Chương 9: Có thể làm hỏng việc gì hay không.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9: Có thể làm hỏng việc gì hay không.


Ngày thứ hai của trại hè vẫn rất quan trọng, Phương Hòe Ninh và những người khác cần tư vấn trực tiếp với những nghiên cứu sinh của các trường khác, giới thiệu cho bọn họ ưu điểm của các giáo viên hướng dẫn, phương hướng nghiên cứu, giải đáp đủ các loại vấn đề loạn thất bát tao của bọn họ.

Lúc này bận đến mức nhân viên đưa cơm tới bọn họ mới phát hiện ra đã đến giờ cơm.

Người tới là cậu chàng nhiệt tình của quán ăn Đậu Đậu kia, lúc lấy tiền còn không quên chào hàng sản phẩm mới.

Thật vất vả mới có thể đuổi người đi, Hồng Nguyệt lại phát hiện Phương Hòe Ninh chưa hề động tới hộp cơm trước mặt.

Hồng Nguyệt hỏi: "Không hợp khẩu vị sao? Mình còn cố ý chọn món điểm tâm ngọt ngày hôm qua, cậu không thích ăn à?"

Phương Hòe Ninh vẫn cúi đầu: "Ừm, cứ để đó đi."

Hồng Nguyệt nhếch miệng, không nói.

** ** **

Hiện tại Lật Đình có bốn công việc bán thời gian, bởi vì là nghỉ hè, hai cửa hàng tạm thời không tiếp tục kinh doanh, đợi tới tháng chín mới mở lại, nhưng Lật Đình không có bởi vậy mà buông lỏng, cậu đã sớm tìm kiếm hai công việc khác, hôm nay vừa đúng là ngày đi phỏng vấn, một nơi trước kia đã từng cùng cửa hàng của Lật Đình làm có hợp tác qua, vừa thấy là cậu, vô cùng phấn khởi đáp ứng. Một nơi khác mới mở, kết quả sau khi nghe lý lịch huy hoàng vững chắc kia của Lật Đình, không nói hai lời liền gật đầu.

Giải quyết xong, Lật Đình cầm thẻ sinh viên mượn được tới thư viện đại học A, đại học A coi như còn có nhân tính chiếu cố kỳ nghỉ hè của sinh viên, một tuần mở cửa ba ngày, hai giờ mỗi sáng và chiều. Lật Đình nhớ kỹ lịch mở cửa, nhưng lần này đến lại thấy ở cổng dán "Trại hè bảo nghiên" được tổ chức bởi một số khoa trong trường, sân của thư viện bị thuê, vậy nên thông báo sẽ mở cửa muộn hơn hai tiếng.

Hai giờ, có hơi lâu, nhưng bốn giờ Lật Đình phải đi làm nên không thể chờ được, thời tiết nóng như vậy, mang theo tâm trạng không vui đi tới đi lui ngẫu nhiên cậu tìm được một chiếc ghế dài dưới bóng cây ngồi xuống.

Từ đây có thể nhìn thấy một dòng người đi ra đi vào trên quảng trường thư viện, trước cổng còn dựng cờ màu và biểu ngữ, hẳn là do trại hè trang trí, vô số những sinh viên ưu tú ra vào chỗ này đều hết sức tự tin, ở khoảng cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được tinh thần mạnh mẽ đầy sức sống của họ.

Lật Đình lấy bình nước ra uống một ngụm, nghe thấy hai nữ sinh sau lưng nhỏ giọng thảo luận.

"Cậu nghĩ ra chưa? Chọn thầy hướng dẫn nào?"

"Đi tới đi lui một vòng...Lưu Trữ Bình và Tống Triệu...còn có Lương Cách Đào mấy người này cũng không tệ."

"Tống Triệu không tệ, nhưng mà Lưu Trữ Bình? Cậu không cảm thấy kinh nghiệm của thầy ấy quá ít sao?"

"Tư Lịch Thiển cũng tốt, là giáo viên mới cũng chỉ bảo sinh viên rất nghiêm túc, những người kia tên tuổi vang dội Đại Ngưu(1) chân chính được tận tay chỉ bảo có mấy người, nói ra cho êm tai mà thôi, mà người xin thầy Tống Triệu đảm bảo rất nhiều, cạnh tranh quá lớn."

[(1)Đại Ngưu: Một thuật ngữ mạng dùng để chỉ những người xuất sắc , những người nổi bật ở một lĩnh vực nào đó.]

"Đây không phải đều là những lời soái ca kia vừa nói sao? Ha ha ha, cậu không phải là thấy người ta đẹp trai quá liền bị tẩy não đó chứ."

"Nói mò gì vậy...những lời này đúng là rất có lý."

"Có lý cái gì? Mình vừa rồi còn để ý có người nghe ngóng về soái ca kia, phát hiện người ta thật ra là đi theo Nghê Úy Niên, thật sự là Đại Ngưu ở chỗ này."

"Lợi hại như vậy sao? Nghê Úy Niên không phải rất lâu rồi đều không nhận người sao. Nhưng mà ngay cả sinh viên của thầy giáo Nghê cũng cho Lưu Trữ Bình mượn, có phải càng nói rõ là Tống Trữ Bình cũng không tệ không?"

"Mình thấy cậu cảm thấy soái ca kia không tệ mới đúng..."

"Thôi đi, bên ngoài nóng như vậy, làm cho cậu nóng đến váng đầu rồi."

"Cậu mới là bị đẹp trai làm cho váng đầu đó. Đi đi đi, đi vào trong, bên trong có điều hòa, nhân tiện quay lại nhìn soái ca một chút..."

Người bên cạnh nửa thật nửa đùa nói, rồi cùng nhau đi, Lật Đình vẫn yên lặng ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.

Bỗng nhiên ở phía xa có một nữ sinh vẫy tay gọi, Lật Đình không nhúc nhích, mãi cho đến khi đối phương vẫn kiên nhẫn gọi hai lần, Lật Đình mới xác nhận là đang gọi mình.

Mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn đi tới.

"Bạn học, cậu có thể giúp tôi một tay không? Chúng ta mỗi người một đầu, kéo dây thừng chặt lại một chút." Nữ sinh chỉ vào tấm biểu ngữ có chút lỏng rơi xuống dưới nói.

Lật Đình giữa lúc cô gái đang muốn đứng lên trên ghế đẩu, liền tự mình kéo hai ba lần để sợi dây thừng chắc lại.

Nữ sinh kinh ngạc: "Oa, cậu thật khỏe."

Lật Đình không trả lời, quay người muốn tiếp tục trở lại ngồi dưới bóng cây chờ mở cửa, nhưng bị nữ sinh kia kéo lại.

"Cậu có phải là sinh viên bảo nghiên(2) không?" Lúc này các sinh viên bảo nghiên không phải đang ở khắp nơi trưng cầu ý kiến hoặc là hỏi về các thầy hướng dẫn thì cũng là đang an tĩnh đọc sách để ứng phó với hai ngày thi, không thể rảnh rỗi như vậy được.

[(2)Sinh viên bảo nghiên: là những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc được miễn thi thạc sĩ, trực tiếp trở thành nghiên cứu sinh (thạc sĩ)]

Quả nhiên Lật Đình nói: "Không phải."

"Thật sao? Vậy tốt quá! Nữ sinh hai mắt sáng lên, "A...rốt cuộc cũng tìm được một người không phải là sinh viên ngoài trường, cảm ơn trời đất. Cậu cậu cậu...có thể giúp tôi một chút việc không?"

Người này dùng chính là câu hỏi, nhưng tay đã nắm lấy Lật Đình kéo vào trong, vừa đi vừa nói: "Trong kỳ nghỉ hè, sinh viên đại học A quả thật rất khó tìm, chúng tôi cũng là không còn cách nào khác..."

Lật Đình không hiểu lắm đi theo cô vào cửa thư viện, xuyên qua dòng người ngoài sảnh mà đi. Đến gần mới phát hiện, nơi đó hóa ra lại dựng một loạt gian hàng, có rất nhiều bảng triển lãm ở phía sau, trên đó là thông tin cơ bản của các giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh, mục tiêu nghiên cứu còn có các dự án trong tay vân vân và mây mây. Sinh viên đại học A ngồi ở một đầu, bên kia là sinh viên ngoài trường, hai bên cùng ngồi một chỗ tư vấn thân thiện cùng trao đổi với nhau.

Chỉ có điều lẽ ra là hoạt động một đối một, bởi vì sinh viên bảo nghiên bên ngoài trường quá nhiệt tình, sự cân bằng của các gian hàng đã nghiêng đi rất nhiều, mà nơi Lật Đình bị kéo tới chính là chỗ náo nhiệt kia.

Gạt ra tầng tầng lớp lớp người, Lật Đình thấy được hai nam sinh trong vòng vây, một người trong đó vô cùng quen mắt.

Phương Hòe Ninh sau khi nghe Hồng Nguyệt nói tìm được người giúp đỡ bất ngờ nhìn lại, vẻ mặt cứng ngắc trong thoáng chốc liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Rất tốt, một lần hai lần ba lần, đã có kinh nghiệm.

"Để cậu ấy giúp đỡ đánh dấu tư liệu học sinh đi." Hồng Nguyệt nói với Phương Hòe Ninh, lại quay đầu trấn an Lật Đình, "Không có gì phức tạp, rất nhiều học sinh không mang đủ sơ yếu lý lịch, cậu giúp ghi chép lại họ học trường nào, sở trường là gì, nguyện vọng muốn học gì, ghi sai cũng không sao, chỉ là thống kê lại đại khái, sau khi kết thúc chúng tôi sẽ kiểm tra lại, nếu có gì không hiểu cậu cứ hỏi, có thể làm không?"

Lật Đình không có trả lời ngay, cậu nhìn một vòng những người trước mặt, ánh mắt rơi trên người Phương Hòe Ninh.

Vốn cho rằng đối phương muốn cậu giúp làm công việc tay chân tốn sức gì đó, kết quả lại là công việc như thế này, những người này hôm qua lúc Lật Đình tới đưa thức ăn đều đã gặp, nhưng thời gian cậu lưu lại quá ngắn, bây giờ lại thay đổi thường phục, cho nên không ai nhận ra, cũng đều coi cậu là học sinh của đại học A. Nhưng người khác không biết, người trước mặt này hẳn là có nhận ra mình, coi như mình đồng ý, đối phương có đồng ý để một người đưa đồ ăn tới xử lý công việc của đại học A hay không.

Ai ngờ Phương Hòe Ninh không hề vạch trần, không phản đối, chỉ là nhìn Lật Đình, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Cậu buổi chiều có việc gì không?"

Hồng Nguyệt dường như cũng vừa nghĩ ra: "Ôi, đúng đúng, tôi bận đến mức quên hỏi cậu, cậu có thời gian rảnh không? Thật ra chỗ này của chúng tôi cũng rất nhanh, sẽ không chậm trễ quá lâu."

Lật Đình dừng lại, trước mấy đôi mắt đang chờ đợi rốt cuộc nói: "Không có."

"Tốt tốt tốt, vậy nên nhanh ngồi xuống, đây là bảng biểu, cầm lấy bút, nhớ là ở chỗ này...Đúng, chút nữa chúng tôi sẽ nói cho cậu biết phải viết gì..." Hồng Nguyệt nghe xong lời này, vội vàng đẩy người ngồi xuống bên cạnh Phương Hòe Ninh, một chút cũng không cho Lật Đình chậm trễ, liền ngoắc tay gọi các sinh viên bảo nghiên tới chỗ này, mà chính mình thì phải đi đối mặt với một đám người khác.

Phương Hòe Ninh làm việc từ trước đến nay đều có chừng mực, nhưng một khắc vừa rồi anh thừa nhận đã để lòng hiếu kỳ của mình chiếm cứ, anh thật sự muốn nhìn xem cái người không luôn xuất hiện trước mắt mình một cách kỳ diệu này, tài lẻ nhiều như vậy có thể làm hỏng việc gì được hay không, dù sao mấy thứ này cũng không hề đơn giản đến như những gì Hồng Nguyệt nói, rất không dễ dàng đối với những người không có kinh nghiệm, nhưng mà dù sao cũng có mình, có thể kịp thời giải quyết tốt hậu quả.

Vừa nghĩ, Phương Hòe Ninh vừa nghe sinh viên trước mặt nói, thỉnh thoảng đưa ra một chút lời khuyên quan trọng.

Trò chuyện thoạt đầu tiến hành tương đối thuận lợi, người bên cạnh chỉ cần viết tên trường học, tên gọi, còn có cả số điện thoại, liên tục không phạm sai lầm.

Phương Hòe Ninh tương đối hài lòng, mà anh lại phát hiện vị tiểu nông dân này...tiểu thư ký này chữ viết rất xinh đẹp, chỉ nhìn qua sẽ nghĩ chữ viết sẽ thẳng tắp cứng cáp như chữ của một cậu trai thô lỗ bình thường, nhưng không ngờ lại rất nhu hòa xinh đẹp.

Nhưng khi cuộc trò chuyện bắt đầu tiến triển sâu, các vấn đề trở nên phức tạp hơn, không còn cố định, tâm tư Phương Hòa Ninh khó tránh khỏi quá tập trung vào câu chuyện, thời điểm lấy lại tinh thần mới phát hiện, đối thoại vừa rồi anh một nửa là tiếng anh để nói.

Phương Hòe Ninh thầm nghĩ hỏng bét, anh cố gắng nhớ lại mấy nội dung vừa rồi các sinh viên lưu lại, dự định một lúc nữa sẽ tự mình kiểm tra đối chiếu một lần, đem những thứ bỏ sót bổ sung vào, với trí nhớ của anh chắc chắn sẽ không sai.

Ai ngờ vừa quay đầu liền nhìn thấy bảng biểu trong tay được điền đầy đủ chỉnh tề, tiểu thư ký đang cúi đầu viết không chỉ viết tiếng trung tốt, mà chữ nước ngoài cũng viết đến lưu loát tự nhiên.

Thành phố A là một thành phố lớn hội nhập quốc tế, người làm thuê có kinh nghiệm ở đây biết chút ngoại ngữ cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, công nhân vệ sinh ở các quán bar trên đường phố khẩu ngữ so với sinh viên đại học đôi khi còn tốt hơn, nhân viên chuyển phát nhanh cũng biết tiếng anh không phải là lạ. Thế nhưng có thể viết các thuật ngữ máy tính, thậm chí ngay cả những nguyên lý mà chỉ người trong ngành mới biết, các loại danh từ đều có thể viết không sai một chữ quả thật là không bình thường.

Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng của Phương Hòe Ninh, Lật Đình ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền đối diện với đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, ngay cả sinh viên trước mặt gọi anh ta cũng không chú ý đến.

Lật Đình: ???

Phương Hòe Ninh: !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro