Chương 14: Duỗi ra móng vuốt cảnh giác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14: Đối với người xa lạ tới gần cùng vuốt ve, dù là thiện ý, cũng sẽ duỗi ra móng vuốt cảnh giác.


Phương Hòe Ninh sau khi ngồi xuống không nói gì, Lật Đình cũng không, im lặng ngập tràn toàn bộ phòng bệnh, BGM (nhạc nền) 'Xấu hổ' lại bắt đầu im ắng lặng lẽ phát lên.

Cuối cùng vẫn là Phương Hòe Ninh phá vỡ yên tĩnh, anh nói: "Thật có lỗi, vừa rồi không cẩn thận đã nghe điện thoại của cậu, đại khái là em trai cậu gọi tới, biết chuyện của cậu, nói đợi chút nữa sẽ tới."

Tiếp theo đem điện thoại bỏ vào bên giường, ngón tay chỉ chỉ vào màn hình chằng chịt, dường như muốn nói gì đó.

Lật Đình nhìn ra sự do dự của anh, chủ động nói: "Điện thoại này bị vỡ hai ngày trước, lúc tốt lúc kém."

Quả nhiên không phải vì ngã xe mà thành ra như vậy, Phương Hòe Ninh nghĩ tới hôm trước tổ Vương Phục Lương gọi người phiên dịch nhưng đối phương lại không hề trả lời, sợ là khi đó điện thoại đã xảy ra vấn đề, đó cũng là nguyên nhân gây nên những chấn thương của cậu ấy, có lẽ cũng có chút liên quan tới việc Lật Đình vô cớ lỡ hẹn.

Phương Hòe Ninh thật muốn hỏi, vừa rồi lúc ôm người, trọng lượng của đối phương quá nhẹ cùng cảm xúc xương bướm đâm vào trên cánh tay bây giờ vẫn còn lờ mờ sót lại, khiến cho Phương Hòe Ninh không nhịn được nhớ lại. Nhưng anh lại cảm thấy mình có chút quan tâm quá mức, chuyện này đã qua, còn dính đến việc riêng của người ta, anh kỳ thật không nên hỏi thăm quá nhiều, cho nên Phương Hòe Ninh chỉ gật gật đầu.

Lật Đình nói: "Chờ tôi khỏe lại, sẽ lấy tiền trả lại anh, hoặc là anh cho tôi số tài khoản, tôi sửa xong điện thoại sẽ chuyển khoản cho anh."

Phương Hòe Ninh cau lông mày: "Không vội."

Lật Đình giống như là biết anh đang nghĩ gì, vậy mà lại hỏi một câu: "Anh cho rằng tôi rất nghèo?"

Phương Hòe Ninh sững sờ, suýt chút nữa cũng hỏi lại theo: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

Nhưng mà biểu cảm của Lật Đình không hề giống như đang nói đùa, không chút phô trương không chút khoe khoang, chỉ là vô cùng bình thản, giống như là tự thuật lại một sự việc vô cùng bình thường.

Cho nên...Người bị thương này thật ra cũng không quá túng quẫn?

Nhưng nếu có tiền thì vì sao lại vẫn phải làm công khổ cực như vậy, hay là vì làm công vất vả nên mới có tiền?

Phương Hòe Ninh tò mò về mối quan hệ nhân quả này.

Anh lựa chọn biểu đạt ý kiến theo một góc độ khác: "Cậu đáng lẽ nên đến bác sĩ khám sớm một chút." Nếu như kinh tế thật sự không quá khó khăn.

"Chịu không được tôi sẽ đi khám." Lật Đình phản bác, ngụ ý chính là buổi sáng nếu không bị ngã thế này, cậu ta vốn vẫn chịu được, và cậu ta không muốn phá vỡ sắp xếp ban đầu của mình.

Phương Hòe Ninh nghĩ đến bác sĩ, lại nghĩ tới bộ dáng cậu ngã ở đó đến mức mặt mũi trắng bệch, không thể nào hiểu nổi, lạnh giọng nói: "Thân thể là của cậu."

Ai ngờ Lật Đình không hề nhượng bộ chút nào: "Cho nên tôi rất rõ ràng."

Rõ ràng nhìn cậu yếu ớt như vậy, tiếng nói cũng mềm mềm, nhưng tính cách lại vừa quật cường vừa cứng rắn, thậm chí có chút không biết tốt xấu, Phương Hòe Ninh dường như lúc này mới ý thức được, chú mèo con này cũng sẽ cào người. Đối với người xa lạ tới gần cùng vuốt ve, cho dù là thiện ý, cũng sẽ duỗi ra móng vuốt cảnh giác.

Thật không đáng yêu.

Lạnh lùng kiêu ngạo như Phương Hòe Ninh, cũng không phải là người thích mặt nóng dán mông lạnh(1), nhìn vào chiếc bình truyền không còn nhiều lắm, định rời đi, thuận tiện gọi y tá đến rút.

[(1) Mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ người nhiệt tình nhưng chỉ nhận lại được sự hững hờ lạnh nhạt từ người kia.]

Nhưng mà còn chưa bước được hai bước chân phía sau lại có động tĩnh làm cho anh dừng lại.

Hai tiếng nói không chỉ kích thích lỗ tai của Phương Hòe Ninh, cũng kích thích cả khí quản yếu ớt của Lật Đình, cậu vừa nói xong cũng nhịn không được ho lên.

Cậu một mực không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác, nghiêng thân mình để lấy chiếc cốc giấy trên đầu giường, kết quả vừa kéo cánh tay đang treo lên kia, không chỉ làm đổ ra nửa cốc nước, người thiếu chút nữa cũng từ trên giường ngã xuống.

May mà Phương Hòe Ninh phát hiện ra không ổn vội vàng tiến lên, đưa tay ra ôm được cả người vào lòng, mới không làm tăng thêm vết thương của Lật Đình.

"Không sao chứ?" Phương Hòe Ninh ôm lấy đối phương hỏi.

Một chấn động này làm Lật Đình ho càng thêm lợi hại, Phương Hòe Ninh nhanh chóng đỡ cậu lên tựa ở đầu giường, một lần nữa đi lấy nước về.

Lật Đình muốn tự mình uống, nhưng Phương Hòe Ninh không hề đưa, trực tiếp đem cốc nước tiến tới bên môi của cậu. Lật Đình rất là khó chịu, nhưng lúc này lại không thể từ chối, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Đôi môi tái nhợt khô khốc dần dần được nước thấm ướt, lông mi rủ xuống cùng với yết hầu trượt lên trượt xuống theo từng lần nuốt nước, Phương Hòe Ninh nhìn thật gần, trái tim bị mắc nghẹn lúc trước, bây giờ liền giống như ở trong cốc nước kia chậm rãi hòa tan.

Anh khe khẽ thở dài.

Làm sao lại phải so đo với người bị thương.

Mình xưa nay không hề nhỏ mọn như vậy.

"Uống chậm một chút." Lần tiếp theo Phương Hòe Ninh mở miệng thanh âm đã rút đi độ lạnh, thậm chí so với vừa rồi còn tăng thêm một chút dịu dàng mà đến chính anh cũng không ý thức được.

Lật Đình uống xong nước liền ngã ở trên giường nhắm mắt lại, lông toàn thân dựng đứng lên cũng một lần nữa mềm xuống, hoàn toàn trở thành một người vô hại.

Phương Hòe Ninh biết hẳn là cậu ho đến độ đau xương sườn, nhưng lại không biết làm thế nào để giúp đối phương dịu đi những đau đớn, suy nghĩ lung tung một trận, khi hoàn hồn lại phát hiện ra tay mình bất tri bất giác đã đặt lên ngực đối phương, không biết là muốn vỗ hay là muốn xoa.

Phương Hòe Ninh giật mình.

Lật Đình ở kia đại khái cũng cảm thấy không đúng, một lần nữa mở mắt, ánh mắt hai người lần nữa đối nhau.

Trong mắt Lật Đình còn có nước mắt sinh lý vì ho mà chảy ra, hốc mắt ửng đỏ, lộ ra thủy quang trong suốt.

Bên trong gian phòng lại tràn ngập xấu hổ, nhưng bên trong xấu hổ còn nhiều thêm một tia không khí quỷ dị không thể nói rõ, làm cho người ta không thể nghĩ ra.

Đúng lúc này, một tiếng gọi khẽ xa xa vang lên, cũng kéo sự chú ý của hai người quay trở lại.

"Lật Tử..."

Phương Hòe Ninh cùng Lật Đình đồng thời quay đầu, lúc này mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng cạnh cửa.

Người kia mở to mắt, nhìn Phương Hòe Ninh lại nhìn Lật Đình, ánh mắt cuối cùng rơi xuống vị trí bàn tay không thích hợp kia, biểu cảm phức tạp.

Phương Hòe Ninh run lên, vội vàng thu tay về.

Người ngoài cửa thấy khoảng cách giữa hai người bên cạnh giường kéo dãn ra, lúc này mới do dự tiến đến.

"Lật Tử, cậu thế nào rồi?"

Người tới tóc dài xõa vai, khuôn mặt nhỏ mắt to, là một nữ sinh rất đẹp, Phương Hòe Ninh nhìn cô gái vừa đến đã nhanh chóng nhào tới trước giường bệnh, đối với Lật Đình sờ loạn một lượt, mặc quần thể thao ngắn hai đầu gối trắng bóng nhanh chóng quỳ lên giường.

Lật Đình không nói chuyện, chỉ đẩy tay của cô ra.

Nữ sinh ngược lại không hề nổi giận, nhưng cũng không có từ trên giường bước xuống dưới, vẫn là nóng nảy muốn biết Lật Đình bị thương ở chỗ nào. Vừa tìm vừa lải nhải: "Tôi tối hôm qua đợi cậu cả đêm cũng không về, tôi đã cảm thấy không thích hợp, buổi sáng còn cố ý tới chỗ làm của cậu, trông thấy cái xe của cậu vỡ nát dựng ở đó, tôi đi nghe ngóng khắp nơi, chạy một lượt tới mấy bệnh viện gần đó, cuối cùng cũng tìm thấy cậu, cậu nói cậu...Làm gì sao lại không nói cho tôi...Cậu đã làm gì vậy!"

Nữ sinh hướng về phía giá đỡ tay của Lật Đình, đỏ ngầu cả mắt.

Lật Đình lại ngại ầm ĩ nhíu mày lại.

Nữ sinh lúc này mới ý thức được mình quá kích động, bất đắc dĩ từ trên giường bò xuống, ngược lại lần này hướng về phía Phương Hòe Ninh, thử thăm dò hỏi: "Người tốt, xin hỏi anh là..."

Phương Hòe Ninh một mực yên lặng nhìn qua hai người bọn họ, lúc này bèn ném khăn trong tay xuống, lui một bước, khuôn mặt đã trở nên cực lạnh, nói với Lật Đình: "Bạn của cậu tới rồi, tôi đi đây."

Lật Đình còn chưa kịp trả lời, Phương Hòe Ninh đã đút hai tay vào túi phóng khoáng đẹp trai rời đi.

Lật Đình nhìn bóng lưng đối phương, bên tai lại truyền đến một câu hỏi thầm thì.

"Đây là ai vậy?"

Lật Đình nghiêng người qua bên cạnh một chút, nói: "Điền Đại Khải, đi mua cho tôi một cái điện thoại."

Điền Đại...Không, Điền Điển sững sờ, lúc này mới trông thấy bên cạnh gối đầu của Lật Đình cái đó đã không còn dáng vẻ của một công cụ truyền tin, nước mắt trong mắt mới tan một chút lại dâng lên.

"Lật Tử...thật xin lỗi, tôi chính là sợ cậu sẽ như thế này, cho nên mới không dám nói cho cậu ngày đó tôi đã gặp hắn."

Lật Đình không cảm xúc gì nhìn anh ta khóc: "Là anh gọi hắn ta sao?"

"Cái gì?" Điền Điển ngẩn ngơ, vội vàng phủ nhận, "Làm sao có thể, tôi chỉ mong sao Thái Dương đi vòng đi, làm sao có thể lại lần nữa tới tiếp cận hắn." Ngày đó tên đàn ông cặn bã kia cứng rắn muốn mời Điền Điển uống rượu, Điền Điển lại là nhân viên phục vụ quán bar, muốn nhân nhượng cho yên chuyện nên thái độ miễn cưỡng uống một chén, kết quả đối phương ngược lại không buông tha, lại còn động tay, lúc này mới dẫn đến kết quả như vậy.

"Cho nên xin lỗi cái gì," Lật Đình không thoải mái đổi tư thế, "Tôi đánh nhau cùng với ai cũng không liên quan."

Điền Điển vẫn cảm thấy khổ sở, anh biết Lật Đình có ý gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cười: "Tôi vừa gọi điện cho quán bar, Tiểu Híp nói, mấy người hội Thái Dương đặc biệt thảm, có hai kẻ cũng nhập viện rồi."

Kỳ thật với thân thủ của Lật Đình, đánh nhau tám chín phần đều là không hề rơi vào thế yếu, trước đó thời điểm mấy người ở quán bar kia xông tới Lật Đình cũng không hề sợ hãi, thân thể gầy yếu như vậy, động tác lại đặc biệt mạnh mẽ, sức lực lại lớn, khó lòng phòng bị. Nhưng bởi vì cậu đánh từng người một, chiến thuật quật ngã từng người, ba người đàn ông cao lớn kia vẫn làm cho Lật Đình phải chịu đau một chút.

Nhưng mà đến khi người cuối cùng nằm xuống, Lật Đình cũng không có thua, mà làm Lật Đình bị thương đến dạng này, một là do ngực bị tấn công dữ dội, thứ hai là bị bảo an của quán bar đến chế trụ. Cân nhắc đến việc Điền Điển còn đi làm ở đây, Lật Đình không cùng đối phương đá chọi đá, ai có thể nghĩ cậu lúc này thu tay lại, Thái Dương kia ngược lại không bỏ qua, say khướt nhặt lên một cái ghế gỗ đập về phía Lật Đình, Lật Đình đưa tay chặn lại, việc này mới gây nên kết quả như bây giờ.

Đương nhiên Thái Dương cũng không tốt hơn, Lật Đình kéo lấy tay bị thương rồi dùng tay còn lại đánh cho đối phương no đòn, đánh cho hắn rơi ít nhất bốn cái răng, mặt sưng phù đến nỗi một tháng cũng không dám gặp ai, mới tạm thời nguôi giận.

Mắt nhìn Điền Điển lại bắt đầu kích động, Lật Đình không muốn lại tiếp tục nói đến đề tài này, tay run run kéo góc chăn lên.

Điền Điển nhanh chóng đến giúp đỡ, thấy một góc chăn bị ướt, lại bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy, nhịn không được xích lại gần vẻ mặt mờ ám hỏi: "Đại soái ca vừa rồi là ai vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro