Chương 10: Phương diện tư duy tình cảm rất là đơn giản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 10: So với tư duy lý trí nhảy vọt biến ảo khó lường, vị tiểu thư ký này phương diện tư duy tình cảm rất là đơn giản như hai màu đen trắng



Trong lúc bận rộn, hai giờ trôi qua rất nhanh, thời gian thuê sân bãi của thư viện đã hết, viêc tư vấn cũng sẽ phải dừng lại. Sinh viên ngoài trường cuối cùng kia dường như cực kỳ xuất sắc, Phương Hòe Ninh cùng cậu ta nói chuyện rất lâu, bảng ghi chép của Lật Đình cũng viết dày đặc.

Dù sao đây cũng không phải chuyên ngành của cậu, cho dù là thính lực hơn người cũng không thể làm thập toàn thập mỹ, mà Phương Hòe Ninh rõ ràng giây trước vừa mới cùng cậu sinh viên kia trò chuyện rất là tập trung, một giây sau liền lập tức phát hiện ra vấn đề.

Một ngón tay thon dài dò tới, chỉ xuống dưới cuối cùng ghi chép của Lật Đình, nói ra: "Chỗ này để sót mất một cái, đó là... Được rồi, để tôi..."

Lật Đình còn chưa nghe rõ, liền cảm giác được người bên cạnh bỗng nhiên tiến tới, rút đi bút trong tay của cậu, đem chỗ bỏ sót kia bổ sung. Nhìn bàn tay kia viết một mạch, hạ xuống nét chữ cuối cùng, bên tai Lật Đình truyền đến giọng nói trầm thấp: "Cái này là thuật toán của một chương trình, tương đối khó viết."

Lật Đình cúi đầu, không biết Phương Hòe Ninh ở gần bao nhiêu, cậu chỉ cảm thấy khí nóng của đối phương lúc nói chuyện phảng phất ở trên đỉnh đầu mình, thổi bay vài lọn tóc của cậu, có chút ngứa.

Nhưng mà rất nhanh, Phương Hòe Ninh đã lui trở về, an tĩnh ngồi xuống bên cạnh.

Sinh viên bảo nghiên lục tục rời đi, Hồng Nguyệt tới thu ghi chép, trông thấy tiến độ nơi này thuận lợi như vậy, cô cũng có chút bất ngờ, nhịn không được nói với Lật Đình: "Thật sự rất cảm ơn cậu, bạn học. Cậu tên là gì vậy?"

Phương Hòe Ninh nghe tới lời này cũng hơi nghiêng đầu. Đúng, trùng hợp nhiều lần như vậy, lưu lại cho mình không ít ấn tượng, mình thậm trí vẫn chưa biết cậu ta tên là gì.

Nhưng mà qua mấy lần tiếp xúc, Phương Hòe Ninh cũng cảm giác được tính cách của người này, rất đơn độc, dáng vẻ nếu không phải vì kiếm tiền thì cũng không muốn cùng người khác kết bạn, Hồng Nguyệt có lẽ sẽ phải thất vọng.

Quả nhiên, Lật Đình chỉ lắc đầu, thái độ không muốn nhiều lời.

Nhưng mà còn chưa quay người lại đã bị Hồng Nguyệt tóm lấy.

"Đừng xấu hổ, chỗ này của chúng tôi cũng không phải đại hội khen thưởng, không thể làm việc tốt mà không để lại tên được, nhanh nói cho tỷ tỷ biết, cậu tên là gì?"

Lật Đình bị cô tóm rất nhanh, bất đắc dĩ mở miệng.

"Lật Đình."

'Lật' nào? 'Đình' nào? Phương Hòe Ninh nghĩ.

"Lật nào Đình nào vậy?" Hồng Nguyệt giống như giun đũa trong bụng anh.

Lật Đình hơi dừng lại, một lần nữa cầm bút lên, viết tên mình lên một tờ giấy lộn.

"A, nghe rất hay." Hồng Nguyệt đặc biệt cổ vũ, "Bạn học Lật Đình, hôm nay thật sự vô cùng cảm ơn cậu, cậu chắc là cũng biết viện của chúng tôi ở bên cạnh, nếu như sau này có cơ hội có thể đến viện nghiên cứu của chúng tôi chơi, mời cậu ăn kẹo."

Sau lời cảm ơn của Hồng Nguyệt, Phương Hòe Ninh thấy Lật Đình vẫn duy trì biểu cảm lúc đầu, trên mặt ngay cả một nụ cười khách sáo cũng không có, người nhạy cảm sợ là sẽ nghĩ cậu ta cảm thấy lần hỗ trợ này là phải chịu thiệt thòi lớn.

Hóa ra chỉ là do so với tư duy lý tính nhảy vọt khó lường, thì tư duy tình cảm của vị tiểu thư ký này rất đơn giản chỉ như hai màu trắng đen.

Thật là một người kỳ quái, không thể hiểu nổi.

Ngay giữa lúc Phương Hòe Ninh đang nhìn chằm chằm bóng lưng của người ta mà phác họa đồ thị tâm lý, bỗng nhiên nhân vật mục tiêu đi được mấy bước lại quay đầu lại, một lần nữa tiến tới trước mặt anh.

Phương Hòe Ninh vội vàng rủ ánh mắt xuống, đúng lúc trông thấy Lật Đình từ trong túi của cậu ta móc ra cái gì đó, đặt ở trên mặt bàn, quay người đi.

Là hai đồng tiền xu...

Tiền xe sao? Còn nhớ là phải trả mình?

Không có cảm giác quá kinh ngạc, Phương Hòe Ninh vươn tay, đem hai đồng tiền xu cầm trong lòng bàn tay, dường như cảm nhận được trên đó còn lưu lại độ ấm của người kia...

** ** **

Những người của viện nghiên cứu này mua đồ ăn cho bốn ngày, giữa trưa hôm qua Lật Đình không ở cửa hàng, đương nhiên hôm nay sẽ đến phiên cậu giao hàng.

Các nhóm dự án khác cũng bận rộn gần chết, nhìn tổ sinh viên của Lưu Trữ Bình được ăn ngon đến như vậy, tất cả cũng học theo gọi quán ăn Đậu Đậu mang đồ ăn tới, số lượng lớn như vậy, làm cho Lật Đình chạy tới chạy lui lầu trên lầu dưới đến ba lần.

Hôm nay là ngày thi trên máy của các sinh viên bảo nghiên, bọn Hồng Nguyệt phải đi hỗ trợ ở phòng máy, nhưng mà giữa trưa Phương Hòe Ninh lại trở về, đụng phải Lật Đình đúng lúc vào thang máy.

Vương Phục Lương cũng ở đó, có lẽ do ký ức lần bị lỗ mất bộ máy tính đã khắc sâu, Lật Đình lần này lại không đội mũ, bị Vương Phục Lương nhìn một chút đã nhận ra.

"A, là, là cậu à, sao lại trùng hợp như vậy!"

Thật sự trùng hợp ngẫu nhiên cậu vẫn còn chưa từng gặp đâu, Phương Hòe Ninh nghĩ, quay đầu lại nhìn thân hình nhỏ bé của người kia bởi vì vội vàng vất vả mà nóng đến đỏ bừng cả hai má, lại nhìn theo phía sau Vương Phục Lương tự mình cảm thán một câu.

"Phải giao nhiều như vậy."

Vương Phục Lương lúc này mới chú ý trong tay Lật Đình còn cầm theo hai cái hộp lớn, để giữ ấm, cái hộp kia có vẻ cũng không nhẹ.

"Tôi, tôi giúp cậu cầm một chút." Vương Phục Lương về sau có cùng Triệu Bàng thảo luận qua chuyện kia, hai người ngược lại không cảm thấy bị Lật Đình lừa, trái lại càng nghĩ càng cảm thấy người anh em kia rất lợi hại, chí ít là bọn họ không thể làm được, đến lúc này ấn tượng kính trọng vẫn còn lưu lại trong lòng, Vương Phục Lương thật sự muốn giúp đỡ.

Lật Đình tránh khỏi tay anh ta, chờ thang máy đến, nhanh chóng đi ra ngoài.

Đem cơm canh đến từng phòng từng phòng cho các tổ khác, cuối cùng mới đến phòng của Phương Hòe Ninh. Vương Phục Lương đang gọi điện cho những người còn chưa tới, vừa gọi vừa nói với Lật Đình: "Chia, chia ra một chút, bọn họ một lúc nữa mới tới ăn."

Lật Đình không cung cấp dịch vụ phục vụ này, cậu chỉ trực tiếp lấy đồ ăn từ hộp giữ nhiệt ra mà thôi.

Vương Phục Lương lại đặc biệt không có mắt nhìn vẫn muốn cùng Lật Đình nói chuyện: "Cậu, cậu lần trước đem máy tính của bọn tôi tới đâu? Bán cho chỗ thu phế liệu được bao nhiêu, bao nhiêu tiền vậy?"

Với những vấn đề râu ria Lật Đình lười trả lời.

Con trai phương bắc trời sinh vốn nhiệt tình lại nói: "Cậu giao xong chỗ này còn giao ở đâu, còn phải giao ở đâu nữa không? Trời, trời nóng như vậy, cậu ngồi đây nghỉ một lát cũng được."

Lật Đình một chút cũng không chậm trễ, thu đồ xong liền rời đi.

"Chờ đã, chờ chút, cậu phải đưa cho tôi hóa đơn... Tôi phải đưa lại cho đàn chị, để đàn chị thanh toán... A, có người tìm tôi, Hòe Ninh cậu giúp tôi, giúp tôi lấy hóa đơn." Vương Phuc Lương nói đến một nửa ngồi vào trước máy tính mở video call.

Phương Hòe Ninh nhìn về phía Lật Đình.

Lật Đình cũng nhìn anh.

Hai người đối mắt mấy giây, trầm mặc.

Phương Hòe Ninh cúi đầu khẽ hỏi: "Không mang theo?"

Lật Đình ngẩng đầu lên nghĩ nói: "Không ai nói với tôi phải lấy cái đó."

Phương Hòe Ninh: "Hai ngày trước có nói với cậu đồng nghiệp kia của cậu, cậu ta hẳn là đã quên nói với cậu."

Những người này không đáng tin cậy không phải là mới ngày một ngày hai, Lật Đình quay người liền đi.

Phương Hòe Ninh bật thốt lên: "Cậu đi đâu?"

Lật Đình nói: "Tôi trở về lấy."

"Chờ một chút..."

Lật Đình ngừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn trên tay mình...cái tay của người kia.

Phương Hòe Ninh khẽ giật mình, vội vàng buông tay ra: "Không phải chuyện gì quan trọng, ngày mai cậu lại mang tới cũng được."

Nghĩ nghĩ, lại thuận miệng hỏi một câu: "Ngày mai cũng vẫn là cậu tới đây?"

Lật Đình còn chưa có lên tiếng, Vương Phục Lương ở bên kia đã gọi trước.

"Hòe Ninh Hòe Ninh... Cậu mau tới đây."

Phương Hòe Ninh kỳ quái: "Sao thế?"

Hóa ra là tổ của Vương Phục Lương gần đây có cùng hợp tác thí nghiệm với một trường học ở Đức, đàn chị của cậu ta để cậu ta phụ trách giao lưu, nhưng tài liệu của Vương Phục Lương bên này bị gửi chậm, mà trường học ở Đức kia vì chênh lệch múi giờ nên đang không ở trường, vội vội vàng vàng trả lời các tài liệu bằng tiếng Đức.

"Cậu nhang chóng đi tìm Ngụy Bình, xem cô ấy có ở đây hay không, để cô ấy tới nói chuyện."

Ngụy Bình là bạn gái của Tiền Khôn, học khoa tiếng Đức đại học A, mà Tiền Khôn là một người bạn cùng phòng khác của Phương Hòe Ninh và Vương Phục Lương, bốn người rất thân thiết, ngày trước phiên dịch ở viện nghiên cứu đều tìm cô ấy hoặc một sinh viên ngoại ngữ.

Phương Hòe Ninh nói: "Hai người bọn họ không phải là đang đi du lịch nước ngoài à."

"Hả? Đúng rồi, giờ mới nhớ tới. Vậy phải làm sao bây giờ? Lúc này đi đâu tìm phiên dịch viên? Mình phải viết thư trả lời lại, một lúc nữa mình còn phải phản hồi lại cho đàn chị." Vương Phục Lương sốt ruột.

Phương Hòe Ninh hiểu rõ, tài liệu của Vương Phục Lương tới muộn cũng là bởi vì giúp đỡ bọn họ, cậu ta không phải là sinh viên bảo nghiên, chỉ là đến thực tập, sang năm còn phải thi nghiên cứu, Vương Phục Lương lo lắng một chút sai lầm nhỏ cũng sẽ để lại ấn tượng xấu cho giáo sư.

Phương Hòe Ninh nhíu mày: "Tôi nghĩ ra một biện pháp." Anh còn có người quen ở khoa ngoại ngữ, chính là người gặp ở thư viện trước kỳ thi, cô gái nằng nặc muốn có chỗ ngồi trong thư viện, cô ấy cũng là bạn học của Ngụy Bình, chẳng qua nếu như lần này Phương Hòe Ninh mở miệng nhờ giúp đỡ, người ta thật sự tới, anh hẳn là phải tìm chút thời gian để trả nợ nhân tình này, sợ sẽ làm cho đối phương có hiểu lầm không cần thiết.

Phương Hòe Ninh do dự nhưng vẫn tìm điện thoại.

Bất kể như nào cũng cần phải giải quyết vấn đề này.

"Họ muốn các anh đem số liệu gửi tới hai ngày trước sửa lại, ngày mai giáo sư Braun sẽ gọi cho các anh, thảo luận với các anh một chút về chủ đề nén và tăng tốc mạng, nhân tiện liệt kê ra mấy chủ đề chính."

Bỗng nhiên nghe thấy người thứ ba nói chuyện, Phương Hòe Ninh cùng Vương Phục Lương lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Lật Đình còn chưa đi.

Bởi vì suy nghĩ còn xoắn xuýt việc có gọi điện cho bạn học kia hay không, nên lập tức chưa có phản ứng kịp, anh nhìn Lật Đình đang mấp máy miệng, thậm chí lúc đầu còn nghĩ là cậu đang nói đến chuyện hóa đơn kia.

Lật Đình đối với hai gương mặt mịt mờ kia liền biết bọn họ còn chưa rõ ràng, chỉ có thể chỉ chỉ tờ văn kiện được in ra trên mặt bàn kia, giải thích nói: "Phía trên này viết vậy."

Vương Phục Lương: "...A...A??!!"

Phương Hòe Ninh "... ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro