Chương 13: Mèo con bị thương, vào trạm cứu hộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Mèo con bị thương, vào trạm cứu hộ.


Cái sườn dốc kia cũng không hẳn là cao, bình thường người ngã xuống sẽ không bị thương quá nặng, nhưng cũng có người ngã xuống không chịu nổi. Lật Đình dường như là thuộc về vế sau, lúc bọn người Phương Hòe Ninh đến gần cậu cả người nằm nghiêng trên mặt đất, hai tay vòng qua ngực, đau đến sắc mặt trắng bệch.

"Aigu, đây là đã bị ngã đến thế nào rồi?" Triệu Bàng khẩn trương.

Phương Hòe Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh Lật Đình cẩn thận xem xét, vừa đỡ cậu lên vừa hỏi: "Bị đau ở đâu?"

Nhưng mà anh vừa chạm vào người Lật Đình, người kia lại giống như con tôm càng co lại chặt hơn, bả vai run rẩy.

"Tay...đau tay sao?" Phương Hòe Ninh chú ý đến một cánh tay không được tự nhiên cứng ngắc bên người, anh cao giọng hỏi: "Còn ở đâu nữa?"

Lật Đình lắc đầu không nói tiếng nào, sau một giây liền cảm giác được có hai cánh tay luồn qua thắt lưng và đầu gối của mình, cả người bị bế lên.

Phương Hòe Ninh nói với người bên cạnh: "Gọi xe đi bệnh viện."

Bọn Tiền Khôn vẫn còn kịp thời phản ứng, sau một hồi sửng sốt, nhanh chóng gọi một chiếc xe, nâng chiếc xe điện lên dựng ở bên cạnh.

Xe gọi tới rất nhanh, Tiền Khôn ngồi đằng trước chỉ đường, Triệu Bàng và Phương Hòe Ninh ngồi phía sau, chỉ là dáng người Triệu Bàng to lớn một mình chiến hơn nửa chỗ ngồi, vì không muốn chèn ép Lật Đình đang bị thương, Phương Hòe Ninh nhanh chóng suy nghĩ sau đó bất đắc dĩ để nửa cái mông Lật Đình ngồi trên đùi mình, cả người thì dựa vào trước ngực.

Lật Đình ban đầu là bị đau mông, nhưng trải qua kích động kia, cậu dần dần trấn tĩnh lại, vẻ đau đớn trên gương mặt dường như bị đè nén xuống.

Phương Hòe Ninh cảm giác người trong ngực giật giật, muốn ngồi dậy, nhưng mà Phương Hòe Ninh không hề buông tay, cánh tay đặt ngang eo cậu vẫn khăng khăng giữ chặt, như là hành động phản đối sự không phối hợp của đối phương một cách dịu dàng.

Lật Đình đóng băng, theo trực giác ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt rủ xuống của Phương Hòe Ninh, đỉnh đầu của người này dựa vào cằm của người kia, khoảng cách gần sát đủ để cho bọn họ nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, chỉ tiếc cả hai khuôn mặt đều không chút biểu cảm, chỉ có hai cặp mắt vô cùng sáng, bên trong phản chiếu bóng của đối phương rõ nét.

Sau vài giây ngắn ngủi, hai người họ hướng mắt đi chỗ khác, Lật Đình không tiếp tục giãy dụa, Phương Hòe Ninh cũng không nói chuyện.

Rất nhanh đã tới bệnh viện, lần này Phương Hòe Ninh không có ngăn người, Lật Đình đợi khi xe dừng hẳn đồng thời cũng rời người khỏi chân người kia, tự mình mở cửa ra ngoài, từng bước từng bước chật vật đi tới cửa bệnh viện.

Người này thật sự quá hiếu thắng.

Phương Hòe Ninh nhìn theo bóng lưng cậu nghĩ.

Loại tình huống này khẳng định là cần cấp cứu, bác sĩ bảo đi chụp, kết quả sau khi ra ngoài chẩn đoán là bị trật khớp, cần khôi phục lại, chỉ có một người có thể cùng bệnh nhân vào phòng khám, ba người đưa mắt nhìn nhau, Phương Hòe Ninh đi vào.

Chỉ thấy Lật Đình nằm ở đó, bác sĩ đứng bên cạnh cậu, giữ cánh tay của Lật Đình di chuyển lên xuống.

Áo phông của Lật Đình đã bị cởi ra, Phương Hòe Ninh chú ý tới trên bả vai của cậu đã bị sưng lên, vừa đỏ vừa tím, nhìn có chút đáng sợ.

"Có nghiêm trọng không?" Anh không nhịn được hỏi bác sĩ.

Bác sĩ hừ một tiếng: "Trong hai ngày bị trật hai lần, trấn thương độ hai thì có nghiêm trọng không? Lần trước thì vẫn không nặng lắm, nhưng cậu lại tự nối lại nó?" Ông nhìn Lật Đình, "Vẫn còn bị lệch, sau đó lại chịu thêm ngoại lực làm trật khớp, đây là không muốn tay nữa à? Dù có nghiêm trọng hay không thì cũng vẫn cần phải phẫu thuật."

Trật khớp hai lần? Không phải vừa rồi bị ngã sao? Phương Hòe Ninh kinh ngạc.

Lật Đình không nói lời nào, chỉ là từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lông mi run rẩy tiết lộ cậu giờ phút này đang phải chịu đau.

"Sẽ đau một chút, nhịn một chút, thả lỏng cơ bắp ra." Bác sĩ vẫn vô cùng thân thiết, vừa làm vừa lải nhải, nói bây giờ sinh viên nghỉ hè phải chú ý an toàn, không nên quậy phá một chút liền không biết nặng nhẹ.

Phương Hòe Ninh tai nghe bác sĩ nói, mắt lại nhìn chằm chằm tay bác sĩ, chân bước từng bước về phía đầu giường.

Quả nhiên, bác sĩ nói được một nửa bỗng nhiên trên tay dùng sức, ngay sau đó là một loạt các tiếng rắc...Âm thanh vừa vang lên, Phương Hòe Ninh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay bên kia của Lật Đình mới ngăn được cậu không nhảy lên khỏi giường.

"Tốt..." Động tác của bác sĩ nhanh nhẹn, cởi bỏ găng tay đi qua một bên viết bệnh án.

Lật Đình trên giường thở mạnh, trán toát đầy mồ hôi lạnh, mơ mơ hồ hồ cảm giác được có cái gì đó được đưa tới, cậu từ từ mở mắt ra mới thấy đó là khăn giấy, đưa tay muốn cầm lấy, phát hiện cánh tay không cử động được, một bên bị phế, một bên kia bị người khác đè ép.

Lật Đình chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn, muốn nói không cần, nhưng chiếc khăn tay từ lúc nào đã tiến sát đến mặt của cậu, nhẹ nhàng lau những vết mồ hôi trên mặt trên trán, trên gáy...Cuối cùng đến xương quai xanh thì dừng lại.

"Không vội, nằm một lát nữa đi." Phương Hòe Ninh thu lại khăn giấy, dáng vẻ tự nhiên đi về hướng bác sĩ.

"Trước tiên cố định lại tay, không sử dụng nó tối thiểu một tuần lễ, tiếp đó làm thủ tục nhập viện." Bác sĩ nói.

"Còn phải nằm viện?" Phương Hòe Ninh hỏi.

"Không thì cậu cảm thấy tại sao cậu ta lại đau đến mức này?" Bác sĩ nói, rồi chỉ chỉ vào phim chụp X-quang trong máy vi tính, "Nhìn thấy không? Bị thương nặng nhất không phải là tay, là chỗ này, xương sườn bị nứt, ba cái..."

Xương sườn cũng bị nứt?

Bác sĩ càng nói càng làm cho anh phát hoảng.

"Đây không phải là mới bị thương, đây là do vết thương cũ mấy năm trước dưỡng không tốt, một khi động đến dễ dàng xảy ra vấn đề, cho nên mới nói xương cốt mà bị gãy thì nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, bây giờ còn trẻ, nếu không thì về già sẽ lại phải chịu khổ."

Vẻ mặt của Phương Hòe Ninh không tốt, bác sĩ lại an ủi: "Nằm viện, cũng chỉ là để quan sát thêm, nhìn xem chức năng của tim phổi và các chỉ số khác, không có vấn đề gì thì hai ngày nữa có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi."

Nói xong bảo người bên ngoài đến đỡ bệnh nhân rời đi, thuận tiện đưa phiếu thanh toán.

Tiền Khôn đã mượn xe lăn, Phương Hòe Ninh để Lật Đình ngồi xuống, chỉ thấy Triệu Bàng ở bên kia cầm tờ lệ phí vẻ mặt khó xử.

Mời ăn một bữa cơm thì Triệu Bàng vẫn có tiền, nhưng số tiền khám bệnh này nhiều như vậy, đối với một sinh viên vẫn còn nhận trợ cấp từ gia đình thì đây cũng không phải là số tiền nhỏ.

"Để tôi đi." Tiền Khôn cũng chú ý tới, lúc đưa tay muốn lấy đã bị Phương Hòe Ninh cầm mất tờ giấy.

"Tôi đi, các cậu tới khu nội trú trước đi."

Nhìn động tác của Phương Hòe Ninh, Lật Đình dường như muốn nói gì đó, nhưng đã bị Triệu Bàng đẩy đi.

