chuong 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: TRẢ LẠI NỤ HÔN ĐẦU CỦA TÔI.

Thiên không muốn quay lại thành phố này một chút nào, bởi hình bóng Thảo trong anh vẫn còn rất đậm sâu. Anh không biết những việc mình đang làm với Vy có nên không, có đúng không. Anh không biết rồi mình có lại làm Vy bị tổn thương như chính anh đã bị tổn thương bởi Thảo không.

Anh muốn gặp cô, gặp cô rồi anh rất vui. Anh không phủ nhận nhưng anh biết đó vẫn không phải là tình yêu, vì 5 năm trôi qua anh vẫn chưa giây phút nào quên được Thảo. Chỉ cần nhớ đến thành phố này, nhớ đến Vy, nhớ đến những kỷ niệm ở đây thì Thảo sẽ lại xuất hiện trong anh. Mặc cho anh xua đuổi trong những giấc mơ của anh vẫn có Thảo đang hạnh phúc bên cạnh một người con trai khác không phải là anh. Anh bị ám ảnh bởi quá khứ….

Anh thừa nhận khi ôm Vy trong lòng anh rất thỏa mãn, rất bình yên…nhưng Thảo lại xuất hiện không thể không có sự so sánh giữa hai người. Trước đây chính anh đã nói với Vy hãy quên anh đi và tìm người khác để yêu…nhưng cũng như cô nói yêu hay không yêu một người căn bản không có lý do. Nếu cô biết tại sao yêu anh cô đã quên được anh rồi.

Vy đối với anh chỉ là sự thay thế, là chìa khóa để anh có thể đối mặt với quá khứ của mình…đơn giản là anh không yêu Vy.

Chính Vy là người đã gây ra những tổn thương sâu sắc ấy cho anh, nếu như không có câu nói đó anh sẽ không yêu Thảo, cũng không bị Thảo bỏ rơi đến mất hết sĩ diện, tổn hại đến danh dự gia đình…tất cả đều là tại cô – Lâm Khả Vy. Những nổi đau, tổn thương mất mát anh đã chịu anh nên bắt cô từng chút từng chút một trả lại cho anh….

“ Anh thật sự thích Thảo sao?” Đông tay lăm lăm con dao, trừng mắt hỏi Thiên.

“…” Thiên im lặng đảo mắt nhìn quanh không trả lời. Cậu mới từ nhà lên, Đông đã hẹn gặp rồi. Thật không thể hiểu thằng nhóc này nghĩ gì lại đi hỏi cậu câu đó.

“ Tôi hỏi anhhhh, tại sao anh không trả lời…” Đông dường như đã mất bình tĩnh trước thái độ hời hợt này của Thiên.

“ Thích thì sao…mà…không thích thì sao?” Thiên lia mắt nhìn Đông từ đầu tới chân, chậm rãi trả lời.

Mấy người này, đầu óc đều có vấn đề sao, đầu tiên là Nguyên, Định và Dương đã đợi sẵn nó từ ngoài cổng…vào đến phòng thì Thịnh, Giang và mấy đứa nữa cũng chạy sang hỏi cùng một câu hỏi như thằng nhóc này.

“ Anh…tại sao lại đi cướp bồ của em mình chứ…” Đông hét lên đồng thời tay cầm con dao đâm thẳng về phía Thiên…

“ Đông…” Tiếng gọi của Vy làm cho đường đi của con dao chệch hướng rơi thẳng vào bức tường cạnh bả vai Thiên. “ Đừng làm thế…vì chị…em đã hứa rồi!” Vy nắm lấy tay Đông lay, mong có thể làm cho nó đổi ý.

“ Nhưng…” Đông lên tiếng phản bác nhưng ánh mắt của Vy, những giọt nước mắt của Vy tối qua làm nó chạnh lòng. Vy quan trọng với nó, Thiên quan trọng với Vy, làm tổn thương Thiên là làm tổn thương Vy, một mình Thiên làm Vy tổn thương là quá đủ….

“ Xin em…đừng làm tổn thương anh ấy, đừng làm tổn thương em…” Vy nắm lấy tay nó, nước mắt chực trào, giọng run rẩy. Đông cảm nhận được Vy cả người Vy đang run, nó làm tổn thương Thiên đã khiến Vy sợ hãi thế này sao.

Keng! Con dao rơi xuống đất, Đông quay bước bỏ đi. Vy cảm nhận được sự cô độc trong mắt Đông, nó không thể để Đông cảm thấy cô độc được. Vy xoay người vừa bước được một bước thì tay đã bị giữ lại. Ánh mắt lúc đó của Thiên cả đời Vy sẽ không thể quên được, cậu muốn cô ở lại với cậu, muốn cô tin tưởng cậu như đã từng…. Vy muốn ở lại với Thiên nhưng ánh mắt cô độc của Đông, tiếng khóc nức nở của Thảo…không có cô anh sẽ có Thảo, sẽ có người khác ở bên cạnh không giống như Đông. Im lặng, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Thiên. Thiên vẫn nắm chặt lấy tay Vy, không buông.

“ Trò chơi này cậu chơi…đã có kết quả rồi. Cậu đã đâm cái lao này rồi thì phải theo thôi. Hai người rất đẹp đôi…hy vọng cậu có thể làm cho Thảo thay đổi…con bé cũng bị thiếu thốn tình cảm rất nhi…ề…u….”. Giọng Vy rất nhẹ nhưng lại mang một nỗi buồn không thể tả được khiến cho người nghe là Thiên thấy tái lòng.

Vy chưa nói hết câu tự Thiên đã buông tay cô ra, ánh mắt tràn ngập xót xa, thất vọng…cả đời mình Thiên cũng không thể quên cảm giác đau nhói trong lòng đến nghẹn thở lúc đó, cảm giác mất đi một thứ vô cùng quan trọng. Niềm tin, tình cảm, sự quan tâm trong ba năm có thể chấm dứt một cách dễ dàng như vậy…thật nực cười…. Thiên cảm thấy trời đất đang đổ sụp dưới chân mình.

Cậu  chưa từng nói yêu Vy và Vy cũng chưa từng nói yêu cậu…. cậu đã đặt niềm tin sai chỗ.

“ Không đi không được sao?”. Tiếng Vy vang lên bất mãn .

“…” Lắc đầu.

“ Nhưng hôm nay em có hẹn với bạn cả một năm gặp có một lần…”

“ Ai cũng phải đi.” Thương nói dứt khoát.

“ Um.” Vy đáp lại, biết không có gì có thể thay đổi nữa mới dọn đồ đi về mà mặt buồn thiu. Cô ham vui, ham chơi, muốn tụ tập bạn bè nhưng hôm nay bạn cô từ Đà Lạt sang, mà chỉ có thể gặp buổi tối thôi mai là bạn cô lại về. “ Hoàng Ngự Thiên – anh đúng là muốn gây chuyện với tôi mà, đến công tác vào ngày mai thì chết ah?”

“ Không chếttttt…nhưng đây là do công ty sắp xếp…” Giọng Thiên vang lên làm cô giật mình.

“ Anh…mu..ốn…hù…chết tôi…hả?” cô lắp bắp mãi mới nói được.

“ Không có…tại em thích nói xấu người khác mới có tật giật mình”

“ Phải không? Sao anh biết tôi nói xấu anh, anh phải có tật xấu gì mới sợ người ta nói chứ…Hứ…”

“ Em…”

“ Tôi nói đúng chứ gì…không cần khen…hehe…” Vy lè lưỡi nhìn anh rồi chạy biến ra nhà xe.

Cô không biết có một người vẫn đang đứng nhìn cô chạy mà môi bất giác mỉm cười nhẹ nhàng hiếm có.

Về tới nhà, cởi đôi giày ném thẳng vào tủ cạnh cửa ra vào. Vy chào chị giúp việc, bước lên phòng mình, đóng cửa lại cô mới dám thở mạnh. Mọi chuyện ngày hôm nay không phải là một giấc mơ như những giấc mơ cô vẫn thấy anh. Anh ở rất gần cô, cô thậm chí có thể ngửi được mùi của anh khi anh ôm cô. Tim cô đã đập rất mạnh đã run rẩy, đã hoảng sợ đã cố gắng bài xích anh…cô không muốn bị tổn thương, không muốn khóc vì anh, không muốn cảm giác ngẹn thở như đã từng. Bởi vì cô biết anh chưa bao giờ yêu cô và cũng sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Phải chăng anh có làm thế cũng chỉ vì muốn lấp đi những khoảng trống trong lòng.

“ Có thật như thế không anh?... Anh đang lấy em làm trò đùa đúng không?”

Vy bất giác chạm vào khuôn mặt Thiên trong tấm hình mà cô vẫn luôn để trong ngăn bàn. Cô biết tình yêu của mình dành cho anh chỉ mang lại tổn thương cho cô. Cô cười, cô nghịch ngợm vô tư thoải mái hơn trước đây để che giấu con người thật của mình nhưng tận sâu trong đáy lòng đã trở thành vô cảm mất rồi.

Cốc, cốc ,cốc!

“ Vào đi.”

Nghe tiếng gõ cửa phòng Vy đã nhanh chóng ngồi dậy điều chỉnh lại tâm trạng, môi mỉm cười nhìn chị giúp việc.

“Ông Danh gọi điện thoại bảo em sang đó giúp chuẩn bị buổi tiệc gì đó….”

“ Em biết rồi, em tắm rửa rồi sẽ đi.”

“ Em mới khóc à? Chuyện gì vậy?” Chị giúp việc vốn là một người họ hàng xa của họ hàng của mẹ Vy nên chị cũng như người trong nhà, vô cùng quan tâm đến chị em Vy, thấy thái độ khác thường của Vy liền hỏi.

“ Em không sao mà…” Vy kéo chị ngồi lên giường với mình “ Hôm nay đi làm mệt muốn treo hai tay, hai chân để mai khỏi đi nữa nè….”

“ Còn đùa được vậy chứng tỏ bình thường…” Chị Vân vừa vuốt tóc nó vừa cười.

Chị Vân đi xuống nhà rồi, Vy mới thấy Ngân Xương- em gái cô với Linh- bạn thân của cô nói cô đểu cũng không sai. Rõ ràng đang khóc nhưng lại có thể cười ngay, đáng lí ra ngày trước cô nên xin ba mẹ đăng kí thi vào sân khấu điện ảnh để không mai một tài năng.

“ Tôi không sát sinhhhhhhhh…” Vy ré lên khi Thiên đưa cô con dao bảo giết gà.

“ Con gái mà không biết làm những việc này…thì…đừng làm con gái nữa.” Thiên cầm con dao, chặn cái cửa lặng nhìn cô đang tìm cách chạy trốn, nói.

Vy dừng hành động chạy trốn của mình, chống tay, hất hàm, nhìn anh khiêu khích: “Anh giỏi thì làm đi….”

“ Anh làm được thì được gì?” Thiên nhìn cô nghiêm túc hỏi.

“Anh muốn gì cũng được.” Vy trả lời mà không cần suy nghĩ.

“ Là em nói đó…không được hối hận nghe chưa?” Thiên nói hàm ý sâu xa mang theo ý cười.

“ Um, tôi là quân tử nói lời sẽ giữ lời…chúng ta móc ngéo….” Vy vừa nói vừa giơ tay ra cho Thiên. Thật hết nói 21 tuổi đầu còn giữ lời bằng cách trẻ con này.

“ Um, không hối hận…” Thiên vừa móc tay với cô vừa nhắc lại để xác nhận cho đến khi cô gật đầu.

“ Anh làm thật ah? Đồ độc áccccccccc…. Đồ không có nhân tínhhhh….Tội nghiệp con gà…” Đó là phản ứng của Vy khi Thiên giơ dao định cắt tiết con gà làm thịt.

“ …”

 Pặc! Con dao trên tay Thiên dính chặt vào cái thớt gỗ. Anh xắn tay áo rồi gỡ con dao giơ ra trước mặt Vy đe dọa. Vy im thin thít, mặt cắt không còn giọt máu nhìn anh, chỉ dám nuốt nước miếng nhưng Thiên vừa đưa dao chạm cổ con gà thì Vy đã lại la toáng lên: “ Bớ người ta giết…gà…bớ người ta cứu…”

“ Ngậm miệng lại.” Thiên quát, giơ cái chân gà, ra lệnh “ Qua đây cầm….”

“ Ngậm thì ngậm…làm gì mà ghê vậy.” Vy vừa tiến đến nắm lấy cái chân gà, vừa lẩm bẩm, mắt nhắm chặt lại. “ Xin lỗi mày nha gà…mặc dù tao không thích sát sinh…nhưng vì sự nghiệp ăn uống nên…mày có muốn trách thì trách tên cầm dao giết mày nhé…tao vô tội tao cũng là bị ép thôi…. Hy vọng mày mau chóng hóa kiếp…làm gì cũng được đừng làm gà nữa nhé…”

“ E hèm, lẩm bẩm cái gì mà không chịu buông chân gà ra vậy” Thiên vừa gõ đầu cô vừa hỏi mang theo ý giễu cợt.

“ Đau…xong rồi à?” Vy trừng mắt nhìn Thiên rồi lại nhìn con gà không biết nó đã về với ông bà tổ tiên lúc nào.

“ Nhổ lông gà đi…”

“ Đây là việc anh muốn tôi làm à?”

“Không, tôi chỉ cắt tiết, em nhổ lôngggg …gà đi…nhổ cho sạch vàoooo…” Thiên vừa nói vừa đứng dậy định rửa tay.

“ Anh làm gì thì phải làm cho xong đi chứ…cái này từ lúc bé ti bé tí đã được học rồiiiii …phải…làm việc đến nơi đến chốn mới là bé ngoan…sếp à…hè”.

“…”

“ Im lặng là đồng ý , lên tiếng là đồng tình…hihi…sếp nhổ lônggggg cho sạch vào nhé!”

“ Em…” Dù đã chuẩn bị tinh thần đấu khẩu với Vy nhưng mà bây giờ thật sự tức đến nghẹn họng, chỉ có thể nghiến răng nói như tự nhắc nhở mình: “ Bé ngoan…lại còn lôngggg nữa…mới có một ngày mà gan đã lớn đến vậy.”

“ Gan tôi từ bé đã lớn sẵn rồi…giờ sếp mới biết hả…chưa muộn đâu…hối hận vì đã gặp tôi vẫn kịp đấy.”

“…”

“ Sao sếp không nói gì…chán sếp thật…sao lại bị câm vào lúc này chứ.”

“…”

“ Thôi sếp nhổ lôngggg đi…lông gà đi…tôi ngồi xem để học hỏi…”

“…”

Chỉ là làm thịt gà thôi mà Thiên với Vy phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới xong, bởi vì một đứa là Vy cứ ngồi chỉ chỉ, trỏ trỏ hết bên này lại bên kia, nói liên tục còn Thiên thì lại im lặng không nói gì chỉ nhổ lông gà. Lâu lắm rồi Thiên mới phải vào bếp để làm những việc này.Cũng không ai nghĩ một thiếu gia như anh lại chịu cầm dao đi giết gà, lại còn ngồi nghe cái loa phóng thanh không làm gì chỉ biết nói là Vy chỉ chỏ chê bai. Anh đã quên mất cảm giác mình có thể nhẫn nhịn như thế này từ lâu.

“ Con gà này nhìn…đẹp trai như…sếp vậy….” đó là gáo nước lạnh mà Vy tạt vào Thiên khi anh làm xong con gà.

“ Um.”

“ Hả? Chắc anh hạnh phúc lắm khi thấy mình đẹp như con gàaaaaaaaaa nhỉ” Vy giương đôi mắt với gương mặt ngây thơ vô số tội ra hỏi Thiên khi không thấy anh phản bác.

“ Hai đứa làm thịt gà khổ sở nhỉ?” câu nói ông Danh đã giúp Vy thoát được cơn giận của Thiên.

“ Không có gì chú ạ.” Thiên vừa cười vừa đặt con gà vào tay Vy trả lời. “ Em mang vào bếp cho chị Thương nấu đi.”

“ Anh…” Vy định nói anh  tự đi mà đưa nhưng đã kịp nhìn ra ánh mắt không hài lòng của Thiên nên cô đành phải miễn cưỡng nhận lấy con gà. Nhìn Vy hậm hực mang con gà- hai tay nắm một cái chân con gà xách nó đi về hướng bếp ông Danh lắc đầu khẽ nói với Thiên khi anh rửa tay:

“ Cháu là người đầu tiên khiến cho Vy đụng vào con gà đấy.”

“ Dạ?” Thiên ngạc nhiên nhìn ông hỏi lại ý không hiểu.

“ Ngạc nhiên lắm đúng không, nó sợ gà, lúc nhỏ khi về nhà bà con ở quê chơi, do nghịch ngợm bắt gà con thế là bị con gà mẹ đuổi bán sống bán chết, nó còn bị gà mẹ mổ vào tay, chảy máu rất nhiều. Từ đó nó chỉ đụng vào gà đã làm thịt…. haha rất bùn cười đúng không. Một đứa mạnh mồm như nó mà cứ nhắc đến gà mái gà trống là sợ….”

“ Ra là thế…vậy vết sẹo trên tay Vy là…đúng là buồn cười thật…hi..hi…giờ cháu mới biết.” Thiên phải cố gắng lắm mới nhịn được cười khi nhớ đến điệu bộ cầm chân gà lúc nãy của Vy.

“ Rất thú vị đúng không?” Ông Danh khẽ vỗ vai của Thiên.

“ Quả…là rất…thú vị chú ạ….ha ha..hắc hắc.. Cháu xin lỗi …không nhịn được cười. ”  Thiên vừa nói vừa cố gắng che miệng để không cười lớn.

“ Không sao đâu chàng trai…cháu đừng để nó biết là được” Ông hướng mắt về phía Vy đang dọn bàn ăn.

 Vy vẫn đang đợi điện thoại của Khiêm, nên ngồi ăn mà cứ ngồi ngó điện thoại cũng không thèm để ý ánh mắt kì lạ của Thiên cứ lâu lâu nhìn cô rồi lại cúi xuống cười. Ban đầu nói là tất cả mọi người trong công ty đều đến dự tiệc nhưng thực chất là chỉ có mấy vị lãnh đạo với mấy bà chị mê trai đẹp của nó đến dự. Ai cũng tranh nhau ngồi cạnh Thiên, Thiên lại muốn ngồi cạnh cô. May mà cô ngồi bên cạnh Phong nếu không chắc mai đi làm sẽ bị mấy bà chị xử đẹp.

Thiên tối nay vẫn mặc quần tây và áo sơ mi cùng màu đen càng làm tôn lên màu da trắng không tỳ vết của anh với dáng người có thể nói là vô cùng chuẩn…thế này thì mấy bà chị của Vy không mê sao được, Vy mà còn nhìn thêm một chút nữa chắc phải thốt lên “ sao anh đẹp trai thế?”

May mà lý trí của nó mạnh mẽ, nên đã nhanh chóng tập trung vào việc ăn uống nói chuyện với Phong không để ý đến Thiên nữa. Bữa tiệc bị phân ra rõ rệt thành hai phần, mấy bà chị mê trai thì bu quanh ngồi với hắn, vừa nói chuyện rồi vừa gắp thức ăn sang cho hắn. Vy nhìn cái chén hắn đầy thức ăn mà thấy tức không chịu được. Giá mà bình thường mấy chị cũng tốt như vậy nhỉ, không tranh thức ăn với Vy thì tốt quá rồi. Nửa buổi tiệc là nó ngồi với mấy anh, mấy chú, mấy bác lãnh đạo công ty. Cũng được gắp thức ăn, nó nói chuyện với anh Phong rất nhiều vì hai anh em rất hợp gu, từ sở thích ăn uống đến phim ảnh. Đang cắm cúi ăn thì nó nhận điện thoại.

“ Sao vậy em…điện thoại của ai mà làm nhóc không ăn luôn thế? Khiêm hả?” Phong quay sang hỏi nó, khi thấy nó có vẻ thất vọng. Khiêm là bạn thân của Phong là hàng xóm ở quê của nó là người dụ dỗ nó bắt gà con ngày xưa nên tình cảm của hai anh em rất tốt.

“ Hôm nay anh Khiêm xuống…nhưng mà em lại không gặp anh ấy được. Buồn ghê gớm…haiya….” Vy cầm đôi đũa một tay một chiếc, chống cằm, thở dài như mất vàng. Mắt nó chạm phải mắt Thiên đang nhìn nó liền quay sang nhìn đi chỗ khác, tay cầm ly bia lên miệng uống. Thiên để ý Vy từ lúc cô đi nghe điện thoại về, anh đang tự hỏi ai có thể khiến cho Vy háo hức nghe điện thoại rồi lại khiến cô có biểu hiện thất vọng như vậy. Thật không hiểu tại sao anh lại thấy khó chịu trong lòng với biểu hiện hiện giờ của Vy, khi chạm vào ánh mắt anh cô còn lập tức quay sang hướng khác, hoàn toàn không để ý đến anh bị mấy bà chị của cô bu quanh khổ sở thế nào.

Bữa tiệc đang ở lúc cao trào mọi người đang nâng ly chúc nhau thì có một chiếc tắc xi dừng lại trước cổng nhà ông Danh, một chàng trai trẻ bước xuống, rất tự nhiên đi vào nhà.

“ Chào mọi người, hình như cháu đến không đúng lúc thì phải?” Anh mỉm cười nhìn ông Danh chào hỏi.

“ Khiêm…sao về đây lại không báo chú ra đón….” Ông đứng dậy niềm nở ôm lấy anh, vỗ vỗ vai.

“ Tại cháu về có một lát, 2 tiếng sau là phải đi rồi nên cũng không muốn làm phiền chú…. Cháu xin phép….” Khiêm hướng mắt về vị trí ghế trống cạnh ghế ngồi của Vy và Phong ra ý chào.

“ Đến muộn thì phải uống phạt anh à?” Vy đưa ly bia sang cho Khiêm ngay khi anh ngồi xuống cạnh cô, vậy mà lúc anh vào cô không thèm ngước mắt nhìn anh, làm anh tưởng cô giận anh vì anh lừa cô.

“ Ok, vậy tôi Lê Ngọc Khiêm kính mọi người một ly…kính chủ nhân của bữa tiệc này một ly….” Khiêm nâng chiếc ly hướng về phía Thiên nói, môi nở nụ cười như có như không. Đối với mọi người ở đây anh đã biết mặt gần hết vì anh cũng chính là người luôn đi với Vy trong những dịp tụ tập của cô với bạn bè. Chỉ có Thiên là lần đầu tiên anh gặp, lúc nãy khi gọi điện thoại cho Vy anh cũng đã nghe cô kể qua là có một tên Thần kinh xấu xa nào đó về công tác tại chi nhánh của cô muốn cô làm trợ lý còn bắt cô tối nay phải dự party này.

“ Tôi là Hoàng Ngự Thiên. Rất vui được gặp anh.” Thiên đưa bắt tay của Khiêm, hai người hai tay một cái siết thật chặt, cái chạm giữa hai cái ly.

Thiên khó chịu khi Khiêm quét lên anh một ánh mắt từ đầu đến chân như muốn đọc ý nghĩ của anh.

“ Em cũng muốn uống…” Vy cầm cái ly đứng dậy.

“ Ngồi xuốnggg….” Cả hai cái miệng cùng đồng thanh phát ra quay lại nhìn Vy.

“ Nhưng em …mu..ốn….” Vy cố cãi.

“ Không được uốngggg.” Lại đồng thanh, làm cho cả bàn tiệc trở nên im lặng, ai cũng nín thở theo dõi cuộc đối đầu của hai anh chàng đẹp trai.

“ Chúng ta cùng uống cạn chứ Thiên….” Khiêm giơ ly của mình lên bắt đầu uống, trước khi ngồi xuống còn cố ý gõ vào thành ly thu hút sự chú ý của Thiên ra ý thách thức, môi anh khẽ cong lên mang ý cười.

Thiên uống hết ly đó cũng ngồi xuống cười đáp lễ. Khiêm đang cúi xuống nói gì đó với Vy làm cô đỏ mặt nhưng vẫn cười.Khiêm quàng tay trên vai cô, trò chuyện với Phong, trong khi đó Vy vừa ăn vừa tựa vào Khiêm không hề bài xích sự đụng chạm của anh.

“ Cậu ta rõ ràng quan tâm em mà nhóc….” Khiêm vừa gắp thịt gà cho Vy vừa nói mắt hướng về phía Thiên. “ Không phản bác…đây là ý kiến và cảm nhận của anh.” Khiêm giơ ly của mình cụng ly với Phong tìm sự đồng tình.

“ Anh cũng thấy vậy…là em không để ý thôi. Lúc nãy cậu ấy còn lườm anh nữa…”

“ Bắt tay anh còn nắm rất chặt….”

“ Còn không cho em uống bia….”

“ Stop….” Vy giơ hai tay lên ngăn hai tên thầy bói bên cạnh “ Hai người kẻ tung người hứng…anh ta với em chỉ là mới gặp nhau có mấy tiếnggg.”

“ Sặc…ăc, cái gì? Mới quen..en ah?” Phong đang uống bia vì sốc trước câu nói nghe rất thật của Vy mà sặc. “ Rõ..ràng…cậu ta…biết rất rõ tính cách của em hình như sắp ngang ngửa bọn anh rồi…”

“ Bọn em học cùng nhau ba năm cấp ba thì không hiểu mới lạ đấy…” Vy vừa uống bia vừa giải thích giọng nhẹ tênh.

“ Ak…sốc nhau vậy em…anh đã nghi ngờ…cậu cười cái gì?”

“ Thì tôi biết hai đứa nó quen nhau trước…” Khiêm điềm nhiêm trả lời.

“ Vậy  là có mình tôi không biết…” Phong đưa tay lên chỉ vào mình, rồi thất vọng khi cả hai cái đầu của hai chiến hữu chí cốt của mình cùng gật.

“ Á À, vậy là tôi đã hiểu…”

“ Chuyện gì?” Cả Khiêm và Vy cùng đồng thanh hỏi Phong.

“ Tại sao cậu không cho Vy uống bia…tửu lượng của Vy rõ ràng rất tốt mà…. Cậu khai mau…cố ý chọc tức thằng nhóc đó hả?”

“ Ừm, coi như cậu thông minh, tôi nhận cậu làm bạn thật không phí công.” Khiêm gật gật đầu tán đồng tay xoay xoay ly bia nói.

“ Hai người đúng là rảnh…mau tìm chị dâu cho em đi…sắp mọc rễ đến nơi rồi đó.” Vy lại nâng ly bia của mình lên uống, cười nói.

Vy ngồi chén tạc chén thù với Phong và Khiêm. Một mình cô chắc cũng phải uống hết mấy chai Haniken rồi. Nụ cười mà cô cười với Phong và Khiêm là những nụ cười thật lòng không hề có chút giả dối nhưng Thiên chưa từng nhìn thấy Vy lại uống rượu hay bia trong quá khứ.

Cô thay đổi nhiều như vậy sao? Cô từng nói yêu anh, tình yêu đó liệu có còn tồn tại tới bây giờ.

 Nếu anh nói anh yêu cô, làm cho cô yêu anh sâu đậm sau đó ruồng bỏ cô …liệu còn có thể nếu cô đã không còn yêu anh.

Như thế làm sao có thể trả những tổn thương mà cô đã gây ra lại cho cô?

“ Mày có uống không?” Linh giơ chai rượu đế ra trước mặt Vy hỏi. Gật đầu, cầm lấy cái chai đang chiếm hai phần ba là rượu, đưa lên miệng uống. Đây là lần đầu tiên nó uống rượu, cảm giác thật sự khó chịu, vừa đắng vừa cay nhưng so với cảm giác mất mát trong lòng nó bây giờ thì mùi vị này không là gì cả.

“ Trả nè, chẳng ngon gì cả?”  Vy đưa cái chai chỉ còn một phần tư là rượu cho Định, quay đi. Thiên cũng ở đó chứng kiến cô uống rượu, khi đó Thảo cũng đang bên cạnh cậu. Trước khi uống Vy đã nhìn thấy Thiên, nó đã thách thức cậu khi vừa uống vừa nhìn cậu và Thảo. Thiên đã định đứng dậy nhưng Thảo đã nắm tay cậu, cản. Từ nhỏ tới lớn Vy mặc dù nghịch ngợm, lỳ lợm, ngang bướng hơn người khác nhưng Vy luôn luôn cố tránh không tham gia đánh nhau, rượu chè. Nó lại đặc biệt ghét con trai hút thuốc uống rượu còn dạy mấy đứa nhỏ khóa sau nó không được uống.

“  Mày không sao chứ?” Linh nhìn thấy Vy sắp ngã liền đỡ dậy.

“ Không sao…tửu lượng tao rất cao…nên mày yên tâm….” Vy ngồi xuống đất, gạt tay Linh ra khỏi người mình .

 Thiên còn nhớ cảm giác lúc đó của mình, muốn đỡ cô dậy, muốn ôm cô vào lòng, ánh mắt của Vy khi nhìn anh cầm chai rượu là ánh mắt thất vọng…đau, đau, đau lắm…đau đến khó thở…nhưng anh không thể bởi lòng tự trọng, cô đã vứt bỏ anh quá tàn nhẫn.

“ Chị Vy ốm đó anh…” Thảo ôm lấy Thiên từ phía sau nhẹ nhàng nói, anh biết Thảo muốn nói gì, vẫn là lo lắng anh không thật lòng với mình.

“ Không liên quan đến anh.” Thiên lạnh lùng gỡ tay Thảo ra khỏi người mình.

“ Nhưng chị ấy mong anh đến thăm mà…”. Thảo nói giọng đầy mỉa mai.

“ Em rảnh rỗi thì đi thăm đi.”

“ Nghe nói sốt cao lắm, chuyền mấy chai nước rồi vẫn không đỡ…nên….”

Cạch, cây bút trên tay Thiên rơi xuống, cô là vì anh mới sốt như thế sao? Một chút chạnh lòng, nhói nhói ở tim nhưng “ cái lao này cậu đã đâm thì phải theo nó.” . Câu nói đó lại vang lên trong đầu Thiên là cô muốn cậu như thế cậu cũng nên thuận theo cô mới đúng.

“ Sốt cao chết cũng không đáng tiếc…em quan tâm đến Vy làm gì, cô ta không liên quan đến chúng ta….”

Thiên kéo Thảo vào lòng, mỉa mai nói. Cậu biết những lời này trước sau gì cũng đến tai Vy, con người gieo nhân nào thì gặt quả đấy.

“ Thiên, tôi phải về rồi trước khi về tôi với cậu có thể uống với nhau chứ?” Khiêm kéo cái ghế cạnh Thiên ra rồi ngồi xuống.

“ Rất hân hạnh….” Thiên nhìn Khiêm giọng nói mang ý cười, bắt tay xã giao với Khiêm lần nữa.

“ Ý chí chiếm hữu của cậu đối với Vy lớn quá rồi. Nếu không muốn người khác nhận ra thì cậu phải cố điều chỉnh cảm xúc của mình.” Khiêm xoay xoay ly rượu trên tay mình, rồi mới nâng lên chạm vào cốc Thiên, giọng nói hoàn toàn nghiêm túc.

“  Tôi không hiểu ý anh?” Thiên quay sang nhìn Khiêm với ánh mắt khó chịu.

“ Thật sự không hiểu… hay… bản thân cậu cũng không hiểu Vy trong lòng cậu có vị trí như thế nào?” Khiêm hướng mắt mình về phía Vy, giọng giễu cợt, trước khi đứng dậy còn nói thêm: “ Đừng để sau này cậu phải hối tiếc.”

“ Hai người nói chuyện gì có vẻ căng thẳng vậy?” Vy hỏi Khiêm khi tiễn anh về.

“ Chuyện của hai người đàn ông đó em thân yêu. Nếu em muốn biết tự mình hỏi Thiên nhé?” Câu nói của Khiêm hoàn toàn mang theo ý trêu chọc.

“ Em đâu có rảnh.”

“ Cảm ơn em…” Khiêm đột nhiên ôm lấy Vy, khẽ hôn lên trán cô.

“ Anh bị sao vậy hả?” Vy cố đẩy anh ra, không hiểu. “ Tự nhiên cảm ơn là sao?”

“ Cảm ơn em…đã cho anh biết thế nào là cảm giác đượcccc… yêuuuu…  và…có thể yêu được một người là thế nào?” . Giọng nói của Khiêm hoàn toàn nghiêm túc, gương mặt còn biểu lộ sự hạnh phúc, búng trán Vy đầy yêu thương rồi mới buông cô ra.

Vy đứng hình toàn thân vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra với ông anh yêu quý của mình, chỉ có thể buông một từ: “ Bệnh!” Nhìn theo chiếc xe đang khuất dần trong đêm của Khiêm.

“Take me to your heart, take me to your soul

Give me your hand before I'm old

Show me what love is haven't a clue…”

“ Alo, anh rảnh rỗi…”

“ Sau này hãy cảm ơn anh sau, chúc may mắn nhé em gái. Tút…tút.”

“ Điên khùng… May mắn gì chứ…xui xẻo gần … thật biết làm người khác bực mình…aiya…mình say rồi.” . Để điện thoại vào túi áo, Vy cố gắng vịn vào thành ghế để phía trong cổng nhà ông Danh từ từ ngồi xuống.

“ Vui vẻ và tình cảm nhỉ” Thiên nói mang theo ý châm chọc pha lẫn sự tức giận rõ rệt. Anh đã ở đó chứng kiến toàn bộ mọi việc diễn ra giữa Khiêm và cô.

“ Anh muốn giết người…cũng phải báo trước để người khác phòng bị chứ… sao cứ xuất hiện đột ngột trước mặt tôi vậy?”. Vy vừa lấy tay vuốt vuốt ngực mình để lấy lại bình tĩnh.

“ Tửu lượng của em caoooo thậttttt” Thiên ngồi xuống cạnh cô cố ý nhấn mạnh.

“ Kệ tôi…anh không đi nói chuyện với gái nữa hả?”

“ Em ghen ah?”

“ Tôi không rảnh…anh tránh ra đi…khó chịu quá….” Vy một tay đẩy Thiên, một tay sờ sờ má.

“ Không thích….” Thiên càng áp sát mình vào người Vy, anh đang thật sự cảm thấy tức giận, Khiêm ôm cô, hôn lên trán cô, cô không hề phản kháng còn cười hỏi Khiêm có bị sao không. Còn anh mới ngồi cạnh cô thôi cô đã đuổi đi.

“ Anh không hiểu tiếng người ah… nói anh tránh ra sao anh cứ áp sát tôi thế?”

“ Nói…em với Khiêm có quan hệ gì?” Thiên nắm lấy tay Vy, gắt lên hỏi.

“ Thả ra…đau tay tôi…tôi với anh Khiêm…liên quan gì đến anh chứ…thả ra đi…” Vy thật sự thấy đau mà, rất khó chịu, cố gắng gỡ tay anh ra khỏi tay mình, ngang bướng trả lời.

“ Tôi bảo em trả lờiiiiiiiiii!” Tay Thiên dùng lực siết chặt tay Vy hơn, hoàn toàn không thể làm chủ cơn giận.

“ Đau tôi, xin anh đấy…hức…hức…anh làm sao vậy? Thả ra đi...Thiên…hức.”.

“ Thiên?” Thiên lẩm bẩm lại theo lời Vy, đột ngột buông tay cô ra, đã lâu lắm rồi không nghe cô gọi anh là “ Thiên”. Trước đây khi còn học phổ thông cô cũng chỉ gọi anh là lớp trưởng, sau này khi anh đến với Thảo cô lại gọi anh là em rể.

“ Đau chết đi được…anh là trâu bò thì cũng phải biết tôi không phải đồng loại của anh chứ?” Vy vừa xoa xoa tay vừa nhìn anh cười, hoàn toàn khác với khuôn mặt biểu lộ đau đớn cách đó chưa đầy một phút.

“ Emmmm…lừa tôi sao?” Thiên ngiến răng đưa tay ra đijnhu nắm tay cô.

“ Đau thật mà…chỉ là không đến mức phải khóc…tôi phải đi uông rượu tiếp…hihi…anh cứ ngồi đây ngắm sao đi ha.” Vy vừa xoa tay chỗ bị Thiên nắm, đứng dậy chuẩn bị đi vào nhà.

“ Em còn chưa trả lời tôi.”

“ Ah, trả lời câu hỏi lúc nãy…” Vy hoàn toàn không để ý đến ngữ khí tức giận của Thiên “ Quan hệ tốt hơn anh với tôi…”

“ Tốt hơn….” Thiên ngắt lời, nắm tay cô kéo lại gần anh, nheo mắt nhìn cô mắt chứa ánh giận, làm Vy thấy sợ thật sự.

“ Anh lại sao nữa…sao lúc nào cũng kiếm chuyện với tôi vậy….Buông r..a…”

Câu nói chưa dứt, đã bị chặn lại bởi môi của Thiên, anh bức bách đặt môi mình lên môi Vy hôn cô bằng tất cả sức mạnh mà mình có được. Vy phản kháng dùng cả hai tay đánh anh thùm thụp, môi cố gắng né tránh môi của Thiên nhưng không được, bởi Thiên dùng cả hai tay giữ gương mặt của cô. Môi anh dán chặt vào môi cô.

Chát!

“ Anh điên hả? Trả lại nụ hôn đầu cho tôiiiii….” Vy đã dùng hết sức có thể tát anh, gương mặt đỏ bừng vì tức giận, trên mặt Thiên in rõ dấu 5 ngón tay của Vy nổi bật trên màu da trắng của anh vẫn chưa làm Vy hết giận cô lao vào anh dùng cả hai tay để đánh anh.

Thiên mặc cô đánh mình chỉ mở miệng nói một từ : “ Trả…”. Nhanh chóng dùng một tay của mình nắm lấy hai tay của cô khóa chặt kéo cô vào lòng mình, một tay nâng đầu cô tiếp tục hôn. Lần này Thiên cố tình cắn nhẹ môi dưới của Vy bởi răng của mình. Môi cô thật sự rất ngọt, mùi vị anh chưa từng cảm nhận được thật sự không ngờ nó lại giống chất gây nghiện như vậy. Nhả môi cô ra anh nói như thổi vào tai cô “ Em muốn tôi trả nụ hôn đầu mà…tôi là đang trả lại em đây….”Câu nói hoàn toàn mang theo ý cười Vy cảm thấy được sự nguy hiểm nơi anh mà cô phải đối mặt.

“ An…ah….um..u…m” vừa mở miệng định cãi lại anh Vy đã lại bị môi anh phủ lên, lưỡi anh tìm mọi cách để cạy miệng cô. Vy vốn định cắn anh một cái cuối cùng thành ra lại để lưỡi anh thuận lợi tiến vào khám phá mọi ngóc ngách trong miệng cô. Vy cảm thấy khó thở, người sắp nhũn ra, bắt đầu tựa vào anh, mặc cho Thiên muốn làm gì thì làm không phản kháng nữa. Lần đầu tiên môi cô chạm vào môi người khác người cô đã từng rất yêu, Thiên cảm nhận được Vy bắt đầu hôn đáp trả anh nên càng hôn cuồng nhiệt hơn, dường như muốn trút hơn mọi giận dữ nhớ thương của mình đối với cô vào nụ hôn này.

“ Á…”  Thiên thốt lên, môi rời khỏi môi cô, mím chặt, cảm nhận thấy vị tanh của máu trên môi mình. Hóa ra không phải hôn đáp lại mà là cắn môi anh trả thù. “ Là em tự chuốc đó Vy….” Thiên đưa lưỡi liếm máu trên môi của mình nhìn người đối diện vừa mỉm cười đắc thắng và tranh thủ hít thở nói giọng khàn khàn, nhìn nét hoảng sợ của cô một lần nữa cúi xuống hôn. Nụ hôn này còn bá đạo hơn lúc nãy, có thêm mùi máu, tay Thiên ôm cô chặt vào người mình hơn, dùng hết sức mình có ra sức hôn cô, nhai hai lấy môi cô, lưỡi quấn lấy lưỡi cô tước đoạt từng hơi thở của Vy dây dưa không muốn dứt, không muốn rời bỏ, môi cô rất mềm, rất ngọt, môi anh cứ muốn dính vào cô như thế không cần quan tâm đến xung quanh.

“ Ý chí chiếm hữu của cậu đối với Vy….” Không thể nào, anh bây giờ mới nhận ra rằng mình đang ra sức chiếm hữu Vy. Lý trí của Thiên lập tức hoạt động khi nhớ đến câu nói của Khiêm, môi anh, tay anh lập tức rời khỏi môi và người Vy. Vy hoàn toàn dựa người vào Thiên cùng anh cảm nhận nụ hôn có mùi máu, cô đã dần đáp trả chủ động hơn nụ hôn của Thiên. Khi anh buông cô ra cô hoàn toàn mất điểm tựa cảm thấy mất mát, ngã xuống đất, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn theo bóng Thiên bước vào nhà hoàn toàn.

“ Tôi đã trả nụ hôn đầu cho em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro