động tĩnh chỗ này.

Bạch Cốt kinh hãi trợn tròn mắt, bình rượu trong tay rơi xuống thảm, ánh mắt hoảng hốt kinh ngạc đổ dồn vào hắn.

Tần Chất dường như hoàn toàn không để ý, hắn cúi đầu tới gần, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ, giọng nói trong trẻo dễ nghe như đã nhiễm men say mang theo vài phần trầm thấp: "Nàng quyến rũ ta".

Bạch Cốt chỉ cảm thấy ập vào trước mặt là hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Nàng không hề uống rượu nhưng không hiểu sao lại nếm được chút tư vị mát lạnh, đến nỗi cuống họng cũng cảm thấy hơi khát.

"Ta không có".

Lông mày Tần Chất hơi cong lên, hàng mi dài khẽ rủ xuống che lấp ý tứ khó tả trong mắt: "Còn nói không, từ đầu nàng vẫn luôn nhìn ta, còn cho rằng ta không biết?".

Bạch Cốt có miệng khó giải thích, nàng không thể nói là mình nhìn hắn là vì muốn xem hắn có nhận ra được nàng đã dịch dung hay không?

Bạch Cốt không nói gì, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Bàn tay nàng đặt lên vai hắn muốn đứng dậy nhưng không đề phòng hắn bỗng nhiên tới gần, đôi môi vẫn còn ướt vì rượu dán lên cánh môi nàng, vừa ấm áp vừa mềm mại vô cùng; khoảng cách hơi thở đan xen cực gần, đưa đẩy nhẹ nhàng mút lấy cánh môi nàng.

Bạch Cốt chợt ngây ngẩn nhưng trong lúc nàng chưa phản ứng được thì hắn đã tiến đến gần hơn, hình như có thứ gì đó muốn cạy môi nàng đi vào trong. Nàng mím chặt môi dùng sức đẩy hắn ra nhưng không thể vùng vẫy mạnh mẽ để tránh thu hút sự chú ý của những người xung quanh, vô duyên vô cớ lại gây thêm phiền phức không cần thiết.

Lúc này nàng chỉ có thể lùi về sau để tránh hắn, nhưng tránh thế nào cũng không tránh khỏi! Dường như hắn và nàng đã dán chặt vào nhau, bất luận nàng nghiêng đầu thế nào để tránh đi thì hắn cũng theo sát ngay sau đó.

Bạch Cốt co rúm người, càng ngày càng khó chịu, hô hấp càng thêm dồn dập không tự chủ được. Toàn thân nàng đỏ bừng, bàn tay vô thức run rẩy, tiếng tim đập lớn đến mức có thể át tiếng ca múa ồn ào xung quanh.

Tựa như nhận ra điều gì đó, Tần Chất bỗng dừng lại rủ mắt nhìn người trong lòng mình. Khuôn mặt xa lạ, lông mày nhíu chặt, vùng vẫy kháng cự, cả người cực kỳ căng thẳng có vẻ vô cùng khó chịu.

Bạch Cốt chỉ cảm thấy ánh mắt hắn thật phức tạp, nàng nhìn mãi vẫn không hiểu được. Thấy hắn dừng lại, nàng vội muốn tránh ra nhưng lại bị hắn thuận thế ôm vào lòng, duỗi tay khẽ vuốt phía sau lưng nàng: "Đừng sợ, sẽ không ai biết đâu".

Bạch Cốt ngước mắt nhìn lướt qua xung quanh, động tĩnh của bọn họ vừa rồi cũng không lớn, quả thật không ai phát hiện ra sự khác thường ở chỗ này, chỉ có Phùng Xuân là trợn mắt lườm nàng.

Trái tim Bạch Cốt đập như trống trong lồng ngực, cảm giác căng thẳng trước sau như một quấn lấy nàng. Xưa nay nàng chưa từng có cảm giác này nên tay chân tự nhiên cũng run rẩy không biết phản ứng ra sao.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì Tần Chất lại cúi đầu đến gần, cánh môi dời đến bên tay nàng, chỉ cách nửa ngón tay. Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm ấp phả bên tai nàng, giọng điệu thân mật trêu chọc: "Lúc bê thức ăn đã ăn vụng món vải nhân thịt đúng không?".

Bạch Cốt lập tức bị phân tâm, nàng quả thật đã ăn một viên, nhưng là ăn ở bên ngoài, hắn căn bản không thể nhìn thấy được, chẳng lẽ nàng đã bị phát hiện?

Nhưng nếu hắn nhận ra nàng thì tại sao lại đối xử với nàng như vậy?

Chẳng lẽ vừa vào khu vực săn bắn đã có người luôn đi theo nàng?

Nếu là như thế sao nàng không phát hiện ra, chuyện đó chẳng phải sẽ bị bại lộ mất sao? Suy nghĩ đó khiến cả người nàng không khỏi cứng đờ, ánh mắt nhìn Tần Chất càng thêm cảnh giác.

Tần Chất thấy thế khẽ mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên cánh môi nàng, lời nói hàm chứa ý vị khó hiểu nói: "Ta nếm ra được".

Bạch Cốt bất giác sờ lên môi mình, thứ cảm giác này quá kỳ quái, ngón tay hắn chỉ chạm nhẹ một chút mà vành tai nàng đã nóng lên, vừa căng thẳng vừa thấp thỏm, nóng đến mức chỉ muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.

Tần Chất lại không cho nàng cơ hội ấy, hắn duỗi tay nắm lấy bàn tay đang sờ môi của nàng rồi cúi đầu hôn nhẹ lên đó, biểu hiện cực kỳ ôn nhu. Hắn ôm nàng, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Còn đói bụng không? Đồ ăn đều nguội rồi, để ta sai người làm lại cho nàng".

Bạch Cốt nghe vậy không biết nói gì, chỉ biết rụt tay lại giấu trong tay áo, yên lặng lắc đầu.

Tần Chất cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má nàng, so với lúc đầu đã cực kỳ kiềm chế.

Có điều nụ hôn phớt qua ấy lại khiến Bạch Cốt cảm thấy khó chịu, rõ ràng chỉ là chạm nhẹ một chút rồi đi nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở ấm áp phả vào mặt, hơi ẩm vẫn còn lưu lại ở trên mặt, nàng không nhịn được lấy tay lau.

Chỉ là nàng không biết hành động này đã làm tổn thương người khác như thế nào.

Tần Chất lẳng lặng nhìn, ý cười trong đáy mắt từ từ chìm xuống.

Bạch Cốt giống như mèo con đang lau mặt, nàng không để ý mình đang ở trong lòng Tần Chất mà tự nhiên lau mấy lần. Cảm giác vừa mới tốt hơn một chút thì bất ngờ trên đỉnh đầu có một tiếng cười nhẹ, hình như có chút chế nhạo. Nàng ngước mắt nhìn lên thì thấy biểu tình nhàn nhạt trong mắt hắn. Vẻ ôn hòa vừa rồi đã biến mất sạch sẽ, vẻ mặt hắn lúc này dù mang theo ý cười nhưng nhìn kỹ lại vô cũng lạnh lùng lẫn châm biếm.

Bạch Cốt thấy thế không khỏi khẽ nhíu mày, nàng dựa gần như vậy nên có thể cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lẽo trên người hắn.

Nàng duỗi tay ấn xuống đùi hắn muốn mượn lực đứng dậy nhưng không đề phòng hắn đột nhiên lại kéo tay mình, bàn tay ở trên eo nhỏ càng thêm dùng sức, dường như muốn bóp nát eo nàng.

Bạch Cốt liếc hắn một cái, không thể hiểu được nguyên nhân nhưng nàng không thể hành động hấp tấp; nàng đang bị ôm, phản ứng quá mức sẽ khó tránh khiến người khác nghi ngờ nên chỉ có thể thả lỏng thân mình.

Tần Chất hơi nhấc người lên, nhìn thẳng người trước mặt: "Nàng không thích hay là... chán ghét ta đối xử với nàng như vậy?".

Bạch Cốt nghe xong liền nín thở im bặt, cảm giác khó diễn tả thành lời; huynh trưởng trước đây đang ôm nàng quá mức thân mật, cảm giác kỳ quái ấy làm sao nói rõ được đây?

Nàng tiếp tục im lặng nhưng trong mắt người khác đó là vẻ cam chịu. Tần Chất bỗng cười nhẹ, ánh mắt dường như có vài phần bi thương vừa như có vài phần tự giễu: "Uổng cho ta còn nghĩ cho nàng, nhưng nếu nàng cảm thấy đều giống nhau vậy ta cần gì phải dày vò chính mình?".

Giọng điệu nhẹ nhàng không hiểu sao lại mang theo chút nguy hiểm ẩn giấu giữa kẽ răng giống như một con rắn độc đang thè lưỡi phát ra tiếng khè khè đáng sợ, đáy mắt hắn ẩn chứa vẻ âm lãnh khiến người ta sợ hãi, dường như ngay sau đó sẽ há miệng ra cắn người.

Bạch Cốt nghe vậy bỗng ngước mắt nhìn hắn, ngón tay cong lên chống xuống đất, đang định đứng vùng dậy thì bị hắn thuận thế kéo lại ấn xuống chiếc bàn thấp trước mặt.

Nửa thân trên của Bạch Cốt bị áp chế mạnh mẽ trên bàn, bàn hơi nghiêng một chút, bát đĩa trên bàn đều bị đẩy đi rơi xuống thảm, chỉ còn lại âm thanh giòn tan của đĩa sứ khi rơi xuống thảm.

Phùng Xuân bị hành động xảy ra bất ngờ dọa chết khiếp hét lên một tiếng rồi liên tục lùi về phía sau.

Động tĩnh quá lớn còn thêm tiếng kêu hoảng sợ của Phùng Xuân dĩ nhiên đã khiến người xung quanh để ý đến, trong lều lập tức chỉ còn lại tiếng ca vũ.

Nửa thân trên của Bạch Cốt bị Tần Chất đè lên, gần như dán chặt lên người hắn, giống như bị núi đè. Hai tay nàng bị siết chặt, nửa thân dưới lơ lửng trên không, tư thế vô cùng vặn vẹo, căn bản không thể dồn ra được chút sức lực.

Những ánh mắt xung quanh càng thêm mãnh liệt, nhất cử nhất động của nàng đều ở trong mắt của người khác. Ngón tay vội lén thả lỏng, chén rượu bên cạnh bị đổ xuống, rượu từ từ chảy dọc theo mặt bàn, quần áo cũng dần dần bị dính nước.

Người phía trên dường như biết chắc nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn cười nhẹ nhìn nàng, khuôn mặt đã thấm men sau, cánh môi vừa qua một hồi thân mật triền miên nên càng thêm long lanh. Bờ môi khẽ nhếch lên, nụ cười giữa hai hàm răng trắng càng thêm chói mắt, lẩm bẩm một mình tựa như cố ý nhấn mạnh: "Dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ, ta muốn làm gì thì làm...".

=====

Lời Editor: Tần Chất mượn rượu rồi mới dám làm liều :v u mê quá rồi nam hay nữ cũng bất chấp

Ở đoạn này, vì Tân Chất đang tự lừa bản thân mình, coi Bạch Cốt là nữ nên mình sẽ dùng "nàng" nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cđ