Lúc đang xếp hàng đóng tiền trong túi truyền tới một âm thanh xa lạ, Phương Hòe Ninh móc ra xem mới nhớ tới khi Lật Đình ngã phát hiện điện thoại rơi ở bên cạnh cậu, trước tiên nhặt lên định lát nữa sẽ trả lại cho cậu. Bây giờ nhìn mới thấy cái điện thoại này cũ đến mức không biết từ năm bao nhiêu bây giờ chắc đã ngừng sản xuất, trên màn hình còn có một đống vết nứt chằng chịt như mạng nhện, cố lắm mới có thể nhìn thấy tên người gọi đến là...Lật gì đó.

Lật Đình không có ở đây, Phương Hòe Ninh không muốn nghe điện thoại, nhưng tiếng kêu của cái đồ chơi này quá mức chói tai, Phương Hòe Ninh nghĩ định treo máy, nhưng ấn mấy lần đều không được, cuối cùng không hiểu sao lại thành nghe máy.

Phương Hòe Ninh không thể không đưa điện thoại lên tai nghe, chỉ thấy bên trong truyền tới giọng một thiếu niên: "Anh, ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi ăn cơm."

Cùng một cái họ, có phải là người thân của Lật Đình?

"Xin lỗi, tôi không phải Lật Đình." Phương Hòe Ninh nói.

Bên kia nghe thấy giọng của anh hơi sửng sốt một chút: "A? Anh là ai? Lật Đình đâu? Không tiện nghe máy sao?"

Phương Hòe Ninh không trả lời thân phận của mình, chỉ suy nghĩ một chút tóm tắt lại tình hình, nói Lật Đình bị ngã xe.

Em trai kia lập tức liền lo lắng, hỏi rõ bệnh viện nào rồi tỏ ý sẽ nhanh chóng chạy tới.

Chờ khi Phương Hòe Ninh thanh toán xong tiền viện phí đi tới khu nội trú, bên ngoài trời đã tối đen.

Phòng bệnh ba người chỉ có một mình Lật Đình, cậu đang truyền nước ngồi dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi, Triệu Bàng và Tiền Khôn ngồi ở cuối giường vô cùng chán nản. Trải qua một hồi bận rộn mấy người đều mệt mỏi, nhất là Triệu Bàng, dường như tiêu hao mất một tháng vận động của cậu ta, con mắt vốn không lớn của Mập Mập nhanh chóng híp lại.

Phương Hòe Ninh nói: "Các cậu về trước đi." Tiền Khôn lúc trưa có nói có hẹn với bạn gái, tình hình bây giờ đã ổn rồi, không nên để cho cô ấy leo cây.

Triệu Bàng do dự: "Tôi chờ một chút, chờ truyền nước xong."

Phương Hòe Ninh hiểu Triệu Bàng cảm thấy Lật Đình bị ngã là do mình gào to hù dọa người ta, trong lòng thấy có lỗi, nhưng mà bác sĩ đã nói qua tay Lật Đình đã bị thương hai ngày, Phương Hòe Ninh cảm thấy cậu ta chắc bởi lúc lái xe không khống chế tốt nên mới mất phương hướng mà ngã, không liên quan quá nhiều đến Triệu Bàng.

"Không sao, để tôi chờ, cũng đã ổn hơn rồi." Phương Hòe Ninh nói.

Triệu Bàng cùng Tiền Khôn đều cảm thấy đầu bảng hôm nay so với trước đây nhiệt tình hơn rất nhiều, nhưng trong lòng đều biết cậu ta bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong vốn là người vô cùng có nghĩa khí và trách nhiệm, hai người cũng không có suy nghĩ nhiều.

"Nếu có chuyện gì thì lập tức gọi cho tôi."

Để lại một câu này sau đó từng người rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Phương Hòe Ninh và người trên giường.

Phương Hòe Ninh muốn tới gần nhìn cái bình truyền một chút thì phát hiện Lật Đình đã tỉnh, đang mở to hai mắt nhìn anh.

Bên trong bình có một chút thuốc giảm đau, trên mặt của cậu ấy đã không còn vẻ đau đớn vừa rồi, đầu tóc còn hơi chút rối bời, mặt mũi tái nhợt, chỉ còn một cơ thể vốn đã không cường tráng, bị bao ở trong chăn, càng lộ ra vẻ mong manh cần người yêu thương.

Trong giây lát, Phương Hòe Ninh như lại nhìn thấy chú mèo con đối diện anh qua khung cửa thủy tinh.

Mèo con bị thương, cần phải vào trạm cứu hộ.

Phương Hòe Ninh chớp mắt mấy cái, nghe thấy Lật Đình mở miệng nói: "Không cần phải tiếp tục ở lại canh tôi, cảm ơn."

Cậu đại khái là nghĩ muốn cảm ơn sự giúp đỡ hôm nay, lại muốn nói Phương Hòe Ninh không cần tốn thời gian, kết quả khi nói hai câu cùng một lúc, không hiểu sao lại có cảm giác như một kẻ rất không biết lý lẽ.

Nhưng mà Phương Hòe Ninh lại giống như không nghe thấy, tự tay kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro