Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 30
_ _ _ _ _ _ _
- Nơi đầu tiên chúng ta sẽ đến...
...
Tại khu xưởng bị bỏ hoang :
- Sao...lại là nơi này - vừa đặt đến cửa, bao nhiêu ký ức đau buồn lại ùa trong tâm trí anh, làm anh thoáng chốc đứng hình, ngập ngừng nói.
- Anh sao vậy? - thấy Mã có vẻ ko ổn Hiên lo lắng hỏi.
- Ba mẹ ... - Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt anh ( dù gì nta bh cũng là 1 đứa trẻ 16 tuổi thôi)
- Em xin lỗi, chúng ta ra khỏi đây thôi - Cậu nhanh chóng nắm lấy tay anh chấn an r đưa anh ra ngoài.
...
- Ko đk khóc...anh mà khóc là en sẽ khóc theo đx - cậu lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên má anh, ns.
- Ưm...
...
_ _ _ phân cách _ _ _
Leng keng...
Tiếng chuông cửa vang lên, hai ng con trai đẹp tựa thiên thần bước vào thu hút mọi sự chú ý của mọi người trong quán. Họ chọn một vị trí quen thuộc, chính là cạnh cửa kính, nơi có thể quan sát mọi cảnh vật bên ngoài.
- Vậy anh có nhớ ra nơi này ko? - cậu hỏi, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Nhưng nhận lại chỉ là một cái lắc đầu.
- Ko sao! Vẫn còn một nơi cuối cùng mà e muốn dẫn anh tới, chắc chắn a sẽ nhớ thôi - cậu khẽ mỉm cười động viên.
...
Hai ng đi dọc theo con đường vắng ng qua lại, dừng lại bên bờ hồ , vẫn là hàng ghế quen thuộc đó. Hai người cùng nhau ngồi xuống ngắm mặt hồ yên tĩnh ko một gợn sóng, ko gian chìm vào im lặng khi ko ai dám mở lời trước.
Cậu thì lo lắng khi mở lời r, câu trả lời nhận lại vẫn là một cái gật đầu.
Còn anh vì sợ làm cậu thất vọng nên cũng ko muốn mở lời trước.
- Thế nào? - cuối cùng cũng cậu vẫn là ng mở lời trc.
- Xin lỗi, nhưng có vẻ như, anh ko nhớ ra được điều gì cả - anh cúi đầu , thấp giọng ns.
Đôi mắt cậu thoáng chút thất vọng, nhưng sự thất vọng ấy đã nhanh chóng vụt tắt, thay vào đó là một ánh mắt dịu dàng.
- Ko sao đâu! Dù anh có ko nhớ lại đi nữa, a vẫn luôn là Mã Gia Kỳ mà e yêu - ...
Cậu đặt bàn tay của mình lên má anh, từ từ tiến lại gần anh, đặt lên môi anh một nụ hôn thật ấm áp. Anh lúc này chính là vô cùng cảm động, chỉ muốn ôm người kia vào lòng mãi ko rời, mà suốt đời sẽ bảo vệ, trở che cho ng đó, ng mà a yêu hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
...
_ _ _ phân cách _ _ _
Tại bờ biển :
Tường cùng Hạ đi tới một tiệm mì nhỏ cạnh bờ biển.
Hạ chợt nhìn thấy một ng phụ trung niên trượt chân mà rơi hết số táo đang ôm trong tay.
Cậu vội chạy đến nhặt từng quả táo lên r đỡ ng đó dậy, hỏi.
- Bác ko sao chứ? Táo của bác...
- Cảm ơn cháu, bác vẫn ổn... - ng phụ nữ mỉm cười nhìn cậu.
- Để con giúp bác cầm bớt đồ - Hạ đưa tay nắm lấy giỏ đồ, ngỏ lời giúp đỡ.
- Thực sự ko cần đâu ,cảm ơn cháu -
- Để con... - Tường từ xa chạy đến cầm lấy giỏ đồ,ns.
- Tường nhi...
- Hai ng quen nhau sao? - Hạ bất ngờ khi thấy ng đó gọi tên anh.
...
- Thì ra bác là mẹ của anh ấy sao? - sau khi nghe mẹ anh kể, Hạ ms hiểu ra mọi chuyện.
5 năm trước, vì hai bên ko hợp nhau nên ba mẹ Tường đã ly hôn trong hòa bình, anh sống cùng vs bố nhưng vẫn thường xuyên đến để thăm mẹ mình.
- Cháu là bạn của Tường sao ? - cô hỏi.
- Cháu...- Hạ ấp úng ko biết ns sao.
- Đ là người yêu của con - thấy Hạ ko dám mở lời, anh nắm lấy tay cậu ns.
- Nhưng...- * bất ngờ *
- Đúng vậy, em ấy là ctrai nhưng con vẫn yêu e ấy, mẹ sẽ ko phản đối chứ - ...
- Tất nhiên rồi, mẹ chỉ là hơi bất ngờ nên ms vậy thôi, thằng bé thật sự rất tốt, nhất định phải đối xử tốt với thằng bé nha - cô nắm lấy tay Hạ , mỉm cười khiến cậu vô cùng xúc động.
- Con cảm ơn bác...
- Cảm ơn mẹ...
- Được rồi, mau thay đồ đi, đừng để ướt vậy, dễ bị cảm lắm...
...
Sau khi thay đồ xong Tường kêu cậu ngồi đó đợi mà chạy thẳng vào bếp làm gì đó. Mãi 15 phút sau ms đi ra, trên tay cầm hai bát mì để lên bàn r đẩy một bát đến trước mặt cậu. Những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán a, có lẽ do trong đó quá nóng. Nhìn hai bát mì đang bốc khói nghi ngút, sự chú ý của Hạ bị thu hút bởi miếng trứng chiên được vẽ lên hai hình trái tim bằng tương ớt.
Phải trăng tài nấu ăn cũng đk di chuyền, đây đích thực là bát mì ngon nhất mà Hạ từng ăn, hay đó chính là hương vị của tình yêu...
...
_ _ _ phân cách _ _ _
Sau cả ngày ko thu được kết quả, hai ng lại trở về trên con đường quen thuộc ấy, đôi chân cậu bỗng nhiên dừng lại, cái cảnh tượng tối hôm đó lại ùa về trong, ng mà cậu yêu nhất đang nằm trên vũng máu đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Nghĩ đến đây cậu bỗng giật mình quay lại, ko còn thấy bóng dáng anh đâu nữa, cậu bắt đầu lo lắng, lo cảnh tượng ấy lại xảy ra thêm lần nữa, nước mắt cậu bắt đầu rơi, chạy khắp nơi tìm kiếm anh. Đôi mắt cậu dừng lại bên đường,một người con trai đang cầm trên tay trùm bóng bay mỉm cười nhìn cậu. Đúng vậy, chính là anh, anh từ từ băng qua đường tiến về phía cậu khiến cậu lại càng lo lắng mà hét lên.
- Đừng qua đây, xin a đó...
Nhưng anh vẫn kiên quyết ko dừng bước, nhưng số phận ko chêu đùa ai đến lần thứ hai cả, anh đã an toàn đứng trc mặt cậu.
- Em còn nhớ chùm bóng này chứ... - anh giơ chùm bóng ra hỏi.
- Anh...
- Đúng vậy, lần trc vẫn chưa có cơ hội tận tay đưa nó cho e...
- Tống Á Hiên, anh yêu em...
...
_ _ _ _ _ _ _
Hết chap 30

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#typ#wind